“Còn gì nữa không?” Cô ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tôi. “Chỉ có vậy thôi sao?”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa khó hiểu. “Cô...”
”Kỳ thực tôi phải cảm ơn anh.” Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng như một cơn
gió mát. “Cảm ơn anh đã giúp tôi phân ly nốt phần cảm tính còn sót lại.
Anh không cần phải tự trách mình, sự phán đoán của anh là hoàn toàn
chính xác, chuyện giữa chồng tôi và Thư Tình quả thực là một vết gợn
trong lòng mà bấy lâu nay tôi không sao loại trừ hoàn toàn được, đồng
thời cũng là sơ hở lớn nhất của tôi. Nhưng anh cần phải hiểu là điều này tôi còn rõ hơn cả anh nữa. Tôi biết anh sớm muộn gì cũng sẽ nắm lấy
điều này hòng khống chế tâm trạng cũng như ý thức của tôi, cho nên ngay
từ đầu tôi đã có sự chuẩn bị rồi. Còn anh...” Ánh mắt của cô ta đột
nhiên trở nên băng giá. “Anh đã đánh giá mình quá cao, cũng đã đánh giá
tôi quá thấp. Tôi sớm đã nói rồi, sự ám thị thông minh nhất vĩnh viễn
phải được tiến hành một cách ngấm ngầm. Anh tự cho rằng mình nắm chắc
phần thắng, không chịu tuân theo nguyên tắc này, vì thế mới khiến cho
một món vũ khí vốn đủ để giúp anh thắng lợi trở thành công cụ củng cố
sức mạnh tâm lý của tôi. Bắt đầu từ lúc chủ động đặt câu hỏi, sự thất
bại của anh đã được báo trước rồi.”
Trong lòng tôi bất giác thầm hoảng loạn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Cô rõ ràng là đang phô trương thanh thế.”
Cô ta nở một nụ cười hết sức tự tin. “Tôi có thể nói với anh về Thư Tình,
cũng có thể nói với anh về chồng tôi. Anh nói rất đúng, bọn họ đã có tư
tình với nhau từ lâu, nhưng lúc trước tôi đã quá tin tưởng bọn họ, thế
nên mới không hay biết gì. Hơn nữa, tuy chồng tôi có tình cảm với Thư
Tình, nhưng đồng thời cũng có tình cảm và trách nhiệm với cả tôi nữa.
Anh ta dường như rất thích thú với cuộc sống hai vợ một chồng đó. Sau
khi xảy ra chuyện ở bữa tiệc rượu, thái độ của chồng tôi với tôi đã trải qua một quá trình biến hóa vi diệu. Trong mấy ngày đầu tiên, anh ta quả thực đã hết lòng bầu bạn bên tôi, mang tới cho tôi sự khích lệ và an
ủi. Nhưng sau khi vụ án cưỡng hiếp đó được đưa ra xét xử, có lẽ bởi vì
liên tiếp phải chịu sự ám thị từ những tình tiết trong vụ án, thêm vào
đó những lời đồn về tôi còn nổi lên khắp nơi, thế là anh ta rốt cuộc đã
thể hiện ra thái độ chán ghét rõ ràng với tôi. Anh ta bắt đầu không thèm để ý gì tới tôi nữa, cũng không thèm ăn cơm do tôi nấu, không đụng chạm gì vào người tôi, thậm chí chỉ tiếp xúc tay chân một chút thôi cũng
không muốn. Sau khi vụ án kết thúc, anh ta bắt đầu tìm đủ các lý do để
không về nhà, mà dù có về nhà thì cũng kiếm cớ để không phải ngủ chung
với tôi. Khi đó, tôi đương nhiên đã phát hiện ra chuyện giữa anh ta và
Thư Tình, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Đúng như anh đã nói, tôi
không còn trong sạch nữa, cũng đã mất đi khả năng sinh nở, quả thực
chẳng còn chút tôn nghiêm nào trước mặt chồng nữa rồi. Tôi cũng có nhắc
đến việc ly hôn, nhưng sự nghiệp của anh ta đang ở trong giai đoạn thăng tiến mạnh mẽ, anh ta tạm thời không muốn vì chuyện ly hôn mà làm ảnh
hưởng đến sự nghiệp. Hơn nữa, khi đó cứ có cơ hội là lại đi gặp Thư
Tình, do đó căn bản không có thời gian để tâm đến tôi.”
Nhìn bộ dạng bình tĩnh tột bậc của cô ta, tôi lại càng cảm thấy bất an hơn.
”Sau một quãng thời gian dài nín nhịn, cuối cùng vào một ngày cuối tháng
Mười, tôi quyết định phải nghiêm túc nói chuyện với anh ta về tương
lai.” Diệp Thu Vi dừng một chút rồi mới lại kể tiếp: “Nhưng chính như
anh đã nói, khi đó tôi chẳng có chút địa vị nào trong lòng anh ta, là
một người có cũng được mà không cũng được, thậm chí còn chẳng được đến
mức như thế. Anh ta đã chẳng còn một chút tôn trọng nào dành cho tôi
nữa. Buổi tối hôm đó, sự chán ghét của anh ta đối với tôi đã hoàn toàn
bùng phát. Anh ta nói rằng tôi chủ động quyến rũ Từ Nghị Giang, hại anh
ta bị người ta chê cười. Anh ta nói rằng tôi ghê tởm, dâm đãng, không
biết xấu hổ, giả vờ đáng thương... Tôi rơi vào tuyệt vọng, thậm chí đến
buổi tối ngày hôm sau khi ở nhà một mình, tôi đã uống một lượng lớn
thuốc ngủ hòng tự sát. Nhưng sau khi uống thuốc ngủ không lâu, tôi bị
một cơn đau nhói nơi dạ dày làm giật mình tỉnh giấc, liền nôn hết thuốc
ngủ ra ngoài. Khi đó, tôi vừa nôn thốc nôn tháo vừa nảy sinh một loại
cảm giác kỳ diệu. Tôi cảm thấy tiềm thức của tôi giống như một con người khác vậy, một con người hoàn toàn độc lập. Cô ta giống như Chúa trời
của riêng cá nhân tôi, tận mắt nhìn thấy mọi nỗi đau khổ mà tôi phải
gánh chịu, có sự thấu hiểu sâu sắc về tôi, đồng thời cũng mang lòng quan tâm và cảm thông to lớn đối với tôi nữa. Cô ta không muốn tôi chết, cho nên trong tình huống cực đoan đã phát huy tiềm năng lớn nhất để khống
chế dạ dày và thực quản của tôi, giúp tôi nôn thuốc ngủ ra ngoài cơ thể. Tuy tôi đã từng học về tâm lý học nhiều năm nhưng mãi đến khoảnh khắc
đó mới thực sự hiểu được sự kỳ diệu của thế giới tâm lý. Tôi bắt đầu cố
gắng phân tách bản ngã và bản năng, thử lấy tư cách của một người đứng
ngoài để cảm nhận tiềm thức của mình, và rồi cảm giác phân ly giữa bản
ngã và bản năng đã không chỉ một lần xuất hiện.”
”Cảm giác phân
ly giữa bản ngã và bản năng.” Tôi bất giác bị kéo vào trong câu chuyện
của cô ta. “Đây chính là cái gọi là “thoát khỏi sự ràng buộc của bản
năng tình dục” mà cô đã từng nói tới ư?”
Cô ta khẽ gật đầu, nói
tiếp bằng giọng không nhanh không chậm: “Sự xuất hiện của cảm giác phân
ly này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên... Tối đó, tôi đã sống sót về
mặt sinh lý, vậy nhưng bản ngã vẫn chìm trong sự tuyệt vọng tột cùng,
muốn sống tiếp thì nhất định phải có được thật nhiều sự trợ giúp về mặt
tinh thần. Vậy nhưng khi đó tôi chỉ có một thân một mình, không nhận
được sự trợ giúp từ người khác. Ngoài ra, tính cách của tôi vốn mềm yếu, hơn nữa lại đang muốn tìm đến cái chết, cho nên ý thức và bản ngã của
tôi cũng chẳng thể mang tới cho tôi sự giúp đỡ nào. Dưới tình huống như
vậy, chỉ còn duy nhất một loại sức mạnh tinh thần có thể giúp tôi sống
tiếp mà thôi, đó chính là bản năng sống. Nhưng bởi vì vẫn đang ôm lòng
tìm đến cái chết, do đó tôi không muốn thừa nhận sự tồn tại của loại
khát vọng sống này, thêm nữa tính cách tôi vốn mềm yếu, vậy nên điều mà
tôi khao khát nhất vẫn là sự giúp đỡ tới từ người khác. Dưới tình huống
đó, tâm lý của tôi đã tạo ra một sự ngụy trang cho loại khát vọng sống
này, khiến tôi ngỡ rằng khát vọng sống kỳ thực tới từ bên ngoài. Lúc
này, bản năng của tôi đại diện cho ham muốn sống sót, còn bản ngã thì
lại muốn tìm đến cái chết, thế là giữa bản năng và bản ngã khó tránh
khỏi việc xuất hiện cảm giác phân ly.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi
nói: “Xét cho cùng thì đây cũng chỉ là một loại ảo giác trong tâm lý mà
thôi, cô vẫn chưa thể thoát khỏi sự ràng buộc của bản năng cũng như bản
năng tính dục.”
”Không.” Cô ta bình tĩnh nói. “Thoát khỏi sự ràng buộc của bản năng không có nghĩa là làm cho bản năng biến mất, nó chỉ
phát sinh sự phân ly với bản ngã mà thôi. Thứ cảm giác phân ly này ban
đầu quả thực chỉ là một loại ảo giác tâm lý mà thôi, nhưng sau khi nó
liên tục xuất hiện, hơn nữa còn càng lúc càng mãnh liệt thì rất nhanh đã có sự biến hóa về chất. Sự biến hóa về chất này chính là bước ngoặt mà
tôi đã từng kể với anh.”
Tôi đột nhiên giật mình tỉnh táo trở lại từ trong thế giới tâm lý mà cô ta tạo ra, thế rồi nhìn cô ta với vẻ
cảnh giác, cảm thấy cô ta đang tiến hành ám thị mình. Nhưng sau những
lời kể tiếp theo, tôi lại một lần nữa đắm chìm vào trong thế giới của cô ta, khó mà thoát ra được.
”Chính trong đêm đó, tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên ham muốn tình dục mãnh liệt.” Cô ta lại nói
tiếp. “Tôi sờ vào vùng kín của chồng tôi, phát hiện thứ đồ của anh ta
thật là nhỏ bé, hơn nữa còn lạnh giá tột cùng. Sự đả kích trong thực
tại, nỗi căm hận đã tích lũy bao lâu đối với chồng tôi, ngoài ra là sự
xấu hổ khi nghĩ đến tình dục, tất cả đã lại một lần nữa khiến tôi nảy
sinh cảm giác phân ly giữa bản năng và bản ngã. Trước đó tôi đã từng vô
số lần trải qua cảm giác phân ly, vậy nhưng tất cả cộng lại cũng chẳng
được mãnh liệt bằng cảm giác trong khoảnh khắc đó. Lúc đó, tôi nhìn
thẳng vào bản năng của mình từ một góc nhìn khách quan tuyệt đối, qua đó tận mắt nhìn thấy tất thảy mọi dục vọng cũng như tình cảm nguyên thủy
của bản thân. Chúng không hề biến mất, nhưng đã tách ra xa khỏi bản ngã, hơn nữa cũng không tiếp tục chế ngự bản ngã bằng một tư thái không thể
kháng cự nữa, thậm chí còn bắt đầu tiếp nhận sự khống chế của bản ngã.
Tất cả mọi tư duy và hành vi cảm tính đều có nguồn gốc từ bản năng, do
đó, tôi đã ở vào một trạng thái lý tính thuần túy, trở nên hoàn toàn
khác với trước kia.”
Tôi vô thức gật đầu, sau đó bất giác rơi vào dòng trầm tư: Sở dĩ loài người không giống với các loài sinh vật khác
là bởi vì họ có thể dùng lý tính để chống lại cảm tính, có thể dùng bản
ngã để trói buộc bản năng. Đứng từ góc độ này mà xét, quá trình phát
triển của trí tuệ chính là từ cảm tính hướng đến lý tính, từ bản năng
hướng đến bản ngã. Sự tiến hóa này đạt tới tận cùng thì chính là trạng
thái lý tính thuần túy do bản ngã thao túng. Nhưng cũng giống như việc
con số dương vô cùng căn bản không tồn tại vậy, trạng thái cực tận của
sự tiến hóa về tâm lý cũng không thể nào tồn tại và xuất hiện. Có điều,
nếu gặp phải một tình huống cực đoan nào đó, bản ngã thực sự có thể hoàn toàn phân ly khỏi bản năng, đồng thời thông qua cơ chế lý tính để điều
khiển bản năng, vậy thì trạng thái cực tận này chưa biết chừng lại thực
sự có thể xuất hiện.
Lời kể của Diệp Thu Vi rất chân thực và đáng tin cậy, thậm chí còn khiến tôi nảy sinh sự đồng cảm mãnh liệt nữa.
Cô ta thực sự đã hoàn thành sự tiến hóa cực tận của trí tuệ rồi ư?
Tôi hít sâu một hơi, hoàn toàn đắm chìm vào trong lời kể của cô ta.
Diệp Thu Vi lại nói tiếp: “Cảm giác phân ly mãnh liệt không chỉ thay đổi kết cấu trong tâm lý của tôi, còn khiến phương thức cảm nhận của tôi thay
đổi hoàn toàn nữa. Anh biết đấy, sự cảm nhận của sinh vật đối với thế
giới luôn lấy bàn thân làm tiêu chuẩn, loại tiêu chuẩn này cặn kẽ tới
cấp độ ý thức, cái gọi là thế giới quan kỳ thực chính là như vậy. Mỗi
người đều có cá tính riêng của mình, có sự trải nghiệm riêng của mình,
cho nên họ có những kinh nghiệm và phương thức cảm nhận khác nhau đối
với thế giới, thế giới quan đương nhiên cũng theo đó mà khác nhau. Đối
với tôi mà nói, sự phân ly triệt để của bản ngã và bản năng khiến hai
thứ đó thể hiện ra sự khác biệt rõ ràng trong tri giác của tôi, sự khác
biệt này thậm chí còn rõ ràng hơn cả sự khác biệt giữa thị giác và thính giác nữa. Loại trải nghiệm về sự “khác biệt rõ ràng” này đã làm thay
đổi phương thức cảm nhận của tôi đối với người khác, thế nên khi tiếp
xúc với ai đó, tôi sẽ tự động phân tách bản ngã và bản năng của người ấy ra, đồng thời lấy đó làm cơ sở để đưa ra những sự phân tích và dự đoán
thuần túy lý tính về tư duy cũng như hành vi của người ấy. Quá trình này hết sức dễ dàng, trở thành một loại bản năng mới của tôi. Đương nhiên,
loại “bản năng” này là một khái niệm hoàn toàn khác với bản năng tính
dục của sinh vật.”
Những lời này thoạt nghe thì khó tin vô cùng
nhưng lại làm nảy sinh một sự đồng cảm lớn lao trong lòng tôi. Tôi lờ mờ cảm thấy, trải nghiệm về sự phân ly mà Diệp Thu Vi vừa miêu tả dường
như cũng từng xảy ra trên người tôi.
”Bắt đầu từ đêm đó, loại cảm giác phân ly này cứ thế tồn tại trong tôi mà không bị mất đi, cho nên
tôi đã trở thành tôi của bây giờ.” Cô ta vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.“Có điều con người dù sao cũng vẫn là con người, được định sẵn là phải
chịu sự hạn chế của các quy luật của bản thân. Đối với tâm lý loài người ở giai đoạn hiện giờ, sự dung hợp và đối kháng giữa bản năng và bản ngã chính là một trong số các quy luật khách quan cơ bản. Cho nên, tuy đã
phân ly khỏi bản ngã, cũng đã mất đi địa vị và bắt đầu phải chịu sự ràng buộc mạnh mẽ từ bản ngã, nhưng bản năng vẫn chưa từng từ bỏ quyền khống chế đối với tâm lý. Nó từ đầu chí cuối vẫn luôn cố gắng tiến lại gần
bản ngã, hòng đoạt lại địa vị thống trị của mình. Vì điều này, nó không
ngừng tìm kiếm lỗ hổng để đột phá, còn bản ngã thì luôn cố gắng bịt hết
các lỗ hổng lại. Nhưng, có một lỗ hổng mà tôi không thể nào dùng lý tính để bịt kín hoàn toàn, đó chính là sự tổn thương mà chồng tôi đã gây ra
cho tôi bằng hành động phản bội kia.
Rất nhiều các tâm trạng tiêu cực như ấm ức, ghen tị, thù hận đã hội tụ lại thành một luồng sức mạnh
tinh thần to lớn, nó ẩn mình bên trong bản năng của tôi, thỉnh thoảng
lại phát động những đợt tấn công mạnh mẽ nhằm vào bản ngã, bấy lâu nay
vẫn luôn là mối uy hiếp lớn nhất ngăn cản tôi duy trì
trạng thái
hiện giờ. Anh Trương…” Cô ta đột nhiên bỏ kính xuống, để lộ một đôi mắt
còn sắc bén hơn lúc bình thường. “Vẫn là câu nói đó, tôi thực sự phải
cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi phân ly nốt phần cảm tính còn sót lại đó, điều này đồng nghĩa với việc mối uy hiếp trí mạng của tôi đã được
loại trừ.”
Tôi vô thức nhìn chằm chằm vào chiếc kính trong tay cô ta trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi khó mà dùng lời miêu
tả. Tôi hít sâu một hơi, sau đó ngó mắt nhìn những tia sáng bên ngoài
cửa sổ, đầu óc rơi vào trạng thái mê man.
Diệp Thu Vi gõ nhẹ lên
bức tường thủy tinh ba lần, khiến tôi giật mình tỉnh táo trở lại từ
trong cơn ngơ ngẩn. Rồi cô ta hỏi: “Bây giờ anh còn nghĩ là tôi đang phô trương thanh thế nữa không?”
Tôi không dám khẳng định. Tôi phải
thừa nhận là lời của Diệp Thu Vi đã khiến tôi nảy sinh sự đồng cảm và
tin tưởng rất mãnh liệt, nhưng gạt bỏ những sự cảm nhận tới từ bản năng
này qua một bên, xét về mặt lý tính, tôi kỳ thực vẫn ôm lòng thù địch và cảnh giác mãnh liệt không kém đối với cô ta. Tôi biết rõ là sức mạnh
tinh thần của cô ta cực kỳ ghê gớm, thế nên không khỏi lo rằng bản thân
sẽ bị lọt vào sự ám thị của cô ta. Vì điều này, lý tính của tôi từ đầu
đến cuối vẫn luôn cố gắng chống lại sự đồng cảm và tin tưởng đến từ bản
năng. Hiện giờ, tôi đang ở trong một trạng thái mà lý tính đối kháng với cảm tính, mà giữa lý tính bản ngã và cảm tính bản năng của tôi dường
như cũng đã xảy ra sự phân ly ở một mức độ nhất định...
Tôi bất giác cả kinh, thế rồi liền từ trong trạng thái tâm lý day dứt quay trở về thực tại.
Tôi ý thức được rằng mình có lẽ sớm đã rơi vào trong sự ám thị của Diệp Thu Vi rồi. Năng lực ám thị của cô ta quả thực quá ư lợi hại, chỉ bằng mấy
lời ngắn ngủi mà đã có thể khiến cho tôi cũng nảy sinh cảm giác phân ly
giữa bản ngã và bản năng. Tuy không biết cô ta làm vậy rốt cuộc là vì
mục đích gì, vậy nhưng tôi vẫn ý thức được sâu sắc một điều: Mình tuyệt
đối không thể để cô ta tiếp tục dắt mũi như vậy được.
”Cô Diệp.”
Tôi cất giọng bình tĩnh, nói. “Cô quả thực là lợi hại hơn tôi nhiều, tôi xin chịu thua. Nhưng tôi cũng không ngốc đến thế đâu. Dù cô có khiến
nội tâm của tôi bị đánh động tới mức độ nào thì tôi vẫn tin chắc rằng cô đang phô trương thanh thế.”
Trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, cô ta muốn nói gì đó mà lại thôi.
Tôi biết là sự phản kháng của mình đã phát huy hiệu quả, bèn quyết định
tiếp tục phản kích: “Điều tôi muốn nói là bản ngã và bản năng không thể
nào phân ly một cách triệt để cho dù có thực sự phân ly ở một mức độ
nhất định thì bản ngã cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc
của bản năng, càng đừng nói gì tới việc chế ngự bản năng. Xét cho cùng,
cảm giác phân ly của cô chỉ là một sự ảo giác về tâm lý mà thôi, cùng
lắm thì cũng chỉ là một sự cảm nhận giả tạo ở cấp độ bản ngã.” Tôi áp
bàn tay lên trên bức tường thủy tinh, lắc nhẹ mấy cái, chờ sau khi thu
hút được sự chú ý của cô ta thì nhìn chằm chằm vào mắt cô ta. “Cô có
từng nghĩ đến cảnh khi chồng cô và Thư Tình ở bên nhau bao giờ chưa?
Những lúc như thế, bọn họ hẳn sẽ gọi nhau một cách ngọt ngào, bốn mắt
thì nhìn nhau thắm thiết, trong mắt chứa chan tình cảm đậm sâu. Hơn nữa, khi bọn họ ôm nhau trần trụi cảm nhận sự tồn tại của đối phương, Thư
Tình nhất định là đã có được tình yêu ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm linh của chồng cô rồi. Khung cảnh đó cô ắt hẳn đã từng nghĩ đến, thậm chí là không chỉ một lần. Tại nơi sâu thẳm trong nội tâm của cô lẽ nào không
có một chút xao động nào ư? Trong cái bản năng mà cô cho là đã bị phân
ly hoàn toàn ra khỏi bản ngã kia liệu chăng vẫn tồn tại tình yêu và lòng hận thù mãnh liệt? Chúng rõ ràng là vẫn luôn lởn vởn trong lòng cô,
chưa từng biến mất hoàn toàn, chỉ cần cô thoáng nghĩ đến một chút thôi
là sẽ trào dâng ào ạt...” Tôi liên tục gõ nhẹ vào bức tường thủy tinh,
cất tiếng hỏi bằng giọng dịu dàng nhất có thể: “Cô nhất định là đang cảm thấy rất căm tức đúng không?”
Cô ta chớp chớp mắt, nhịp thở trở
nên hơi rối loạn, nhưng ngoài thế ra thì không hề có biểu hiện khó chịu
rõ ràng nào khác. Tôi đang định lên tiếng tiếp tục tấn công thì cô ta
bỗng lại nở một nụ cười khó hiểu, chỉ sau nháy mắt đã làm rối loạn ý đồ
của tôi.
“Anh Trương.” Cô ta đưa tay lên gạt nhẹ mái tóc một lần
nữa. “Cảm giác phân ly giữa bản ngã và bản năng trong anh không phải do
tôi dẫn dắt nên mới xuất hiện đâu, nó kỳ thực vẫn luôn tồn tại.”
”Sao...” Theo bản năng tôi muốn lên tiếng hỏi nhưng đột nhiên ý thức được đây có lẽ vẫn là một sự ám thị của cô ta, thế là bèn khẽ mỉm cười, nói: “Cô
đúng là ngoan cố.”
”Tôi kể với anh về cảm giác phân ly không phải là vì muốn anh hiểu tôi hơn.” Cô ta lại nói tiếp. “Tôi chỉ muốn anh
hiểu về chính bản thân mình thôi. Anh nghĩ rằng anh đã thức tỉnh rồi,
nhưng kỳ thực anh vẫn đang ngủ say, cùng lắm chỉ có thể tính là nửa say
nửa tỉnh. Anh có quá nhiều điều nghi hoặc về mình và muốn nhờ tôi giúp
đỡ giải đáp. Tôi nói không sai chứ?”
Thấy vẻ tự tin cùng nụ cười
sâu xa khó lường của cô ta tôi bất giác thầm hoảng loạn. Tôi quả thực
còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, đây là điều không cần phải nghi ngờ. Nhưng
đồng thời tôi cũng hiểu rằng đây là nhược điểm của mình, là vũ khí của
Diệp Thu Vi. Nếu tiếp tục chấp nhận sự dẫn dắt của cô ta, có lẽ tôi sẽ
có được sự nhận thức sâu sắc hơn về bản thân, nhưng cùng với đó, tôi
nhất định phải chịu sự rủi ro về việc mình có thể bị cô ta đánh gục. Xét ra, cuộc đối đầu này giữa hai chúng tôi ngay từ đầu đã không công bằng
rồi.
Tôi lại một lần nữa cảm thấy băn khoăn.
”Thứ cảm giác phân ly đó vẫn luôn tồn tại trong anh, hơn nữa còn chính là nguyên nhân khiến anh không thể hoàn toàn tỉnh lại.” Cô ta lại tiếp tục dẫn dắt.“Trong quá trình tôi kể, anh nhất định đã nảy sinh sự đồng cảm mãnh
liệt, đúng vậy không?”
Tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng,
bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng rít quái lạ kia. Theo bản năng,
tôi muốn bịt chặt hai tai mình lại, nhưng mới giơ tay được một nửa thì
đã lại ngẩn ngơ buông xuống. Tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự tồn
tại của thứ sức mạnh tinh thần ẩn sâu trong lòng nhưng lại nằm bên ngoài cái khái niệm “tôi” kia. Nó đang sục sôi và không ngừng lớn mạnh, chừng như chuẩn bị bùng phát bất cứ lúc nào.
”Anh Trương…”
Giọng nói của Diệp Thu Vi dường như vang ra từ nơi đáy lòng tôi. “Tâm lý của anh kỳ thực vẫn luôn tồn tại sự phân ly, chỉ là không được triệt để như tôi mà thôi.”
Trong dòng tư duy càng lúc càng trở nên hỗn
loạn, tôi đột nhiên nảy sinh một tia nhận thức tỉnh táo: Diệp Thu Vi
đang sử dụng biện pháp ám thị để tấn công tôi, tôi nhất định phải tiến
hành phản kháng. Nhưng tôi cũng hiểu, dựa vào trạng thái của tôi bây giờ thì rất khó chặn được sự tấn công của Diệp Thu Vi từ góc độ tâm lý.
Trong cơn hoảng loạn, tôi ngước mắt lên, đột nhiên để ý tới cửa sổ trò
chuyện trên bức tường thủy tinh.
Giọng nói của Diệp Thu Vi lại tiếp tục vang lên: “Anh cho rằng bản thân...”
Tôi đưa tay ra theo bản năng, đột ngột đóng cửa sổ trò chuyện lại, sau nháy mắt mọi âm thanh đã biến mất khỏi thế giới của tôi. Bức tường thủy tinh cách âm tuyệt đối đã mang lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối. Sau
chốc lát, tôi hít sâu một hơi, tâm trạng dần trở nên bình lặng. Tôi
ngẩng lên nhìn Diệp Thu Vi, thấy cô ta đã dừng lại không nói gì tiếp
nữa, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, vẻ mặt vẫn ngợp đầy những nét gì đó khiến
người ta không sao nhìn thấu.
Tôi nhìn vào đôi mắt của cô ta, đột nhiên cảm nhận được một tia khác lạ. Hai mắt của cô ta trong veo sáng
rõ, làn da xung quanh trắng nõn phẳng lì, không hề có một chút dấu hiệu
nào của việc thị lực có vấn đề. Tôi bất giác thầm kinh hãi, và rồi nhanh chóng nhớ ra: Trước khi vào Bệnh viện Tâm thần thành phố phỏng vấn Diệp Thu Vi tôi tổng cộng từng gặp cô ta hai lần, một lần là ở trong phòng
bệnh của Lưu Hướng Đông, một lần là ở trong phòng bệnh của Tần Quan.
Trong hai lần gặp mặt đó cô ta đều không đeo kính, cũng không có vẻ gì
là bị cận thị hay loạn thị cả, nói cách khác, cô ta căn bản không có vấn đề về thị lực.
Nhưng, trong chín lần gặp mặt bắt đầu từ ngày 16 tháng 7, tại sao mỗi lần cô ta đều đeo kính như vậy chứ?
Tôi đột nhiên nảy sinh một loại trực giác, cảm thấy chiếc kính đó cũng có
liên quan tới sự ám thị. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ta vẻ nghi
hoặc, sau đó lại nhìn vào chiếc kính gọng nhỏ màu đen trong tay cô ta,
cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cô ta dường như đã phát
hiện ra các hoạt động trong tâm lý của tôi, bèn giơ chiếc kính trong tay lên lắc nhẹ, sau đó khẽ mỉm cười và đeo kính trở lại. Tôi nhìn vào
khuôn mặt của cô ta, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi
mãnh liệt, bên tai thì lại một lần nữa vang lên tiếng rít quái dị kia.
Một giây tiếp theo đó, Diệp Thu Vi đột nhiên ngả người về phía trước,
đồng thời kéo cổ áo xuống để lộ những đường cong thoáng ẩn thoáng hiện.
Đôi bờ môi căng đầy của cô ta chậm rãi hé ra, tuy cách một bức tường
thủy tinh nhưng tôi dường như vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cô ta:“Anh Trương, anh có muốn làm tình với tôi không?”
Tôi vẫn còn nhớ rõ, trong lần gặp mặt đầu tiên cô ta đã từng thực hiện động tác như vậy và nói ra những lời y hệt như vậy.
Lòng tôi bất giác trầm xuống, đầu óc rơi vào trong một sự trống rỗng ngắn
ngủi. Ngay sau đó, tôi không ngờ lại không sao kiềm chế được ham muốn
tình dục mãnh liệt nổi lên trong lòng mình. Tôi ngẩng đầu lên, thấy Diệp Thu Vi chậm rãi cởi cúc áo, sau đó lột bỏ toàn bộ quần áo để lộ ra tấm
thân trắng ngần, cứ thế đứng lặng lẽ trước mặt tôi. Tôi nôn nóng nuốt
một ngụm nước bọt, đồng thời dùng sức đập mạnh vào bức tường thủy tinh,
muốn bất chấp tất cả để xông vào trong đó. Một giây sau, tôi nhớ lại
trải nghiệm trong lần đầu tiên gặp mặt, thế là đột nhiên ý thức được
rằng mình có lẽ đã lại nảy sinh ảo giác do một lần ám thị nữa của cô ta.
Tôi vội vàng cúi đầu xuồng thật thấp, sau đó hít sâu một hơi, đưa tay lên
day mạnh mặt, chờ sau khi xác định là mình đang ở trong trạng thái tỉnh
táo thì mới lại ngẩng đầu lên. Tôi kinh ngạc phát hiện lần trải nghiệm
này hóa ra lại không phải là ảo giác. Diệp Thu Vi quả thực đã cởi hết áo váy ra, đang đứng lặng lẽ trước mặt tôi, khiến tôi khó có cách nào kiềm chế được.
Tôi nhìn lướt qua thân thể của cô ta bằng ánh mắt vừa
tham lam vừa hoảng loạn, dục vọng càng lúc càng trở nên mãnh liệt, nhịp
tim cũng càng lúc càng nhanh hơn. Đúng vào khoảnh khắc sắp trở nên mê
muội tôi bỗng nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
Trên
cánh tay phải của Diệp Thu Vi xuất hiện một đường gì đó mờ mờ, nhưng
càng lúc càng rõ ràng hơn và hiện ra màu đỏ tươi. Thế rồi, đường màu đỏ
đó không ngừng sâu thêm, to thêm, cuối cùng đột nhiên biến thành một vết thương vừa sâu vừa dài, làn da ở hai bên bị xé toạc ra, một dòng màu đỏ thẫm từ trong miệng vết thương tràn ra ngoài. Nửa giây sau “đường màu
đỏ thứ hai xuất hiện trên tay trái của cô ta, sau đó nhanh chóng biến
thành vết thương thứ hai. Tiếp theo đó là đường thứ ba, đường thứ tư,
đường thứ năm... Các miệng vết thương càng lúc càng xuất hiện nhanh hơn, cũng càng lúc càng dày đặc hơn, và rồi chỉ sau nháy mắt đã phủ đầy hai
cánh tay của Diệp Thu Vi.
Lòng tôi đột nhiên trở nên bình lặng,
nhưng ngay sau đó một nỗi sợ hãi ngấm sâu vào tận trong xương tủy chợt
kéo đến. Sau một cơn đau dữ dội ở đầu, tôi cảm nhận được mình đã rơi
nước mắt. Tôi trượt ngã xuống khỏi ghế, quỳ sụp xuống đất, tay bám lên
bức tường thủy tinh, mà lúc này trên tường đã dính đầy máu tươi từ lúc
nào chẳng hay rồi. Giữa màu máu đỏ tươi vô tận, nước mắt của tôi chảy
dài, bên tai thì vang lên một giọng nữ xa xăm, âm thanh nghe tột cùng
thê thảm.
Tôi quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ nhìn thấy
một cô gái ước chừng mười bảy, mười tám tuổi. Cô ta mặc một chiếc váy
liền xếp nếp kiểu bohemian, đeo kính gọng nhỏ màu đen, ngồi trên một
chiếc giường trang nhã, hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Trong ánh mắt của cô ta ngợp đầy sự yêu thương, dựa dẫm, nhưng đồng thời bên trong đó cũng
ẩn giấu sự mâu thuẫn và sợ hãi. Cô ta...
Tôi vừa khóc vừa quay
trở về thực tại. Phía bên kia của bức tường thủy tinh, Diệp Thu Vi đang
toàn thân trần trụi quỳ kiểu ngồi ngay trước mặt tôi, tay phải cầm một
lưỡi dao cứa vào cánh tay trái tạo ra thêm một vết thương nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào miệng vết thương vừa xuất hiện, một dòng máu tươi
mới, ấm nóng từ trong đó chảy ra, mang theo một màu đỏ khiến người ta
nhìn mà run sợ, sau nháy mắt đã làm nhòe đôi mắt của tôi.
Tôi lại nhìn thấy cô gái đó, cô ta ngồi bên mép giường, nơi đầu giường là
một ô cửa sổ đang mở rộng. Gió và ánh dương không ngớt ùa vào qua cửa
sổ, váy áo và mái tóc của cô ta theo đó tung bay, lấp lánh ánh lên những tia sáng khiến lòng người xao động. Tôi nhìn vào mặt cô ta, đột nhiên
phát hiện mình vẫn còn nguyên ham muốn tình dục tràn đầy. Tôi đặt tay
lên bờ vai cô ta, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt vừa mong chờ lại vừa sợ
hãi, thực là mâu thuẫn vô cùng. Tôi bất chấp tất cả đẩy ngã cô ta xuống
giường. Cô ta một mặt giãy giụa, nhưng một mặt khác lại hưởng ứng những
động tác của tôi.
Dục vọng rất nhanh đã được phát tiết, nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy cô ta, sợ mình sẽ mất cô ta. Cô ta cũng ôm chặt tôi.
Tôi chậm rãi vuốt ve cánh tay của cô ta, đột nhiên cảm nhận được ở đó có một mảng thô ráp. Tôi buông cô ta ra một chút, thế rồi mới phát hiện
trên hai tay cô ta có đầy những vết sẹo. Những vết sẹo đó đều thẳng tắp, chỉnh tề, hiển nhiên là do bị vật sắc cứa vào mà ra. Tôi nhìn vào khuôn mặt của cô ta, vừa xót xa lại vừa nghi hoặc. Cô ta lại một lần nữa ôm
chặt lấy tôi, ghé đến bên tai tôi cất tiếng rủ rỉ: “Anh, đừng rời xa
em...”
Trái tim đập thình thịch liên hồi, tôi hít sâu một hơi,
sau nháy mắt đã trở lại thực tại từ trong cơn ngơ ngẩn. Diệp Thu Vi vẫn
đang ngồi kiểu quỳ ở phía đối diện với tôi, tay cầm lưỡi dao, trên mỗi
cánh tay đều có hai, ba miệng vết thương rất mới. Tôi thở phào một hơi,
thế rồi mới ý thức được, cảnh tượng đáng sợ với hai cánh tay dày đặc
những vết thương của cô ta vừa rồi chỉ là ảo giác xuất hiện dưới sự ám
thị của cô ta mà thôi.
Một giây sau, tôi động đậy hai chân một
chút, đột nhiên cảm thấy chỗ kín của mình có chút không thoải mái. Tôi
cúi đầu xuống, ngửi thấy một mùi tanh quen thuộc, thế rồi mới kinh ngạc
phát hiện chẳng biết tự lúc nào mình đã thực hiện xong một lần phát tiết dục vọng. Nhất thời, tôi cảm thấy lúng túng, ngẩn ngơ, xấu hổ, chỉ muốn độn thổ cho xong, ký ức và cảm giác cũng trở nên hỗn loạn.
Tôi
lại nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đó. Cô ta nằm trên mặt đất, đầu tóc rối
bời, từ trong miệng phát ra những tiếng kêu the thé tựa như tiếng hót
thê lương của một loài chim nào đó. Theo bản năng, tôi ý thức được rằng
đó chính là nguồn gốc của tiếng rít quái dị mà tôi thường xuyên nghe
thấy. Cô ta vừa kêu ré lên vừa nhìn tôi, hai tay múa may không ngớt, bên trên có đầy những vết sẹo. Đột nhiên, mỗi vết sẹo đều như biến thành
một cái miệng khổng lồ đang há rộng, tựa hồ muốn nuốt chửng tôi vào bên
trong...
Tôi đấm mạnh một cái xuống đất, kêu lớn một tiếng, lại
một lần nữa quay trở về thực tại. Trong lòng tôi trào lên một thứ cảm
giác mãnh liệt đến mức khiến người ta tuyệt vọng, cứ như thể có một linh hồn chất chứa đầy nỗi bi thương đang thức tỉnh. Tôi ra sức đấm mạnh vào bức tường thủy tinh, sau đó hoảng hốt mở cửa sổ trò chuyện, áp sát vào
bức tường cất tiếng hỏi: “Cô ta là ai? Cô ta là ai?”
Diệp Thu Vi vứt lưỡi dao qua một bên, chỉnh lại mái tóc một chút, nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Anh biết mà.”
Tôi biết ư? Tôi sững người ra đó, trong đầu như cứ một tia chớp lóe lên... Phải rồi, tôi biết mà, tôi…
“Anh còn nhớ không?” Diệp Thu Vi lại nói tiếp. “Một năm trước đây, tôi đã từng nói cho anh biết tên của cô ta rồi.”
Toàn thân tôi run lên lẩy bẩy, đầu óc lại một lần nữa đau đớn tột cùng, một
số ký ức và cảm giác xa xôi bất chợt ùa vào trong ý thức mà chẳng có
chút kiêng dè nào hết. Tôi nhớ ra rồi, lúc ba giờ mười phút chiều ngày
12 tháng 9 năm 2011, tôi đã gặp Diệp Thu Vi trong phòng bệnh của Tần
Quan. Khi đó, sau khi cả hai người chúng tôi đều thẳng thắn thừa nhận
thân phận của mình, cô ta đã nghiêm túc nói với tôi: “Kỳ thực không chỉ
có anh và tôi, còn có một người thứ ba nữa cũng giống như chúng ta vậy.”
Lòng tò mò đối với “đồng loại” nhanh chóng làm nhiễu loạn tâm trí của tôi.
Tôi hoàn toàn buông bỏ lòng đề phòng, nôn nóng hỏi cô ta: “Còn có người
khác nữa ư? Là ai vậy?”
”Tôi có thể nói cho anh biết tên của cô
ta.” Diệp Thu Vi khẽ chớp mắt, hờ hững nói: “Anh có thể còn chưa biết
đâu, cô ta là một người quen của anh đấy.”
Trái tim tôi đập rộn lên, nhịp thở cũng trở nên hơi rối loạn. “Người mà tôi quen ư? Rốt cuộc là ai vậy?”
Diệp Thu Vi hơi hé miệng ra. “Cô ta tên là…”