Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 42: Chương 42: Chương 34






beta: Thần Bơ

“Ngươi đã làm gì chủ nhân của ta?” Hỏa linh hồ rống giận nói. Dù cho có không thích, đúng hơn là không hề ưa gì Hỏa tiểu thư này. Nhưng nói cho cùng nó là sủng vật của Hỏa tiểu thư này. Nếu nàng ta chết, e rằng nó không thể sống nổi. Nó vẫn còn nhỏ, chưa muốn chết sớm như vậy đâu.

“Ta chỉ cho nàng ta một chút giáo huấn thôi” Thủy linh hồ lạnh nhạt nói.

“Ngươi thừa biết độc linh hồ biến thái như thế nào. Nhân loại chỉ cần dính một chút thôi, người đó cũng đã đi đời nhà ma. Huống hồ là cái giáo huấn nho nhỏ của ngươi? Ngươi cố ý đúng không?” Hỏa linh hồ gầm gừ nói.

“Đúng, là ta cố ý đó. Có giỏi, tự mình giải độc cho nàng ta đi. Nhớ, chỉ có ba ngày thôi” Thủy linh hồ cười nhạt nói. Nó rất muốn chứng kiến độc của nó ai có thể giải được.

“Ngươi…ngươi…” Hỏa linh hồ dựng bộ lông đỏ chói gầm gừ.

“Thay vì ở đây gầm gừ với bổn hồ, ta nghĩ ngươi nên nghĩ cách giải độc cho Hỏa đại tiểu thư đi” Thủy linh hồ khinh bỉ dời ánh mắt nhìn đến nữ nhân toàn thân đang dần dần chuyển thành màu tím đen. Nữ nhân như thế kia, không xứng làm đối thủ của Đang Đang. Thật là mất mặt Hỏa cung. Nó thấy thương thay cho Cung chủ Hỏa cung kia.

Hỏa linh hồ nghe vậy, hết nhìn Hỏa Uyển Hinh rồi lại đến nhìn Thủy linh hồ. Phải qua một lúc sau, nó mới cắn răng nói, “Cầu xin ngươi cứu chữa cho nàng ta”. Tộc hỏa hồ, phải nói là cao ngạo không phải bình thường. Bình thường, sẽ không thấy bọn chúng cúi đầu trước ai, huống chi lại là cừu địch. Hôm nay, tiểu Hỏa hồ này lại vứt bỏ cái cao ngạo đó chỉ vì mạng sống của mình. Thật là bôi nhọ danh dự của Tộc hỏa hồ mà.

“Chữa, được thôi. Ngươi đảm bảo sau này cả ngươi và nàng ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bản hồ nữa. Nếu không, cả ngươi ta cũng không tha” nói xong, Thủy linh hồ lạnh lùng nhưng cũng cao quý đứng nhìn Hỏa linh hồ, đợi câu trả lời của nó.

“Được, ta đồng ý, ngươi đã đồng ý giải độc cho nàng ta thì không được nuốt lời” Hỏa linh hồ nói.

“Sẽ không” nói rồi, Thủy linh hồ đáp xuống trước mặt nữ tử đang hóa đá từ nãy đến giờ, từng bước từng bước đến gần nàng ta.

Thấy Thủy linh hồ đến gần mình, Hỏa Uyển Hinh giương mắt đề phòng. Nàng chắc chắn, nàng bị như thế này là do con hồ ly trước mặt này. Từ nãy đến giờ, mỗi nó là có thể đến gần nàng trừ Hỏa linh hồ và Trần nhị tiểu thư kia. Hỏa linh hồ là thú sủng của nàng, cho gan hùm nó cũng không dám hạ độc thủ với nàng. Trần nhị tiểu thư nàng có biết một chút. Nàng ta là một tiêu chuẩn của một nữ hảo hán chân chính, sẽ không bao giờ làm cái chuyện đó. Vì vậy, nàng nghi sang cái con nghiệt chủng tộc Thủy hồ kia.

Thủy linh hồ là linh hồ đã trưởng thành, há lại không biết Hỏa Uyển Hinh nghĩ gì. Nó hừ lạnh. Nói nó là nghiệt chủng, có mà nàng ta là nghiệt chủng thì đúng hơn. Thật là nữ nhân dâm lãng vô tri giác. Nó thật sự chẳng muốn giải độc cho nàng ta đâu.

Không tình nguyện như thế, nhưng Thủy linh hồ vẫn cắn răng cắt một vết ở chi trước, nhanh nhẹn bôi vết máu lên trên vết thương nó tạo ra. Máu của Thủy hồ bọn nó còn hiếm hơn cả Hỏa hồ, tất nhiên có cái lý của nó. Máu của Thủy hồ chỉ cần uống một giọt sẽ kháng được bách độc, trở thành người bách độc bất xâm. Vì vậy, tộc của nó mới lẩn trốn trong cơ thể của một người mà bọn nó chọn để tránh bị truy đuổi.

Mọi người dưới khán đài không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đại tiểu thư Hỏa cung và Trần nhị tiểu thư tỷ thí, rồi hai người gọi thú sủng của mình ra đấu. Xong đại tiểu thư kia bị độc phát, rồi đến hai con hồ ly trao đổi cái gì, xong là Thủy hồ ly đi giải độc cho đại tiểu thư đó. Rốt cuộc ai có thể nói cho bọn họ biết, chuyện gì đang xảy ra…

…………….

“Tiểu Bạch, hai con linh hồ trao đổi cái gì vậy?” Băng Băng dùng giao cảm nói chuyện với Tiểu Bạch. Nàng là người, không có hiểu ngôn ngữ của hồ ly. Vì vậy đành xin sự chỉ giáo của Tiểu Bạch vậy.

“Chủ nhân, con Hỏa linh hồ kia là cầu xin Thủy linh hồ cứu Hỏa tiểu thư. Thủy linh hồ nói, nếu nó cứu thì Hỏa linh hồ không được xuất hiện trước mặt nó nữa. Hỏa linh hồ đồng ý” Đoạn Tiểu Bạch thuật lại.

“À ra vậy. Vậy Hỏa tiểu thư không còn vấn đề gì rồi” Băng Băng nói.

“Có thể nói là như vậy” Tiểu Bạch nói.

“Có thể?” Băng Băng nghi hoặc nói.

“Thủy hồ tộc, chủ nhân nghĩ độc của chúng đơn giản vậy sao? Dù giải độc rồi, nhưng nếu giải độc theo cách bôi máu vào vết thương thì sẽ không hiệu quả như cho người đó uống trực tiếp. Theo cách bôi, độc chỉ giải được gần hết. Bất quá, một chút độc dược còn sót lại cũng để người đó sống không được mà chết cũng không xong rồi” Tiểu Bạch giải thích.

“Chắc về sau ta không nên chọc phải tiểu tử đó. Nếu không…chậc chậc…” Băng Băng lắc đầu. Dù nàng có hứng thú với Thủy linh hồ. Nhưng, trả giá bằng cả mạng sống thì…nàng không cần.

……………

Đại sảnh Trần phủ

“Tỷ tỷ, tiểu tử kia là có từ bao giờ vậy?” Trần Linh Linh ép sát Trần Linh Đang nói. Nhưng với cái chiều cao chỉ đứng đến ngực của Trần Linh Đang mà làm cái hành động đó nhìn trông rất…đáng yêu.

Hôm nay, có lẽ màn tỷ thí của tỷ tỷ con bé là thú vị nhất. Màn tỷ thí giữa người với người đã thú vị rồi. Đã thế, về sau còn xuất hiện hai nhân vật gây mưa gây bão trong giang hồ, ai nghe thấy đều muốn có được nó. Thật là thú vị hết sức mà.

“Thủy Nhi đã sống với tỷ mười bảy năm rồi” Trần Linh Đang nói.

“Cái gì, mười bảy năm? Đang Nhi, con không bị mơ ngủ chứ” Trần phu nhân kinh ngạc nói. Nếu cái tiểu bảo bảo kia mà sống cùng nữ nhi của nàng mười bảy năm, thân là mẫu thân, sao nàng không hề hay biết. Thật không thể tin nổi.

“Đúng mà mẫu thân” Trần Linh Đang nói.

“Tạm gác chuyện đó đi. Trận tỷ thí ngày mai là trận quyết định. Các con, ai cũng đánh bại đối thủ của mình để vào vòng trong cùng. Nhưng có một điều ta lo lắng, mọi người thân với nhau như vậy, trận ngày mai cũng không tránh khỏi đụng mặt nhau. Vậy mọi người có tỷ thí tiếp được không?” Trần Tiên Sinh nghiêm túc nói. Ông nói câu này, thật ra ông lo lắng tình hữu nghị của mấy nhi tử của ông. Chức tân Minh Chủ này, biết bao người mong muốn. Nếu chỉ vì cái chức đó mà làm tổn thương nhi tử của ông, ông thật không thể tha thứ.

“Trần lão gia yên tâm, Phong Thiên quốc chúng ta không hề đặt cái ghế đó vào mắt. Vả lại, ai làm minh chủ đều không quan trọng, miễn là thiên hạ thái bình, còn lại bổn vương không để ý” Hạo Nhiên nói.

“Đệ phu của ta nói đúng đó, ta thích phiêu diêu tự tại, cái ghế minh chủ đó ta không để ý. Ngày mai lên tỷ thí cho lấy lệ thôi. Nhưng Trần lão gia, ngày trước khi bổn y đưa Linh Nhi về Trần phủ ngài có nói, nếu ta có gì cần ngài giúp, ngài chắc chắn sẽ không chối từ. Đúng không?” Băng Băng lạnh nhạt nói.

“Trần mỗ nói ra, ắt không nuốt lời. Độc vương phi có chuyện gì cần đến Trần mỗ?” Trẩn Tiên Sinh nói.

“Chuyện này có lẽ hơi khó, nhưng ta tin rằng Trần minh chủ làm được” Băng Băng nghiêm túc nói.

“Xin vương phi cứ nói, nếu giúp được, Trần mỗ tuyệt không chối từ” Trần Tiên Sinh khánh khí nói.

“Ta có hai vị bằng hữu. Hai người này, là do ta tình cờ cứu được. Trước khi gặp ta, danh tiếng của hai người họ không tốt chút nào. Nhưng bây giờ, hai người đó đã hối cải rồi. Bọn họ bây giờ đang là người nhận và điều tra những người muốn chữa bệnh và gửi cho ta. Mạng của Linh Nhi cũng một phần là nhờ hai người họ gián tiếp giúp. Điều Băng Băng muốn chính là làm cho tất cả các anh hùng hảo hán trong giang hồ chấp nhận hai người họ. Ngài có thể giúp ta không?” Băng Băng nói. Từ khi gặp hai người kia, sống cùng họ hai tháng nàng hiểu ra, thật sự thì hai người kia rất tốt bụng. Nhưng nàng không hiểu, vì sao bọn họ lại muốn cả tam quốc căm thù họ, sợ họ. Rồi đến một ngày nàng mới hiểu ra tất cả. Từ đó, nàng luôn tìm cách để cho họ có thể sống dưới ánh sáng chứ không muốn họ như những thứ ô uế mà trốn chui trốn lủi.

“Không tốt như thế nào?” Trần Tiên Sinh hai tay đan vào nhau, nghi hoặc nhìn Băng Băng hỏi. Danh tiếng không được tốt, vậy trong giang hồ hàng đống người, mức độ khác nhau. Vậy, người này danh tiếng không được tốt ở đâu? Không được tốt như thế nào?

“Hai vị bằng hữu của ta, ngày trước họ thường xuyên dùng người để làm chuột bạch. Tất cả mọi người ở giang hồ đều muốn giết họ” Băng Băng lạnh nhạt nói. Nhìn bề ngoài của nàng, có lẽ rất bĩnh tĩnh. Nhưng, nàng đang rất khẩn chương. Nàng lo lắng nếu Trần minh chủ từ chối, nàng còn có thể nhờ ai. Nam nhân trước mặt này chính là cơ hội để có thể sống dưới ánh sáng của hai người kia. Nàng nhất định phải nắm thật chặt.

“Chuyện này đúng là khó thật. Nhưng Trần mỗ sẽ cố gắng hết sức để giúp vương phi. Vậy mạn phép cho Trần mỗ hỏi, hai vị bằng hữu đó là ai?”

“Hai người đó chính là…Độc y Quỷ Sai”

“Choang…” cùng với lời nói của Băng Băng, một tiếng sứ vỡ thanh túy vang lên. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần phu nhân. Lúc này, Trần phu nhân khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt mở lớn đầy sự sợ hãi. Trần Tiên Sinh thấy nương tử của mình như vậy, đôi mắt hiện lên vẻ đau lòng, cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Trần phu nhân an ủi. Khi thấy tâm trạng của nàng đã đỡ đi nhiều, Trần Tiên Sinh mới quay về phía Băng Băng, thở dài nói “Vương phi, chuyện này có khi Trần mỗ không thể giúp được người rồi”.

“Các người có ân oán với Quỷ Sai?” Băng Băng nhìn biểu hiện của Trần phu nhân nghi ngờ hỏi. Nếu thật sự là như vậy, chuyện sau này càng khó hơn rồi.

“Có thể nói là như vậy. Vì vậy, mong vương phi thông cảm cho Trần mỗ” Trần Tiên Sinh nói.

“Ta không bắt ép Trần lão gia làm chuyện đó. Nhưng, ngài có thể hay không nói cho ta biết, ân oán của mấy người. Có khi ta lại có cách hóa giải” Băng Băng đề nghị.

“Chuyện này…” Trần Tiên Sinh khó xử nhìn sang Trần phu nhân. Trần phu nhân thấy vậy, lên tiếng: “Chuyện này phải bắt đầu từ bốn năm trước. Từ nhỏ ta có một hảo tỷ muội. Người đó với ta như hình với bóng. Khi lập gia thành thất, ta và nàng cùng gả đi. Ta gả cho Đại công tử Trần gia còn nàng gả cho một vị thân sĩ giang hồ. Phu thê bọn họ rất ân ái, hai người đi khắp nơi, giúp đỡ dân nghèo nên được rất nhiều người yêu mến. Nhưng số phận thật bi ai. Bọn họ có người yêu quý, nhưng đồng thời cũng đắc tội với vài người không nên đắc tội” Trần phu nhân dừng một chút, nghĩ đến người hảo tỷ muội đó, đôi mắt nàng nhuộn đầy bi thương. Nàng kể tiếp “Vì đắc tội với những người không nên đắc tội, mười hai năm trước họ đã đánh mất đại nhi tử của mình của mình. Lúc đó, nhi tử của nàng ấy chỉ có mười ba tuổi. Hai người họ cũng có một đôi song sinh năm tuổi. Vì không muốn hai nữ nhi của mình gặp nguy hiểm nên đã về Trần gia trang lập nghiệp. Tưởng như cuộc đời sau của họ sẽ viên mãn. Nhưng ai ngờ, vào đêm bốn năm trước, cũng là năm song nhi của họ tròn mười ba tuổi, cả gia đình họ bị huyết tẩy, chẳng còn một ai. Khi ta biết được, ta còn không tin vào tai của mình. Nhưng…khi đứng trước phủ Tử gia, ta mới tin. Tử phủ tan hoang. Bảng hiệu đổ nát, vật dụng không còn thứ gì lành lặn, ngay cả tường cũng hiện lên dấu vết xung đột. Ta điều tra, điều tra ra kẻ đã hại gia đình họ để trả thù. Và trời cũng không phụ lòng ta, ta cuối cùng cũng tìm ra thủ phạm. Người đã giết gia đình họ chính là Quỷ Sai. Nhưng hành tung của hai tên đó vô cùng thần bí. Ta…thật vô dụng…vô dụng không thể giúp hảo tỷ muội rửa đi mối thù này…”

“Trần…Trần phu nhân, đôi phu thê đó…tên gì?” Tử Mặc giọng run run đứng dạy nói. Chẳng lẽ…chẳng lẽ…

“Thân sĩ đó họ Tử tên Mặc Nhân, còn nương tử của hắn họ Hà tên Phương Nhã” Trần Tiên Sinh nói.

“Tử…Mặc…Nhân…Hà…Phương…Nhã” Tử Mặc ngồi phịch xuống ghế thất thần. Đúng là phụ mẫu của y, hai người đó đúng là phụ mẫu của y. Y vô dụng, vô dụng không bảo vệ được họ. Còn song muội của y, y thật là một nhi tử, một ca ca vô dụng. Vô dụng…

Băng Băng nghe xong, thở dài trong lòng. Kiểu này nàng hết hy vọng rồi. Nhìn Tử Mặc, nàng nhíu mày nghi ngờ. Biểu hiện đau khổ kia, như thể Tử Mặc là người thân ruột thịt bị xa cách của phu thê họ Tử kia vậy. Khoan…họ Tử…nhi tử…chẳng lẽ…

“Ngươi là nhi tử thất lạc của Tiểu Nhã, đúng không?” Băng Băng chưa kịp lên tiếng, Trần phu nhân giọng run run, kích động nói.

Lời của Trần phu nhân khiến tất cả mọi người trừ Băng Băng ai cũng nhìn về phía Tử Mặc. Đúng thật là hắn là cô nhi, được một ẩn y thu làm đồ đệ. Y mang họ Tử, y từng nói là y có song muội chưa gặp mặt. Chẳng lẽ…đó là thật…

“Đúng” Tử Mặc đau khổ nói. Một lúc sau, mắt của y từ cái tự trách, đau khổ chuyển thành sự hận thù. Y đứng dạy, nhìn phu thê họ Trần hỏi “Các người chắc chắn, kẻ thù giết phụ mẫu cùng song muội của ta là Quỷ Sai?”

“Ta chắc chắn…” Trần phu nhân chắc nịch nói.

“Không phải Quỷ Sai làm” Trần phu nhân chưa nói xong, một giọng nói thanh túy vang lên, cắt đứt câu nói của Trần phu nhân. Mọi người nhìn về phía chủ nhân giọng nói đó. Lan Nhi, giờ nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đôi mắt hiện lên sự bi thương. Nàng đứng đó, mỏng manh như một cánh hoa. Hỏa Phi Ưng nhìn thấy vậy, trái tim đau như ai đó hung hăng bóp lại, đau lắm.

“Lan Nhi cô nương, ta đã bỏ ra rất nhiều công sức mới tìm ra được thủ phạm. Nay cô nương lại nói, hắn ta không phải. Chẳng lẽ, cô nương nghi ngờ ta sao?” Trần phu nhân tức giận nói.

“Không phải, ta không có ý đó” Lan Nhi biện hộ.

“Vậy ý cô nương là gì?” Trần phu nhân đứng lên nói.

Lan Nhi bối rối, không biết nên nói như thế nào. Tình Nhi một bên thấy vậy, đứng dạy, đứng cạnh Lan Nhi, cầm tay nàng, nhìn về phía Trần phu nhân lạnh ngạt nói “Quỷ Sai không phải là thủ phạm giết phụ mẫu tỷ muội ta”

“C…cái…cái gì…phụ mẫu…hai người…chẳng lẽ hai người là Mặc Tình Mặc Lan, song sinh của Tiểu Nhã?” Trần phu nhân kích động nói. Hôm nay là ngày gì vậy? Nàng không chỉ nghe thấy tên kẻ thù từ miệng ân nhân cứu mạng tiểu nữ nhi mà còn gặp lại ba nhi tử của Tiểu Nhã. Nhưng, tại sao hai bọn họ đều nói Quỷ Sai không phải hung thủ. Vậy hung thủ là ai?

“Hai người là muội muội của ta?” Tử Mặc kích động nói. Thì ra, hai tiểu muội muội của y không có chết, thật là may mà.

“Đúng” đáp lại lời của Trần phu nhân và Tử Mặc, Lan Nhi nói “Nếu như theo Trần phu nhân nói, Quỷ Sai là hung thủ giết phụ mẫu bọn ta, vậy tại sao hai tỷ muội ta không phát hiện ra. Cái đêm mà phụ mẫu bị ám sát, hai tỷ muội bọn ta đang trốn dưới gầm giường của phòng bọn ta. Phụ thân biết đêm nay sẽ có chuyện nên lừa bọn ta. Người nói, nếu hai tỷ muội ta ngoan ngoãn ở trong đó đến khi trời sáng, phụ thân sẽ dẫn bọn ta ra chợ chơi. Nhưng, bọn ta đợi đến nửa đêm…thấy…thấy…” Lan Nhi nói đến đây, run sợ nhắm chặt mắt lại, không muốn nói.

Tình Nhi thấy vậy, nắm chặt tay Lan Nhi, tiếp lời “…Đợi đến nửa đêm, cửa phòng tỷ muội ta bị phá. Cùng lúc đó, bóng dáng của phụ mẫu bọn ta bay vào, đập mạnh vào tường. Hai tỷ muội ta định chui ra, nhưng phụ thân không cho, người dùng khẩu ngữ nói bọn ta, ở yên trong đó, không được lên tiếng, không được ra ngoài, nguy hiểm. Một lúc sau tỷ muội ta thấy một bóng dáng đen đi vào. Hắn nói phụ mẫu bọn ta nợ hắn, bây giờ phải trả” Lúc đó nàng không biết vì sao phụ mẫu lại cố gắng không cho hai người bọn họ ra khỏi cửa như vậy. Nhưng từ giây phút nhìn hai người chết, nàng mới ngộ ra, phụ mẫu là đang bảo vệ hai nàng. Lúc đó, Lan Nhi ở bên cạnh nàng sợ đến mức sắp khóc đến nơi. Nàng bịt miệng con bé, không cho nó khóc. Nàng muốn hai nàng phải sống, sống để tìm ra kẻ thù giết phụ mẫu. Nàng muốn cho hắn sống không được mà chết cũng không xong.

“Lần đầu tiên chúng tôi gặp Quỷ Sai là vào ba năm trước, lúc đó là lúc tỷ muội chúng tôi cùng tiểu thư đi chữa bệnh cho một người. Lúc đó, chúng tôi tình cờ nhìn thấy Quỷ Sai bị thương nặng nằm bên một dòng sông. Lúc chúng tôi cứu Quỷ Sai tỉnh mới biết đó là hai lão nhân gia vừa điên, một người câm và một người điếc. Mang hai lão già cùng đến địa điểm của bệnh nhân, chúng tôi đã tiếp xúc với hai lão. Hai người như tiểu thư nói, Quỷ Sai không phải một tên ác ma” Lan Nhi nói.

“Vậy hai con có nhìn thấy mặt tên sát nhân đó không?” Trần phu nhân nói.

“Không, chúng ta không nhìn thấy. Nhưng chúng ta không bao giờ quên, giọng nói cùng bóng lưng của hắn” Tình Nhi nói.

“Đúng, nếu tình cờ để chúng ta tìm được, hắn đừng mong sống yên” Lan Nhi gằn từng tiếng nói.

“Tạm gác chuyện này. Hai người thật sự là muội muội ta đi tìm suốt bốn năm. Ta thật ngu ngốc, hai người ở gần ta như vậy mà ta không nhận ra. Ta không xứng làm ca ca của hai muội” Tử Mặc đau khổ nói.

“Đúng, Tử ngu ngốc mãi mãi chỉ là tử ngu ngốc. Cho dù ca học như thế nào, kiến thức uyên thâm đến đâu cũng vẫn là Tử ngu ngốc” Lan Nhi không nể tình mắng.

“Ngu ngốc” Tình Nhi thêm vô.

Tất cả mọi người ở đây nghe thấy, ai cũng đều té ngửa. Làm ơn, hai cô nương, người ta đang tự trách, đang đau khổ. Hai cô nương có thể nhẹ lời được một chút không vậy? Có cần mở miệng là đã kích người ta đến mảnh giáp cũng không còn không? Thật là…

Tử Mặc thì nở nụ cười. Hai người mắng y đúng lắm. Nhưng hai người mắng y như vậy, chắc chắn đã tha thứ cho y rồi. Thật tốt, thật tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.