CHƯƠNG 1
Trên bất cứ con đường nào ở kinh thành có thể tùy tiện chặn một người lại hỏi: “Buổi tối nên đến đâu chơi?”
Bất luận là lão hán lớn tuổi đầy râu hay là hậu sinh lưng hùm vai gấu, trong mười người thì có tới tám chín người sẽ nói: “Xuân Phong Đắc Ý lâu.”
Xuân Phong Đắc Ý lâu là kĩ viện sinh ý tốt nhất trong kinh thành.
Vừa chạng vạng, bọn tiểu tư đã nhanh nhẹn nhóm lên mấy trản cung đăng bằng lụa đỏ trên cầu thang. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy nhiều đốm sáng đỏ nhảy múa, tựa như lòng người bị điều gì đó mê hoặc, chân cứ thế mà bước đi trong vô thức.
Tới ngõ hẻm, một nhóm nữ tử lả lướt đang ngồi trên lầu kéo khách:
“Vị công tử này, tối nay thiếp rất cô đơn…”
“Đại gia, vào đây, vào đây, để thiếp tiếp ngài uống hai chung…”
Tiếng nói mềm mại uyển chuyển đến có thể vắt chảy ra nước. Chân còn chưa bước vào cửa, xương cốt đã mềm hết một nửa, ma xui quỷ khiến liền tiến vào lâu.
Vào trong, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một tấm rèm lớn màu hồng đào lả lướt tung bay, tiếng nhạc, son phấn, hương rượu tất cả đều mơ màng lung linh, nhẹ nhàng quấy nhiễu, một chút khí lực phản kháng cũng chẳng còn, dù là sắt thép chỉ cần đảo mắt liền trở nên nhu hòa.“Vị công tử này mới lần đầu đến đây sao? Chao ôi, nhìn xem nhìn xem, còn chưa nói gì mặt đã đỏ lên rồi. Ôi! Càng đỏ hơn kìa, ha ha ha ha…Xấu hổ hả? Cần gì xấu hổ gì chứ? Đã tới nơi này rồi mà còn xấu hổ?”
Xuân Phong ma ma của Xuân Phong Đắc Ý lâu eo buộc nhu quần màu xanh lá mạ, bên ngoài khoác một kiện áo đơn rộng tay bằng lụa mỏng đỏ thắm, phe phẩy quạt mỹ nhân uốn éo đi đến tiếp đón: “Ngài thích dạng nào? Muốn tìm cô nương thì đến Xuân Phong Đắc Ý lâu của ta là đúng chỗ rồi! Xuân Phong ma ma bảo đảm sẽ tìm cho ngài người vừa ý!”
[8: Quạt mỹ nhân: cây quạt trên mặt có vẽ hình mỹ nhân, có thể là quạt giấy hay quạt tròn.]
Khuôn mặt ước chừng đã trét qua ba lớp phấn trắng tiến lại gần, đôi môi đỏ tươi lúc khép lúc mở, cứ đưa tay kéo khách vào bên trong: “Nhìn này, đây là Thúy Thúy, khuôn mặt này, dáng người này…Đây là Hương Hương, bộ ngực này, đôi chân này, cái eo này…Lại đây nhìn Hồng Hồng nhà chúng ta đi, xướng khúc, đánh đàn đều giỏi, sở trường nhất chính là thổi tiêu…Ôi này, nhìn ta nhìn ta, ha ha ha ha, công tử ngài còn không rõ sao? Vào phòng thì sẽ hiểu được thôi. Hồng Hồng, nhanh lên! Còn không mau hảo hảo hầu hạ…Công tử ngài muốn gì cứ việc phân phó nha! Ha ha ha ha…”
Cười đến dùng quạt che đi nét mặt, tựa vào lan can chạm khắc màu son đi xuống, một cảnh rượu chè say sưa, ca hát thanh bình.Lục Hằng Tu đứng trước Xuân Phong Đắc Ý lâu, *** thanh tiếu ngữ bên trong lọt vào tai, không khỏi nhíu mày, gương mặt vốn nghiêm túc dường như lại khoác thêm một tầng sương giá.
Hắn vẫn không nhúc nhích đứng một lúc lâu mới hạ quyết tâm, hít một hơi sâu, nhấc chân bước vào bên trong.
Vạt áo màu đá xanh hất tấm rèm lụa màu hồng phấn lên, bọn người hai bên đang tán tỉnh nhau đồng loạt cau mày giả bộ không thấy nhưng thật ra có vài vị quan viên đến tìm vui vừa thấy thừa tướng đương triều đã vội vã đẩy nữ tử trên đùi ra dùng tay áo che mặt trốn đi khắp nơi. Lục Hằng Tu cũng không để ý tới, quen bước đi lên lầu.
“Ai da, Lục thừa tướng trẻ tuổi! Ngài tính làm gì vậy, muốn hù chết các cô nương sao.” – Xuân Phong ma ma tươi cười chặn phía trước.
Lục Hằng Tu dừng bước, sắc mặt cũng không dịu đi, trầm giọng hỏi: “Người đâu?”
“Vẫn như cũ, ở phòng chữ Thiên thứ nhất.” – Bày ra gương mặt nồng hậu lại bị tạt một gáo nước lạnh, Xuân Phong ma ma nhếch miệng, tức giận nói.
“Ừ.” – Lục Hằng Tu gật đầu, cất bước rời đi.
“A…” – Nữ tử ăn vận lòe loẹt nhìn theo bóng dáng ấy cười đến hàm súc sâu xa.
Ở ngoài phòng đã nghe thấy tiếng nhạc, nữ tử xướng khúc có giọng hát mượt mà dễ nghe, cùng với tiếng đàn tỳ bà da diết cất lên: “Ngày xuân dạo chơi, hạnh hoa vương đầy tóc. Trên đường là ai tuổi trẻ đầy phong lưu. Thiếp muốn trao thân, suốt đời vui vầy. Tuyệt tình vứt bỏ, không chút hổ thẹn!”
Lục Hằng Tu đứng trước cửa phòng, vươn tay gõ cửa.
“Ai?” – Người bên trong hỏi, là giọng nam, thấp thoáng ý cười trầm thấp, giọng nói êm tai không gì miêu tả nổi.
“Thần, Lục Hằng Tu.” – Người đứng trước phòng đáp, lại vẻ mặt nghiêm trang ngữ điệu tôn kính, còn ẩn giấu sự tức giận.
Tiếng ca bên trong lập tức ngưng lại, cửa phòng lạch cạch mở ra.
Phía sau cửa một nam tử toàn thân vận cẩm y vàng nhạt đang đứng, tóc đen như mực, một đôi mắt phượng, đuôi mắt nhọn nhọn thoảng qua sự thách thức, giảm đi sự đoan chính, thêm vài phần tà vọng. Đôi môi đỏ tươi hơi hơi cong lên, không lên tiếng vẫn chỉ cười cợt. Đội tử kim quan, phối với thuý ngọc đeo bên thắt lưng, nam tử trước mắt cả người cao quý chính là vua của Đại Ninh vương triều đăng cơ ba năm vẫn là kẻ vô tích sự, bị quần thần âm thầm mỉa mai cái tên “Dung quân” Ninh Hi Diệp.
Vừa thấy Lục Hằng Tu, Ninh Hi Diệp khẽ cười: “Trẫm biết ngươi nhất định sẽ tìm đến mà.”
Lông mày Lục Hằng Tu đang nhíu chặt cũng buông lỏng, nhìn khuôn mặt tươi cười của y hỏi: “Bệ hạ biết thần sẽ đến?”
“Ừ.” – Ninh Hi Diệp gật đầu, gương mặt tươi cười lại càng thêm đắc ý: “Mỗi lần trẫm đến nơi này, ái khanh không phải sẽ lập tức đuổi tới sao?”
“Như vậy…” – Lục Hằng Tu như trước lẳng lặng nhìn y, khóe miệng từng chút từng chút chậm rãi cong lên, cũng không phải xinh đẹp gì lắm nhưng khi cười lên lại sinh động hơn hẳn, vẫn là dung mạo kia, cởi bỏ sự đoan chính lộ ra một ít ý vị thanh nhã, lọt vào mắt Ninh Tuyên Đế: “Như vậy bệ hạ cũng nên biết, kế tiếp nên làm gì đúng không?”
Dứt lời, hắn không đợi Ninh Tuyên Đế hoàn hồn đã xoay thân đi xuống lầu dưới: “Thái Tổ hoàng đế thánh minh, viết ra Đế sách để răn dạy hậu thế tử tôn. Thỉnh bệ hạ ngự bút ghi chép vài chữ, ngày mai khi lâm triều ban thưởng quần thần mỗi người một quyển, cho mọi người cùng lĩnh ngộ sự dạy bảo của Thái Tổ hoàng đế. Vài vị các lão, cùng quan viên ở Lục bộ, học sĩ lớn nhỏ trong Hàn lâm viện, Thái y viện, các Viện phán cùng các Xử bộ trong kinh thành, viện, tự, thai, phủ quan viên, cũng rất thành tâm thành khẩn, mong bệ hạ chớ quên.”
Nụ cười trên mặt liền cứng lại, hoàng đế mới vừa rồi còn cười đến thoải mái vội đuổi theo bi thương khẩn cầu: “Tiểu Tu, Tiểu Tu…Trẫm…trẫm đùa ngươi chút thôi…Tiểu Tu…Trẫm từ nhỏ đã thích ngươi rồi, trẫm đã nói cả đời sẽ thích ngươi mà, trẫm làm sao ở sau lưng ngươi này này nọ nọ chứ…Đúng không? A? Tiểu Tu…”
Đành vậy, thừa tướng đại nhân quyết tâm, vừa nghe hoàng đế cứ ồn ào không biết xấu hổ không biết thẹn thùng, nắm tay càng nhanh siết lại, sắc mặt xanh đến độ rất nhanh đã tiệp với màu của xiêm y trên người. Bước chân cũng càng lúc càng nhanh, giẫm bình bịch lên mấy bậc thang.
Khi xuống lầu, Xuân Phong ma ma quay ngoắt lại: “Trong nhị vị, ai sẽ tính tiền đây?”
Lôi bàn tính nho nhỏ bằng vàng ròng ra gảy gảy mấy cái, tiếng lách cách vang lên: “Rượu, người xướng khúc, điểm tâm, ba cô nương, một phòng chữ Thiên, đúng rồi, Tú Tú chúng ta phải phục vụ đêm…”
Không đợi bà ta báo hết sổ sách, Lục thừa tướng trẻ tuổi đã tức giận bỏ đi không quay đầu lại: “Ba ngày sau, thỉnh bệ hạ ngự bút chép Đế sách, từ quan viên mười chín châu cho đến thái thú, sư gia mỗi huyện nha, mỗi người một cuốn, ngàn lần mong thánh thượng chớ quên!”
“Tiểu Tu…” – Công tử mặc áo vàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi muốn đuổi theo nhưng lại bị Xuân Phong ma ma nhanh chóng chặn đường.
“Khách quan, đến kỹ viện phải trả tiền đó. Ở đây ta chính là công đạo, bất luận sang hèn, đều chỉ một giá.” – Tiến lại gần bên tai Hi Diệp thấp giọng cười nói: “Có như vậy cả hai bên mới cùng nhau vui vẻ được phải không? A? Ha ha ha ha…”
“Bà…” – Nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử đã bán lão từ nương lại mặc đồ đỏ xen xanh lá, Ninh Tuyên Đế tức giận lấy ngân lượng nhét vào tay bà rồi vội vàng chạy ra cửa. Sao còn thấy bóng dáng của Lục Hằng Tu?
[9: Bán lão từ nương: người phụ nữ đã đến tuổi trung niên.]
“Thật là…Thật đúng là tự làm mất tiền của mình. Ở chỗ này không phải là gặp nhiều người làm quan sao? Cứ tùy tiện túm một kẻ để tính tiền không phải là xong rồi sao?” – Ninh Hi Diệp cầm bạc, mở miệng ra trách móc, ánh bạc chiếu sáng đôi môi đỏ: “Quả thật là đến tìm kĩ nữ cũng không xong. Chả trách bị gọi là dung quân.”
Khi trở lại phủ, đèn trong phòng còn sáng. Lục Hằng Tu vội sải bước đi vào: “Mẫu thân còn chưa ngủ sao?”
“Ừm.” – Nữ tử đầu đầy tóc bạc ngồi ở ghế trên dịu dàng nhìn Lục Hằng Tu: “Đêm rồi mà vẫn còn bận rộn vậy à?”
“Vâng.” – Lục Hằng Tu lui sang một bên, khoanh tay đáp.
“Được. Mẹ chỉ là một người đàn bà, không hiểu quốc gia đại sự.” – Lục lão phu nhân ngưng mắt nhìn vào mắt Lục Hằng Tu, chậm rãi nói: “Nhưng mà có một việc mẹ biết rất rõ. Đó là vô luận như thế nào, thanh danh của lịch đại tổ tiên Lục gia ta vất vả tích góp tuyệt đối không được có chút tổn hại nào. Lục gia từ khi Thái Tổ hoàng đế phất cờ khởi nghĩa đã tùy thị bên vua, dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, mệt nhọc trong triều ai chẳng có, vì thẳng thắn khuyên can mà phải chống gậy đứng ngoài ngọ môn cũng đã trải qua, như phụ thân con lao lực thành bệnh, mới tráng niên đã sớm từ trần. Lục gia có uy danh như ngày hôm nay, ân sủng của quân vương là điều thứ nhất, giữ mình chính trực là điều thứ hai. Con cháu cho dù vô năng, không thể phò vua giúp nước, nhưng cũng không được siểm nịnh tham quyền, gây họa triều cương. Nếu như có chuyện đó, cho dù thiên hạ đại xá, Lục thị cũng quyết không tha thứ. Chuyện này con đã rõ chưa?” –“Nhi tử nhớ rõ.” – Hằng Tu đáp.
“Được, hiểu là tốt rồi. Cũng không còn sớm, con cũng mau nghỉ ngơi đi.” – Được tì nữ dìu, Lục lão phu nhân chậm rãi đứng dậy: “Thánh thượng làm gì đó là chuyện của thánh thượng. Chuyện triều chính nếu con không cần mẫn sẽ không thông suốt. Đừng chuyện gì cũng tự quyết định, hãy cùng các vị các lão thương nghị thảo luận, Phương Tái Đạo đại nhân của Đại Lý Tự, Cố Đình Quân đại nhân bên Lại bộ đều là tiền bối của con, làm việc đều phải nghe theo người ta.”
“Vâng” – Lục Hằng Tu khom người đáp.
Khi đứng dậy nhìn lên tấm ngự biển “Trung thuận hiền lương” trên sảnh đường, đó là do Thái Tổ hoàng đế tự tay viết, là vinh quang không gì sánh nổi của Lục thị. Nền đen chữ vàng, khí phách phong phạm.
Ngẩng đầu nhìn, ánh nến nặng trĩu, tấm biển nặng trĩu, nặng nề đến mức làm lòng chùng xuống, gian nan đến ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Theo thói quen hắn lại vuốt ve cái bình an kết màu lục bích đeo bên thắt lưng, ma sát với lòng bàn tay, cảm giác được sờ vào những sợi tơ trơn nhẵn, cứ như vậy mà vỗ về, xem như là an ủi bản thân.
Một chút buồn ngủ cũng không có, dứt khoát rời khỏi nhà.
Xuyên qua Bạch Thạch Nhai đi về phía trái, Đông Hạng vốn là một con đường nhỏ yên tĩnh, ban ngày người cũng không nhiều, vừa đến tối thì ngay cả một bóng người cũng chẳng có.
Lúc này, chìm vào trong sự lờ mờ của đầu ngỏ là một quán điểm tâm nho nhỏ, dùng vải dầu rách nát che đi một góc, treo lên một ngọn đèn dầu ánh sáng ảm đạm. Vào ban đêm, chỉ một chút ánh sáng mỏng manh như vầy thôi đã hết sức ấm lòng.
Đôi vợ chồng già đang canh bếp lò quay đầu lại tiếp đón: “Ôi trời, Lục đại nhân ngài lại đến chiếu cố việc làm ăn của lão à. Ngài muốn ăn gì? Vẫn một chén mì hoành thánh sao?”
“Vâng.” – Lục Hằng Tu tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ thấp lùn, trong tay còn nắm chặt cái bình an kết.
Bàn ghế cũng đã có tuổi, rung lên kèn kẹt kèn kẹt, hòa vào tiếng nước sôi của nồi mì cùng tiếng tí tách của củi lửa.
Lão bá vừa múc mì trong nồi ra vừa nói chuyện với Lục Hằng Tu: “Lục đại nhân bận đến tận giờ này sao? Thật là, lúc này là canh mấy rồi? Quan tốt a…Quý phủ đều là quan tốt mà…”
“Không có gì.” – Lục Hằng Tu nhìn những chiếc bóng cao thấp không đồng đều của mấy căn nhà trong ngõ nhỏ, thản nhiên nói: “Là việc nên làm thôi.”
“Mấy ngày này bận lắm ư? Tiểu nhân cũng nghe nói, phía nam lại lụt, bọn Man tộc phương bắc lại đến tìm hoàng thượng đòi thành trì, hừ, nói cho cùng, bọn chúng chẳng phải chỉ đến phá rối thôi sao? Aii…Đầu năm nay sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
“Đúng vậy…” – Thở dài, từng chuyện từng chuyện lo lắng như cùng bóng đen quanh thân ép sát lại.
Tin cấp báo ba ngày trước, phía nam lại có hồng thủy, đầu xuân hằng năm đều như thế, trước đây cũng không sao nhưng trận lũ lụt lần này là lớn nhất trong mười mấy năm qua, biết bao người chết đuối, bao người trôi giạt khắp nơi lại có không ít nhà cửa bị tàn phá, kho lúa ở địa phương cũng đã muốn thấy đáy. Tấu chương một phong lại một phong như tuyết rơi bay đến. Man tộc phương bắc lại nhân cơ hội này tập kết ở biên giới, sợ là khó tránh khỏi phải đánh một trận. Nghe trinh sát báo lại, Nguyệt thị tộc phía tây cũng không an phận, đã ngấm ngầm muốn tạo phản, nghị hòa hay chiến tranh đều cần chuẩn bị sớm. Còn có quan viên được đề bạt cách chức một năm nay, việc buôn bán muối khó khăn, thái thú mới điều nhiệm ở các châu. Một chút chuyện nhỏ như hạt vừng được đưa lên triều đình thì cũng có thể dính dáng liên can đến rất nhiều mặt lợi hại, bên nào cũng không thể đắc tội, phải xử lý mọi việc công bằng. Nếu là một người liêm chính vì dân hoặc ít nhiều có tâm tiến thủ thì cũng được thôi. Nhưng đương kim hoàng thượng hiện tại cứ khăng khăng…Thật sự là không nhắc tới cũng được. Đăng cơ ba năm, thật đúng như Hoàng các lão nói, không nhận ra điểm nào tốt cũng không tìm được điểm nào không tốt, không phạm sai lầm to lớn cũng không thể lập được đại sự lớn lao để có thể ghi danh sử sách. Giống như mấy tên côn đồ lưu manh ở dân gian, một người ăn no cả nhà không đói bụng, được ngày nào qua ngày đó, qua loa cho xong.
“Mì hoành thánh của ngài được rồi đây, thong thả dùng.”
Mì hoành thánh đựng trong cái chén lớn khắc hoa lan được đặt lên bàn, tỏa ra hơi nóng hầm hập, tất cả buồn phiền trong lòng giống như được cuốn theo luồng nhiệt khí ấy tiêu tán trong bầu trời đêm, chỉ để lại cảm xúc rõ ràng của bình an kết trong tay.
Cách lớp sương mù dày đặc nhìn ra, dường như có thể thấy được những chuyện từ rất lâu.
Đó là lúc nào nhỉ? Là năm mình bảy tuổi ư? Làm thị đồng cho thái tử, vào cung hầu thái tử và nhị hoàng tử đọc sách.
Thái tử thân thể luôn yếu nhược ngay cả màu môi cũng nhợt nhạt, lại thêm một đôi mắt hắc thạch tĩnh mịch. Thái tử đã gần mười tuổi kéo tay hắn thân thiết nói: “Đây là Hi Diệp, hai người làm quen đi.”
Nhị hoàng tử cùng tuổi với hắn túm chặt lấy tay hắn phân bua, ánh sáng rực rỡ trong mắt phượng hơi hơi lóe ra: “Tiểu Tu, Tiểu Tu, còn nhớ ta không? Ngươi đã đồng ý làm nương tử của ta rồi đó! Không cho phép nói quên.”
Chỗ hai bàn tay tiếp xúc ướt đẫm, không biết là mồ hôi từ tay ai ứa ra. Nhưng mà bàn tay kia cũng không còn run nữa, y tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Nhớ chưa? Ta thích ngươi đấy.”
Có thể nghe được cả tiếng thở của y, tim muốn nhảy ra khỏi ***g ngực.
Ninh Tuyên Đế mặc dù không xuất sắc nhưng ngày ngày đều tảo triều.
Bề dưới nói khoản cứu tế phía nam còn chưa đưa đến, bên thái thú các châu lại tới cấp báo thúc giục. Ngoài ra, số bạc ban đầu sợ vẫn chưa đủ, có thể thêm một chút hay không?
Ninh Tuyên Đế trên long ỷ liền gật đầu: “Chuẩn ý nguyện của Lý đại nhân.”
Bên kia lại có người đứng ra nói, không thể nhân nhượng bọn Man tộc phương Bắc nữa, xin lập tức xuất chinh bình loạn.
Ninh Tuyên Đế lại gật đầu: “Vậy vất vả cho Tần nguyên soái rồi.”
Lại bàn đến chuyện Nguyệt thị tộc phía tây, là chiến hay là hòa? Có người nói, hay là hòa đi, hai bên chúng ta chiến đấu đã quá mức mệt mỏi. Có người lại nói, nhất định phải chiến, bằng không làm sao thể hiện uy phong tứ hải thần phục của Đại Ninh vương triều chúng ta?
Cuộc tranh cãi phân thành hai luồng, ngươi một lời ta một tiếng, ai cũng không chịu nhường ai. Cuối cùng đều nhất loạt quỳ xuống hô: “Cung thỉnh thánh thượng thánh tài.”
Ninh Hi Diệp nháy mắt mấy cái: “Vậy các khanh gia cứ từ từ thương nghị, có kết quả rồi lại đến bàn bạc tiếp.”
Tiếp đến lại là chuyện điều nhiệm quan viên các châu, phản ứng còn dữ dội hơn so với chuyện trước. Người được đề cử là môn sinh của mình, là nhi tử ruột của bản thân, còn có tiểu cữu tử của mình, cho dù đó là kẻ vô lại cũng phải ưỡn ngực nghiêm mặt nói “Niệm ngươi tuổi nhỏ, không bằng theo ta học hỏi hai năm.” Tóm lại là nửa điểm cũng không cho tổn hại đến mặt mũi mỗi người.
[10: Tiểu cữu tử: em vợ.]
Còn có vài tên cứ chăm chăm mấy chức quan béo bở. Dương Châu còn thiếu một thái thú. Đó vốn là nơi không tai không họa có thể đến nghỉ dưỡng, lại thêm thuyền bè lớn nhỏ lui tới trên kênh đào, thuế trắng thuế đen thu được bằng việc buôn muối, chi phí hằng năm triều đình cấp để sửa chữa dinh thự cùng các hạng khoản vân vân khác, chỉ cần là một tên tâm can không phải là đá tảng làm thái thú thì quanh năm suốt tháng bạc ào ào chảy vào túi như nước sông đào, so với làm quan trên kinh thành còn tự tại hơn.Hoàng các lão nói: “Trương đại nhân thái thú Quỳnh Châu trước đây làm quan thanh liêm, có uy danh vì dân, có thể điều nhiệm đến Dương Châu.”
Chòm râu Sử các lão run run, hừ lạnh một tiếng: “Môn sinh tâm đắc của Hoàng các lão tất nhiên là không tồi rồi. Thần thiết nghĩ Mẫn đại nhân của Thanh Châu phủ tuổi trẻ tài cao, có thể đảm đương trọng trách này.”
“Con rể hiền của Sử các lão tất nhiên tài giỏi hơn người khác gấp bội.” – Hoàng các lão cũng không tỏ ra yếu kém, liếc mắt xoay người lại, mắt nhìn thẳng lên trền nhà.
“Chúng thần làm việc công, lấy xã tắc ta làm trọng, Hoàng các lão đừng nên công tư bất phân.”
“Lão thần công tư bất phân, vậy Sử các lão gọi là gì? Lấy việc công làm việc tư sao?”
“…”
Môn sinh, bạn cũ, đồng liêu, trong triều có ai không có dây mơ rễ mávới nhau? Lấy hai vị các lão làm đầu phân thành hai phe, nhốn nháo ồn ào, ngươi nói ta lấy việc công làm chuyện riêng, ta nói ngươi thị phi bất phân, nợ cũ bao nhiêu năm trước cũng có thể lôi ra tính toán, còn càng tính càng dây dưa bất phân, trước mắt đã có thể náo động.
Lục Hằng Tu cau mày đứng một bên quan sát, lại thêm mấy đêm phê công văn chồng chất đến ngay cả thời gian chợp mắt cũng không có, sáng sớm vào triều đầu đã đau lâm râm, lúc này lại nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ, đã cãi nhiều năm như vậy rồi, vẫn là nguyên nhân đó, vẫn là lí do thoái thác đó, cơn đau yên ổn trong chốc lát lại bắt đầu tác quai tác quái.
Liếc mắt nhìn Ninh Tuyên Đế trên thềm ngọc, vẫn là vẻ buồn bã ủ rũ mới rồi, lười nhát nghiêng thân tựa vào long ỷ, nhếch miệng xem đến hăng say. Thật muốn đem bạch ngọc hốt bản trong tay đập lên mặt y, Đế sách y đã chép đến như sâu trong bụng rồi.
“E hèm ——” – Lục thừa tướng nhịn không nỗi, ho khan một tiếng.
Quần thần còn chưa phản ứng, Ninh Hi Diệp đã nghe thấy, nhanh thu lại ý cười, ngồi thẳng lưng trầm giọng nói: “Ưm…Các khanh gia, còn có gì muốn tấu không?”
Nói xong quay đầu lại, nhe răng cười với Lục Hằng Tu. Lục Hằng Tu hạ tầm mắt, giả bộ chưa từng thấy.
Vừa mới bãi triều, Linh công công bên người Ninh Tuyên Đế liền bày ra khuôn mặt tươi cười bất cứ lúc nào cũng có thể chảy mỡ đi tới mời: “Lục thừa tướng dừng bước, hoàng thượng đang chờ ngài trong thư phòng.”
Hằng Tu xoa xoa hai bên thái dương đi theo ông ta đến thư phòng, dọc theo đường đi còn phải nghe ông nhắc mãi: “Tuy nói không cần mẫn bằng tiên đế lúc trước nhưng hoàng thượng của chúng ta kỳ thật cũng đã cố gắng rất nhiều. Ngài biết không tối hôm qua người đọc sách đến canh ba mới ngủ đấy.”
Y lại xem mấy bức xuân cung đồ trong tiểu họa phường bên đường sao? Lục Hằng Tu trong lòng thầm hỏi.
Lúc trước có một lần, y cực kì hứng thú triệu hắn đến nói là có thứ tốt muốn hắn xem. Mở cuốn sách hơi mỏng nhìn vào, có hai người *** ôm lấy nhau, lại xem tiếp, bốn năm người cùng nhau cũng có, trên giường, trên ghế, bên sông nhỏ…Muốn bao nhiêu ngượng ngùng xấu hổ có bấy nhiêu, vậy mà Ninh Hi Diệp còn vui tươi hớn hở nhìn chòng chọc vào mặt hắn: “Chúng ta thử xem, được không?”
Thật muốn ngay tại chỗ này lấy nến đốt sách chạy lấy người: “ Đế sách, trên dưới cả nước mỗi người một quyển.”
Vừa nghĩ vừa đi đến cửa thư phòng, tiểu thái giám trông coi cạnh cửa vội bắt tay thông báo: “Đại Lý Tự Phương Tái Đạo đại nhân đang nói chuyện bên trong, bệ hạ nói nếu Lục đại nhân tới thì mời đến Thiên Điện ngồi một lát uống tách trà.”
Lục Hằng Tu nói không cần rồi đứng chờ cạnh cửa.
“Ôi Lục thừa tướng cũng ở đây à.” – Thần vương gia từ xa xa đi tới, bên nách còn kẹp một cây dù giấy.
“Thần bái kiến vương gia.” – Lục Hằng Tu chắp tay hành lễ.
Thần vương gia cùng tiên đế là anh em họ, anh em của tiên đế không nhiều lắm, trừ bỏ vị Thần vương gia này thì mấy vị vương gia khác hoặc là quanh năm ốm đau nằm trên giường hoặc là lầm lỗi bị lưu đày. Vị vương gia trước mặt này cũng không quan tâm đến chính sự nên rất tiêu dao, nhưng mà tiêu dao hơi quá, là người đã qua ba mươi, vương phi cũng không lấy, cả ngày chơi bời lêu lổng chạy đông chạy tây, luận đến bản lĩnh không lo sự nghiệp, so với chất tử hoàng đế của ông thì cao hơn một bậc.
“Lục thừa tướng nghe nói gì chưa? Trung Tĩnh Bá hầu phủ lại thêm một tiểu tôn tử. Đây là đứa thứ tư nhà bọn họ rồi.” – Thần Vương gia là một nam nhân có thể sử dụng từ xinh đẹp để hình dung, hơn nữa lại được chăm sóc rất tốt, khóe môi hơi cong, mày nhọn khẽ động, so với thanh niên hơn hai mươi tuổi còn có thể dễ dàng làm một thiếu nữ phát sinh tình ý hơn: “Ngài chắc không biết nhưng thái hậu tẩu tử của ta thì hâm mộ đến phát thèm. Nghe đâu đang chuẩn bị lập hậu cho hoàng thượng đấy.”
Lục Hằng Tu chỉ cảm thấy trong đầu ong ong hết cả lên, tay lại vô thức sờ lên bình an kết bên hông, mặt cũng không lộ biểu cảm thản nhiên hỏi han: “Thật không?”
“Cũng không phải. Đám đồng lứa với hoàng thượng so với đồng lứa của ta còn kém trưởng thành hơn, Hi Trọng lại không nói một tiếng đã trốn đi. Hi Diệp có muốn chống lại cũng không nổi nữa.” – Thần vương gia xúc động thở dài. Ông còn muốn nói gì đó, ánh mắt chợt dừng lại, vội vàng chắp tay với Lục Hằng Tu: “Lục đại nhân, xin lỗi không tiếp được.”
Lục Hằng Tu nhìn theo bóng dáng ông, Đại Lý Tự khanh trong mắt mang chính khí nghiêm nghị từ thư phòng bước ra, Thần vương gia liền cầm dù vội vàng chạy đến nghênh đón, thấp thoáng nghe thấy ông nói: “Trời âm u, có vẻ như sắp mưa, sợ khi ngươi xuất môn hạ nhân không mang theo dù, dầm mưa cảm lạnh không tốt…”
[11: Khanh: một chức quan thời xưa.]
Trong lúc đang ngơ ngác, chợt nghe Linh công công ngân giọng hô: “Lục đại nhân, hoàng thượng cho mời.”
“Phương đại nhân nói về chuyện khoản cứu tế kia, nói cái gì còn chưa đến, ngầm phái người đi tra, hai trăm vạn lượng trẫm cấp tới bên kia chỉ còn lại không đến hai mươi vạn. Khó trách nói không đủ, sợ trẫm không biết cách tiêu tiền sao? Muốn cho bọn họ đến giúp trẫm tiêu?”
Mới bước chân vào, ngay cả lễ còn chưa làm, Ninh Tuyên Đế ở sau bàn viết đã nổi giận đùng đùng mở miệng.
“Ngân lượng cứu tế đưa xuống bị hết kẻ này đến kẻ khác bóc lột, điều này đã thành lệ thường. Thánh thượng các triều cũng muốn xử lí nhưng bên trong lại quá mức rắc rối phức tạp, nếu điều tra rõ chỉ sợ mấy vị trọng thần trong triều cũng không thoát khỏi dính líu, gây tổn thất rất lớn. Vì vậy, từ trước đến nay có thể bắt bao nhiêu thì bắt, bắt được thì tịch biên tru di để răn đe, bắt không được thì chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.” – Lục Hằng Tu chậm rãi nói: “Khi tiên đế còn sống, chuyện này thường dụng hình điều tra, cho nên tình hình cũng tương đối ổn định. Lúc này biến thành như vậy…”
Hằng Tu ngậm miệng không nói, chỉ sâu xa nhìn Ninh Hi Diệp.
Ninh Tuyên Đế bị hắn nhìn liền hạ một nửa khí thế, dựa lưng vào ghế nói: “Trẫm đã lệnh Phương đại nhân chấp chưởng việc này, nói là đã bắt được vài người, đang tiếp tục tra rõ, qua vài ngày là có thể tra ra người chủ mưu. Trẫm thật muốn xem là ai vội muốn quản việc tiêu bạc của trẫm.”
“Ừm” – Lục Hằng Tu gật đầu, lúc nãy hắn đã nói hết, y sẽ không miễn cưỡng hỏi hắn nữa. Phương Tái Đạo là người trong mắt không có lấy một hạt cát, ông ta đã điều tra thì nhất định không bắt được tên cầm đầu sẽ không cam lòng. Đến lúc này, việc thay đổi quan viên là không tránh được, hôm nay vì một thái thú địa phương mà có thể nhốn nháo đến như vậy, lần tới vì mấy chức quan ở kinh thành còn khuyết không phải sẽ ầm ĩ cả ngày.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, đã thấy Ninh Tuyên Đế từ sau bàn viết tới trước mặt, đôi mắt đăm chiêu dõi theo gương mặt hắn: “Bệ hạ…”
Muốn nói gì đó, Ninh Hi Diệp lại cúi người ôm lấy hắn, thân hình kề sát, nhất thời líu lưỡi cứng họng.
“Hằng Tu ơi” – Bên tai truyền đến tiếng Ninh Tuyên Đế than nhẹ: “Thái hậu giục trẫm lập hậu.”
Gác cằm lên vai hắn, ngay cả hơi thở khi y nói chuyện cũng cảm nhận được rõ mồn một: “Trẫm thích ngươi mà. Trẫm vốn nghĩ ngươi không thích trẫm cũng không sao, trẫm sẽ chờ. Một năm, hai năm, ba năm…Có thể chờ đến một ngày ngươi mở miệng. Ha ha nhoáng cái đã hơn hai mươi năm, ngươi nói trẫm làm sao có thể chờ không biết chán chứ? Hả? Nhưng hiện tại nên làm gì bây giờ? Nếu trẫm lập hậu, đến chết ngươi cũng không chịu nói? Trẫm hai mươi năm nay không phải thanh sạch mà đợi sao? Hả? Trẫm làm sao không nghĩ đến việc lập hậu chứ? Ngươi xem Thần hoàng thúc không phải không lấy vợ sao? Hằng Tu ơi để ngươi mở miệng làm sao lại khó như vậy chứ? Hả? Ngươi xem trẫm từ sáng đến tối đều nói, không phải dễ dàng lắm ư? Sao tới phiên ngươi thì sống chết không mở miệng? Hả?”
“Bệ hạ…” – Thân thể ấm áp dựa vào nhau, ngay cả thần trí cũng mơ màng, Lục Hằng Tu đấu tranh tâm lí mở miệng lại bị Hi Diệp ngăn lại.
“Suỵt. Cho trẫm ôm một lát, chỉ một lát thôi…”
Hai mươi năm, ngươi thực nghĩ lòng dạ ta là sắt đá sao? Nhưng mà…
Trước mắt giống như lại thấy tấm biển “Trung thuận hiền lương” treo trong nhà, nặng nề đè ép, thở cũng không được.
“Con cháu cho dù vô năng, không thể phò vua giúp nước, nhưng cũng không được siểm nịnh tham quyền, gây họa triều cương. Nếu như có chuyện đó, cho dù thiên hạ đại xá, Lục thị cũng quyết không tha thứ.”Cơn đau đầu càng thêm dữ dội.
Ngây ngốc ra khỏi ngự thư phòng, sắc trời âm u, quả thật là trời có vẻ sẽ mưa.
“Lục đại nhân, Lục đại nhân” Tay áo bị túm lại, Lục Hằng Tu quay đầu, nhìn thấy gương mặt tươi cười hồn nhiên, hai bên má có lúm đồng tiền, trong miệng lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ.
“Tề đại nhân.”
Tề Gia là con một phú thương trong kinh thành, phụ thân đút rất nhiều tiền cho cậu làm một tán quan ở lễ bộ. Nói là quan, kỳ thật là không quyền không thế, giúp thiên tử lo liệu mấy nghi thức tế tổ lạy thiên vân vân, quan hàm cũng là thấp nhất trong chúng quan ở kinh thành. Chính cậu cũng là người không có chí hướng, bách quan đều nói cậu ta không tiến thân nỗi, cậu cũng không để ý, cả ngày cứ tươi cười với bất kì ai. Ninh Tuyên Đế nhàn nhã không có việc gì làm thì đùa giỡn với cậu kêu: “Tiểu Tề, Tiểu Tề”. Nếu bị Lục Hằng Tu phát hiện làm sai chuyện gì liền nài nỉ Tề Gia. Tề Gia cũng không thấy bị ức hiếp ngây ngô nói: “Không có gì, không có gì. Thật sự là tiểu thần làm.” – khiến Lục Hằng Tu lâm vào thế khó xử.
“Chuyện gì vậy? Nghe nói hoàng thượng phải lập hậu?” – Cậu cũng không nhìn sắc mặt của Lục Hằng Tu, nhỏ giọng hỏi.
“…” – Lục Hằng Tu không đáp lời.
Tề Gia lại tưởng hắn không chịu nói càng nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân…tiểu nhân cũng không biết thế nào. Chỉ nghĩ muốn hỏi cho chính xác, nếu là thật, chúng tiểu nhân phải sớm chuẩn bị, phượng bào cũng phải làm liền, có quy củ gì thì chúng tiểu nhân phải là người đầu tiên nắm rõ, miễn cho đến lúc đó lúng ta lúng túng. Ngài cũng biết, tiểu nhân ngốc, đến lúc đó lại làm cho người khác chê cười, vậy sẽ làm mất mặt thánh thượng.”
Nói đến khúc sau, cậu chẳng tươi cười nữa, lộ ra bộ dạng đã làm sai chuyện gì.
Hằng Tu chỉ thở dài một hơi nhẹ nhàng nói với cậu: “Vẫn chưa có tin chính xác, Tề đại nhân đừng hoang mang như thế.”
Tề Gia lúc này mới tươi cười, vội gật đầu không ngừng: “Ừ!”
Thế nhưng sắc mặt Lục Hằng Tu lại hoảng hốt, liền nắm chặt lấy bình an kết bên hông.
Khi ra cửa cung, ngay cả lão sư của mình – Cố Đình Quân đại nhân – cũng không chào hỏi đã vội lên kiệu.
“Đó là thư đồng của Cố đại nhân sao? Sao ta chưa từng thấy qua? Hắc, còn phải nói, thật đúng là khó quên.”
Ngoài kiệu có người tán gẫu, hắn kéo mành xoay đầu lại nhìn thoáng qua bên ngoài.
Quả thật là người đó khiến cho người ta thấy rồi sẽ không dễ quên, nhất là đôi mắt như quả hạnh, trầm ngâm nhìn Cố Đình Quân. Tình cảnh hai người đứng đối diện nói chuyện với nhau, lọt vào mắt người khác cũng không biết nói là loại cảm giác gì.
Buông mành nhắm mắt dưỡng thần, cỗ kiệu rung từng nhịp từng nhịp, lập tức thấy buồn ngủ.
“Nè, kiệu của Lục đại nhân kìa. Vừa bãi triều sao? Trời, thật là khổ, mới sáng sớm muốn rảnh rỗi một chút cũng không được. Nhìn đi, người ta là Lục tướng gia ngay cả triều cũng thượng xong rồi, bọn tiểu quỷ các ngươi còn không mau đứng lên lau dọn sạch sẽ cho lão nương! Ăn, ăn, ăn, ngoại trừ nhàn hạ chỉ biết ăn, lão nương thật sự là nuôi không đám phế vật các ngươi! Người đâu, người đâu, mù hết cả rồi sao, bẩn như vậy cũng không biết lấy khăn đến lau! Ta đây rốt cuộc làm ra chuyện ác gì chứ…” – Giọng nữ chói tai rì rà rì rầm truyền vào trong kiệu, không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Không đợi hắn nhấc tay, vạt kiệu đã bị vén lên. Quả nhiên, là Xuân Phong ma ma của Xuân Phong Đắc Ý lâu một tay vén mành kiệu một tay cầm khăn, trương ra khuôn mặt trát đầy phấn vấn an: “Lục tướng gia chào buổi sáng. Buổi tối nhớ đến chiếu cố nha. Đúng rồi, thay ta vấn an vị công tử mặc đồ vàng kia nhé, đúng là khách sộp, ra tay thật hào phóng. Ha ha ha ha. Về sau nhớ lui tới đó. Ha ha ha ha.”
Chú thích: