【 Đề Moore* cũng không phải là một người keo kiệt, nhưng thỉnh thoảng hắn lại rất quan tâm đến chủ quyền của mình, ví dụ như bộ sưu tập côn trùng quý báu của hắn, hộp xì gà mới mua và mấy quyển sách trên giá. Hắn không dễ gì để người ngoài chạm vào những thứ này, ngay cả mẹ hắn cũng không. Có người nói nó là --- sở thích kỳ lạ của thám tử. 】
*Nhân vật trong tiểu thuyết của Ninh Tiêu, tiếng Anh dịch là Timoore nhưng mà tui thích để Đề Moore hơn.
Từ Thượng Vũ lật thêm một trang, đang định đọc tiếp thì bị khách không mời mà đến quấy rầy.
“Mới sáng sớm đã hun đúc tình cảm rồi, đội trưởng Từ rảnh rỗi nhàn nhã thật đấy.”
Bị người ta che mất ánh sáng, Từ Thượng Vũ ngẩng đầu nhìn về phía nguồn cơn. Chỉ thấy đồng chí đối thủ Quý Ngữ Thu đang cười gian, nhưng mà điều hấp dẫn sự chú ý của Từ Thượng Vũ cũng không phải là tên thiếu đứng đắn này, mà là một gương mặt lạ xuất hiện sau lưng hắn.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi đang theo sát phía sau pháp y Quý, có vẻ hơi bất an, thấy Từ Thượng Vũ nhìn về phía mình thì hoảng hốt gật đầu chào hắn.
“Người mới à?”
“À, cậu ta hả?” Quý Ngữ Thu quay ra sau, “Thực tập sinh mới của tổ giám định, đội trưởng Từ đừng ăn hiếp người mới đấy.”
Từ Thượng Vũ cười, “Nào dám, không chờ anh ăn hiếp đã đời thì sao chúng tôi dám xuống tay được?”
Hắn vừa dứt lời, cậu người mới nọ run rẩy rõ ràng, bất an nhìn người hướng dẫn của mình.
Quý Ngữ Thu cũng không phủ nhận, “Có rảnh ở đây trêu chọc tôi thì sao không đi điều tra vụ án của mình đi? Mấy nay cậu nhàn lắm à? Còn đọc sách nữa chứ?”
Hắn thản nhiên rút quyển sách trong tay Từ Thượng Vũ ra lật xem.
“ 《 Thần thám Đề Moore 》, cậu thích xem loại tiểu thuyết thế này từ bao giờ đấy?” Quý Ngữ Thu còn hơi tỏ vẻ ghét bỏ khi nhìn thấy tên sách. “Sao tôi lại không biết gu của cậu lạ thế này? Hay là cậu hy vọng có ai đó viết cho cậu một quyển 《 Thần thám Từ muộn tao 》gì đấy để thỏa mãn lòng hư vinh của cậu?”
“Thôi đừng, tôi lại thích kiểu tên bình thường dễ hiểu thế này.” Từ Thượng Vũ cướp lại quyển sách, “Muốn tìm hiểu một tác giả thì phải bắt đầu từ sách của người ta, tôi chỉ vừa hay có hứng thú với tác giả của quyển sách này thôi.”
“... Tác giả này có thù với cậu à?”
“Nào có, cậu ấy là quý nhân của tôi đấy.”
“Quý nhân của một vị đội trưởng đội cảnh sát.” Quý Ngữ Thu cười nhạo, ra vẻ đồng cảm, nói: “Vậy thì người này cũng không may mắn gì cho cam.”
Từ Thượng Vũ không nói nhiều với hắn, nhìn điện thoại rồi phủi quần, đứng dậy đi ra ngoài.
“Đi đâu đấy?” Quý Ngữ Thu tò mò hỏi. Bây giờ còn không chịu tra án, lo đi đâu chơi đấy?
“Đi gặp quý nhân.”
Từ Thượng Vũ đưa lưng về phía hắn, lắc tay tạm biệt rồi đi tiếp ra ngoài.
11 giờ 15 phút, hắn đến chỗ hẹn sớm 15 phút --- một tiệm KFC, mà bất ngờ là người hẹn hắn còn đến sớm hơn cả hắn. Từ Thượng Vũ không vội vào mà là đứng cách một cánh cửa sổ kính nhìn người ngồi bên trong.
Người nọ đưa lưng về phía ánh sáng, vậy thì khi viết chữ mới không bị ánh sáng làm chói mắt. Cậu cầm một cây bút, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ vào sổ tay, có khi sẽ đột ngột nhìn về một hướng nào đó, không nhúc nhích, có khi lại lầm bầm lầu bầu với không khí. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy không bình thường, nhưng mỗi khi có ai đi ngang nhìn bằng ánh mắt khác thường thì người nọ sẽ để ý đến ngay, sau đó nở một nụ cười đáp trả. Dần dần, người cảm thấy tò mò với hành vi của cậu cũng không tùy tiện đánh giá cậu nữa, cứ như người kỳ cục là mình mới đúng.
Cứ thế, trong đám người cười đùa ồn ào, người ngồi bên cửa sổ yên tĩnh này lại không có vẻ quá nổi bật, dung nhập hẳn vào trong đó.
Từ Thượng Vũ đứng nhìn tận năm phút đồng hồ mới đẩy cửa vào tiệm.
“Xin lỗi, có vẻ tôi đến muộn.”
Ninh Tiêu đang múa bút thành văn nghe thì ngẩng đầu, thấy vị đội trưởng nọ đang kéo ghế, ngồi xuống đối diện mình.
Cậu nhìn thời gian trên đồng hồ, 11 giờ 20 phút, còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn. Ninh Tiêu thu bút, nói: “Do tôi đến sớm.”
“Thì ra cậu có thói quen đến sớm.” Từ Thượng Vũ tiếp lời cậu, “Nhưng mà nói thế nào thì cũng là tôi để cậu phải đợi, bữa này tôi mời, cậu muốn ăn gì?”
Từ trước đến giờ Ninh Tiêu chưa bao giờ từ chối cơ hội được ăn miễn phí thế này.
“Một combo gia đình, hai phần cánh gà nướng, một phần khoai tây chiên, một phần khoai tây nghiền, tạm nhiêu đây thôi.”
Từ Thượng Vũ nghe mà bật cười, tạm nhiêu đây thôi? Dạ dày cậu lớn thế nào vậy?
“Quên nữa, cái này là phần của tôi.” Ninh Tiêu nhìn hắn, “Anh có thể gọi cái khác.”
Từ Thượng Vũ đang đi order chợt ngừng lại, một giây sau mới hoàn hồn đi tiếp.
Ninh Tiêu nhìn bóng lưng hơi cứng đờ của hắn, lầm bầm.
“Không ăn để lấy lại vốn thì lỗ à?”
Cậu nhấc sổ tay đặt bên trái lên để lộ một tấm gương tròn nhỏ, rút ra rồi cẩn thận nhét vào ví tiền. Thói quen của Ninh Tiêu là ra đường lúc nào cũng mang theo một tấm gương, rất nhiều lúc cậu thích vừa ghi chép lại linh cảm, vừa đặt gương trong lòng bàn tay. Như vậy thì cậu có thể quan sát được cả phía trước lẫn phía sau, không bị người ta phát hiện.
Thật ra ngay từ đầu cậu đã phát hiện Từ Thượng Vũ đến, thấy vị cảnh sát này đứng mãi ở ngoài lén nhìn mình, Ninh Tiêu cũng không biểu hiện điều gì khác thường, giả vờ như mình chưa thấy gì cả. Lần này cậu ngụy trang hoàn mỹ, có ưu thế địa lý, ngay cả hồ ly Từ Thượng Vũ cũng không phát hiện, không biết bản thân hắn đã bị phản trinh sát một lần.
Ninh Tiêu nghĩ vậy, nhưng vẫn không nhịn được cảm xúc trong lòng, cậu nghĩ thầm, mình chỉ là một công dân lương thiện bình thường, tại sao lại bị một viên cảnh sát nhìn như quan sát kẻ trộm như thế? Cắn Từ Thượng Vũ một mớ xả giận, cậu lại tiếc nuối mà nghĩ, tiếc là KFC không tốn bao nhiêu tiền, nếu không thì hôm nay phải đào hết tiền trong ví viên cảnh sát này mới thôi.
Khi Từ Thượng Vũ bưng một khay đầy đồ ăn quay lại, Ninh Tiêu đã dọn sạch mấy thứ trên bàn rồi dùng một ánh mắt trông mong chờ đợi. Thấy bộ dạng này của cậu, cảnh sát Từ buồn cười, nhìn giống như một con hamster chờ chủ cho ăn vậy.
Hai người đàn ông, ăn uống thì không cần phải để ý điều gì, mỗi người cầm một miếng gà ăn.
“Các người tìm được cậu nhóc lần trước chưa?” Ninh Tiêu nuốt đồ ăn, vội hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng tôi lại thắc mắc sao cậu quan tâm thế, còn hẹn tôi ra hỏi nữa.”
Đúng vậy, cuộc hẹn lần này là do Ninh Tiêu chủ động. Lúc nhận tin nhắn Từ Thượng Vũ cũng bất ngờ, người này lại chủ động hẹn hắn? Không phải cậu không có thiện cảm với hắn sao?
“Tôi cung cấp thêm một ít manh mối thì ít nhất cũng có thể hỏi chút tiến triển chứ?” Ninh Tiêu nói: “Hơn nữa, cái này cũng không bí mật cho lắm đúng không? Chỉ tìm một cậu nhóc bỏ nhà đi thôi, anh không cần phải giữ bí mật.”
Từ Thượng Vũ nói: “Đúng vậy, không cần giữ bí mật. Nhưng nếu chỉ là một vụ án bỏ nhà đi thì có cần đội hình sự chúng tôi ra tay không?”
Ninh Tiêu nhai chậm lại, “Sao thế? Không phải do mẹ tự sát nên cậu nhóc đó mới bỏ nhà đi à?” Thân là một tiểu thuyết gia thường tạo ra những tình tiết hồi hộp, gay cấn, cậu nhạy bén nghe được một hơi thở khác thường. Lúc này, cậu ngừng ăn, nhìn chằm chằm Từ Thượng Vũ chờ hắn trả lời.
Từ Thượng Vũ lại không trả lời cậu, mà chuyển sang một chủ đề không liên quan: “Tôi nghĩ, cậu nhóc này đi học gần khu chung cư nhà cậu, chẳng trách cậu quan tâm như thế.” Hắn hỏi: “Trước đây cậu từng gặp thằng nhóc này à?”
Ninh Tiêu lắc đầu, “Không.”
“Vậy cậu tò mò như thế làm gì?”
“Anh có thể trả lời câu hỏi của tôi trước không?” Ninh Tiêu hơi mất kiên nhẫn.
“Không.” Từ Thượng Vũ cười khẽ để lộ hàm răng trắng, rất có vẻ không sợ, “Bởi vì bây giờ cậu có chuyện muốn nhờ tôi.”
Người này, đúng là thèm đòn.
Ninh Tiêu nghiến răng, lại có cảm giác muốn đập cái gương mặt tươi cười này một cái, nhưng mà tình thế không tha ai cả, cậu chỉ có thể yếu thế.
“... Gạch.”
“Cái gì?”
“Lúc đó, khi tôi thấy cậu ta đứng ở cửa tiệm, trên tay cậu ta cầm một cục gạch.” Ninh Tiêu từ từ nói: “Hơn nữa, lúc đó vẻ mặt của cậu ta rất lạ, làm tôi nghĩ đến...”
Thiếu niên lúc trước.
Nói đến đây, cậu không nói thêm gì nữa mà ngẩng đầu nhìn Từ Thượng Vũ. “Nếu tôi nói tôi quan tâm đến vụ án này, chỉ đơn thuần là không hy vọng cậu nhóc đó gặp chuyện không may, anh tin không?”
Từ Thượng Vũ im lặng một lúc lâu, nhìn thẳng vào mắt Ninh Tiêu.
“Tin.”
Một lát sau, hắn nhấn mạnh lại lần nữa: “Tôi tin cậu.”
Hắn thấy ánh mắt Ninh Tiêu đầy sự chân thành, không hề giả dối một chút nào. Điều này làm Ninh Tiêu xấu hổ, cậu hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt của hắn.
Lúc này, Từ Thượng Vũ nói tiếp.
“Vụ án của mẹ Trương Vĩ Vĩ, người trong cục có hơi nghiêng về hướng tự sát. Mà trên thực tế, chứng cứ chính xác chứng minh có thể là bị giết cũng gần như không có. Dựa vào lời khai của hàng xóm, hơn một tháng trước, nạn nhân đã có dấu hiệu trầm cảm, biểu hiện rất bất thường, luôn tránh riêng một góc, đấy là triệu chứng của trầm cảm, mà một người bệnh mắc chứng trầm cảm quyết định tự sát cũng không có gì là lạ. Thoạt nhìn thì đây là một vụ tự sát rất điển hình.”
Ninh Tiêu để ý thấy hắn dùng rất nhiều từ miêu tả mang tính 'có thể' chứ không hề khẳng định tuyệt đối.
“Anh không nghĩ thế.” Cậu nhìn Từ Thượng Vũ, “Anh không chấp nhận đáp án tự sát cho vụ án này, đúng không?”
Từ Thượng Vũ nhìn cậu, cười để lộ lúm đồng tiền trên má.
“Đúng vậy, tôi không nghĩ cô ta tự sát.”
Không phải tự sát, mà là mưu sát.
Khác một chữ là khác một trời một vực. Rất có thể bây giờ hung thủ giết người đang trốn trong bóng tối, đắc ý nhìn tất cả mọi người xử lý vụ án này như án tự sát, vô thanh vô thức cướp đi một mạng người mà không có ai phát hiện.
Trong lòng Ninh Tiêu như có thứ gì thôi thúc, đó là phẫn nộ, là bất đắc dĩ, cũng là nỗi sợ hãi nào đó. Mặc kệ một hung thủ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cũng có nghĩ là để hắn tùy tiện đi tàn sát, giống như thả một con sói đói vào bầy cừu vậy, không biết bao giờ hắn sẽ lại ra tay. Có lẽ tiếp theo đó, con sói sẽ há cái miệng đầy răng nanh cắn nuốt thêm nhiều sinh mệnh khác nữa.
Một hồi lâu sau, cậu mới tỉnh táo lại từ nội tâm đầy lốc xoáy, cũng đưa ra một quyết định.
“Có được không?”
Ninh Tiêu nhẹ giọng nói, “Tôi muốn đến hiện trường xem thử, có được không?”