Cuối cùng, sau
màn huynh muội Tử gia nhận nhau thì không ai còn nhắc đến chuyện của Quỷ Sai. Mọi người rất ăn ý với nhau, nói chuyện sẽ tránh đề tài đó ra. Dù
Quỷ Sai không phải hung thủ giết chết phụ mẫu huynh muội Tử gia, nhưng
dù sao quá khứ hai bọn họ cũng đã làm ra rất nhiều chuyện trái với đạo
lý. Vì vậy, nếu muốn tất cả anh hùng hảo hán nhận thức con người mới của Quỷ Sai, e là không được. Băng Băng hết hy vọng hoàn toàn.
Ngày hôm sau, đúng như Hạo Nhiên nói, trừ những vị anh hùng hảo hán khác,
tất cả người của Phong Thiên đều đánh cho lấy lệ. Vì vậy, cuộc tỷ thí
này chán đến mức chẳng ai thèm chú ý. Đến khi công bố tân minh chủ thì
mọi người vỗ tay vài cái rồi kéo nhau đi về. Đại hội võ lâm kết thúc từ
đây…
--- --------Thanh Trúc các---- --------
“Sư phụ, ngày mai người trở về thật sao? Sao người không ở lại với Linh Nhi thêm vài
ngày?” Trần Linh Linh khuôn mặt rũ xuống, buồn bã cùng lưu luyến hỏi nữ
nhân đang bận bịu dọn đồ trước mặt.
Sau ngày đại hội võ lâm,
chính là hôm qua, Băng Băng muốn trở về kinh thành Phong Thiên quốc. Lý
do chính là…nghĩa phụ của nàng đưa tin, nghĩa mẫu của nàng mang long
thai. Nhìn nữ nhi đang buồn bã đứng cạnh nàng, Băng Băng xoa đầu Trần
Linh Linh, dịu dàng nói: “Linh Nhi, ngươi có thể đến thăm ta mà”
“Ân…” Trần Linh Linh không vui đáp lại. Thật là chán mà.
Đang dọn đồ đạc, Băng Băng nhìn thấy Minh Nhật từ cửa bước vào. Nàng nở nụ
cười với hắn, nói: “Nhật, đồ của chàng ta đã sắp xếp hết rồi”.
Trong thời gian ở đây, nàng với Minh Nhật ở chung một phòng. Nhưng, hắn rất
quân tử, cũng rất tôn trọng theo ý của nàng. Nếu nàng không đồng ý, hắn
sẽ không ép nàng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Nhiều lúc nàng thức giấc
giữa đêm, không thấy hắn bên cạnh, nàng hiếu kì rời giường đi tìm. Cuối
cùng nàng thấy hắn ở cái giếng nhỏ ở Thanh Trúc các. Cả người hắn ướt
nhoẹt, nội y mỏng dán chặt vào thân hình rắn chắc, cân đối của hắn. Và
nàng cũng biết, lý do hắn phải thường xuyên tắm nước lạnh như vậy. Nàng
rất vui vì được hắn yêu thương như vậy.
“Băng Nhi, vừa nãy ta nói chuyện với Trần minh chủ, đúng lúc đó, có người đến và đưa một bức thư. Người tới là Vô Tà cung, họ muốn mời chúng ta đến để tạ lỗi” Minh Nhật
đứng trước mặt Băng Băng, đưa bức thư đã đọc cho nàng.
“Cung chủ
Vô Tà cung mời, chắc hẳn không có ý tốt.” Băng Băng nhíu mày nói. Hôm
trước nàng vừa đắc tội với cung chủ Vô Tà Cung – Vô Nhai. Hôm nay hắn
muốn mời các nàng đến. Thật không biết trong hồ lô của hắn chứa thứ quỷ
quái gì nữa.
“Chúng ta có nên tìm đại một lý do để tránh hay
không?” Minh Nhật đề nghị. Không phải hắn sợ, mà là Vô Tà cung quá mức
quỷ dị. Nơi đó không phải là nơi để đến.
“Không nên, nếu không
đi, bọn chúng sẽ có lý do để chỉ trích chúng ta. Để ta, ta là người đã
đánh cho tên họ Vô đó không còn mảnh áo. Mình ta đi là được rồi.” Băng
Băng trầm mặc nói. Mình nàng đi, nếu có trả thù, mình nàng có thể ứng
phó được.
“Không được” Hai người kia đồng thanh đáp.
“Sư
phụ, Linh Nhi quyết không cho người đi.” Trần Linh Linh túm tay áo của
Băng Băng kiên quyết nói. Dù không biết Vô Tà cung là cái thứ khỉ gió
gì. Nhưng nhìn vẻ mặt của sư phụ, nàng biết nơi đó không hề an toàn chút nào. Nếu Vô Nhai mà biết có người lại gọi Vô Tà cung của hắn là nơi
quái quỷ gì thì chắc chắn hắn sẽ lôi tất cả anh em đến dần cho người đó
một trận nên thân.
“Ta không thể để nàng một mình lâm vào nguy hiểm.” Minh Nhật thâm tình nói.
//////////////// Ta là dải ngân hà ngăn cách nguy hiểm gần kề //////////////////////
Vô Tà cung – Đại viện
“Ai da, bản cung chủ ta thật là vinh hạnh à nha. Hôm nay ta chỉ muốn hàm
duyên cùng Chi Nhi muội muội và vương phi xinh đẹp. Nào ngờ…aizzzz…một
đội quân kéo đến cái Vô Tà cung tồi tàn của ta. Thật vinh hạnh, vinh
hạnh…” Vô Nhai ngồi ở vị trí chủ vị, cợt nhả nói. Đến đông đủ càng tốt,
như vậy hắn càng được lời a. Hahahahaha…
“Bớt xàm ngôn, nói gì
nói nhanh, bản công chúa không có thời gian đùa với ngươi” Trúc Chi hừ
lạnh nói. Thật là phí thời gian quý báu của nàng mà.
“Chi Nhi, xa nhau mới có hai ngày, nàng đã nhớ bản cung chủ rồi sao? Nàng yên tâm,
lát nữa ta sẽ hảo hảo bồi nàng.” Vô Nhai đá lông nheo với Trúc Chi.
“Bồi, bồi con bà nhà ngươi” Trúc Chi nghe cái giọng cợt nhả của Vô Nhai, tức giận mắng.
“Ài, Chi Nhi, nàng đừng nóng vội nha. Vương phi nương tử còn chưa có vội,
nàng vội cái gì. Lát nữa ta sẽ hảo hảo phụng bồi hai nàng.” Vô Nhai
giương ánh mắt đầy dục vọng nhìn về phía Băng Băng.
Đang trong
suy nghĩ của mình, đột ngột bị điểm tên, Băng Băng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Vô Nhai phun một chữ: “Phiền” rồi lôi Tiểu Bạch đang
ngủ trong tay áo ra nghịch lông. Bí mật nhìn một đoàn người đang ngồi
trong Đại Viện này, đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại. Vốn nàng
chỉ muốn một mình nàng đi. Ai ngờ, Linh Nhi quá cương quyết. Sau một
trận “ầm ĩ”, cuối cùng nàng ta kéo theo một đám người. Lúc đó còn nói,
đông người mới nắm chắc được phần thắng. Nếu đông người càng nắm chắc
phần thắng thì nàng không ý kiến. Nhưng sao, Minh chủ võ lâm và Minh chủ phu nhân cũng đi vậy. Thật là đau đầu mà… . Vì là nàng có thói quen đi
đâu cũng mặc áo chùm đen nên không ai trong này thấy được nét mặt của
nàng.
“Vương phi nương tử, tính cách của nàng, ta thích rồi đó.
Nhưng nếu nàng bỏ cái áo chùm chết tiệt kia ra, ta sẽ càng thích hơn” Vô Nhai nháy mắt ái muội về phía Băng Băng.
“Đê tiện” Băng Băng hừ lạnh nói.
“Thật hợp khẩu vị của bổn cung chủ mà” Vô Nhai nở nụ cười cợt nhả nói.
“Nếu hôm nay ngươi mời bọn ta đến đây chỉ để trêu chọc nương tử và muội muội của ta thì chúng ta không có thời gian để chơi đùa với ngươi.” Nói
xong, Minh Nhật đứng dạy, cầm tay Băng Băng lạnh lùng quay lưng bước đi. Hắn không nhịn được khi thấy nương tử cùng muội muội của mình bị tên vô lại kia trêu chọc. Tất cả mọi người thấy vậy, đều đồng nhất đứng lên đi theo sau Minh Nhật.
Mắt thấy kế hoạch của mình sắp thất bại, Vô
Nhai ngồi thẳng dạy, nghiêm túc nói “Các vị đến đây, không gặp hai vị
bằng hữu ta đặc biệt mời tới đây mà đã đi, ta biết ăn nói làm sao với
hai lão nhân đó đây”. Muốn đi, hừ, không dễ thế đâu.
Nghe thấy Vô Nhai nhắc đến hai lão nhân, Băng Băng cùng Lan Nhi Tình Nhi khựng lại,
đồng thời xoay người nhìn về phía chủ toạ. Băng Băng nheo mắt lạnh lùng
nói. Dù nàng chùm áo choàng, nhưng ánh mắt quá ư là lạnh lùng đến mức
người đang ngồi chủ toạ kia phát run lên. Nhưng hắn là ai? Vô Nhai của
Vô Tà cùng. Băng Băng nói “Ngươi nói hai lão nhân?”
“Đúng, bản
cung chủ nói hai lão nhân, một kẻ câm, một kẻ điếc, một kẻ buộc tóc một
chỏm, một kẻ buộc tóc hai chỏm” Vô Nhai nhẹ nhàng nói, ánh mắt ra hiệu
cho thủ hạ đưa người đến.
“Ngươi đã làm gì hai người họ” Băng Băng lạnh lùng nói. Hai lão gia hoả này, thoả nào mấy ngày nay không thấy đâu. Thì ra là…
Tất cả, trừ Lan Nhi Tình Nhi và Vô Nhai, ai cũng ngạc nhiên nhìn Băng Băng. Nàng quen hai lão nhân đó sao?
“Hai người họ à, đang rất “vui vẻ” được bản cung chủ tiếp đãi” Vô Nhai nhấn
mạnh hai chữ vui vẻ, đôi mắt gian xảo híp lại đầy nguy hiểm.
“Tên họ Vô kia, nếu hai lão già đó mất một cọng lông, ngươi đừng có trách
Lan Nhi này ác” Lan Nhi tức giận nói. Hai lão gia hoả kia, chẳng biết
trong hồ lô chứa thuốc gì nữa. Tự dưng ăn no rảnh mở đi đến Vô Tà cung
làm “khách”. Thật là lo lắng cho hai lão già đó mà…
“Tiểu mĩ nhân yên tâm, hai lão nhân đó là ‘khách’ của ta, sao ta lại nhẫn tâm làm vậy chứ” Vô Nhai nở nụ cười lãnh khốc.
“Ta phỉ vào. Danh tiếng của ngươi trên giang hồ như thế nào chẳng lẽ bổn cô nương không biết. Tin ngươi, thà ta tin gà mái biết gáy còn hơn” Lan
Nhi khinh bỉ nói.
“Aizzzz…tiểu mĩ nhân, nàng nói vậy ta đau lòng à” Vô Nhai ôm ngực giả bộ đau lòng.
“Bớt xàm ngôn, hai lão gia hoả đó đâu?” Tình Nhi lạnh lùng lên tiếng.
“Tiểu mĩ nhân, lão nhân đó chẳng phải là ở đây sao?”
Vô Nhai vừa dứt lời, hai bốn người thủ hạ áp giải hai lão nhân gia, tóc
tai bù xù, chân tay gồng xiềng, trên quần áo còn thấy những vết rách
cùng vết máu. Nhìn là biết hai lão bị tra tấn dã man như thế nào. Lan
Nhi Tình Nhi nhìn vậy, đáy mắt hiện lên ngọn lửa tức giận. Họ Vô chết
tiệt, hắn dám, hắn dám, hắn dám…
Tất cả mọi người hít một ngụm
khí lạnh. Hai lão nhân này thật cường hãm. Tuổi già như vậy, đã vậy còn
bị hành hạ đến mức kia. Thế mà hai lão nhân kia vẫn còn có thể đi được.
Thật là bái phục…
“Đang Đang, họ Vô kia thật là tàn nhẫn. Ngay cả hai ông lão già yếu mà cũng không tha” Trần Linh Linh kéo tay Trần Linh Đang bất bình.
“Aizzzz…không chỉ già không tha, ngay cả người câm người điếc cũng không thả a” Hạo Nhiên thở dài nói.
“Vô Tà cung càng ngày càng phách lối.” Trần Tiên Sinh lắc đầu ngao ngán.
“Đúng vậy.” Trần phu nhân hưởng ứng theo.
“Hai lão nhân kia bị trúng độc” Tử Mặc nhíu mày nói
“Cái gì? Trúng độc? Tử thần y, ngươi không nhầm?” Trần Long giật mình nói. Tên Vô Nhai này, đủ độc ác.
“Ta không sai. Hai lão nhân kia, hai mắt sưng lên. Đó không phải do đánh mà là do chất độc. Trong mắt có thêm tia máu. Nhìn như kiểu người mất ngủ
nhưng thật ra không phải. Những vết thương bị bưng mủ. Mà hơn nữa, những vết thương kia không phải do roi mà là…móng. Độc này ta mới thấy lần
đầu. Thật là lạ” Tử Mặc nói.
Vừa nghe Tử Mặc phân tích, mười một
người còn lại: gia đình Trần gia, huynh muội Phong Thiên, Hữu Ảnh Hồng
Ảnh và Hoả Phi Ưng đều hít một ngụm khí lạnh. Tên Vô Nhai này, thật là
ác độc…
……..
Băng Băng nhìn hai lão nhân, đáy mắt lạnh đi. Vô Nhai này, đừng nên trách nàng ác. Những gì hắn gây ra cho hai cái
lão gia hoả kia, nàng muốn từ từ tính trên người hắn. Từng món từng món, cho hắn sống không được mà chết cũng không xong. Nhìn thấy hai lão nhân hướng mình ra hiệu không được kinh động, nàng nhíu mày. Nhìn miệng hai
lão, nàng ngẩn người ra. Nơi đây có bẫy…
Nhưng chưa để nàng kịp
định thần, hai bóng dáng một hồng nhạt, một xanh nhạt hướng Vô Nhai ra
chiêu. Hai bóng dáng đó là Lan Nhi và Tình Nhi. Hai nàng dù hay cãi nhau với hai cái lão gia hoả kia. Nhưng chưa bao giờ các nàng đối xử nặng
tay với hai lão. Hai lão đã đủ đáng thương rồi. Nhưng tên Vô Nhai kia,
sao hắn lại dám tàn nhẫn như vậy. Hai nàng hôm nay phải thay hai lão gia hoả kia đòi lại công lý.
Vũ khí của các nàng thường là kiếm hoặc là mảnh lụa nào đó. Nhưng hôm nay, nhìn thấy người các nàng quan tâm bị như vậy, các nàng muốn hung thủ phải chịu cái chết đau đớn nhất. Vì
vậy, hôm nay Lan Nhi Tình Nhi không sử dụng dải lụa hay kiếm mà là một
đôi gang tay. Đôi gang tay này làm bằng bạc. Trên đỉnh ngón tay đều có
một lưỡi dao nhỏ nhưng rất sắc. Và hơn thế nữa, các lưỡi dao đó đều là
chất kịch độc. Mà chất kịch độc này được chế từ nọc của Băng xà. Vì vậy, ai chẳng may bị dính phải thôi, người đó chỉ có sống không được mà chết cũng không xong.
Vô Nhai mắt thấy nguy hiểm gần kề, hắn không lo lắng hay sợ hãi. Nở một nụ cười gian sảo, tay hắn bí mật đè vào một nút ở ghế của hắn. Ngay lập tức, bốn dây xích không biết từ đâu đến, trói
chặt hai tay của Lan Nhi Tình Nhi. Do chỉ một lòng muốn bảo thù cho hai
lão gia hoả kia, Lan Nhi Tình Nhi không hề có một chút phòng bị nào. Vì
vậy, dây xích rất thuận lợi trói hai nàng lại. Khi hai tay của hai nàng
bị trói, lập tức dưới chân hai nàng lại xuất hiện bốn dây xích nữa, trói nốt chân hai nàng lại. Lan Nhi Tình Nhi biết mình bị tính kế, tức giận
mắng.
“Họ Vô kia, có giỏi thì đấu một trận với bản cô nương đi.
Làm cái chuyện này. Hừ thật là một kẻ tiểu nhân. Bỉ ổi. Ta khinh. Ta phỉ vào. Hừ” Lan Nhi mắng.
“Ài…hai tiểu mĩ nhân, hai nàng thật là hung dữ à nha” Vô Nhai cợt nhả nói.
Băng Băng nhìn xung quanh, nhíu mày. Nơi đây thật quỷ dị. Kết cấu căn nhà
này vô cùng đơn giản, nhưng nàng chắc chắn ở đây, ngay cả ngóc ngách nhỏ đều có cơ quan bẫy. Vô Nhai này, không thể khinh thường. Mắt thấy Trần
Long và Hoả Phi Ưng định xuất chiêu để cứu Lan Nhi Tình Nhi, Băng Băng
vội vàng đứng ngăn trước mặt hai người này. Nàng không muốn có hai người bị dính bẫy, bây giờ lại thêm hai người nữa đâu. Nhìn về hướng Vô Nhai, nàng lạnh lùng nói “Vô Nhai, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ta muốn
gì? Tất nhiên là muốn mĩ nhân băng về làm thị thiếp thứ mười của ta rồi. Thế nào, nàng có đồng ý không?” Vô Nhai cợt nhả dựa vào ghế nói. Vừa
dứt
lời, ngay lập tức hắn nhận được một ánh mắt đầy sát khí nhìn hắn. Ánh mắt này là của nam nhân đứng bên cạnh nàng – Minh Nhật.
Minh Nhật nắm chặt tay lại, cả người tản ra một hơi thở của địa ngục. Nữ
nhân của hắn cũng dám tranh. Tên này chán sống? Hắn thật muốn tiến lên
đánh cho họ Vô kia gọi ông gọi bà. Nhưng Băng Nhi không cho bất cứ ai
manh động. Thật là tức chết mà.
“Vậy ta thà chết còn hơn” Băng Băng lạnh lùng cười
“Mĩ nhân băng, nàng bỏ mũ chùm ra nói chuyện với ta có vẻ hay hơn không,
chùm như vậy, nàng không thấy nóng à” Vô Nhai nhìn chằm chằm Băng Băng
nói.
“Hừ” Băng Băng từ chối cho ý kiến. Nhìn dung nhan của nàng, hắn không xứng.
Đúng lúc này, một tên thủ hạ nói nhỏ bên tai Vô Nhai. Ngay lập tức, khuôn
mặt của hắn hiện lê vẻ kinh sợ. Hắn nhìn về phía đám người Băng Băng, nở nụ cười nuối tiếc “Mĩ nhân, ta không thể đón tiếp nàng cùng các bằng
hữu của nàng rồi. Nhưng không sao đâu, ta sẽ để Hắc lao của ta đón tiếp
mọi người thật chu đáo”
Nói xong, chân hắn ấn nhẹ lên một viên gạch.
Ngay lập tức, sàn nhà mở ra một cái lỗ rất lớn. Do đột nhiên bị mất điểm đứng, tất cả mọi người cùng bị rơi xuống. Minh Nhật phản xạ nhanh,
nhanh chóng ôm lấy Băng Băng, bảo hộ nàng trong ngực. Trần Tiên Sinh
cũng vậy, nhanh chóng ôm Trần Linh Linh vào ngực. Con bé còn nhỏ, không
có võ công. Ông không thể để con bé bị bất cứ tổn thương gì được.
Hai lão nhân gia thấy mọi người bị rơi xuống, hai lão đồng nhất giẫm cả hai chân vào chân của hai thủ hạ đang giữ lão. Đột ngột bị đau làm bốn tên
thả tay, ôm chân của mình. Nhân lúc đó, hai lão nhân gia nhảy vào hố đó.
Lan Nhi Tình Nhi thấy mọi người bị rơi xuống hết, hai nàng tức giận nhìn về phía Vô Nhai. Lan Nhi không nhịn được mắng “Con mẹ nó, có giỏi ngươi
thả bọn ta ra. Dùng bẫy để đánh bại bọn ta, ngươi không đáng xuất hiện
trong giang hồ. Thật bẩn thỉu”
“Ài, mĩ nhân, đừng nóng, hai nàng sẽ được đoàn tụ với bằng hữu của nàng ngay thôi. Mất đi hai nàng, ta
đau lòng lắm a. Nhưng ta có việc rồi, không thể giữ hai nàng lại. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại” nói xong, Vô Nhai ấn một nút trên tay cầm
của ghế. Ngay lập tức, mấy dây xích tự động thả hai nàng ra. Vì dây xích thả đột ngột và tốc độ rút về của chúng quá nhanh nên Lan Nhi Tình Nhi
không kịp nắm lấy dây xích. Cả hai cùng ngã vào khoảng không.
Đến khi không thấy bóng dáng của hai nàng, sàn nhà lại khôi phục bộ dáng
ban đầu. Vô Nhai hài lòng cười. Như vậy mới hợp ý hắn. Một lúc sau, hắn
đứng lên, đi ra cổng chính của Vô Tà cung. Trong đại viện vang lại giọng nói vô lại của hắn “Nào, chúng ta cùng đón lão cung chủ trở về.”