“Chào anh.” Du Kinh ngồi xuống, lễ phép nói.
“…” Đoàn Gia An cúi đầu.
“Anh chắc chắn là không muốn nói chứ.” Du Kinh nói, “Hay anh muốn tâm sự chuyện về mẹ anh.”
Đoàn Gia An ngẩng phắt đầu dậy, sắc mặt có vẻ cực kỳ bi thương, “Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, tôi cảm thấy hứng thú với câu chuyện của anh.”
“Vì sao tôi phải nói cho anh! Tôi đã nhận, là tôi giết bọn họ, tôi cũng đã chán ghét bản thân.”
Đoàn Gia An giật tóc mình, nức nở nói.
“Nếu anh muốn sống tốt một chút trong trại gian, tôi nghĩ tôi có thể giúp anh.”
“Hừ…!” Âm thanh có vẻ khinh thường, “Tôi tình nguyện để thân thể bẩn thỉu này chết trong đó.”
“Anh xác định chứ? Sau đó mẹ anh vì chuyện anh từng làm mà theo anh xuống địa ngục?” Du Kinh hỏi lại.
Im lặng rất lâu, Đoàn Gia An nằm xấp trên mặt bàn lạnh lẽo, nhìn bốn xung quanh trắng xóa, nói ba chữ, “Đoàn Gia Thụy.”
“Cái gì?”
“Tên của tôi, là Đoàn Gia Thụy.”
Đó là đoạn quá khứ mà anh ta căm hận, nhưng anh không thể không đối diện
với nó, bởi vì anh không cách nào phủ nhận, không có bà ta thì cũng
không có anh.
Từ khi hiểu chuyện tới nay anh đã thấy rất nhiều người đàn ông khác nhau
thường xuyên ra vào căn phòng nhỏ kia. Sau đó, lúc trở về, anh lại thấy
người phụ nữ kia ngồi ở đầu giường hút thuốc, trên bàn để mấy tờ tiền
đỏ.
Anh từng sợ hãi hỏi bà ta, vì sao con không cùng họ với mẹ?
Còn nhớ dáng vẻ bà ta lúc đó như muốn ăn thịt người, ném nửa điếu thuốc dở
đi, dùng giọng nói bị rượu và thuốc lá làm cho khàn khàn lớn tiếng mắng, “Để mày họ Đoàn! Để mày cùng họ với thằng khốn kiếp kia! Để tao nhìn
mày là nhắc nhở tao trong quá khứ ngu xuẩn thế nào!”
Sau này anh biết được, trước kia mẹ anh là một cô gái nông thôn chất phác,
có một lần có một anh chàng từ thành phố tới không biết vào thôn làm gì, nhìn thấy bà đi trên đường, định hỏi đường lại bị vẻ thanh xuân của bà
mê hoặc, bà đúng lúc tuổi xuân cũng bị chàng trai trắng trẻo kia thu
hút, bị hắn dụ dỗ bằng thế giới đặc sắc bên ngoài, bỏ lại người cha tàn
tật và người mẹ nông dân trốn tới thành phố này. Nhưng rất nhanh, người
đàn ông đã chán thân thể của bà ta, trong thành phố có nhiều cô gái trẻ
tuổi và có sức quyến rũ hơn. Bà là một cô gái từ nông thôn tới, không có bất cứ kiến thức gì để tìm việc làm, người đàn ông kia còn bán bà vào
trong hộp đêm, cầm tiền rồi không xuất hiện nữa.
Ở trong hộp đêm, bị đủ loại người xa lạ đủ lứa tuổi sờ soạng, bà không
thể chống lại. Bà đã thử chạy trốn, khi bị bắt lại bị đánh càng thảm.
Trong thời kỳ đen tối đó, bà vẫn cho rằng người đàn ông kia sẽ trở lại
cứu mình, thậm chí khi biết đã mang thai cũng liều mạng chạy trốn khỏi
hộp đêm, ăn xin khắp nơi để sinh ra đứa bé này. Nuôi trẻ con cần tiền,
cuộc sống cần tiền, bà lại không biết gì hết, vì vậy bà bán cơ thể mình, sau đó đã không còn đường quay lại.
Bà nói bà hận anh, nhưng vẫn dành chút tiền cho anh đi học, cho tới khi
anh học xong tiểu học, không cách nào kiếm đủ tiền nữa mới thôi. Lúc
này, Đoàn Gia Thụy được gọi vào một tiệm nhỏ làm lao động trẻ em kiếm
tiền tiêu vặt, khi đó mặt anh đã càng ngày càng giống bố, bởi vậy có
nhiều đêm Trác Kim Hoa nhìn chằm chằm gương mặt non nớt đó với vẻ hoài
niệm. Tiếp đó anh lăn lộn làm từ công nhân tầng dưới cùng của công
xưởng, anh rất chăm chỉ, rất nhiều người quan tâm đề bạt anh.
Năm 15 tuổi, vì công việc mà thân hình anh trở nên cường tráng, cũng cao
hơn một chút. Đó là ngày anh lấy được một khoản có thể cho là tiền lương đầu tiên, cũng là ngày khắc sâu trong trí nhớ nhất, một ngày như ác
mộng. Khi anh về tới nhà, một người đàn ông vừa mới đi ra rồi bỏ đi, anh không hề ngạc nhiên, mở cửa, anh phát hiện Trác Kim Hoa nằm trên giường hoàn toàn không có gì che lấp, thậm chí còn đang thở dốc – đây là lần
đầu tiên từ khi nhớ được chuyện đến nay anh nhìn thấy thân thể phái nữ
không có gì che chắn. Anh phát hiện trên người có một loại phản ứng xa
lạ, anh nghe giọng nói vui mừng mang theo chút kinh ngạc của Trác Kim
Hoa vang lên, “A Vĩ? Cuối cùng anh cũng về tìm em rồi sao?”
Trác Kim Hoa run rẩy bò xuống giường, Đoàn Gia Thụy nhìn thấy trên đầu
giường có mấy viên thuốc trắng – thì ra là cắn thuốc. Chẳng trách thấy
ảo giác.
Đang định xoay người đi thì bị người phụ nữ ôm lấy từ phía sau. Lúc này anh
đã cao hơn Trác Kim Hoa, Trác Kim Hoa nhẹ nhàng tựa đầu lên lưng anh,
giống như người yêu đang ôm nhau. Phía sau lưng cảm thấy cảm giác xa lạ, Đoàn Gia Thụy luống cuống đẩy người phụ nữ ôm quá chặt phía sau ra,
không để ý người đó thế nào, vội vội vàng vàng trốn khỏi căn phòng kia.
Qua tròn một năm Đoàn Gia Thụy còn chưa dám trở về căn phòng đó, tiền anh
kiếm được dư dả nuôi bản thân. Người trong xưởng hầu hết đêm dài cô đơn, thường hẹn nhau tới hộp đêm chơi, có gái trẻ phục vụ, anh lại nhớ tới
Trác Kim Hoa, cơ thể lại có phản ứng.
Anh xấu hổ, mặc kệ cô gái đang ngạc nhiên kia vội vàng chạy mất.
Sau đó, anh nghĩ tới hơn mười năm đó Trác Kim Hoa đối với mình coi như hết
trách nhiệm, cầm mấy nghìn đồng tiết kiệm định đặt ở cửa là đi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi anh nhét tiền vào khe cửa, giọng
của Trác Kim Hoa truyền ra, kèm theo còn có tiếng roi da quật.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại tình cảnh này, người phụ nữ bị còng
hai tay hai bên giường, người đàn ông cầm roi da, khi hắn quất xuống
Trác Kim Hoa phát ra âm thanh vừa đau đớn vừa vui thích. Hai người trên
giường dừng động tác khi thấy chàng trai cầm chìa khóa mở cửa. Người đàn ông buông roi da, nhanh chóng mặc quần áo vào, chửi bậy vài tiếng rồi
vội vàng bỏ đi, cả tiền cũng không đưa.
Đoàn Gia Thụy vội vàng cởi còng tay cho Trác Kim Hoa, Trác Kim Hoa không
biết lấy sức lực từ đâu ấn ngã Đoàn Gia Thụy xuống giường, ngược lại
khóa anh vào giường không nhúc nhích được. Trác Kim Hoa ngồi dậy cầm roi da quất xuống liên tục. Ngày hôm đó, lần đầu tiên của anh cho Trác Kim
Hoa.
Anh cảm thấy tất cả đã sụp đổ, nhìn người phụ nữ yên lặng ngủ trên giường, thế giới của anh vốn không nên thế này.
Anh trở về xưởng, ngủ một giấc, thức dậy cảm thấy không thể tiếp tục thế
này. Anh đã không còn cách nào bình thường đối mặt với người được xưng
là mẹ mình kia nữa, hơn nữa nhiều năm cắn thuốc đã khiến bà ta bắt đầu
không bình thường. Là lúc kết thúc những ngày này, anh nghĩ.
Anh quen thuộc với tất cả công dụng của Hydro Xyanua, anh lặng lẽ trộm một
ít trong xưởng giấu vào túi, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng vẫn đứng trong
căn phòng kia. Quả nhiên, thuốc viên màu trắng rơi đầy đất, Trác Kim Hoa toàn thân trần trụi nằm trên giường, những tiếng động truyền đến làm
anh không thể khống chế hành động của bản thân.
Sau đó, anh như bị ma quỷ ám ảnh, tự mình đi tới khóa mình trên giường, tất cả lặp lại giống trước đây. Rồi, anh căm hận bản thân như thế, anh
không chút do dự hòa chất độc vào trong nước, nhìn Trác Kim Hoa uống,
nhìn Trác Kim Hoa đau đớn gào thét. Nhưng ở nơi thế này, bất cứ âm thanh nào cũng không khiến người ta hoài nghi.
Lại tiếp đó, anh nhìn thân thể đã mất đi sức sống của bà ta, giúp bà ta mặc quần áo cẩn thận, trang điểm theo kiểu đậm nhất mà bà ta thích, đồng
thời để vào túi mấy trăm đồng. Tất cả giống như chưa hề thay đổi, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy anh kéo một người say rượu đi ra lúc hừng đông, ngay cả tài xế cũng không hoài nghi người phụ nữ này có phải uống quá
say không.
Mọi chuyện sau đó dường như không thay đổi, anh đổi cho mình một cái tên
mới, muốn thoát khỏi ác mộng trước kia. Lúc đầu còn căng thẳng không
biết có ai phát hiện hay không, lâu dần anh bắt đầu cảm thấy như không
có việc gì xảy ra, có điều anh phát hiện mình đối với phái nữ không thể
nảy sinh kích động vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, đây rõ ràng là sự xỉ
nhục đối với đàn ông. Trong mắt người khác anh lại thành một người đàn
ông giữ mình trong sạch.
Sau này, anh cưới vợ, mỗi lần làm chuyện phòng the đều giống như ứng phó,
nhưng trong mấy năm kết hôn anh lại thường xuyên mơ tới vài cảnh – sự
đau đớn và vui vẻ khi bị quất, mỗi lần nảy sinh kích động trong mơ đều
giải tỏa trên người vợ. Kết hôn được hai năm, vợ anh không thể chịu nổi
cuộc sống như vậy đã yêu cầu ly hôn. Anh yêu cô, cho nên không muốn làm
cô tổn thương, đồng ý rất thẳng thắn. Sau đó, anh lại độc thân. Dọn vào
ký túc xá nhà xưởng cung cấp, tự nguyện nhận trách nhiệm trông coi.
Nhiều đêm không thể thư giãn, anh lại quay về chỗ đó.
Anh phát hiện tất cả đã thay đổi, điều không đổi là lần này tới đó, nhìn
những người đó ra ra vào vào, bước chân anh không tự chủ đi vào nơi đó,
cùng một căn phòng, trang trí khác nhau, anh được thỏa mãn. Anh thích
cơn đau do roi mang đến, cho nên yêu cầu những cô gái này quất mình thật mạnh. Anh thích sự quen thuộc mà độ tuổi kia mang đến, anh mang bọn họ
đi, nhưng một thời khắc nào đó phát hiện bản thân quá ghê tởm, lại bắt
đầu một vòng tuần hoàn ác tính.
“Nhưng những người ở đó không phải luôn là người có độ tuổi như mẹ anh, anh đã làm gì bọn họ?” Du Kinh nghe xong, im lặng một lát rồi hỏi một vấn đề.
“Tôi không muốn những cô gái trẻ đó đi theo con đường của mẹ tôi. Tôi gặp
hai, ba người, cho bọn họ ít tiền rồi để bọn họ đi.” Cảm giác lạnh toát
của mặt bàn dường như dính trên mặt Đoàn Gia Thụy.
“Những thi thể khác, anh báo cáo với người phía sau đi.” Sau đó Đoàn Gia Thụy nghe tiếng người đàn ông kia đi ra ngoài.
Tầm mắt dần trở nên mờ mịt – tất cả, từ ban đầu đã sai rồi.