Nghe thấy vậy, Minh Nhật dừng động tác lại, nhìn thấy khuôn mặt của Băng
Băng bây giờ hơi trắng bệch, đôi mày thanh tú nhăn lại biểu hiện nàng
đang rất khó chịu. Để Băng Băng dựa vào thân cây, hắn cởi áo khoác bên
ngoài đắp lên cho nàng giữ ấm. Đứng dạy đến ngồi bên cạnh đống lửa, hăn
không cảm xúc nói: “Nói, vì sao Băng Nhi lại bị như vậy?”
Lan Nhi Tình Nhi thấy Minh Nhật không tiếp tục lay Băng Băng nữa thì yên tâm
ngồi xuống ở cạnh đống lửa đối diện Minh Nhật. Sau một hồi cân nhắc,
Tình Nhi mở miệng nói: “Ngài có thấy Tiểu Bạch khác so với các linh thú
cao cấp khác không?”
“Nó không giống linh thú cao cấp bình thường?” Độc vương nhíu mày nói: “Chuyện này có liên quan đến Băng Nhi?”
“Tiểu Bạch vốn dĩ không phải là linh thú mà là một thần thú. Một lần hai tỷ
muội ta bỗng nhiên thấy nó xuất hiện bên cạnh tiểu thư. Từ khi Tiểu Bạch ở bên cạnh tiểu thư, bọn ta thấy người khác hẳn. Ngày trước, chỉ vì
luyện thành thân thể bách độc xâm nhập, tiểu thư đã xém mất mạng. Nhưng
khi Tiểu Bạch xuất hiện thì không có chất độc nào có thể làm hại người.
Lại nói một lần khác hai tỷ muội ta tình cờ nghe được Tiểu Bạch biết nói chuyện. Các linh thú nói được nhưng chỉ có thể nói chuyện với chủ nhân
kí khế ước với nó bằng tâm linh. Nhưng thần thú lại khác, nó có thể nói
ra miệng, nó mạnh hơn nhiều.” Lan Nhi nói.
“Khi biết Tiểu Bạch
biết nói, tỷ muội ta rất kinh ngạc nhưng vẫn im lặng không để cho tiểu
thư phát hiện bọn ta đã biết bí mật của người. Cho đến một ngày, một
song băng xà đột nhiên tấn công chúng tôi ở núi Tuyết Liên. Vì đôi song
băng xà này là linh thú cao cấp gần đạt đến cấp độ thần thú nên bọn ta
không thể đánh lại bọn chúng. Tưởng rằng bọn ta sẽ chết nhưng đột nhiên
Tiểu Bạch biến to. Đó cũng chính là lần đầu tiên tỷ muội bọn ta thấy
được hình dạng khác của Tiểu Bạch. Về sau song bạch xà đã kí huyết ước
với tỷ muội ta. Ngài có biết sau đó tiểu thư thế nào không?” Tình Nhi
nói.
“Nói” Minh Nhật nói một từ duy nhất, chất giọng vẫn lạnh như vậy. Tử thần y và đám người kia vểnh tai lên nghe.
“Sau đó, tỷ muội ta phát hiện tiểu thư đã ngất từ lúc nào. Tiểu Bạch cũng đã trở về hình dạng cũ, dù không hề thấy thương tổn gì nhưng nó lại ngủ
mất năm ngày không mở mắt dù chỉ một khắc. Khi tỷ muội ta đưa tiểu thư
về, sư phụ đã chữa cho tiểu thư. Sư phụ nói, nguyên khí của tiểu thư bị
tiêu hao quá nhiều trong một thời gian ngắn nên người mới như vậy, nếu
tiếp tục, tiểu thư sẽ chết. Sư phụ có hỏi lí do nhưng tỷ muội ta ứng phó cho qua. Năm ngày sau Tiểu Bạch tỉnh dậy, tỷ muội ta đã tìm cách hỏi
Tiểu Bạch nguyên nhân.” Lan Nhi nói đến đây thì dừng lại, không nói nữa.
Trúc Chi đang nghe thấy nàng dừng thì giục: “Tiểu Bạch nói thế nào, nói nhanh đi.”
Lời nói của Trúc Chi cũng là nỗi lòng của tất cả mọi người đang nghe. Với
huynh muội Phong Thiên thì không biết làm sao lại quan tâm đến Băng Băng vậy. Với họ, họ cảm thấy như họ quen Băng Băng rất lâu từ trước rồi.
Với Tử thần y thì y thấy nhiều lúc tính khí của Băng Băng rất giống với
sư phụ nên y chú ý nhiều đến nàng hơn. Và điều quan trọng nhất là nàng
là bảo bối của sư phụ y. Hữu Ảnh Hồng Ảnh lại quan tâm nàng như quan tâm một vị chủ tử. Họ không hiểu vì sao họ lại làm vậy. Có thế họ làm vậy
là vì cách đối xử của chủ tử bọn họ với nàng thay đổi, nên trong tiềm
thức họ đã nhận nàng là nữ chủ tử.
Thấy mọi người chờ câu trả
lời, Tình Nhi tiếp lời của Lan Nhi: “Tiểu Bạch nói…tiểu thư bị như vậy
tất cả là lỗi của nó. Thật ra, Tiểu Bạch đã theo tiểu thư đến nay hết
tất cả bảy kiếp. Tiểu thư vốn dĩ là Băng Cơ tiên tử trên trời, còn Tiểu
Bạch là thần thú của người. Cuộc sống vốn vui vẻ tự tại, bọn họ đi du
ngoạn khắp nơi nhưng đến năm Băng Cơ tiên tử tròn một trăm mười sáu
tuổi, Ngọc Hoàng mở hội bàn đào để chúc mừng tiểu nữ nhi của mình. Tại
đây, Băng Cơ tiên tử gặp thái tử Minh Giới. Hai người yêu nhau nhưng bị
Ngọc Hoàng ngăn cản. Ngọc Hoàng nói hoặc Băng Cơ nhảy vào vòng sinh tử,
hoặc Ngọc Hoàng cho người đẩy thái tử Minh Giới xuống vách núi Chu Tiên, cho hắn ngàn năm không siêu thoát…” Tình Nhi dừng lại, nhìn sang Lan
Nhi ý nói Lan Nhi nói hộ nàng.
Lan Nhi nhìn thấy ý của tỷ tỷ,
nàng nói: “Băng Cơ vì quá yêu thái tử Minh Giới nên đã tình nguyện nhảy
vào vòng luân hồi. Tiểu Bạch là thần thú nên dù có nhảy vào cũng không
bị sao. Vì vậy nó muốn nhảy xuống cứu Băng Cơ tiên tử nhưng Ngọc Hoàng
nói với nó: “Nếu Băng Nhi có thể kiên trì trải qua bảy kiếp thì sẽ cho
trở về Thiên Giới, hơn nữa, sẽ đồng ý tác thành với thái tử Minh Giới.
Nhưng phòng ngươi dùng linh lực của ngươi giúp nó, ta phong ấn linh lực
của ngươi, ngươi sẽ trở thành một linh thú bình thường”. Tiểu Bạch đã
đồng ý với Ngọc Hoàng và đi tìm nơi Băng Cơ đầu thai. Mất rất lâu mới có thể tìm ra Băng Cơ, Tiểu Bạch mới dùng huyết của nó và huyết của Băng
Cơ lập thành khuế ước vạn kiếp. Từ đó, nếu Băng Cơ kết thúc một kiếp thì nó sẽ rơi vào giấc ngủ cho đến khi Băng Cơ được luân hồi lần nữa.”
“Khuế ước vạn kiếp. Khuế ước tàn ác nhất trong tất cả các khuế ước giữa người và linh thú. Để có thể lập được khuế ước này, bắt buộc phải lấy huyết ở đôi mắt con người và huyết ở tim linh thú. Từ đó lập thành một khuế ước vạn kiếp nhưng linh thú lập phải là một thần thú. Như vậy nó sẽ không
lấy đi nguyên khí của người lập khuế ước với nó. Dù vậy, nó vẫn có một
tác dụng tốt là người chủ bị sao thì linh thú sẽ bị như vậy. Người chủ ở đâu linh thú cũng sẽ tìm ra. Nhưng linh lực của Tiểu Bạch đã bị phong
ấn nên nó chỉ có thể duy trì dáng vẻ một con tiểu miêu kia, khi nó biến
lớn thì tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm!” Tình Nhi nói.
“Theo lời hai
ngươì, Tiểu Băng Băng là Băng Cơ tiên tử, vì cứu tình duyên mà nguyện
nhảy vào vòng luân hồi. Nhưng…làm sao có thể…” Trúc Chi nói.
“Mới đầu tỷ muội ta cũng không tin. Có một lần chính tỷ muội ta nhìn thấy
tiểu thư thái dược chẳng may bị thương ở tay trái, Tiểu Bạch nằm trên
tay ta cũng bị nhiễm đỏ một mảng huyết ở chân trước bên trái. Đến khi
vết thương của tiểu thư lành thì của Tiểu Bạch cũng biến mất.” Lan Nhi
nói.
“Vậy, nếu Tiểu Bạch mà biến to lên thì Băng Nhi nhẹ sẽ ngất
còn nặng là chết đúng không?” Minh Nhật lạnh lùng nói. Hắn không hoàn
toàn tin nàng là Băng Cơ tiên tử gì gì đó. Nhưng nghe Lan Nhi Tình Nhi
nói nàng vì yêu một người mà tự nguyện nhảy vào vòng luân hồi thì ngực
hắn lại cảm thấy đau xót lẫn tiếc nuối. Tiếc nuối là vì hắn không gặp
nàng sớm hơn, để nàng yêu một người trước hắn. Còn đau xót thì hắn không biết vì sao. Nhưng không sao, bây giờ nàng là nương tử của hắn, hắn sẽ
làm nàng yêu hắn, ở cùng nàng để trong tim nàng chỉ có hình bóng của
hắn.
“Ân…Tiểu Bạch vì sợ nó làm liên luỵ đến tiểu thư nên mới
thường xuyên ngủ như vậy. Khi nó ngủ sẽ tiến vào trạng thái tu luyện.”
Tình Nhi nói.
“Cũng may lần này Tiểu Bạch không sử dụng nhiều
nguyên khí của tiểu thư nên người chỉ ngủ một giấc, có thể hai ngày sau
người sẽ tỉnh lại thôi.” Lan Nhi nói.
“Vậy còn Tiểu Bạch, bao giờ sẽ tỉnh?” Trúc Chi hỏi.
“Ta không biết. Những chuyện tỷ muội bọn ta biết thì đã nói hết rồi. Mang
chuyện của tiểu thư tiết lộ ra ngoài, người mà biết thì người sẽ không
nhìn mặt tỷ muội bọn ta nữa. Nên ta muốn các ngươi coi như cuộc nói
chuyện hôm nay chưa từng có đi.” Lan Nhi nói.
Nàng biết tiểu thư đối tốt với các nàng như vậy là đã coi các nàng là một phần của người.
Nhưng chỉ cần các nàng bán đứng tiểu thư, người sẵn sàng từ mặt các
nàng. Mà hành động tối nay của các nàng cũng gần như là bán đứng người
rồi. Nhưng các nàng làm vậy là vì muốn tốt cho tiểu thư. Các nàng biết,
những người trước mặt này là đối xử với tiểu thư rất tốt, họ dùng tâm để đối với người. Các nàng cũng hiểu tính của tiểu thư, người rất là cẩn
trọng đặt niềm tin vào người bên cạnh mình. Để người có thể nhìn nhận
bọn họ, các nàng chỉ có thể âm thầm giúp đỡ thôi.
“Aizzzz…đồ ăn
được rồi, ăn thôi. Ăn xong ngủ một giấc thật ngon để ngày mai lại lên
đường. Lần này vất vả không ít nha.” Tử thần y nói. Vì đi qua cái khe
núi chết tiệt kia mà bọn họ phải để ngựa và xe ngựa lại. Mai bọn họ phải đi bộ một khoảng dài rồi. Đã vậy, bọn họ còn phải đem theo hai người
đang hôn mê kia nữa. Phải nghỉ ngơi tốt mới có thể đến Trần gia trang
đúng thời hạn a.
~~~~~~~~~~~ Ta là dãi ngân hà ngăn cách tiểu oa nhi bướng bỉnh ~~~~~~~~~~~
Doanh nhân thôn – Khách điếm
“Um…” Một tiếng rên khẽ vang lên trong căn phòng hảo hạn của khách điếm.
Tiếng rên này dù rất nhỏ nhưng lại thành công làm cho nam tử đang ngồi
nhắm mắt ở chiếc ghế gỗ gần giường. Hắn quay lại nhìn nữ tử, chờ nàng mở mắt nhìn hắn. Dù mới chỉ có hai ngày nhưng hắn lại rất nhớ đôi mắt như
viên hắc minh châu, cái biểu cảm đáng yêu và giọng nói cố tình tỏ ra
lạnh nhạt của nàng. Nàng nằm như vậy hắn không quen một chút nào.
Băng Băng mở mắt ra. Vì nàng ngủ hai ngày, mà bây giờ là ban ngày nên mắt
nàng vẫn chưa thể thích ứng với ánh sáng. Nàng chớp chớp mắt một hồi.
Đến khi nhìn thấy sự vật bên cạnh, nàng thấy khuôn mặt đáng ghét của
người nào đó hơi hoảng hốt, một lúc sau lấy lại tinh thần. Nàng cất
giọng khàn khàn nói: “Độc vương vào phòng ta có việc gì?”
“Ta là
phu quân của nàng, ta có thể ở đây. Đây cũng không phải Tây Uyển ở Độc
vương phủ.” Minh Nhật giọng dịu dàng mang theo sự sủng nịnh cười nói. Nụ cười của Minh Nhật làm co Băng Băng nhìn đến thất thần. Cảm thấy sự lỗ
mãng của mình, nàng vờ ho hai tiếng rồi quay người vào bên trong che đi
khuôn mặt ngượng của mình nhưng đôi tai đã bán đứng chủ. Thấy biểu hiện
của nàng, hắn cười lớn. Băng Nhi của hắn quả thật rất đáng yêu mà.
Không chịu nổi nữa, Băng Băng quay mặt đối diện với Minh Nhật, khuôn mặt nhỏ
nhắn hiện lên vẻ tức giận. “Ngươi cười đủ chưa, rồi thì để cho bản tiểu
thư được yên”.
Vì nàng mới tỉnh, hơn nữa hai ngày nay chưa có thứ gì vào bụng nên bây giờ nàng cảm thấy mình không còn đủ sức lực nữa.
Nhưng nàng vẫn mạnh miệng đuổi Minh Nhật ra ngoài. Thấy nàng đáng yêu
như vậy, Minh Nhật chỉ biết cười lắc đầu. Hắn đứng dậy bước ra khỏi
phòng. Nhìn thấy Độc vương đi ra ngoài mà không hề lưu luyến, trong lòng Băng Băng dâng lên một thứ cảm giác chua chát khó tả, chu môi oán giận
“Đuổi đi là đi, thật là đáng ghét”.
Một lúc sau, Minh Nhật trở
lại phòng Băng Băng làm nàng hơi giật mình. Nằm trên giường nhìn mâm đồ
ăn, bụng nàng bắt đầu lên tiếng kháng nghị nhưng nàng vẫn giả vờ thờ ơ,
vẻ mặt không hài lòng nói: “Vương gia thân mến, phòng ngài đâu sao chưa
về nghỉ, lại vào phòng ta làm gì?”
“Phòng của ta ở đây, ta phải
đi đâu hử? Ta đem đến cho nàng ít thức ăn. Đã hai ngày nàng chưa ăn gì
rồi, chắc đã sớm đói. Mau dùng bữa đi!” Minh Nhật sủng nịnh nói.
“Đã hai ngày rồi sao? Vậy tiểu oa nhi kia đã tỉnh chưa?” Băng Băng ngồi dậy, dựa người vào giường hỏi.
“Tỉnh thì đã tỉnh, nhưng đứa bé đó tìm mọi cách để kết liễu mình. Lan Nhi
Tình Nhi Hồng Ảnh Hữu Ảnh đã ở lại trông trừng nó.” Minh Nhật bê khay đồ ăn để lên giường, cầm bát cháo trong đó đút cho Băng Băng ăn.
Nhìn thìa cháo trước mặt, nàng phân vân không biết làm thế nào. Nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, nàng không tự chủ được mở miệng đón lấy thìa cháo đó. Thấy nàng không phản đối, Minh Nhật vui vẻ, đút cho nàng ăn tiếp. Có
thể do Băng Băng quá đói nên bát cháo thoáng chốc đã thấy đáy, những
thức ăn khác cũng vơi đi nhanh chóng. Ăn xong, Minh Nhật bê khay đặt lên bàn trà gỗ ở giữa phòng.
Băng Băng ăn xong, nàng nhìn xung quanh kiếm một bóng dáng nào đó. Thấy nàng nhìn đông nhìn tây, Minh Nhật
không nhịn được hiếu kì hỏi: “Băng Nhi, nàng đang tìm thứ gì?”
“Tiểu Bạch hiện giờ ở đâu?” Băng Băng hỏi.
“Tiểu Bạch đang ở cùng Lan Nhi Tình Nhi. Nàng tìm nó có chuyện gì?” Minh Nhật khó hiểu hỏi.
“…Không có gì.”
Nói xong nàng bước xuống giường, mang hài vào rồi vội đi tới túi hành lý
đặt ở đầu bàn trà, mở ra lấy một bộ y phục mới rồi ra sau bức bình
phong. Không quên quay lại cho Độc vương một cái liếc mắt cảnh cáo, Minh Nhật chỉ cười cười nhún vai vẻ mặt tùy ý.
Khi đã xong xuôi, nàng bước ra. Nhìn thấy nàng bước ra, Độc vương ngay lập tức như bị mất hồn. Nàng vẫn thân y phục trắng nhưng bộ y phục lần này có phần cầu kì hơn,
đính vài bông hoa mẫu đơn tím nhạt. Ống tay áo vẫn dài và rộng. Bên hông nàng nhiều hơn một dải lụa tím nhạt làm nổi bật lên vòng eo thon gọn .
Đến gần Minh Nhật, thấy hồn hắn đã bay đến nơi nào, Băng Băng giơ bàn tay
khua khua trước mặt hắn. Tức thì, bàn tay nàng nằm gọn trong một bàn tay to lớn ấm áp khác. Eo của nàng đột nhiên có nhiều hơn một cánh tay đang ở đó và thân hình nhỏ nhắn của nàng ngã nhào vào hắn. Nàng ngượng đỏ
mặt. Hắn thâm tình nói: “Băng Nhi, nàng thật đẹp”.
“Buông ta ra.” Băng Băng ngượng chín mặt giãy dụa nhưng càng giãy dụa thì nàng càng bị ôm chặt hơn.
“Không buông, cả đời cũng không buông.” Minh Nhật bá đạo nói.
“Thả ta ra, ta muốn đi đến chỗ oa nhi kia” Băng Băng dừng giãy dụa nói.
“Vậy thì chúng ta cùng đi.” Minh Nhật ôm ngang eo Băng Băng ra khỏi phòng
đến chỗ tiểu oa nhi, nàng thật khóc không ra nước mắt mà.
Bên
phòng tiểu oa nhi bây giờ tình cảnh rất là thú vị. Trúc Chi thì đang rất mất hình tượng nằm trên chiếc ghế tựa, lưng tựa vào ghế và chân vắt lên chỗ tay ghế để…ngủ. Lan Nhi Tình Nhi ngồi dưới đất tựa vào nhau ngủ,
Tiểu Bạch cuộn tròn trong lòng Lan Nhi ngủ. Hữu Ảnh Hồng Ảnh ngồi dưới
đất ôm kiếm theo dõi tiểu oa nhi đang ngủ. Hai ngày nay họ cũng đã mệt
lắm rồi nhưng đứa bé này không hiểu sao lại thừa sức như vậy, có thể
nháo đến cho bọn họ không thể chịu được. May là Hữu Ảnh Hồng Ảnh là cận
vệ bảo vệ an toàn cho Minh Nhật nên bọn họ không ngủ vài ngày cũng không đáng kể.
Khi Minh Nhật và Băng Băng mở cửa phòng, đập vào mắt
bọn họ là hình ảnh không…mấy tế nhị của đại công chúa kia. Trên trán hai người đồng thời xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Tiểu Bạch nghe thấy cửa
mở, ngẩng đầu lên. Khi thấy chủ tử của mình nó trực tiếp nhảy vào lòng
Băng Băng dụi dụi rồi nhảy vắt ngang trên vai nàng ngồi. Hữu Ảnh Hồng
Ảnh thấy hai người vào thì đồng lạt dứng lên cung kính cúi đầu: “Chủ tử, tiểu thư đến.”
“Gọi nàng phu nhân.” Minh Nhật không hài lòng
nói. Bọn họ gọi nàng là tiểu thư, người ta lại nghĩ nàng là nữ nhi của
hắn thì sao.
“Dạ. Phu nhân đến.” Hồng Ảnh Hữu Ảnh cúi đầu. Minh Nhật thấy vậy vừa lòng phất phất tay cho họ đứng lên.
Băng Băng trực tiếp bỏ Minh Nhật sang một bên, da mặt hắn càng ngày càng
dày, đi đến bến Lan Nhi Tình Nhi, bắt mạch cho các nàng. Khi Băng Băng
rời khỏi mình, Minh Nhật mày hơi nhíu nhưng không nói gì, chỉ đến bên
chiếc ghế tựa cạnh Trúc Chi ngồi xuống. Hữu Ảnh Hồng Ảnh đứng cạnh Minh
Nhật. Lan Nhi Tình Nhi chỉ là mệt mỏi quá độ nên ngủ thiếp đi, các nàng
khi đi cùng nàng hành tẩu có bao giờ mệt mỏi như vậy đâu. Bọn họ đói thì sẽ đi kiếm đồ ăn, mệt thì nghỉ, khát thì uống. Nhưng chuyến hành đi này khiến cho bọn họ quá mệt rồi. Lúc về kinh thành sẽ cho họ nghỉ ngơi một thời gian vậy.
Nhắc đến kinh thành, đôi mắt của Băng Băng
thoáng lên vẻ u buồn nhưng nhanh chóng biến mất. Nàng điểu chỉnh lại cảm xúc đến bắt mạch cho tiểu oa nhi. Nhưng khi nàng vừa mới động vào cổ
tay đứa bé thì lập tức một cánh tay nhỏ khác nắm lấy tay của nàng. Tiểu
Bạch thấy tình hình như vậy thì xù lông lên gầm gừ. Tiểu oa nhi vốn đang ngủ, đôi mắt bây giờ mở lớn đầy đề phòng. Vì ở khe núi vội vàng, không
hảo hảo đánh giá tiểu oa nhi này. Con bé có một đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào vì không chịu ăn uống gì mà nứt nẻ, khô khốc. Nếu không bệnh, ắc hẳn sẽ rất đẹp, tương lai không chừng trở thành một
đại mĩ nhân khuynh thành.
“Ngươi là ai?” Cô bé cất tiếng nói khàn khàn, yếu ớt hỏi.
“Ta là ai?…Vậy trả lời ta, ngươi là ai, tại sao lại muốn tự tử?” Băng Băng
không trả lời câu hỏi của tiểu oa nhi mà hỏi lại cô bé, thuận tiện vuốt
lông Tiểu Bạch.
“Hừ…Đó là chuyện của ta, ngươi là ai mà dám quản ta?” Tiểu oa nhi hừ lạnh nói.
“Hừm…thật là một cô bé bướng bỉnh. Ngươi càng bướng bỉnh, ta càng thích. Nhìn
ngươi giống một tiểu thư của hào môn, tại sao lại đi đến tình huống như
ngày hôm nay. Chẳng lẽ ngươi không để ý cảm nhận của phụ thân phụ mẫu
của ngươi?” Băng Băng tựa người vào thành giường đối diện, ôm ngực nhìn
cô bé.
Đứa bé im lặng suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Ta sắp
chết rồi, ở lại chỉ làm khổ phụ mẫu. Hai người vì lo bệnh tình của ta mà tìm biết bao nhiêu danh y nổi tiếng nhưng toàn bị lừa gạt. Họ vì ta mà
bị lừa không biết là bao nhiêu của cải. Trên giang hồ có Tử thần y và
Huyết Tử là thần y nhưng lại không thể mời. Tử thần y thì đi theo Độc
vương nên phụ thân ta bỏ qua. Huyết Tử thì hành tung bất định, không ai
biết. Ta nghĩ Huyết Tử này là một tên lừa đảo, giả thần bí để tiếng tăm
càng vang xa.” Tiểu oa nhi càng nói càng tức giận, căm hận nắm chặt hai
tay. “Ta nghe phụ thân nói, Huyết Tử đã nhận tiền và hứa chữa bệnh cho
ta, ta không muốn như vậy. Tiền có thể mất nhưng nếu để bọn họ phải thất vọng ta ngàn vạn lần không thể chấp nhận.”
Nghe tiểu oa nhi
nói, trên đầu của tất cả những người có mặt ở đây đều xuất hiện ba vạch
hắc tuyến. Huyết Tử mà là kẻ lừa đảo thì chắc trên tam quốc này, mọi
người ai cũng là kẻ lừa gạt mất.
Riêng Băng Băng, nàng thật đau
đầu, khoé miệng không ngừng giật giật. Nàng không để người ta biết hành
tung là vì muốn được yên tĩnh. Đến tai con nhóc này lại là lừa gạt nổi
danh. Có cần nghĩ xấu nàng đến thế không. Bình ổn lại tâm trạng, nhìn cô bé, nàng nói: “Kẻ lừa gạt tên Huyết Tử đang ở trước mặt ngươi đây”.
“Không thể…không thể nào, Huyết Tử nghe đồn là một tên đầy râu, mặt mày xấu xí cơ. Vị tỷ tỷ này, ngươi xinh đẹp như vậy, không thể là Huyết Tử.” Tiểu
oa nhi biểu hiện không thể tin nói.
“Đầy râu, mặt xấu xí?...thì
ra trên giang hồ đồn ta như vậy…” Băng Băng lần này không biết nên làm
gì. Nàng là nữ tử, không có râu, nàng ra ngoài luôn luôn che mặt, chưa
ai thấy mặt nàng, ai lại ác đến mức nói nàng xấu xí chứ.
“Không…là do ta tự tưởng tượng, một người chuyên đi lừa người khác làm sao đẹp
được. Người đó giống những tên khuất cái ngoài kia thôi.” Tiểu oa nhi
càng nói càng làm cho ba người đằng sau vận công nén cười.
Băng Băng chưa bao giờ gặp đả kích lớn đến thế. Nàng giật giật miệng nói: “Nhìn ta giống một tên khuất cái lắm sao?”
“Tỷ tỷ, tỷ rất xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc ta không sống được bao lâu, nếu
còn sống ta muốn tỷ làm tỷ tỷ của ta!” Tiểu oa nhi nở một nụ cười nói.
“Aizzzzz…ngươi là trúng cổ, chỉ cần giải cổ là được.” Băng Băng thở dài nói. Ai bảo cô bé này lại rất thuận mắt nàng nên nàng đành phải vô điều kiện mà chữa
trị cho nó. Hết cách rồi.
“Tỷ tỷ, ngươi chữa được sao?” Tiểu oa
nhi kích động nói. Từ khi cô bé có ý thức thì đã phải đối mặt với căn
bệnh lạ này rồi. Dù luyện công để cho cơ thể khoẻ lên nhưng công lực của nàng luyện mãi cũng chưa thể bằng một nửa của nhị tỷ. Rồi có những ngày nó còn phải đối mặt với cơn đau thấu xương nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh
mắt đau lòng và bất lực của phụ thân, mẫu thân, đại ca và tỷ tỷ thì bé
cắn răng không kêu lên. Bây giờ có người lại biết bé mắc bệnh gì thì
trong lòng cô bé dấy lên một hi vọng.
“Chữa thì chữa được. Nhưng quá trình chữa rất thống khổ. Ngươi có chịu được không?” Băng Băng nói.
“Dù là thống khổ đến mấy ta cũng chịu được, tỷ tỷ chữa trị cho ta luôn đi.” Tiểu oa nhi mỉm cười yếu ớt nói.