Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 23: Chương 23: Chim sơn ca và hoa hồng (5)




Ninh Tiêu trải giấy ra bàn, hỏi: “Tôi trước hay anh trước?”

“Tôi.” Từ Thượng Vũ giơ tay lên, “Tôi phải nói trước, không thì chờ cậu nói xong tôi sẽ không còn gì để nói nữa.”

“Mời.”

Ho khan một cái làm dáng, Từ Thượng Vũ ngồi thẳng dậy, “Đầu tiên, chắc chắn có người đang nói dối.”

Vớ vẩn, Ninh Tiêu trợn trắng mắt. Từ Thượng Vũ cười, tiếp tục nói: “Theo như người ngoài đồn đãi, cái chết của hai cô gái là do tranh giành tình nhân, nhưng khi chúng ta hỏi người làm trong câu lạc bộ lại nhận được đáp án hoàn toàn trái ngược.”

Từ Thượng Vũ nhìn lên lầu hai, nói nhỏ: “Nghe người trong đây nói, hai người họ không có tranh chấp gì nhiều, mà ngược lại là còn rất thân. Nếu vậy thì ai đã truyền những lời đồn đãi đó ra ngoài? Tại sao người này lại làm như thế? Đây là một điểm đáng nghi.”

“Còn nữa, người trong câu lạc bộ dù ít dù nhiều đều biết cái chết của Tô Lệ có vấn đề, nhưng không ai chịu nói nhiều về nó. Vì sao? Tôi nghĩ không phải bọn họ không muốn nói mà là không nói được. Vậy thì hẳn là có người cố ý muốn che giấu cái chết của Tô Lệ, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, người này chắc chắn rất có địa vị.”

“Người đến câu lạc bộ này có ai là không có địa vị?” Ninh Tiêu lạnh lùng chêm vào một câu.

Từ Thượng Vũ cười mếu, “Được rồi, tôi biết là vô nghĩa. Nói thật, trước mắt tôi nghĩ đến nhiêu đó thôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là người bình thường.”

Ninh Tiêu xoay chiếc bút trên tay.

“Không phải vì anh là người bình thường nên không làm được, mà là vì góc độ anh nhìn vấn đề này không đúng. Từ Thượng Vũ, anh có nhận ra không? Khi anh phân tích lời khai của bọn họ toàn dùng ngôi thứ nhất.”

“Vậy thì có gì sai à?” Từ Thượng Vũ khó hiểu.

“Rất, sai!” Ninh Tiêu nóng nảy nhìn hắn. “Nếu lúc phá án luôn đắm chìm vào cảm xúc của đương sự, dùng lối suy nghĩ của người bình thường để suy luận về quá trình vụ án thì anh có thể nhận được kết luận gì đây? Đơn giản chỉ là một vài kết quả cảm tính mà thôi. Anh là cảnh sát, Từ Thượng Vũ, thứ anh cần lúc điều tra là lý trí, đừng đồng cảm với nạn nhân.”

Từ Thượng Vũ im lặng vài giây, “Được rồi, xin chỉ giáo.”

Ninh Tiêu mở nắp bút.

“Xem như vừa nãy anh chưa nói gì.”

“...”

“Bây giờ tôi vẽ một sơ đồ quan hệ đơn giản.” Cậu viết ba cái tên lên giấy, lần lượt là Trần Quỳnh, Mã Như, Trịnh Doanh Doanh.

“Ba người bọn họ, một người là ông chủ của hai cô gái, một người là đồng nghiệp không có cạnh tranh gì, một người là đồng nghiệp có cạnh tranh.”

Ninh Tiêu vẽ một vòng quanh tên Trần Quỳnh. “Đầu tiên, Trần Quỳnh, lời hắn nói là không đáng tin nhất. Hắn là người kinh doanh, hắn sẽ giữ kín hết tất cả những lời khai có thể gây hại cho câu lạc bộ, chỉ nói những điều không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi. Cho nên có thể loại trừ tám, chín phần lời khai của hắn, nhưng có một vấn đề, khi nhắc đến việc thi thể của Tô Lệ bị mất tích thì lần đầu tiên, giọng điệu của hắn thay đổi. Nói cách khác, giống như trong một đoạn hội thoại toàn kết bằng dấu chấm chỉ có một câu đấy là kết bằng chấm than. Hắn có phản ứng rất không bình thường với chuyện này.”

“Nhưng mà Trần Quỳnh điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, hắn bù đắp sơ hở của mình, không để lại bất kỳ lỗ hổng nào. Loại người cáo già như thế sẽ không nói thật đâu.”

Nói xong, cậu thẳng tay đánh một dấu 'x' lên tên Trần Quỳnh.

“Tiếp theo, Mã Như. Là một người pha chế, còn là nam thì hẳn đã rất thân với hai nạn nhân.”

“Từ từ! Là nam thì tôi còn hiểu được, nhưng vì sao thân phận người pha chế mà cũng có thể tính vào lý do hắn thân thiết với hai cô gái?” Từ Thượng Vũ hỏi, thấy Ninh Tiêu tỏ vẻ khó chịu, vội vàng giơ tay phải lên. “Thầy ơi xin chỉ dạy!”

Ninh Tiêu nhíu mày, “Anh có từng nghe đến nguyên lý ẩn hình của ngành dịch vụ chưa?

Từ Thượng Vũ thành thật lắc đầu, nghe cao siêu ghê, thần bí ghê.

“Không trách anh thiếu hiểu biết, vì tôi mới đặt tên cho nó, anh là người đầu tiên được nghe.”

“... Không vinh hạnh cho lắm.”

“Nhà hàng, quán ăn, quán bar, ở một loạt những nơi có phục vụ thế này, người phục vụ thường là người cung cấp thức ăn, đồ uống, nhưng thường sẽ bị khách xem như phông nền. Dù có là cố ý hay vô tình thì khi người bình thường ngồi ở những nơi thế này tán gẫu với bạn bè, luôn sẽ không để ý đến những thứ khác xung quanh, ví dụ như người quét dọn, người bưng thức ăn, người bán hàng luôn đứng yên một chỗ. Khách hàng sẽ xem người phục vụ như một phần của dịch vụ mà mình đáng được hưởng, sẽ không bài xích bọn họ.”

Ninh Tiêu tổng kết: “Cho nên, người làm trong ngành này, một là trở thành người hoàn toàn vô hình để lại không gian tự do cho khách hàng, hai là dung nhập vào vòng xã giao của khách hàng, hòa mình với bọn họ. Mã Như rõ ràng là người loại hai, khi bị chúng ta hỏi chuyện, tuy hắn có hồi hộp nhưng biểu hiện vẫn bình thường, chứng tỏ dù có đối diện với người xa lạ thì hắn cũng có khả năng giao tiếp tốt hơn người thường.”

“Một người như thế thì chắc hẳn sẽ có quan hệ khá tốt với đồng nghiệp.” Ninh Tiêu nhìn Từ Thượng Vũ, “Nghe kịp chưa?”

Từ Thượng Vũ liên tục gật đầu, suy một ra ba: “Hiểu rồi, chắc chắn cậu là loại một.”

“Cấm lạc đề.” Giọng điệu Ninh Tiêu khó chịu, “Bây giờ nói về chuyện chính. Nếu Mã Như cảm thấy bất mãn vì việc câu lạc bộ che giấu cái chết của Tô Lệ... Anh đừng ngắt lời tôi mãi thế có được không?”

Từ Thượng Vũ hạ tay đang giơ xuống, ra vẻ hiếu học, “Tôi có thắc mắc.”

“Nói.”

“Sao cậu biết được hắn bất mãn?”

“Chú ý đây, hắn không ngớt lời khen ngợi khi nhắc đến hai cô gái, nhưng khi nhắc đến cái chết của hai người họ lại chỉ có vài câu ít ỏi. Thậm chí hắn còn dùng giọng trào phúng để nói về việc thi thể Tô Lệ mất tích. Câu cuối cùng còn tỏ vẻ thương cảm cho hai cô gái này. Rõ ràng là hắn biết cái chết của Tô Lệ có vấn đề, cũng như lời anh nói, đây là một người thấy tội mà không làm gì được.”

“Đối với Mã Như.” Ninh Tiêu nói: “Chúng ta có thể đưa hắn vào diện người có thể tiếp tục khai thác, chắc chắn hắn còn cất giấu điều gì đó.”

“Cuối cùng, Trịnh Doanh Doanh.” Ninh Tiêu gạch chân cái tên này, “Không thể không nói, gặp được cô ta là một điều may mắn. Theo lời cô ta nói, có thể đoán được thế này: Có một việc hoặc một người nào đó tồn tại giữa hai nạn nhân, tạm gọi là X, bọn họ mâu thuẫn vì X, phá hỏng mối quan hệ vốn có. Cho một vụ án bình thường, có những ngày thường N, nếu xuất hiện một sự kiện tử vong là D, vậy thì loại trừ những yếu tố bình thường khác sẽ được một yếu tố bất thường A. Yếu tố bất thường này sẽ là chất xúc tác khiến cho cuộc sống bình thường đi về hướng tử vong. Từ đó có công thức N+A=D.”

“Trong vụ án đặc biệt này, chúng ta cũng đã biết được yếu tố bất thường là sự tranh chấp giữa hai cô gái xảy ra trước vụ án, là X bị mọi người giấu đi đó. Vì thế, A=X. Không nghi ngờ gì nữa, X này chắc chắn là nguyên nhân chính dẫn đến vụ án, X có thể là hung thủ, cũng có thể là mồi lửa.”

“Chỉ cần tìm được X thì có thể xem như đã phá được án. Vậy thì X bị giấu ở đâu, nó là cái gì? Bây giờ trong tay chúng ta chỉ có duy nhất một manh mối là Dương Vân và con dao mà Dương Vân để lại. Thứ chúng ta muốn tìm là X đã gây ra cái chết của Tô Lệ.”

Ninh Tiêu nói xong, trên giấy đã bị cậu viết đầy công thức. “Bây giờ, anh còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không, bạn học Từ?”

“Có.” Từ Thượng Vũ cười như không cười, nói: “Tôi muốn hỏi, thầy Ninh, tại sao từ đầu đến đuôi cậu chỉ nhấn mạnh vào cái chết của Tô Lệ, cậu không muốn nói gì về cái chết của Dương Vân à?”

Ninh Tiêu buông bút nhìn hắn, “Anh đã biết rồi còn hỏi tôi làm gì? Dương Vân, vụ án của cô ta ngay từ đầu đã không có hung thủ.”

“Cô ta tự sát.”

Hai người đồng thanh nói, Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ nhìn nhau, Từ Thượng Vũ cười nói: “Rõ ràng là cậu đã nhận ra còn cố ý giấu con dao đi, lừa lão Lưu và Trần Quỳnh, cậu lại có mưu đồ gì thế?”

“Giống anh thôi.” Ninh Tiêu sờ lên chỗ đặt con dao trên ngực áo, nó đã từng nằm trong lòng một người khác, từng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người nọ dần trở nên lạnh như băng.

“Cắt cổ họng cũng chưa chắc khiến người ta tử vong.”

Từ lúc quan sát miệng vết thương của Dương Vân thì Ninh Tiêu đã phát hiện cô ta không chết vì khó thở, mà là vì mất máu quá nhiều. Hiện trường không có dấu vết đánh nhau, trên thi thể của cô ta cũng không có vết bầm hay trầy xước. Vết thương dù sâu nhưng vẫn chưa chạm đến động mạch, không thể chết ngay lập tức được. Nếu bị người khác cắt cổ thì trước khi tử vong, Dương Vân sẽ có đủ thời gian để giãy dụa, kêu cứu, hoặc tạo tiếng vang đánh thức những người đang say rượu xung quanh. Nhưng cô ta lại không làm như thế. Đêm đó, cô ta cứ lẳng lặng chết đi. Vết thương trên cổ là do cô ta tự cắt đứt, không la hét, không gây sự chú ý, bình tĩnh chờ máu chảy ra hết, tự nhìn mình đi từng bước về phía tử vong.”

Ninh Tiêu nhắm mắt lại, “Là loại sức mạnh gì mà có thể khiến cho một người chấp nhận tự tra tấn bản thân mình như thế, thứ gì khiến cho cô ta chỉ có thể làm như thế? Tôi phải hiểu được điều này.”

Bởi cho nên dù biết rõ phán đoán sơ sài của cảnh đốc Lưu là đúng, biết rõ Dương Vân tự sát thật, nhưng Ninh Tiêu vẫn không muốn kết thúc vụ án này như vậy.

Dương Vân tự sát, dùng máu tươi của mình tưới đầy đất để tạo thành một bản án chói mắt.

Cô ta không tiếc dâng hiến sinh mạng để thu hút cái nhìn của người đời, cho đến cùng, cô ta muốn nói điều gì với thế giới này?

【 Bụi hồng nói với Sơn Ca:

Em phải hát cho ta nghe khi vòm ngực đang ghim sâu vào gai nhọn. Suốt cả một đêm dài, gai của ta phải đâm vào trái tim em, dòng máu của em phải chảy vào huyết quản của ta, tưới đẫm cho ta.

Đến lúc đó, em sẽ có được bông hồng đỏ. 】

【 Dùng Cái Chết để đổi lấy một đóa hồng đỏ là một cái giá khá đắt, sinh mạng ai mà không quý giá? 】

【 Nhưng Sơn Ca chấp nhận. 】

*******************

Đang yên đang lành cho cái công thức dô đọc muốn chầm kẻm, toi đã khóc gấc to đéy!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.