Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 12: Chương 12: Một người không thể (4)




Sau khi Ninh Tiêu quay về nhà lại tiếp tục mở cửa tiệm sách giết thời gian. Thời tiết càng ngày càng nóng, không biết vì sao cậu thấy hơi bất an.

Mấy hôm nay Từ Thượng Vũ không liên lạc gì, cũng không biết vụ án đó tiến triển thế nào rồi. Ninh Tiêu ngồi trong nhà, chán chường nhìn đồng hồ treo trên góc tường, lơ đãng phát hiện ra một thứ không ổn.

Bên kia chỗ rẽ có một đứa trẻ đang nhìn về phía bên này, ngồi rất lâu rồi. Nếu chỉ là muốn vào đọc sách bình thường thì tại sao lại không vào? Ninh Tiêu nheo mắt muốn nhìn cho cẩn thận, ai ngờ đúng lúc này đứa nhóc đấy lại đứng dậy bỏ chạy.

Cái gì đấy?

Ninh Tiêu vô thức bỏ tiệm chạy theo, nhưng cách một con đường lớn, lại là giờ cao điểm buổi trưa, cuối cùng Ninh Tiêu cũng không tìm được đứa trẻ đó trong biển người đông đúc.

Lúc quay về tiệm, Ninh Tiêu hơi thở gấp.

“Chắc không phải là...”

Ninh Tiêu im lặng suy ngẫm, chuông điện thoại đột ngột vang lên, tên hiện trên màn hình là Từ Thượng Vũ đã mấy ngày rồi không có tin tức.

“Alo? Cảnh sát Từ à, sao thế?”

“...”

Đầu bên kia không nói gì.

Ninh Tiêu ngừng một lúc, hơi nắm chặt điện thoại.

“Từ Thượng Vũ?”

“...”

Vẫn không ai nói gì, loa điện thoại truyền đến tiếng xào xạc như gió thổi. Mãi cho đến khi tắt máy cũng không có tiếng người, ngoài việc thỉnh thoảng có tiếng gió thổi và tiếng còi từ phía xa thì cũng chỉ có tiếng thở dốc mệt mỏi của ai đó.

Sau đó, cuộc gọi kết thúc.

Thời gian cuộc gọi, tổng cộng tám giây.

Ninh Tiêu nắm chặt điện thoại đã tắt máy, ánh mắt tối sầm. Cậu đứng tại chỗ một lúc, sau đó đứng lên đóng cửa tiệm, vội vàng nhảy lên xe buýt.

15 phút sau, cậu xuất hiện ở cửa Cục cảnh sát phía nam thành phố. Cách đây không lâu, cậu còn vừa được rửa sạch hiềm nghi bước ra khỏi cánh cửa này, khi đó chỉ cảm thấy nhẹ gánh, cảm thấy hy vọng cả đời cũng không cần phải quay lại chỗ này. Mà lúc này đây cậu lại tự mình chạy đến.

Cuộc đời đúng là không thể ngờ trước được điều gì, Ninh Tiêu vừa cảm thán vừa không hề do dự bước vào.

Cậu mới vừa vào, sinh vật sống đầu tiên nhìn thấy lại không phải người mà là một con chó cảnh sát ngồi trong sảnh. Con Becgie đang cảnh giác phát hiện người lạ từ rất xa, thấy Ninh Tiêu vào thì ngồi thẳng lên, hai mắt nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích. Ninh Tiêu không thèm để ý đến nó mà đi thẳng đến chỗ báo án.

“Xin chào, cậu muốn báo án à?”

Giọng điệu của nhân viên ngồi trực cũng xem như ôn hòa, nhưng mà có thể nhận ra được rõ ràng rằng cô ấy rất mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu.

Lúc này Ninh Tiêu phát hiện ra điều không ổn, lúc trước cậu đến, rõ ràng là trong sảnh không có chó canh chừng, mà không khí trong đội cũng không nghiêm túc như bây giờ. Cậu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng mục đích.

“Tôi muốn tìm Từ Thượng Vũ.”

Cô gái ngồi tiếp cậu sửng sốt, âm thầm đưa tay ấn nút liên lạc dưới bàn.

“Cậu nói gì? Có thể lặp lại lần nữa không?”

Ninh Tiêu lặp lại lần nữa.

“Tôi muốn tìm Từ Thượng Vũ, anh ta không ở đây à?”

Rất nhanh sau đó, cậu phải trả giá vì mấy lời này. Lúc cô gái hô lên rồi lùi về phía sau, Ninh Tiêu còn chưa kịp phản ứng, mãi cho đến khi bị một đám cảnh sát võ trang đầy đủ đè chặt lên vách tường thì mới nhận ra có gì không ổn.

Bà mẹ, Ninh Tiêu không nhịn được thầm mắng trong lòng, cái gì vậy trời?

“Bắt được rồi?”

“Ai đấy?”

Trong sự hỗn loạn, Ninh Tiêu bị đè lên tường chỉ thấy máu xộc lên đầu, choáng váng hoa mắt.

“Không biết, nhưng mà hơi quen quen.”

“Ủa... Từ từ...” Mãi cho đến khi một giọng nói quen thuộc truyền đến, Ninh Tiêu mới lấy lại tinh thần. Cậu nhìn sang bên sườn mới thấy một gương mặt cũng ngạc nhiên không kém gì mình.

Lục Phi trợn to mắt nhìn cậu, “Sao lại là cậu?”

Ninh Tiêu bị đè lên yết hầu, gần như không thể thở nổi, trong lòng cười lạnh. Tôi cũng muốn hỏi đây, sao cứ gặp chuyện không đâu mãi thế? Lần sau mà còn quay lại đây thì tôi là đồ ngớ ngẩn!

“Hình như nhầm rồi, chờ chút, tôi quen người này.” Lục Phi xua tay bảo cảnh sát buông Ninh Tiêu ra, “Cậu ấy không phải bọn bắt cóc đâu, hiểu lầm, hiểu lầm!”

Người xung quanh nửa tin nửa ngờ thả Ninh Tiêu ra, nhưng vẫn bao vây quanh cậu, không cho cậu có cơ hội chạy trốn.

Lục Phi xuyên qua đám người đến trước mặt Ninh Tiêu đang ho khan liên tục.

“Cậu làm sao đấy? Đã rửa sạch hiềm nghi rồi thì về nhà cho yên ổn đi, quay lại đây làm gì?”

“Tôi cũng muốn hỏi đây.” Ninh Tiêu đứng lên, tức giận nói: “Cảnh sát mấy người bảo vệ người dân thế này đấy hả? Bây giờ thì tôi cảm nhận được rồi đấy.”

“Đừng, đừng mà, hiểu lầm cả. Ai bảo cậu đến vào lúc này, còn nói muốn tìm Từ đội nữa.” Lục Phi vội vàng giải thích: “Mọi người đang rất lo lắng, cậu đến thế này là chặn ngay họng súng rồi.”

Ninh Tiêu nghe ra được vài manh mối trong câu nói của hắn.

“Đội trưởng Từ của các người làm sao?”

Lục Phi sửng sốt, dùng đôi mắt cũng đầy tơ máu nhìn cậu, cười khổ: “Phải rồi, cậu chưa biết.”

“Làm sao?” Ninh Tiêu nhạy bén ngửi được điềm xấu.

Lục Phi nhìn cậu một lúc lâu, tung ra một tin tức động trời.

“Từ đội bị bắt cóc, đã 48 tiếng rồi chúng tôi không nhận được tin tức gì từ anh ấy, mà nửa tiếng trước bọn bắt cóc mới vừa liên lạc. Bọn họ đòi 80 vạn tiền chuộc, không thì chờ nhận thi thể.”

“...”

Ninh Tiêu tốn hết ba mươi giây để tiêu hóa thông tin. Từ Thượng Vũ bị bắt cóc? Một đội trưởng đội cảnh sát bị bắt cóc, việc này có thể lớn, cũng có thể nhỏ, rất có thể là một âm mưu khủng bố nhằm vào cảnh sát, chẳng trách người trong đội lại cảnh giác như thế.

Nhưng linh tính mách bảo với Ninh Tiêu, cho rằng đây không phải là khủng bố, cậu nhìn Lục Phi, hỏi: “Trương Vĩ Vĩ đâu?”

“Cái gì?” Lục Phi không ngờ suy nghĩ của cậu rơi nhanh như thế, mới đây đã chuyển chủ đề.

“Trương Vĩ Vĩ, đứa nhóc có mẹ uống thuốc độc tự sát ấy, không phải các người đang tìm nó à?” Ninh Tiêu truy vấn: “Tìm được chưa?”

“Đã lúc này rồi còn ai rảnh đi tìm một đứa nhóc nữa?” Lục Phi vội nói: “Đội trưởng chúng tôi đang không rõ sống chết mà! Mấy việc nhỏ đó đương nhiên sẽ giao cho cảnh sát trong khu đó và người nhà làm rồi.”

“Việc nhỏ?” Ninh Tiêu nói: “Tôi thấy nó liên quan rất nhiều đấy.” Cậu hỏi tiếp, “Thi thể của mẹ Trương Vĩ Vĩ đâu?”

“Cô ta... đã kết án là tự sát rồi, đương nhiên đã giao cho người nhà về hỏa táng. Này, ý cậu là sao?”

Ninh Tiêu không thèm nhìn Lục Phi đang ồn ào bên cạnh, chìm vào suy nghĩ của riêng mình, bình tĩnh suy luận.

Trương Vĩ Vĩ mất tích; Từ Thượng Vũ bị bắt cóc;

Thi thể của mẹ Trương Vĩ Vĩ sắp bị hỏa táng; bọn bắt cóc đòi tiền chuộc.

Mất tích, bắt cóc, thi thể, tiền chuộc, hỏa táng. Nhiều chuyện bất thường như thế xảy ra gần như cùng một khoảng thời gian, là trùng hợp, hay là...

Ninh Tiêu đột nhiên mở mắt ra, trong một chớp mắt ấy, những việc trùng hợp này được một cái giao điểm nối lại cùng nhau: Vụ tự sát của mẹ Trương Vĩ Vĩ!

“Lục Phi.” Cậu hạ giọng, nói: “Nếu tôi nói vụ mất tích của đội trưởng các người không phải đơn giản chỉ là một vụ bắt cóc thì sao?”

Đồng tử Lục Phi co lại, “Cậu nói hết xem.”

“Gần nửa tiếng trước, tôi vừa nhận được điện thoại của đội trưởng các người, mà bây giờ anh lại nói với tôi rằng anh ta bị bắt cóc, bọn bắt cóc còn có thể giết con tin bất cứ lúc nào. Nói thật, tôi nghĩ đây không phải bắt cóc, mà là ---”

Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn đám cảnh sát võ trang đầy đủ xung quanh, tiếp tục đứng trong vòng vây mà nói:

“Một vụ án mưu sát.”

Ba ngày trước, Từ Thượng Vũ vừa tìm được chứng cứ để phủ định kết quả tự sát. Một ngày sau, Từ Thượng Vũ mất tích.

Thi thể của mẹ Trương Vĩ Vĩ sắp bị hỏa táng, mà cùng lúc đó, bọn bắt cóc bắt đầu đòi tiền chuộc, uy hiếp sẽ giết con tin.

Ninh Tiêu dám chắc chắn khi tất cả những chuyện này xảy ra, người đứng sau nó chỉ có một mục đích, đó là --- che giấu chứng cứ của một vụ mưu sát! Quả nhiên đây là một ván cờ lớn, Ninh Tiêu có cảm giác bản thân cậu cũng bị đẩy vào hố, loại cảm giác này làm cậu rất tức giận.

Cậu nhìn những cảnh sát còn đang khiếp sợ, hỏi: “Thời gian mẹ Trương Vĩ Vĩ bị hỏa táng có phải cũng là hôm nay không?”

Lục Phi ngừng một lát, “Sao cậu biết? Cậu còn biết những gì nữa?” Hắn dùng sức lắc Ninh Tiêu, “Nói đi, cậu nghe từ đâu? Đội trưởng gọi cho cậu làm gì? Anh ấy nói gì?”

Quả nhiên là thế.

Ninh Tiêu nhận được đáp án, nhìn Lục Phi đang lôi kéo mình không ngừng, nói: “Có muốn cứu đội trưởng của các người không? Không thì cứ lắc tiếp đi.”

Lục Phi nghe vậy, vội vàng buông cậu ra, đáng thương nói: “Chuyện này liên quan đến tánh mạng của đội trưởng. Ninh Tiêu, cậu nắm được manh mối gì thì cứ nói ra đi.”

“Biết, chỉ hy vọng còn kịp.” Ninh Tiêu hỏi: “Thời hạn bọn bắt cóc cho là bao giờ?”

“Rạng sáng mai.”

Nói cách khác, chỉ còn lại không đến 12 tiếng.

Ninh Tiêu nhíu mày: “Đề nghị duy nhất của tôi bây giờ, Lục Phi, đó là đưa người đi cản việc hỏa táng mẹ Trương Vĩ Vĩ ngay, ngay lập tức!”

Cậu nhìn đám cảnh sát còn có vẻ do dự, nói: “Đây là cơ hội duy nhất, nếu không thì các người không chỉ mất đi một đội trưởng, mà còn buông tha cho một vụ mưu sát.”

Nói xong, không khí trong sảnh trở nên trầm lắng khiến người ta không thở nổi.

Một phút sau, Lục Phi hô lớn lên.

“Đi nhanh đi! Mơ màng cái gì nữa? Được gì hay nấy, nhanh lên!”

Đám cảnh sát giật mình, vội vàng chạy ra ngoài.

Ninh Tiêu nhìn bọn họ chạy đi, khẽ thở phào, may là đám cảnh sát này cũng không ngoan cố, vậy thì kế hoạch cũng đã bắt đầu đi được bước đầu tiên rồi.

Cậu nắm chặt điện thoại, nhìn màn hình tối đen trên mặt, giống như đang nhìn chăm chú vào tên hung thủ đang trốn trong bóng đêm.

Ninh Tiêu nhìn màn hình, nắm chặt tay.

Dù mày có là ai thì tao cũng sẽ không để mày thực hiện được âm mưu.

“Phải rồi.” Ninh Tiêu đang định chạy ra ngoài thì bị gọi lại, “Vừa rồi đội trưởng chúng tôi gọi cho cậu, anh ấy nói gì?”

Ninh Tiêu nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Lục Phi, cậu nghĩ đến cuộc điện thoại không có tiếng nói của Từ Thượng Vũ.

Một cuộc gọi chỉ có tiếng gió thổi và tiếng còi huyên náo, không có một lời nói nào nhưng lại bao hàm hết thảy ngôn ngữ.

Vài giây sau, Ninh Tiêu cười nói:

“Anh ta nói: Mau đến đây cứu tôi, thần thám.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.