Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 36: Chương 36




Editor: Tiannn

Bệnh viện não tư nhân nổi tiếng tại Pennsylvania, Hoa Kỳ.

Robert chỉ vào mấy tấm phim trên tường: “Tống tiên sinh, cậu xem mấy tấm phim này, não bộ vẫn được cung cấp máu như thường, không có bóng đen trong thể chai, hồi hải mã và bao bên trong...”

*Thể chai (Corpus callosum) là một bó thần kinh dày, rộng chứa một bó sợi mép phẳng bên dưới vỏ đại não trong não.

*Hồi hải mã (Hippocapus) có nhiệm vụ lưu kí ức và hình thành nhận thức con người.

Tống Thanh Sương gật gật đầu: “Ý của ông là, không có chấn thương sọ não?”

Robert thở dài, đẩy gọng kính vàng của mình lên: “Tống tiên sinh, tuy tôi không tận mắt nhìn thấy bệnh nhân nhưng PCT và MRI đều cho thấy rõ ràng, bệnh nhân không có bất kỳ tổn thương nào trong não, điều này không thể nghi ngờ.”

*PCT là thể tích khối tiểu cầu hay là tỉ lệ thế tích tiểu cầu trên toàn bộ thể tích máu.

*MRI_ chụp cộng hưởng từ có cách xử lý như chụp CT nhưng nó dùng nhiều chuỗi xung để thu được nhiều hình ảnh khác nhau thể hiện các tổn thương, nhất là những tổn thương mô mềm.

“Vậy sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?” Tống Thanh Sương cau mày hỏi.

“Cái này có rất nhiều khả năng, tỷ như...” Robert dừng một chút, chậm rãi nói, “Tỷ như trong tiềm thức, bệnh nhân không muốn tỉnh lại.”

Tống Thanh Sương ngơ ngác nhìn vị bác sĩ tóc hoa râm, hồi lâu sau, hắn mới khó khăn khàn giọng nói: “Robert, ý của ông là, anh tôi, anh ấy... Không muốn tỉnh lại?”

“Cũng chỉ là khả năng mà thôi.” Robert trầm ngâm một lúc, lại hỏi, “Tống tiên sinh, trước khi gặp tai nạn, tinh thần anh cậu có phải bị đả kích nặng nề không?”

Đôi môi Tống Thanh Sương khẽ run run, trong lòng đau đớn một hồi, trước khi xảy ra tai nạn xe, đúng là hắn đã sắp xếp cuộc hẹn kia, dẫn anh lên núi Liên Hoa...

Thấy hắn mãi không đáp, Robert thở dài: “Đó chính là chấn thương tâm lí, cái này tương đối khó giải quyết.”

Tống Thanh Sương trầm mặc một chốc, nhẹ giọng: “Robert, chỉ cần có thể khiến anh tôi tỉnh lại, tôi không tiếc bất cứ giá nào.”

“A...” Robert trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, “Có một loại thuốc mới của khoa tâm thần, lại phối hợp với liệu pháp kích thích điện sinh học, rất có hiệu quả đối với người thực vật. Tôi thấy chúng ta có thể thử.”

Tống Thanh Sương đầu tiên là vui vẻ nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chần chờ nói: “Thuốc mới nào? Đã thông qua chứng thực FDA chưa? Có tác dụng phụ không?”

Robert lắc lắc đầu: “Thuốc này là một protein polypeptide tổng hợp mới, chưa được FDA chứng nhận, hiện đang được thực hiện lâm sàng giai đoạn 1, tác dụng phụ cụ thể ra sao thì vẫn chưa rõ. Nếu như Tống tiên sinh đồng ý, có thể ký tên với tư cách là người giám hộ, để anh cậu trở thành tình nguyện viên, tham gia vào thí nghiệm lâm sàn.”

Tống Thanh Sương sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu: “Không được, tôi không thể mạo hiểm.”

Hắn không thể chịu được bất kỳ cú sốc nào nữa.

Robert thở dài: “Như vậy đi, sau khi kết thúc thí nghiệm lâm sàn giai đoạn 1, đích thân tôi sẽ đến Trung Quốc một chuyến. Nhưng Tống tiên sinh, cam kết quyên góp kinh phí nghiên cứu khoa học cho bệnh viện chúng tôi của cậu, cần phải tăng thêm 30% nữa.”

Tống Thanh Sương không chút do dự mà gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

“Vậy để tôi đi lấy hợp đồng cho Tống tiên sinh xem qua.” Robert gật gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Sau khi Robert ra ngoài, Tống Thanh Sương chậm rãi buông lỏng vai, dựa vào lưng ghế, lăng lăng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía bên ngoài cửa sổ cạnh phòng làm việc của bác sĩ có một cây Mỹ lá to không biết tên, cành lá xanh um tươi tốt. Nắng vàng len lỏi giữa những tán lá, yên tĩnh mà ấm áp.

Tống Thanh Sương nhắm mắt lại, bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc.

5 năm, trọn vẹn 5 năm. Trong 5 năm này, hắn một bên tiếp nhận gánh nặng của tập đoàn Tống thị, một bên lén lút khổ sở tìm kiếm, mời mấy trăm chuyên gia nổi tiếng khoa não, cuối cùng bây giờ... cũng có chút hi vọng.

Lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên. Tống Thanh Sương liếc mắt một cái, màn hình hiện ba chữ “Ngô Minh Hạo”, hắn hơi nhíu mày, trực tiếp từ chối, sau đó kéo đen.

Chỉ là một loại “thuốc” an ủi kém chất lượng mà thôi, ngoại trừ cằm cùng đôi môi ra, căn bản không giống chút nào. Loại người mà hắn ghét nhất chính là, đã thoả thuận tiền bạc xong xuôi nhưng vẫn dây dưa không dứt.

...

“Mấy người nghe gì chưa? Hôm qua Lâm Phi Vũ uống cà phê với Tô đạo, dường như cậu ấy đang hứng thú với bộ “Con mồi” kia.”

“Con mồi” của Tô đạo? Không phải là bộ phim đam mỹ* sao? Trạng thái của Lâm Phi Vũ hiện tại tốt như vậy, sao không nhân cơ hội này nhận thêm vài bộ phim chế tác lớn, chạy đi nhận loại phim cỏn con này làm gì? Thể loại này, vừa dễ gây tranh cãi trong dư luận vừa dễ mất fans.”

*Gốc là đồng tính, nhưng nghe hơi thô nên t đổi sang đam mỹ nha.

“Ai biết được, “Tuyết Trung Kiếm” thu về 3-4 tỷ phòng bán vé, Lâm Phi Vũ lại còn là diễn viên chính. Tình huống như này, phim đại chế tác cậu ta không muốn nhận, lại muốn đi đóng phim đam mỹ?”

Tống Nhiên vừa tới công ty, liền nghe thấy mấy nhân viên công tác đang túm tụm lại bát quái trên hành lang.

Anh nghe xong hai câu, không nhịn được hơi nhíu mày, Lâm Phi Vũ muốn nhận “Con mồi” của Tô Minh Minh? Sao anh không biết chuyện này?

Tô Minh Minh là nữ đạo diễn nổi tiếng, từng quay không ít phim nghệ thuật phong cách hiện đại, nhưng loại phim đam mỹ như “Con mồi”, căn bản không có khả năng chiếu trên màn ảnh trong nước. Còn phải quay hơn nửa năm, nếu vận khí tốt có thể lấy mấy giải thưởng nước ngoài, nâng cao giá trị, nhưng nếu vận may không tốt, vậy thì cái gì cũng không có.

Đối với một diễn viên trẻ mới hai mươi tuổi có tiền đồ mà nói, “Con mồi” không phải là lựa chọn tốt. Trước giờ Lâm Phi Vũ làm việc vô cùng tỉnh táo, thậm chí công danh lợi lộc còn vượt quá độ tuổi, sao nó có thể chọn thể loại này?

Tống Nhiên còn đang nghi ngờ, đúng lúc này có một nhân viên công tác nhìn thấy anh, nhanh chóng chào hỏi: “Chào Tống ca nha!”

Mọi người cũng dồn dập chào hỏi: “Tống quản lý!” “Tống ca!”

Tống Nhiên đành tiến lên. Một trợ lý nhỏ tiến đến bên tai anh, thoáng nhỏ giọng, như lấy lòng mà nói: “Tống ca, anh biết gì không. Nghe nói, “Con mồi” ban đầu chọn Ngô Minh Hạo nhưng lại giống buổi chọn vai “Tuyết Trung Kiếm“. Sau khi Tiểu Lâm ca thử vai, Tô đạo lập tức chọn Tiểu Lâm ca, khiến Ngô Minh Hạo tức chết luôn.”

Có người vui sướng khi người gặp họa nói: “Ha ha, Ngô Minh Hạo kia ỷ quan hệ với Tiểu Tống tổng, hoành hành không coi ai ra gì trong Truyền Thông Vân Trung chúng ta, lần này coi như ăn quả đắng rồi!”

“Đúng đấy, hả giận ghê!”

Nghe mọi người hưng phấn bát quái, Tống Nhiên nhàn nhạt kéo kéo khóe miệng, anh không thể nhấc lên hứng thú đối với mấy chuyện linh này. Diễn viên mà, ai có kỹ năng diễn xuất thì người ấy lên, này rất công bằng.

Lúc này, một tiếng cười lạnh truyền đến từ đầu kia hành lang: “Nói cái gì đó?”

Mọi người theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy Ngô Minh Hạo mang theo một trợ lý nhỏ, ngạo mạn bước đến từ đầu hành lang tới.

Công bằng mà nói, Ngô Minh Hạo lớn lên không tồi, chỉ có dấu vết sửa hàm dưới rất nhỏ, hơn nữa do không học hành tử tế nên khí chất hơi kém một chút.

Ngô Minh Hạo liếc Tống Nhiên một cái, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Anh chính là người đại điện của Lâm Phi Vũ? Đừng tưởng rằng mấy người sử dụng vài thủ đoạn thấp hèn, đoạt nhân vật của tôi rồi thì có thể diễu võ dương oai! Vữa nãy tiểu Tống tổng nói chuyện điện thoại với tôi tận 2h đồng hồ đấy! Chẳng mấy chốc anh ấy sẽ từ Mỹ về, đợi đến lúc đó đi!”

Cậu ta vừa nhắc tới Tống Thanh Sương, tất cả mọi người không dám lên tiếng nữa.

Bạch nhãn lang nấu cháo điện thoại, con mẹ nó cậu đùa tôi đấy à? Tống Nhiên không nhịn được âm thầm lườm một cái.

Ngô Minh Hạo tưởng anh không nghe rõ, lại cường điệu nói: “Anh nghe thấy chưa? Là tiểu Tống tổng nói chuyện điện thoại với tôi, nói anh ấy sẽ nhanh chóng quay trở về.”

Tống Nhiên khô cằn nói: “Ồ.”

Tiếng “Ồ” này của anh không hề có thành ý, dường như càng khiến Ngô Minh Hạo thêm khó chịu, sắc mặt càng âm trầm.

Tống Nhiên nhàn nhạt nói: “Nói xong? Vậy tôi đi đây, tôi phải đến phòng tài chính báo cáo.”

Ngô Minh Hạo kéo cánh tay anh, cười lạnh nói: “Đừng tưởng tôi không biết mấy thủ đoạn không biết xấu hổ của các người! Lâm Phi Vũ là một người mới không có bối cảnh, có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như thế, là anh kéo mối giúp nó ngủ đoạt được đi? Nhìn bộ dáng da thịt non mềm này của anh, không biết chừng, hai người đồng thời hầu hạ lão đại chơi 3P...”

Tống Nhiên không muốn cãi nhau với cậu ta, chỉ mạnh mẽ giật tay: “Buông ra!”

Ngô Minh Hạo trái lại càng hăng hái, gắt gao túm lấy Tống Nhiên không chịu buông tay. Cậu ta vốn xuất thân là một tiểu côn đồ bỏ học, lúc này đây, ô ngôn uế ngữ gì cũng có thể nói ra: “Bị tôi nói trúng rồi? Loại mặt hàng như anh, không chừng đã bị biết bao nhiêu người làm qua...”

Cậu ta nói còn chưa dứt lời, âm thanh bỗng nhiên nghẹn lại.

“Tiểu Vũ?” Tống Nhiên kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại.

Lâm Phi Vũ dùng một tay mạnh mẽ siết chặt yếu hầu Ngô Minh Hạo, đè cậu ta lên tường, sau đó mặt không thay đổi câu khóe môi: “Hình như vừa rồi tôi nghe thấy tiếng chó sủa? Là cậu sao?”

Dáng người Lâm Phi Vũ rất cao, Ngô Minh Hạo lùn hơn hắn nửa cái đầu, lúc này chỉ có thể kiễng mũi chân chống đỡ, mặt mày nín đỏ: “Thả, thả ra...”

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều kinh ngạc sững sờ. Tuy Ngô Minh Hạo rất kiêu ngạo nhưng Lâm Phi Vũ trước đến nay đều rất duyên, trên mặt luôn treo nụ cười xuân phong hóa vũ, rất ít khi tranh chấp cùng người khác. Hôm nay là làm sao vậy?

Hơn nữa, trong hành lang người đến người đi, vạn nhất bị paparazzi nào chụp ảnh tung lên, weibo còn không xé đến tinh phong huyết vũ chắc?

Lập tức có mấy người tiến lên khuyên bảo: “Tiểu Lâm ca, thôi bỏ đi.”

“Tiểu Lâm lão sư, đừng như vậy...”

Lâm Phi Vũ căn bản không phản ứng bọn họ, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm Ngô Minh Hạo, thanh âm êm dịu mà trầm thấp: “Chỉ cần cậu quỳ xuống dập đầu ba cái với anh tôi, tạm thời tôi sẽ tha cho cậu.”

“A, thả ra...” Ngô Minh Hạo nghẹn đến nỗi mặt đỏ tai hồng, cố bẻ tay Lâm Phi Vũ. Nhưng bàn tay thon dài hữu lực kia quả thực như kìm sắt, không hề động đậy!

Có lẽ do thiếu oxy, có lẽ cũng bởi vì sợ, dần dần, chân tay Ngô Minh Hạo như nhũn ra, chậm rãi quỳ xuống.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người cười trên sự đau khổ của người khác, có người đầy mặt lúng túng, có người mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, có người không nhịn được thấp giọng cười nhạo.

Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn cậu ta: “Nếu quỳ xuống, vậy dập đầu ba cái đi, vang một chút.”

Gương mặt Ngô Minh Hạo đỏ bừng lên. Cậu ta rất muốn đứng lên nói vài câu vớt vát thể diện nhưng dưới ánh mắt âm lãnh hung ác của Lâm Phi Vũ, cậu ta chỉ cảm thấy đầu gối như nhũn ra, căn bản không đứng dậy nổi.

Tống Nhiên thấp giọng nói: “Tiểu Vũ, quên đi, đi thôi.”

“Nếu anh đã nói như vậy, vậy hôm nay liền bỏ qua vậy. Sau này để tôi lại nghe thấy mấy lời không sạch sẽ từ miệng của cậu...” Lâm Phi Vũ hơi cúi người, ghé sát tai Ngô Minh Hạo, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, “Tôi sẽ khiến cậu cút ra khỏi vòng giải trí, làm một thằng trai bao chỉ có thể bán mông, liếm d***g v*t người ta.”

Hắn nói ra những lời vô cùng thô tục cũng không kém phần ác độc, thế nhưng trên mặt vẫn là biểu tình ôn nhu. Sau đó hắn đứng dậy, áy náy ngượng ngùng cười với mọi người xung quanh: “Thật ngại quá, ban nãy tôi có chút kích động, khiến mọi người chê cười rồi. Lần sau sẽ mời mọi người ăn cơm. Anh, chúng ta đi thôi.”

Tống Nhiên nhìn Ngô Minh Hạo, trong lòng ngầm thở dài, rời đi với Lâm Phi Vũ.

Mọi người thấy không còn trò hay, cũng dồn dập tản đi, còn thỉnh thoảng thấp giọng thảo luận: “Tiểu Lâm ca mọi ngày thích cười như thế không ngờ khi trầm mặt xuống còn rất đáng sợ.”

“Tôi cảm thấy cậu ấy man quá trời...”

“Đúng rồi, Tiểu Tống tổng với Ngô Minh Hạo, có chuyện gì vậy?”

“Ngô Minh Hạo chủ động bò giường chứ gì nữa, làm sao tiểu Tống tổng có thể coi trọng cậu ta? Ngô Minh Hạo, rõ ràng do kỹ năng diễn xuất của cậu ta không ra gì, lại còn oán giận người khách đi cửa sau, đúng là trò hề...”

Ngô Minh Hạo quỳ trên mặt đất, nghe tiếng nói chuyện xa dần, chậm rãi mở mắt ra, gắt gao nhìn thân ảnh Tống Nhiên với Lâm Phi Vũ biến mất ở cuối hành lang, ánh mắt âm trầm.

Tống Nhiên cùng Lâm Phi Vũ một đường đi xuống bãi đỗ xe. Lâm Phi Vũ kéo cửa xe ngồi vào ghế lái, Tống Nhiên thì ngồi ghế phó lái, anh không nhịn được nhìn Lâm Phi Vũ một cái: “Em vừa mới lấy bằng thôi, lái xe chậm một chút.”

Lâm Phi Vũ cười nói: “Ca ca yên tâm, em sẽ cẩn thận.”

Chiếc xe này là chiếc SUV Hummer mới mua của Lâm Phi Vũ, khung gầm cao, thân xe thô kệch, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Tống Nhiên. Nhưng là đời trước anh gặp một trận tai nạn xe khốc liệt nên đời này đối với mấy chuyện xe cộ luôn rất cẩn thận, mà Lâm Phi Vũ lái xe rất “phiêu”, ngay cả hầm xoay xe ở dưới bãi đỗ xe đều chạy rất nhanh khiến Tống Nhiên không nói nên lời.

Lâm Phi Vũ thấy Tống Nhiên đã ngồi ổn định, liền thăm dò nghiêng người qua, muốn giúp Tống Nhiên thắt dây an toàn.

Tống Nhiên giơ tay chặn hắn lại: “Tự anh làm được.” Vì để thằng nhóc con không lầm đường, anh tận lực giảm bớt mấy hành động thân mật.

“Ò.”Lâm Phi Vũ xẹp xẹp miệng, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Hắn không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, gần đây anh rất để ý đến việc tiếp xúc thân mật, không chỉ là ôm hôn không được mà ngay cả “đậu hũ non” như này cũng không thể ăn nổi. Chỉ có thể nhân lúc anh ngủ quên trên ghế sô pha, hắn mới có thể trộm hôn một hồi, còn bình thường chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

May mà hắn nhận bộ “Con mồi” kia, lúc đó sẽ tiến hành theo kế hoạch...

Sau khi xe lăn bánh, Tống Nhiên lại hỏi: “Tiểu Vũ, sao em lại muốn nhận “Con mồi”? Sau khi bộ phim kia đại bạo, dành nửa năm để quay một bộ đam mỹ, đây không phải là một sự lựa chọn đúng đắn. Em suy nghĩ kỹ đi.”

Lâm Phi Vũ xoay tròn vô-lăng, một bên tính toán, một bên khẩn thiết nói: “Ca ca, lần này phòng vé “Tuyết Trung Kiếm” đại bạo, em thu được không ít hoa hồng. Nhưng thật ra tiền hoa hồng cũng chỉ là phụ, sau này em muốn trở thành cổ đông của Tống thị, không còn dựa vào thù lao đóng phim mà kiếm tiền qua bữa nữa. Được như vậy sẽ có thể tự do chọn kịch bản để đóng phim. Kịch bản của “Con mồi” em đã xem qua, rất ổn, em muốn đóng.”

Ngàn vạn lần không thể để cho anh biết mục đích thực sự khi hắn muốn đóng “Con mồi” được, nếu không liền xong đời.

Tống Nhiên gật gật đầu: “Nếu em đã nghĩ kỹ thì cứ làm theo ý của mình, anh ủng hộ em.”

Lâm Phi Vũ mím môi nở nụ cười: “Cám ơn ca ca.”

Sau khi về nhà, trước tiên Tống Nhiên tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc một chiếc áo ngủ lông xù, ngồi ở trên ghế lung tung sấy tóc.

“Ca ca, để em sấy cho anh.” Lâm Phi Vũ đứng sau ghế, lấy lý do đương nhiên rồi tiếp nhận máy sấy tóc trong tay Tống Nhiên, một bên sấy tóc cho anh, một bên nhẹ nhàng xoa bóp da đầu.

Tống Nhiên muốn cự tuyệt, dù sao anh đã quyết định, muốn bảo trì khoảng cách nhất định với nhóc con, nhưng hình như sấy tóc cũng không phải là chuyện to tát gì, cố gắng từ chối trái lại có vẻ như đang làm dáng, hơn nữa Lâm Phi Vũ massage da đầu khá tốt, rất thoải mãi, cũng rất thư thái.

Chỉ lần này thôi, lần sau không được. Tống Nhiên nghĩ như thế, liền nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, dựa lưng ra sau cho Lâm Phi Vũ sấy tóc cho mình dễ dàng hơn.

Máy sấy tóc ở bên tai phát ra tiếng “Ong ong ong” trầm thấp, ngón tay của đối phương thon dài mà mạnh mẽ, nhẹ nhàng xuyên qua từng sợi tóc, thỉnh thoảng còn ấn huyệt vị trên đầu, thoải mái tê dại...

Dần dần, mí mắt Tống Nhiên hơi trùng xuống.

Sau đó, anh mơ một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ, anh thấy mình đang chạy điên cuồng trong một khu rừng rậm nguyên sinh khổng lồ, phía sau là một đàn muỗi hút máu “ong ông ong” đuổi theo. Anh cố gắng chạy rồi chạy, nhưng căn bản không chạy thoát. Muỗi nhào tới, cổ thật ngứa, ngực cũng ngứa...

Thật sự rất ngứa.

Tống Nhiên mơ mơ hồ hồ mà mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt còn không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, áo ngủ của anh đã bị cởi ra hoàn toàn, một mái tóc màu hạt dẻ mềm mại dày đặc đang nằm sấp trên người anh. Trên ngực có cảm giác ẩm ướt ấm áp quái lạ, còn có cảm giác đau đớn cùng cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ, hệt như dòng điện rất nhỏ chạy qua.

Tống Nhiên ngây ngốc chớp mắt một cái, trong đầu “Ong ——” một tiếng, trực tiếp trống rỗng. Thằng nhóc con đang làm gì?! Đây không phải là chuyện cỏn con ôm ấp đùa giỡn như mọi ngày, cũng không phải hôm môi như trò chơi trong KTV, nó đang đối với anh, đối với anh...

Tác giả có lời muốn nói:

Tống tổng: Lời nói và hành động phải đoan chính, không thể khiến thiếu niên 18 19 tuổi nhầm đường lạc lối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.