Chương 31: Gặp nạn dưới đáy vực
Hàn Tiếu nghe được lời ấy xong vội vàng đi theo Ngôn Sam. Hai người cả chặng đường cố gắng nhanh chân, đi vòng qua phía sau núi, nơi này cỏ cây sum xuê, nhà cửa thưa thớt. Hàn Tiếu nghe nói trên vách núi cheo leo này có một số vị thuốc cực hiếm mới muốn tới đây tìm hái, nhưng quả thật rất khó khăn. Nếu có người bị thương ở chỗ này e rằng khó có người phát hiện được, vậy nên Hàn Tiếu cảm thấy may mắn thay cho người bị thương này vì may có Ngôn Sam dẫn đoàn tiếp viện tới.
Ngôn Sam chạy tới một bên vách núi dốc đứng, hướng phía dưới hô: “Cô cố gắng cầm cự một lát, bọn ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách cứu ngươi lên”.
Hàn Tiếu cũng đi tới bên vách đá nhìn xuống, muốn xem xem tình hình ra sao. Quan sát thấy vách đá dưới kia vừa dốc đứng vừa sâu nhìn không thấy đáy, cây cỏ mọc hỗn tạp, nhìn không thấy bóng người đâu. Hàn Tiếu đang định hỏi: “Người bị thương ở nơi nào?” thì đột nhiên nghe được từ xa có tiếng hét lớn: “Hàn cô nương, cẩn thận!”.
Hàn Tiếu còn chưa kịp phản ứng đã bị một cỗ lực đẩy cực mạnh tập kích. Hàn Tiếu cả kinh, vội vàng tránh nhưng không kịp, cả người rơi thẳng xuống vách đá. Khoảnh khắc kinh hãi ấy, dư quang trong mắt nàng chỉ nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Ngôn Sam, biểu cảm tàn nhẫn đó khiến nàng kinh ngạc không thôi. Nhưng giờ phút này không cho phép nàng nghĩ kĩ, vách núi ở trước mắt nàng chớp mắt liền xoay vần, đầu bị lộn ngược sau đấy cả người lăn xuống đáy vực.
Dọc đường va đập loạng choạng vào vách đá, cả người vô cùng đau đớn, Hàn Tiếu theo bản năng lấy tay cào vào vách đá, cố gắng túm lấy bất cứ thứ gì. Trong đầu chợt lóe lên bộ dáng phụng phịu của Nhiếp Thừa Nham, hắn căn dặn nàng nhớ phải trở về bình an. Một nhành cây vươn ra giữa đường ngăn cản thế rơi của Hàn Tiếu, nàng trong lúc nguy cấp liều mạng ôm lấy nhành cây. Hòm thuốc từ cánh tay nàng trượt ra, lăn ầm ầm theo vách núi xuống mất tăm.
Hàn Tiếu thở một hơi dài, nỗ lực lấy lại tinh thần. Chợt mơ hồ nghe thấy ở trên đỉnh vách núi có tiếng người tranh chấp đánh nhau, cành cây dưới thân nàng rung lên bần bật dường như sắp không chịu nổi sức nặng của nàng rất nhanh sẽ gãy lìa. Hàn Tiếu không dám cử động, thần tốc đánh giá hoàn cảnh khắp bốn phía. Cái cây mà nàng đang ôm sinh trưởng ở trên vách núi, trái phải đa số đều là cây thấp cỏ ngắn, có cành khá cao thì lại không vói tới, xa hơn một chút có mấy cây mây và dây leo xem ra vững chắc, nhưng nếu nàng muốn bắt lấy chắc phải bò lên phía trước thêm chút nữa.
Hàn Tiếu đang do dự. Nếu buông cành cây này ra, mấy cây dây leo kia cũng chưa hẳn có thể chịu được sức nặng của nàng, huống hồ còn phải bò lên. Nhưng nếu không buông, nhánh cây trước mắt đã sắp gãy tới nơi rồi. Suy đi nghĩ lại không biết làm sao, Hàn Tiếu sợ hãi đến nỗi tay chân run rẩy, nàng thử nhích người về phía trước, chỉ nghe “rắc” một tiếng, nhánh cây phút chốc nghiêng xuống dưới một tí. Hàn Tiếu kêu cũng không dám kêu, chỉ lẩm bẩm trong lòng: “Cha, mẹ, phù hộ cho con, phù hộ cho con”. Nàng cố gắng quay đầu nhìn lại nhánh cây, vẫn là cỏ vẫn là lá, nhìn không ra sắp bị gãy lìa. Hàn Tiếu nhắm mắt, lại nghe được “rắc” một tiếng, lần này nàng không thể do dự nữa rồi, không dám cử động mạnh, chỉ có thể duỗi dài cánh tay với lên đám dây leo kia.
Dây leo bị đầu ngón tay nàng đụng vào thì lắc lư không ngừng, muốn bắt lấy mà cứ lệch khỏi tay nàng một tí. Hàn Tiếu xê dịch về phía trước thêm chút nữa, phía dưới nhánh cây trĩu xuống mãnh liệt. Nàng hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Chủ tử phù hộ tôi, phù hộ tôi, tôi phải về nhà, tôi muốn về nhà”. Lần này đầu ngón tay vừa vặn chạm được đến cành cây nhỏ, nhưng trong chớp mắt, một tiếng “rắc” giòn giã vang lên. Hàn Tiếu chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, cả người hướng phía dưới rơi xuống. Nàng rốt cuộc nghẹn ngào thét lên, trong lúc hoảng loạn hai tay vô ý thức vùng vẫy, rơi được một đoạn cuối cùng cũng bắt được một thân dây leo. Còn chưa kịp vui mừng đã ngỡ ngàng thấy dây leo đó lại bị đứt. Nàng lại rơi lần nữa, lần này may mắn rơi vào chỗ mấy cây dây leo chăng qua kết thành lưới.
Hàn Tiếu ổn định lại tinh thần, hai tay nắm chặt lấy một cái dây leo, trái phải đánh giá một chút, xác nhận chỗ này đủ bền chắc để đỡ nàng. Vừa mới yên tâm một chút, quay đầu lại thấy một bộ xương khô đối diện nàng, hai hốc to đen ngòm dường như vẫn còn ý thức đang trừng mắt nhìn nàng. Hàn Tiếu chưa hết kinh hồn giờ lại bị dọa đến nỗi kinh hãi hét chói tai.
Cùng với tiếng kêu của nàng, hai tiếng kêu thảm thiết từ phía trên đỉnh đầu nàng truyền đến. Đồng hành với bụi đất đá vụn, hai thân người từ trên đỉnh núi lăn xuống sát sượt bên người Hàn Tiếu rồi lại lăn xuống bên dưới vách đá. Bang bang bịch bịch vang lên một hồi rốt cục cũng yên tĩnh lại.
Hàn Tiếu không dám cử động, ngây người một hồi lâu mới nghe thấy dưới kia có người lớn tiếng rên rỉ chửi bới. Hàn Tiếu vừa nghe vừa cảm thấy thanh âm này rất giống tiếng của Thạch Nhĩ. Nàng lớn tiếng gọi: “Phía dưới là người nào? Là Thạch đại ca sao?”.
Một lát sau nghe được Thạch Nhĩ đáp: “Là tôi, cô không có ngã chết chứ?”. Hàn Tiếu không biết nên đáp lại thế nào, nàng đang nói chuyện với hắn đương nhiên là không ngã chết, ầm ĩ bảo mình chưa chết đâu mới thật là ngớ ngẩn. Nàng nghe thấy Thạch Nhĩ ở dưới lớn tiếng mắng, cái gì mà “Việc gì phải luẩn quẩn trong lòng, sao cứ thích xen vào việc của người khác, người ta không có chết, chính mình lại suýt chết…” đại loại như thế.
Hàn Tiếu nhìn lên trên, vị trí của nàng hiện giờ cách mép vách đá bên trên một khoảng dài, vách đá vừa dốc vừa hiểm, có muốn trèo cũng không trèo lên nổi, thế nên nàng cúi đầu lớn tiếng hỏi: “Thạch đại ca, huynh thế nào rồi? Bị thương hả?”.
“Cánh tay tôi không cử động được rồi”.
Hàn Tiếu cẩn thận hướng bên ngoài trèo xuống một chút, xem xét địa thế ở bên dưới, lại hỏi: “Cùng ngã xuống với huynh là Ngôn đại phu sao?”.
“Đúng vậy”.
“Hắn ra sao rồi?”.
Dưới kia tựa như có tiếng động di chuyển của Thạch Nhĩ, tiếp đó nghe thấy hắn trả lời: “Thằng cha này một thân máu me, không hề nhúc nhích. Đợi bố mày nghỉ một chút lại đi đạp chết mày”. Hắn thở phì phò, dường như vừa thở một hơi xong liền mở miệng chửi bới.
Hàn Tiếu tỉ mỉ quan sát địa hình, nhìn thấy một chuỗi dây leo nối dài xuống dưới, nhưng bên dưới lại bị cây cỏ cản trở tầm mắt nên cũng không biết địa thế như thế nào. Nàng thăm dò như nửa ngày trời, rốt cục thấy được Thạch Nhĩ từ trong đống cây cỏ thò đầu ra, Hàn Tiếu khẩn trương hỏi: “Chỗ huynh có an toàn không? Có chướng ngại vật nào không? Cẩn thận kẻo lại ngã tiếp”.
Thạch Nhĩ lắc đầu: “Chỗ này là một sườn núi lớn, không có dốc như trên kia, có thể dừng chân ở đây”.
Hàn Tiếu nghe xong lại thận trọng nhìn cảnh phía dưới, xác định mình không thể trèo lên được nữa, bèn quyết định đi xuống dưới cùng Thạch Nhĩ hội hợp. Thạch Nhĩ nhướng mày nhìn nàng cẩn thận dè dặt vịn dây leo xuống tới, bất mãn nói nhao nhao: “Con mẹ nó, cô ngã, lão tử cũng ngã, tại sao cô không việc gì, còn lão tử lại bị thương ở cánh tay”.
Hàn Tiếu bằng mọi giá mạo hiểm xuống được chỗ sườn núi nơi Thạch Nhĩ đang đứng, vừa thở hổn hển vừa an ủi một câu: “Ông trời giữ lại tôi để có người trị thương cho huynh”.
Giờ xuống đây rồi mới phát hiện bụi cỏ cao cao cùng mấy loài thực vật xanh khác đã che khuất đi một mảnh sườn đồi. Phía dưới sườn đồi chỉ có vách núi thẳng tắp, so với sườn dốc trên đỉnh đầu càng nguy hiểm hơn mấy phần. Ngôn Sam ngã nghiêng ở cách đó không xa, trên ngực và đùi đều là máu, có vẻ như đã mất hết sinh khí.
Hàn Tiếu không vội qua đó. Trước tiên, nàng xem cánh tay Thạch Nhĩ bị đá cùng nhánh cây quẹt vào gây ra nhiều vết thương nhỏ, không còn chảy máu nữa, chẳng qua là bị trật khớp nên mới vừa không thể động đậy vừa vô cùng đau đớn.
Hàn Tiếu bảo hắn ngồi xuống, tựa lưng vào vách đá cho vững, sau đó nắm chặt cánh tay bên kéo bên đẩy, két một tiếng khớp liền nối lại. Thạch Nhĩ đau quá kêu lên thảm thiết, đang muốn phàn nàn mấy câu lại phát hiện đã cử động được, hắn thử rồi lại thử động đậy cánh tay, vui vẻ nói: “Khà khà, không ngờ ngoài việc biết dùng châm đâm vào tim, cô vậy mà còn biết cả cái khác nữa”.
“Mới vừa nối khớp, huynh tốt nhất đừng cử động nhiều, lấy đai lưng quấn cánh tay lại, miễn khỏi sau này phục hồi không tốt”. Hàn Tiếu xác thực hắn không còn vấn đề gì, bèn đi tới chỗ Ngôn Sam.
Ngôn Sam chảy rất nhiều máu. Theo kinh nghiệm của Hàn Tiếu, nhìn thế này xem ra tình hình của hắn rất nguy kịch, tuyệt đối không thể nào nhảy dựng lên đả thương người. Thế nên nàng yên tâm tới gần, lật người hắn lại đặt nằm ngay ngắn.
Vùng ngực của Ngôn Sam có một vết thương lớn, máu không ngừng chảy ra ngoài, trên đùi cũng có một đường rách toạc. Hàn Tiếu lấy dao găm từ giày ra, cắt đi quần áo hắn để tiện nhìn thương thế hắn. Thạch Nhĩ tới xông vào đá hắn một cước: “Thằng cha này chắc không còn hi vọng gì đâu. Ông trời quả nhiên vẫn có mắt”.
Hàn Tiếu không nói gì, tiện tay nhặt hai viên đá bên cạnh, cắt quần Ngôn Sam ra một mảnh vải, đem hòn đá đặt hai bên chân bị thương của hắn, dùng vải buộc chặt lại. Thạch Nhĩ cau mày nhìn vết thương trên đùi đã ngừng chảy máu, hỏi: “Cô đang làm gì thế?”.
“Tôi không thể để mặc hắn chết”, Hàn Tiếu vừa nói vừa tháo đai lưng Ngôn Sam ra đem cuốn thành một cuộn, đặt ở vết thương trên ngực Ngôn Sam, nỗ lực khiến cho hắn không bị chảy máu nữa.
“Cô nổi điên à?”, Thạch Nhĩ nóng nảy: “Tên này muốn hại cô, muốn mạng của cô, cô còn muốn cứu hắn?”.
“Hắn chết thì ai tới nói cho chúng ta biết chân tướng? Tại sao hắn muốn giết tôi? Tại sao muốn giết huynh? Sao lại muốn hại chủ tử?”.
Thạch Nhĩ sửng sốt. Đúng vậy, tên Ngôn Sam này cùng lắm chỉ là đồ đệ thứ ba mươi hai của Vân Vụ lão nhân, chuyện thừa kế có xếp kiểu gì cũng chẳng tới phiên hắn. Nếu là vì tình, vậy sao không thấy hắn cùng nữ y bộc nào trong Tố y quán quan hệ gần gũi. Có lẽ nào sau lưng hắn còn có người sai khiến?
Nghĩ đến đây Thạch Nhĩ cũng nôn nóng: “Đúng, đúng, hắn không thể chết được, giữ cái mạng này cho hắn, phải bắt hắn khai ra hung thủ thật sự”. Hắn đưa tay dò xét mạch đập của Ngôn Sam, thấy yếu ớt vô lực, lại thấy hắn chảy nhiều máu như vậy, sợ là không cứu được. Hắn quýnh lên, đánh Ngôn Sam bốp bốp hai cái bạt tai, la lên: “Ngươi mau tỉnh lại, tỉnh lại, nhanh nói cho ta biết người nào sai khiến ngươi? Là ai?”.
Ngôn Sam vậy mà bị hắn đánh đến tỉnh lại. Hắn rên rỉ đau đớn, hé mắt ra nhưng cái gì cũng không nói, tiếp tục nhắm lại. Thạch Nhĩ phẫn nộ, vừa định động thủ thì bị Hàn Tiếu quát: “Thế này cũng vô dụng, mau nghĩ biện pháp cứu hắn trước đã”.
Thạch Nhĩ giậm chân: “Còn nghĩ biện pháp gì nữa, hắn đã như vậy rồi, cứu kiểu gì? Tôi chỉ là người thí nghiệm thuốc, cũng không phải là đại phu”.
“Tôi là đại phu”. Hàn Tiếu trong tình thế cấp bách dứt khoát hô to.
Thạch Nhĩ ngẩn ngơ: “Ồ, vậy thì cô lại châm cho hắn vài phát vào tim thử đi”.
“Huynh đừng ồn ào nữa, để tôi nghĩ xem, để tôi nghĩ xem”. Hàn Tiếu dùng sức ấn vào vết thương của Ngôn Sam, gấp gáp nhìn xung quanh, người này không thể chết, nàng nhất định phải đào ra chân tướng.
Thạch Nhĩ bị rống đành im lặng một lát, sau đó lại bắt đầu lởn vởn: “Hắn như vậy sợ là không được rồi, ngay cả thần y chỉ sợ cũng phải tốn không ít công phu. Huống hồ nơi núi hoang thôn quê này, một y bộc nho nhỏ như cô còn có thể có biện pháp gì. Phen này cho dù chiếm được phúc tinh cũng vô dụng. Đừng tưởng rằng công tử sủng ái cô, dỗ cô vui vẻ, cho cô cái hòm thuốc liền trở thành đại phu rồi…”.
“Huynh câm miệng!”, Hàn Tiếu lạnh lùng quát. Nói đến Nhiếp Thừa Nham, Hàn Tiếu lại càng sốt ruột. Chủ tử từng nói hắn phải sống để biết hết chân tướng, hiện giờ chủ tử đang sống rất tốt, nhưng chân tướng lại có khả năng sắp chết rồi. Nàng không thể để cho chân tướng ở trước mắt nàng biến mất. Nàng nhất định phải cứu sống hắn.
“Hòm thuốc, giá như có hòm thuốc của tôi ở đây thì tốt quá”. Dưới tay nàng dòng máu đã chảy chậm hơn, nhưng thân nhiệt hắn lại giảm xuống một chút. Tên Ngôn Sam này, e rằng không qua khỏi rồi.
“Chỗ tôi ngã xuống hình như có thấy một cái hòm thuốc…”, Thạch Nhĩ còn chưa dứt lời Hàn Tiếu đã mãnh liệt quay đầu nhìn hắn. Thạch Nhĩ sờ sờ đầu: “Được rồi được rồi, tôi đi tìm xem, tôi đi tìm xem”.
Hắn chạy về phía mới dừng chân lúc nãy. Một lát sau thật sự đã xách một cái hòm thuốc quay về: “Là của cô sao?”.
“Đúng, đúng, mau mở ra, đưa tôi bộ châm”.
“Ai nha, cô thật sự muốn châm vào tim hắn à? Cô chỉ có một chiêu cứu người này thôi sao?”, Thạch Nhĩ một bên thầm thì, một bên mở hòm lấy châm ra.
Hàn Tiếu buông tay đang giữ vết thương của Ngôn Sam ra, nhanh nhẹn đón lấy, từ bộ châm rút ra mấy cây châm dài mảnh, nhanh chóng cắm lên mấy huyệt vị. Thạch Nhĩ há hốc, kinh ngạc nhìn máu Ngôn Sam chảy chậm lại.
Hàn Tiếu nói: “Ngoài tim ra tôi còn biết châm chỗ khác nữa”.
“Sau đó thì sao?”, Thạch Nhĩ nhìn tiểu nha đầu này thêm mấy lần. Chẳng lẽ lời đồn đãi nàng cứu những người kia, thật không phải chỉ dựa vào vận may?
“Sau đó?”, Hàn Tiếu dùng cây kéo cắt bỏ vạt áo trước ngực Ngôn Sam, nhìn vết thương vô cùng thê thảm, trong lòng chợt lạnh: “Sau đó chỉ còn cách cầu nguyện phúc tinh phù hộ thôi”.
Chương 32: Nhận được cứu viện
Thạch Nhĩ ló đầu nhìn: “Chà chà! Vết thương nặng thế này, không cứu chữa nổi đâu. Đừng phí sức nữa. Chúng ta hiện giờ nên nghĩ xem có cách nào lên được trên kia mới phải, vực sâu này ít người lai vãng, chúng ta lại bị kẹt ở đây, đến tính mạng của chính mình cũng khó mà bảo toàn”.
“Nhưng hắn còn chưa tắt thở”, Hàn Tiếu xoay người lại ném cho hắn thanh chủy thủ.
Thạch Nhĩ lui về phía sau một bước: “Ý cô là cho hắn một nhát dao, ra đi được thoải mái?”.
Hàn Tiếu quay đầu trừng hắn: “Tôi muốn nói chỉ cần hắn còn một hơi thở, chúng ta nhất định không thể từ bỏ việc cứu sống hắn. Nếu như hắn chết rồi, chẳng những không lần ra được đầu mối, lại còn rút dây động rừng, hung thủ ở phía sau nói không chừng sẽ càng trốn kĩ hơn. Tuyệt đối không thể để cho hắn chết!”.
“Cô quả là có quyết tâm…”, Thạch Nhĩ còn chưa dứt lời đã bị Hàn Tiếu cắt ngang: “Đừng nói nhảm nữa, mau cầm chủy thủ đi tìm ít cây kê* có hoa đỏ thắm về đây. Lúc nãy tôi đã nhìn thấy có chỗ mọc cây thuốc này”.
*Cây kê: Cây dại, lá có gai, hoa đỏ thắm hoặc là trắng, vàng, dùng làm thuốc, có tác dụng cầm máu.
“Ơ kìa, nha đầu này, cô dám sai bảo tôi…”. Lời nói của Thạch Nhĩ lại một lần nữa bị Hàn Tiếu cắt ngang, nàng vẫy tay đuổi hắn: “Đừng làm mất thời gian nữa, nhanh đi đi”.
Thạch Nhĩ bị rống đến nỗi sững sờ. Hắn nhìn Hàn Tiếu đang bận, không thèm để ý tới mìn, ngẫm nghĩ một hồi vẫn là đi tìm cây kê hoa đỏ thôi.
“Huynh có dám chắc nhận biết được…”, hắn đang tìm kiếm thì Hàn Tiếu bỗng nhiên lớn tiếng hỏi. Hắn tức giận quay đầu lại gào lên: “Nhận biết được, chả phải chỉ là cây kê hoa đỏ thôi ư? Lão tử nhận ra được, có tác dụng giảm nhiệt, cầm máu chứ gì. Lão tử không những nhận ra được mà còn từng ăn qua nó nữa”. Nói xong, Thạch Nhĩ quay trở lại bắt đầu đào, vừa đào vừa tức giận: “Cái món đồ chơi hình dạng xấu xí này sao ta lại không biết chứ. Lão tử tốt xấu gì cũng là người của núi Vân Vụ, không nhận biết được chẳng lẽ để người đời cười rụng răng hay sao? Đúng rồi, phải nho nhã hơn một chút! Tôi nhận ra được”.
Hắn đào mấy cây kê trở về, phát hiện Hàn Tiếu đã đốt một đống lửa, đang nhét thuốc viên vào miệng Ngôn Sam, bóp bóp yết hầu hắn, rồi lại rót ra loại nước thuốc gì đó ép hắn nuốt xuống. Ở núi Vân Vụ, Hàn Tiếu không được tính là đại phu, thuốc trong hòm vô cùng ít ỏi. Thạch Nhĩ bĩu môi, như vậy mà còn muốn cứu người. Hắn vừa đặt cây kê xuống, liền thấy Hàn Tiếu chỉ về phía trước: “Bên kia có cây hành rừng, đi hái một ít về đây”.
Thạch Nhĩ lầm bà lầm bầm rời đi, khi quay trở lại còn nói: “Phải nói trước, tôi không ăn thịt người. Cô có nấu ngon đi chăng nữa tôi cũng không ăn đâu”.
Hàn Tiếu mặc kệ hắn, nhận lấy hành rừng, cầm lấy một đoạn xù xì đem cắt bỏ hai đầu, chỉ lấy phần ruột rỗng ở giữa rồi đặt sang một bên. Thạch Nhĩ nhìn vẻ hoài nghi, không biết nàng định làm gì. Hàn Tiếu ném cho hắn hai hòn đá: “Đừng ngẩn ra đấy nữa! Dùng y phục lau sạch hai hòn đá này rồi giã nhỏ cây kê. Nhanh lên!”.
Thach Nhĩ nhận lấy, bất đắc dĩ bắt đầu giã thuốc. Hắn nhìn Hàn Tiếu nhẹ nhàng phủi sạch bụi bẩn ở vết thương, sau đó nàng quay sang nhìn thuốc trên tay Thạch Nhĩ, ngoắc tay gọi hắn qua, để hắn hỗ trợ kéo miệng vết thương ra.
Vết thương đầy máu. Mặc dù Thạch Nhĩ ngày ngày đều tiếp xúc với đại phu nhưng nhìn vào vẫn cảm thấy hơi choáng váng, vội vàng quay đầu qua chỗ khác. Còn Hàn Tiếu thì giống như không việc gì, dùng phần ruột rỗng của hành rừng hút máu tụ ra ngoài từng chút từng chút một. Máu chảy ra ít hơn, vết thương lộ ra càng rõ ràng. Hàn Tiếu lúc này mới lấy khăn sạch trong hòm thuốc bịt chặt vết thương. Thạch Nhĩ ngó sang, thì ra trong hòm có quá ít khăn nên nàng mới nghĩ ra biện pháp lấy ống lá hành hút máu.
Bên trong còn có vài vết thương nhỏ. Hàn Tiếu hơ nóng cây đao nhỏ, khẽ là vào chỗ vết thương nhỏ khiến nó liền lại. Máu quả thực đã ngừng chảy. Thạch Nhĩ thấy vậy âm thầm kinh hãi, nha đầu này thực đúng là táo bạo.
Thuốc bị giã nát được bọc vào trong tấm khăn vải, vắt ra ít nước thuốc rồi bôi lên vết thương. Các vết thương nhỏ ở khắp nơi cũng được xử lý rất tốt một cách thần kì, những vết rách lớn nhất và dài nhất ở bên ngoài lại không biết làm thế nào. Nơi hoang vu hẻo lánh này lấy đâu ra chỉ khâu mà dùng? Thạch Nhĩ không dám thở gấp, mắt thấy đến bước cuối cùng là khâu lại, cứ vậy thất bại thì thực đáng tiếc.
Lúc bấy giờ Hàn Tiếu chợt giật mấy sợi tóc dài của chính mình, đặt lên phía trên hòm xem xem sợi nào thích hợp dùng. Thạch Nhĩ hít vào một hơi, đầu óc quái gì vậy, cách này mà cũng nghĩ ra được. Hắn không dám quấy nhiễu nàng, lại nhìn Hàn Tiếu cau mày nhìn kĩ vào mấy sợi tóc, hình như chưa hài lòng, đưa tay lên đầu mình định giật thêm sợi nữa. Thạch Nhĩ vội vàng nói: “Sợi tóc của tôi có lẽ chắc khỏe hơn của cô một chút”.
Hàn Tiếu nghe vậy liền chuyển ánh mắt lên tóc trên đầu hắn, không chút do dự đưa tay giật mấy sợi. Thạch Nhĩ nghiến răng kêu đau, nhưng Hàn Tiếu chẳng hề để tâm, chỉ chăm chú nhìn mấy sợi tóc, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng.
Vài sợi tóc dài cùng hai cây châm, Hàn Tiếu rút cục đã vá lại vết thương kia. Phần gian nan nhất đã xong xuôi. Vết thương ở chân đơn giản hơn rất nhiều, dù sao cũng không tổn thương đến chỗ hiểm, chẳng qua vết thương có hơi lớn, nhìn dọa người mà thôi. Sau khi Thạch Nhĩ cống hiến vài sợi tóc một lần nữa thì cũng xử lí thỏa đáng.
Nhìn Ngôn Sam lẳng lặng nằm đấy, cũng không biết hắn còn có thể chống cự được bao lâu. Thạch Nhĩ ngửa đầu nhìn đỉnh núi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tôi đoán rằng chính mình không thể leo lên nổi. Phải đợi người tới cứu thôi, phỏng chừng lúc đó chúng ta đã biến thành bộ xương khô rồi”.
“Phía trên đúng là có một cái đầu lâu khô”. Hàn Tiếu vừa nói vừa đi loanh quanh, nhặt một ít cành khô và đào một số dược thảo về: “Chúng ta phải đốt thành đống lửa lớn hơn, đốt cả thảo dược để tạo thành khói đen, truyền tín hiệu lên trên núi, chắc chắn sẽ có người tới cứu chúng ta”.
“Nghĩ hay quá nhỉ. Nơi này ở phía sau núi, xem, trời sắp tối rồi, sẽ không có người đến đâu. Bọn họ căn bản không nhìn thấy khói mà cô đốt lên được”.
Hàn Tiếu nghiêm túc trông chừng đống lửa: “Vậy cũng phải đốt, đêm xuống chỗ này sẽ rất lạnh. Cho dù hai người chúng ta chịu đựng được, nhưng Ngôn đại phu thì không thể. Thừa dịp bây giờ vẫn còn nhìn thấy, tôi sẽ đi tìm chút thảo dược quay về, phòng ngừa có chuyện xảy ra”. Nàng nói xong liền cầm chủy thủ đi thật.
Thạch Nhĩ nhìn bóng lưng của nàng, buồn bực nghĩ sức lực của cô nương này từ đâu ra vậy, hệt như dùng mãi không hết. Nơi rừng núi hoang vu này, toàn vách núi dựng đứng, xung quanh lại chẳng có ai giúp đỡ, không nước không lương thực, trên đỉnh đầu là một cái đầu lâu khô, bên chân là một người dở sống dở chết. Hắn là đàn ông mà còn cảm thấy sợ hãi, một tiểu cô nương như nàng vậy mà lại bình tĩnh lo liệu việc này việc nọ.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Hàn Tiếu bỗng quay lại, nói với hắn: “Lúc nãy quên nói với huynh, nhớ trông chừng đống lửa, chắc chắn sẽ có ích. Người khác thì tôi không biết, nhưng chủ tử nhà tôi mà thấy tôi chưa về nhất định sẽ đi tìm. Phu xe biết tôi đã quay về núi, chủ tử tìm mọi nơi không thấy, ắt sẽ nghĩ ra phía sau núi. Cùng lắm thì chúng ta nhịn đói một đêm, chống đỡ đến ngày mai nhất định sẽ có người tới cứu”. Nàng nhìn Ngôn Sam: “Phiền toái chính là đây, chẳng biết tình trạng này hắn có thể chống cự được đến ngày mai hay không. Tôi đi hái thuốc, nhất thiết phải khiến hắn tỉnh lại”. Nàng nói xong liền chạy đi mất, vừa chạy vừa nói: “Huynh coi chừng lửa, và cả Ngôn đại phu nữa”.
Thạch Nhĩ ngoáy ngoáy lỗ tai, trông lửa thì còn hợp tình hợp lí, chứ trông Ngôn Sam thì có gì đẹp mắt, chẳng lẽ lại có dã thú xuất hiện tha hắn đi? Thạch Nhĩ và Hàn Tiếu đều không để ý tới con chim ưng đầu đỏ đang lượn lờ trên đầu bọn họ, bay luẩn quẩn một hồi lâu mới rời khỏi.
Dự tính của Hàn Tiếu vốn là ngày mai, thật không ngờ ngay tối hôm đó viện binh liền tới. Lúc ấy sắc trời đã tối, vầng trăng sáng cũng ló lên cao, Hàn Tiếu đang kể cho Thạch Nhĩ nghe về con đường cầu y gian nan của nàng và đệ đệ. Nàng an ủi Thạch Nhĩ chớ nên nóng nảy, phải lạc quan, nhất định sẽ có người tới cứu bọn họ. Lời vừa mới dứt đã nghe phía trên có người kêu: “Hàn cô nương, Hàn cô nương, cô ở đâu?”.
Thạch Nhĩ ngay lập tức nhảy dựng lên, hướng về phía trên dốc sức kêu cứu, kết quả đối phương vẫn cứ gọi Hàn cô nương. Thạch Nhĩ gấp đến độ muốn nhảy lên liều mạng với hắn một phen, không có Hàn cô nương thì không cứu hắn sao? Hàn Tiếu ở một bên vội vàng xông lên hồi đáp: “Hoắc đại ca, là tôi, tôi ở đây!”. Nàng cầm ngọn đuốc quơ quơ, hi vọng đối phương có thể nhìn thấy.
Người đó quả nhiên là Hoắc Khởi Dương, hắn lớn tiếng hỏi tình trạng của Hàn Tiếu, hẳn là muốn nghĩ cách làm thế nào để cứu nàng lên. Hàn Tiếu nhất nhất đáp lại, nghe Hoắc Khởi Dương bảo bọn họ đừng hoảng hốt, kiên nhẫn chờ một lát. Hàn Tiếu hưng phấn đến nỗi lôi kéo Thạch Nhĩ nhảy cẫng lên: “Huynh xem, huynh xem, tôi đã nói là chủ tử sẽ tới cứu tôi mà!”. Thạch Nhĩ gãi gãi đầu, cảm thấy vẫn không thể tin nổi.
Tiếng động ở trên vực càng ngày càng lớn, hiển nhiên liên tục có không ít người đến đây, đốt đuốc, vứt sợi dây thừng xuống. Trắc trở mấy lần, rốt cuộc Hàn Tiếu là người đầu tiên được Hoắc Khởi Dương che chở đưa lên đỉnh núi. Người trên đỉnh núi đông hơn so với dự kiến của nàng, cây đuốc sáng chói khiến nàng nhức mắt, nhưng chỉ cần liếc qua nàng đã nhìn thấy Nhiếp Thừa Nham ngồi trên xe lăn.
Lúc bấy giờ nàng mới ý thức được bản thân vừa dạo quanh một vòng cửa âm phủ, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, suýt chút nữa là nàng không thể gặp lại chủ tử rồi. Bóng người xung quanh rất đông, có nhiều tai mắt, nàng chẳng hề nhìn ai khác, nhưng cũng không dám nhào tới gần Nhiếp Thừa Nham, chỉ đành đứng đó cắn môi kìm nén bật khóc.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu rốt cuộc cũng vươn tay về phía nàng. Hàn Tiếu vội vàng tiến tới, cẩn thận nắm lấy bàn tay ấy, trong đám đông chỉ nghe thấy tiếng hắn khẽ nói: “Chúng ta trở về”.
“Vậy Thạch đại ca và Ngôn đại phu…”.
“Ngươi còn dám quản người khác?”.
Hàn Tiếu bị dọa cho sợ run lên, vội vàng dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay hắn: “Không dám, mặc kệ người khác, chúng ta trở về”.
Nhiếp Thừa Nham vẫy tay về phía sau một cái, một tên thị vệ mà Hàn Tiếu chưa từng gặp qua bước lên đẩy chiếc xe lăn đi. Nhiếp Thừa Nham quay sang nói với người bên cạnh: “Trông chừng bọn họ, không được để cho bất cứ ai chết”.
Hàn Tiếu nghe xong, lại nhìn thấy Hoắc Khởi Dương và Hạ Tử Minh đều ở đây. Nàng mơ hồ cảm thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, không dám nghĩ thêm nữa, rất biết điều đi theo Nhiếp Thừa Nham quay về Nham Trúc.
Thị vệ ở bên ngoài Nham Trúc đã bị đổi, người mới lại là khuôn mặt từng gặp ở Nhiếp phủ dưới chân núi. Nàng mới mất tích có nửa ngày thôi, xem ra động tĩnh của Nham Trúc cũng thật lớn.
Bước vào phòng, mọi người nghe lệnh lui ra ngoài. Nhiếp Thừa Nham hất tay Hàn Tiếu ra, quát nàng: “Đứng ngay ngắn!”. Hàn Tiếu ngoan ngoãn đứng yên.
“Có bị thương không?”.
“Có vài vết xây xát nhỏ thôi, không nghiêm trọng”.
Hắn nhìn nàng chằm chằm: “Xoay qua chỗ khác để ta nhìn xem”.
Nàng chậm rãi xoay một vòng, hắn xem xong rồi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Đi ra chỗ hồ nước tắm rửa. Tắm sạch sẽ rồi ra ngoài quỳ, viết một trăm lần ‘Không quản việc người, trách xa hiểm nguy’. Viết xong rồi mới được phép ăn cơm, đi ngủ”.
Hàn Tiếu bĩu môi, trong lòng chẳng vui vẻ gì. Rõ ràng nàng chính là người bị hại, nàng ngã xuống vách núi, nàng bị kinh hãi. Nhưng hắn đến một câu an ủi cũng không có, cũng chẳng hòa nhã với nàng thì thôi, lại còn phạt nàng. Nhiếp Thừa Nham quay đầu, không nhìn nàng, chỉ quát: “Nhanh đi!”.
Hàn Tiếu hít hít lỗ mũi, ngơ ngơ ngác ngác rời đi. Sau khi tắm xong trở lại, Nhiếp Thừa Nham đang tựa vào đầu giường đọc sách, biết nàng vào mà chả thèm ngẩng đầu lên: “Ra ngoài quỳ viết đi! Ta muốn xem xem ngươi phải trải qua mấy lần mới nhớ được”.
Hàn Tiếu không nói lời nào, cúi đầu ra phòng ngoài. Trên chiếc bàn con ở phòng ngoài đã chuẩn bị xong giấy bút mực nghiên, phía trước bàn còn bày cái đệm mềm. Một tiểu bộc của Nhiếp phủ hướng nàng nở nụ cười rồi chỉ chỉ vào cái đệm, lại bưng thức ăn tới, nhỏ giọng nói: “Ăn xong rồi hẵng viết”.
Hàn Tiếu nhìn sang cửa phòng trong, bưng bát lên bắt đầu ăn. Nàng quả thực rất đói bụng, thức ăn đều nóng hôi hổi, trái tim nàng cũng ấm áp hẳn. Không ai dám chống lại mệnh lệnh của chủ tử, tiểu bộc bảo nàng ăn xong rồi mới viết, nhất định là do chủ tử cố ý phân phó, nghĩ đến đây lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ăn no xong, nàng quỳ gối lên chiếc đệm êm ái viết chữ. Hoắc Khởi Dương bước vào thấy Hàn Tiếu bị phạt, còn cười với nàng, rồi đi vào phòng trong. Bản thân Hàn Tiếu hiện giờ thân mang tội lỗi, Nhiếp Thừa Nham lại đang trong cơn tức giận, nên nàng chả dám nghe ngóng lung tung, chỉ biết nỗ lực viết gia huấn mới – “Không quản việc người, trách xa hiểm nguy”. Viết dòng này sang dòng khác, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, cuối cùng nằm ngủ gục luôn ở trên bàn.
Trong lúc mơ hồ có nghe thấy tiếng người nói chuyện, có người ôm ngang nàng lên. Nàng rất buồn ngủ, không thể mở mắt ra được, mông lung nghe được thanh âm của Nhiếp Thừa Nham: “Để ta!”. Sau đó nàng cảm thấy từ trong ngực của người này bị đặt vào trong ngực của người khác. Tiếp đó, bao quanh nàng đều là hơi ấm, ngực của người đó rất rộng, chăn cũng rất ấm, nàng thoải mái chìm sâu vào giấc ngủ.
Chương 33: Câu đố khó giải
Chắc hẳn do chịu phải sự kinh hãi lúc ở dưới vực núi, lại thêm bận bịu mệt mỏi suốt một ngày, nên đêm ấy Hàn Tiếu ngủ rất say. Đến khi tỉnh dậy thì phát hiện ra bản thân đang nằm trên chiếc sạp nhỏ của mình trong góc phòng. Nàng giật mình nhớ lại cái ôm ấm áp cùng lời nói dịu dàng đêm qua, chẳng lẽ lại là ảo giác trong mơ? Nàng quay đầu liền nhìn thấy bức tường bên cạnh sạp dán đầy rẫy những trang giấy mà nàng từng viết: “Không quản việc người, tránh xa hiểm nguy”, Hàn Tiếu trợn trừng mắt, lại quay sang nhìn tấm bình phong bên cạnh sạp, cũng dán đầy mảnh giấy in dòng chữ “Không quản việc người, tránh xa hiểm nguy”. Hàn Tiếu ngồi ngây ngô cả nửa ngày trời, mếu máo vò đầu, thật lâu sau mới rời giường.
Vòng qua tấm bình phong, đảo mắt quanh phòng nhưng chẳng thấy Nhiếp Thừa Nham đâu, Hàn Tiếu có hơi hoảng sợ. Phải biết rằng nàng và Nhiếp Thừa Nham ở chung một phòng đã lâu, sớm đã thành thói quen rồi, chả có gì phải kiêng kị nữa. Ngay cả tấm bình phong che trước sạp nàng cũng ít khi kéo ra, dù sao nếu không có người giúp đỡ thì Nhiếp Thừa Nham cũng khó mà tự mình xuống giường. Bình thường nàng giúp hắn thu xếp ổn thỏa, buông màn xuống, sau đấy mới có thể yên tâm đi làm việc của mình. Hiện tại kéo tấm bình phong ra nhưng người không thấy đâu, khiến Hàn Tiếu cảm giác có chút mất mát. Dường như nàng và Nhiếp Thừa Nham bỗng nhiên xa cách hẳn. Hoặc giả, Nhiếp Thừa Nham không có nàng cũng vẫn có thể sống rất tốt.
Hàn Tiếu đi ra sau viện lấy nước, vào Nhĩ phòng* rửa mặt súc miệng xong xuôi lại quay về phòng. Tiếp đó liền thấy tiểu bộc của Nhiếp phủ bước vào, bày biện đồ ăn cho nàng: “Hàn cô nương, đã quá giờ Ngọ rồi. Chủ tử không cho gọi cô dậy, cô cứ dùng cơm trước đi. Chủ tử đang ở tiền viện trò chuyện với thần y tiên sinh”.
*Nhĩ phòng: Căn phòng bên cạnh phòng chính hoặc đại điện, cửa thành. Thời xưa, phòng giữa giành cho người có vai vế cao dùng, còn Nhĩ phòng đa phần giành cho nô bộc, nô tì ở.
Hàn Tiếu ngẩn ngơ chốc lát, cảm ơn rồi nhanh chóng bắt đầu dùng bữa. Nàng thầm nghĩ, tại sao Nhiếp Thừa Nham lại không gọi nàng dậy, hung thủ xuất hiện liền không cần nàng nữa sao? Nàng vội vội vàng vàng chạy tới tiền viện, cửa phòng đóng chặt. Người của Nhiếp phủ và núi Vân Vụ từ tôi tớ cho đến thầy thuốc đều có mặt, ngay cả Lâm Chi cũng ở trong đám người đó. Tổng quản Bạch Anh đang đứng chờ ở đấy, thấy Hàn Tiếu đến thì khẽ gật đầu, khoát khoát tay ý bảo các chủ tử trong phòng không cho phéo bất cứ ai tiến vào.
Hàn Tiếu tuy lòng bất an nhưng cũng chỉ đành đứng chờ cùng với mọi người. Đợi hơn nửa ngày trời, cửa phòng rốt cục cũng mở ra. Vân Vụ lão nhân ra trước tiên, những người khác vẫn giữ nguyên vị trí còn Lâm Chi thì gấp gáp xông lên: “Thần y tiên sinh, cha tôi nhất định đã bị kẻ gian hãm hại. Kính mong thầy y tiên sinh điều tra rõ ràng để báo thù cho cha tôi”.
Hàn Tiếu mù mịt, không phải là chuyện của nàng, Thạch Nhĩ và Ngôn Sam ư? Sao lại kéo theo cả Dương Lâm đại phu vào? Chẳng lẽ Ngôn Sam thú tội rằng chuyện này có liên quan đến Dương đại phu? Báo thù lại là chuyện gì nữa đây?
Vân Vụ lão nhân không để ý tới Lâm Chi, chỉ quay đầu liếc nhìn Nhiếp Thừa Nham, sau đó dẫn đầu ra khỏi viện. Lâm Chi dây dưa đến cùng, đôi đồng tử ngân ngấn nước, dáng vẻ khổ sở đáng thương: “Công tử… “.
Nhiếp Thừa Nham chả thèm liếc nàng một cái, nói với tiểu bộc ở bên cạnh: “Đẩy ta về phòng”. Hàn Tiếu sửng sốt, sao không gọi nàng đẩy nhỉ? Tiểu bộc đẩy Nhiếp Thừa Nham quay về viện trong, Hàn Tiếu cùng Lâm Chi vẫn đứng ngốc ở đó. Lâm Chi nhìn theo bóng lưng xa dần của Nhiếp Thừa Nham, nước mắt rốt cục cũng tuôn ra, nàng ta hung hăng lườm Hàn Tiếu một cái mới xoay người rời đi.
Trong lòng Hàn Tiếu dâỵ lên một cảm xúc khó tả, chỉ qua một đêm thôi mà nàng đã bị lạnh nhạt rồi ư? Còn Thạch Nhĩ, không biết tình hình hiện tại của huynh ấy ra sao nữa? Vết thương của Ngôn Sam cũng không biết giờ thế nào rồi, hắn phải chăng đã chịu khai ra hung thủ rốt cục là ai? Nàng suy đi nghĩ lại, cảm thấy những chuyện này vẫn chẳng quan trọng bằng việc của chủ tử, thế nên ngay sau đó liền vội vã quay về phòng.
Bước vào đúng lúc nghe thấy Nhiếp Thừa Nham sai mọi người lui ra ngoài. Hàn Tiếu khẽ cắn môi, đi đến đứng hầu bên cạnh ghế của hắn, lí nhí gọi: “Chủ tử!”.
Nhiếp Thừa Nham không đáp lại nhưng cũng chưa hạ lệnh nàng lui đi. Cho đến khi mọi người trong phòng đều đi ra hết, cửa phòng được đóng lại, bấy giờ hắn mới dời tầm mắt lên người nàng. Hàn Tiếu thấp thỏm trong lòng, lại gọi một tiếng: “Chủ tử!”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói: “Đêm qua ngươi chỉ mới viết có sáu mươi tám lần”.
Hàn Tiếu sửng sốt, sao lại nhắc đến chuyện này? “Vậy, vậy hôm nay nô tỳ sẽ viết lại”.
“Hừ!”, Nhiếp Thừa Nham tỏ vẻ không vui, cái cảm giác quen thuộc cuối cùng cũng quay lại rồi. Hắn lười biếng nói: “Ta mệt rồi, ngươi dìu ta lên giường”.
Ban nãy bao nhiêu tôi tớ còn ở đây thì hắn không quay về giường, giờ chỉ còn mỗi mình nàng hắn lại làm khổ người ta. Nhưng như thế lại khiến Hàn Tiếu mừng thầm. Nàng đáp lời: “Vâng, thưa chủ tử”, sau đó đẩy hắn đến bên cạnh giường, bờ vai nhỏ gầy đỡ lấy hắn, dùng lực nâng lên, di chuyển hắn lên trên giường. Khom lưng giúp hắn cởi giày, đặt chân cho ngay ngắn lại.
“Chân ta đau”.
Nàng ngồi xuống, cẩn thận xoa bóp cho hắn. Hắn nhắm mắt lại, nói tiếp: “Ngươi khiến ta giận lắm”.
“Nô tỳ thực không cố ý”. Hàn Tiếu đáp lời nhưng tay vẫn không dừng xoa bóp.
“Không cố ý mà đã khiến người ta giận đến thế. Sau này mà cố ý thật thì còn đến mức nào nữa”. Hắn hiển nhiên là đang vạch lá tìm sâu.
Hàn Tiếu chẳng nói gì, tiếp tục chăm chú xoa bóp, ai ngờ lại càng làm Nhiếp Thừa Nham không hài lòng: “Tại sao không nói rằng ngươi tuyệt đối sẽ không cố ý chọc giận ta? Thế mới giữ lại cho mình một con đường lui chứ”.
Hàn Tiếu không dám nói tiếp, giờ mà khen hắn anh minh có lẽ nào sẽ càng khiến hắn nổi giận? Nàng xoa bóp đến đùi của hắn, hắn điều dưỡng rất tốt, thân người cùng bắp đùi rõ ràng đã có nhiều thịt hơn, rắn chắc hơn.
Nhiếp Thừa Nham thoải mái thở phào một hơi, lại tiếp tục quát nàng: “Nói đi!”.
“Nô tỳ không biết nói gì”.
“Ngươi có thể cảm tạ ơn cứu mạng của ta, thể hiện ra lòng trung thành. Còn có thể cam đoan với ta sau này tuyệt không gây ra những chuyện phiền toái như thế này nữa”. Giọng điệu kiểu ban ơn của hắn vậy mà lại bộc lộ ra vài phần nghiêm túc.
Hàn Tiếu ngừng tay, ngẩng đầu hỏi: “Hôm qua, chủ tử làm cách nào tìm được tôi vậy?”.
“Thấy ngươi mãi vẫn chưa trở về nên ta phái người đi dò hỏi phu xe, hắn nói đã đưa ngươi lên núi. Ta tự nhiên liền biết đã xảy ra chuyện gì rồi, bèn sai Khởi Dương bọn họ điều người đi tìm kiếm khắp núi. Cuối cùng Xích Thủ báo tin về đã phát hiện ra ngươi ở dưới vực”.
“Xích Thủ?”.
“Con chim ưng đầu đỏ ấy là do ta thuần dưỡng, huấn luyện đã nhiều năm. dùng để tìm người, đưa thư, la dò tin tức”.
Hàn Tiếu tiếp tục xoa bóp, không nhịn được mở lời: “Trinh thám của chủ tử …”. Nàng đột nhiên im bặt, nửa câu sau “sao phải gạt tôi” kịp thời nuốt trở vào. Nàng có tư cách gì mà oán trách chứ.
Nhiếp Thừa Nham dường như không nghe thấy, lại nói: “Đêm qua sau khi cứu các ngươi lên, Thạch Nhĩ và Ngôn Sam đã bị thẩm tra cả đêm”.
“Ngôn đại phu tỉnh rồi ư?”.
“Ừ, trởi vừa sáng đã tỉnh rồi. Lão già đích thân đặt câu hỏi, Khởi Dương ở bên cạnh cùng thẩm vấn”.
“Vậy, sao hắn lại muốn giết tôi?”.
Nhiếp Thừa Nham kéo nàng ngồi sang bên cạnh, trả lời: “Hắn nói không ưa một đứa nha đầu lai lịch không rõ lại có thể đi vác hòm thuốc cho lão già. Còn nói ngươi thường ngày được sủng mà kiêu, mấy lần làm hắn bẽ mặt, khiến hắn chất chứa oán hận trong lòng. Muốn hẹn ngươi ra sau núi nói chuyện, cảnh cáo ngươi một phen, chẳng ngờ nhất thời lỡ tay đẩy ngươi xuống vực”.
“Tôi không có như thế”. Tuy rằng lời khai đều nằm trong dự liệu, nhưng Hàn Tiếu vẫn hơi kích động: “Tôi không hề được sủng mà kiêu. Tôi cẩn thận từng li từng tí mang vác hòm thuốc của thần y tiên sinh, chỉ mong sao có thể học hỏi thêm chút bản lĩnh, chứ đâu dám lên mặt với các vị đại phu”.
Nhiếp Thừa Nham nắm tay nàng: “Những chuyện này ta tất nhiên biết”.
Hàn Tiếu cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: “Chủ tử, lúc tôi theo thần y tiên sinh đi chẩn bệnh, ngài đều phái ngưởi theo dõi tôi đúng không?”.
“Theo dõi?”. Nhiếp Thừa Nham không vui: “Ta chỉ là phái người đi theo thôi. Ngươi nói theo dõi cũng được, nói giám sát cũng chả sao. Dù sao thì ta xác thực đã phái người đi theo ngươi”.
Nói tới nói lui, nói sao cũng vậy. Hàn Tiếu cắn môi, lại nói: “Ngôn đại phu không hề cảnh cáo tôi. Ngay cả câu chào hỏi hắn còn chưa nói đã trực tiếp đẩy tôi xuống vực”.
Nhiếp Thừa Nham lườm nàng: “Hóa ra ngươi cũng hiểu đấy chứ. Ta xem ngươi lần sau còn dám bừa bãi theo chân người ta nữa không”.
“Nô tỳ không có bừa bãi theo chân người ta. Ngôn đại phu xưa nay đối xử với nô tỳ rất ôn hòa, lần này lại nói là vội đi cứu người. Hắn nói chân thành khẩn thiết như thế, nô tỳ hiển nhiên chẳng đề phòng”.
“Trên đời này, đến người thân cũng không thể tin tưởng được, ai cũng không được tin”. Câu nói của Nhiếp Thừa Nham khiến Hàn Tiếu chạnh lòng: “Chủ tử, không phải vậy đâu”.
Nhiếp Thừa Nham khoát khoát tay, tỏ vẻ không muốn cùng nàng tranh cãi về vấn đề này: “Tên Ngôn Sam ấy gia cảnh đơn thuần, ở trên núi cũng chả có thế lực gì. Nếu nghĩ theo lẽ thường thì động cơ giết người của hắn có thể chấp nhận được”.
Hàn Tiếu hiểu ra: “Ý chủ tử là, nếu phân tích chuyện hạ độc người lúc trước thì Ngôn đại phu không hề đáng nghi, đúng không?”.
“Giết ta đi quả thực không mang đến chút lợi ích gì cho hắn. Còn nếu như trả thù, lai lịch và thân thế của hắn cũng chả hề khả nghi”.
Hàn Tiếu có hơi nản lòng: “Thế nhưng nô tỳ và hắn chẳng có thù hận nào cả. Nô tỳ luôn đối với người khác rất khách khí. Nếu không phải vì chủ tử, hắn sao có thể xuống tay với nô tỳ chứ? Theo nô tỳ, đứng từ góc độ của chủ tử mà phân tích sẽ hợp với lẽ thường thôi”.
Nghe xong những lời ấy, Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng chằm chằm, Hàn Tiếu hơi phát bực, nàng nói gì sai sao? Lát sau Nhiếp Thừa Nham mới mở miệng, hắn đổi sang đề tài khác: “Vẫn còn một chuyện nữa”.
“Chuyện gì ạ?”.
“Thạch Nhĩ nói sau khi ngươi rơi xuống vực, đã nhìn thấy một bộ xương khô ở chỗ cái lưới kết bởi cây mây”.
“Đúng thế”, Hàn Tiếu nhớ lại. “Làm nô tỳ sợ hết hồn”.
Nhiếp Thừa Nham vỗ vỗ lên tay nàng trấn an: “Bộ xương khô đó đã được mang lên. Phân biệt dựa theo đặc trưng của khung xương cùng với đồ trang sức trên người, phát hiện ra người này chính là Lâm đại phu, cũng chính là phụ thân của Lâm Chi, đại đồ đệ của lão già”.
Hàn Tiếu kinh hãi há to miệng, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Sao lại là ông ấy chứ? Lâm cô nương nói phụ thân của nàng ta bị mất tích, chẳng lẽ lại bỏ mạng vì bị rơi xuống vực thẳm?”.
Nhiếp Thừa Nham gật đầu. Hàn Tiếu lại hỏi: “Chủ tử, nếu như người không còn nữa, vậy kẻ đầu tiên được chọn kế thừa núi Vân Vụ có phải là Lâm đại phu không?”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng sâu sắc, khẽ đáp: “Đúng”.
Hàn Tiếu không nhìn kĩ biểu tình trên mặt Nhiếp Thừa Nham, đầu óc chỉ chăm chăm nghĩ tới những câu đố về vụ án vẫn còn bỏ ngỏ ấy. Nàng chợt nhảy dựng lên, đi đi lại lại: “Chủ tử, vậy thì đúng rồi. Bọn họ quả nhiên muốn có được núi Vân Vụ và thành Bách Kiều nên mới hãm hại người, hãm hại cả Lâm đại phu”.
Nhiếp Thừa Nham bổ sung thêm: “Nhưng Lâm đại phu mất tích trước khi ta xảy ra chuyện”.
“Hả?”, Hàn Tiếu đứng bật dậy, lời nói này nghe càng khó hiểu hơn. “Bằng không, chuyện này chính là âm mưu tập thể. Kết quả đám người đấy không thương lượng được với Lâm đại phu, bèn giết người diệt khẩu, sau đó lại ra tay với chủ tử”. Hàn Tiếu ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Chủ tử, Lâm đại phu chết như thế nào?”, Hôm qua nàng quá hoang mang gấp gáp nên chưa kịp nhìn rõ ràng bộ xương khô ấy.
“Xương sườn của ông ta kẹp một thanh chủy thủ, trên khung xương vẫn còn dấu vết bị chủy thủ đâm, chắc hẳn bị đâm rồi mới rớt xuống núi”.
“Vậy… vậy…”. Đầu óc Hàn Tiếu rối như tơ vò, cảm thấy chân tướng của vụ việc không còn xa nữa. “ Nói không chừng Ngôn đại phu biết được nguyên do. Không thì sao lại trùng hợp như vậy, chọn ngay vách núi đó để giết hại nô tỳ”.
“Chuyện này Ngôn Sam không chịu thừa nhận. Khởi Dương nói phản ứng của Ngôn Sam dường như giật mình, lại dường như hoang mang”.
“Hoang mang? Không làm việc trái với lương tâm thì sao lại phải hoang mang?”.
“Điểm này đáng để cân nhắc”. Nhiếp Thừa Nham nói: “Hôm qua ngươi sơ cứu rất thỏa đáng, hắn hiện giờ ở trong tay lão già, tuyệt đối không chết được đâu. Đợi hắn khôi phục lại tinh thần sẽ thẩm vấn tiếp”.
Hàn Tiếu gật đầu, đang nỗ lực suy nghĩ thì lại nghe Nhiếp Thừa Nham gọi: “Tiếu Tiếu!”.
“Vâng, thưa chủ tử”.
“Tìm thấy một cái bình nhỏ ở chỗ di hài của Lâm Dương”.
Hàn Tiếu gật gật đầu, tiến lại gần hắn. Nhiếp Thừa Nham nói tiếp: “Phát hiện ra một viên Lục Tuyết ở trong bình”.
Hàn Tiếu đứng ngây ngốc tại chỗ, Lục Tuyết? Sao lại có Lục Tuyết?
“Hôm nay, lão già đem đến hai viên trong tay lão cùng với viên tìm được trên di hài của Lâm Dương, ở trước mặt ta xem. Ba viên xác thực giống nhau như đúc”.
Hàn Tiếu chưa phản ứng kịp. Ba viên Lục Tuyết đều ở đây, vậy thì độc mà Nhiếp Thừa Nham trúng rốt cuộc là loại gì?
“Tất cả các triệu chứng của loại độc trên người ta đều y hệt độc Lục Tuyết”, Nhiếp Thừa Nham dường như đoán biết được suy nghĩ của nàng, nên mới lên tiếng giải thích nghi hoặc. Hắn nhìn nàng trong phút chốc, kéo tay nàng qua: “Tiếu Tiếu, mọi chuyện vẫn chưa xong đâu. Hoặc, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi”.
“Vậy… nô tỳ…”.
“Ngươi cứ không cảnh giác như thế, ta làm sao có thể yên tâm được đây?”.
Chương 34: Lấy thân thử độc
“Nô tỳ đã rất cảnh giác rồi. Nô tỳ mỗi ngày đều tự nhắc nhở bản thân phải thật cẩn thận”. Hàn Tiếu nhỏ giọng thanh minh, trong đầu vẫn đang nghĩ quanh quẩn về độc Lục Tuyết.
“Hằng ngày nhắc nhở bản thân phải cẩn thận vậy mà lại bị ngã xuống đáy vực?”. Nhiếp Thừa Nham lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận khiển trách nàng.
Hàn Tiếu ủy khuất cắn cắn môi. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*. Nàng đã bình an trở về, phạt thì cũng phạt rồi, còn giáo huấn nàng nữa chứ. Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Viên Lục Tuyết được tìm về rất giống với hai viên ở trong hộp, rốt cuộc chúng có phải thật hay không, cần phải thử nghiệm mới biết”.
*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: ý muốn chỉ nguy hiểm rõ ràng trước mắt thì còn biết mà tránh, nhưng hiểm nguy không rõ ràng( hay bị đánh lén sau lưng) thì khó mà phòng vệ.
“Thử nghiệm thế nào?”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng: “Đương nhiên là tìm người thử độc”.
Hàn Tiếu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo: “Thử độc?”. Độc Lục Tuyết, người thử đó có thể sống sót hay không? Hàn Tiếu bỗng nhiên hiểu ra: “Chủ tử, người nói chứng độc của người tương xứng với Lục Tuyết, ý là lúc thần y tiên sinh chế độc đã tìm người thử qua không?”.
“Đúng vậy, bệnh trạng của ta giống hệt với người thử độc kia, cho nên chính xác là Lục Tuyết không thể nghi ngờ”. Nhiếp Thừa Nham trong lúc nói chuyện gắt gao dán mắt nhìn Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy người thử độc kia hiện giờ đang ở đâu?”.
“Hắn hiển nhiên là đã chết”.
“Thần y tiên sinh cứu sống được chủ tử rồi, phải chăng đã tìm ra phương pháp giải độc?”.
“Không có. Lão già cũng không xác định được làm sao lại có thể vớt được cái mạng ta về. Hôm nay ta đã nói chuyện tường tận với lão. Ông ta nói rõ ràng, ngày đó ta đã cận kề cái chết, cần gấp rút dùng thuốc, thuốc có thể dùng hay phương pháp gì đều dùng hết, cuối cùng còn kéo cả ngươi lên núi”.
Hàn Tiếu hơi run rẩy: “Vậy, bây giờ lại thử độc, đem thuốc và phương pháp trước kia đã dùng thử một lần nữa, có lẽ cũng có thể cứu được người thử độc?”.
“Lão ta không hề dự định làm vậy, hơn nữa cho dù có làm như thế cũng chưa chắc có thể cứu được. Ta từ nhỏ ăn qua rất nhiều kỳ trân dược bảo* nên sức đề kháng độc tính mạnh hơn so với người bình thường, e rằng đây chính là nguyên nhân mà người hại độc ta vừa ra tay liền dùng đến Lục Tuyết. Nội lực của ta không tệ, có thể chống đỡ được ngoại lực thông suốt mười hai kinh mạch. Vả lại, nói thế nào đi nữa thì ta vốn là cháu ruột của lão nhân kia, dù cho hao tổn nội lực, tiêu phí thuốc quý, lão cũng sẽ không tiếc của đâu”.
*Kì trân dược bảo: thuốc bổ quý hiếm.
Tim Hàn Tiếu càng cảm thấy lạnh lẽo: “Nói như vậy, người thử độc kia không có thể chất và bản lãnh như chủ tử, cũng không có quan hệ mật thiết với thần y tiên sinh, vậy nên hắn phải chết không thể nghi ngờ?”. Nhiếp Thừa Nham không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của hắn đã cho Hàn Tiếu câu trả lời rồi.
“Thế này quá tàn nhẫn, đây rõ ràng là đang giết người”. Hàn Tiếu nắm chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế bản thân. Nơi này thực sự giống như lời Thạch Nhĩ nói, vừa dơ bẩn vừa vô tình.
“Tiếu Tiếu…”. Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng chăm chú, đôi lông mày nhíu chặt lại.
“Chủ tử, không thử nghiệm không được sao? Mặc kệ nó là thật hay giả, chúng ta hãy đi tìm manh mối từ nơi khác. Ngôn đại phu nhất định biết hết nội tình, hiện tại hắn đã bị bắt, đồng bọn dám chắc sẽ ngồi không yên. Chúng ta nhất định có thể tra ra chân tướng, không thử độc nữa, không được sao?”. Nàng gấp đến mức hốc mắt đỏ lên.
“Tiếu Tiếu, Lục Tuyết thật giả chính là một trong số các manh mối”. Nhiếp Thừa Nham càng nhíu chặt lông mày: “Ngươi từng hỏi vì sao không trộm cả ba viên, trộm một viên hay ba viên đều phải mạo hiểm như nhau. Có lẽ ngươi nghĩ đúng, ba viên Lục Tuyết đã bị đánh tráo từ lâu, đổi lại bằng ba viên giả”.
“Bị đánh tráo, lại như thế nào?”.
“Lâm Dương ôm ấp ý muốn thăm dò Lục Tuyết nên bị giết, thi thể bị ném xuống vực thẳm. Có lẽ là tranh chấp nội bộ, cũng có thể hắn phát hiện Lục Tuyết là giả nên mới bị giết người diệt khẩu. Long Tam từng nói, ở sa mạc phát hiện một thi thể có chứng độc tương tự như Lục Tuyết, nhưng hơn nửa năm nay hắn vẫn không điều tra thêm được đầu mối nào. Vì vậy Lục Tuyết ở trên núi này là thật hay giả, có khả năng liên quan chặt chẽ đến mối thù năm xưa của lão nhân”.
Hàn Tiếu không nói lời nào, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: “Chủ tử, mạng người không quan trọng sao?”.
Thân thể Nhiếp Thừa Nham chợt cứng đờ, hắn khàn giọng đáp: “Tiếu Tiếu, mỗi người sinh ra đều có số mệnh khác nhau”.
“Có người hơi rẻ mạt, đúng không?”, giọng nói Hàn Tiếu đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy nữa, một giọt nước mắt lăn nhanh trên gò má. Nhiếp Thừa Nham trợn mắt nhìn nàng. Hắn biết lời này nhất định sẽ khiến trong lòng nàng cảm thấy đau đớn. Hắn không quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào, nhưng hiện giờ đối mặt với biểu tình vừa thương tâm vừa thất vọng của nàng, hắn vậy mà cảm thấy khó có thể mở miệng.
“Tóm lại, ta muốn chính miệng nói cho ngươi biết, để ngươi có chuẩn bị tâm lý, mong ngươi đừng đoán mò. Người chọn để thử độc đã được xác định, việc này không liên quan gì đến ngươi. Sắp tới sợ rằng đồng bọn của Ngôn Sam sẽ hành động, ngươi không nên đi ra ngoài”.
“Đã xác định rồi? Là ai?”, nàng ngước đôi mắt lóng lánh lên nhìn hắn hỏi.
Nhiếp Thừa Nham cắn chặt răng. Hắn đột nhiên rất hối hận, hắn nên bảo Khởi Dương chuyển lời, tại sao hắn lại muốn đích thân nói cho nàng biết? Hắn sợ nàng suy nghĩ nhiều, sợ nàng chán ghét, nhưng hắn tự mình nói thì có thể thay đổi được gì không?
“Dược phó có thể chất đề kháng độc tốt nhất trong núi”. Hắn không nói tên nhưng lại nhấn mạnh với nàng: “Tiếu Tiếu, ngươi cũng biết rằng khế ước bán thân của dược phó chính là đi kèm với sinh tử, lão đầu có quyền dùng họ để thử độc”.
Hàn Tiếu nhịn không được nữa, bổ quỳ xuống: “Chủ tử, chủ tử”. Nàng khóc không thành tiếng quỳ gối cầu xin: “Thạch đại ca cứu nô tỳ một mạng, xin người van cầu thần y tiên sinh tha cho hắn, không cần thử độc, không thử nữa có được không?”.
“Tiếu Tiếu”, Nhiếp Thừa Nham thấy nàng như vậy, thanh âm suýt chút nữa nghẹn lại trong cổ họng không phát ra được. Hắn gian nan nói: “Quyết định này của lão đầu, ta cũng đồng ý”.
Hàn Tiếu ở đó đờ người, đầu gục trên mặt đất, không hề nhúc nhích, lời oán trách của Thạch Nhĩ văng vẳng bên tai: “Chúng ta mệnh tiện, trừ chính mình ra thì không còn ai quan tâm đến”. Hàn Tiếu đau lòng nghĩ, cho dù nàng giác ngộ bản thân chỉ là một quân cờ, nhưng lúc sinh tử bày ra ngay trước mắt, nàng vẫn không thể nào bình thản tiếp nhận được. Thạch Nhĩ nói đúng, chủ tử và thần y tiên sinh giống nhau, đều là lòng gan dạ sắt*. Nhưng nguy ở chỗ , nàng cho tới giờ khắc này vẫn tin rằng chủ tử đối tốt với nàng cũng không phải là hư tình giả ý*. Hắn giúp nàng thực hiện lý tưởng, quan tâm đến an nguy của nàng. Một nô tỳ như nàng có được chủ tử như vậy, nên cảm thấy thỏa mãn mới phải. Đúng không, nàng nên cảm thấy thỏa mãn! Hàn Tiếu gục đầu trên mặt đất, chỉ cảm giác đầu ong ong rung động.
*Lòng gan dạ sắt: ý chí sắt đá, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai.
*Hư tình giả ý: tình cảm giả dối.
“Ngươi mau đứng dậy, không cho phép thế này, ngẩng đầu lên nhìn ta”. Nàng nghe thấy tiếng khiển trách của Nhiếp Thừa Nham có chút xa xôi. Nàng có ảo giác trong giọng nói của chủ tử vậy mà có chút bối rối. Hàn Tiếu vâng lời ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, ánh mắt sáng ngời.
“Chủ tử”, nàng lớn tiếng nói thật rõ ràng: “Đã là quyết định của chủ tử và thần y tiên sinh, nô tỳ thấp kém, dĩ nhiên là không có gì để nói. Nô tỳ chỉ cầu có thể góp một phần sức lực”.
“Góp sức cái gì? Ngươi hãy thành thật ở lại đây”. Nhiếp Thừa Nham nghe cũng không nghe, lập tức bác bỏ: “Bây giờ Ngôn Sam đã lộ tẩy, tìm ra di hài của Lâm Dương rồi, độc Lục Tuyết cũng đã hiện thân, không có việc gì của ngươi nữa. Ngươi phải thành thành thật thật ở yên trong viện này, đâu cũng không được đi, nếu thấy buồn …”, hắn dừng một chút, có chút không tình nguyện nói: “Nếu thấy buồn, ta sẽ để tên tiểu quỷ kia dời đến viện này bồi ngươi.
Hàn Tiếu hơi giật mình. Hàn Nhạc thích dính lấy Nhiếp Thừa Nham, chuyện này bắt đầu từ sau khi bọn họ xuống núi. Nhưng tới khi lên núi, Nhiếp Thừa Nham cực kì không thích Hàn Nhạc đến viện này. Thỉnh thoảng Hàn Nhạc qua đây ầm ĩ chơi cùng hắn đều sớm bị đuổi đi. Thật không ngờ rằng bây giờ hắn lại nguyện ý cho Hàn Nhạc dọn tới ở.
Để đệ đệ dọn vào ở cùng nàng, nàng đương nhiên là cực kì vui sướng, rối rít cám ơn: “Đa tạ chủ tử, lát nữa nô tỳ sẽ đi nói với đệ đệ ngay”.
Nhiếp Thừa Nham làm như không kiên trì, gật gật đầu. Hàn Tiếu nói tiếp: “Nhưng nô tỳ thực sự muốn giúp chủ tử”.
“Ngươi hả? Lại làm càn”, Nhiếp Thừa Nham lớn giọng, không hề mềm lòng trước lời nói của nàng.
“Ngôn đại phu bị lộ tẩy là bởi vì muốn lấy mạng nô tỳ. Hiện giờ hắn đang hấp hối, người đứng sau giật dây nhất định là lòng nóng như lửa đốt, vừa lo sợ mình bị bán đứng, vừa lo lắng tình trạng nô tỳ bên này. Nếu nô tỳ tích cực hành động mọi nơi, nói không chừng người giật dây sẽ lộ ra sơ hở”. Nàng nói rất có lý, nhưng Nhiếp Thừa Nham lại không muốn nghe.
Hắn khoát khoát tay: “Việc này ngươi chớ nhúng tay nữa, ta cùng với lão nhân kia tự có tính toán”.
Hàn Tiếu vẫn không từ bỏ, lê người lên phía trước một bước: “Chủ tử, việc thử độc cũng không phải là vô cùng cấp bách. Trước hết hãy để nô tỳ thử dụ rắn ra khỏi hang xem sao, không khéo lại có thể dụ được kẻ chủ mưu hiện thân, thẩm vấn bọn họ liền biết được thuốc là thật hay giả. Làm vậy có được không?”.
“Không ra sao cả. Không được”. Nhiếp Thừa Nham quyết tâm cắn răng cự tuyệt nàng.
“Chủ tử lúc trước cũng biết nô tỳ đang ở trong hiểm cảnh, nhưng vẫn như cũ để nô tỳ đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Giờ đến nước này, nô tỳ tiếp tục lấy thân mình làm mồi nhử, vậy càng dễ dàng đạt được mong muốn của chủ tử. Nếu cứ thế từ bỏ chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao. Thay vì lấy tính mạng người khác ra để thử độc, chi bằng để nô tỳ thử lần nữa”.
“Ngươi đây là đang trách ta?”.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là lo nghĩ thay chủ tử mà thôi”.
“Ngươi nói tới nói lui chẳng qua là sợ Thạch Nhĩ bị độc chết”, Nhiếp Thừa Nham vỗ giường, tức giận ngút trời: “Ngươi thà đặt mình ở nơi nguy hiểm cũng phải bảo vệ tính mạng hắn đến cùng?”.
“Nô tỳ tự nguyện đặt mình trong nguy hiểm, chính vì không muốn làm hại người vô tội, vì chủ tử tìm ra chân tướng”, Hàn Tiếu điềm tĩnh nói rõ ràng rành mạch: “Cho dù là ở dưới đáy vực, nô tỳ liều mạng dốc hết sức cứu Ngôn đại phu, cũng là một lòng nghĩ nếu như hắn không chết thì sẽ có cơ hội điều tra rõ chân tướng vụ hại chủ tử”.
Nhiếp Thừa Nham cắn răng, điều nàng nói đều đúng, nhưng hắn thật vất vả mới từ dưới vực thẳm cứu nàng lên. Có một đoạn thời gian hắn tưởng rằng nàng đã chết, tìm không trở lại được.
“Chủ tử”, Hàn Tiếu lại đáp: “Nô tỳ nhưng là người phúc vượng*, ở thành Bách Kiều và núi Vân Vụ có ai không biết nô tỳ là phúc tinh”. Nàng lại quỳ lên vài bước, nắm lấy bàn tay Nhiếp Thừa Nham: “Nô tỳ cam đoan sẽ cẩn thận mọi lúc mọi nơi, nô tỳ mỗi ngày lại viết một trăm lần gia huấn*, khẳng định có thể nhớ kĩ. Chủ tử không phải còn phái người giám sát, không, giám hộ nô tỳ sao, nô tỳ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Nô tỳ còn có chủ tử cùng đệ đệ phải chăm sóc mà, nô tỳ sẽ ghi nhớ gia huấn, thật đấy”.
*Phúc vượng: phúc khí thịnh vượng, gặp nhiều may mắn.
*Gia huấn: lời giáo huấn trong gia đình.
“Gia huấn nào?”.
“Chính là ‘Không quản việc người, tránh xa hiểm nguy’, hay là ‘Tránh nạn làm đầu, tự vệ trước tiên’. Nô tỳ là nô bộc nhà chủ tử, lời chủ tử nói chẳng phải là gia huấn hay sao?”. Nàng cứ quanh đi quẩn lại nô tỳ chủ tử vậy mà lại khiến hắn hài lòng. Lời của hắn là gia huấn của nàng, nàng còn nhớ rất kĩ, điều này làm hắn có chút dễ chịu trong lòng.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nhìn nàng vẫn đang quỳ thẳng tắp mà không hề có một chút cảm giác hèn mọn của nô tỳ. Nàng cầu hắn nhưng hắn có cảm giác mình bị nàng nắm chắc trong lòng bàn tay. Hắn lại ho nhẹ một cái, nàng mở to mắt nhìn hắn, cố chấp chờ hắn nói một câu. Trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù hắn không đồng ý, dựa vào tính tình của nàng hẳn sẽ không nhu thuận làm theo lời hắn căn dặn. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi không thể làm bừa, ta phải suy nghĩ thêm đã, nghĩ kỹ rồi sẽ phân phó ngươi sau”.
Hàn Tiếu đơn giản chỉ trầm ngâm một hồi rồi cũng đồng ý. Ngày hôm ấy không lâu sau đó, nàng vui vẻ nói muốn đi thăm đệ đệ, nói cho nó biết có thể chuyển vào viện này ở. Hắn cau mày, thầm nghĩ hắn rõ ràng đã nói nàng ngoan ngoãn ở trong viện mới để cho Hàn Nhạc qua đây, nhưng bây giờ nhìn nàng thế này, hắn thấy ngại nếu thu hồi lại lời nói trước đó, vì vậy khoát khoát tay coi như đồng ý.
Nhưng Hàn Tiếu lại nói, nàng tiện đường muốn đi xem Thạch Nhĩ và Ngôn Sam, dù sao cũng từng cùng nhau ở đáy vực tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng đi thăm một lát là được. Chân mày Nhiếp Thừa Nham lại nhíu chặt hơn. Hàn Tiếu cười yếu ớt đứng một bên chờ câu trả lời, tựa hồ nàng chỉ nói ra một yêu cầu nho nhỏ như đi ra ngoài tùy tiện dạo chơi. Cuối cùng Nhiếp Thừa Nham nghiêm mặt gật đầu, Hàn Tiếu cảm ơn liền rời đi.
Hàn Tiếu vừa ra khỏi cửa, Hạ Tử Minh lập tức tiến đến thi lễ: “Thuộc hạ đi ngay”.
“Theo sát nàng ấy, đừng để cho nàng ấy gặp nguy hiểm gì”.
Hàn Tiếu biết chắc chắn có người theo dõi nàng, cho dù nàng không nhìn thấy. Nàng đi đến căn phòng nhỏ của Hàn Nhạc, nói với nó về chuyện chuyển vào trong viện ở. Giống như Hàn Tiếu suy đoán, Hàn Nhạc mừng đến suýt chút nữa là ngã khỏi giường.
“Vậy đệ có thể ngủ cùng với thành chủ đại nhân không?”.
“Không thể”.
“Thế đệ có thể chơi cùng thành chủ đại nhân không?”.
“Còn phải xem tâm trạng ngài ấy”.
“Ngài ấy còn dạy đệ đọc sách không, giống như cha vậy, ngài ấy từng dạy ở trong thành”.
“Đến lúc đó hỏi lại người”.
“Ngài ấy sẽ chơi ném bao cát với đệ chứ?”.
“Các người tự chơi, tỷ tỷ sẽ không giúp hai người nhặt bao cát đâu”. Hai kẻ què chân không đi được, chơi ném bao cát cái gì?
Hàn Nhạc cười khà khà xem chừng rất vui vẻ, vội vàng gọi Liên Kiều giúp nó thu thập hành lý. Hàn Tiếu tán gẫu với nó một lúc lâu mới nói muốn đi làm chút chuyện, trở về sẽ đón nó.
Hàn Tiếu đi tìm Thạch Nhĩ. Thạch Nhĩ hiện tại bị giam lỏng ở trong viện tập chẩn bệnh cách Tố y quán không xa. Thấy Hàn Tiếu đến thì vội nói: “Ơ, tôi tưởng cô cũng bị giam lại rồi”.
Hàn Tiếu nói với hắn mình rất ổn, cũng không bị ai gây khó khăn. Thạch Nhĩ không nén nổi cảm thán đồng người không đồng mệnh. Hắn rời khỏi đáy vực xong liền bị tra hỏi một trận, sau đó cũng không được quay về phòng mình, chỉ đành khốn đốn ở trong viện này, còn bị yêu cầu không được rời phòng nửa bước. Hắn nhìn vẻ mặt lo âu của Hàn Tiếu, nghĩ muốn an ủi nàng: “Tuy rằng tôi có chút hối hận vì xen vào chuyện của người khác. Nhưng dù thế nào thì cũng đã xen vào rồi, tôi và cô đều không có chuyện gì, vậy là tốt rồi. Chờ điều tra xong, bọn họ tự nhiên sẽ thả tôi ra, cô yên tâm”.
Hàn Tiếu biết mình không thể ở đây lâu thêm, vì thế lấy ra một tấm bản đồ, gọn gàng dứt khoát nói với Thạch Nhĩ: “Thạch đại ca, bọn họ muốn dùng huynh để thử độc Lục Tuyết. Nếu huynh tìm được cơ hội thì nhanh bỏ trốn đi”.
Chương 35: Cố tình bày mê trận
“Thử độc Lục Tuyết?”. Gương mặt Thạch Nhĩ ngay lập tức tái mét không còn giọt máu. Hắn vẫn nhớ như in tình trạng bi thảm của tên dược bộc thử Lục Tuyết trước đây. Công tử sau khi trúng độc Lục Tuyết cũng bị giày vò hơn ba tháng trời mới coi như nhặt được cái mạng về. Hắn tự nhận mình không có bản lĩnh như công tử, cũng chẳng có ông nội là thần y, nếu hắn uống Lục Tuyết vào thì chỉ có đường chết.
Hàn Tiếu vội vàng nói: “Nghe nói bộ xương khô kia chính là di hài của Lâm đại phu. Ông ta mang theo một viên Lục Tuyết cùng rơi xuống đáy vực. Thần y tiên sinh không dễ phân biệt được viên Lục Tuyết này là thật hay giả, nên mới muốn tìm dược bộc thử độc”.
Chân Thạch Nhĩ phút chốc mềm nhũn đi. Hắn ngã ngồi ở trên ghế, toát mồ hôi lạnh ra: “Tôi đã chứng kiến không ít dược bộc chết bởi thử độc. Mỗi ngày tôi đều lạy Quan Âm phù hộ để ngày này đừng tới, chẳng ngờ rốt cuộc nó vẫn tới. Lần thử độc này tôi bị chọn là cái chắc. Trong số các dược bộc ở đây, tôi là người có sức kháng độc mạnh nhất, lại bị cuốn vào chuyện này rồi. Thế nên, bất luận là vì thử độc hay là vì diệt khẩu, có tính thế nào thì cũng chính là tôi rồi”.
Hàn Tiếu đem bản đồ đưa cho hắn: “Thạch đại ca, huynh bỏ trốn đi. Huynh ở đây cũng chẳng có vướng bận gì, nhiều năm như vậy chắc cũng có chút tích góp. Huynh rời khỏi nơi này vẫn có thể sống tốt”.
Thạch Nhĩ hình như đã bị hù dọa, không để ý đến Hàn Tiếu, đứng lên đi sang trái lại bước sang phải: “Giá như tôi mặc kệ cô thì tốt rồi. Tôi mắc cái tội gì lại đi quản cô? Cô rơi xuống nhưng không chết cũng không bị thương, còn tôi lại bị thương cánh tay, bị người ta thẩm vấn, giờ ngay cả mạng cũng chẳng giữ nổi. Có câu ‘Đừng làm người tốt, chớ làm chuyện tốt’. Ở cái nơi như thế này, bo bo giữ mình mới là quan trọng nhất. Cô nói xem, tôi việc gì phải quản cô? Nếu như tôi không nhìn thấy Ngôn đại phu dụ cô đi ra sau núi thì tốt rồi. Nhìn thấy rồi đã đành, tôi cớ gì lại kêu lên? Mà kêu rồi thì thôi, tôi còn xông đến làm cái gì? Đúng rồi, tôi đã bị hắn phát hiện, nghĩ tới hắn tất muốn giết tôi diệt khẩu, vậy không bằng tôi liều mạng giết hắn trước. Nếu tôi mà không hét lên cái câu đấy thì tốt quá. Cô xem đi, dù sao cô là phúc tinh, cô ngã không chết, phía sau còn một đống người xếp hàng muốn cứu cô, được cứu lên rồi thì giống như không có chuyện gì xảy ra. Tôi thật ngu ngốc, tôi đời này ngu nhất chính là chuyện này…”.
Hắn nói dông dài không chịu dứt. Hàn Tiếu nóng nảy, một tay kéo cánh tay hắn, dùng sức lắc lắc: “Thạch đại ca, huynh bình tĩnh một chút”.
Thạch Nhĩ thở một hơi rồi ngừng lại. Hàn Tiếu đem bản đồ nhét thẳng vào tay hắn, hạ thấp giọng nói: “Đây là bản đồ xuống núi. Huynh xưa nay chưa hề rời khỏi nơi này nên sợ huynh không biết đường. Huynh cầm lấy cái này, tìm thời cơ mang theo tiền tích góp mà trốn xuống núi. Rời thành Bách Kiều, bên ngoài là trời cao biển rộng, sao lại không có chốn dung thân chứ. Trốn đi!”.
Thạch Nhĩ nhìn tấm bản đồ, trong lòng vừa hoang mang vừa hoảng loạn: “Tôi, tôi cái gì cũng không biết. Tôi chịu không nổi cơm canh đạm bạc. Tiền tôi để dành cũng không đủ mua nhà mua người hầu, tiêu hết rồi sau này phải làm sao?”.
Hàn Tiếu trừng hắn: “Vậy huynh chết đi!”. Nàng không tự chủ dùng đúng biểu tình cùng ngữ khí của Nhiếp Thừa Nham.
Thạch Nhĩ trừng mắt nhìn lại: “Tôi không muốn chết”.
“Vậy thì đem chút khí phách ra. Tuổi đời như huynh, tay chân khỏe mạnh, tuổi trẻ cường tráng, sao có thể không nuôi nổi bản thân? Mười hai tuổi tôi đã cõng đệ đệ trên lưng lăn lộn bên ngoài đến tận bây giờ. Huynh chẳng nhẽ kém hơn tôi? Có tiền đồ hơn một chút được không?”. Nàng thực hận không thể đánh cho hắn một trận bầm dập, hoặc giả có được một nửa khí thế của chủ tử mà giáo huấn hắn thì tuyệt.
Thạch Nhĩ còn có chút lưỡng lự: “Tôi, tôi ở trên núi ròng rã mười năm, tình hình ở bên ngoài ra sao ta không hề biết tí nào”.
Hàn Tiếu rất thấu hiểu cảm giác mờ mịt cùng sợ hãi của hắn. Năm đó nếu không phải vì đệ đệ, nàng e rằng cũng không dám bôn ba bên ngoài. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, từ trong ngực móc ra một tờ giấy và một tấm ngọc bài, trên ngọc bài có khắc hai chữ “Mục Viễn”. Nàng đưa hai thứ đó cho Thạch Nhĩ: “Đây là tín vật Mục tiểu tướng quân ngày trước lên núi cầu y để lại cho tôi. Hắn nói sau này nếu tôi gặp nạn thì có thể tìm hắn. Hiện tại, người gặp nạn không phải là tôi, mà là ân nhân cứu mạng của tôi, như vậy cũng giống nhau cả thôi. Huynh cầm đi, hãy đến cậy nhờ phủ tướng quân. Bảo bọn họ phân cho huynh một chân sai dịch, dù thế nào cũng có thể tay làm hàm nhai, sống yên ổn nửa đời còn lại”.
Thạch Nhĩ nhìn tấm ngọc bài, rồi lại nhìn Hàn Tiếu, nhưng vẫn không dám nhận. Hắn trợn to mắt: “Hàn cô nương, thứ đồ quý giá như thế sao cô có thể tùy tiện đưa cho người khác”. Ngọc bài này là đồ vật của tiểu tướng quân, nó biểu thị có phủ tướng quân làm chỗ dựa vững chắc. Ra ngoài nếu mang vật này trên người chắc chắn sẽ vô cùng thuận lợi. Còn nếu đến nương nhờ phủ tướng quân, đấy ắt cũng là chuyện tốt vô cùng. Nhưng đưa nó cho hắn, vậy nàng phải làm sao?
“Có chỗ dùng thì mới thể hiện nó quý giá. Để ở dưới đáy tủ thì cũng chỉ là một vật bình thường mà thôi”. Hàn Tiếu tuy tuổi còn nhỏ nhưng nghĩ rất thoáng. “Huynh đi trước mở đường. Mai này nếu tôi có khó khăn, đến phủ tướng quân tìm huynh nương tựa, thế chẳng phải cũng giống nhau hay sao?”. Hàn Tiếu nhét vào trong tay hắn: “Thạch đại ca, ngày đó đến tìm tôi, huynh đã nói nếu thực sự gặp phải chuyện gì, một trong hai ta phải chết, huynh nhất định sẽ đẩy tôi vào chỗ chết. Nhưng chuyện tới trước mắt, huynh lại bằng lòng vì tôi mà ra mặt…”.
“Tôi chẳng qua nhất thời hồ đồ thôi nhé. Bây giờ thật đúng là hối hận muốn chết”.
Hàn Tiếu bị hắn chọc cười, lại nói: “Tôi muốn nói, thật ra Thạch đại ca không phải là người có tâm địa sắt đá như chính bản thân huynh nói. Chủ tử cũng vậy, xin Thạch đại ca chớ trách ngài ấy”.
Thạch Nhĩ nhìn nàng hồi lâu, đã như vậy rồi mà nàng còn lo lắng chuyện này. Hắn thở dài, trầm giọng nói: “Ta nói nha đầu à, nếu có cơ hội cô cũng trốn khỏi nơi này đi. Cô có tấm lòng nhân từ, lại có thiên phú học y. Tôi thấy phương pháp cứu người của cô lúc ở dưới vực núi vừa khéo léo lại thực dụng, tốt hơn nhiều so với kiểu rập khuôn theo sách của đám đại phu kia, bọn họ nếu thiếu một mảnh vải sẽ không biết nên làm thế nào nữa. Nếu như cô thực muốn làm đại phu trị bệnh cứu người, núi Vân Vụ này không phải là một nơi tốt”.
Khuôn mặt Hàn Tiếu lộ ra nét ảm đạm. Nàng muốn rời đi, nhưng không chỉ có mỗi một ràng buộc là đệ đệ thôi, với lại bây giờ chưa phải lúc nghĩ đến những chuyện này. Nàng hướng Thạch Nhĩ gật đầu: “Tôi phải cáo từ rồi. Sau khi ra khỏi đây, huynh nhớ phải bảo trọng”.
Nàng quay đầu đi ra ngoài cửa. Thạch Nhĩ gọi nàng lại: “Tôi đi rồi, cô sẽ làm gì?”.
“Tôi muốn thử dẫn dụ kẻ giật dây lộ diện, vậy mới có cơ hội kéo dài thời gian ngăn chặn việc thần y tiên sinh dùng người thử độc. Bắt được kẻ đó rồi, có thể thẩm tra ra chân tướng, độc là thật hay giả cũng sẽ biết được thôi”.
Thạch Nhĩ lo lắng: “Như thế, sẽ quá nguy hiểm cho cô”.
“Không sợ. Có chủ tử bảo vệ tôi”. Hàn Tiếu cười cười, an ủi hắn.
“Hừ, đến giờ mà cô còn trông mong vào công tử. Tôi sớm đã nói với cô, cho dù bình thường chúng ta rất quan trọng đối với chủ tử, nhưng đến thời điểm mấu chốt, chúng ta vẫn có thể bị vứt bỏ. Việc trước mắt chả phải là một ví dụ rõ ràng đấy ư?”.
Hàn Tiếu không muốn phí lời giải thích với hắn, chỉ nói: “Vậy thì còn có phúc tinh bảo hộ tôi”. Nàng cười cười: “Thạch đại ca, người tốt cũng sẽ có ý nghĩ ác độc, người xấu cũng sẽ có hành động thiện lương. Mặc dù tôi một lòng chỉ nhìn thấy cái tốt, nhưng con mắt phán đoán sự việc cũng không thiếu, bằng không tôi làm sao có thể dắt theo đệ đệ sống tới ngày hôm nay. Huynh yên tâm đi đi, để tránh tai mắt, tôi sẽ không đến đây nữa, huynh nhớ bảo trọng”.
Lần này Hàn Tiếu quả thật đã mở cửa và bước ra khỏi căn phòng. Thạch Nhĩ nắm chặt trong tay bản đồ cùng ngọc bài, trong lòng hỗn loạn đủ loại cảm xúc. Lát sau, hắn bưng mặt vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Hắn mười tám tuổi đã lên núi, lăn lộn hơn mười năm, từ lúc đầu hắn bị ức hiếp cho đến sau này hắn ức hiếp người khác. Ở nơi này, chuyện hục hặc với nhau, tranh quyền đoạt thế, kéo bang kết phái, lợi dụng lẫn nhau, hắn đã thấy quá nhiều quá nhiều rồi.
Y thuật cao minh thì sao? Bệnh nhân bất quá chỉ là những kho bạc để kiếm chác, là đạo cụ để đại phu thể hiện y thuật, là trù mã* để nịnh bợ thần y tiên sinh. Ai sẽ đặt ai ở trong lòng chứ, đối tốt với ngươi nhất định là do ngươi có chỗ hữu dụng. Nhiều năm trôi qua, hắn đã am tường đạo lý này. Ban đầu Lục Tuyết vừa mới luyện thành, cần có dược bộc thử độc. Hắn nghe nói loại độc này rất lợi hại, liền động tay động chân để cho Lâm đại phu – người chọn dược bộc lúc ấy tìm người khác, người kia quả nhiên đã chết, mà hắn đã tránh được một kiếp. Hắn có thể trở thành người đứng đầu đám dược bộc không đơn thuần chỉ vì thể chất của hắn có sức kháng độc mạnh, thủ đoạn ngày thường cũng cực kì quan trọng.
*Trù mã: jeton, thẻ đánh bài để tính điểm, thay cho tiền.
Thế nhưng hiện tại, những thứ này, những thứ mà hắn học được ở ngọn núi này lại không địch nổi niềm tin bền bỉ của một tiểu nữ bộc. Hắn vậy mà nguyện ý tin tưởng vẫn còn có người đối đãi thật lòng với người khác, không lợi dụng, không toan tính.
Thạch Nhĩ cúi đầu nhìn chữ “Mục Viễn” khắc trên ngọc bài, thầm tính toán trong lòng.
Hàn Tiếu ra khỏi phòng Thạch Nhĩ thì rẽ sang một góc khác trong viện. Viện Tập Chẩn này là nơi các y bộc và các vị đại phu học tập, lúc không thể theo cạnh thần y tiên sinh thì sẽ ở chỗ này học bài, nơi này được coi như là học đường của núi Vân Vụ. Ngôn Sam thân mang tội trạng, không thể đưa đến y quán dưỡng bệnh, liền bị đặt ở nơi này, được các Tố y chăm sóc.
Hàn Tiếu tìm được phòng của Ngôn Sam, ở cửa có hai tên thủ vệ – một là của núi Vân Vụ, một là của Nhiếp phủ. Thủ vệ không ngăn cản Hàn Tiếu vào phòng. Trong phòng có hai Tố y đang chăm sóc Ngôn Sam, Hàn Tiếu từng gặp qua nhưng gọi không ra tên của các nàng. Hai người kia thấy Hàn Tiếu đi vào, tựa hồ có chút không tự nhiên, khẽ gật đầu nhưng chẳng nói gì.
Hàn Tiếu lẳng lặng nhìn Ngôn Sam một hồi, bỗng nhiên nói: “Có thể để tôi và Ngôn đại phu chút không gian không? Tôi có vài chuyện muốn hỏi hắn”.
Hai vị Tố y liếc nhìn nhau, một trong hai người nói: “Tinh thần của Ngôn đại phu không được tỉnh táo lắm”.
“Không sao, tôi hiểu mà”, Hàn Tiếu điềm tĩnh tự nhiên, kiên trì muốn hỏi chuyện. Hai vị Tố y lại liếc nhau lần nữa, cuối cùng vẫn nhếch miệng đi ra ngoài. Hàn Tiếu xoay người đóng cửa phòng lại, Hai nàng Tố y tựa hồ có chút bất an, đứng bên ngoài nhìn quanh đợi hồi lâu rốt cục thấy Hàn Tiếu đi ra.
Vẻ mặt Hàn Tiếu như cười như không, cũng chẳng chào hỏi các nàng ấy nữa, đi thẳng ra khỏi viện. Hai vị Tố y vội vàng vào phòng xem xét, mọi thứ đều như thường. Ngôn Sam đã tỉnh lại, suy yếu không lên tiếng, một lát sau lại thiếp đi. Hắn rốt cuộc đã nói những gì với Hàn Tiếu, tại sao cô ta lại có dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính. Hai nàng Tố y thầm thì thương lượng, không biết chuyện này có nên bẩm báo lại hay không.
Nhưng Hàn Tiếu không quản đến các nàng ấy. Nàng đứng ở ngoài cửa viện, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn. Nếu đúng như lời Thạch Nhĩ nói, trong núi này đấu đá vô cùng gay gắt, vậy thì nơi này y bộc dược bộc đại phu qua lại thường xuyên tất sẽ là chỗ lắm điều thị phi. Vân Vụ lão nhân và Nhiếp Thừa Nham hành sự đều có dụng ý cả, Hàn Tiếu cảm thấy Ngôn Sam và Thạch Nhĩ đều được an bài ở nơi này chắc chắn không phải là chuyện ngẫu nhiên. Nàng nhìn về phía trong viện, có mấy người đi qua nhưng chẳng ai liếc nhìn nàng, riêng có Thạch Nhĩ đứng trước cửa phòng, ôm ngực dựa vào cửa nhìn nàng. Hàn Tiếu hướng hắn khẽ gật đầu, hé miệng mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Có điều chỉ qua một ngày, chuyện Hàn Tiếu sau khi bí mật nói chuyện với Ngôn Sam thì thần sắc quỷ dị rời đi bắt đầu đồn đãi từ Tố y quán, sau đấy lan truyền khắp núi.
Tối ngày hôm đó, Vân Vụ lão nhân hạ lệnh thả Thạch Nhĩ ra, cho phép hắn quay về phòng cũ của mình ở. Nhưng Thạch Nhĩ sau khi ra khỏi đó, việc làm đầu tiên chính là cưỡng ép các dược bộc khác canh chừng cho hắn, còn bản thân hắn thì lén lút chạy tới chỗ ở của Ngôn Sam tại y lư*, không biết đã làm cái gì. Chuyện này cũng rất nhanh chóng bị truyền ra ngoài.
*Lư: nhà đơn sơ, sơ sài.
Lời đồn đãi truyền đến tai Nhiếp Thừa Nham. Lúc Hoắc Khởi Dương tới bẩm báo, Hàn Tiếu đang xông thuốc cho chân của Nhiếp Thừa Nham. Hắn không sai nàng lui ra mà trực tiếp để Hoắc Khởi Dương nói chuyện. Vì thế Hàn Tiếu cũng biết được động tĩnh của Thạch Nhĩ. Tin tức khiến nàng âm thầm kinh hãi, chẳng biết người nầy tính toán ra sao nữa, đã muốn chạy trốn rồi, sao lại còn gây chuyện.
Từ lần đối thoại trước, Nhiếp Thừa Nham nghĩ không rõ tại sao bản thân cư xử với Hàn Tiếu có phần cẩn thận hơn, lời nói và cử chỉ đều bớt phóng túng. Hắn thậm chí còn hạ mình đi bồi Hàn Nhạc, dạy nó đánh bàn tính, đọc sách. Hàn Nhạc vừa học vừa cao hứng hét lên rằng đợi nó học xong xuôi, sau này có thể giúp tỷ phu* bán thịt heo của nó tính sổ sách.
*Tỷ phu: Anh rể
Tỷ phu bán thịt heo? Cả ngày hôm đó, Nhiếp Thừa Nham dùng bữa mà nhìn thấy thịt heo liền cảm giác mất hết khẩu vị. Nhưng chuyện khiến hắn cao hứng lên mấy phần chính là trước lúc Thạch Nhĩ bị dùng để thử độc, việc điều tra kẻ giật dây phía sau rốt cuộc cũng có tiến triển.
Lại nói chuyện Ngôn Sam bị thương. Vết thương quả thực rất nặng, nhưng vì được cứu kịp thời, vốn không cần lo mất mạng. Nhưng sau khi hắn được cứu trở về thì tâm tình ứ đọng, thấp thỏm lo âu, chẳng biết là nguyên cớ gì, thương thế qua năm sáu ngày vẫn chưa có chuyển biến tốt. Bốn vị Tố y thay phiên chăm sóc hắn không thể lí giải được điều này, nhưng đã báo với thần y tiên sinh. Vân Vụ lão nhân hiển nhiên không hề quan tâm đến sự sống chết của con người này, thế nên mọi người cũng mặc kệ hắn, không dốc hết sức mình.
Ngày ấy, Ngôn Sam choáng váng nặng nề mở mắt ra, nhìn thấy người đứng trước giường hắn, hắn lao lực quay đầu sang trái rồi sang phải xem xét, trong phòng không còn ai khác. Hắn suy nghĩ một hồi, rầu rĩ chán nản, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Chi Chi…”.