“Chơi giải đố nào.”
“Tiểu Trương quyết định giết bạn gái. Vào ngày sinh nhật, gã lừa bạn gái ăn bánh kem có chứa độc hóa học, sau khi hủy hết chứng cứ thì làm giả hiện trường như bạn gái uống thuốc độc tự sát. Nhưng mà vài ngày sau, khi tiểu Trương đi lấy thư lại bị cảnh sát bắt tại chỗ. Hỏi: Tiểu Trương sơ hở ở đâu?”
Ninh Tiêu đánh xong hàng chữ này thì thở phào một hơi, sau đó soạn mail gửi cho biên tập.
Chốc lát sau, cậu nhận được hồi âm.
“Đáp án của câu đố kỳ này là gì?”
Ninh Tiêu trả lời hắn: “Đừng hỏi tôi mấy câu đơn giản như thế, tự nghĩ đi.”
“Má, cậu đừng dùng giọng điệu khinh bỉ như thế được không? Tôi mà đoán được thì cần gì phải hỏi cậu?” Biên tập vờ tức giận, “Còn nữa, thái độ của cậu là thái độ của một người trễ deadline cả tuần nên có đấy à? Cậu không thấy áy náy hay gì?”
“Nếu mỗi lần tôi làm gì đều phải thấy áy náy thì cả đời không cần làm gì nữa. Tạm biệt.”
Không đợi biên tập trả lời, Ninh Tiêu nhấn out QQ, lúc này mới yên tĩnh lại.
Deadline lần này cậu kéo cả tuần lễ, chẳng trách biên tập sẽ tức giận, bên xuất bản cũng đã giục từ lâu rồi. Nhưng hết cách, thông minh như Sherlock Holmes cũng không thể lường trước được có ngày mình sẽ trượt chân bên vách đá. Mà Ninh Tiêu cũng không thể biết trước được mình lại bị một vụ tự sát kéo lại lâu như thế.
Sau khi được tự do, suốt ba ngày Ninh Tiêu bế quan ở nhà, điên đảo ngày đêm vội vàng viết cho xong bản thảo. Vừa nãy mới viết xong rồi gửi cho biên tập xem, mà trò chơi giải đố đó là cách kết thúc mỗi quyển sách của cậu. Để lại một câu hỏi suy luận cho độc giả, cho đến khi sách mới phát hành mới có đáp án --- đây cũng xem như một cách để tăng doanh số thôi.
Ninh Tiêu đá cạnh bàn, ghế xoay với bánh xe đưa cậu đến trước cửa sổ, cậu vén rèm, ánh sáng chói lóa bên ngoài làm cậu phải nheo mắt vì đau đớn.
“Thời tiết đẹp vậy à?”
Ninh Tiêu híp mắt, duỗi tay chân. Nếu thời tiết hôm nay đã đẹp như thế thì cũng nên ra đường tìm chuyện để làm. Nghĩ là làm, Ninh Tiêu mặc quần áo, đánh răng. Chưa được năm phút sau, cậu khoác áo đi ra khỏi nhà.
Ninh Tiêu ra khỏi chung cư, chào hỏi với các cô các chú gặp được trên đường.
“Tiểu Ninh đấy à? Mấy ngày rồi không gặp, bận lắm hả?” Một bác gái mới vừa đi chợ sáng về thấy cậu thì chào hỏi.
“Chào buổi sáng dì Triệu. Con ở nhà làm, bận không rảnh ra đường.”
“Ài, người trẻ tuổi không như thế mãi được, phải chú ý đến sức khỏe đấy.” Dì Triệu vội vàng lấy một cái bánh nướng nóng hổi trong giỏ đưa cho cậu, “Nhìn là biết con chưa ăn sáng chứ gì? Cầm lấy, nhớ ra ngoài dạo thường xuyên, đừng ở mãi trong nhà.”
“Con biết rồi.” Ninh Tiêu nghe lời khuyên của bà ấy, nhận cái bánh, “Con đi đây, phải mở cửa tiệm nữa.”
“Rồi, rồi, đi đi, đi làm đi.”
Tạm biệt người quen, Ninh Tiêu đi ra khỏi cổng chung cư, quẹo phải, chưa được năm mươi mét đã đứng trước một cửa hàng mặt tiền. 'Tiệm sách Tiêu Tiêu', một tiệm sách nhỏ chưa được hai mươi mét vuông chen giữa hai tiệm nữ trang được trang hoàng xa hoa, so sánh sẽ thấy nó vừa cũ kỹ vừa lùn bần kém*.
*矮矬穷: ngôn ngữ mạng, trái nghĩa với cao phú soái (高富帅)
Ninh Tiêu đi tới, lấy một cái chìa khóa mở cửa, hai tay đỡ cửa sắt nhấc lên trên.
'Ầm ầm', cửa sắt rất nhanh được cuốn lên để lộ hai cánh cửa gỗ trông cũng cũ nát không kém. Ninh Tiêu lại lấy một cái chìa khác mở cửa gỗ, lúc này mới vào được tiệm.
Không khí trong tiệm tràn ngập một mùi mốc meo, Ninh Tiêu vội mở hết cửa sổ để thông khí, đẩy mở toang hai cánh cửa gỗ để không khí được lưu thông tốt hết cỡ. Một thời gian không đến, mặc kệ bụi bặm bám đầy trên sách, ngay cả bàn tính tiền cũng phủ đầy bụi, cái này thì Ninh Tiêu không thể nhịn được. Cậu lưu loát rút ra một miếng giẻ lau lau sạch hết bụi bẩn trên bàn, lúc này mới đặt mông ngồi xuống ghế.
“Ài, thoải mái.”
Mà khoan, hình như lúc nãy chưa lau ghế. Ninh Tiêu hơi nâng mông lên, mà nghĩ lại vẫn mặc kệ, dù sao thì sớm muộn gì quần cũng bẩn, xem như lấy lau ghế là được.
Cái gọi là bàn tính tiền thật ra cũng chỉ là một cái bàn cũ kỹ gần cửa mà thôi. Bình thường có khách thì nơi này là chỗ để tính tiền, không có khách thì thành chỗ để Ninh Tiêu chợp mắt, hoặc tự đọc sách trong tiệm.
Cuộc sống thế này vừa yên bình vừa tự do, nhưng mà việc làm ăn cũng không tốt lắm, nếu không phải bình thường còn có thể viết tiểu thuyết kiếm tiền thì Ninh Tiêu phải cạp đất mà ăn từ lâu rồi.
Trên bàn vẫn còn quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cậu đọc mấy ngày trước, mới xem được một nửa. Ninh Tiêu ăn hết bánh nướng dì Triệu cho, lau tay rồi lật sách ra xem, lướt qua những đoạn đã từng đọc. Ngồi trông chừng cửa tiệm này có khi hết hai ngày, có khi cả ngày không ai đến Ninh Tiêu cũng chịu được, dù sao thì cậu cũng không kiếm ăn bằng chỗ này.
Hôm nay, ông chủ Ninh dành cả ngày giết thời gian ở đây. Khi đợt khách đầu tiên đến thì đã gần tới chạng vạng rồi. Ninh Tiêu đỡ thắt lưng tê dại nhìn mấy đứa nhóc vừa vào một cái rồi tiếp tục đọc sách.
Mấy đứa nhóc học ở trường gần đây là khách quen của tiệm này, lúc tan học thường kéo bạn kéo bè đến đọc ké sách, Ninh Tiêu không đuổi chúng đi, chúng nó cũng xem ông chủ Ninh như người vô hình, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng mà hôm nay Ninh Tiêu có muốn im lặng cũng không im nổi.
“Này, nghe gì chưa?”
“Sao?”
“Nhà Trương Vĩ Vĩ lớp 13 kế bên có chuyện đấy!”
“À, cái này thì tớ biết, mẹ cậu ta uống thuốc độc tự sát ở nhà, Trương Vĩ Vĩ là người đầu tiên phát hiện, nghe đâu chết thảm lắm!”
Ninh Tiêu giật tai, bây giờ cậu rất nhạy với hai chữ 'tự sát' này.
Mấy đứa nhóc quỷ bên kia vẫn còn thảo luận, nói một cách hưng phấn.
“Hình như lúc Trương Vĩ Vĩ phát hiện thì mẹ cậu ta vẫn còn một hơi, cậu ta muốn cứu mà không được, chỉ có thể đứng nhìn mẹ mình giãy đành đạch dưới sàn như con cá mất nước, một lúc sau mới tắt thở.”
“Chú tớ ở gần nhà bọn họ, nghe nói lúc cảnh sát đi, cả căn nhà đấy tỏa ra mùi thúi như chất thải ấy!”
“Haha, không phải chứ? Trương Vĩ Vĩ bị cái chết của mẹ làm sợ đến nỗi tè ra quần!”
“Buồn cười quá!”
Mấy đứa nhóc con tìm niềm vui trên cái chết của người khác, chẳng hề biết đến hai chữ 'đồng cảm'. Với cái tuổi này của chúng nó mà nói, chúng nó còn chưa biết cái chết nghĩa là gì, thảm kịch của người khác đối với chúng nó cũng chỉ giống như nội dung của một vở kịch trên ti vi, hoặc là một tình tiết kích thích nào đó trong tiểu thuyết, là một thứ có thể lấy ra để tìm niềm vui.
Cái khờ dại của trẻ con lại trở nên tàn nhẫn khó tả.
“Cấm ồn ào.”
Trong lúc mấy đứa nhóc này nói chuyện hăng say, một bàn tay thò từ trên đầu xuống rút quyển sách trong tay chúng nó ra.
Ninh Tiêu cầm sách, nói với chúng: “Nước miếng văng đầy sách, cảm ơn, tôi nghĩ tạm thời mấy quyển sách này không cần các cậu giúp lau dọn đâu.”
“Muốn đọc sách thì im lặng, không được ồn ào.” Nói xong, cậu nhét sách lại vào tay chúng. “Cũng không được văng nước miếng lung tung, còn học nhà trẻ à?”
Mấy đứa nhóc bị cậu điểm danh im lặng nhìn nhau, sau đó đứng dậy đi ra ngoài hết, vừa mới ra khỏi cửa đã bắt đầu oán giận.
“Người gì đâu, không cho nói chuyện, thế có cho đánh rắm không? Nghẹn chết người ta hay gì?”
“Đầu óc của chú này không bình thường đúng không?”
“Mẹ tớ nói người như ổng là không có tương lai, sau này chúng ta tốt nghiệp đại học thì chắc chắn tốt hơn ổng nhiều!”
“Chỉ biết ăn hiếp con nít...”
Mấy đứa nhóc đã chạy xa mà tiếng oán giận vẫn còn truyền đến, thậm chí còn không thèm khống chế âm lượng. Ninh Tiêu lười cả nâng mí mắt, cậu hai mươi mấy tuổi đầu mà còn so đo với mấy đứa ranh con này thì hơn hai mươi năm nay cậu sống uổng lắm rồi.
Cậu nhặt sách bị chúng vứt dưới đất lên, phủi bụi rồi nhét lại vào giá. Thời gian đúng là không tha ai cả, đâu mười mấy năm trước cậu còn kéo mấy đứa nhóc hàng xóm đi bắt ve, bây giờ đã thành 'chú' trong miệng chúng nó rồi. Ninh Tiêu cảm khái, trẻ con bây giờ khác hẳn với ngày xưa, cuộc sống thoải mái hơn nên tính tình cũng bị cưng chiều chẳng ra gì.
“Một đám thừa dinh dưỡng.”
Dọn dẹp hết sách, Ninh Tiêu đang định xoay lại thì bị bóng người phía sau làm cho kinh ngạc.
Một đứa trẻ vóc dáng hơi cao đứng ở cửa tiệm của cậu từ bao giờ, mà kì lạ nhất là trong tay đứa trẻ này còn cầm một cục gạch.
Thằng nhóc con này muốn làm gì đây?
Ninh Tiêu còn chưa kịp đề phòng thì chỉ thấy cậu nhóc quét mắt nhìn xung quanh, rồi lại quay người chạy đi không thấy bóng.
“...”
Để lại một mình ông chủ Ninh đứng lại tại chỗ, rầu rĩ chán chường.
“Trẻ con bây giờ ấy, đúng là đoán không được mà.”
Cũng không còn sớm nữa, Ninh Tiêu đóng cửa, dù sao nhìn mùi thì hôm nay cũng đừng trông cậy gì vào việc kiếm tiền nữa.
Mùa đông trời nhanh tối, năm sáu giờ thì sắc trời đã bắt đầu tối đi rồi. Lúc ông chủ Ninh dọn dẹp bàn rồi đóng cửa, suýt nữa không thấy đường để đóng. Đèn đường sau lưng còn chưa bật, cậu chỉ có thể nương theo ánh sáng mỏng manh ở đâu đó để tìm ổ khóa, mà ngặt một nỗi là trời lại mưa lất phất, một cái bóng đen xuất hiện ngăn chặn nguồn ánh sáng duy nhất chiếu đến.
Ninh Tiêu giận, ai không có mắt thế?
“Chào buổi tối.”
Một giọng nói giàu từ tính truyền đến.
Ninh Tiêu vừa quay đầu nhìn lại thì gặp được một gương mặt quen thuộc, còn đang treo một nụ cười khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
“Lâu rồi không gặp.” Người nọ nói: “Tôi nghĩ có lẽ cậu cần cái này.” Trên tay hắn cầm điện thoại, bật đèn pin soi ổ khóa cho Ninh Tiêu, còn tặng thêm một nụ cười. “Không cần cảm ơn.”
Ninh Tiêu híp mắt nhìn người trước mặt.
Từ Thượng Vũ không mặc đồng phục cảnh sát, điều này làm cho hắn nhìn có vẻ trẻ ra vài tuổi. Nếu không ai nói thì chắc người ngoài sẽ không thể ngờ được người thanh niên trẻ tuổi này lại là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Nhưng mà Ninh Tiêu cũng không thích gặp hắn cho lắm, nguyên nhân cũng không phải do hắn, một công dân bình thường sống cuộc sống thường ngày mà hở cái là gặp cảnh sát thì có thể có chuyện gì tốt đây?
Quả nhiên, lần này Từ Thượng Vũ đến cũng không mang theo tin tốt gì.
“Nếu đã gặp thì giúp tôi một chuyện đi.”
Ninh Tiêu khóa kỹ cữa, Từ Thượng Vũ đưa điện thoại cho cậu xem ảnh trong album. “Tôi đang tìm một người, gần đây cậu có gặp nó không?”
Ninh Tiêu cúi đầu nhìn bức ảnh, sững sờ như bị sét đánh. Sao lại trùng hợp như thế? Người trong ảnh không phải là thằng nhóc cầm cục gạch đứng trước tiệm cậu lúc nãy hả?
Từ Thượng Vũ biết nhìn sắc mặt, “Xem ra cậu đã từng gặp, ở đâu thế?”
“Tôi có thể hỏi anh tìm thằng nhóc này làm gì trước không?”
“Còn có thể vì cái gì nữa?” Cảnh sát Từ đùa giỡn nháy mắt. “Cậu biết đấy, tôi là cảnh sát hình sự.”
Ninh Tiêu im lặng, cho nên là lại liên quan đến một vụ án nữa chứ gì?
Cậu bỗng nhớ đến tình tiết mình hay dùng trong tiểu thuyết trinh thám, sẽ có rất nhiều vụ án khó hiểu, phiền toái xảy ra liên tục gần nhân vật chính, cho dù chỉ đang đi đường thì trên trời cũng có thể có một cái thi thể rớt xuống để hắn phá án. Ninh Tiêu từng gọi nó bằng một cái tên mỹ miều, yêu đấy.
Mà bây giờ cậu muốn nói với loại tình yêu đích thực này một câu: thôi tha!