Tám rưỡi sáng ngày hôm sau, La Bích đang nấu ăn thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Sugar không biết từ đâu chui ra, đối với nó mà nói, tiếng chuông cửa đồng
nghĩa với ông chú đáng yêu tới. La Bích tưởng Du Kinh tới ăn ké bữa
sáng, ai ngờ nhìn qua mắt mèo lại thấy một người phụ nữ trung niên.
Vừa mở cửa ra King đã nhào tới làm bà Du hoảng sợ.
“King! Quay lại!” Bà Du thấy người mở cửa là một cô gái trẻ đã biết ấn nhầm
chuông cửa, hôm nay vốn định dẫn King sang để làm con trai ngạc nhiên,
chẳng may King đụng vào người ta thì làm sao bây giờ?
“King… ha ha… đừng liếm…” Cô bé đẩy King ra xoa đầu nói, bình tĩnh quay đầu lên tiếng chào bà Du, “Chào cô ạ.”
“Có lẽ Du Kinh còn đang ngủ, để cháu gọi anh ấy cho cô.” Đang nói thì cửa đối diện đã mở ra.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Tuyệt đối không ngạc nhiên chút nào.
“Mẹ?” La Bích có chút giật mình nhìn người phụ nữ kia, xác nhận với Du Kinh.
Dựa theo độ nhạy cảm với tin đồn nhiều năm của bà Du, bà biết hai người
nhất định có gì đó, nếu không vì sao con trai đột nhiên dọn ra khỏi
khách sạn? Trong lòng cười thầm hôm nay tới quá đúng rồi.
“Cô bé này là…?” Bà Du vẫn giữ vững phong độ hỏi con trai.
Du Kinh kéo La Bích từ dưới sàn nhà lên, vỗ đầu King nói, “Lần sau không được như thế.”
“Tiểu Trà, đây là mẹ anh. Mẹ, đây là…” Du Kinh còn chưa nói hết bà Du đã nhào tới ôm lấy La Bích, lần này La Bích sợ thật, cho Du Kinh một ánh mắt…
thế nào đây?
Du Kinh nhún vai, mẹ nhà mình chưa bao giờ hành động như người thường cả.
“Vừa nhìn đã biết là con dâu của cô rồi, cô biết Du Kinh không phải không ai thèm mà… Hức hức…” Bà Du có chút kích động, vừa thấy con trai tới đỡ cô bé này đứng lên là biết quan hệ không bình thường. La Bích thì nghĩ,
con trai cô bề ngoài thế này mà không ai thèm á?
“À, cô à…”
“Sau này con sẽ là con cô, ai bắt nạt con cứ nói cho cô, cô giúp con đánh
hắn.” Bà Du cả đời không được hưởng thụ cảm giác có con gái làm bạn, cảm thấy trách nhiệm của mình rất trọng đại, còn La Bích thì từ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ,
lúc này sự nhiệt tình của bà Du lây sang cho cô, cô trả lời một câu,
“Vâng ạ.”
“Không đúng, sao mọi chuyện lại phát triển nhanh thế nhỉ?” La Bích ôm Sugar
lấy lại tinh thần, nhìn hai mẹ con người ta đang ăn bữa sáng mình nấu.
“Tiểu Trà, sao con không ăn?” Bà Du quan tâm hỏi.
“À… cháu ăn no rồi ạ.”
“Ai da, đây là ai mà đáng yêu thế này…” Bà Du ăn no rồi, ôm lấy Sugar từ
trong lòng La Bích, “Lúc nào hai chúng ta đi dạo phố đi.”
Đề tài thay đổi quá nhanh, La Bích phản ứng không kịp, Du Kinh phải giúp cô trả lời.
“Bọn con còn có vụ án.”
“Bọn con? Tiểu Trà, con là cảnh sát à?”
“Không ạ, cháu là sinh viên, cháu đang học thạc sĩ.”
“Cho nên mẹ về đi, bọn con không có thời gian trò chuyện với mẹ.” Du Kinh đuổi người không chút nể nang.
“Cô à, bọn con thật sự có vụ án, lúc này không thích hợp lắm, lần sau sẽ
cùng cô đi dạo phố được không ạ?” La Bích châm chước nói.
“Aizz, đã nói con gái mới là tri kỷ của mẹ mà, trước đây sao mẹ lại sinh mỗi
đứa con trai không biết?” Bà Du không ở lâu, biết phá án là chuyện quan
trọng, cầm túi xách lên đi ra cửa, “Tiểu Trà, nhớ phải tìm cô đi dạo phố nhé, bye ~~”
Sau khi bà Du đi, La Bích chỉ vào bát đũa trên bàn, không hề khách sáo nói với Du Kinh, “Anh rửa bát.”
Du Kinh không có ý kiến, ngoan ngoãn cầm bát đũa vào bếp, La Bích cũng
theo sau, dừng lại ở cửa phòng bếp, dựa vào cửa nhìn người nào đó quen
tay rửa bát, đột nhiên lẳng lặng đi tới phía sau ôm lấy người nào đó,
thân thể ấm áp thơm nức trùm lên, Du Kinh dùng sức cầm chặt bát để đỡ
trượt tay.
“Sao vậy?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Anh có biết em không có mẹ không? Em chỉ có bố thôi.” Giọng nói hơi thấp
vang lên phía sau lưng, Du Kinh để bát đũa trong tay xuống, rửa sạch
tay, xoay người lại kéo khoảng cách giữa hai người ra, “Tiểu Trà, nói
cho anh biết đi, nhé?”
La Bích vẫn ôm lấy Du Kinh bằng hai tay như gấu, đầu ghé lên ngực anh,
lẳng lặng nói, “Thật ra cũng không có gì, khi mẹ sinh em khó sinh, sau
đó mẹ vì giữ lại em mà rời khỏi bố. Bao nhiêu năm qua bố vừa làm bố lại
vừa làm mẹ, em vốn không định tìm bạn trai nhanh như thế, muốn ở bên bố
lâu hơn…”
Du Kinh phát hiện, thời gian từ lúc hai người gặp mặt đến khi xác định
quan hệ rất ngắn, thật ra hai người cũng chưa biết nhiều về nhau. Du
Kinh ơi là Du Kinh, đây là lần đầu tiên trong đời mày nông nổi như thế.
Nhưng mà, càng hiểu và tiếp xúc với cô bé này, anh càng đau lòng và
thích cô, càng cảm thấy cô là người nên làm bạn với mình. Du Kinh nhẹ
nhàng ôm La Bích, chậm rãi nói, “Cô bé ngốc, sau này em có anh. Bố em sẽ rất vui.”
“Em biết, cho nên em mới đồng ý với anh đấy thôi.” La Bích ngẩng đầu nghịch ngợm nói, “Còn nữa, mẹ anh…”
“Bà ấy trước giờ vẫn thế.” Du Kinh nhắc tới là đau đầu.
“Thật tuyệt, cảm giác có mẹ hình như rất tuyệt.” La Bích híp mắt nói.
“Ừ, hai người làm quen nhiều chút cũng tốt…” Nói rồi anh cúi đầu, nuốt lời còn lại trong môi hai người.
Khi hai người tới cục cảnh sát, Lý Hoài Nhân nói đã có người đào được một
thi thể mặc quần áo đàng hoàng trên đỉnh núi của thôn Tam Nha, hiện nay
đã được đưa đi giám định chờ kết quả, điều tra nhân viên nhà xưởng xung
quanh cũng có chút kết quả, nhưng có những hơn một trăm người hợp với
miêu tả.
“Nhiều người như vậy… nếu chúng ta có thêm một chút tin tức thì tốt. Đúng rồi, độ tuổi!” La Bích đảo qua tư liệu về những người này, “Những người này, từ bộ phận quản lý đến giám sát trưởng tuổi tác không đồng đều, nhỏ
nhất là 23, 24 tuổi, lớn nhất là hơn 50.”
“Đại ca, lại tìm thấy một thi thể, cũng mặc quần áo.” Lý Hoài Nhân đi vào,
nói thi thể cũng đã được đưa tới bộ phận giám định, đang được kiểm tra
nhanh chóng.
“Ừ.” Du Kinh đáp một tiếng.
Chỉ ừ thôi? Lý Hoài Nhân có chút nóng ruột, cảm thấy tìm được hung thủ còn
xa xa không hẹn ngày về. Nhưng anh chỉ có thể tiếp tục nói tới bộ phậm
giám định chờ kết quả.
“Cá voi, trong lòng anh dường như đã có đáp án, vì sao anh không nói?” Đọc
tư liệu một lúc, La Bích không nhịn được chống cằm hỏi Du Kinh.
“Không phải không nói mà hiện giờ trong đầu anh có rất nhiều loại khả năng,
anh còn cần nhiều chứng cứ hơn để xác định một suy đoán. Trước đó, tất
cả chỉ là suy đoán.”
Lời vừa dứt Lý Hoài Nhân đã cầm kết quả giám định về, “Em giục bọn họ làm nhanh, đây, đại ca… kết quả này.”
Bàn tay mảnh khảnh nhận lấy tờ giấy, đọc kết quả xong anh đứng lên, “Hung
thủ khoảng 25 đến 30 tuổi, rất có thể đã ly dị một lần.”
Đối mặt với hai gương mặt có nghi vấn, Du Kinh để kết quả lên bàn, ngón tay chỉ vào một hàng chữ “Hai người chết đều ở độ tuổi 35 đến 40, nguyên
nhân tử vong là trúng độc ngạt thở mà chết, thời gian tử vọng không quá
ba năm trước”.
“Xem chỗ này chưa, ba người chết đều ở độ tuổi này không phải một sự trùng
hợp, hung thủ cố tình tìm người ở độ tuổi này. Sự hình thành tiêu chuẩn
lựa chọn người khác phái của một người là trong thời thiếu niên, khoảng
từ 13 đến 18 tuổi, hẳn là trong khoảng thời gian này hung thủ bị xâm
phạm tình dục, cân nhắc đến phương diện quan hệ tình dục, tôi đoán độ
tuổi từ 16 đến 18 tuổi, mà độ tuổi của người xâm phạm khi đó phải từ 35
đến 40 tuổi, hai người nói xem người thế nào mới vừa yêu vừa hận người
đã xâm hại mình?”
“Nếu hận, nhất định bởi vì sự xâm hại tình dục của cô ta ảnh hưởng đến quá trình
trưởng thành và sinh hoạt của hắn.” La Bích tự nhập vai, “Về phần yêu…
nếu nói đến chữ tình thì không thể nào là tình yêu, có tình, cũng chỉ
còn lại tình thân, điều này rất phù hợp với tâm trạng tôn trọng và tự
làm thấp bản thân mà anh nói lúc trước.”
“Cho nên hung thủ rất có thể đã bị người mẹ là gái gọi của mình cưỡng hiếp
trong thời niên thiếu, cho nên mới tạo thành tâm lý khác thường của hiện tại, khiến cho hắn không thể nào cảm thấy kích động về giới tính với nữ tính thông thường. Điều này cũng giải thích vì sao hung thủ lại cho
tiền vào túi của nạn nhân, bởi vì mẹ hắn từng dùng giao dịch này để nuôi dạy hắn.” Du Kinh nói một hơi.
“Hơn nữa, mẹ hắn là người hắn giết đầu tiên, khi đó hắn đã tiếp xúc với Hydro Xyanua, rất có thể đã sớm bỏ học đi làm.”
“Vậy vì sao nói hắn đã từng ly dị?” Lý Hoài Nhân hỏi.
“Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ không thể chịu nổi cuộc sống như thế, giết mẹ
để bà ta vĩnh viễn biến mất, như vậy tôi có thể quên đi tất cả quá khứ
không vui này, nhưng bà ta đã từng nuôi dưỡng tôi, cho nên tôi muốn để
bà ta được chôn cất tử tế… ít nhất cũng phải là dáng vẻ trước kia. Tôi
muốn sống một cuộc sống bình thường, kết hôn với người khác phái, nói
cho bản thân đó mới là cuộc sống của mình. Nhưng sau khi kết hôn mới
phát hiện chuyện chăn gối có vẻ vẫn chưa được thỏa mãn, tôi trở nên nôn
nóng, tất cả trở nên khác thường, vợ tôi không chịu được tôi như thế nên đưa ra đề nghị ly hôn. Dục vọng của tôi không có chỗ phát tiết, tôi trở về chỗ trước đây, căn phòng kia, những người phụ nữ kia, bọn họ hết lần này tới lần khác nhắc tôi nhớ tới chuyện của mẹ, cuối cùng tôi chọn
cách giết hại bọn họ.” Du Kinh giả thiết mình là hung thủ, lần theo tâm
lý của hắn để tiến hành suy đoán, “Đương nhiên, chuyện ly dị này là tôi
đoán. Bởi tôi cho rằng trong tình hình tâm lý này, hung thủ nhất định đã từng đấu tranh tư tưởng một thời gian, giết người chỉ là chuyện mấy năm gần đây.”
“Oa, anh biến thành hung thủ nhanh thật.” La Bích nói, “Anh nói anh là hung thủ cũng có người tin đấy, kể lại rất cặn kẽ.”
“Nhiều khi em phải tưởng tượng mình thành hung thủ, phỏng đoán tâm lý của bọn
họ, suy tính bước tiếp theo em sẽ làm gì.” Du Kinh cúi đầu nói, “Phải
biết rằng, mỗi người chúng ta đều có thiên phú làm tội phạm.”
“Cho nên bây giờ chúng ta phải tìm một người đàn ông từ 25 đến 30 tuổi, sớm
tiếp xúc với Hydro Xyanua, có lẽ đã làm việc trong xưởng nhiều năm, còn
có thể đã từng ly dị.” Lý Hoài Nhân tổng kết, “Vậy bọn em tiếp tục sàng
lọc những người này.”
Khi cảnh sát dẫn chín người vào phòng thẩm vấn, bọn họ còn chưa biết bản thân gây ra chuyện gì.
“Đó là những người có điều kiện phù hợp nhất.” Lý Hoài Nhân cầm vài hồ sơ nói với người đang đút tay vào túi quần.
“Ừ.” Người kia nói rồi cầm một quả táo vào phòng.
Lưu Khánh Đông vừa ăn cơm tối xong thì bị một nhóm cảnh sát chặn trên đường về nhà xưởng, nói là phải tới cục cảnh sát hợp tác điều tra một chuyện, chỉ biết bây giờ ngồi đây mà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
nhóm cảnh sát kia giữ kín như bưng, không tiết lộ chút thông tin nào.
Khi đang nghĩ thì nghe tiếng cửa mở ra, Lưu Khánh Đông ngẩng đầu lên
thấy một thứ gì đó đang bay về phía mình, anh ta đưa tay bắt lấy theo
phản xạ.
Nhận ra đó là một quả táo, anh ta nhìn về phía anh chàng kia, anh chàng kia
dường như đang cười? Sau đó anh ta nghe thấy người kia nói, “Anh có thể
về.” Rồi người kia xoay người ra ngoài.
Dùng tốc độ nhanh nhất loại bỏ một người. Lý Hoài Nhân đột nhiên nghĩ ra,
“Đúng rồi, hung thủ thuận tay phải, cái trâm cài đầu trên tóc ở bên
trái, nếu hung thủ sử dùng tay trái thì nó phải ở bên phải mới đúng.”
Nhưng chỉ có một người thuận tay trái, tám người khác đều thuận tay phải. Có
điều, sau đó Du Kinh dùng đủ loại chi tiết để loại bỏ – ví dụ như tính
khí nóng nảy, vừa ngồi xuống đã chửi bậy; ví dụ như quá sôi nổi, vừa vào phòng đã hỏi này hỏi kia… Cuối cùng chỉ còn ba người.
Ba người này đến từ ba nhà xưởng khác nhau, đều thừa nhận mình từng dẫn
gái gọi về nhà xưởng ngủ, có điều một người có gia đình, một người từng
ly dị, một người chưa lập gia đình.
“Đại ca có muốn đi thẩm vấn không?” Lý Hoài Nhân nhìn đầy mong đợi.
“Không, bảo người vào cởi quần áo của bọn họ.” Du Kinh nói một câu kinh người.
“Vì… Vì sao? Lát nữa bị… bị tố cáo thì sao?”
“Thế nên bây giờ tôi mới bảo các cậu làm, nếu không vừa rồi cứ bảo tất cả
cởi hết chẳng phải xong rồi à?” Du Kinh xoay người kéo La Bích đi, “Tìm
được người trên người có vết roi hay dấu vết bị ngược đãi thì chính là
hung thủ.”
“A, vì sao chúng ta không xem?”
“Em muốn xem? Về nhà anh cởi cho em xem.” Du Kinh nói một câu kinh người lần nữa, quả nhiên, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Hai người nhàn nhã ở bên ngoài uống trà, La Bích hỏi, “Những dấu vết anh nói có phải là SM không?”
Du Kinh nhìn thoáng qua La Bích nghiêm túc ham học hỏi, “Làm sao em biết?”
“Khi vào căn phòng nhỏ kia em thấy trên bàn có roi da, còng tay gì đó, có điều khi đó không nghĩ đến…”
La Bích nghiêm túc nói đến những từ này hoàn toàn không cảm thấy gì, Du
Kinh lại cảm thấy do chính cô nói nên anh có cảm giác… đặc biệt nói
không nên lời, chỉ muốn ôm cô hôn lên cái miệng đang nói chuyện kia.
“Đại ca, tìm được rồi! Tuy dấu vết trên người rất mờ, không tới gần là nhìn
không rõ, may mà em hết trách nhiệm anh dũng tới gần… A, đại ca, La
Bích, đợi em với.” Lý Hoài Nhân có chút kích động đi tới, rồi lại cùng
hai người trở về phòng thẩm vấn.
“Đoàn Gia An, 29 tuổi, giám sát phân xưởng chế tác số hai trong nhà máy, ba
năm trước ly dị vợ sau đó trở về phòng trọ do nhà máy phân phối, để tiện cho việc quản lý phân xưởng nên ở một mình một phòng, không ở cùng
những công nhân khác. Trong tư liệu viết làm việc tận tụy, đã làm ở nhà
máy hơn mười năm. Hoàn toàn phù hợp với đặc điểm hung thủ, vừa rồi khi
cảnh sát vào nói hắn biết tội danh mưu sát, hắn thừa nhận không hề phản
kháng.”
“Tôi muốn đi vào nói chuyện.” Du Kinh nhìn người đang cúi đầu sau tấm kính.
“Đã nhận tội rồi…”
“Hiểu được tâm lý và hành vi của mỗi tội phạm, cậu sẽ càng hiểu và thân cận
hơn với họ. Như vậy, mỗi một lần cậu sẽ càng giống hung thủ.” Lời này
tuy nói với Lý Hoài Nhân nhưng cũng là nói cho La Bích nghe, để trả lời
cô vì sao mình lại hiểu tâm lý hung thủ như thế.