“Làm sao vậy?” Tống Nhiên theo tầm mắt của Từ Ngọc Tuyên quay người nhìn, sau đó ngây ngẩn cả người.
Đối diện là cửa hàng Starbucks, có hai người ngồi cạnh cửa sổ sát đất đang nói chuyện với nhau.
Người bên trái đeo khẩu trang màu đen, lông mi dài rũ xuống, thần sắc khó xử, là Lâm Phi Vũ. Mà người bên phải có nước da trắng, cái cằm hơi hếch lên, thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo, đó là Tống Thanh Sương.
Tống Nhiên trừng hai người kia, mơ hồ không hiểu tình huống, Lâm Phi Vũ cùng Tống Thanh Sương? Bọn họ tại sao lại ở chỗ này, còn cùng nhau uống cà phê?
Từ Ngọc Tuyên nhỏ giọng nói: “Đó là Tiểu Lâm lão sư với tiểu Tống tổng?”
Tống Nhiên không kịp giải thích với y, nhanh chóng chạy về phía cửa hàng Starbucks. Anh hơi do dự, không trực tiếp đi qua mà tìm một vị trí khuất sau lưng hai người ngồi xuống.
Anh ngược lại muốn xem xem, Tống Thanh Sương đây là muốn làm trò gì?
Lâm Phi Vũ rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tống tổng, anh đến phim trường nhiều lần, mặc dù anh không trực tiếp đến tìm tôi nhưng như vậy... khiến tôi rất khó xử.”
Tống Thanh Sương nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: “Tôi đầu tư cho “Tuyết Trung Kiếm” 400 triệu, tôi đến phim trường thăm cũng không được sao?”
“Tôi không có ý này, chỉ là, anh cứ nhìn tôi như vậy...” Lâm Phi Vũ cân nhắc tìm từ, sau đó nhẹ giọng nói, “Khiến tôi thấy không thoải mái.”
Tống Nhiên oán hận nghĩ, quả nhiên, bạch nhãn lang lại mò đến phim trường. Lâm Phi Vũ phỏng chừng không muốn để anh lo lắng nên vẫn luôn giấu diếm.
Anh vẫn cảm thấy khó hiểu, cho dù Tống Thanh Sương muốn tìm một thế thân để xả giận, cũng không cần phải cố chấp như vậy chứ? Tốt xấu cũng cùng sống với nhau mười mấy năm, anh cũng coi như hiểu rõ nhãi con bạch nhãn lang này. Từ nhỏ Tống Thanh Sương đã kiêu ngạo lạnh nhạt, không ngờ bị từ chối nhiều lần như vậy, lại bị anh mắng cho một trận vẫn còn cố chấp đến thế.
Anh đã thành người thực vật mà vẫn không buông tha?
Tống Nhiên ở bên này lẩm bẩm, bên kia hai người yên tĩnh lại.
Tống Thanh Sương không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ không được tự nhiên, dùng ngón tay nới lỏng cổ áo sơ mi. Là động tác mà Tống Nhiên hay làm khi còn là tổng tài. Tống Thanh Sương nhìn chằm chằm động tác của hắn, ngực gấp rút phập phồng hai cái, như đang cố gắng ổn định tâm tình của mình.
Sau đó, Tống Thanh Sương đặt một tấm thẻ đen lên bàn, chậm rãi đẩy về phía Lâm Phi Vũ, trầm giọng nói: “Làm trợ lý riêng của tôi, thẻ đen này sẽ là của cậu, tài nguyên của Tống thị cũng tùy cậu lựa chọn.”
Lâm Phi Vũ hạ mắt nhìn thẻ đen trên bàn, nhẹ giọng: “Tiểu Tống tổng, tôi không dám.”
Tống Thanh Sương nhìn bộ dáng thận trọng của hắn, không nhịn được mà nhíu mày, trầm giọng: “Nói lớn một chủ, đừng bày ra cái dáng vẻ không tự nhiên ấy, không hề giống... Thôi, tốt nhất là đừng ở mấy chỗ loạn thất bát tao đấy nữa, sẽ ảnh hưởng đến khí chất của cậu. Đóng xong bộ phim này cậu hãy chuyển đến Thúy Vi Uyển.”
Thúy Vi Uyển? Không phải chỗ anh từng ở khi còn là tổng tài sao? Tống Nhiên hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng hiểu được, bạch nhãn lang muốn “nuôi” Lâm Phi Vũ trong căn phòng ở Thúy Vi Uyển kia!
Trong lòng Tống Nhiên chán ghét, thầm mắng “Bạch nhãn lãng, bệnh thần kinh, mặt người chết”, đem Tống Thanh Sương mắng đến máu chảy đầm đìa. Sói mắt trắng đáng chém này lại còn muốn chiếm phòng của anh!
Năm đó sau khi anh và Tống Thanh Sương xảy ra mâu thuẫn, anh liền chuyển ra ngoài, mua một căn hộ hơn 200m2 tại Thúy Vi Uyển. Thúy Vi Uyển rất gần tập đoàn Tống thị, ngày thường anh sẽ ở lại Thúy Vi Uyển chỉ đến cuối tuần mới về nhà cũ Tống gia. Sau khi sống lại anh có bóng gió hỏi qua Liễu Khiêm, biết được căn hộ ở Thúy Vi Uyển bị phong tỏa nên anh cũng không để ý nữa.
Nhưng hôm nay Tống Thanh Sương lại muốn lấy căn hộ ấy. Trong đó còn nhiều đồ vật cũ của anh, tuy không đáng giá nhưng đối với anh mà nói chúng vô cùng trân quý, ví như album ảnh của cô nhi viện, nhật ký, di vật của cha mẹ... Nghĩ tới những thứ này, Tống Nhiên ở trong lòng lại đem Tống Thanh Sương mắng một trăm lần.
Qua rất lâu, Lâm Phi Vũ vẫn không trả lời, Tống Thanh Sương nhàn nhạt nói: “Làm sao, cậu không muốn chuyển đến Thúy Vi Uyển?”
Lâm Phi Vũ chần chờ nói: “Tiểu Tống tổng, tôi đại khái đã hiểu được ý anh... Nhưng tôi không cần nhà ở, cũng không cần thẻ đen với tài nguyên. Mặc dù vòng giải trí rất phức tạp nhưng tôi có thể tự mình cố gắng, giống như nhân vật Mặc Cửu Lang lần này, là tự tôi đoạt được.”
Tống Thanh Sương cười lạnh: “Nhân vật Mặc Cửu Lang trong “Tuyết Trung Kiếm” đúng là do cậu tự mình tranh thủ được, nhưng cậu nên nhớ, khi đó cũng có người muốn giành nhân vật này. Bất quá là nhờ tôi không lên tiếng, nếu như tôi đồng ý, nhân vật này cũng không còn là của cậu.”
Tống Nhiên quả thực tức đến nỗi bật cười. Cái thằng bạch nhãn lang này còn dùng quyền thế đe dọa người ta? Có phải nó đã quên, Tống thị ngày trước thiếu chút nữa là phá sản, là ai dốc hết sức lực, một bên thức đêm làm kế hoạch một bên cơ hồ tiếp rượu đến xuất huyết dạ dày, mới cứu được Tống thị?
Lâm Phi Vũ cúi đầu, hồi lâu không đáp.
Tống Thanh Sương lại uống một ngụm cà phê, thản nhiên nói: “Lâm Phi Vũ, tôi hy vọng trước khi tôi uống xong cốc cà phê này cậu có thể đưa ra quyết định.”
Tống Nhiên nghe mấy lời tự cho là đúng của hắn ta (TTS), tức giận bùng phát, không chịu được mà bật dậy đi đến cạnh hai người, một tay túm lấy Lâm Phi Vũ: “Phí lời với cậu ta làm gì? Đi!”
Lâm Phi Vũ kinh ngạc: “Ca ca, sao anh lại ở đây?”
Tống Nhiên buồn bực nói: “Anh còn chưa hỏi em đấy! Lúc trước anh đã nói như nào? Đừng gặp cậu ta nữa!”
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng giải thích: “Ca ca, em không phải không nghe lời anh, em chỉ muốn trực tiếp gặp mặt tiểu Tống tổng nói rõ ràng.”
Tống Thanh Sương cũng đứng lên, hắn ta nhíu mày nhìn Tống Nhiên, ánh mắt như đang nhìn một con gián hôi hám: “Tống Tiểu Nhiên, cậu không khỏi quản quá rộng, cậu phải biết, bây giờ Truyền Thông Vân Trung đang thuộc quyền của Tống thị.”
“Đây là cảnh báo thất nghiệp? Tôi sợ quá cơ.” Tống Nhiên liếc xéo hắn ta sau đó nghiêng đầu nói với Lâm Phi Vũ: “Em ra ngoài trước, chờ anh.”
“Dạ.” Lâm Phi Vũ đáp ứng, nhưng chỉ lùi lại vài bước.
Tống Nhiên trầm giọng nói với Tống Thanh Sương: “Tống Thanh Sương, cậu làm mấy chuyện bẩn thỉu này, không sợ tôi nói ra?”
Tống Thanh Sương buồn cười giương mày: “Tống Tiểu Nhiên, cậu phải hiểu một chuyện, nếu cậu nói chuyện này cho truyền thông, người bị ảnh hưởng là Lâm Phi Vũ.”
“Ai nói tôi muốn nói cho cánh truyền thông?” Tống Nhiên nhìn chằm chằm Tống Thanh Sương, khóe môi hơi nhếch, “Nếu cậu động vào Lâm Phi Vũ, thứ nhất, tôi sẽ báo cáo với Tiết lão tiên sinh. Thứ hai, tôi sẽ nói cho Triệu tổng bên đó, không phải cậu và ông ta luôn không ưa nhau à, lần trước còn vì một cái văn phòng mà hai người ẫm ĩ một trận, tôi nói không sai chứ? Đây là hai cổ đông lớn, tự cậu suy nghĩ kỹ đi.”
“...” Tống Thanh Sương không chịu được mà mắng, “Tống Tiểu Nhiên, cậu đúng là tiện nhân.”
Tống Nhiên cười lạnh nói: “Hừ, không phải tiểu Tống tổng chỉ biết mắng mỗi một câu “Vô liêm sỉ” sao, giờ vốn từ phong phú hơn rồi? Quả là đáng mừng.“. Truyện Ngược
Tống Thanh Sương hơi ngạc nhiên, lập tức cắn răng nói: “Sao cậu biết chuyện này? Là anh ấy nói với cậu?”
Tống Nhiên không thèm để ý hắn ta, kéo Lâm Phi Vũ ra khỏi Starbucks.
Sau khi ra ngoài, Tống Nhiên xin lỗi Từ Ngọc Tuyên xong liền dẫn Lâm Phi Vũ về ký túc xá nhân viên, đóng cửa, chỉ chỉ ghế sô pha: “Ngồi xuống.”
“Ồ.” Lâm Phi Vũ bé ngoan ngồi xuống. Tiểu Hắc “Meow~” một tiếng, nhảy lên người Lâm Phi Vũ, nằm xuống. Một người một mèo mắt to tròn nhìn Tống Nhiên.
Tống Nhiên đi tới lui vài vòng, trầm giọng hỏi: “Hai người sao lại ở Starbucks?”
Lâm Phi Vũ rụt rè đáp: “Dạo này tiểu Tống tổng thường xuyên đến trường quay, tuy anh ta không xuống xe mà ngồi trên xe nhìn qua cửa sổ nhưng em cảm thấy rất ngại, nên muốn nói rõ với anh ta.”
Tống Nhiên cả giận nói: “Chuyện như vậy, sao em không sớm nói với anh?!”
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng đáp: “Em sợ làm phiền anh... Xin lỗi, em sai rồi.”
“Bây giờ không phải lúc nói xin lỗi.” Tống Nhiên buồn bực xoa xoa huyệt thái dương, “Tống Thanh Sương không phải là người tốt, em đừng chủ động gặp cậu ta nữa, muốn thoát khỏi tay cậu ta không dễ dàng như vậy...”
Lâm Phi Vũ do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tống tổng nói, nếu như em có đối tượng, anh ta sẽ không làm phiền nữa.”
Tống Nhiên ngạc nhiên: “Đối tượng?”
“Hình như anh ta mắc bệnh sạch sẽ, không thích trợ lý riêng có những mối quan hệ không đứng đắn.” Lâm Phi Vũ hơi dừng lại, khổ sở nói, “Nhưng, em đào đâu ra đối tượng chứ.”
Đối tượng kết giao... Tống Nhiên nhíu chặt lông mày, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ hoang đường. Đứng ở góc độ của Tống Thanh Sương mà nói, anh là liếm cẩu Tống Nhiên, nhận nuôi Lâm Phi Vũ cũng vì Tống Nhiên. Tuy anh luôn gạt qua một bên nhưng quả thực Lâm Phi Vũ càng lớn càng giống Tống Nhiên, bây giờ nó(LPV) đủ 18 tuổi, hai người bắt đầu quen nhau thì cũng không có gì khì lạ, hẳn là Tống Thanh Sương sẽ không nghi ngờ.
Anh hơi do dự, thấp giọng nói: “Hay... Chúng ta có thể giả làm người yêu.”
Hầu kết Lâm Phi Vũ khẽ chuyển động: “Ca ca, chuyện này không tốt lắm.”
Tống Nhiên hạ quyết tâm: “Không có gì không tốt, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tống bạch nhãn lang... tống Tống Thanh Sương đi, khiến cậu ra lăn thật xa.”
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu chúng ta giả làm người yêu thì lúc ở ngoài phải làm bộ rất thân mật, đi bộ phải nắm tay, còn hôn môi gì đó nữa.”
Tống Nhiên do dự nói: “Nắm tay thì không sao, hôn môi... cái này thì thôi, không phải cặp tình nhân nào cũng hôn môi ở ngoài.”
“Không hôn môi sao?” Lâm Phi Vũ mím môi, lát sau lại nói, “Còn có, trong thời gian đóng giả người yêu, anh không nên nói chuyện yêu đương với người khác.”
“Không nói chuyện yêu đương? Cái này...” Tống Nhiên không nghĩ tới vấn đề này, kẹt cứng.
Trong chốc lát anh không biết nên đáp lại như nào, trong lòng không tình nguyện. Anh độc thân cũng quá lâu rồi, vất vả lắm nhóc con này mới “buông tay” (ý là em Vũ đã trưởng thành, có thể sống riêng được rồi ấy), mà anh cũng gặp được một chàng trai ôn nhu rất thích hợp, chẳng lẽ cứ phải độc thân suốt?
Hửm, không nỡ kết thúc với tên bạch liên hoa Từ Ngọc Tuyên kia? Lâm Phi Vũ cắn răng, miễn cưỡng kiềm chế cơn ghen với chua xót đang trào dâng, dịu dàng dụ dỗ: “Ca ca, chỉ là tạm thời thôi. Vạn nhất Tống Thanh Sương phát hiện, không phải công dã tràng sao?”
Tống Nhiên suy tư, miễn cưỡng nói: “Vậy tạm thời không tính đến chuyện đấy.”
Từ Ngọc Tuyên, KO. Lâm Phi Vũ đắc ý, nhẹ nhàng cong cong khóe môi, thừa dịp xông lên: “Đúng rồi, tháng sau em nhập học, nếu như mà phải trọ lại trường, em sợ tiểu Tống tổng anh ta...”
Tống Nhiên gật gật đầu: “Nếu ở ký túc, nói không chừng Tống Thanh Sương sẽ đến quấy rầy. Như vậy đi, anh sẽ thuê một căn phòng gần trường em, em ở với anh. Tống Thanh Sương mà hỏi, em cứ nói chúng ta đang quen nhau ở chung.”
Lâm Phi Vũ ánh mắt hơi lấp lóe, ngoan ngoãn nói: “Đều nghe anh.”
Tống Nhiên vẫn không yên lòng, lại nói: “Còn có, em nhớ đến thăm bác Tiết, phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp.”
“Ừm.”
... (Vô wattpad WangTiannn đọc nè mấy bồ ơi, truyện được đăng duy nhất trên wattpad WangTiannn & wordpress aitiankong còn lại là web reup hết!)
Năng lực hành động của Tống Nhiên rất mạnh, rất nhanh đã thuê được một căn phòng nhỏ gần trường đại học. Dùng ba ngày dọn đồ đạc bên ký túc xá nhân viên qua, kể cả con mèo nhỏ kia.
Hôm nay, sau khi thu dọn hành lý xong xuôi, anh ngồi chải lông cho Tiểu Hắc một lúc. Đột nhiên mèo nhỏ run lên, vểnh mổng chổng về phía anh.
Tống Nhiên có chút buồn cười: “Làm gì thế?”
Con mèo đen nhỏ không nhịn được “Meow ~” một tiếng, giống như đang thúc giục.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Lâm Phi Vũ xách túi đi vào: “Ca ca, đang làm gì vậy?”
Tống Nhiên vội hỏi: “Tiểu Vũ, em biết nuôi mèo, em nhanh tới xem xem, Tiểu Hắc cong mông lên là muốn gì đây?”
Lâm Phi Vũ tiến lại gần nhìn thoáng qua, bật cười nói: “Tiểu Hắc có lẽ bị táo bón, nó coi anh là mèo mẹ hoặc bạn đời, muốn anh liếm mông cho nó đấy.” =)))
Tiểu Hắc “Meoww ~” một tiếng, tựa như đang đồng tình với Lâm Phi Vũ.
“Nhãi con.” Tống Nhiên không nhịn được cười cười, vỗ nhẹ cái mông xù xù lông của con mèo, mắng, “Đừng có chổng mông cao vậy, còn nước mắt lưng tròng nữa cơ, làm như anh đang bắt nạt cưng không bằng... Có biết cái gì gọi là người – mèo khác biệt không, đến lúc anh chổng thì cưng chịu trách nhiệm sao?”
Nếu là anh... Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm Tống Nhiên, tưởng tượng hình ảnh kia, yết hầu nhúc nhích, ánh mắt tối lại, không nhịn được mà liếm môi.
Tống Nhiên tỉ mỉ quan sát mông mèo một chút, ngẩng đầu lại thấy Lâm Phi Vũ đang liếm lôi. Con ngươi hơi chuyển động, anh nhanh chóng che mông mèo lại, trêu: “Không được không được, coi như Tiểu Vũ không chê bẩn nhưng anh sẽ không cho phép em hy sinh làm chuyện này. Chỉ hơi khô thôi, bôi chút thuốc mỡ là được rồi không cần đến đầu lưỡi quý giá của em xuất trận. Em chính là người dựa vào lời thoại để nhận thưởng đấy.”
Tống Nhiên chỉ lấy chuyện con mèo ra để đùa giỡn, không hiểu sao Lâm Phi Vũ vẫn bị sặc: “Khụ khụ..”
Chớp mắt, mèo nhỏ đột nhiên xoay mông sang phía Lâm Phi Vũ, như đang giục hắn mà “Meow~” một tiếng.
Tống Nhiên không nhịn được mà cười điên cuồng: “Tiểu Hắc không muốn dùng thuốc mỡ, muốn em liếm cho nó đấy, ha ha ha ha ha ha, nếu không em chiều nó đi...”
“Ca ca!” Lâm Phi Vũ ngừng ho khan, tức giận trừng Tống Nhiên đang cười, nhất thời chỉ muốn tiến đến hôn anh, hôn đến nỗi anh không thể lên tiếng, phải khóc lóc xin tha, để cho anh biết sự lợi hại của đầu lưỡi biết thắt nút cuống anh đào. =))
Một lúc sau Tống Nhiên mới ngưng cười, gương mặt thanh tú xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt vì cười nhiều mà có chút ướt.
Lâm Phi Vũ mím môi, không dám nhìn anh lâu, nói sang chuyện khác: “Hôm nay em đến thăm ông Tiết, ông ấy cho rất nhiều măng tre non, tối nay chúng ta ăn thịt bò xào măng nhé anh.”
“Ừ, có đi có lại cũng tốt.” Nhắc đến Tiết Kiến Quốc, Tống Nhiên chợt nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, mấy ngày sau anh sẽ ra ngoài một chuyến, tầm khoảng 3-4 ngày.”
Anh muốn về thăm cô nhi viện nhân tiện ghé qua cục công an, điều tra chân tướng năm đó. Như bác Tiết nói thì cái chết của bố mẹ anh có điểm kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là suy đoán, vẫn là...
Lâm Phi Vũ vừa lột măng tre, vừa nói: “Nhân vật của em ngày kia cũng đóng máy rồi, ca ca anh muốn đi đâu, em đi với anh.”