Từ Thượng Vũ nhìn chằm chằm người đối diện, đã sắp mười phút rồi.
Trong lúc đó, hai người bọn họ đều không nói gì, một người mặc cho đối phương nhìn, một người nhìn đối phương không chớp mắt, phối hợp ăn ý thật sự. Mà những người xung quanh thì không bình tĩnh như thế, Lục Phi sốt ruột không đứng yên nổi.
“Bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý! Ninh Tiêu, đầu cậu có bệnh sao không nói sớm?”
“Đầu tôi không có bệnh.” Ninh Tiêu không chớp mắt đáp.
“Vậy thì cậu đòi gặp bác sĩ tâm lý làm gì?”
Không ai trả lời hắn, Lục Phi xoay vòng vòng như con Husky nóng nảy.
“Nếu kiểm tra ra tinh thần có vấn đề thì cậu không cần phải chịu trách nhiệm, chúng tôi nói với người nhà nạn nhân thế nào đây? Nói với bọn họ rằng, xin lỗi, con hai người bị một tên điên chém chết, hai người nén bi thương. Bọn họ không đốt Cục cảnh sát này mới lạ đấy! Này, Ninh Tiêu, cậu có chắc là không phải vì cậu muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới nói mình bị bệnh không? Cậu...”
“Câm miệng đi.” Từ Thượng Vũ nắm cổ áo Lục Phi, cười mắng: “Cậu có thể im lặng một lát không?”
Lục Phi bĩu môi, bất mãn nhìn đội trưởng mình.
“Còn chưa có gì mà đã bênh chằm chặp rồi. Triệu Vân, cậu nói xem sau này chúng ta phải làm thế nào?”
Triệu Vân: “Cậu có thể nhanh chân lấy lòng mẹ kế.”
“Nhưng mà cậu ta là nghi phạm!”
“Sắp không phải rồi.”
“Là sao? Ý cậu là đội trưởng của chúng ta sẽ lạm dụng quyền công, giúp người trong lòng mình thoát khỏi hiềm nghi hả? Triệu Vân à Triệu Vân, tôi nhìn sai cậu rồi, đội trưởng của chúng ta là người như thế à? Hả, đúng không?”
“Cái này thì khó nói.”
Từ Thượng Vũ nghe hai người bọn họ đứng đó một người đóng vai ác một người đóng vai tốt, dở khóc dở cười.
“Được rồi, hai người các cậu.” Hắn gõ mỗi người một cái, nói với hai cấp dưới ngớ ngẩn của mình: “Hai cậu cố tình nói cho tôi nghe chứ gì? Làm như tôi không nhìn ra được tâm địa gian xảo của hai cậu.”
“Ài, đội trưởng.” Lục Phi lén nhìn Ninh Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thần. “Tôi chỉ lo cho anh thôi, tương lai của anh rộng mở như thế, đừng nên lẩn quẩn trong lòng.”
“Lẩn quẩn gì?” Từ Thượng Vũ gõ hắn một cái. “Cậu tưởng tôi làm việc theo cảm tính như cậu à? Đừng xem thường tôi.”
Thấy mặt Từ Thượng Vũ nghiêm túc như thế, Lục Phi và Triệu Vân đều yên lòng.
“Đội trưởng Từ.” Lúc này bên ngoài có người đến, thò đầu vào nói với Từ Thượng Vũ: “Bác sĩ tâm lý tới rồi.”
Nghe thấy câu này, Ninh Tiêu đột ngột mở mắt ra, nhìn thẳng về phía cửa.
Một người phụ nữ tầm ba mươi đi theo cảnh sát vào, đầu tiên là đánh giá hết những người trong phòng một lần, sau đó mới nhìn sang Ninh Tiêu, hỏi: “Sao thế? Lại tái phát à?”
Ninh Tiêu nhìn cô ấy, lắc đầu.
“Hiểu rồi, lát nữa kiểm tra cho cậu.” Nữ bác sĩ tâm lý lại nhìn những người xung quanh. “Các vị có thể nào ra ngoài trước một lúc không? Tôi nghĩ bệnh nhân của tôi cần chút không gian riêng.”
“Ở đây là Cục cảnh sát, cậu ta là nghi phạm của chúng tôi.” Lục Phi nhíu mày nói.
“Đúng vậy, nghi phạm.” Nữ bác sĩ không hề chùn bước, “Nhưng cậu ấy còn chưa phải bị cáo, cũng chưa phải tội phạm, cậu ấy có quyền giữ riêng tư.”
“Tôi biết rồi.” Từ Thượng Vũ cản Lục Phi đang định nói tiếp gì đó, “Chúng tôi ra ngoài, giao phòng này lại cho cô và Ninh Tiêu. Trị liệu mất bao lâu?”
“Một tiếng.”
“Ok, một tiếng sau gặp lại.”
Từ Thượng Vũ kéo Lục Phi và Triệu Vân đang bất mãn ra khỏi phòng thẩm vấn, để không gian lại cho hai người họ.
“Đội trưởng!” Lục Phi mới vừa ra thì nén giận nói: “Sao anh có thể để bọn họ ở riêng trong đó? Nếu bọn họ thỏa thuận khẩu cung thì sao? Hủy chứng cứ thì sao?”
“Đừng dài dòng.” Từ Thượng Vũ không thèm quan tâm đến hắn, đi thẳng.
“Ai mới vừa nói mình sẽ không xử trí theo cảm tính...”
Từ Thượng Vũ đẩy mở một cánh cửa, bất đắc dĩ nhìn người đang lầm bầm khó chịu. “Lục Phi, cậu có vào không? Hay muốn đứng ngoài lảm nhảm?”
Lục Phi sửng sốt, nhìn căn phòng mà Từ Thượng Vũ mở, “Đây là...”
“Phòng giám sát.” Từ Thượng Vũ tinh ranh cười, “Tôi nói nhường phòng lại cho bọn họ, chứ tôi có nói sẽ không giám sát đâu?”
“Đội trưởng!” Lục Phi cảm động, nước mắt lưng tròng, “Anh thật anh minh, rất thần võ, rất cơ trí!” Đồng thời, cũng quá âm hiểm.
Vì thế, trong lúc Ninh Tiêu và bác sĩ tâm lý nói chuyện, cũng không biết mỗi một lời nói, một cử động của bọn họ đều đã bị cảnh sát theo dõi hết. Vẫn như bình thường, Ninh Tiêu ngồi trên ghế, tĩnh tâm, mà bác sĩ bắt đầu hỏi cậu vài câu hỏi.
“Mấy nay ngủ nghê thế nào?”
“Tạm được.”
“Có nằm mơ không?”
“Có, nhưng không nhớ rõ.”
Nữ bác sĩ gật đầu, “Không nhớ rõ chuyện trong mơ chứng tỏ không có chuyện gì đáng để cậu quan tâm.”
“Gần đây có chuyện gì kích thích cậu không?”
“Bị lên án là hung thủ giết người thì có tính không?” Ninh Tiêu hỏi lại.
Nữ bác sĩ sửng sốt, cười khổ. “Ninh Tiêu, đừng dùng thái độ này trả lời tôi. Bây giờ cậu là bệnh nhân của tôi, nếu muốn tôi chữa thì cậu phải phối hợp.”
Ninh Tiêu thu giọng điệu mang gai của mình, “Xin lỗi, tâm trạng không tốt lắm.”
“Tôi hiểu. Ngoài chuyện này ra thì có thứ gì khác khiến cậu thấy áp lực không?”
Ninh Tiêu ngẫm nghĩ, “Deadline có tính không?”
Mà, hạn deadline nộp bản thảo của cậu sắp đến rồi, biên tập lần này không tìm thấy cậu thì có khi nào sẽ nóng lòng phát điên không? Nhưng mà cái này cũng không phải do cậu, tánh mạng mình còn khó giữ nữa là.
“Đương nhiên là không tính. Tổng thể mà nói, gần đây cảm xúc của cậu cũng không có gì bất thường.” Nữ bác sĩ viết trên sổ tay vài dòng, ngẩng đầu nhìn cậu. “Vì sao lại nghĩ mình tái phát bệnh?”
“Hôm qua tôi...”
Ninh Tiêu kể lại với bác sĩ.
Nói xong, cậu dùng ánh mắt hơi lo lắng nhìn cô ta. “Không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được, đúng không?”
Nữ bác sĩ im lặng hồi lâu, “Đúng vậy.”
“Vậy thì chỉ còn một khả năng thôi.” Ninh Tiêu nói: “Dưới sự kích động, tôi giết cậu ta, sau đó lại quên.”
Cậu tự giễu, “Đại não của tôi lựa chọn quên đi đoạn trí nhớ nào đó, đây cũng không phải là lần đầu tiên, bác sĩ.”
Mất trí nhớ gián đoạn, đây là bệnh của Ninh Tiêu. Nghiêm túc mà nói thì bệnh này không phải là bệnh trên sinh lý, bởi vì Ninh Tiêu mất trí nhớ là do tâm lý, không thể dùng thuốc để trị tận gốc được.
Từ một đêm nào đó của ba năm trước, Ninh Tiêu mắc phải căn bệnh này.
Ban đầu, mỗi cách vài ngày cậu lại mất trí nhớ một lần, bất đắc dĩ phải luôn mang theo bên người một cái máy tính, ghi lại hết những việc cậu đã và cần làm vào. Sau vài năm trị liệu tâm lý, bệnh tình có chuyển biến tốt hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ tái phát một lần.
Cẩn thận để ý lời của bác sĩ, vì bảo vệ chính mình, đại não của Ninh Tiêu sẽ tự động cắt bỏ một vài ký ức để tránh kích thích quá lớn làm cậu không chịu nổi.
Đây là nguyên nhân Ninh Tiêu hoài nghi mình là hung thủ giết người --- cậu không thể đảm bảo trí nhớ của mình là đầy đủ.
“Xin lỗi, tôi không chuyên ngành này.” Bác sĩ tâm lý dùng vẻ có lỗi nhìn cậu, nói: “Tôi chỉ có thể khuyên cậu không cần quá để tâm vào chuyện vụn vặt, Ninh Tiêu, cho dù cùng một loại phương thức tử vong, nhưng cũng chưa chắc là do cậu làm, rồi vẫn sẽ một loại khả năng khác, đúng không?”
Ninh Tiêu không trả lời cô ta.
Trong trinh thám, việc bác sĩ tâm lý am hiểu là phân tích lòng người chứ không phải phân tích sự kiện. Ít nhất thì Ninh Tiêu biết, cùng một phương thức tử vong, trừ phi có một vạn kiểu trùng hợp hoặc là có người cố tình sắp xếp, nếu không thì chỉ có thể cậu là hung thủ.
Nếu là một cái bẫy, thì ai là người đặt bẫy.
Là nạn nhân? Trước giờ cậu ta không hề quen biết Ninh Tiêu, mà ai lại có thể dùng mạng mình để đặt bẫy người khác?
Hay là ai khác? Như vậy thì người này cũng có thể là hung thủ giết chết Đinh Nhất Ngôn, nhưng Ninh Tiêu không nghĩ ra được, nếu có một người như thế tồn tại thì vì sao đối phương lại phải làm như thế? Giết chết một người, dùng cách này để giá họa cho cậu, người này đang suy tính điều gì?
Bản thân cậu là một người bình thường, có gì đáng để mưu tính đâu? Hơn nữa, ai lại có thể giết người mà không để lại bất kỳ tung tích gì, biến mất không thấy bóng? Trừ phi ngay từ đầu hắn đã không phải là người, hoặc là...
Đầu Ninh Tiêu bỗng lóe sáng, trong khoảnh khắc, cậu ngừng hết tất cả suy nghĩ khác, nghiêm túc phân tích loại khả năng đó.
Bác sĩ tâm lý thấy Ninh Tiêu lại chìm vào yên lặng, biết cậu đang suy ngẫm điều gì đó nên không quấy rầy.
Không biết qua bao lâu, Ninh Tiêu ngẩng đầu, lúc này trong mắt cậu đã không còn lo âu như trước nữa.
“Bác sĩ, tôi muốn hỏi một điều.”
“Mời.”
“Nếu tôi tự sửa lại trí nhớ của mình thì có dấu hiệu gì không?”
“Mơ.”
Nữ bác sĩ nói: “Cho dù đã quên đi thì cũng sẽ để lại manh mối trong tiềm thức. Nếu cậu từng quên đi một đoạn trí nhớ nào đó thì cách tốt nhất là tìm lại nó trong mơ. Giấc mơ của một người là một thứ rất khó tin, Sigmund Freud từng nói...”
“Tôi hiểu rồi, bác sĩ.” Ninh Tiêu ngắt lời nữ bác sĩ, nở một nụ cười. “Tôi nghĩ cô có thể cho cảnh sát vào rồi, tôi không cần trị liệu tiếp nữa.”
“Cậu có chắc là không có vấn đề gì không?” Nữ bác sĩ lo lắng nhìn cậu, trong mắt cô, Ninh Tiêu đột ngột trở nên hưng phấn như thế mới có vẻ kỳ lạ.
“Không, bác sĩ.” Ninh Tiêu mỉm cười, “Không phải chắc chắn là không có vấn đề, mà là phát hiện một vấn đề khác, cái này cũng nhờ cô cả.”
Bác sĩ tâm lý không đoán ra nổi suy nghĩ của cậu, cuối cùng chỉ có thể làm theo lời Ninh Tiêu, gọi cảnh sát đang chờ ngoài cửa vào.
Từ lúc nghe thấy những gì Ninh Tiêu nói với bác sĩ trong phòng giám sát thì Từ Thượng Vũ đã chuẩn bị sẵn rồi, lúc nữ bác sĩ mở cửa thì hắn đã chạy từ phòng giám sát về trước cửa phòng thẩm vấn nhanh như chớp, dù vội nhưng vẫn ung dung đứng dựa cạnh cửa, ra vẻ như không biết gì.
“Hai người nói xong rồi à?” Hắn cười với nữ bác sĩ, đồng thời mượn thời gian nói chuyện điều chỉnh hô hấp dồn dập của mình.
Nữ bác sĩ nhìn viên cảnh sát đang tươi cười này, nói: “Đúng vậy, bây giờ là việc của các cậu, hình như bệnh nhân của tôi muốn nói gì đó.”
Từ Thượng Vũ đi vào phòng thẩm vấn, Lục Phi và Triệu Vân theo sát phía sau. Nhưng mà rõ ràng là ánh mắt của hai người đi sau nhìn Ninh Tiêu đã khác đi nhiều. Đổi một cách nói khác thì nếu lúc trước ánh mắt bọn họ nhìn Ninh Tiêu là ánh mắt nhìn một nghi phạm, bây giờ đã hoàn toàn nhìn cậu như tội phạm tử hình.
Ninh Tiêu âm thầm quan sát phản ứng của bọn họ, mà Từ Thượng Vũ lại làm cậu chú ý hơn cả. Viên cảnh sát này không đổi thái độ đối với cậu, là bởi vì hắn tin cậu không phải là tội phạm giết người hay bởi vì hắn có thiện cảm với cậu?
Ninh Tiêu phải ngốc lắm mới nghĩ thế, rất rõ ràng lý do Từ Thượng Vũ không đổi thái độ là bởi vì ngay từ đầu hắn đã nhìn cậu như hung thủ rồi. Trong mắt tên hồ ly này, trừ phi cậu có bằng chứng chứng minh mình hoàn toàn vô tội, vô cùng xác thực, nếu không thì hắn sẽ dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn chằm chằm vào bất cứ nghi phạm nào!
Người tin vào những lời hắn nói ngoài miệng chắc chắn là cô bé quàng khăn đỏ dễ tin, sẽ bị sói nuốt thẳng vào bụng.
“Tôi có việc muốn nói, cảnh sát Từ.”
“Biện giải à?” Từ Thượng Vũ nhìn cậu.
“Không.” Ninh Tiêu cong môi, cười. “Cung cấp chứng cứ.”
Có vẻ như cậu đã biết ai là hung thủ giết chết Đinh Nhất Ngôn.