Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 13: Chương 13: Một người không thể (5)




Khoảnh khắc ấn bắt đầu cuộc gọi, tiếng tim đập của Từ Thượng Vũ như sắp xuyên thủng màng tai của hắn.

Hắn không thể chắc chắn khi nào những người đó sẽ về, có khi nào sẽ phát hiện hành động của hắn không, cho nên vào giờ khắc này, việc hắn có thể làm cũng chỉ có đánh cược, cược rằng bọn bắt cóc sẽ không quay lại sớm như thế, cược rằng bọn chúng sẽ không rảnh để ý đến điện thoại của hắn.

Trong chớp mắt khi điện thoại truyền đến giọng nói của Ninh Tiêu, Từ Thượng Vũ mừng vì mình thắng cược. Hắn không thể trả lời, chỉ có thể im lặng hòng để lại nhiều manh mối nhất cho cậu trong cái không gian nhỏ hẹp này.

Một phút sau, Từ Thượng Vũ nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, hắn vội vàng ngắt máy, vứt điện thoại vào một góc tối. Nhìn điện thoại xoay mấy vòng rồi trượt xuống dưới đống đồ nát, Từ Thượng Vũ mới yên tâm, hắn tin rằng Ninh Tiêu có thể hiểu được cuộc gọi này, cũng tin rằng cậu có thể tìm được đến đây!

Nhưng mà, sắp hết thời gian rồi.

Lúc bọn bắt cóc cùng nhau đi vào, Từ Thượng Vũ vẫn giữ tư thế khi bọn chúng ra ngoài, hai tay bị trói sau lưng, ngồi tựa vào góc tường im lặng không nhúc nhích. Không ai phát hiện viên cảnh sát nhìn như trói gà không chặt này vừa mới lén rút điện thoại trong túi ra, tự gọi một cuộc gọi cầu cứu.

Điều bọn chúng quan tâm là một chuyện khác, lộ tuyến chạy trốn sau khi nhận được tiền chuộc kết thúc phi vụ này.

“Lão Tam, bên cảng chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đó sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Một người đàn ông đầu trọc do dự nói.

Đồng bọn cười nhạo hắn, “Sợ gì chứ? Nhìn cái bộ dạng của mày kìa, có nhận được tiền cũng không có gan xài.”

“Lần này khác, chúng ta bắt cóc cảnh sát đấy! Dù có nhiều tiền thế nào thì cũng phải có mạng mới xài được, mà người bên đó...”

“Im mồm!”

Tên cầm đầu đánh đầu trọc một bạt tay, hắn dùng ánh mắt đề phòng nhìn sang Từ Thượng Vũ, thấy viên cảnh sát yếu ớt dựa vào góc tường không có phản ứng gì mới hơi yên tâm, hắn cảnh cáo đàn em: “Mày mà còn lắm mồm thì không có mạng hưởng thụ thật đấy! Cút qua một bên đợi đi.”

Từ Thượng Vũ cố giữ biểu cảm không thay đổi, trong lòng kinh hãi.

Nghe tin tức bọn chúng để lộ, chắc chắn sau lưng vụ bắt cóc này còn có điều gì đó, hình như bọn họ cũng không định để lại người sống, xem ra con tin như hắn sớm muộn gì cũng bay màu.

Đi về phía trước, không có đường sống. Nhìn lại phía sau, không còn đường lui.

Nhưng Từ Thượng Vũ cũng không hề tuyệt vọng, mà là bắt đầu cẩn thận ngẫm lại mỗi một chuyện mấy ngày nay gặp được. Trước thời hạn giao tiền chuộc hắn phải tìm ra được người đứng sau màn của tất cả những chuyện này.

Huống chi, cũng chưa chắc chỉ có đường chết.

Dựa lưng lên tường, Từ Thượng Vũ nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ: Hy vọng cậu vẫn còn kịp, Ninh Tiêu.

Ninh Tiêu đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chốc lát sau, phía trước truyền đến tiếng bước chân. Cậu mở mắt ra nhìn viên cảnh sát đang lắc đầu với mình.

“Không có.” Triệu Vân nói: “Nhà của đội trưởng cũng không có.”

“Không có ở nhà, cũng không có trong văn phòng, thì hẳn là Từ Thượng Vũ còn chưa kịp mang bức thư về Cục cảnh sát.” Ninh Tiêu đứng dậy, “Tôi muốn quay lại nhà nạn nhân một lần nữa, anh có thể dẫn đường không?”

Triệu Vân không do dự, nói: “Được.”

“Mang cả chó cảnh sát theo.”

Khi Lục Phi dẫn người đi cản buổi hỏa táng, Ninh Tiêu và Triệu Vân trở lại hiện trường vụ án.

“Nếu bức thư không còn thì sẽ không còn chứng cứ nào chứng minh cô ta không phải tự sát nữa.” Dọc đường đi, Triệu Vân lo lắng, “Bây giờ trở lại hiện trường, nhưng mà chỗ đó đã được dọn dẹp từ lâu rồi, còn có thể có manh mối gì nữa?”

“Đừng vội.” Ninh Tiêu dắt chó cảnh sát lên lầu, đi đến trước cửa căn nhà 502, quay đầu nói với hắn: “Có những thứ con người không phát hiện được, nhưng động vật thì khác.”

Cậu ra hiệu cho Triệu Vân mở cửa, sau đó dắt con Becgie vào nhà, vừa bước vào, Ninh Tiêu đưa một cái khăn tay đến trước mũi con chó cho nó đánh hơi.

“Đi đi.” Cậu vỗ lưng con chó, nó ngẩng đầu nhìn hai người một cái, lắc đuôi rồi đi lung tung trong phòng. Nó ngửi từ góc tường, ngăn tủ đến sô pha, cuối cùng đứng bên cạnh một cái bàn gần sô pha, đặt một chân lên bàn rồi sủa hai tiếng nhìn bọn họ.

Ninh Tiêu đi vào bếp rồi cầm một miếng vải lau đi ra, cẩn thận lau lên bàn. Rất nhanh sau đó trong phòng bắt đầu tràn ra một mùi hạnh nhân đăng đắng, mùi cực kỳ nhạt, rất dễ bị xem nhẹ.

“Quả nhiên là ở đây.” Ninh Tiêu ngừng tay, nhìn mặt bàn, trên mặt là ý cười hơi thoáng qua. Cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Vân, “Có thể gọi người của tổ giám định đến lấy bằng chứng.”

Triệu Vân nhìn cậu làm từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu nổi, “Làm sao? Cái bàn này có gì không ổn à?” Hắn nhìn mặt bàn bị Ninh Tiêu lau sạch sẽ, không thấy gì khác thường cả.

Ninh Tiêu nghe nói lại nhìn sang Triệu Vân.

Triệu Vân bị đôi mắt đen láy nọ nhìn cho sợ hãi.

“Trên bàn có gì?”

Ninh Tiêu cười khẽ, chỉ mặt bàn. “Anh không thấy có gì à, trên cái bàn này --- có hung khí.”

Triệu Vân nhìn theo hướng ngón tay của cậu, bị ánh nắng phản chiếu trên mặt bàn làm cho chói mắt, không khí xung quanh bàn như có mùi hạnh nhân nhàn nhạt, làm người ta phát lạnh trong lòng.

Trên bàn này có hung khí thật à? Không có hình dạng, không có màu sắc, ngay cả mắt thường cũng không thấy được lại có thể giết người một cách vô hình. Nếu là thật thì nó giống hệt như một lời nguyền rủa của ác ma.

Trong lúc Triệu Vân mơ màng, chợt nghe Ninh Tiêu thúc giục.

“Mau ra ngoài đi.” Ninh Tiêu nói: “Hung khí còn đang phát huy công dụng đấy, đứng ngơ ngẩn một hồi nữa là cả hai chúng ta đều có chuyện cho xem.” Cậu vừa nói xong, đột nhiên Triệu Vân mở to mắt nhìn cậu, không hiểu nổi, “Làm sao?”

“Cậu nói thật hay đùa thế?”

Ninh Tiêu thản nhiên nói: “Tôi rảnh lừa anh làm gì?”

Đệt!

Kịp thời tỉnh táo lại, Triệu Vân cũng chịu không nổi nữa, tay trái hắn kéo chó cảnh sát, tay phải kéo Ninh Tiêu cắm đầu chạy ra khỏi căn nhà cứ như sau lưng có quỷ đang đuổi theo vậy! Trong lúc đó hắn còn căm giận trừng Ninh Tiêu, ông giời ơi, cậu biết nhà này không ổn mà còn thoải mái nhẹ nhàng đi vào, cậu dùng mạng ai để đùa thế hả?

Ninh Tiêu thấy vậy cười ha hả: “Yên tâm, ngửi một lúc không chết được.”

“...”

“Cùng lắm là trầm cảm linh tinh thôi.” Ninh Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“... Tôi đi gọi pháp y Quý đến.” Triệu Vân không còn sức để mắng cậu nữa, chỉ có thể từ bỏ việc chống cự.

Chưa đến 20 phút sau, Quý Ngữ Thu dẫn theo nhân viên tổ giám định vội vàng chạy đến, câu đầu tiên là dặn dò tất cả nhân viên.

“Đeo khẩu trang, bao tay đầy đủ, bọc cho kỹ rồi đi vào!” Hắn vừa rống vừa tự đeo khẩu trang, hỏi, “Cậu có chắc là nó không?”

Ninh Tiêu đáp: “Không màu không dạng, tan trong nước, mùi giống hạnh nhân. Còn có thể là thứ khác à?”

Quý Ngữ Thu không nói gì, nhưng chân mày nhíu chặt cũng bày tỏ tâm trạng của hắn lúc này. Mấy phút sau, hắn và cấp dưới vào nhà thu thập bằng chứng, Triệu Vân ở ngoài hồi hộp vòng đi vòng lại mấy vòng mới thấy Quý Ngữ Thu dẫn người ra.

“Sau khi kiểm tra bước đầu.” Pháp y Quý nhìn sang Ninh Tiêu, “Theo như lời cậu nói, thứ còn sót lại trên bàn là Kali cyanide. Xem ra vụ án này có thể chính thức được điều tra rồi, Tiểu Triệu, các cậu cướp được thi thể về chưa? Tôi phải về khám nghiệm lại tử thi.”

Triệu Vân vừa lau mồ hôi vừa nói: “Tôi gọi bên kia hỏi thử.” Nói xong thì vội vàng chạy xuống lầu gọi điện thoại.

Mà Quý Ngữ Thu vừa đứng chỉ huy cấp dưới lấy bằng chứng, vừa lặng lẽ đánh giá Ninh Tiêu.

Ninh Tiêu tựa vào tường, không ngừng nghe đi nghe lại một đoạn ghi âm trên điện thoại, không ngẩng đầu lên mà nói: “Có vẻ anh có chuyện gì muốn nói.”

Thấy cậu lên tiếng, Quý Ngữ Thu cũng không nhịn nổi, hỏi: “Sao cậu biết có người bôi Kali cyanide lên bàn?”

Rất nhiều hợp chất hóa học không màu không vị, không để lại dấu vết, cho dù có là chuyên gia khám nghiệm, nhưng nếu không dùng phương pháp đặc biệt để kiểm tra thì cũng khó mà phát hiện ra sự tồn tại của một loại chất độc nào đó. Tính chất hóa học của Kali cyanide là phản ứng mạnh với nước, da người tiếp xúc với khí bay hơi trong thời gian dài sẽ bị trúng độc, có thể dẫn đến tử vong, mà trạng thái trúng độc cực kỳ giống với trúng độc hạnh nhân. Dùng phương pháp này gây án thì người bình thường sẽ không thể đoán được chất độc chân chính trí mạng không phải hạnh nhân, mà là chất độc vô hình trên bàn. Biểu hiện của Ninh Tiêu từ đầu đến cuối đều vô cùng chắc chắn, giống như ngay từ đầu cậu đã biết được chân tướng, quá thần kỳ.

“Lúc tôi và Từ Thượng Vũ đến đây, căn nhà này rất sạch sẽ.” Ninh Tiêu nói.

“Không phải bình thường à? Có người phụ trách dọn dẹp hiện trường.”

“Người của Cục cảnh sát dọn dẹp hiện trường có quét tước nhà cửa giúp nạn nhân không, lau khô cả bàn trong nhà?” Ninh Tiêu hỏi lại: “Hơn nữa, đồ gia dụng xung quanh dù ít dù nhiều đều có bụi bám lên, chỉ có cái bàn là sạch sẽ một cách kỳ cục, đó là điều bất thường.”

“Vậy cũng có thể là người nhà của nạn nhân quay lại dọn dẹp di vật, tiện dọn cả cái bàn.” Quý Ngữ Thu phản bác.

Ninh Tiêu: “Đúng là có loại khả năng này, nhưng vẫn còn một loại khác nữa.” Cậu buông điện thoại, hạ giọng: “Trong rất nhiều vụ án, hung thủ đều sẽ trở lại hiện trường gây án, mục đích khác nhau, có kẻ vì tìm lại cảm giác kích thích khi giết người, có kẻ đơn thuần là muốn thỏa mãn bản thân, mà phần lớn là... vì tiêu hủy chứng cứ.”

“Còn hơn cho rằng là người nhà nạn nhân đến dọn dẹp, tôi chỉ đoán một cách tiêu cực một chút thôi, rằng đây có lẽ là dấu vết hung thủ để lại.” Ninh Tiêu cười, “Sự thật chứng minh rằng tôi đoán đúng. Nhưng mà tiếc là hắn lau chưa sạch.”

Ít nhất thì hắn để lại đủ chứng cứ cho bọn họ.

Quý Ngữ Thu không hề phản bác, mà là nhìn cậu một lúc lâu. “Có ai từng nói với cậu rằng cậu...”

“Rất tuấn tú?”

“Không, rất có máu cờ bạc.” Quý Ngữ Thu nói: “Với một chuyện rất khó tin, cậu có gan được ăn cả ngã về không, kết quả cũng thường chứng minh cậu đúng. Cậu làm tôi nhớ đến một người.”

“Từ Thượng Vũ à?” Ninh Tiêu chưa đợi hắn nói xong thì đã tự đoán được đáp án. “Đúng rồi, nhắc đến anh ta, tôi đã có manh mối về chỗ anh ta bị nhốt rồi.”

“Cái gì?” Quý Ngữ Thu cao giọng, ánh mắt thay đổi. “Cậu biết cậu ta ở đâu? Tại sao lại không nói sớm?”

“Hôm nay tôi đã bị người ta hỏi vô số câu 'tại sao' rồi.” Ninh Tiêu vẫy tay ý bảo hắn bình tĩnh, “Cuối cùng tôi cũng sẽ nói hết cho các anh thôi, bây giờ có thể yên lặng nghe tôi nói được không?”

Quý Ngữ Thu nhìn cậu, không trả lời, nhưng trong mắt vẫn còn vẻ hoài nghi.

“Được rồi, tôi nói anh biết vì sao không đi tìm sớm.” Ninh Tiêu chỉ có thể chịu thua. “Bởi vì chúng ta chưa tìm được hung thủ.”

“Cái này liên quan đến hung thủ à?”

Ninh Tiêu đáp: “Nếu không tìm được hung thủ trước thì cho dù có tìm thấy Từ Thượng Vũ cũng chỉ có thể nhận được một cái thi thể. Anh có nghĩ đến không? Vì sao Từ Thượng Vũ vừa nắm được chứng cứ đã bị bắt cóc? Thậm chí còn không kịp cầu cứu?”

Quý Ngữ Thu nghĩ đến gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Ninh Tiêu thấy vậy thì biết hắn đã đoán ra rồi. “Đúng như suy nghĩ của anh.”

Cậu nói: “Các anh bị hung thủ theo dõi.”

Trong bóng đêm, có một đôi mắt vô hình, từ đầu đến cuối đều lặng lẽ nhìn lén bọn họ. Mà bây giờ, nó lại duỗi tay ra, muốn đẩy càng nhiều người xuống vực sâu.

【 Đề Moore: Ở hướng tám giờ, địa ngục sẽ mở cửa. 】

Tác giả có lời muốn nói: Chú ý đến đối thoại trong đây【 】, nó là một đoạn trong tiểu thuyết của Ninh Tiêu, cũng có chứa manh mối để phá án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.