Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 22: Chương 22: Chim sơn ca và hoa hồng (4)




【 Nàng đang khóc vì một đóa hoa hồng. 】*

*Câu này tác giả cũng trích ra từ tác phẩm Chim sơn ca và đóa hồng đỏ, khi những con vật trong khu vườn thấy chàng trai nghèo buồn bã và hỏi Sơn ca, Sơn ca trả lời: “Chàng khóc vì một đóa hồng đỏ.“. Đổi xưng hô vì nhân vật tác giả đang nói đến là nữ.

Xoạt.

Cơn gió lay làm rơi một đóa hoa sắp tàn lạc xuống mặt đất.

Ninh Tiêu nhặt lên xem, “Mùa này cũng có tường vi à?”

“Đó là tường vi bốn mùa, mỗi năm nở hoa ba, bốn lần.” Từ Thượng Vũ nhìn rồi nói: “Bây giờ là mùa hoa đầu hạ.”

Ninh Tiêu ngạc nhiên, “Cái này mà anh cũng biết à?”

Đàn ông con trai mà cũng biết mấy chuyện hoa cỏ này nữa? Không thể không soi kỹ hắn được.

“Hồi đi học có nghiên cứu.” Từ Thượng Vũ nói: “Nhưng mà dù có là tường vi bốn mùa cũng gần như không nở hoa vào mùa đông, cậu có biết vì sao không?”

Ninh Tiêu thành thật lắc đầu, “Không biết.”

“Bởi vì ---”

Từ Thượng Vũ ra vẻ chuẩn bị giảng giải, Ninh Tiêu thấy vậy cũng chăm chú lắng nghe. Ai ngờ sau đó xuất hiện tiếng ngân nga*, suýt điếc cả tai!

*Kiểu hát nhạc kịch, opera đồ ấy, ncl tự nhiên ổng rống lên làm giật cả mình:v

“Hãy nhìn đi! Cơn giá rét của mùa đông đã đóng băng huyết quản của ta, màn sương lạnh đã tê buốt hết nụ, ngọn gió bão đã đánh gãy hết cành, một mùa rét lạnh như thế khiến ta không thể nở được.*” Từ Thượng Vũ dang rộng hai tay ra như đang ôm lấy bầu trời, “Một mùa đông lạnh lẽo đến thế làm sao mà tường vi có thể nở được?”

*Bản gốc tiếng Anh: “But the winter has chilled my veins, and the frost has nipped my buds, and the storm has broken my branches, and I shall have no roses at all this year.” Cũng trích từ Chim sơn ca và đóa hồng đỏ, đoạn Sơn ca đến xin bụi hoa hồng nở ra một đóa hoa.

Ninh Tiêu nghẹn một ngụm máu trong cổ họng.

Người nghệ sĩ tỏ nỗi lòng xong đắc ý quay lại, thấy biểu cảm như gặp quỷ của Ninh Tiêu, bất đắc dĩ nói: “Này, tôi chỉ ngâm một bài thôi, cậu đừng tỏ vẻ chán ghét như thế!”

“Không.” Ninh Tiêu cố gắng vuốt ve tâm hồn hoảng hốt của mình, “Tôi chỉ đang ngạc nhiên vì phát hiện một loài mới thôi, một viên cảnh sát đứng giữa đường ngâm văn ngâm thơ.” Cậu nhìn Từ Thượng Vũ, “Tại sao trước đây tôi chưa từng phát hiện ra mặt này của anh?”

“Mặt gì, mặt nào? Bác học à?”

“Không, muộn tao.”

“Từ chối kì thị, cảnh sát cũng có quyền đọc thơ tình.”

“Vậy thì xin anh tự im lặng đọc, đừng lấy điệu ngâm thơ ra làm ô nhiễm tai tôi.”

“Tôi hy vọng cậu biết thưởng thức.”

“Ha hả.”

Hai người vừa đi vừa đấu võ mồm, vô thức đến nơi cần đến.

“Được rồi, đến rồi, theo tôi.” Từ Thượng Vũ ngừng phản bác, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bên trên, vén rèm cửa đi vào.

“Chị ơi em tới ăn cơm.”

Ninh Tiêu đang giật mình nghĩ sao người này không biết khách sáo chút nào thế, sau đó thấy một người phụ nữ quấn khăn trùm đầu đi ra, vừa thấy Từ Thượng Vũ đã vui vẻ.

“Tiểu Từ, cậu tới sớm thật đấy.”

“Thử tay nghề của chị mà không nhanh sao được?” Từ Thượng Vũ cười chào hỏi với cô ta, rồi kéo Ninh Tiêu đến. “Chị, đây là đồng nghiệp của em, hôm nay cùng đến ăn cơm.”

“Được rồi, được rồi! Chị đi nấu hai bát mỳ bò, các cậu ngồi chờ xíu đi! Ăn mấy món khai vị trước này.”

Người phụ nữ quấn đầu bằng khăn đen thoạt nhìn như người dân tộc thiểu số bưng hai đĩa đồ ăn vặt lên, rồi lại tiếp tục quay vào bếp làm việc, không hề xem bọn họ như người ngoài.

Ninh Tiêu trợn mắt há miệng nhìn cả quá trình.

“Chị anh à?”

“Làm sao?” Từ Thượng Vũ cắn hạt dưa bỏ vào miệng, “Chị gái bán mỳ mới quen ngoài cửa câu lạc bộ, nói chuyện phiếm cả buổi, tôi nói tôi đói thì chỉ bảo tôi đến đây ăn trưa. Chỉ nhiệt tình lắm, cậu đừng khách sáo.”

Ninh Tiêu nghe câu trả lời vô cùng đơn giản của hắn cũng có thể tưởng tượng ra được làm sao Từ Thượng Vũ hòa được mình vào đám đông quần chúng, đứng bên ngoài câu lạc bộ chỉ chỉ trỏ trỏ, tám chuyện, thảo luận, còn tiện đường kết bạn với một người phụ nữ dân tộc để đến cọ mỳ ăn.

Sau khi chị ta đi vào trong, Ninh Tiêu kéo Từ Thượng Vũ thì thầm: “Nếu vậy thì anh kéo tôi đến đây làm gì?”

“Cậu đòi tìm hiểu tình hình mà?” Từ Thượng Vũ nói: “Tôi thấy trước khi vào hỏi người trong câu lạc bộ thì nghe ý kiến của dân chúng sống xung quanh đây cũng tốt mà. Hơn nữa, chị ta là người dân tộc, cậu không thấy đứng trên lập trường của chị ta để bình luận chuyện này thì khách quan hơn nhiều à?”

Tin được anh mới lạ! Xắn ống tay áo, tính cả cái thù ngâm thơ hát hò lúc nãy nữa, Ninh Tiêu đang chuẩn bị dạy cho người này một bài.

“Đây, mỳ tới đây!”

Nhưng vào đúng lúc này, người phụ nữ nọ bưng lên hai chén mỳ đặt mạnh xuống trước mặt hai người, nhiệt tình nói: “Mỳ nhà tự làm, thịt bò mới cắt, nước dùng bí truyền! Nếm thử đi!”

Rột rột.

Ninh Tiêu nhìn chén mỳ bò phủ dầu ớt đang tỏa hơi nóng hổi trước mặt mình, mấy lời vừa định nói ra lại trôi ngược về theo nước bọt trong miệng.

Từ Thượng Vũ cười ha hả dâng cho cậu một đôi đũa, “Ăn đi, có gì ăn xong nói tiếp.”

Ninh Tiêu kiên quyết chống cự ba giây, cuối cùng vẫn quỳ trước sự hấp dẫn của đồ ăn. Nhưng mà nói đi nói lại, bát mỳ nhìn ngon thật, thịt thơm mềm, sợi mỳ dai dai, ăn vào cực kỳ cuốn. Ngay lúc cậu đang xì xụp ăn mỳ thì bỗng để ý thấy người bên cạnh không biết đã buông đũa từ khi nào.

“Sao anh...” không ăn nữa?

Ninh Tiêu cũng ngẩng đầu lên theo, lúc này mới phát hiện quán mỹ lúc nãy còn trống trơn mà bây giờ đã đầy người ngồi.

“Lão Lí này, ông thấy xe cảnh sát không? Ngầu đét, tận mấy chiếc luôn đấy.”

“Chứ gì nữa? Lớn chuyện như thế, thằng cha Trần Quỳnh muốn che cũng không che nổi.”

“Một tuần mà chết hai mạng, chậc chậc, có ma chắc luôn.”

“Tôi nghe nói hai cô gái đó trước đây còn tranh giành tình nhân. Người này chết thì người kia đã bám vào đại gia, ma nó ghen tị về báo thù đấy.”

Tiếng bàn luận xôn xao không dứt bên tai, Ninh Tiêu lắng tai nghe, mười bàn trong quán thì hết bảy bàn là đang nói về chuyện câu lạc bộ có người chết, mà nhìn mặt cậu cũng có thể nhận ra được những người này là những người lúc nãy vây trước cửa câu lạc bộ bàn tán.

Cậu nhìn Từ Thượng Vũ, chỉ thấy hắn lại tiếp tục ăn mỳ.

“Ài, hóng chuyện mệt nghỉ, đói quá.” Từ Thượng Vũ vừa thì thầm vừa húp nước mỳ. “Mỳ ở đây ăn ngon ghê.”

Chắc chắn là hắn biết từ sớm rồi! Ninh Tiêu nghiến răng nghĩ.

Quán mỳ này chắc chắn là chỗ người dân sống xung quanh thường tụ tập, vừa quá giờ cơm, đám người không vây xem nữa thì hẳn sẽ chọn đến đây ăn. Ninh Tiêu hiểu ra, bỗng có cảm giác mình bị trêu chọc. Cậu nhẫn nhịn, lúc này mà tức giận thì chẳng khác nào đúng ý hắn, cho nên vờ như không biết gì cả, tiếp tục ăn mỳ.

Ăn cơm dường như là lúc mà mọi người không đề phòng gì nhất, nói chuyện với người cùng bàn của mình một cách không hề để ý đến người xung quanh. Vừa ăn xong bữa này là cái gì nên biết, cái gì không nên biết, hai người đều nghe hết. Từ Thượng Vũ húp hết nước canh trong bát, tạm biệt chị gái người dân tộc nhiệt tình, hai người ôm một bụng no tình báo rồi đi.

Đi chuyến này xong, hai người cũng xem như hiểu được cách nhìn của người ngoài đối với vụ án mạng trong câu lạc bộ. Hai cô gái tiếp rượu tranh giành tình nhân liên tiếp tử vong, bị người ta đồn là vong hồn báo thù. Ninh Tiêu cứ cảm thấy bên dưới lời đồn đãi này còn cất giấu gì đó nữa.

“Phải đi hỏi nhân viên làm trong câu lạc bộ nữa, tôi nghĩ nên tìm hiểu nguyên nhân tử vong của cô gái đầu tiên, còn cả việc sao thi thể của cô ta lại mất tích nữa.” Ninh Tiêu vừa nói xong đã cảm nhận được tầm mắt khác thường của người bên cạnh.

Cậu quay sang, thấy Từ Thượng Vũ đang nhìn mình.

“Tôi rất tò mò lý do vì sao cậu lại để ý đến vụ án này như thế.” Từ Thượng Vũ hỏi: “Lúc này không phải cậu nên quan tâm đến kế hoạch tiếp theo của Hách Dã à?”

Ninh Tiêu 'ồ' một tiếng, “Tôi chưa nói anh biết à?”

“Cái gì?”

“Đây là cái mà Hách Dã gọi là kế hoạch tiếp theo.”

Từ Thượng Vũ chợt ngừng bước, sắc mặt thay đổi, hỏi dồn dập: “Cậu phát hiện lúc nào? Suy luận, đoán, hay là vụ án giống như trong tiểu thuyết cậu viết? Cậu biết hung thủ là ai?”

“Không phải.” Chờ hắn hỏi xong, Ninh Tiêu mới bình tĩnh lấy điện thoại ra cho hắn xem. “Tôi mới vừa lên kiểm tra trang web, phát hiện bên dưới mục lục có một bình luận mới.”

【 Án đã dâng lên: một 】

Rõ ràng, ngắn gọn, súc tích. Mà thời gian bình luận được đăng lại trùng hợp là lúc Ninh Tiêu đến câu lạc bộ, chính xác đến nỗi đáng sợ.

Ninh Tiêu thu điện thoại, “Cho nên tôi nghĩ việc của chúng ta bây giờ không chỉ có tìm ra hung thủ, mà còn phải tìm được manh mối Hách Dã giấu trong vụ án này.”

Từ Thượng Vũ trầm ngâm, “Cậu định làm thế nào?”

“Bước đầu tiên là, thu thập tình báo.”

Sau khi hai người trở lại câu lạc bộ thì giao việc trông chừng hiện trường cho Triệu Vân và Lục Phi, sau đó bắt đầu đi hỏi thăm nhân viên làm việc ở đây.

Người đầu tiên: Trần Quỳnh, tổng giám đốc.

“Thân phận của hai người chết? Người đầu tiên là Tô Lệ, người thứ hai là Dương Vân, đều là nhân viên hợp đồng của chúng tôi.”

“Tranh cãi? Không thể nào, quan hệ của nhân viên tôi rất hòa thuận, không thể có tranh chấp gì lớn hết.”

“Không có đại gia nào cả. Khách hàng đều là thượng đế, chúng tôi cam kết cung cấp sự phục vụ tốt nhất cho mỗi một vị khách.”

“Đúng vậy, thi thể của Tô Lệ biến mất, nhưng chắc chắn không phải là xác chết trỗi dậy. Trên đời này làm gì có ma quỷ!”

“Tôi rất lấy làm tiếc với cái chết của hai người họ, tôi sẽ báo cho người nhà của bọn họ.”

Người thứ hai: Mã Như, bartender (người pha chế).

“Tôi biết bọn họ, cũng hay nói chuyện, cả hai đều là người khá tốt.”

“Tô Lệ là sinh viên, đừng xem thường... loại người làm ở chỗ này như chúng tôi, đa phần đều kính nể người có bằng cấp cao. Tất cả mọi người đều rất phục cô ấy, cô ấy biết nhiều thứ lắm.”

“Dương Vân? Bình thường, chưa từng thấy bọn họ cãi nhau bao giờ.”

“Thi thể mất tích, ai biết được? Có lẽ là có ma thật.”

“Bọn họ đều là người đáng thương.”

Người thứ ba: Trịnh Doanh Doanh, nữ phục vụ.

“Tôi không thân với bọn họ nên không biết nhiều.”

“Nhưng mà có một việc, Dương Vân rất sùng bái Tô Lệ, tính tình cô ta kiêu lắm, chỉ nghe lời Tô Lệ thôi.”

“Có gì bất bình thường ấy hả? Mấy ngày trước khi Tô Lệ chết, hai người họ có cãi nhau một trận, nhìn rất nghiêm trọng. Giành đại gia? Có hả? Chắc vậy.”

“Thi thể của Tô Lệ đâu á? Loại người thấp cổ bé họng như tôi thì sao biết được?”

“Nguyên nhân chết à? Ai biết, Tô Lệ chết rất khó hiểu, bây giờ Dương Vân cũng đi theo. Sau đó đến ai nữa? Ha, không chừng là đến tôi đấy.”

...

Hỏi liên tục mấy người, Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ tìm một góc im lặng để ngồi xuống.

Đại sảnh lầu một có rất nhiều chỗ ngồi được ngăn ra, hai người ngồi bên trong, cho dù có người đi từ lầu hai xuống, không để ý thì sẽ không thấy được bọn họ.

Ninh Tiêu đặt mông ngồi lên ghế sô pha dày, kéo lỏng cổ áo mới cảm thấy thở phào.

“Thu thập xong rồi.”

Cậu nói, búng tay một cái.

“Bây giờ bắt đầu kết nối chứng cứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.