Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 20: Chương 20: Chim sơn ca và hoa hồng (2)




Cuối cùng thì Ninh Tiêu cũng được chứng kiến hiệu suất làm việc của Từ Thượng Vũ.

Cậu chưa đồng ý hứa hẹn được bao lâu thì ngay ngày hôm sau, Ninh Tiêu nhận được thư mời đặc biệt, kèm theo đó là một đống tài liệu và hồ sơ vụ án. Từ Thượng Vũ sửa sang lại hồ sơ, lọc ra hết những vụ án đáng nghi trong một tháng gần đây thành một danh sách đưa cho Ninh Tiêu.

“Cậu chỉ có thể xem tài liệu ở đây thôi.” Hắn vừa đưa một chồng hồ sơ dày cho Ninh Tiêu, vừa nói: “Mỗi ngày cậu có thể đến văn phòng của tôi để xem, nhưng không được mang ra khỏi Cục cảnh sát.”

Ninh Tiêu lật chồng hồ sơ rồi để sang một bên, cầm danh sách mà Từ Thượng Vũ đã lọc ra xem.

Đừng thấy thành phố Lê Minh là một thành phố nhỏ mà lầm, mấy vụ án mạng xảy ra ngoài ý muốn cũng không ít. Ninh Tiêu chỉ tiện tay lật ra xem thôi mà nào là mất tích, chết đuối, giết vì tình, giết cả nhà. Trong một tháng có tận mười lăm vụ án mạng, không chừng còn mấy vụ chưa ai phát hiện nữa. Xem ra bên dưới bề mặt bình tĩnh của thành phố nhỏ này cũng không sóng êm gió lặng như người ta vẫn tưởng.

“Trước khi vào việc, tôi muốn đi gặp Trương Minh.” Buông hồ sơ, Ninh Tiêu đứng dậy, “Thi thể của hắn vẫn còn trong tay các anh đúng không?”

Từ Thượng Vũ gật đầu, nói: “Đi theo tôi.”

Hai người ra ngoài, trên đường đến tổ giám định lại gặp một nhóm người. Ninh Tiêu thấy bọn họ đi thẳng về phía Từ Thượng Vũ, biết là không có chuyện của mình nên lặng lẽ lùi ra sau nửa bước.

“Đội trưởng Từ đây mà, dưỡng bệnh xong rồi à? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày cho đỡ sợ?”

Người nói là một viên cảnh sát hơn ba mươi, Ninh Tiêu không biết cách phân chia cấp bậc trong đội cảnh sát, nhưng mà nhìn đám người sau lưng người nọ thì có thể thấy địa vị của ông ta chỉ có thể cao hơn Từ Thượng Vũ.

“Cám ơn đã quan tâm.” Từ Thượng Vũ nở một nụ cười, không mặn không nhạt bắt tay ông ta, giống như không hiểu sự trào phúng trong lời nói của ông ta. “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, dù sao thì cũng còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, không phiền ngài phải lo lắng.”

Biểu cảm của người đàn ông trung niên nọ cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng mất tự nhiên. “Người trẻ tuổi bốc đồng là tốt.” Ông ta vỗ vai Từ Thượng Vũ,

“Nhưng mà có những lúc đừng mất cảnh giác, phải biết lo cho... thân thể của mình.”

Khi ông ta nói câu này, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Ninh Tiêu. Ninh Tiêu nhíu mày, có cảm giác khó chịu khi bị người ta quan sát. Chưa chờ cậu kịp phản ứng thì đối phương đã dẫn theo người sau lưng mình vội vàng đi mất, nhìn rất khí phách.

“Đó là cấp trên của anh à?” Ninh Tiêu hỏi, thái độ không coi ai ra gì của đối phương rõ ràng là 'quan lão gia' điển hình.

Từ Thượng Vũ quay lại, “Chức vị của ông ta cao hơn tôi thật, nhưng không phải là cấp trên trực thuộc của tôi.”

“Một người với địa vị như thế mà còn cần đi phá án à?” Ninh Tiêu khó hiểu.

“Muốn đi tiếp về phía trước thì cần có 'chiến tích'.” Từ Thượng Vũ nói xong, khoái trá nhìn cậu, “Cho nên vì chăm sóc người già nên chúng tôi sẽ giao vài vụ 'quan trọng' cho ông ta.”

“Quan trọng?”

“Ừm, quan trọng như cọng rau thơm trong tô mỳ ấy.”

Hiểu, ngửi thì thấy thơm nhưng không có tác dụng gì. Ninh Tiêu đăm chiêu nhìn theo hướng đi của vị 'quan lão gia' nọ, quả nhiên ngành nào cũng sẽ có loại người ngồi không ăn bám thế này. So sánh lại, cậu cảm thấy người bên cạnh mình đúng là đại biểu của dân chuyên.

“Tới rồi.” Đi đến cửa nhà xác, Từ Thượng Vũ đẩy cửa, “Cậu đến vừa hay, anh ta đang ở đây.”

“Anh ta?” Ninh Tiêu nghi hoặc.

“Trùng hợp ghê, chúng ta lại gặp rồi thần thám Ninh.”

Còn chưa vào mà đã nghe một giọng quen thuộc truyền đến từ bên trong, Ninh Tiêu bước vào cửa, ngẩng đầu.

Người mặc áo blouse trắng toàn thân đều có vết máu đó, ngoài Quý Ngữ Thu ra thì còn ai khác nữa?

Khi hai người đến, hình như Quý Ngữ Thu vừa mới kết thúc một đợt giải phẫu. Dụng cụ trên tay đầy vết màu đỏ đỏ hồng hồng, pháp y Quý nhét hết vào máy rửa, khử trùng, đổi một cái áo blouse mới. Làm xong hết mới đi đến trước tủ bảo quản. . Truyện Mỹ Thực

“Tôi biết các cậu sẽ đến gặp ông ta. Xuất hiện đi, có người đến thăm ông này, ông bạn già.” Hắn nhẹ nhàng thì thầm với tủ bảo quản, dáng vẻ này làm cho người ta lạnh cả tim.

Ninh Tiêu thấy hắn kéo một ngăn tủ ra, người nằm trong đó đúng là người không lâu về trước còn từng giáp mặt nói chuyện với cậu --- Trương Minh.

Cả người Trương Minh xanh tím, không biết là vì để lâu ngoài trời hay vì nguyên do gì khác, thoạt nhìn gã như sắp hư thối. Trên mặt thậm chí còn có dấu bị chó hoang cắn xé, đồng tử trừng to, gần như lọt ra khỏi hốc mắt.

Ninh Tiêu chỉ liếc nhìn một cái, không đành lòng nhắm mắt lại. Khi mở mắt cậu đã thu lại hết thảy cảm xúc, cẩn thận xem xét khối thi thể này.

“Một phát bắn chết luôn, vô cùng chính xác.” Quý Ngữ Thu chỉ vào miệng vết thương, nói: “Xem ra lúc đối phương cứu ông ta đi cũng không nghĩ đến việc để sống.”

Cứu? Ninh Tiêu cười lạnh, đám người đó muốn cứu người thật à?

“Không phải cứu, mà là diệt khẩu.”

Ninh Tiêu ngạc nhiên, cậu tưởng mình vô thức nói lời trong lòng ra. Cậu nghiêng đầu, chỉ thấy Từ Thượng Vũ đứng bên trái mình, cũng đang nhìn thi thể của Trương Minh, vẻ mặt khó đoán.

“Trương Minh cũng không tình nguyện bị đưa đi. Nếu vào tù thì tối thiểu ông ta còn có thể chờ phán xét, mấy chục năm sau không chừng còn có thể đoàn tụ với con trai. Nhưng nếu chạy trốn thì không chỉ đứa trẻ phải đeo gánh nặng đầy vai mà ngay cả bản thân ông ta, cả đời cũng đừng mong có thể quang mình chính đại gặp lại con.” Từ Thượng Vũ nói: “Trương Minh là hung thủ giết người, nhưng trên tất cả, ông ta là một người cha, ông ta sẽ không đưa ra một lựa chọn như thế.”

Không biết tại sao, Ninh Tiêu có thể cảm nhận được rất nhiều cảm xúc trong lời nói của Từ Thượng Vũ, nhưng nhìn vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm như bình thường, không thấy được gì cả.

Từ Thượng Vũ nói: “Lão Quý, kiểm tra chưa? Có để lại gì không?”

“Đáng tiếc, đối phương xử lý rất sạch sẽ, không để lại manh mối gì cho tôi cả.”

Từ Thượng Vũ nghe vậy thì không nói thêm gì, hắn bước tới trước, nhẹ nhàng xoa lên mí mắt sưng phù của Trương Minh. Hắn vuốt mắt cho Trương Minh rồi đi ra ngoài trong yên lặng.

“Sao tôi thấy anh ta đang không vui thế?” Ninh Tiêu đột ngột hỏi.

Quý Ngữ Thu không trả lời cậu mà hỏi ngược: “Cậu có biết vì sao Từ Thượng Vũ làm cảnh sát hình sự không?”

Ninh Tiêu dùng ánh mắt biểu đạt câu hỏi.

“Bởi vì cậu ta bị điên.”

Quý Ngữ Thu nói: “Tinh thần trọng nghĩa của cậu ta cao đến nỗi thái quá, giống như chứng cưỡng chế vậy. Dù có là tội phạm, dân thường hay ai khác, phàm là người xuất hiện trong tầm mắt của cậu ta thì cậu ta đều sẽ cảm thấy có sứ mệnh và nghĩa vụ. Cậu ta cho rằng mình nên bảo vệ những người này.”

“Chắc chắn là cậu ta cho rằng, dù Trương Minh phải chết cũng nên chết dưới sự chế tài của pháp luật, chứ không phải chết một cách khó hiểu vào tay một tên tội phạm.” Quý Ngữ Thu thở dài, “Cậu ta đang tự giận mình, cậu ta quá nghiêm khắc với bản thân. Tôi nghĩ, cứ thế thì sớm hay muộn cũng có ngày cậu ta sẽ tự làm mình phát điên.”

Ninh Tiêu yên lặng nghe, sau đó cũng bước tới trước, nhìn Trương Minh đã im lặng nhắm hai mắt. Bây giờ mặt của gã trông không còn dữ tợn như trước nữa, giống như chỉ đang ngủ mà thôi. Gã cũng là một kẻ đáng thương, bị Hách Dã biến thành công cụ để lợi dụng, kết cục cuối cùng cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Tôi đến để tạm biệt ông, Trương Minh. Nhân tiện cũng nói với ông một chuyện mà tôi chưa kịp sửa.”

Ninh Tiêu đặt tay lên ngực, thì thầm: “Tôi không phải cảnh sát Ninh, tôi chỉ là một người bình thường.”

Thi thể của Trương Minh mấy ngày nữa sẽ bị hỏa táng, người thân của gã không muốn nhận tro cốt của gã, có lẽ cuối cùng chỉ có thể hạ táng một cách qua loa ở một nghĩa địa công cộng nào đó thôi.

Ninh Tiêu hỏi tin tức về Trương Vĩ Vĩ, câu trả lời là bây giờ cậu nhóc đã được đổi người giám hộ, tạm thời dọn vào nhà mới rồi, người giám hộ mới có lẽ có thể chăm sóc được cho đứa trẻ này.

Lúc ra khỏi nhà xác, Ninh Tiêu thấy Từ Thượng Vũ đang tựa vào tường, miệng ngậm một điếu thuốc lá nhìn chằm chằm đường sá bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

“Anh...”

Ninh Tiêu đang định đến nói chuyện, điện thoại Từ Thượng Vũ bỗng vang lên, hắn bắt máy, chỉ nói hai câu mà hơi thở cả người đã thay đổi, giống như một thanh kiếm bị rút ra khỏi vỏ vậy, phô bày mũi nhọn ra ngoài.

“Sao thế?”

Ninh Tiêu hỏi.

“Án mạng.” Từ Thượng Vũ dập điếu thuốc, nở một nụ cười trào phúng. “Người già của chúng ta gặp chuyện phiền phức. Rau thơm hóa cá mập, ông ta nuốt không trôi.”

Một câu lạc bộ xa hoa trong thành phố, chỉ trong một tuần đã xảy ra hai vụ án mạng, nạn nhân là hai cô gái tiếp rượu.

Mà ly kỳ là trước khi vụ án mạng thứ hai xảy ra, thi thể của nạn nhân vụ thứ nhất đột ngột biến mất. Không bao lâu sau đã có vụ án thứ hai, mà thời gian tử vong vừa đúng là cùng giờ đó của một tuần sau --- cũng là đầu thất của nạn nhân đầu tiên.

Theo như nhân chứng nói, hiện trường máu tươi đầy đất.

Chất lỏng đặc sệt màu đỏ nhuộm đẫm tấm thảm nhung, vết máu sẫm màu giặt mãi không phai giống như --- một bức thư đoạt mạng được đích thân ác quỷ ở hoàng tuyền viết ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.