【 Tình Yêu quả là một thứ vô cùng kỳ diệu... Triết Lý dẫu có trí, nhưng Tình Yêu càng tuệ; Quyền Lực dẫu có oai, nhưng Tình Yêu càng hùng. Sắc đỏ diễm lệ là thân thể của nàng, ngọn lửa rực cháy sẽ hóa thành đôi cánh, đôi môi nàng ngọt tựa mật ong, và hơi thở nàng thơm như hương trầm. 】
- -- Wilde*.
*Oscar Wilde (1854 - 1900): một nhà văn nổi tiếng người Ireland. Đoạn ở trên được trích từ tác phẩm Chim sơn ca và hoa hồng đỏ (The nightingale and the rose) của nhà văn này, cũng là tựa đề của vụ án. Tác phẩm nói về một cô Sơn Ca cảm động vì tấm chân tình của chàng trai dành cho cô gái nên đã dùng máu từ trái tim và tiếng hát của mình để tưới nở một bông hoa hồng đỏ, để chàng trai nghèo mang nó đến tặng cho người yêu, đổi lấy một điệu nhảy cùng nàng.Tui có dịch tác phẩm này, ai có hứng thú xem thì sang wordpress tui xem nha, link tui để ở bìa á:“>
Trong căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng từ hình ảnh rực rỡ trên màn hình và hình chiếu trên vách tường.
Tiếng nước tí tách không biết phát ra từ đâu, từng giọt, từng giọt, như ống nước bị rò làm rỉ nước xuống đất. Nhưng nghe kỹ lại, tiếng động đó lại không giống lắm, nó mang theo một cảm giác nặng trĩu, khi rơi xuống đất không phát ra tiếng vang thanh thúy mà có vẻ nặng nề hơn nhiều.
Nghe giống như có một thứ gì đó đang nhỏ giọt, một loại chất lỏng đặc sệt.
Từng tiếng, từng tiếng một, liên tục lặp lại bên tai.
Hắn mở mắt ra, đối diện với trần nhà đỏ hoa lệ, sau một cơn choáng váng hắn mới đỡ sô pha để ngồi dậy. Xung quanh rất hỗn loạn, cả trai lẫn gái đều say mèm ngã xuống sô pha, có người trần truồng quấn lấy nhau, có người nằm riêng một góc, rác rưởi rơi đầy đất, rượu đổ lung tung khắp nơi, mùi vị túng dục pha trộn vào nhau, trong không khí còn có vị mặn như có như không.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Tiếng nước vẫn rơi như trước khiến hắn khó chịu.
Hắn đẩy người phụ nữ trên người mình ra, nện bước chân tập tễnh muốn đi tìm nơi phát ra tiếng nước nọ. Hắn đi qua một đám người say bí tỉ nằm sóng soài dưới đất, cuối cùng mới thấy một cô gái nằm đưa lưng về phía hắn trên tấm thảm trước mặt.
Bên cạnh cô ta có một cái bình rượu vỡ, tiếng nước có lẽ là từ cái bình này phát ra. Hắn đưa chân nhẹ nhàng đá lên người con ma men nọ.
“Này, tỉnh, tỉnh đi.”
Cô ta bị hắn đá, nhưng không có phản ứng.
Điều này làm hắn mất kiên nhẫn, hắn cúi người lật cô ta lại, nói:
“Tôi nói cô, cô ---!”
Giọng nói bị nghẹn trong cổ họng, hắn mở to mắt, đồng tử màu đen co chặt lại, hoảng sợ nhìn cô gái nọ.
Một phút sau, mọi người trong phòng bị một tiếng kêu thảm thiết làm bừng tỉnh.
Đêm, không còn yên ổn.
Ninh Tiêu chưa bao giờ thích do dự điều gì, nhưng hôm nay cậu đứng trước cửa Cục cảnh sát, đi tới đi lui mấy lần cũng chưa quyết định được nên đi hay vào. Hai lần trước khiến cậu không thể có thiện cảm gì với nơi này, mà có ai lại thích rảnh rỗi ra vào Cục cảnh sát đâu?
Quẹo trái rồi quẹo phải, Ninh Tiêu vòng được hơn mười vòng trước cửa, cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không để ý đến camera trên đầu đã theo dõi cậu từ lâu. Cái camera nọ dường như chỉ tập trung vào Ninh Tiêu, đong đưa theo từng hành động của cậu, đưa hết hành động của cậu về phòng giám sát. Có lẽ nếu cậu tiếp tục đi tới đi lui như thế nữa thì người trong đội sẽ xem cậu như phần tử khả nghi rồi bắt lại.
“Trùng hợp ghê, gặp cậu ở đây, cậu ăn cơm chưa?”
Lúc Ninh Tiêu vẫn đang phiền não, lại có người chủ động đến chào. Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Thượng Vũ đang đi tới trên lối nhỏ, trong tay còn cầm một cái bánh mỉm cười nhìn cậu.
Cảnh sát Từ dùng cách bình dân nhất để chào hỏi Ninh Tiêu. Ninh Tiêu sờ bụng mình, hình như hơi đói thật, lúc sáng ra đường không ăn gì cả.
Từ Thượng Vũ thấy cậu ôm bụng, hào phóng đưa cái bánh trên tay cho cậu. “Mới vừa mua làm đồ ăn vặt, chưa ăn đâu, cho cậu.”
“Không cần...”
“Bánh kếp mặn Từ Ký đường số 9, tôi xếp hàng mua bánh mới làm đấy, còn thêm mười đồng thịt nướng.” Từ Thượng Vũ cười tủm tỉm: “Ngửi thử xem ngửi thử xem, thơm không?”
Rột rột ---
Bụng không nghe lời kêu ầm ĩ, Ninh Tiêu nhìn cái bánh trong tay hắn, không nỡ lòng từ chối. Cậu nhận bằng hai tay, nói: “Nợ anh một lần, lần sau bao anh ăn bánh bao thịt Lưu Phúc Thị.”
Từ Thượng Vũ cười mà không nói, hắn định tìm hiểu khẩu vị của người trước mặt này, chắc chắn là động vật ăn thịt, chỉ thích ăn thịt mà thôi.
“Ủa, khoan.” Ninh Tiêu đang chuẩn bị cắn lại nhìn Từ Thượng Vũ, bỗng ngừng lại, “Đang là giờ làm việc, anh mặc đồ thường đi đâu đấy?”
Cậu nhìn Từ Thượng Vũ vất vả mệt mỏi, đoán: “Phải rồi... Vụ án của Trương Minh có tiến triển gì không?”
Từ Thượng Vũ lắc đầu, cười nói: “Không, việc riêng của tôi thôi. Mà dù vụ án có tiến triển thì cũng không thể nói với một công dân bình thường như cậu được, chúng tôi có nghĩa vụ giữ bí mật.”
“Nghĩa vụ giữ bí mật.” Ninh Tiêu khó chịu lặp lại mấy chữ này, cắn cả một ngụm thịt to, trong lòng cậu nói thầm, nếu không có tôi thì bây giờ không biết anh đang chết chìm ở cái góc biển nào đấy đâu, giữ bí mật, ha!
Đương nhiên, cậu cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, cậu không thể mở miệng bảo Từ Thượng Vũ báo tin nội bộ cho mình được, huống hồ hẳn là viên cảnh sát này sẽ không chịu. Cho dù dùng mỹ nhân kế cũng vô dụng... Từ từ, bỏ cái ý tưởng mới nãy đi, cái gì mà mỹ nhân kế?
Từ Thượng Vũ nhìn Ninh Tiêu vừa ăn bánh vừa lắc đầu, buồn cười nói: “Nhưng mà cậu đấy suốt ngày thần bí kỳ lạ, hôm nay đến đây tìm tôi làm gì?”
Ninh Tiêu cắn một miếng thịt, nhìn hắn, khóe miệng còn dính ít dầu, quai hàm phồng lên.
“Chậm thôi, không ai giành với cậu đâu.” Từ Thượng Vũ dở khóc dở cười, “Không đủ thì tôi còn hai cái bánh bao này, cho cậu hết.”
Ực.
Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cuối cùng Ninh Tiêu cũng cảm thấy kiên định hơn chút nữa. Cậu nghĩ lý do mà lúc nãy cậu do dự như thế có lẽ là vì đói bụng, một khi đã đói thì không đủ dinh dưỡng lên não, suy nghĩ đình trệ.
Bây giờ đã có đồ ăn, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm.
“Từ Thượng Vũ.”
Ninh Tiêu mở miệng, nghiêm túc nói: “Tôi đến để báo án.”
...
5 phút sau, hai người ngồi trong văn phòng của đội hình sự. Ninh Tiêu ngồi dựa vào ghế khách bên vách tường, Từ Thượng Vũ kéo một cái ghế dựa đến ngồi xuống.
“Mời nói.”
Từ Thượng Vũ nói: “Hung thủ là ai?”
“... Sao anh không hỏi tôi báo án gì mà đã hỏi hung thủ rồi?”
“Tôi cảm thấy với những người như cậu, khi đến Cục cảnh sát thì chắc chắn là đã tra ra được hung thủ, vạch trần hết mưu kế, cảnh sát chúng tôi chỉ cần ngồi yên nghe quá trình điều tra của các cậu là có thể đi bắt tội phạm được rồi.”
“Những người như tôi?”
“Sherlock Holmes, Dr. Phil, Địch Nhân Kiệt, Conan, Doberman, Tôn Ngộ Không, vân vân*.”
*Sherlock Holmes là vị thám tử nổi tiếng trong tác phẩm trinh thám cùng tên của nhà văn Arthur Conan Doyle. Phillip Calvin McGraw là một chuyên gia tâm lý học người Mỹ, ông còn là MC trong chương trình Dr. Phil, chương trình về sức khỏe tâm thần. Địch Nhân Kiệt là một vị quan thời Đường và dưới triều đại Võ Chu, cũng là một 'thám tử' thời đó. Doberman là một giống chó cảnh sát. Tôn Ngộ Không thì tui khum cần giới thiệu nữa hé.
Không tính cái tên không liên quan cuối cùng thì phía trước toàn là những cái tên nổi tiếng trong trinh thám. Từ Thượng Vũ dùng nhân vật như thế so sánh với Ninh Tiêu thì hơi quá, thật.
Ninh Tiêu cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn không giống đang đùa mà rất thật lòng so sánh.
“Đáng tiếc, phải để anh thất vọng. Không, nên đổi một cách nói khác rằng, trước mắt, tôi đã biết được người đứng sau màn là ai nhưng hung thủ cụ thể của mỗi một vụ án, nếu không có chứng cứ và manh mối xác thực thì tôi vẫn không thể đoán được.”
“Lượng thông tin hơi lớn.” Từ Thượng Vũ ngạc nhiên, “Bình thường trên phim, trước khi nhân vật chính đối đầu với thế lực hắc ám toàn nói vậy.”
Ninh Tiêu gật đầu, nói: “Đúng vậy, chắc chắn nó là một tổ chức rất lớn. Bọn chúng cũng rất nguy hiểm. Nếu tôi nói hai vụ án tôi từng tham gia trước đây đều có liên quan đến tổ chức này, thì anh sẽ thấy thế nào?”
Từ Thượng Vũ thu lại vẻ đùa giỡn, nhìn cậu.
“Cậu chắc chưa?”
“Rất nhanh thôi, trong thành phố này sẽ xảy ra một vụ án mưu sát không bình thường.” Ninh Tiêu nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết tôi nói có thật hay không.”
Sắc mặt Từ Thượng Vũ nghiêm túc, giọng nói cũng lạnh hơn.
“Người đứng sau màn mà cậu nói, là ai?”
“Một tên biến thái điên cuồng.”
Sau khi Ninh Tiêu nói hết từ đầu đến đuôi với Từ Thượng Vũ, cũng không thấy biểu cảm khinh miệt trên mặt viên cảnh sát nọ, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, “Bây giờ tôi không có chứng cứ, chỉ có thể dựa vào một vài phán đoán và suy luận. Tôi nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ không dễ tin vào chuyện vớ vẩn thế này, nhưng mà chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra.”
“Sẽ có nhiều người tử vong, sẽ có nhiều người hy sinh. Cho dù hung thủ trực tiếp không phải hắn nhưng đó cũng là chiến thư mà hắn gửi cho tôi.” Ninh Tiêu nói: “Tôi hy vọng anh có thể tin tôi.”
Khi chọn cách nói hết suy đoán của mình cho Từ Thượng Vũ nghe, thật ra Ninh Tiêu cũng hơi bất an. Một người dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết để điều khiển án mạng ở hiện thực? Một chuyện vớ vẩn, khó tin như thế chỉ có ở trong tiểu thuyết hạng ba thôi. Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cười nhạo rồi, nhưng bất ngờ là Từ Thượng Vũ lại không quyết đoán phủ định cậu.
Suy nghĩ xong, Từ Thượng Vũ mới lên tiếng, hắn mím môi, nói như nghiến răng nghiến lợi.
“3 ngày.”
Từ Thượng Vũ nói: “Tôi sẽ xin cấp trên thuê cậu làm cố vấn đặc biệt, sau đó sửa sang lại hết các hồ sơ vụ án trong một tháng gần đây cho cậu xem, cậu phải xem hết trong 3 ngày, tìm ra những vụ khả nghi.”
Ninh Tiêu nghe, khóe miệng hơi nhếch, phản ứng của Từ Thượng Vũ khác hẳn với những gì cậu đã nghĩ.
“Mỗi một giây trôi qua, trên đời này sẽ có thể có một người vô tội nào đó uổng mạng.” Từ Thượng Vũ nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Tôi không đánh cược nổi, Ninh Tiêu, tôi chỉ có thể tin vào suy đoán của cậu.”
Mãi cho đến lúc này, Ninh Tiêu mới đột ngột cảm giác được thì ra người trước mặt này là cảnh sát thật. Cậu nghe được trong những lời của Từ Thượng Vũ, một giọng điệu vô cùng nặng nề.
Đó là thứ mà Từ Thượng Vũ đang gánh trên vai, là sứ mệnh và trách nhiệm.