Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy

Chương 44: Chương 44: Tình Yêu Ăn Sâu Vào Xương Tủy




Đúng vào khoảnh khắc cái tên này sắp đi từ khu vực bên rìa tiềm thức vào trong ký ức, đầu óc tôi lại đau nhói lên lần nữa. Tôi không kìm được kêu to một tiếng, đưa tay lên ôm đầu theo bản năng, trước mắt lại một lần nữa xuất hiện bóng dáng của cô gái trẻ tuổi kia. Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, bên trong ánh mắt chất chứa đầy tình cảm và nỗi sợ hãi. Tôi nhìn vào mắt của cô ta, lại một lần nữa rơi lệ. Theo sự tuôn trào của những giọt nước mắt, dòng ký ức vốn đã đứt đoạn kia rốt cuộc đã lại tiếp diễn.

miệng, nói ra một cái tên đánh thẳng vào nhược điểm trong tâm hồn của tôi: “Trương Minh Khê.”

Tôi đột ngột quay trở về thực tại, thân thể không kìm được run lên lẩy bẩy, đầu óc thì đau đến nỗi cơ hồ muốn nổ tung. Tôi không ngừng rơi nước mắt, khóe miệng đã trở nên mặn chát từ lúc nào, nước mũi thì dường như đã chảy tới tận ngực. Tôi ngẩn ngơ đưa tay bám vào chiếc ghế bên cạnh, gắng gượng ngồi thẳng người dậy trên mặt đất. Chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, vô số ký ức như tới từ kiếp trước không ngừng ùa vào đầu và xâm lấn ý thức của tôi từ nhiều phương diện, những ngọn lửa nóng bỏng như thể cháy bùng lên ở khắp nơi, khiến tôi không có chỗ nào để đặt chân, không có chỗ nào để né tránh. Tôi ngồi bệt ở đó, vừa ngẩn ngơ lại vừa bất lực, để mặc cho hai dòng ký ức cũ mới dung hòa vào nhau, từ đó tạo ra một bản thân hoàn chỉnh hơn, chân thực hơn.

”Trương Minh Khê...” Tôi hơi hé mắt ra, lẩm bẩm đọc lại cái tên này một lần nữa, trước mắt thì toàn là hình bóng của cô gái trẻ tuổi kia. “Minh Khê, Minh Khê...”

Diệp Thu Vi thở phào một hơi, chậm rãi đứng dậy, xử lý sơ qua vết thương, sau đó thì mặc áo váy vào và ngồi trở lại chiếc ghế mây, sắc mặt từ đầu chí cuối vẫn nguyên vẻ bình tĩnh tột cùng.

”Trương Minh Khê.” Một lát sau, cô ta nói tiếp. “Anh Trương, sự phân ly giữa bản năng và bản ngã của anh chính là do cô ta mà ra.” Khi nói ra những lời này, cô ta cố tình dùng giọng nhấn mạnh khi nhắc đến hai chữ “Trương“.

Tôi đã trở nên hoàn chỉnh, do đó đương nhiên hiểu được cô ta muốn nói gì. Nhưng trong khoảnh khắc đó tôi thực sự chỉ mong rằng mình không hoàn chỉnh, chỉ mong rằng mình vẫn đang sống trong trạng thái phân ly như trước. Có lẽ, trạng thái đó mới là thích hợp nhất đối với tôi. Tôi liều mạng phản kháng tiến trình hoàn thiện trong tâm lý, nhưng chỉ vô ích mà thôi. Tôi không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi.

Diệp Thu Vi gõ nhẹ mấy cái vào bức tường thủy tinh, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng rất mực: “Anh vẫn chưa quên cô ta chứ?”

Lẽ nào lại có thể quên được? Nhưng tôi thật lòng không muốn nghĩ đến. Tôi khẽ lắc đầu, nhìn Diệp Thu Vi bằng ánh mắt sợ hãi, hy vọng cô ta đừng tiếp tục làm trái tim của tôi nhỏ máu.

”Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện.” Cô ta hờ hững nhìn tôi, không hề có ý định dừng lại. “Tháng 10 năm 1977, qua sự giới thiệu và tác hợp của người thân, một nhân viên tạp vụ làm việc ở bến xe tên là Trương Vĩnh Kiệt và một nữ công nhân sản xuất tên là Phùng Du đã nên duyên vợ chồng với nhau. Ngày 14 tháng 5 năm 1979, con trai của hai người họ ra đời, được đặt tên là Trương Nhất Tân, ngụ ý là sự khởi đầu của một cuộc sống mới. Để thực hiện mục tiêu có một cuộc sống mới này, Trương Vĩnh Kiệt đã nghỉ việc ở bên xe, cố gắng gom góp lấy một khoản tiền, sau đó cùng mấy người bạn lớn gan đi buôn bán nông sản.”

Tôi uể oải ngồi trên mặt đất, không nói năng gì, nội tâm đột nhiên bình lặng trở lại.

”Trong giai đoạn đầu của công cuộc Cải cách1, gần như mỗi vụ buôn bán đều có thể kiếm được tiền.” Diệp Thu Vi lại nói tiếp. “Trương Vĩnh Kiệt tuy không có học vấn gì hết nhưng vẫn làm ăn rất thuận lợi, chỉ sau chưa đầy một năm đã trở nên giàu có. Anh ta trẻ tuổi háo thắng, ý chí dạt dào, không ngừng mở rộng quy mô buôn bán, cuộc sống của nhà họ Trương cũng theo đó mà ngày một tốt lên. Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến năm 1982, Trương Vĩnh Kiệt đầu tư mù quáng, bị lừa gạt trong một vụ thu mua ngô, thế là mất sạch vốn liếng. Anh ta không hề vì thế mà nhụt chí, lập tức đi vay mượn tiền, sau đó tiếp tục buôn bán nông sản. Nhưng lúc này thời gian đã qua được mấy năm, số người tham gia buôn bán càng lúc càng nhiều, tiền chẳng còn dễ kiếm như trước nữa. Sau khi dựa vào vận may mà giậm chân tại chỗ được một năm, Trương Vĩnh Kiệt vốn mê tín nên đã dẫn theo vợ mình về quê, đi tìm một bà đồng nổi tiếng trong vùng để xin được chỉ cho một lối đi đúng đắn. Bà đồng đó tính toán một hồi, cuối cùng liền tính ra được là Trương Vĩnh Kiệt có số giàu sang tột bậc, bảo anh ta cứ việc yên tâm mà tiếp tục xông pha trên thương trường, nhưng có một điều kiện là phải sinh thêm một đứa con nữa, mà tốt nhất là con gái.”

Tôi đờ đẫn lắng nghe, nước mắt vẫn cứ tiếp tục chảy dài.

1. Ý chỉ Cải cách kinh tế Trung Quốc, một chương trình thực hiện các thay đổi về kinh tế ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được những người theo chủ nghĩa thực dụng bên trong Đảng Cộng sản Trung Quốc lãnh đạo. Chương trình này bắt đầu từ năm 1978 và vẫn đang tiếp diễn cho đến đầu thế kỷ XXI. Mục tiêu của Cải cách kinh tế Trung Quốc là tạo ra giá trị thặng dư đủ để cung cấp tài chính cho quá trình hiện đại hóa nền kinh tế của Trung Quốc đại lục -ND.

“Nhưng...” Diệp Thu Vi đưa mắt liếc nhìn tôi, cố ý dừng lại một lát. “Từ hai năm trước đó, vào mùa hè năm 1981 Phùng Du đã đi làm phẫu thuật thắt cổ tử cung rồi, không thể sinh nở được nữa. Hai vợ chồng do dự một chút rồi liền nói ra nỗi khó xử của mình, bà đồng đó liền bảo bọn họ không cần phải lo lắng làm gì, không sinh được thì nhận nuôi một đứa cũng không sao.”

Tôi nhớ tới Minh Khê, trái tim bất giác đau nhói thêm lần nữa.

Diệp Thu Vi lại kể tiếp câu chuyện về tôi: “Tháng 10 năm 1983, hai vợ chồng họ chỉ ra hai nghìn nhân dân tệ nhận nuôi một đứa bé gái vừa đầy tháng ở vùng khác, đặt tên là Trương Minh Khê. Một năm sau, việc buôn bán của Trương Vĩnh Kiệt lại một lần nữa thất bại, không chỉ mất hết vốn liếng mà còn nợ nần đầm đìa. Nhưng anh ta cực kỳ tin tưởng vào lời chỉ dạy của bà đồng kia, thế là lại đi mượn thêm tiền để tiếp tục buôn bán. Lần này, anh ta từ bỏ việc buôn bán nông sản vốn có rủi ro khá lớn, và rồi dưới sự xúi bẩy của một nhân viên kinh doanh chuyên bán thiết bị cơ giới đã quyết định đầu tư mở một công xưởng chuyên gia công, sơ chế các sản phẩm hóa học. Nhưng, Trương Vĩnh Kiệt hoàn toàn không hiểu gì về cách kinh doanh, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi công xưởng đã bị các công nhân và ban ngành có liên quan đục khoét sạch sẽ từ trong ra ngoài. Trương Vĩnh Kiệt lấy công xưởng làm vật thế chấp, vay được một khoản tiền lớn, sau đó quay trở lại buôn bán nông sản, không ngờ lại may mắn kiếm được khoản tiền lớn thứ hai trong đời. Về sau, anh ta tiếp tục thử đầu tư vào đủ các hạng mục, nào là bao thầu công trình xây dựng, mở nhà hàng lán, mở công ty chế biến thực phẩm, có một lần thậm chí còn đầu tư vào việc khai khẩn đất trồng trọt ở biên giới. Khoản tiền đầu tiên trong đời kiếm được quá dễ dàng, điều này khiến anh ta nảy sinh ảo tưởng về việc không làm mà hưởng, và đây cũng là hình ảnh phản chiếu chân thực của rất nhiều người trong thời đại đó. Nhưng đến cuối cùng, anh ta chỉ có thể lấy khoản vay mới để bù vào khoản nợ cũ, số tiền cần vay càng lúc càng nhiều, số tiền nợ cũng càng lúc càng nhiều hơn, dần dần đẩy cả gia đình vào tuyệt cảnh.”

Tôi lẳng lặng rơi nước mắt, nỗi căm hận vốn đã biến mất từ lâu với cha lại một lần nữa trào lên từ nơi đáy lòng.

Diệp Thu Vi nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cánh tay, sau đó lại nói tiếp: “Khi con gái được ba tuổi, Phùng Du bỏ việc ờ nhà máy, một lòng giúp chồng kinh doanh buôn bán. Kể từ đó về sau, hai vợ chồng họ bắt đầu chẳng quản ngày đêm bôn ba, lăn lộn bên ngoài. Phùng Du nhờ mẹ mình giúp đỡ chăm sóc con cái, nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà cụ quá nặng nề, do đó căn bản không buồn quan tâm chút nào tới anh em nhà họ Trương. Có lúc, bà cụ thậm chí còn bỏ mặc hai đứa trẻ ở nhà để ra ngoài chơi suốt cả ngày. Trong tình huống như vậy, Trương Nhất Tân ngay từ nhỏ đã học được tính tự lập. Có thể nói, em gái gần như là do Trương Nhất Tân một tay nuôi lớn.”

Toàn thân run lên lẩy bẩy, trước mắt tôi ngợp đầy hình bóng của Minh Khê, trong đầu thì vảng vất từng chi tiết nhỏ trong quá trình hai chúng tôi trưởng thành.

”Ngay đến cuộc sống thường nhật cũng thiếu mất sự chăm sóc, liệu có ai lại đi quan tâm đến quá trình phát triển tâm lý của hai anh em họ đây?” Diệp Thu Vi bỏ kính xuống, từ trong mắt ánh lên những tia sáng khiến người ta không thể kháng cự. “Phùng Du tính tình thẳng thắn, khi ở trước mặt con cái chưa từng né tránh nói đến tình hình tài chính trong nhà. Bắt đầu từ khi hiểu chuyện, hai anh em họ đã phải sống trong cảm giác nguy cơ cao độ. Khi còn ít tuổi, họ cần đến sự quan tâm và khích lệ của cha mẹ nhưng khi ở nhà, cha mẹ họ không những không mang lại cho họ cảm giác an toàn, thậm chí còn thường xuyên vì sự thất bại trong việc làm ăn mà nổi nóng, coi con cái của mình là chỗ trút giận như một lẽ đương nhiên. Sự thiếu thốn cảm giác an toàn cực độ khiến hai anh em họ trở nên tự ti, nhạy cảm, không biết biểu đạt tình cảm. Chính vì nguyên nhân này, họ đã trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau, chỉ còn biết nương tựa vào nhau mà sống.”

Tôi rốt cuộc đã không đè nén được tình cảm của mình, bật khóc nức nở sau một tiếng nấc nghẹn. Tôi tì trán vào bức tường thủy tinh, chờ mong Diệp Thu Vi kể tiếp.

”Anh cả cũng như cha, càng huống chi, phần lớn những sự chăm sóc mà Minh Khê nhận được từ nhỏ đều tới từ anh trai của mình.” Giọng nói của Diệp Thu Vi vang lên một cách đều đều hờ hững từ phía bên kia của bức tường thủy tinh. “Đứng từ góc độ tâm lý mà nói, địa vị của anh trai trong lòng Minh Khê chẳng khác nào một người cha. Minh Khê từ nhỏ đã hết sức ỷ lại và sùng bái anh trai mình, sau khi bước vào giai đoạn đầu của quá trình phát triển tâm lý tình dục và nhận thức được sự khác biệt giữa nam và nữ, trong lòng cô ta lại càng chất chứa sự tò mò và yêu thương đối với anh trai. Chính quá trình trưởng thành đặc biệt đã khiến cô ta bị mắc phải chứng mặc cảm Oedipus đặc biệt, đối tượng chính là anh trai của cô ta. Tình yêu của cô ta với anh trai không ai phát giác, ngoài ra khi đó anh trai cô ta còn nhỏ, chưa có bạn tình, thế nên chứng mặc cảm Oedipus đã không được ngăn chặn một cách kịp thời, thêm vào đó sự lạnh lùng của mẹ và bà ngoại cũng đã khiến cô ta không thể nảy sinh tâm lý mô phỏng đối với bề trên cùng giới tính. Hồi sáu, bảy tuổi, Minh Khê đã yêu anh trai của mình sâu sắc, thậm chí còn viết vào trong nhật ký là sau này muốn trở thành vợ của anh trai. Nhưng, ai lại đi coi điều này là thật chứ?”

Tôi đưa tay lên ôm chặt mặt, tiếp tục phát tiết tình cảm, đã chẳng còn sức để phản kháng nữa rồi.

Diệp Thu Vi thở dài một tiếng, nói tiếp: “Một cô bé đang ở trong giai đoạn đầu của quá trình phát triển tâm lý tình dục khao khát được cưới cha mình, đây là biểu hiện hết sức bình thường của chứng mặc cảm Oedipus. Nhưng, nếu chứng mặc cảm Oedipus không được ngăn cản kịp thời thì nó sẽ bén rễ và không ngừng phát triển, dần dần trở thành một phần trong tâm lý của cô bé đó. Tình yêu của Minh Khê với anh trai tăng dần từng ngày, đến năm mười ba tuổi, Minh Khê chính thức bước vào tuổi dậy thì, bầu vú bắt đầu nhô lên rất rõ, hơn nữa còn có kinh nguyệt, ham muốn tình dục trong tiềm thức theo đó mà bùng lên, khiến cô bé trở thành một người phụ nữ thực sự xét về mặt sinh lý. Lúc này, tình yêu của cô bé đối với anh trai đã dần có những sự biến hóa mang tính thực chất. Đối với cô bé mà nói, đã đến lúc mình thực sự có thể trở thành vợ của anh trai rồi.”

Tôi đau khổ đưa tay lên vò đầu bứt tóc.

”Cùng với đó, tâm lý của Trương Nhất Tân cũng rất có vấn đề.” Diệp Thu Vi lại nói tiếp. “Tuy không cần phải kiếm tiền, vậy nhưng việc chăm sóc em gái vẫn khiến cậu bé cảm nhận được sự vất vả của cuộc sống ngay từ khi còn nhỏ. Cậu bé tràn đầy ý thức trách nhiệm, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé, rất khao khát nhận được sự chăm sóc của cha mẹ, tiếc rằng sự khao khát này lại chẳng được đáp lại chút nào, vậy nên trong tiềm thức của cậu chỉ có nỗi căm hận với cha mẹ. Nỗi căm hận này khiến cậu bé không thể nào nảy sinh tình yêu với mẹ, đối tượng yêu trong giai đoạn đầu của quá trình phát triển tâm lý tình dục đã được chuyển dời sang em gái như một lẽ đương nhiên. Nhưng, cậu bé khi đó vẫn còn sợ cha mình, hơn nữa khi ở trước mặt em gái, cậu bé cũng giống như một người cha thực sự, cho nên, cậu bé đã thành công vượt qua được giai đoạn đầu của quá trình phát triển tâm lý tình dục, dần dần quên đi tình yêu với em gái. Đến thời trung học, cậu thích một người con gái, nhưng ngay đến chính bản thân cậu cũng không ý thức được nguyên nhân thực sự khiến mình thích người con gái đó chính là cô ấy có tướng mạo và khí chất khá giống với Minh Khê. Sự xuất hiện của người con gái đó khiến chứng mặc cảm Oedipus vốn lắng xuống đã lâu lại một lần nữa bùng lên, nhưng Trương Nhất Tân lại gửi gắm toàn bộ tình cảm lên người cô gái mà mình thích, thế nên không hề có biểu hiện lạ thường nào.”

Tôi hít sâu một hơi, nhớ đến bà xã, nhưng bóng dáng của cô ấy rất nhanh đã bị thay thế bằng nụ cười của Minh Khê.

“Các hoạt động tâm lý bất thường nghiêm trọng vẫn luôn diễn ra, mãi đến năm 1998 mới hoàn toàn bùng phát.” Diệp Thu Vi hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp: “Mùa hè năm 1998, Trương Nhất Tân mười chín tuổi, vừa mới thi đại học xong. Cha mẹ càng ngày càng bận, tính khí cũng càng ngày càng tệ, anh ta vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc em gái như cũ. Lúc này, Minh Khê cũng đã thi đỗ vào cấp ba, trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Cha mẹ bọn họ tuy nợ nần chồng chất, vậy nhưng các khoản chi tiêu trong cuộc sống thường nhật thì không hề keo kiệt. Để thưởng cho thành tích học tập của hai con, bọn họ đã cho hai anh em Trương Nhất Tân mỗi người một khoản tiền nhỏ. Trương Nhất Tân đã dùng khoản tiền này để mua quà cho em gái, đó là một chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian. Minh Khê rất vui mừng, liền cởi quần áo và thay đồ ngay trước mặt anh trai. Có lẽ từ trên người em gái, Trương Nhất Tân đã nhìn thấy bóng dáng của cô gái mà mình thích, cũng có thể anh ta đột nhiên ý thức được rằng người con gái mà mình yêu kì thực vẫn luôn là em gái. Tóm lại, sự việc trở nên mất kiểm soát hoàn toàn. Anh ta ôm chầm lấy Minh Khê, Minh Khê thì có lẽ không hề phản đối. Những tình cảm được tích lũy từ nhỏ theo đó mà bùng phát, hai an hem bọn họ rốt cuộc đã phát sinh quan hệ tình dục với nhau.”

Tôi buông thõng hai tay, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian trên người Diệp Thu Vi, dòng suy nghĩ bất giác quay trở về mùa hè năm 1998.

Đó là dịp cuối tháng 6 năm 1998. Cha tôi tới Ma Cao – có tin đồn rằng ông ta đã mang theo một khoản tiền lớn, muốn kiếm lại vốn bằng việc đánh bạc. Mẹ tôi thì đã chuyển qua ở cùng với một người đàn ông khác, tôi và Minh Khê thậm chí còn từng tận mắt nhìn thấy cảnh hai người họ thân mật với nhau. Trong ấn tượng của tôi, cha mẹ mấy ngày không về nhà là việc bình thường, tôi và Minh Khê sớm đã quen với cuộc sống như vậy rồi. Mà mỗi lần trước khi rời nhà, cha đều nói với tôi: “Con trai, cha thực sự bận chuyện làm ăn, việc chăm sóc em con đành nhờ đến con vậy. Chờ sau khi tiền về đến tài khoản rồi, cha sẽ gửi cho các con một khoản lớn, để các con có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Từ nhỏ đến lớn, những lời tương tự như vậy tôi đã được nghe thấy vô số lần, nhưng mỗi lần cha đều chỉ nói vậy mà thôi. Cho dù tiền có về tài khoản thì ông ta cũng phải lập tức mang đi trả nợ, chẳng giữ lại được là mấy. Đương nhiên, tôi rất khao khát cha có thể kiếm được một khoản tiền lớn, bởi đó gần như là thứ duy nhất mà ông ta có thể mang lại cho tôi và Minh Khê. Mười mấy năm qua đi, tôi và Minh Khê sớm đã quen với sự thất vọng rồi. Chúng tôi không có điều mong cầu gì cả, thậm chí còn không mong nhận được sự quan tâm từ cha mẹ. Nếu bọn họ đột nhiên quan tâm đến chúng tôi, có lẽ chúng tôi sẽ cảm thấy không thoải mái cũng chưa biết chừng. Chúng tôi chỉ hy vọng cha mẹ đừng mắc nợ thêm nữa, từ đó mang tới cho cuộc sống của chúng tôi một chút cảm giác an toàn ít ỏi đến đáng thương, nhưng ngay cả điều này cũng là mơ tưởng hão huyền.

Sự tuyệt vọng của cha mẹ đối với cuộc sống được thể hiện ra rõ ràng qua lời nói và vẻ mặt, điều này khiến bầu không khí trong gia đình lúc nào cũng nặng nề. Khi ở nhà, bọn họ thường xuyên cãi nhau, sau đó còn trút giận lên người con trẻ. Trong mười mấy năm đó, tôi và Minh Khê giống như phải đi trong một khu rừng tối tăm thò tay ra không nhìn thấy năm ngón, lại càng chẳng nhìn thấy cửa ra và tương lai. Chỗ dựa duy nhất để chúng tôi có thể đi tiếp về phía trước chính là những tia sáng yếu ớt ở trên người nhau.

Tôi vẫn còn lờ mờ nhớ được, đó là một buổi chiều ánh dương rạng rỡ, còn có những cơn gió mát không ngừng thổi tới. Tôi mang theo món quà vừa mới mua về nhà, Minh Khê mở cửa phòng mình rồi thò nửa cái đầu ra nhìn xem là ai. Khi nhìn thấy tôi, cô bé thoáng nở nụ cười nhè nhẹ. Tôi chậm rãi đi tới trước cửa phòng Minh Khê, hé miệng mỉm cười, sau đó lại giơ chiếc túi trong tay lên lắc khẽ, trước khi nói còn thở dài một hơi theo thói quen. “Haizz, Minh Khê, anh mua váy cho em này.”

Minh Khê lấy chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian đó ra, lại ướm thử trước gương mấy bận, đồng thời nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng hiếm gặp. Một lát sau, em cởi quần áo ra ngay trước mặt tôi, sau đó liền mặc chiếc váy đó vào người. Trong quá trình thay quần áo, tấm thân tuy non nớt nhưng vẫn đầy vẻ quyến rũ của Minh Khê phô bày ra hết trước mắt tôi. Tôi biết cô bé là em gái tôi, vậy nhưng vẫn nảy sinh ham muốn tình dục vô cùng mãnh liệt. Cảm giác phạm tội và cảm giác xấu hổ cuồn cuộn trào dâng trong lòng nhưng rốt cuộc vẫn bị ham muốn tình dục đánh bại.

Tôi đi tới trước mặt Minh Khê. Em mặc váy và ngồi bên mép giường, nơi đầu giường là một ô cửa sổ đang mở rộng. Gió và ánh dương không ngớt ùa vào qua cửa sổ, váy áo và mái tóc của Minh Khê theo đó tung bay, từ bên trên lấp lánh ánh lên những tia sáng khiến lòng người xao động. Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đặt tay lên bờ vai Minh Khê, trái tim đập thình thịch không ngớt. Em nhẹ nhàng đưa tay trái lên định ngăn cản, nhưng mới đưa được nửa chừng thì đã lại buông xuống. Sắc mặt em hồng hào, nhịp thở của em hơi nhanh, ánh mắt thì bất an tột độ, nhưng bên trong đó cũng ẩn giấu một sự mong chờ khó có thể miêu tả bằng lời.

Chúng tôi ôm lấy nhau thật chặt, cảm giác cuồng si dần được thay thế bằng sự trầm lặng. Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi tát mình mấy cái thật mạnh, trong lòng tràn đầy cảm giác hối hận và tự trách. Em cũng đã tỉnh lại, đang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp vô cùng, sau mấy lần do dự liền khẽ ôm lấy tôi, áp sát mặt vào thân thể tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhắm mắt lại, trong lòng xảy ra những sự biến hóa vừa kịch liệt lại vừa vi diệu. Tình yêu và sự ham muốn đối với Minh Khê bấy lâu nay vẫn luôn bị tôi kìm nén ở nơi đáy lòng, ngay chính bản thân tôi cũng không ý thức được. Sau chuyện xảy ra hồi chiều, thứ tình yêu bất thường này phá kén chui ra, đồng thời khống chế tâm lý của tôi, trở thành một bộ phận bản năng mà tôi khó có cách nào kháng cự và né tránh. Nhưng cùng với đó, cái bản ngã mà xã hội và lý tính tạo dựng nên cũng khiến tôi biết rõ rằng tình yêu giữa hai anh em là trái với luân thường đạo lý, thậm chí là dơ bẩn, đê hèn. Giữa dục vọng và đạo đức, giữa cảm tính và lý tính, giữa bản năng và bản ngã, sau nháy mắt đã phát sinh một sự mâu thuẫn không thể điều hòa.

Trong sự mâu thuẫn dữ dội, tôi dần dần nảy sinh một thứ cảm giác kỳ quái, đó là trong cơ thể tôi có tồn tại một

“người” khác. Anh ta dơ bẩn, đê hèn, vô liêm sỉ, đã bất chấp luân thường đạo lý để phát sinh quan hệ tình dục với Minh Khê - anh ta không phải là tôi thật sự. Tôi thực sự là một con người lý tính và tôn trọng đạo đức xã hội, đối với em gái thì hết lòng yêu thương như một người cha hiền từ. Hơn nữa, người mà tôi yêu sâu sắc là cô nữ sinh cùng trường chứ tuyệt đối không phải em gái của mình. Tôi...

Nghĩ đến đây, tôi lại một lần nữa tự tát mình một cái thật mạnh. Khi đó, tâm lý của tôi còn chưa phát sinh sự phân ly hay phân liệt nào cả. Tôi biết rất rõ rằng cảm giác phân ly trong lòng mình chẳng qua chỉ là cái cớ cho sự hối hận và vô trách nhiệm, là sự ảo tưởng trong vô thức được tiến hành để né tránh hiện thực mà thôi. Tôi chính là tôi, tất cả những việc đã làm với Minh Khê đều là do tôi tự tay thực hiện, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm về điều này.

Nhưng, cho dù đã có được một sự nhận thức chính xác và rõ ràng về cảm giác phân ly, tôi vẫn không thể loại trừ cảm giác phân ly này từ góc độ lý tính. Tôi muốn nhìn thẳng vào bản thân, vậy nhưng lại không có đủ dũng khí. Tôi một mặt tự khiến trách chính mình, nói với mình rằng cần phải đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng một mặt khác lại tiếp tục đùn đẩy trách nhiệm cho một “người” khác trong cơ thể đồng thời thông qua anh ta để trốn tránh dục vọng đối với Minh Khê.

Trong vòng mấy năm sau đó, dục vọng của tôi liên tiếp mất kiểm soát. Mỗi lần ôm Minh Khê trong lòng, sự ảo tưởng của tôi về một “người” khác trong cơ thể lại càng trở nên nặng nề hơn. Ban đầu, thứ cảm giác phân ly này quả thực chỉ là một loại ảo giác trong tâm lý, được sinh ra nhằm mục đích trốn tránh trách nhiệm. Nhưng theo thời gian, thứ cảm giác này ngày càng mãnh liệt, ngày càng chân thực, đến cuối cùng thì làm lung lay kết câu trong tâm lý của tôi. Tôi bắt đầu quan sát tình yêu và dục vọng của mình đối với Minh Khê từ góc độ của một người ngoài cuộc, bắt đầu cảm thấy những thứ đó đều không thuộc về tôi mà thuộc về một con người khác hoàn toàn độc lập. Anh ta thường ngày luôn ẩn nấp ở nơi đáy lòng tôi, né tránh sự khống chế của tôi, nhưng cứ khi gặp Minh Khê là sức mạnh của anh ta sẽ lại đột ngột bùng phát khiến tôi khó lòng chống cự được.

Sự mâu thuẫn giữa dục vọng và bản ngã ngày một sâu sắc hơn, cuối cùng đã làm nảy sinh sự phân ly thực sự. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, tôi bất tri bất giác quên đi mọi chuyện về Minh Khê, chỉ những khi trực tiếp mặt đối mặt với em mới sực nhớ ra. Mà khi phát tiết dục vọng với em, tôi cũng không còn cảm thấy hổ thẹn và tự trách nữa, cả thể xác và tinh thần đều chìm đắm trong khoái cảm do dục vọng mang lại, không thể tự rút mình ra được. Dần dà, cuộc đời của tôi hoàn toàn tách ra làm hai bộ phận, trong đó một bộ phận chịu sự ràng buộc của đạo đức xã hội, là một người bình thường chỉ có tình cảm anh em với Minh Khê, bộ phận còn lại thì là kẻ loạn luân, cứ khi gặp Minh Khê là lại để cho dục vọng chi phối thân xác.

Ban đầu, hai bộ phận đó của tôi còn có chút qua lại với nhau, nhưng theo thời gian, đặc biệt là sau khi tôi rời khỏi quê nhà tới nơi khác học đại học, sự qua lại này không ngừng suy yếu, đến cuối cùng thì biến mất hoàn toàn. Dục vọng của tôi đối với Minh Khê cũng bị phân ly hoàn toàn ra khỏi cái bản ngã chịu sự ràng buộc của đạo đức xã hội.

Nhưng đúng như Diệp Thu Vi đã nói, trên người tôi sự phân ly giữa bản năng và bản ngã không hề triệt để, thứ phân ly với bản ngã chỉ là bộ phận bản năng dục vọng có liên quan tới Minh Khê mà thôi. Ngoài ra, tình yêu của tôi đối với nữ sinh cùng trường kia cũng đã xây dựng cho tôi một bộ phận bản năng hoàn toàn bình thường. Do đó, tuy tâm lý đã phát sinh sự phân ly, vậy nhưng mặt bình thường kia của tôi vẫn có thể sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường. Trong thời gian học đại học, tôi một mặt tiếp tục duy trì mối quan hệ hỗn loạn với Minh Khê, mặt khác lại cùng cô nữ sinh cùng trường mà mình đã thích nhiều năm xác lập mối quan hệ yêu đương.

Tự bản thân tôi không ý thức được sự tồn tại của hai bộ mặt của mình, vậy nhưng đối với Minh Khê và bạn gái của tôi, quả thực là có hai Trương Nhất Tân tồn tại. Sau khi biết về tình yêu giữa tôi và bạn gái, Minh Khê ngày càng trở nên u uất và quái dị. Em thường xuyên trốn một mình trong phòng, trên tay bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều vết cắt. Có lẽ em đã phát hiện ra sự phân ly của tôi, cho nên khi tôi hỏi em vì sao lại tự cắt vào tay mình như thế, em chưa bao giờ chịu trả lời. Phần dục vọng đã bị phân ly kia vẫn tiếp tục khống chế tôi tiến hành tiếp xúc với Minh Khê, và chỉ có những lúc như thế bộ phận bản năng này mới nảy sinh sự giao cắt với bản ngã, khiến tôi nhận ra nguyên nhân thực sự khiến Minh Khê tự hủy hoại mình. Có điều, sau khi phát tiết dục vọng xong tôi sẽ lại từ từ quay trở về trạng thái phân ly, và rồi quên mất mối quan hệ thực sự giữa mình và Minh Khê. Em nhất định là đã vô cùng đau khổ, thế nên mới hết lần này tới lần khác tự hủy hoại mình,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.