Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 8: Chương 8: Bóng ma lúc nửa đêm (7)




“So sánh vết thương.”

“Miệng vết thương xé rách từ phía sau lưng, có vết ma sát, có thể hình dung được quỹ đạo của con dao, đâm từ trên xuống, sau đó trượt xuống.”

“Trên tay nạn nhân có vết thương.”

“Xác nhận là vết dao cắt.”

“Bên giám chứng nói sao?”

“Lấy bột phấn trên chuôi dao, sau khi phân tích phát hiện trong thành phần có chứa cacbon, so sánh với lớp sơn trên tường, là cùng một loại.”

“Trên tường có vết xước khớp với chuôi dao.”

“Vậy thì tình hình lúc đó có thể là thế này.” Quý Ngữ Thu giơ dao lên, đứng trước mặt các thành viên tổ giám định. “Nạn nhân cầm chuôi dao kê lên tường, quay lưng vào mũi dao.” Hắn đứng ở góc tường làm mẫu, hai tay cầm chuôi dao.

“Sau đó ngã người ra sau, dao sẽ đâm thẳng vào tim.” Quý Ngữ Thu dựa lên tường. “Đồng thời, tay cầm dao mất lực, gan bàn tay bị lưỡi dao cắt. Nạn nhân dựa vào vách tường rồi ngã xuống, chuôi dao ma sát lên tường sẽ để lại vết xước thứ hai, quỹ đạo cứ lên xuống, lên xuống, cuối cùng trượt xuống đất theo người nạn nhân.”

Hắn cầm bức ảnh trên bàn, nhân viên giám định đã chụp được bức này ở hiện trường. Nạn nhân nằm sấp dưới đất, quay lưng lên trên, vị trí nằm rất gần tường, mà rõ ràng có thể thấy được trên quần áo đầy vôi cọ từ bức tường cũ kỹ.

“Như vậy thì trên dao cũng chỉ có vân tay của hai người, nạn nhân và Ninh Tiêu. Đâm từ phía sau nhìn có vẻ rất giống mưu sát. Đầu của thằng nhóc này cũng rất thông minh, nhưng tiếc là còn nhỏ.”

Thật ra thủ đoạn này rất dễ bị phát hiện, nhưng điều kiện tiên quyết phải là người điều tra không bị lừa. Ngay từ đầu đã bị video theo dõi đánh lừa, khăng khăng cho rằng đây là án mưu sát thì sẽ có rất ít người chú ý đến những manh mối nhỏ như thế.

Quý Ngữ Thu buông dao.

“Đã tạo thành chứng cứ.”

Mọi người trong tổ giám định đều thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Lý, liên lạc được với Từ Thượng Vũ chưa? Gửi tin cho cậu ta đi.” Quý Ngữ Thu nói: “Sau đó không còn chuyện của chúng ta nữa.”

Cùng lúc đó, điện thoại Từ Thượng Vũ rung lên.

Hắn xem tin nhắn, lúc ngẩng đầu thì trên mặt đầy ý cười. Bọn họ đã sắp dọn xong chỗ này rồi, cảnh sát tạm thời bắt giữ cha mẹ Đinh Nhất Ngôn, chuẩn bị đưa về Cục cảnh sát. Ninh Tiêu ngồi một chỗ, không biết đang nghĩ đến điều gì.

Từ Thượng Vũ đi đến.

“Chúc mừng cậu, đã rửa sạch được hiềm nghi.”

Ninh Tiêu nhìn tin nhắn trên tay hắn. “Tổ giám định đã chứng minh được là tự sát?”

“Đúng vậy.”

Từ Thượng Vũ không hiểu, Ninh Tiêu nhận được đáp án cũng không có vẻ trút được gánh nặng mà vẫn nhíu mày trầm tư, không thoát ra được.

“Lúc hắn đi có hỏi tôi.” Ninh Tiêu bỗng nói. “Hắn hỏi, nếu là tự sát, vậy thì điều gì là giọt nước làm tràn ly?”

Hai người đều biết 'hắn' là đang chỉ ai, là người đáng nghi giả thành luật sư nọ. Thật ra hắn là người lãnh đạo của một tổ chức tự sát trên mạng, bọn họ điều tra được trước khi Đinh Nhất Ngôn tự sát từng trao đổi với thành viên trong tổ chức này.

“Anh nghĩ sao?” Ninh Tiêu hỏi.

Im lặng vài giây.

“Là tôi.”

“Là cậu.”

Ninh Tiêu cười nhạo, “Anh không nể mặt chút nào cả, cảnh sát.”

“Con người tôi ấy mà, cũng khá thành thật.” Từ Thượng Vũ thẹn thùng nói: “Có gì nói nấy, cậu đừng để trong lòng.”

Ninh Tiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, sờ da gà trên tay mình. “Rồi, viên cảnh sát thành thật. Chuyện này kết thúc rồi, có thể thả tôi về nhà chưa?”

“Còn phải về cục cho lời khai nữa.”

“Có bao cơm chiều không?”

“... Có.”

“Vậy thì đi.”

Thấy Ninh Tiêu đồng ý nhanh như thế, Từ Thượng Vũ dở khóc dở cười, đang định nói thêm hai ba câu thì lại có người tìm, chỉ có thể bỏ cuộc.

Nhìn cảnh sát đang bận rộn, còn có cha mẹ Đinh Nhất Ngôn thần sắc hoảng hốt bị vây bên trong. Ninh Tiêu nhắm mắt, cảm thấy ngực hơi nghẹn lại. Ánh nắng ngoài cửa sổ thật chói mắt, khiến cậu rất buồn ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu lại nghĩ đến câu nói cuối cùng khi Hách Dã đi.

Điều gì là giọt nước tràn ly dẫn đến tự sát?

【 Đến cùng thì, ai mới là hung thủ? 】

Đúng vậy...

“Ninh Tiêu.”

“Ninh Tiêu, Ninh Tiêu!”

Ninh Tiêu mở mắt, phát hiện mình ngủ gật.

Cảnh sát đối diện bất đắc dĩ nhìn cậu, “Đến Cục cảnh sát cho lời khai mà còn ngủ gật được, đó giờ cậu là người đầu tiên.”

Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, Ninh Tiêu nắm chặt rồi lại mở ra.

“Đến tôi rồi?”

“Đúng vậy, cho lời khai xong là cậu đi được rồi.”

Lúc đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn cho lời khai, Ninh Tiêu đi ngang qua một căn phòng, cậu có thể rõ ràng thấy được người ngồi bên trong qua khung cửa sổ, cha mẹ của Đinh Nhất Ngôn. Bọn họ ôm chặt lấy nhau, trên mặt là biểu cảm mệt mỏi khó nén.

“Tôi có thể hỏi một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Cha mẹ của nạn... Đinh Nhất Ngôn, các người định xử lý bọn họ thế nào?”

“Cậu hỏi cái này à?” Cảnh sát dẫn đường hơi bất ngờ. “Bọn họ cũng xem như cố ý giết người, nhưng may là Từ đội thay cho cậu, cũng không bị thương. Có lẽ có thể xử nhẹ một chút, nhưng mà cụ thể sẽ thế nào thì hơi khó nói.”

Hắn nhìn theo tầm mắt Ninh Tiêu, nhìn đôi vợ chồng mất con trong phòng thẩm vấn, cảm khái: “Mà nói đi cũng nói lại, vốn trước khi đứa nhỏ xảy ra chuyện, bọn họ còn đang làm thủ tục ly hôn. Bây giờ đến nông nỗi này, cả chồng lẫn vợ đều muốn gánh tội thay cho đối phương, mà cũng không... nói đến chuyện ly hôn nữa.” Hắn lắc đầu, thở dài. “Con người ấy.”

Mất đi người thân thiết nhất, đối với cặp vợ chồng này mà nói thì bây giờ chỉ có đối phương mới là chỗ dựa duy nhất. Mãi cho đến lúc này, trong lòng bọn họ mới có thể hiểu được, trên đời này người quan trọng nhất với mình là ai.

Người lấy lời khai của Ninh Tiêu là Lục Phi và Triệu Vân, Từ Thượng Vũ lại không xuất hiện như cậu đoán.

“Đội trưởng của chúng tôi ấy hả?” Lục Phi nhìn cậu. “Không cần tìm, đang đi may vết thương rồi.”

“May vết thương?” Ninh Tiêu kinh ngạc. “Không phải nói không bị thương à?”

“Áo chống đạn là để chống đạn, cậu tưởng đao thương bất nhập thật đấy à?” Lục Phi khinh bỉ, thấy Ninh Tiêu ra vẻ áy náy mới an ủi: “Nhưng mà cũng không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, chưa đến nội tạng. Được rồi, không nói nữa, lấy lời khai xong là cậu về được rồi, lại đây.”

Hắn kéo ghế ngồi đối diện Ninh Tiêu, bắt đầu hỏi cậu vài câu bình thường, đến cuối cùng mới hỏi: “Cậu có ấn tượng gì với tên luật sư giả đó không?”

Người đàn ông tự xưng là Hách Dã giả mạo luật sư biện hộ của Ninh Tiêu, sau khi bị lộ, đội cảnh sát đều rất tò mò lý do vì sao hắn lại tiếp cận Ninh Tiêu. Trên tài liệu điều tra được, Hách Dã là một trong những người sáng lập tổ chức tự sát trên mạng, đang bị truy nã. Dưới hắn có một tổ chức không hề nhỏ, trong mấy năm này, cảnh sát ở khắp nơi đều điều tra về bọn chúng nhưng không có bao nhiêu kết quả. Mà con cá lớn này lại bơi đến thành phố nhỏ xíu để sắp xếp một vụ tự sát nhỏ bình thường, mà còn cố ý tiếp cận Ninh Tiêu, làm cho người ta không thể hiểu nổi.

Ninh Tiêu lắc đầu, “Không biết, chỉ gặp một lần.”

“Thật à?” Rất rõ ràng, Lục Phi không tin.

Ninh Tiêu khinh thường, “Lừa anh thì có gì để ăn à?”

“Được rồi, tôi cũng chỉ nhắc nhở cậu thôi.” Lục Phi nói: “Cậu không biết, người này không phải tội phạm bình thường. Sáng nay phát hiện một thi thể trần truồng trong kho hàng ở ngoại ô, sau khi kiểm tra thì phát hiện người nọ là luật sư được điều cho cậu. Hách Dã này không chỉ giả mạo người nọ mà còn không chừa đường sống. Nghe nói, phàm là những người thấy được khuôn mặt của hắn, một là tự sát, hai là bị giết diệt khẩu. Chính cậu nên cẩn thận đi.”

Ninh Tiêu bắt đầu nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông nọ, thoạt nhìn rất bình thường, không giống như một tên điên biết cách lừa người khác tự sát. Nhưng mà Ninh Tiêu cũng không chắc khuôn mặt mà mình nhìn thấy có phải là mặt thật của hắn không, loại tội phạm hung ác thế này thường đều biết cách ngụy trang cả.

Lục Phi dọn đồ, “Cậu cũng xui thật, nửa đêm gặp cướp, người ta xúc động tự sát còn tiện kéo cậu vào làm phiền. Về nhà nhớ đi cúng xả xui, xem thử có phải vướng mạng con rệp rồi không.”

Ninh Tiêu im lặng ra khỏi Cục cảnh sát, lúc đi ra cửa còn gặp một đám người đến quậy. Mọi người đều có vẻ quá quen với cảnh này, chỉ trỏ vào đám người khóc lóc nọ.

“Mỗi ngày đều đến quậy, quậy thì được cái gì? Người chết có thể sống lại được à? Chỉ trì hoãn việc điều tra thôi.”

Mọi người nói rất đúng trọng tâm, nhưng Ninh Tiêu lại nghe được ý khác trong tiếng kêu khóc đó. Không chỉ có phẫn nộ, còn có bi thương, là nỗi đau đớn khi mất đi người thân, nỗi hoang mang không biết phải làm thế nào.

Dần dần, tiếng khóc la của rất nhiều người lại hóa thành tiếng khóc bi thương của một thiếu niên.

Tiếng khóc quanh quẩn trong màn đêm, mang theo sợ hãi và tuyệt vọng, giống như lặp đi lặp lại một câu nói: Ai cứu tôi với, ai cứu tôi với!

Ai cứu tôi với!

Nhưng mà Ninh Tiêu đêm đó không hiểu, cậu quay lưng đi mất.

Thật ra Lục Phi sai rồi. Ninh Tiêu nghĩ, người xui xẻo không phải mình, mà là Đinh Nhất Ngôn. Vào lúc bàng hoàng, hoang mang, chuẩn bị đi về hướng tuyệt vọng, người thiếu niên nọ gặp không phải một người có thể an ủi cậu ta, mà là Ninh Tiêu.

Nếu đêm đó, sau khi nghe được tiếng khóc, Ninh Tiêu có quay đầu lại nhìn cậu ta một cái;

Nếu đêm đó, Ninh Tiêu không hành động theo cảm tính, dạy dỗ Đinh Nhất Ngôn;

Nếu đêm đó, người Đinh Nhất Ngôn gặp là một người có thể tự nguyện chịu thay người khác một nhát dao như Từ Thượng Vũ.

Thì có lẽ kết cục sẽ không thế này.

“Ai là hung thủ?”

Ninh Tiêu bước trên con đường nhỏ, thầm hỏi.

Trong Cục cảnh sát, tổ điều tra đang làm tổng kết cuối cùng với vụ án của Đinh Nhất Ngôn. Có người kiểm tra lại video theo dõi đêm hôm đó bỗng tò mò nói: “Các cậu nhìn xem góc này có phải giống như có người đang đứng không?”

Trên màn hình, Đinh Nhất Ngôn đứng dưới ánh đèn đường, mà xung quanh cậu ta đều mơ hồ. Viên cảnh sát nọ chỉ vào một góc ngoài ánh đèn đường, một góc tối đối diện với Đinh Nhất Ngôn.

“Sao thế được? Cậu nhìn xem, còn không có bóng kìa, làm như ma vậy?”

“Không phải mà, rõ ràng là tôi thấy có người. Chẳng lẽ hoa mắt thật?”

Viên cảnh sát nọ nghi hoặc, sau đó nhấn tắt video.

Màn hình chợt lóe lên, mang theo thiếu niên cô đơn đứng dưới ánh đèn biến mất trong bóng tối, bị màn đêm cắn nuốt.

【 Chờ mong đến khi gặp lại, Ninh Tiêu. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.