Editor: Tiannn
“Mũ lưỡi trai, khẩu trang, kính râm, tóc giả, găng tay, áo khoác...”
Tống Nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, kiểm tra lại đồ dùng ngụy trang vừa mua ở siêu thị hôm nay. Thúy Vi Uyển là một tiểu khu sang trọng, khắp nơi đều là camera, nếu như muốn lẻn vào đó thì nhất định phải ngụy trang hoàn hảo.
Ok, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, quan trọng nhất, hy vọng Tống Thanh Sương chưa đổi mật mã, nếu không sẽ lớn chuyện.
Tống Nhiên đang nghĩ cách lén lẻn vào Thúy Vi Uyển, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh mở khóa cửa —— đã 6h, Lâm Phi Vũ về rồi!
Tống Nhiên nhanh chóng bật dậy từ ghế sô pha lên, cấp tốc chạy vào phòng ngủ, lung tung giấu một túi đồ ngụy trang vào tủ quần áo.
Phòng khách truyền đến thanh âm trong trẻo dễ nghe của Lâm Phi Vũ: “Ca ca, hôm nay em mua cá mú, tối nay chúng ta ăn cá mú hấp nhé.”
“Em mua cá mú?” Tống Nhiên làm như không có chuyện gì, thản nhiên đi từ phòng ngủ ra, chủ động cầm lấy túi nilon trong tay Lâm Phi Vũ, “Tối nay ăn cá mú hấp hả? Không tồi không tồi, để anh mang nó vào bếp trước.”
Lâm Phi Vũ nhìn bóng lưng Tống Nhiên, không nhịn được híp mắt.
Hôm nay anh có gì đó không đúng? Đầu tiên, khẩu vị của anh khá nặng, thích ăn những thứ dầu mỡ mằn mặn gì đó, đối với cá mú hấp loại thức ăn lành mạnh này không có hứng thú. Thứ hai, anh rất lười, chưa bao giờ động tay vào việc nhà, càng không đón lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay hắn, chủ động mang vào phòng bếp bao giờ.
Vô duyên vô cớ ân cần, khẳng định có nguyên nhân... Chẳng lẽ, anh có chuyện gạt hắn?
Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ cấp tốc liếc nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện chỗ nào khả nghi, sau đó ánh mắt của hắn hơi ngưng lại, chậm rãi nhặt một sợi tóc trên sô pha lên. (=))) làm như truyện trinh thám không bằng ấy)
Đó là một sợi tóc không dài không ngắn, ước chừng bảy, tám cm, là màu nâu đậm.
Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm sợi tóc kia, trong lòng không khỏi hơi hơi trầm xuống, tóc của hắn nghiêng về màu hạt dẻ, ca ca tóc là tóc đen tuyền. Sợi tóc màu nâu đậm này, không phải tóc của hắn, cũng không phải tóc của anh, vậy là của ai?
Họ Từ mới vừa mới cút, sợi tóc này là của tiện nhân nào?
Lâm Phi Vũ hít một hơi thật sâu, nheo mắt lại giơ về phía ánh đèn, tỉ mỉ quan sát sợi tóc kia, chốc lát sau, hắn nháy mắt một cái, yên lòng —— sợi tóc này không phải tóc thật, mà là tóc nilon, quá nửa là tóc giả. Về ngoại hình, anh có yêu cầu nhất định, hẳn sẽ không tìm một người hói đầu đội tóc giả.
Tóc giả... Lẽ nào anh mua tóc giả?
Sau khi ăn xong cơm tối, Tống Nhiên đi tắm trước, Lâm Phi Vũ nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của Tống Nhiên, không lâu lắm liền đem một túi đồ ngụy trang kia đổ ra.
Hắn nhìn đống kính râm, khẩu trang, tóc giả lộn xộn kia, ngây ngẩn cả người. Đây là muốn làm gì? Hay, anh muốn lẻn vào chỗ nào, làm một số hoạt động trái phép? Muốn đi đánh cắp thông tin cơ mật của công ty khác? Hay là cái gì?
...
Bảy giờ sáng thứ hai, Lâm Phi Vũ như thường ngày, đeo balo ra ngoài. Nhưng sau khi ra khỏi cửa, hắn không đi đến trường học mà nấp sau một bụi cây nhỏ gần hành lang.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, không bao lâu sau, một thân ảnh quen thuộc liền từ cửa hành lang đi ra. Mặc dù đeo kính râm, tóc giả với mũ lưỡi trai, lại mặc một chiếc áo khoác đen mới nhưng Lâm Phi Vũ chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, là anh.
Vừa ra khỏi cửa tiểu khu, Tống Nhiên liền giơ tay bắt taxi. Lâm Phi Vũ nhanh chóng đón một chiếc taxi: “Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước, đừng để bị phát hiện.”
Tài xế xe taxi nghi ngờ nói: “Cậu muốn làm gì? Tôi là một tài xế trong sạch chính thống, không làm mấy chuyện trộm chó bắt gà.”
Lâm Phi Vũ mím mím môi, nghiêm mặt nói: “Đồng chí tài xế, tôi là công an của cục Đông Hồ, sô hiệu XXXXXX, mong anh có thể giúp đỡ tôi cùng phá án.”
Tài xế xe taxi trợn to hai mắt, tưởng rằng gặp phải tình tiết trong phim cảnh sát, nhanh chóng nhỏ giọng: “Được thôi, nhất định hoàn thành nhiệm vụ, bảo đảm không bị phát hiện.”
Đại ca tài xế lên toàn bộ tinh thần, lúc nhanh lúc chậm theo đuôi xe taxi kia, có lúc cách bốn, năm chiếc xe, có lúc cách mười mấy chiếc xe, quả nhiên không bị phát hiện.
Khoảng chừng một tiếng sau, xe taxi kia dừng lại ở một ngã tư. Tống Nhiên vội vã xuống xe, Lâm Phi Vũ cũng đuổi sát theo.
Sau khi đi theo Tống Nhiên hai con phố nhỏ, Lâm Phi Vũ không khỏi cảm thấy kỳ quái. Xung quanh đều là khu dân cư cao cấp xa hoa, một mảnh yên tĩnh an lành, Tống Nhiên tới chỗ này làm gì?
Nửa giờ sau, Tống Nhiên cuối cùng cũng dừng lại ở cửa sau của một tiểu khu.
Lâm Phi Vũ nhìn chăm chú, không khỏi hơi sững sờ. Phía trên cửa sau là ba chữ rồng bay phượng múa được mạ vàng—— “Thúy Vi Uyển“. Hắn mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, sau đó rất nhanh nhớ ra, Thúy Vi Uyển, đây không phải là chỗ Tống Thanh Sương muốn hắn chuyển đến sao?
Đây là nơi ở của Tống Thanh Sương? Sao anh lại đến chỗ này?
Tống Nhiên nhìn xung quanh một chút, sau đó lắc mình tiến vào cửa sau. Lâm Phi Vũ nhanh chóng đuổi theo. Hai người một trước một sau tiến vào một tòa nhà cao 28 tầng, Tống Nhiên không đi thang máy, trực tiếp đi lầu thang bộ.
Lâm Phi Vũ nghe tiếng bước chân vội vã, cũng bước nhanh hơn, trong lòng càng nghi hoặc, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Hắn không nhịn được có chút lo lắng, liền tăng tốc, vội vàng rẽ qua một cầu thang. Trước mắt bỗng nhiên hoa lại, cổ họng căng thẳng, hắn đã bị người từ phía sau gắt gao khóa chặt cổ họng!
Cánh tay đối phương không tráng kiện, tuy rằng mảnh khảnh tinh tế, nhưng sức mạnh tài tình cùng tàn nhẫn cũng đủ để làm chết ngạt một nam nhân cường tráng!
Lâm Phi Vũ nhiều năm luyện tập tán đả, vào giờ phút này, hắn cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà muốn thúc cùi chỏ về sau, hoặc là trực tiếp làm một cái vật qua vai, những thứ này cũng có thể khiến đối phương bị thương nặng, thậm chí là tàn phế!
Nhưng hắn lập tức ý thức được, cưỡng bách chính mình thả lỏng bắp thịt đang căng cứng, dùng sức vỗ vỗ cánh tay đối phương: “Khụ khụ, ca ca, là em...”
“Tiểu Vũ?” Tống Nhiên kinh ngạc nói, sau đó chậm rãi buông lỏng cánh tay.
“Hô, hô...” Lâm Phi Vũ thở gấp từng ngụm từng ngụm khí, gương mặt tuấn mỹ nghẹn đến nỗi xuất hiện một tầng hồng hồng.
Tống Nhiên khoanh tay, trừng thằng nhóc điếc không sợ súng này, không nhịn được cau mày nói: “Em đi theo anh làm gì?”
Lâm Phi Vũ rốt cục khôi phục hơi thở, sau đó mím mím môi, cẩn thận nói: “Ca ca, em không biết anh muốn làm gì, nhưng một mình anh quá nguy hiểm, em thật sự không yên lòng. Không cần biết anh muốn làm chuyện gì, có thể nói cho em không? Em có thể giúp anh.”
Hắn suy nghĩ một chút, liền nhẹ giọng nói: “Bất, kể, là, chuyện, gì, cũng có thể.”
Nhóc con chết bầm này đang tưởng anh muốn làm gì? Giết người phóng hỏa? Tống Nhiên thực sự không biết nên nói cái gì, liền trầm giọng nói: “Anh không cần em giúp, em đàng hoàng ở chỗ này, anh đi lên làm việc, lập tức sẽ xuống ngay.”
Lâm Phi Vũ gắt gao nắm chặt tay anh, vội la lên: “Không được!”
Tống Nhiên chỉ cảm thấy đau đầu, không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương, hôm nay xem ra là không cắt đuôi được 'cục me sừng' này. Hiện tại, anh cũng không muốn cãi nhau với Lâm Phi Vũ tại Thúy Vi Uyển này, liền thấp giọng nói: “Nếu như em muốn đi cùng anh, vậy em phải nghe lời.”
Lâm Phi Vũ lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu: “Ừm, cái gì cũng nghe anh cả.”
Hai người dọc theo cầu thang bộ đi thẳng lên tầng hai mươi tám, đẩy ra cửa cầu thang ra, trước mắt là một hành lang rộng rãi xa hoa, mà cuối hành lang, có một cánh cửa chống trộm có mật mã.
Tống Nhiên tiến lên trước vài bước, cố ý dùng thân thể che chắn bàn phím mật mã, nhanh chóng nhấn “0314“. Nhóc con biết mật mã điện thoại của anh, nếu như lại phát hiện mật mã nơi này trùng với mật mã điện thoại, nó thông minh như vậy, chắc chắn có thể đoán ra gì đó.
“Tích ——” một tiếng vang nhỏ, cửa chống trộm mở ra.
Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng may Tống Thanh Sương chưa đổi mật mã.
Hai người một trước một sau tiến vào. Đây là một căn hộ hơn 300m2, trang trí lấy màu be và màu gỗ làm chủ đạo, sô pha da màu be nhạt, bàn trà bằng gỗ sồi trắng, hướng theo phong cách đơn giản ấm áp, thoạt nhìn thập phần thoải mái.
Tống Nhiên giẫm lên sàn gỗ màu sáng do chính tay mình lựa chọn, nhìn bài trí vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh, trong lòng cảm khái muôn vàn.
Lâm Phi Vũ nhẹ giọng nói: “Anh, đây không phải nhà Tống Thanh Sương sao? Làm sao anh biết mật mã?”
Tống Nhiên cũng không trả lời, chỉ đơn giản nói: “Đây không phải là nhà của Tống Thanh Sương mà là của Tống Nhiên. Em cứ ngốc ở phòng khách đi, anh lên phòng ngủ tầng hai lấy đồ.”
“Ồ.” Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.
Tống Nhiên bước nhanh đến phòng ngủ tầng hai, nhanh chóng mở cửa phòng thay đồ, sau đó anh đẩy ra một cánh cửa tủ, phía dưới cùng là một két sắt nho nhỏ, anh lại nhập mật mã “0314”, két sắt “Tích ——” một tiếng bật ra, bên trong có một xấp sổ tiết kiệm, còn có một chùm chìa khóa lớn, là chìa khóa cho tất cả những nơi quan trọng trong nhà họ Tống.
Quả nhiên vẫn ở chỗ này!
Tống Nhiên mừng rỡ trong lòng, vội vàng bỏ chuỗi chìa khóa này vào trong túi. Anh suy nghĩ một chút, lại cầm lấy một tờ hóa đơn gửi tiền không ký tên cho vào túi, sau đó đóng két sắt lại, khôi phục nguyên dạng.
“Ca ca? Anh có ở bên trong không?” Lâm Phi Vũ ở bên ngoài kêu lên.
Thằng nhóc con sao lại lên đây? Tống Nhiên nhanh chóng đứng dậy, anh nhìn âu phục áo khoác MH đầy phòng, còn có mấy chục chiếc đông hồ đeo tay nổi tiếng trong tủ —— trong đó bắt mắt nhất vẫn là chiếc đồng hô kim cương đen cổ điển kia. Chẳng biết vì sao, anh cảm thấy chột dạ khó giải thích, vội vàng đi ra khỏi phòng thay đồ, trở tay đóng cửa lại.
Lâm Phi Vũ đứng ở cửa phòng ngủ, nghi hoặc mà nhìn anh.
Tống Nhiên một bên cùng hắn đi xuống dưới, một bên đơn giản nói: “Đồ, anh đã lấy được rồi. Vữa nãy em không mang găng tay, vào phòng rửa tay lấy một chiếc khăn ướt, lau qua mấy chỗ vừa chạm vào đi.”
“Ồ.” Lâm Phi Vũ gật gật đầu, đi vào phòng rửa tay.
Chỉ chốc lát sau, hắn hét lên: “Ca ca, không có nước.”
Tống Nhiên không nhịn được nói: “Đè một chút, lại xoay ngược chiều kim đồng hồ.”
Sau khi nói xong, Tống Nhiên lập tức ý thức lại, không nhịn được ngốc trệ chớp chớp mắt. Nguy rồi, hình như vừa lỡ miệng.
Mấy phút sau, Lâm Phi Vũ cầm một cái khăn ướt đi ra. Hắn đầu tiên là nghi hoặc nhìn Tống Nhiên một cái, sau đó một bên lau vân tay trên ghế sô pha, một bên không nhịn được hỏi: “Ca ca, sao anh có vẻ như quen thuộc với nơi này vậy? Ngay cả vòi nước mở thế nào cũng biết? Anh có phải là... đã từng ở đây?”
“Khụ khụ, em nói cái này à” Tống Nhiên lúng túng ho nhẹ một tiếng, cấp tốc bịa lời nói dối, “Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao, đại Tống tổng đã từng giúp anh. Anh ấy từng giải vây giúp anh trong phòng họp, hai người bọn anh liền thành bạn bè, sau đó anh không trả nổi tiền thuê nhà, liền ở nhờ chỗ này vài tháng.”
Lâm Phi Vũ nheo mắt lại: “Ở vài tháng? Vậy hôm nay anh về đây..”
“Anh để hóa đơn gửi tiền ở đây, trước bởi vì quan hệ với Tống Thanh Sương nên anh không dám về lấy, gần nhất cậu ta xuất ngoại, cho nên anh mới thử vận may, không nghĩ tới vẫn còn tìm được.”
Tống Nhiên vừa nửa thật nửa giả nói, vừa lấy hóa đơn gửi tiền ra huơ huơ.
Lâm Phi Vũ lẳng lặng theo dõi anh, trên mặt không biểu tình gì, nhưng Tống Nhiên có loại ảo giác kì lạ, cặp mắt hồ phách kia của đối phượng tựa như đang tra xét, đang cực kỳ tỉ mỉ mà quan sát anh, hệt như hung thú khát máu tỉ mỉ quan sát con mồi của mình.
Anh không nhịn được nhíu mày: “Tiểu Vũ?”
Lâm Phi Vũ lập tức ngoan ngoãn nở nụ cười, ánh mắt ấy trong nháy mắt liền biến mất, sau đó hắn đột nhiên hỏi: “Ca ca, đại Tống tổng là người như thế nào?”
Tống Nhiên hơi sững sờ, lập tức thản nhiên nói: “Cũng được, anh thấy anh ấy là người rất tốt.” Chính anh cảm thấy mình không đến nỗi nào, ít nhất cũng không phải là người xấu.
Lâm Phi Vũ híp mắt, “cũng được”, “rất tốt”, hai từ này,đ ều không phải là từ để hình dung người trong lòng, cũng không phải bởi vì chột dạ mà nói loạn.
Lúc hắn nhắc tới đại Tống tổng, anh cũng rất bình tĩnh, đồng tử cũng không có căng ra, mắt không nhìn sang bên cạnh, hô hấp cũng không gấp gáp,...
Do phải học diễn xuất nên hắn nghiên cứu rất nhiều sách chuyên ngành liên quan tới biểu cảm nhỏ. Khi nhắc đến người mình thích, con người thường có một số biểu hiện vô thức như đồng tử giãn ra, hô hấp dồn dập, má nóng bừng.
Những biểu cảm nhỏ này rất khó khống chế, chỉ có những kẻ lừa đảo cực kỳ thông minh hoặc diễn viên mới có thể rất thoải mái khống chế loại biểu cảm này, mà anh không phải kẻ lừa đảo, cũng không phải diễn viên.
“Tiểu Vũ, gì mà nhìn anh mãi thế? Trên mặt anh khắc chữ hả?” Tống Nhiên cau mày hỏi.
“Không có gì, tự dưng em thấy anh rất đẹp.” Lâm Phi Vũ cười cười.
Tống Nhiên trực tiếp lườm một cái: “Bớt nịnh lại, mau lau sạch dấu vân tay, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Dạ.”
Giờ này khắc này, Lâm Phi Vũ đã hoàn toàn yên tâm, chuyện vòi nước vừa rồi cũng chỉ là thăm dò, sau đó nhắc đến đại Tống tổng cũng chỉ vì muốn quan sát biểu cảm của anh, may mà anh rất bĩnh tình, hắn không nhìn ra bất cứ điều gì khả nghi.
Từ việc mở khóa mật mã cửa lớn, đến vào cửa nhìn quanh bốn phía, rồi lên lầu tìm đồ, nhất cử nhất động của anh đều biểu hiện ra một sự thật—— anh vô cùng quen thuộc nơi này, dường như đã từng sống ở đây rất lâu, tự tại như chính chủ nhân của căn hộ này. Điều đó khiến Lâm Phi Vũ rất nghi hoặc, càng không thoải mái.
Sao anh có thể là chủ nhân căn hộ của đại Tống tổng?
Vừa rồi lúc anh lên tìm đồ, một mình hắn ngồi trên sô pha phòng khách, không khỏi miên man suy nghĩ, vì sao anh lại quen thuộc với nơi này như thế? Rốt cuộc anh với đại Tống tổng kia có quan hệ như thế nào? Tại sao anh lại giống như chủ nhân của nơi này?
Nói cách khác, anh là loại vô danh vô phận...”Nữ” chủ nhân?
Đại Tống tổng có ân với anh, hơn nữa là một người cường thế, lật tay thành mây, úp tay làm mưa. Nếu như anh ta lấy chuyện “báo ân” ra làm uy hiếp, muốn cùng anh làm những gì, anh căn bản không thể cự tuyệt anh ta.
Sau đó, Lâm Phi Vũ không nhịn được bắt đầu suy đoán lung tung, nếu như anh với đại Tống tổng là loại quan hệ kia, nếu như anh là... “người phụ nữ” của đại Tống tổng, vậy bọn họ có phải đã từng làm chuyện gì đó trong căn nhà này? Thậm chí ngay tại ghế sô pha bằng da lớn này, mắt anh đẫm nước mắt, bất lực không thể phản kháng, cả người nhẹ nhàng run rẩy, nhu thuận khéo léo bị đại Tống tổng... Như vậy. Truyện Hài Hước
Tống Nhiên không nhịn được nói: “Lau xong chưa? Lau xong thì đi, cầm khăn mặt ra ngoài vứt.”
Lâm Phi Vũ khôi phục tinh thần, sau đó mạnh mẽ nhắm mắt lại, không dám nghĩ lại tưởng tượng đáng sợ vừa nãy.
Cũng may, tất cả những thứ này cũng chỉ là do hắn nghĩ bậy nghĩ bạ. Cũng may, anh rất thản nhiên mà nói mình đã từng ở đây vài tháng. Cũng may, lúc hắn nhắc đến đại Tống tổng, thần sắc và tư thái của anh thập pần bình tinh, cũng không có biểu tình gì khác...
Là hắn lòng dạ quá hẹp hòi, nghi thần nghi quỷ, hẳn giống như anh nói, chỉ là ở nhờ mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Vũ trong sáng: Sợ hãi, đại Tống tổng kia vậy mà lấy chuyện báo ân ra uy hiếp, cưỡng bách ca ca như vậy như vậy nha.
Liễu Khiêm:... Không, anh của cậu là liếm cẩu, là loại tự dâng mình đến cửa, cậu ta còn bắt cậu làm thế thân.