Đêm hôm đó, không ai về cả.
Đinh Nhất Ngôn ngồi một mình trước TV, điều khiển từ xa trên tay chuyển kênh liên tục mà không có mục đích.
Balo vừa vào nhà đã bị cậu vứt sang một bên vẫn còn ở chỗ cũ, tạp chí, tiểu thuyết và đồ ăn vặt vứt đầy trên bàn, dưới đất cũng hỗn độn. Cậu đưa chân đá vỏ đậu phộng đầy dưới đất dọn đường đi rồi mở tủ lạnh xem có gì... không có gì để ăn.
“Không có gì cả.”
Cậu tức giận đóng sầm tủ lạnh, mặc kệ cơn đói.
Bây giờ mấy giờ rồi? Sắp mười hai giờ rồi đúng không? Nhưng mà vẫn chưa ai về.
Không một ai, ngoài bản thân cậu.
Nằm soài xuống mặt đất, vùi mặt vào khuỷu tay, cả người cậu cuộn lại dưới đất, chỉ để lại một cái bóng cô đơn trên vách tường.
“Lạnh quá...”
Cậu cúi đầu nỉ non, trong căn phòng trống trải không có ai trả lời.
Sau đó, cậu ngủ quên mất.
- ------
“Chứng cứ?” Từ Thượng Vũ kinh ngạc, “Về cái gì?”
“Về hung thủ đã giết chết Đinh Nhất Ngôn, tôi nghĩ tôi có manh mối.” Ninh Tiêu nói: “Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, tôi muốn xem lại video theo dõi để xác nhận, được không?”
Từ Thượng Vũ cẩn thận nhìn biểu cảm của Ninh Tiêu, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
“A Phi, đi lấy hết video theo dõi đêm hôm đó đến đây, chúng ta xem lại lần nữa.”
Năm phút sau, bốn người tụ lại trước bàn xem video theo dõi của đêm xảy ra vụ án. Bác sĩ tâm lý đã đi từ lâu.
Lúc này Từ Thượng Vũ không đoán được nghi phạm này đang nghĩ gì trong đầu, dường như suy nghĩ của cậu thay đổi liên tục. Từ ban đầu cố gắng phủ nhận mình là hung thủ sau đó lại tự nghi ngờ mình, đến bây giờ vô cùng tự tin.
Đúng vậy, tự tin. Từ Thượng Vũ nhìn thấy cảm xúc này trên mặt Ninh Tiêu, khóe mắt cong lên, khóe miệng hơi nhếch, đây là biểu cảm không chịu buông tha bất cứ thứ gì.
Điều này có nghĩa là Ninh Tiêu nắm giữ một chi tiết nào đó mà người khác không biết, nhưng nó cũng có tác dụng mấu chốt để kết thúc vụ án này. Từ Thượng Vũ nhận ra điều này, hơi khó chịu nhíu mày. Hắn không thích cảm giác có chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Chờ chút, phát lại đoạn lúc nãy đi.”
Ninh Tiêu đột nhiên nói.
“Cậu muốn xác nhận điều gì?” Từ Thượng Vũ hỏi cậu.
Ninh Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, nói.
“Trí nhớ.”
Trí nhớ của con người biết lừa gạt, nhưng video theo dõi thì không. Đây là thứ mà Ninh Tiêu muốn xác nhận.
Video theo dõi cho thấy Ninh Tiêu đi khỏi phạm vi của camera lúc 1 giờ 50 phút, sau đó không quay lại nữa. Nhưng hiện trường tử vong cũng nằm ngoài phạm vi theo dõi, rất có thể là Ninh Tiêu đi rồi quay lại, giết chết Đinh Nhất Ngôn ngoài phạm vi theo dõi của camera. Cho nên, điều này cũng không thể trở thành chứng cứ chính xác chứng minh Ninh Tiêu vô tội.
Nhưng điều Ninh Tiêu muốn chứng minh cũng không phải điểm này, sau khi nhờ cảnh sát tua chậm video, Ninh Tiêu chú ý đến hành động của Đinh Nhất Ngôn.
Khi cậu ta đứng dậy, trên tay cầm con dao, mà còn nắm vào chuôi chứ không phải lưỡi. Vừa rồi trong phòng xác Ninh Tiêu thấy thi thể của Đinh Nhất Ngôn, trên tay cậu ta có một vết thương.
Ở gan bàn tay có dấu bị dao cắt rất rõ ràng.
Ninh Tiêu xòe bàn tay, cẩn thận quan sát năm ngón tay mình. Ngón tay thon dài, khớp xương hơi nhô lên, bởi vì thường xuyên gõ chữ nên đầu ngón tay đầy vết chai. Nhưng quan trọng nhất là cả hai bàn tay đều không có vết thương.
Không có một vết dao cắt nào cả.
Mãi đến lúc này thì trái tim bị treo lơ lửng của cậu mới có thể được thả ra. Lúc này Ninh Tiêu mới tin rằng mình không phải hung thủ, mà kẻ gọi là hung thủ lại là một người khác.
Video vẫn còn chiếu tiếp, Đinh Nhất Ngôn trên màn hình đứng lên, dựa lưng vào tường. Nước mắt của cậu ta vẫn chưa lau khô, cậu ta dựa trên bức tường cũ, trong mắt đầy vẻ thảm thương. Cậu ta đứng lặng trong bóng tối một lúc lâu mới xoay người đi.
Ninh Tiêu xem đi xem lại đoạn này để bảo đảm mình không quên một chi tiết nào. Nước mắt của Đinh Nhất Ngôn, sự cô đơn của cậu ta, bóng của cậu ta. Cậu xem đi xem lại rất nhiều lần khiến cảnh sát xung quanh đều không hiểu gì cả.
Mãi đến cuối cùng, video dừng lại ở biểu cảm của Đinh Nhất Ngôn, Ninh Tiêu cũng mở lời.
“Tôi muốn gặp ---”
“Đội trưởng!” Cửa phòng thẩm vấn bị người ở ngoài đẩy mở, một viên cảnh sát chạy vào nói với Từ Thượng Vũ: “Bọn họ đến!”
Một câu này khiến tất cả cảnh sát, ngay cả Từ Thượng Vũ, đều biến sắc.
“--- người nhà của cậu ta.”
Từ Thượng Vũ xoa thái dương, lặng lẽ thở dài rồi quay lại nhìn cậu.
“Cậu muốn gặp người nhà nạn nhân à?” Hắn hỏi, kèm theo vẻ tự giễu, “Vừa hay, không cần phải hẹn trước.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, dường như có người đang kêu gào, tranh cãi, khóc lóc. Nghe loáng thoáng, Ninh Tiêu cũng hiểu đang có chuyện gì: người nhà Đinh Nhất Ngôn đến quậy Cục cảnh sát.
Dường như bọn họ đi tới rất nhanh, cảnh sát ngăn ngoài cửa sắp cản không được bọn họ. Ninh Tiêu chỉ kịp thấy có người chạy ào về phía này, ánh mắt đỏ ửng, bộ dạng điên cuồng.
“Giết người đền mạng! Giết người đền mạng!”
Trong lúc hỗn loạn, cảnh sát đứng ra ngăn cản còn bị đẩy ra, bọn họ sắp vọt được vào phòng thẩm vấn.
Từ Thượng Vũ nhanh tay lẹ mắt đẩy Lục Phi và Triệu Vân ra ngoài.
“Các cậu giải quyết đi.”
Nói xong thì vội vã đóng sầm cánh cửa lại, bởi vì cửa phòng thẩm vấn không thể khóa được từ bên trong, hắn còn đẩy cái bàn tới chặn ở cửa để đề phòng. Nhưng cho dù đã đóng cửa lại thì Ninh Tiêu vẫn có thể nghe được tiếng kêu khóc bi phẫn của người bên ngoài.
“Giết người đền mạng! Trả con cho tôi, trả con lại cho tôi!”
“Aaaaa! Ngôn Ngôn ơi, Ngôn Ngôn ơi!”
Giọng gào đó như của người điên, khàn đặc đến nỗi sắp rách cả cuống họng, vang vọng hết lần này đến lần khác ở ngoài cửa không chịu buông tha, một lúc lâu sau mới dần đi xa.
Ninh Tiêu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, mãi cho đến khi tiếng gào đi xa mới cử động ngón tay đã cứng đờ của mình. Nhưng tiếng kêu khóc điên cuồng nọ vẫn lặp đi lặp lại bên tai cậu, không chịu biến mất.
“Tôi nghĩ với tình hình bây giờ cũng không thích hợp để cậu gặp bọn họ.”
Từ Thượng Vũ ngồi trên bàn chặn ở cửa, nhìn Ninh Tiêu. “Cậu có vẻ khó chịu?”
“... Bác sĩ của tôi nói.” Ninh Tiêu mở miệng, “Có đôi khi tôi sẽ quên đi một đoạn ký ức, để bảo đảm mình không phải chịu đựng cảm xúc gì quá mức.”
“Ừ.”
“Trước đây tôi thấy nó rất phiền, nhưng bây giờ tôi phát hiện quên đi cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.”
Ký ức quá đau đớn khiến tinh thần của con người không chịu nổi gánh nặng. Đối với cha mẹ mất con là như thế, đối với Đinh Nhất Ngôn cũng là như thế.
Trên màn hình video còn phát đi phát lại hình ảnh cuối cùng của Đinh Nhất Ngôn khi còn sống.
Cậu ta đứng trong bóng đêm, ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời đêm.
Không biết trong ba mươi phút cuối cùng của cuộc đời, thiếu niên này đã nghĩ đến điều gì, ngôi sao nào sẽ là hình ảnh cuối cùng ngừng lại trong trí nhớ của cậu ta?
Từ Thượng Vũ cùng nhìn vào video theo dõi với cậu, sau một lúc lâu mới hỏi: “Vừa rồi cậu nói ai là hung thủ?”
Ninh Tiêu nhìn hắn, con ngươi màu đen lóe sáng, hơi hé miệng.
“Là ---”
- -----
【 Có lẽ bọn họ không thương cậu. 】
Hàng chữ này vô cùng chói lóa, đâm thẳng vào mắt Đinh Nhất Ngôn.
“Không, bọn họ không thương đối phương, nhưng tôi là con của bọn họ.”
【 Phải vậy không? 】
Có đôi khi chỉ cần một câu hỏi lại là có thể dễ dàng đánh nát sự tự tin của một người. Ngón tay Đinh Nhất Ngôn hơi run rẩy, cậu phát hiện mình không biết nên trả lời thế nào. Ngẩng đầu, sắp đến nhà rồi.
Lúc đẩy cửa vào, có người đang ngồi dọn dẹp đống lộn xộn cậu bày ra tối qua.
“Ngôn Ngôn à?” Người phụ nữ đang dọn dẹp hơi ngừng lại, buông túi rác trong tay đi về phía cậu.
“Tối hôm qua không ăn cơm đúng không? Không được ăn đồ ăn vặt như thế nữa, không tốt cho dạ dày đâu đấy! Đói không? Mẹ nấu cơm, con muốn ăn gì?”
Cảm nhận được sự ấm áp khi mẹ vuốt trán mình, trong lòng Đinh Nhất Ngôn lén nghĩ, bọn họ yêu tôi, cho dù bọn họ không yêu nhau nhưng sẽ vẫn yêu tôi.
Đinh Nhất Ngôn ngồi trong phòng khách nhìn mẹ mình bận rộn trong bếp. Suốt cả tháng nay, đây là lần đầu tiên căn phòng bếp phát huy đúng công dụng của nó.
“Mẹ...”
“Tiểu Ngôn.”
Người phụ nữ bưng đồ ăn đến.
“Tháng sau mẹ phải đi công tác, không về được. Con ở với... ba con đi, kêu ổng đưa con ra ngoài ăn, biết chưa?” Nói xong, bà lấy một xấp tiền giấy trong túi xách ra. “Đây là tiền tiêu vặt tháng này của con. Bảo bối, mẹ có việc gấp phải đi, con ăn cơm đàng hoàng đi, ha.”
Nghe tiếng đóng cửa, khi Đinh Nhất Ngôn tỉnh táo lại thì trong nhà chỉ còn lại một mình cậu. Giống như bàn tay vừa dịu dàng vuốt ve cậu, bóng lưng bận rộn trong phòng bếp nấu ăn cho cậu khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Căn nhà bừa bộn đã được dọn dẹp, mùi thức ăn thơm ngào ngạt, tất cả đều giống hệt như trước đây. Nhưng mà không ai mắng cậu vứt rác bừa bãi, không ai xen vào việc cậu tiêu xài lung tung, không ai ăn cơm cùng cậu nữa. Bọn họ dỗ dành cậu vài câu, quan tâm vài câu, rồi vội vàng đi mất.
Chỉ để lại một căn nhà trống rỗng không thể gọi là nhà.
Màu đỏ chói mắt trên tiền giấy, thức ăn trên bàn dần nguội lạnh.
“Bọn họ yêu tôi.”
Đinh Nhất Ngôn ngồi trước bàn, gửi tin nhắn cho người đầu bên kia.
Không bao lâu sau, cậu nhận được hồi âm.
【 Ồ, chứng minh đi? 】