Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 2: Chương 2: Chấp Nhận Sự Thực




Gần một tuần cô mới chấp nhận sự thực thân thể mới thuộc về cô, cô phải biết quý trọng những gì đang có, người sẽ đối diện với cuộc sống hàng ngày chính là cô, mọi hoạt động trong nhà và ở bên ngoài hắn đều cho người giám sát, hắn sợ cô tìm đến cái chết thậm chí còn không cho ra ngoài, việc học hành của cô bị bỏ dở, hắn hành hạ bằng cách kiểm soát hết mọi hoạt động và cô lập khiến cho cô cảm thấy bức bối, cảm giác giống như con chim bị nhốt trong lồng muốn tung cánh mà không có lối thoát, người giúp việc kinh bỉ, không để cô trong mắt, Thanh Nhã chịu đựng được hơn một năm qua điều này khiến cô rất bái phục, cảm giác bị giam hãm khiến Thanh Nhã ngày càng trở nên cáu gắt với người làm… Mọi hoạt động bị cử chỉ đều có người giám sát.

Từ lúc tỉnh lại cho tới hôm nay cô vẫn chưa bước chân ra khỏi cửa phòng, cô luôn thu mình trong một góc, cô biết ở phòng kế bên có người đang ngồi trong phòng dõi theo mọi hoạt động của cô trên màn hình, khi vào phòng tắm cô cũng không dám tắm lâu, một lần cô ngâm mình trong bồn tắm quá lâu đã bị người giám sát mở cửa đi vào, mỗi lần vào nhà tắm khiến cô cảm thấy khó chịu không yên, cảm giác lúc nào cũng có con mắt dõi theo.

Hắn từ hôm đó cho tới hôm nay vẫn chưa thấy về nhà, điều này khiến cho cô cảm thấy dễ chịu, nghĩ tới ánh mắt hắn khiến toàn thân cô nổi da gà vì sợ, cô không biết liệu mình có còn bị hắn đem ấy gã đàn ông trêu đùa, nếu hôm đó hắn không lên tiếng, tấm thân này đã bị vấy bẩn.

Tiếng động nhẹ khiến cô giật mình nhìn ra cửa sổ, trên cửa sổ có con chim bồ câu trắng hạ cánh, dưới chân con chim có cuộn một lá thư nhỏ, cô rời giường đứng dậy đi đến bên cửa sổ lấy lá thư từ chân con chim bồ câu, bên trong có dòng chữ viết nhanh, nét chữ rất cứng cáp và mạnh mẽ.

“Tôi ở trước mặt cô, làm quen nhé công chúa”

Cô nhìn ngang nhìn dọc, phát hiện bên kia đối diện cửa sổ có một anh dáng người ảnh khảnh, ngồi trước ban công vẫy vẫy tay cô, sau đó ra hiệu bằng ngôn ngữ của người câm.

“Nhìn cô rất buồn, cô có tâm sự gì à?”

“Không.” – Cô cũng dùng ngôn ngữ của người câm trả lời lại, cô là đoàn viên thanh niên ưu tú của trường cô thường tham gia các hoạt động từ thiện, giúp đỡ trẻ khuyết tật vì để hiểu biết họ hơn cô đang theo một lớp học ngôn ngữ dành cho người câm.

“Cô hiểu được ngôn ngữ của người câm?”

“Tôi từng học.”

“Cô tên gì vậy, tôi có thể làm bạn với cô được không?”

“Huyền Chi là tên của tôi, anh tên gì vậy?”

“Nam Khánh, chúng ta làm bạn được không, tôi hỏi hơi khiếm nhã một chút cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Anh nói tuổi của anh trước đi.”

“20 tuổi”

“Vậy ít hơn tôi hai tuổi”

Hai người trao đổi ngôn ngữ qua lại, cuộc trao đổi dừng lại khi có một người phụ nữ đứng tuổi xuất hiện, bà hướng ánh mắt nhìn về phía cô, khuôn mặt bà hiền hậu, bà nở nụ cười nhìn về phía cô, bà nói gì đó với con sau đó dìu con vào trong nhà.

Tâm trạng cô khá hơn một chút khi có người nói chuyện cùng, cô kéo rèm cửa sổ lại sau đó đi vào giường nằm, nằm chán lại dậy ngồi ôm gối suy nghĩ, hoặc lướt web, cô cũng không biết làm gì cho qua ngày.

- Ông chủ?

Tiếng chào hỏi của bà quản gia khiến cô giật mình, thân hình vì thế mà khẽ run, cô khóa chặt cửa sau đó trốn vào một góc, móng tay bấm chặt xuống thịt cô không còn cảm nhận được sự đau đớn, trong cô chỉ có nỗi sợ vây quanh, cô nhắm mắt cầu mong hắn không ghé vào phòng, tiếng nói của một phụ nữ lại vang lên sau đó.

- Bà chuẩn bị cho tôi chút gì đó để tráng miệng nha!

- Cô Hạ Vi lâu không gặp, cô đi đâu mà không thấy ghé qua chơi vậy?- giọng bà quản gia nịnh nọt.

Bên trong phòng cô thở phào nhẹ nhõm khi có tiếng chân đi xa, cô buông lỏng thân thể sau đó ngồi thu mình dưới sàn nhà lạnh lẽo, cái lạnh lẽo của mùa đông không bằng sự giá lạnh trong tâm hồn cô, cô ngồi ôm gối thu người một góc.

Cách hai dãy phòng, phía cuối là phòng ngủ và phòng làm việc của hắn, mấy hôm gần đây hắn bận đi công tác ở nước ngoài nên không trở về nhà, hắn nới lỏng cà vạt ngồi tựa ra ghế, di tay lên trán để xua đi sự mệt mỏi, Hạ Vi lẳng túi xách xuống bên cạnh, sau đó ngồi xuống ôm lấy cổ hắn nũng nịu, phụ nữ đối với hắn chỉ coi như một chiếc áo, thích thì mặc còn không thì bỏ, trong tất cả những người phụ nữ từng lên giường với hắn, hắn chỉ quan tâm sủng nịnh Hạ Vi, bởi Hạ Vi đem lại cho hắn cảm giác giống người mà hắn từng yêu tha thiết, mỗi lúc ở bên Hạ Vi khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, hơn nữa Hạ Vi rất biết nghe lời, hắn thích mẫu người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời hắn, trong cư xử Hạ Vi rất được lòng hắn, vì vậy trong mỗi bữa tiệc hắn đều đem Hạ Vi theo.

Hạ Vi ôm cổ hắn, cố ý cọ sát bộ ngực căng tròn đầy sức sống vào ngực hắn, mỗi lần như vậy hắn khẽ gầm nhẹ sau đó giữ chặt mà hôn, lần này cũng vậy hắn ghì chặt lấy gáy Hạ Vi hôn, bàn tay Hạ Vi không để yên, luồn lách vào bên trong người hắn khẽ xoa nghịch, khiến cơ thể hắn căng cứng muốn Hạ Vi, nhưng hắn kìm lòng, bởi Hạ Vi trong mắt hắn ngây thơ thuần khiết, khiến hắn không cho phép bản thân mình có lỗi, lần nào cũng đang lên đến đoạn cao trào hắn đều buông Hạ Vi ra sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm, Hạ Vi nhìn theo hắn trong lòng dâng lên sự mất mát, quen nhau lâu rồi, chưa một lần nào hắn chạm qua cơ thể dù chỉ là một lần, hắn luôn kìm nén, hoặc đi tìm người phụ nữ khác để giải tỏa cơ khát dâng lên trong lòng.

Dòng nước mát lạnh xua đi cơn khát vọng trong lòng hắn, khi ôm hôn Hạ Vi, hắn có cảm giác Hạ Vi chính là Linh, cảm giác đó rất quen thuộc ngay cả lúc cô ấy nhíu mày, rồi khi cười đùa…thậm chí mùi hương trên cơ thể tỏa ra cũng thân quen, vì lí do đó hắn luôn giữ Hạ Vi bên mình.

Hắn giật mình khi một bàn tay chạm lên ngực, mở mắt ra thấy Hạ Vi trên người không mảnh vải che thân, hắn vội kéo lấy khăn tắm bao bọc cơ thể Hạ Vi.

- Em làm cái gì vậy?

- Em muốn cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất…

- Em ra ngoài – Hắn vội cắt lời.

Hạ Vi ôm lấy hắn, sau đó hôn lên bờ môi mỏng khiêu gợi ấy, hắn không thể cưỡng lại nụ hôn đầy mật ngọt mà hắn từng mê luyến, hai cơ thể trần cọ sát vào nhau khiến cơn dục hỏa đã bị dập tắt bỗng bừng lên, bàn tay hắn di chuyển trên người Hạ Vi một cách thuần thục, không cần tốn nhiều thời gian để tìm chỗ mẫn cảm nhất trên người Hạ Vi, thân thể mẫn cảm của Hạ Vi khẽ rùng mình vặn vẹo, miệng khẽ rên lên một tiếng, tiếng thở dốc của Hạ Vi khi bị khích tình càng làm tăng sự khát vọng trong hắn, hắn gạt mọi thứ trên thành bồn tắm sau đó nhấc cơ thể Hạ Vi đặt lên thành, bàn tay hắn không ngừng di chuyển trên cơ thể, Hạ Vi ưỡn người ma sát bộ ngực của mình vào bộ ngực trần săn chắc của hắn, hắn ghì chặt lấy đầu tham luyến hương thơm đầy kích tình, gần tuần nay vì bận công việc nên hắn chưa chạm tới phụ nữ vì vậy trong người hắn bây giờ đang dâng lên cơn khát vọng thật rực cháy, cơn khát vọng thiêu cháy cơ thể nóng ran thật khó chịu, hắn muốn giải phóng cơn khó chịu bứt rứt trong người, Hạ Vi bị hắn làm ê muội, đôi chân dài khẽ ôm lấy thân hình hắn cọ sát để tìm một chút dễ chịu, khi chuẩn bị đi vào cơ thể Hạ Vi hắn bỗng dừng lại và buông ra khiến Hạ Vi cảm nhận được sự mất mát trong lòng.

- Anh sao vậy? anh không muốn em sao?

- Xin lỗi, không phải điều đó.

- Tại sao vậy? mỗi lần anh đều như vậy, lẽ nào em không bằng những người phụ nữ kia.

- Em không giống họ, em là người mà anh quý trọng vì vậy em không giống như họ, đối với anh tất cả phụ nữ chỉ là một con điếm làm công cụ giải trí, nhưng đối với em lại khác, anh muốn giữ những kỉ niệm tốt đẹp về em, em ra ngoài đi.

Hạ vi giận dỗi bước đi ra ngoài, hắn tắm rửa xong đi ra ngoài thấy Hạ Vi nằm trên giường ăn uống, hắn ngồi xuống cạnh.

- Em ngồi đây đi, anh qua phòng làm việc một chút, chút nữa anh đưa em về.

- Tối em muốn ở lại đây.

- Ừ, tùy em – Hắn đứng dậy rời đi.

- Chào ông chủ - Người giám sát Thanh Nhã thấy hắn bèn lên tiếng chào, hắn dừng bước và chợt nhớ ra cô, hắn lên tiếng hỏi:

- Cô ta thế nào?

- Không làm loạn như mọi khi.

- Vậy à (?) Hắn hơi hoài nghi, thường thì Thanh Nhã sẽ làm loạn lên mỗi khi nghe tiếng động cơ xe hắn dừng ở ga ra, hèn chi hôm nay hắn cảm thấy khác lạ, không thấy cô làm phiền, hắn toan bước đi nhưng nghĩ thế nào hắn quay vào phòng để nhìn xem.

Trên màn hình, ở một góc khuất hắn thấy cô ngồi dưới sàn trên người khoác một bộ áo ấm mỏng, cô ngồi bó gối đầu gục xuống, mái tóc dài che đi khuôn mặt, nhìn cô khác với mọi khi, trông cô lúc này có vẻ điềm tĩnh trở nên thâm trầm hơn, phải chăng bốn gã đàn ông hôm nọ khiến cô đã sợ, khi bốn gã đàn ông chuẩn bị đi vào cơ thể cô, không hiểu sao nhìn thấy khuôn mặt đau đớn tuyệt vọng, cầu khẩn khiến hắn mềm lòng đã tha.

- Cô ta hơn một tuần nay đều như vậy, thậm chí chưa bước ra khỏi cửa phòng.

- Có chuyện lạ vậy sao (?) – Hắn hỏi lại.

Khóe môi hắn khẽ nhấc, trong não hắn nhủ thầm “Tưởng làm vậy sẽ khiến tôi để cho cô yên sao, cuộc chơi giờ mới bắt đầu, Linh, em ở trên cao em có nhìn thấy không, anh đang trừng trị kẻ đã khiến em phải rời xa anh, anh sẽ cho cô ta sống trong đau khổ dằn vặt, sống không bằng chết.” ánh mắt hắn hiện lên một tia đau thương sau đó biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.