CHƯƠNG 2
Tin tức Ninh Tuyên Đế đại hôn dường như trong một đêm đã truyền đi khắp nơi.
Nhị công tử Lục gia – Hộ bộ thị lang Lục Hằng Kiệm – cau mày nói: “Lại phải chi tiền rồi đây.”
Nhị thiếu phu nhân Lục gia khua khua quạt tròn đập lên bàn tính trong tay Lục Hằng Kiệm: “Cũng không phải tốn bạc của nhà ta, chàng đau lòng làm gì?”
Lại đến cọ cọ vào lòng Lục lão phu nhân làm nũng: “Mẫu thân ơi, việc hoàng thượng đại hôn là đại hỷ sự. Cho con may thêm một bộ quần áo mới đi. Có một khúc vải con thấy vừa mắt lắm, là loại vải mới trong Cẩm Tú Các, màu sắc cũng rất hợp với mấy dịp vui.”
Tề Gia đính một đôi mắt gấu mèo lên mặt cuống cuồng đến không biết làm thế nào cho phải: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Rất nhanh sẽ đến đại hôn, ngay cả phép tắc hạ quan còn chưa sành sõi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ngay cả lão bá bán hoành thánh cũng thử dò hỏi: “Nghe nói phải lập hoàng hậu đúng không?”
Lục Hằng Tu chỉ biết lúng túng cười cười với ông.
Trong quán hoành thánh còn có mấy người ngồi tụm năm tụm ba lại, trong bóng đêm mờ ảo cùng luồng hơi nóng tỏa ra, câu được câu không kể về những chuyện cũ xưa kia. Nào là từ dạo trước, khi đó vẫn chưa có Xuân Phong Đắc Ý lâu, ở ngõ Yên Hoa có một hoa nương tên là Ngọc Như Yên, tính tình rất mạnh mẽ, ngay cả công tử người ta gia đình giàu có đến chuộc thân cho cô ta cũng không chịu. Những người đó đã già, dung mạo nữ tử ấy cũng không còn nhớ kĩ. Trái lại vẫn thường nhìn thấy vị thiếu gia kia, làm quan lớn, thế nhưng không thể nói ra cái tên ấy.
Mọi người cười ha ha lại nói sang chuyện khác.
Lục Hằng Tu cúi đầu ăn mì hoành thánh, thức ăn vào miệng, một chút mùi vị cũng không có.
Đợi hơn một tháng, các quần thần cũng thương nghị ổn thỏa chuyện Nguyệt thị tộc, Hoàng các lão đã đến phía tây nghị hòa, thánh chỉ Ninh Tuyên Đế lập hậu vẫn chậm chạp chưa ban bố.
“Hoàng Thượng đang đối phó với thái hậu, mấy ngày nay ngay cả thỉnh an cũng không đi.” – Thần vương gia dường như vô ý đến nói với Hằng Tu: “Thái hậu tức giận đến mức không thở nổi. Hôm trước người triệu vài vị lão vương phi vào cung, khóc lóc ầm ĩ. Nghe đâu hôm qua còn mời Sử các lão vào, khóc ướt cả một chiếc khăn tay. Chậc chậc chậc, hoàng thượng chúng ta có thể nghiêm túc xử lý quốc sự như vậy liệt tổ liệt tông cũng nên nhắm mắt rồi.”
Lục Hằng Tu cảm thấy tim như bị thứ gì đó xoắn lấy, thấy đau nhưng rồi lại như có một dòng nước ấm tuôn ào ạt, kinh ngạc, tất cả lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.
Ninh Hi Diệp điềm nhiên như trước không có việc gì, lúc không có ai liền nắm lấy tay Hằng Tu kêu: “Tiểu Tu, Tiểu Tu”
“Về sau đừng bắt trẫm chép Đế sách nữa, trẫm muốn gãy lưng luôn rồi nè.” – Ý cười tràn đầy, mắt vẫn chỉ chăm chú vào người trước mặt.
Bên thái hậu kết quả như thế nào Lục Hằng Tu không biết.
Nhưng mà, đêm khuya một ngày nọ, Ninh Tuyên Đế hạ một chiếu chỉ vội vàng triệu thừa tướng đương triều vào cung.
Vẫn triệu kiến ở ngự thư phòng, sải bước vào cửa mới thấy bên trong ngoại trừ Tuyên Đế, còn có Phương Tái Đạo. Gương mặt chính trực lộ ra sự nghiêm túc đến mức làm cho người khác cũng nín thở trầm ngâm theo.
“Miễn lễ.” – Vẻ mặt Ninh Hi Diệp ngồi sau bàn giấy cũng trùng trùng tâm sự, đôi mắt đen rực rỡ khi nhìn Hằng Tu càng có vẻ u buồn.
Hằng Tu căng thẳng, biết lại xảy ra đại sự. Nhớ tới lần trước nghe Tuyên Đế nói muốn Phương Tái Đạo điều tra chuyện ngân lượng cứu tế, có lẽ đã có manh mối. Ánh mắt hắn chuyển qua Phương Tái Đạo.
Phương Tái Đạo đang muốn mở miệng lại bị Ninh Tuyên Đế cản lại: “Vẫn là cho Tiểu…Lục đại nhân xem trước đi.”
Tiếp nhận cuộn giấy trong tay Tuyên Đế tỉ mỉ đọc, càng đọc càng kinh hãi, xem xong một phong tấu chương ngắn gọn, bàn tay run rẩy ngay đến cuộn giấy cũng cầm không được.
“Chuyện này…” – Gần như nghi ngờ tất cả mọi người nhưng lại không ngờ tới, rốt cuộc lại chính là người này.
Cố Đình Quân, thái phó Cố Đình Quân.
Kinh thành đều biết Tam lang Cố gia trời sinh rất tài hoa, tuổi còn nhỏ đã khiến cho đại nho học vấn tinh thông kính trọng mấy phần. Năm ấy mở lớp chiêu sinh, ông ấy nhỏ tuổi nhất trong tất cả thí sinh, trong việc học lại không nhường ngôi vị đầu bảng cho ai. Đến năm hai mươi tuổi đã được tiên đế ủy thác trọng trách dạy hai vị hoàng tử học tập. Thái phó thiếu niên đắc ý, bên ngoài là một đại danh sĩ phong lưu tiêu sái, trong triều là hoàng ân sủng ái, có thể coi là một nửa thừa tướng.
Lục Hằng Tu khi ấy là thư đồng của thái tử, cũng bái làm môn hạ của Cố Đình Quân. Lục hiền tướng dạy con nghiêm khắc, khó gần. Cố Đình Quân ngược lại rất ôn nhu nhỏ nhẹ, ôn tồn lễ độ lại thêm học vấn uyên thâm, lấy thân giáo dục cũng rất xem trọng Lục Hằng Tu, nhận là môn sinh tâm đắc. Thái độ làm người như thế nào, làm quan như thế nào, quân tử là thế nào đều theo lời nói và việc làm của Cố Đình Quân làm mẫu, những khi trong lòng phiền não hay vui sướng đều nói với vị lão sư này. Hai người tuy nói là thầy trò nhưng tình nghĩa sâu nặng giống như phụ tử.
“Làm một bề tôi, chỉ cầu đủ xứng đáng để nhìn trời đất, đối với dân chúng, đối với bản thân chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.” – Lời nói còn văng vẳng bên tai, trong chớp mắt đã khoác lên một diện mạo xa lạ.
Ánh mắt rơi xuống bản cung khai cùng thư tín trên tay, nhân chứng vật chứng đều chỉ rõ Cố Đình Quân là người đứng đằng sau chống đỡ cho tất cả kẻ gây án. Lục Hằng Tu không khỏi choáng váng hoa mắt.
“Hai ngày trước trẫm cũng mới nhận được thư, khi đó nghĩ rằng sẽ không nói cho ngươi biết.” – Tuyên Đế thấy sắc mặt Lục Hằng Tu trắng bệch, trong mắt đầy lo lắng: “Nhưng hiện tại, thư tín đã đưa tới, khẩu cung cũng đã có. Trẫm…”
Khó xử nhìn chính khí cuồn cuộn trong mắt Phương Tái Đạo, Ninh Tuyên Đế nói tiếp: “Ý của Phương đại nhân là muốn trẫm nhanh chóng định đoạt, trẫm ngẫm lại vẫn là nên báo trước cho ngươi một tiếng. Ngươi xem việc này…”
Vật chứng như núi, quan địa phương gây án hơn phân nửa là hiền tài do Cố Đình Quân tiến cử, lúc trước khi Lại bộ khảo hạch từng bị nghi ngờ, cũng do Cố Đình Quân ở giữa hòa giải. Đọc bức thư đó, chuyện ngân lượng cứu tế ngấm ngầm bị nuốt mất ông ấy hẳn đã sớm biết, cùng góp một tay lừa trên dối dưới. Dù thế nào đi nữa, ông cũng không thoát khỏi có liên can.
Lục Hằng Tu im lặng, thật lâu sau chậm rãi hất vạt áo quỳ xuống nói: “Thần cho rằng tất cả cứ y luật xử trí.”
Một câu nói ra, giống như tước hết tất cả khí lực rồi vô lực đứng lên. Khi Phương Tái Đạo cáo lui, hắn vẫn không nhúc nhích quỳ ở chỗ cũ.
Hi Diệp từ sau bàn học đi tới nâng hắn dậy kéo vào lòng: “Lúc nhỏ trẫm không thích nghe ông ấy dạy học, lúc ông đến giảng bài trẫm tìm đủ trăm phương nghìn kế để bỏ trốn, nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn chưa lúc nào ngoan ngoãn nghe ông dạy bảo. Bây giờ ngẫm lại, kỳ thật ông giảng rất hay cũng rất có đạo lý. Người này ngay cả tiên đế cũng khen ông ấy tài hoa, có lẽ cũng là một người tốt. Hai năm nay trẫm kế vị, phạm không ít sai sót, cũng là ông ở phía sau chỉnh đốn lại. Cúc cung tận tụy không thể nói hết, tận tâm tận lực cũng có. Nhìn thế nào cũng không…”
Câu sau không thể nói tiếp, chỉ im lặng ôm thân hình cứng đờ của Hằng Tu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên suối tóc đen như mực của hắn.
Suy nghĩ vẫn trôi vào mông lung, ngay cả thân thể cũng kiệt sức chỉ có thể tựa vào đầu vai y. Ngoài cửa sổ gió nổi lên, vang lên tiếng sàn sạt, bóng chiếc lá rơi xuống bên song cửa giấy.
Mới khi nào còn bị Hi Diệp lôi kéo cùng nhau trốn học, trốn khỏi cung chen vào chợ vui đùa, nửa đường cơn mưa to như trút nước đổ xuống. Vội vội vàng vàng trốn dưới mái hiên nhà người ta trú mưa, quần áo đơn bạc cản không được cái lạnh của mưa gió. Cũng là như vậy, được một khuôn ngực ấm áp ôm lấy, ngẩng đầu nhìn thấy chân mày y nhếch cao.
Ninh Hi Diệp luôn như vậy, nhìn như không quan tâm, lại luôn dõi theo hắn, vì hắn cản đi gió mưa.
Tất cả những gì sau đó đều là nghe nói, còn chưa kịp đến gặp vị lão sư từ phụ ấy để hỏi cho rõ ràng, người đã bị tước chức quan giam vào thiên lao. Muốn đi thăm, ông cũng không chịu gặp.
Vấn tội, tịch biên, hạ ngục, như sấm vang chớp giật, người ngoài cuộc cũng kinh sợ có thể nửa đêm dọa chảy một thân mồ hôi lạnh, đúng là tác phong trước giờ của Phương Tái Đạo.
Sử các lão ỷ vào bối phận trọng thần ba đời dè dặt mở miệng: “Cố đại nhân ông ta…”
Sắc mặt Ninh Tuyên Đế đột nhiên sa sầm làm cho chúng thần không dám nói ra nửa chữ, chỉ ở sau lưng nhỏ giọng nghị luận vài câu. Lục Hằng Tu đứng dưới bậc thềm, trong lòng hiểu rõ, hoàng đế nào có lưu tâm đến Cố Đình Quân, bất quá là sợ hắn nghe thấy sẽ không dễ chịu thôi.
Thế nhưng vẫn có những tên chẳng biết mùi đời như Tề Gia, mở to đôi mắt đen bóng không sợ chết hỏi: “Cố đại nhân đang toan tính cái gì vậy?”
Mọi người đang vui vẻ cùng hoàng đế dạo chơi hoa viên đều thay cậu đổ mồ hôi lạnh. Lục Hằng Kiệm vội kéo tay áo cậu: “Không hiểu cũng đừng hỏi nhiều.”
“Không hiểu mới hỏi chứ.” – Còn hỏi hăng say hơn: “Giả dụ Hằng Kiệm đại nhân yêu tiền mà trong nhà lại có phu nhân tiêu tiền như rác thì còn có thể hiểu được. Cố đại nhân lại không giống như là người yêu vàng bạc, cớ sao lại thế? Lục thừa tướng ngài nói tại sao chứ?”
Mọi người nhất loạt lui về phía sau, cách xa cậu ba trượng, cậu còn ngây ngốc cười chờ Lục Hằng Tu trả lời.
“Tiểu Tề, ngoan, lại đây.” – Ninh Hi Diệp cũng không nổi giận, vẫy tay kêu cậu.
“Cậu ấy cũng không sai.” – Lục Hằng Tu nói khẽ với Ninh Hi Diệp.
“Trẫm biết.” – Hi Diệp cười nhìn bóng người nho nhỏ lạch bà lạch bạch chạy tới.
“Hoàng thượng.” – Cậu nhếch môi, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.
“Ưm.” – Ninh Tuyên Đế thu nét cười, trịnh trọng hỏi han: “Ngươi đã thuộc Đế sách chưa?”
“Cái này…” – Nụ cười lập tức biến mất, Tề Gia bối rối: “Thần…Thần…”
“Không thuộc cũng không sao. Về nhà rồi chép hai lần là đủ. Nhớ cho rõ buổi lâm triều ngày mai gửi cho mỗi vị đại nhân một cuốn. Chép cẩn thận, đừng để sót nha. Ngoan, lui xuống đi.”
“Thần… Thần không phải là hoàng đế…” – Tề Gia vẻ mặt cầu xin nhỏ giọng lầu bầu.
“Để ngươi đừng nhiều lời. Ngày nào đó bị chém đầu cũng không oan uổng.” – Lục Hằng Kiệm lau bàn tính quở trách cậu.
Ngẩng đầu lên, thoáng nhìn về nơi cách đó không xa, vua cùng hai người nữa đang tản bộ. Hoàng đế tựa hồ muốn nắm tay ai đó, đại ca hắn, cũng chính là ai kia, thân hình vụt qua, hình như nhỏ giọng nói hai ba câu, không nắm được tay người kia mặt liền xụ xuống. Lại nói, bộ dáng hệt Tiểu Tề.
Đang muốn bật cười, vội nhìn xung quanh, ngẩng đầu nhìn trời lại nhìn mây, rũ mắt ngắm cây lại ngắm cỏ. Cũng nhanh nín cười, tiếp tục cúi đầu lau bàn tính. Sau đó nghe tiểu nha hoàn nói, bà thím do thần tiêu tiền chuyển thế trong nhà kia lại rất vừa ý một khúc vải. Thật là, vải trong nhà chúng ta mua từ trước còn chất đống, nếu bày trước cửa, dám nhà mình cũng có thể biến thành cửa hàng tơ lụa được lắm ấy.
Qua vài ngày nữa sẽ hạ phán quyết cuối cùng, Cố Đình Quân ở trong lao như trước không gặp ai.
Lục Hằng Tu chẳng biết làm sao, chỉ có thể quanh quẩn ngoài thiên lao. Thật bị Tề Gia nói trúng rồi, hắn cũng muốn hỏi cho rõ Cố Đình Quân rốt cuộc là vì điều gì. Cố gia hay là kinh thành vọng tộc, Cố Đình Quân lại có chức cao vọng trọng, theo lý mà nói, đối với tiền tài thì luôn coi nhẹ. Huống chi, bản thân Cố Đình quân cũng thường nói: “Quân tử bần tiện không lay chuyển, phú quý không *** loạn, uy vũ không khuất phục”. Hà cớ gì lại nên nông nỗi này?Suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra đáp án, đang xoay người muốn rời đi, đã thấy một thiếu niên lưng đeo đàn đi đến phía này. Thiếu niên vẫn mặc một thân bạch y như lần trước gặp mặt, cằm thon mắt hạnh.
Hắn bước thẳng qua Hằng Tu, dừng lại cạnh thiên lao, ngồi xếp bằng, dỡ cây đàn xuống, tấu lên một khúc.Chỉ là một khúc nhạc không tên, mang đầy ý vị phong trần. Khi nghe lại cảm thấy một chút ai oán, mang theo làn điệu thánh thót lại uyển chuyển du dương, làm cho người khác sinh ra thương cảm.
Một khúc nhạc tấu xong, Lục Hằng Tu còn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Thiếu niên kia lại chậm rãi đem đàn đặt trên lưng, xem ra là muốn quay về.
Khi đi ngang qua người Lục Hằng Tu lại dừng bước: “Ông ấy là một người tự tôn cao ngạo, làm sao có thể để cho ngài nhìn thấy bộ dáng sa sút của mình?”
Đôi mắt hạnh lướt qua, đầy vẻ khinh miệt.
Tính Phương Tái Đạo coi tội ác như cừu hận, xử lý công vụ cũng sấm vang chớp giật, qua một trận tra hỏi rõ ràng, liền dâng tấu chương khẩn cầu y luật trừng phạt toàn bộ nghi phạm.
Lịch đại quân vương của Đại Ninh triều tột cùng chán ghét tham thần, vì vậy hình phạt cũng là nặng nhất, một khi đã kiểm chứng nhất định sẽ tịch biên diệt tộc, tội không thể xá.
“Tội này phải tru di cửu tộc…” – Có người nói thầm.
Người bên cạnh nghe xong thấy lạnh cả sống lưng, dè dặt đưa mắt đánh giá Tuyên Đế trên long ỷ.
Ninh Tuyên Đế nhìn Lục Hằng Tu đứng phía dưới không chớp mắt, trên mặt người kia không có gì khác thường, nhìn hốt bản trong tay hắn bị siết đến độ phát run thì đã biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“Người đời nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha.” – Trầm ngâm trong chốc lát, Ninh Hi Diệp thong thả mở lời: “Từ khi trẫm còn bé, Cố tiên sinh đã bắt đầu dạy trẫm, những năm qua cũng có thể nói là lao tâm khổ tứ. Làm một môn sinh, trẫm còn chưa tận hiếu đạo với ông. Tội nghiệp là do một mình ông gây ra, cửu tộc được miễn, cũng cho là trẫm tận tâm ý làm đệ tử.”
Dưới điện mọi người hô to: “Ngô hoàng thánh minh”, trong mắt y lại chỉ có gương mặt lộ ra kinh ngạc kia.
Loại tính cách này cũng không biết là do ai dạy ra, đồ không có mắt, xem mấy thứ luật pháp, di huấn gì gì đó như tổ tông của mình, dù rằng bản thân buồn bực cũng không dám không tuân phục. Ngươi không muốn gánh cái danh “Làm việc riêng” này, vậy thì để trẫm thay ngươi gánh vác, tránh cho ngươi mỗi ngày đều phiền lòng.
Dưới kim đường loan điện, Lục Hằng Tu giương mắt nhìn lên long ỷ, người nọ thân vận long bào hoàng sắc ngũ trảo, đầu đội vương miện thập nhị thùy lưu, giữa châu ngọc lay động, khóe môi nhếch lên, dung mạo như tranh, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước, tình ý thăm thẳm. Người kia…Y luôn hiểu rõ trong lòng hắn nghĩ gì.
Khi hạ triều Tuyên Đế còn giữ hắn lại không cho đi, kéo vào thư phòng tán gẫu.
Đầu tiên nói là cho hắn xem bản sao của Đế sách, chất một chồng thật cao trên bàn, tỉ mỉ từng cuốn, quả thật là trùng với số lượng quần thần trong triều, tùy ý lật xem vài tờ, chữ viết cũng ngay ngắn nắn nót, nghĩ thôi đã biết tốn không ít công sức rồi. Từ xưa đến nay làm gì có cái đạo lý thần tử bắt hoàng đế chép phạt? Lục Hằng Tu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khi tức giận mà thốt ra, cũng là Ninh Hi Diệp thật lòng nuông chiều hắn mới bằng lòng tự hạ thấp bản thân, ngay cả mặt mũi đế vương cũng không cần, cam tâm tình nguyện nghe hắn quở mắng trách phạt.
Sau còn nhắc đến Hi Trọng – thái tử cam tâm vứt bỏ đế vị chạy trốn. Ngày thường thoạt nhìn là người chính chắn tuân theo quy củ, ai dám nghĩ rằng y cứ thế mà trốn khỏi kinh, không nói một lời đã rời đi, ngay cả tiên đế cũng không ngờ tới y có thể làm ra chuyện này.
Cuối cùng nói về gia sự của quần thần. Nhị công tử Lục gia Lục Hằng Kiệm, tên này đặt thật đúng, quả rất cần cù tiết kiệm, một đồng tiền rơi vào trong chảo hắn cũng có thể mò ra thành hai đồng rưỡi. Cho hắn quản lý quốc khố là tìm đúng người, thường ngày bàn tính không rời tay, hễ có việc gì thì trước hết phải tính toán xem chi tiêu hết bao nhiêu mới dám làm. Nhị thiếu phu nhân Lục gia Kim Tùy Tâm vốn là phá gia chi nữ có tiếng, chỉ cần vừa mắt thì nàng sẽ thỏa sức mua như không cần biết mình có bao nhiêu tiền, mấy gia nghiệp lớn nhỏ của Kim gia suýt nữa vì nàng mà mất sạch sẽ. Vừa mới trưởng thành, người trong nhà đã nhanh làm một tú lâu cho nàng quăng tú cầu chọn rể quý, tống đi tên thần phá của này. Người khác vừa nghe Kim gia tiểu thư kén rể đã nhanh chân bỏ chạy như chim thú tán loạn. Vừa lúc Lục Hằng Kiệm đi ngang qua, cúi đầu nhìn thấy mấy đồng tiền trên mặt đất, vui cười hớn hở cúi xuống nhặt. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tú cầu ngũ sắc rơi ngay giữa gáy, Kim gia khua chiêng gõ trống đem tiểu thư tống đi. Nữ nhi mới xuất giá ba ngày, mặt tiền ngoài cửa phủ thừa tướng đã trở mình lộn ba vòng, các thương gia khóc la đòi chuyển tới đây mở chi nhánh, biết đâu một ngày nào đó nhị thiếu phu nhân cao hứng sẽ mua hết đồ đạc trong tiệm thì sao?
[12: Tú lâu: nơi để các cô nương ném tú cầu chọn.]
“Thái hậu bắt trẫm lập hậu, trẫm nói với bà, vạn nhất lập người như Lục nhị thiếu phu nhân vậy thì phải làm sao? Thái hậu không trả lời được.” – Ninh Tuyên Đế cười nói, chuyện vừa chuyển, cười hì hì dán sát mặt lại nói: “Qua việc này, người ta cũng khoe phủ thừa tướng rất trọng tín nghĩa đó nha. Vậy Lục thừa tướng khi nào thì mới thực hiện lời hứa năm đó với trẫm đây? Tiểu Tu năm đó rõ ràng đã gật đầu nói “Được” rồi mà.”
“Đấy là bị ngươi lừa.” – Lục Hằng Tu tức giận đáp. Bởi vì chuyện này mà trước đây không ít lần bị người khác true ghẹo, Hi Trọng luôn là đầu lĩnh, một câu lại một câu gọi hắn là “Nương tử của Hi Diệp”. Mặt hắn lại đỏ lên.
“Đồng ý là đồng ý.” – Ninh Hi Diệp ý cười không giảm: “Trẫm biết, cho dù trẫm không lừa ngươi thì Tiểu Tu cũng thích trẫm mà.”
“Nói bậy!” – Kích động xoay người lại, khuôn mặt đỏ bừng hoàn toàn bại lộ trước mặt Hi Diệp. Ánh mắt không dám nhìn nụ cười trên mặt y.
Ninh Tuyên Đế cũng không chọc ghẹo hắn nữa, thu ý cười, thấp giọng nói: “Trẫm năm đó đã ưng thuận, nguyện cả đời sẽ đối tốt với ngươi.”
“Ta biết.” – Bằng không cũng sẽ không hao tâm tổn sức nói chuyện với hắn, chọc hắn cười, sợ hắn chịu không nổi đả kích về ân sư ít ngày nữa sẽ chân tay khác chỗ.
Trên đường hồi phủ phải ngang qua Xuân Phong Đắc Ý lâu. Còn chưa đến trước lâu đã thấy Xuân Phong ma ma một thân đỏ rực đứng giữa đường. Vừa thấy Hằng Tu đi tới, Xuân Phong ma ma đã chạy nhanh tới trước mặt hắn chào hỏi: “Lục thừa tướng khỏe không?”
“Nhờ phúc ma ma.” – Lục Hằng Tu chắp tay chào bà, muốn đi tiếp nhưng tay áo lại bị bà ta giữ lấy: “Ma ma đây là…”
“Chuyện này… Lục tướng gia, chúng ta nói chuyện một chút được không?” – Xuân Phong ma ma không khỏi phân bua kéo hắn vào một góc.
Ló đầu nhìn nhìn bốn bề vắng lặng, trên gương mặt phấn son lòe loẹt mới hiện ra vẻ đầy tâm sự, nói chuyện cũng không còn khí thế hào sảng chua ngoa như mọi khi: “Lục tướng gia, ta… ta chỉ muốn hỏi một chút, Đình Quân…Không, không phải, là Cố thái phó, ông ta… Ông ấy sao lại thế này? Ta… ta cũng do không biết tìm ai để hỏi, mới đành phiền đến ngài một chút…”
Lục Hằng Tu không nghĩ tới bà sẽ hỏi như vậy, nhất thời không biết nên trả lời bà thế nào, chỉ chậm rãi đáp: “Vụ án do Phương đại nhân thụ lý, nhân chứng vật chứng đầy đủ…Lão sư cũng nhận tội. Mấy quan viên phạm pháp cũng thú nhận, đúng là lão sư ở đằng sau bao che bọn họ, chúng làm càn như vậy cũng do ỷ vào có lão sư, nhưng vụ ngân lượng cứu tế không phải lão sư làm.”
“Ông ấy không làm?” – Nữ tử thì thào, thần sắc phức tạp.
“Ừ.” – Ngữ điệu Lục Hằng Tu cũng thấp xuống: “Ấn theo luật pháp triều đình ta, bao che dung túng cũng là đồng tội.”
Nghe nói vào ngày khám xét nhà, thái phó đại nhân ngồi ngay ngắn trên sảnh đường tĩnh lặng nghe đàn, thần sắc thong dong, không chút bất an. Thiếu niên đánh đàn bên cạnh cũng trầm tĩnh an nhiên, tấu xong một khúc mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt hạnh đào, khóe mắt trải ra ý cười đạm nhạt.
Lục Hằng Tu tâm tư hỗn loạn, không nói thêm gì nữa. Lúc lấy lại bình tĩnh, trong góc tối chỉ còn lại mình hắn.
Đi ra khỏi góc nhỏ đứng nhìn Xuân Phong Đắc Ý lâu, bên trong một bóng ảnh rực lửa đang phất phất quạt gào to: “Cái gì? Không có tiền? Không có tiền mà dám tới kỹ viện! Ngươi cho là Xuân Phong ma ma ta mở quán bố thí sao? Người đâu, còn không mau lột hết quần áo hắn cho ta! Hừ, mấy bộ xiêm y này xem ra còn có thể đổi được mấy đồng, lục trong bao đồ của hắn chưa? Xem xem bên trong có thứ gì tốt không, mau đưa đến hiệu cầm đồ đi. Ta đã nói mà, bộ dạng lấm la lấm lét, vừa thấy đã biết không phải là ông chủ đại phú đại quý rồi. Còn mấy tên chúng bây cũng không có mắt à, người như vậy cũng cho vào đây. Lão nương nuôi không các ngươi rồi! Còn muốn tìm Phiêu Phiêu nhà chúng ta nghe xướng khúc. Hừ! Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ đi, giá đều cao hơn cả đầu ngươi đấy! Kiếp sau ngươi cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu…”
Quay lại thấy Lục Hằng Tu còn đứng ở cạnh cửa, vội cười nói: “Ai ôi, khiến Lục đại nhân chê cười, chê cười, chê cười!”
Khăn lụa quạt tròn nửa che khuất đôi mắt hạnh đào, khóe mắt lộ nét cười.
Quan viên ngấm ngầm lấy ngân lượng cứu tế lần lượt đều bị chém, qua hai ngày nữa chính là ngày hành hình của thái phó Cố Đình Quân. Cố thái phó lúc thường ở trong triều giao tình rất tốt, mọi người nhắc tới ông không khỏi thổn thức:
“Một người tốt đến thế sao nói giết là giết.”
“Đúng đúng. Ông không kiêu ngạo, học vấn lại uyên thâm.”
Những người đồng lứa với Cố thái phó nhớ đến những việc lúc trước lại có cảm giác thoáng như mới hôm qua:
“Vào năm đó, ai chẳng biết đến đại tài tử Cố Đình Quân. Khi trưởng thành rất tuấn tú, biết bao cô nương nhớ mong ngài ấy.”
“Muội tử nhà ta vừa nghe ta cùng ngài ấy đồng niên, cứ quấn lấy ta xin đến cầu hôn cùng ông ấy, nói là dù làm nha hoàn cũng nguyện ý. Nó nguyện ý nhưng người ta không muốn.”
“Lục đại nhân ngài lúc ấy còn nhỏ nên không biết. Lúc ông ấy đỗ trạng nguyên, ôi trời, cô nương chưa xuất giá toàn thành đều tuôn ra phố. Đẩy này, cười này, khóc này… So với diễn kịch còn náo nhiệt hơn. Khi đó, nhắc tới tài tử phong lưu, mở miệng ra chính là Cố Đình Quân. Ông ấy đốt pháo hoa trước ngõ, cô nương người ta cũng không đòi tiền. Ông ấy viết thơ ca cho tiểu thư nhà ai thì mắt cô nương khắp thành đều như con thỏ. Ngài nói có phải không, Phương đại nhân? Ngài với ông ấy cũng là đồng niên mà, khi đó ông ấy là trạng nguyên, ngài là bảng nhãn.”
Phương Tái Đạo không mở miệng, câu chuyện lại do Thần vương gia tiếp tục: “Không phải sao? Khi ông ấy còn chưa đỗ trạng nguyên thì đã đại danh đỉnh đỉnh. Bổn vương nghe nói, khi ấy, ngài chưa đỗ tiến sĩ, Chu đại nhân ngài còn ở thôn quê bữa đói bữa no, húp cháo rau dại qua ngày đấy.”
Mọi người cười ha hả rồi chia tay nhau.
“Ta khi đó ngồi trong một quán ven đường, viết chữ vẽ tranh cho người ta, bức họa đắc hàng nhất chính là tranh của ông ấy, bởi vì có rất nhiều người mua…” – Lục Hằng Tu nghe Phương Tái Đạo thở dài với Thần vương gia, giọng nói xa xăm: “Ta cũng không nghĩ tới, cuối cùng chính là ông ấy.”
“Đây cũng là vận số của mỗi người, đừng nghĩ nhiều, nghĩ từ đó đến giờ, tóc cũng bạc hết. Đều là người hơn ba mươi bốn mươi tuổi, có chuyện gì mà không buông tay được chứ.” – Thần vương gia an ủi ông.
Hai người chuyện nối chuyện, ánh tà dương lặn về bờ tây, hai cái bóng trên mặt đất chồng lên nhau.
Hi Diệp cũng nói với Hằng Tu: “Hôm đó ngươi cũng đừng đi, trẫm thay ngươi đi tiễn ông ấy, cũng như nhau thôi.”
Lục Hằng Tu lắc đầu: “Ta không sao, ta muốn đích thân đưa tiễn.”
Đến ngày hành hình, mấy ngày nay trời đầy mây, gió thồi sàn sạt, không giống như ngày đầu xuân mà quạnh quẽ như cuối thu. Khắp pháp trường vây đầy người, có thương tiếc, có thống hận, cũng có người chỉ đơn thuần đến xem trò vui.
Bách quan đều tới, mỗi người một tâm trạng. Lục Hằng Tu thấy biển người đông nghìn nghịt, muốn tìm thiếu niên khẩy đàn kia. Sau lần đó hắn cũng đến thiên lao vài lần, lần nào cũng thấy thiếu niên kia, đánh một khúc rồi rời đi, không liếc nhìn Lục Hằng Tu một lần, Lục Hằng Tu đối với thân phận của chàng trai đó có chút hiếu kì. Ngày như hôm nay, hắn hẳn sẽ tới. Tìm kiếm mấy lần cũng không thấy người áo trắng đâu.
Ninh Tuyên Đế vừa tìm Tề Gia vừa nói: “Hai lần xử trảm trước, Tiểu Tề nói chưa từng coi chém đầu nên trẫm cho nó đến xem. Kết quả làm cho Tiểu Tề sợ hãi, hôm nay tuyên cáo, làm thế nào cũng không chịu đến đây.”
“Ừm…”
Cố thái phó đã bị áp giải đến đoạn đầu đài, tuy mặc tù phục nhưng bộ dạng vẫn sạch sẽ, thần sắc không hoang mang. Lục Hằng Tu nhìn, bi thương trong lòng càng tăng thêm, hốc mắt cay cay, hình ảnh năm xưa ông dạy học từng cảnh từng cảnh hiện ra trước mắt, ôn hòa nhã nhặn, như thầy như cha. Bàn tay trong tay áo không khỏi nắm thành quyền, chạm vào một thứ ấm áp, tay được bao siết lấy.
Đó là Ninh Hi Diệp bên cạnh thấy hắn đau lòng, thừa dịp tất cả mọi người nhìn Cố Đình Quân, lén nắm lấy tay hắn kéo lại thầm thì: “Sớm nói với ngươi đừng tới đây lại không chịu nghe.”
Lục Hằng Tu vốn muốn trả lời, đám đông phía dưới bỗng xôn xao, có người mặc đồ tang, tay cầm một bầu rượu bằng sứ trắng chậm rãi đi tới đoạn đầu đài.
Ngẩng mặt, người tới có một đôi mắt như quả hạnh: “Không thể ngờ, chung quy vẫn muốn tôi đến tiễn ông một đoạn.”
Ba phần lệ, ba phần cười, còn có bốn phần cảm khái hóa tang thương.
Chú thích: