Editor: Tiannn
Tống Nhiên lắc đầu: “Không cần. Sắp khai giảng rồi, em chuẩn bị đi. Anh đi một mình là được.”
Lâm Phi Vũ vừa lột măng tre vừa tò mò hỏi: “Ca ca, anh đi làm gì thế?”
Tống Nhiên xấu tính vò vò mèo đen kêu “meow meow”, thản nhiên nói: “Không có gì. Về thăm quê chút thôi.”
“Ồ.” Đáy mắt Lâm Phi Vũ loé lên một tia nghi hoặc, nhưng hắn không nói gì, cúi đầu yên lặng lột măng tre.
Mấy ngày sóng yên biển lặng trôi qua, cũng không thấy tên phiền phức Tống Thanh Sương, Từ Ngọc Tuyền cũng không có động thái, chỉ thỉnh thoảng gửi cho Tống Nhiên hai câu chuyện cười, nhưng như vậy cũng đủ khiến Tống Nhiên ngượng ngùng.
Cuối tuần trời xanh nắng ấm. Tống Nhiên lên chuyến tàu cao tốc đến Dung Thành. Bởi vì đi mất năm tiếng đồng hồ nên sau khi ngồi xuống, Tống Nhiên đeo bịt mắt lên định đánh một giấc.
Vừa đeo bịt mắt lên, anh đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo dễ nghe: “Tiên sinh, ngài muốn uống nước suối hay là nước chanh ạ?”
Tống Nhiên thầm thì, tàu cao tốc gì mà giống máy bay vậy, còn có dịch vụ cung cấp nước uống cơ đấy? Mất mấy giây, anh mới phản ứng lại. Mặc dù đối phương cố gắng đè giọng nhưng giọng nói này là...
“Tiểu Vũ!?” Tống Nhiên kéo bịt mắt xuống, ngạc nhiên nhìn người trước mắt, “Sao em lại ở đây?”
“Ca ca, sao anh không chọn khoang thượng hạng?” Lâm Phi Vũ cười hì hì, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống cạnh anh, “Khoang phổ thông này chật quá, chân em dài không duỗi nổi nè, ngồi lâu quá sẽ khó chịu.”
Tống Nhiên cau mày: “Đừng đánh trống lảng, em vẫn chưa trả lời anh, sao em lại ở đây?”
Lâm Phi Vũ nháy mắt, biểu tình đàng hoàng, ngoan ngoãn nói xin lỗi: “Ca ca, em xin lỗi mà. Em muốn đến xem nơi anh lớn lên nhưng lại sợ anh không đồng ý nên mới lén lút đặt vé qua app, đặt vé của chuyến tàu này.”
“Nhãi con, dám tiền trảm hậu tấu.” Tống Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười. Tàu cũng vừa khởi hành, anh không thể đuổi Lâm Phi Vũ xuống được, bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một trấn nhỏ thôi, có gì đáng xem đâu?”
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng: “Trấn nhỏ thì sao chứ, em cứ muốn đến xem đó. Hơn nữa, em cũng đã đóng máy rồi, hiện tại có thể nghỉ hè, em không có chuyện gì để làm hết.”
“Lại còn lý lẽ hả...”
Lúc này có một cô gái đi đến, cô ấy nhìn số ghế mà Lâm Phi Vũ đang ngồi, lại nhìn vé trên tay, nghi ngờ nói: “Xin lỗi nhưng đây là 05B? Đây là chỗ của tôi mà.”
“Xin lỗi cô, tôi sẽ bảo cậu ấy về chỗ ngay.” Tống Nhiên vừa nói xin lỗi vừa đẩy Lâm Phi Vũ về chỗ. Anh còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy trên má bị một vật mềm mại ấm áp chạm nhẹ.
Tống Nhiên ngây ngốc. Lâm Phi Vũ bình thản hôn xong, quay đầu cười, mắt cong cong, hai tay chắp trước ngực bày ra bộ dáng cầu xin: “Chị gái xinh đẹp ơii, chị có thể đổi chỗ cho em được không? Em muốn ngồi cạnh bạn trai em cơ, cho dù chỉ mất mấy tiếng thôi nhưng em không nỡ tách riêng.”
Mặt cô gái hơi đỏ lên, sảng khoái nói: “Tất nhiên là được.”
Tống Nhiên chưa kịp nói gì, Lâm Phi Vũ đã híp mắt cười cảm ơn: “Cảm ơn chị. Chúc chị thuận buồm xuôi gió.”
Đợi đến khi cô gái rời đi, Tống Nhiên lập tức nổi đoá: “Lâm Phi Vũ, em làm trò gì đấy?”
Lâm Phi Vũ vô tội chớp mắt, nhẹ nhàng nắm tay Tống Nhiên, ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay anh: “Giả làm bạn trai.”
Giả cái lông á, hiện tại không có người quen nhé! Tống Nhiên tự nhiên bỏ qua bàn tay của Lâm Phi Vũ, nhỏ giọng mắng: “Ở Giang Thành đóng giả một xíu thì thôi, giờ ở ngoài em giả cái gì mà giả?”
“Sao anh lại dữ thế, ca ca? Em chỉ là thấy vậy nó thật hơn mà?” Lâm Phi Vũ ủy khuất bẹp miệng, không tình nguyện thu hồi móng vuốt, sau đó xoay đầu, hờn dỗi không nhìn Tống Nhiên.
Tống Nhiên nhìn bộ dáng oan ức của hắn, có loại ảo giác giống như việc anh không cho hắn thân mật nắm tay là tội ác tày trời vậy. Nhóc con này, càng ngày càng cứng. Trước kia thì cẩn thận từng li từng tí, hiện tại thì..
Nhưng Tống Nhiên vẫn có suy nghĩ riêng của mình. Từ nụ hôn ướt át hồi ở KTV anh đã cảm thấy kì quái rồi, hiện tại giả làm người yêu của nhau cũng là bất đắc dĩ. Lâm Phi Vũ còn nhỏ tuổi nên thích chơi đùa nhưng anh không thể không biết giới hạn mà chơi đùa cùng hắn được. Đây là lần đầu, nên có khả năng sẽ ảnh hưởng đến xu hướng tình dục của Lâm Phi Vũ, đến lúc đó lại phiền toái.
Tính tình Lâm Phi Vũ vẫn còn trẻ con, vô cùng ỷ lại anh, nhưng anh là người lớn, phải suy nghĩ chu toàn cho mọi việc, không thể theo hắn làm xằng bậy, càng không thể bất tri bất giác mà ảnh hưởng đến xu hướng tình dục của hắn, chuyện này không phải chỉ đơn giản chịu trách nhiệm như bình thường.
Nghĩ vậy, Tống Nhiên không mắng Lâm Phi Vũ nữa, dù sao hắn cũng mười tám tuổi rồi, mặc kệ vậy.
Lâm Phi Vũ làm bộ giận dỗi trong một phút, lại thấy đối phương không thèm để ý đến mình, uỷ khuất duỗi tay, cầm lấy ngón tay út của Tống Nhiên: “Ca ca...”
“Rảnh quá hả? Đừng làm nũng với anh.” Tống Nhiên không chút lưu tình đem ngón út rút ra, rồi lấy laptop từ trong túi ra, bật một video: “Chuyên ngành của em là tài chính nhỉ? Ở trường đại học Yale chuyên ngành này được đào tạo rất tốt, em rảnh như vậy, chi bằng dành thời gian học tập cho tốt đi.”
Lâm Phi Vũ trừng cái laptop, không lên tiếng.
Tống Nhiên dừng một chút, dịu dàng an ủi: “Tiểu Vũ, nếu anh đã đồng ý giả làm người yêu của em thì sau khi trở về Giang Thành đương nhiên anh sẽ phối hợp, đặc biệt là trước mặt Tống Thanh Sương, anh đảm bảo sẽ đóng giả đến mức tối đa, em không cần lo lắng quá.”
“Ừm.” Lâm Phi Vũ bất đắc dĩ đáp, sau đó đàng hoàng ngồi xem video.
Lâm Phi Vũ rất thông minh, mới xem video một lúc mà đã có thể đặt ra vài vấn đề. Đời trước Tống Nhiên vừa kinh doanh bất động sản vừa làm tài chính, kinh nghiệm thực nghiệm phong phú, nên đối với những vấn đề râu ria này, anh không áp lực tẹo nào.
Sau khi được anh giải đáp một vài vấn đề, Lâm Phi Vũ không nhịn được mà hỏi: “Ca ca, anh biết nhiều thật đấy. Em nhớ chuyên ngành của anh không phải là tài chính mà?”
Tống Nhiên ho nhẹ, thuận miệng lừa gạt: “Được người khác dạy.”
“Ồ...” Lâm Phi Vũ nửa tin nửa ngờ.
Năm tiếng sau, tàu cao tốc đã đến Dung Thành. Hai người ngồi xe bus, ngồi lắc lư hai tiếng, cuối cùng cũng đến trấn nhỏ hẻo lánh.
“Trấn Hồng Tinh không thay đổi gì cả, vẫn giống hệt trong trí nhớ của mình.”
Tống Nhiên nhìn trấn nhỏ nghèo nàn trước mặt, không khỏi xúc động. Nhiều năm trôi qua vậy rồi, Giang Thành, Dung Thành đều thay đổi long trời lở đất, mà cái trấn nhỏ này, tựa như “cách xa nhân thế”, một chút cũng không đổi.
Lâm Phi Vũ do dự một hồi, hỏi: “Ca ca, anh không phải là người Giang Thành sao? Vì sao lại từng sống ở trấn nhỏ này vậy?”
Tống Nhiên sớm đã nghĩ xong cách ứng phó với Lâm Phi Vũ. Bố mẹ Tống Tiểu Nhiên mất sớm, cậu phải ở nhờ nhà của mấy họ hành thân thích, sau đó sống trong viện mồ côi một đoạn thời gian, rất bình thường. Anh có thể thật giả lẫn lộn, nói vậy hẳn sẽ không lộ tẩy.
Nghĩ như thế, anh liền hàm hàm hồ hồ nói: “Sau khi bố mẹ anh qua đời, anh đến nhà họ hàng ở Dung Thành sống một đoạn thời gian, sau đó xảy ra biến cố nên anh mới ở viện mồ côi tại trấn Hồng Tinh hai năm, viện trưởng Trương đối xử với anh rất tốt nên lần này anh trở về là muốn góp ít tiền cho viện.”
Tống Nhiên quả thực từng sống ở viện mồ côi Hồng Tinh, lần này cũng thật sự muốn quyên góp chút tiền nên cho dù câu này nửa thật nửa giả, nhưng anh vẫn rất thản nhiên mà nói.
“Hoá ra là vậy.” Lâm Phi Vũ gật gù.
Trấn Hồng Tinh chỉ có duy nhất một con đường chính, thỉnh thoảng lại có mấy chiếc xe chở hàng cỡ lớn chạy vụt qua, bụi bay mù mịt. Hai người đi dọc theo con đường bụi bay ngập trời một hồi, liền đứng trước một chiếc cổng sắt đỏ lớn, trên cửa là năm chữ “Viện mồ côi Hồng Tinh” cỡ lớn.
Mười mấy năm, hiện giờ anh cũng đã 'đầu thai' thành người khác, không nghĩ tới có một ngày còn có thể quay lại nơi này. Truyện Mạt Thế
Tống Nhiên ngước mắt nhìn năm chữ to đùng quen thuộc kia, trong lòng cảm khái vạn lần, viền mắt không nhịn được có chút ẩm ướt. Lâm Phi Vũ giống như an ủi, nhẹ nhành bóp bóp tay anh, gõ cửa.
Rất nhanh, có một bác gái mặt tròn đi ra, nghi ngờ hỏi: “Mấy cậu là...?”
Tống Nhiên nhắm mắt lại, run giọng: “Chào bác ạ, hồi bé con từng ở đây hai năm, lần này trở về là để góp chút tiền, nhân tiện tảo mộ viện trưởng Trương luôn ạ.”
“À à à, vào đi vào đi, bác là viện trưởng mới, họ Lưu.” Viện trưởng Lưu nhiệt tình mời hai người đi vào trong viện.
Vừa mới bước vào viện, một đám trẻ nhỏ đã xông tới ôm chân, lao nhao đòi kẹo. Tuy rằng là cô nhi nhưng đứa nào đứa nấy đều rất hoạt bát, khoẻ mạnh, được chăm sóc rất chu đáo.
Một cô bé ôm chân Tống Nhiên, giòn tan nói: “Anh trai.”
Tống Nhiên xoa đầu cô bé, nói: “Viện trưởng Lưu, có vẻ như thức ăn hiện tại trong viện rất đầy đủ phải không ạ?”
Viện trưởng Lưu cười, gật đầu: “Ừ đúng vậy. Mười mấy năm trước, tập đoàn Tống thị lập ra quỹ Hồng Tinh, chuyên dùng để giúp đỡ viện mồ côi viện mồ côi ở Dung Thành và trấn Hồng Tinh. Viện của chúng ta có trợ cấp quốc gia, lại được bên quỹ hội giúp đỡ cho nên bọn nhỏ mới không thiếu ăn thiếu mặc đó.”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Tống Nhiên gật gật đầu.
Lâm Phi Vũ nghi hoặc nói: “Tập đoàn Tống thị?”
Tống Nhiên qua loa: “Tập đoàn Tống thị đi từ thiện rất nhiều, quỹ hội Hồng Tinh chỉ là một trong số đó.”
Quỹ Hồng Tinh là do cha mẹ Tống Thanh Sương, cũng chính là Tống Cương cùng Bách Văn Hinh thành lập. Năm đó do nhận được cơ hội hiếm có này mà viện mồ côi Hồng Tinh mới không đóng cửa. Cũng vì chuyện này mà Tống Nhiên vẫn luôn cảm kích hai vợ chồng Tống thị, nên đời trước anh mới moi tim móc phổi đối đãi với Tống Thanh Sương như thế.
Tống Nhiên một bên nhớ lại chuyện năm đó, một bên nhận giấy quyên góp trống mà viện trưởng Lưu đưa cho. Anh hơi do dự, liền điền quyên góp mười lăm vạn: “Con sẽ quay lại.”
Lâm Phi Vũ cũng cầm lấy một tờ, kí quyên góp mười lăm vạn: “Đây là tâm ý của cháu, sau này cháu sẽ cùng anh ấy về đây tiếp.”
Tống Nhiên ngoài ý muốn nhìn hắn, không ngăn cản. Viện trưởng Lưu cảm ơn rối rít: “Cảm ơn, cảm ơn hai đứa nhiều.”
Tống Nhiên nhẹ giọng: “Con muốn ra sau núi thăm dì Trương, nhân tiện tảo mộ luôn.”
Viện trưởng Lưu nhiệt tình: “Ai nha, tảo mộ cho viện trưởng Trương à, đi men theo con đường sau kí túc xá là đến, có muốn bác đưa đi không?”
“Thôi ạ, con tự đi cũng được rồi.” Tống Nhiên lắc đầu từ chối, cùng Lâm Phi Vũ đi ra sau núi.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad WangTiannn và aitiankong.wordpress)
Sau viện mồ côi là một ngọn núi nhỏ, hai người đi bộ một lát liền tới đỉnh núi. Đỉnh núi rất yên tĩnh, có thể nhìn thấy toàn cảnh trấn Hồng Tinh. Dưới gốc cây đại dung có một ngôi mộ nhỏ, trên tấm bia đá thô ráp màu nâu xám là bốn chữ “Trương Lệ chi mộ.”
Tống Nhiên chậm rãi đi tới trước tấm bia đá, đưa tay phủi hai chiếc lá rụng, lại nhặt hai nhánh cây, dọn sạch mạng nhện ở góc bia đá. Lâm Phi Vũ mím môi, cũng khom lưng dọn dẹp cành lá khô rụng trên đất.
Dọn dẹp xong, Tống Nhiên ngồi xuống trước bia đá, nhìn bia đá lạnh lẽo kia, thấp giọng chào: “Dì Trương, con là Tiểu Nhiên, con về rồi đây.”
Lâm Phi Vũ cũng nhẹ giọng nói: “Dì Trương, con là Lâm Phi Vũ, được anh ấy nhặt về.”
Tống Nhiên xuất thần nhìn bia mộ, bỗng nhiên cười nhạt nói: “Tiểu Vũ, em đừng nhìn bộ dáng lười biếng ăn no chờ chết của anh bây giờ, thật ra khi còn nhỏ anh rất nghịch, suốt ngày trêu mèo chọc chó, đánh nhau với con trai, kéo đuôi tóc bạn nữ. Anh cũng không biết dì Trương sao lại có thể chịu đựng được anh.”
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói: “Hóa ra anh biết đánh nhau từ bé? Chẳng trách đánh nhau lại đỉnh như vậy.”
“Ừ, sau đó anh bắt đầu học tán đả, nhưng kinh nghiệm đấm đá hồi nhỏ vẫn rất hữu dụng. Có lần, anh đánh nhau với một tên đầu gấu bỏ học ở trong trấn...” Cứ như vậy, Tống Nhiên kể lại rất nhiều chuyện khi anh còn bé, Lâm Phi Vũ im lặng lắng nghe.
Không biết qua bao lâu, mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây, bia mộ được phủ kín một tầng chiều tà. Đúng lúc này, có một giọng nói già nua mang nặng khẩu âm truyền tới từ phía sau: “Khụ khụ, hai đứa nhóc này, mặt trời sắp lặn rồi, còn không nhanh xuống núi đi.”
Tống Nhiên hơi sững sờ, nhẹ giọng: “... Ông Lục.”
“Khụ khụ, cậu biết tôi? Cậu là người ở viện chúng tôi?” Lão đầu híp mắt, sau đó nhìn về phía bia mộ, thấp giọng than thở, “Ai, cậu coi như vẫn còn lương tâm, về tảo mộ Tiểu Lệ. Năm đó Tiểu Lệ bị lừa mấy vạn đồng, tức đến nỗi không chịu nổi, không quá nửa năm liền mất.”
Tống Nhiên nghi ngờ hỏi: “Bị lừa gì ạ? Dì Trương không phải qua đời vì bị ung thư sao?”
Ông Lục than thở: “Ai nha, ung thư cũng bị tức mà mắc phải. Năm đó, viện bị cháy, mọi người đều túng quẫn, ngay cả tiền trợ cấp cũng không đủ dùng. Tiểu Lệ đành bán nhà của nó đi, muốn tu sửa viện kết quả lại gặp phải đội thi công lừa đảo.”
Tống Nhiên cau mày nói: “Còn có chuyện này? Cháu chỉ nhớ sau khi viện gặp hỏa hoạn không có tiền tu sửa, sau đó Tống thị thành lập quỹ hội, viện mồ côi được xây lại.”
Ông Lục khàn giọng đáp: “Ai, lúc đó Tiểu Lệ bán nhà, tìm một đội thi công nhận thầu, kết quả ông chủ kia là tên lừa đảo, cầm tiền xong liền chạy, tìm khắp nơi cũng không thấy! Tiểu Lệ sợ mấy đứa lo lắng nên không nói chuyện này ra ngoài, sau đó giám đốc Tống đến mới tài trợ tiền tu sửa. Nhưng lúc ấy thân thể Tiểu Lệ không chịu nổi, cũng không kịp thấy viện được trùng tu.”
“Là như vậy sao...” Trong lòng Tống Nhiên chua xót, hóa ra còn có chuyện bán nhà. Anh mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái.
Lúc trước viện phúc lợi gặp hỏa hoạn, cơ hồ không hoạt động được nữa, đúng lúc chú Tống và dì Bách tìm được anh ở viện, bọn họ vì cảm tạ viện nên mới thành lập quỹ Hồng Tinh.
Vì chú Tống và dì Bách có đại ân với viện mồ côi nên từ nhỏ anh đã thầm hứa, sẽ cống hiến cả đời cho Tống thị, bán mạng vì Tống Thanh Sương. Nhưng hóa ra đằng sau hỏa hoạn còn có ẩn tình như vậy, dì Trương bị chủ thầu lừa đảo tiền nhà, lúc cùng đượng mạt lộ, chú Tống và dì Bách lại tìm được anh, thành lập quỹ hội...
Sao lại trùng hợp như thế?
Tống Nhiên cẩn thận nhớ lại mọi chuyện năm đó, lại nhớ đến câu nói của Tiết Kiến Quốc —— “Cái chết của bố mẹ Tiểu Nhiên có điểm kỳ lạ.” Trong lòng anh căng thẳng, cảm thấy hoang mang vô cùng, không nhịn được mà bắt lấy lão đầu: “Ông Lục, hợp đồng lúc trước dì Trương ký với chủ thầu, với tài liệu quỹ Hồng Tinh, viện có lưu trữ không?”