Trong khe núi tử thần
“Tiểu thư, người có thấy gì lạ không?” Lan Nhi nhìn ngó xung quanh, nhíu mày
hỏi Băng Băng. Từ lúc các nàng vào đây đã đi hết nửa canh giờ mà không
có gặp một con độc linh nào, ngay cả độc vật cũng không thấy. Điều này
rất lạ à nha.
“Đúng đó, bọn độc linh và độc vật đâu rồi? Lần đầu chúng ta đi vào đây gặp ít vài con mà!” Tình Nhi cũng nhíu mày.
“Băng Nhi không biết, có thể bọn chúng đi rồi, hoặc bọn chúng sợ Tiểu Bạch”
Băng Băng nhún nhún vai nói. Tiểu Bạch của nàng thân phận như thế nào
nàng không cần biết, không cần biết vì sao các linh thú lại rất kinh sợ
khi thấy nó. Chỉ cần nó không có chủ ý muốn hại nàng thì nó sẽ mãi là
vật cưng của nàng. Tiểu Bạch thì nói sau đi, nhưng có một vấn đề làm
nàng rất khó chịu. Tay cố gắng gỡ cánh tay đang không biết ngượng ăn đậu hũ của nàng. Thỉnh thoảng nàng lại trừng mắt nhìn ai đó một cái. Hình
như cái tên Độc vương này uống lộn dược.
Minh Nhật thoải mái ôm lấy Băng Băng, trực tiếp xem nhẹ cái trừng mắt cảnh cáo của nàng mà
bước tiếp. Trúc Chi đi đằng sau thì ôm chặt lấy tay của Hạo Nhiên, nhìn
đông nhìn tây, giọng run run: “Nhị vương huynh, vì sao trong này âm u
vậy, đã vậy còn rất lạnh nữa chứ?”
“Đây là nơi ở của độc linh và
độc vật tất nhiên là âm u và lạnh hơn bên ngoài rồi, có huynh ở đây,
muội yên tâm đi.” Hạo Nhiên dịu dàng an ủi Trúc Chi.
“Ha, thì ra cô công chúa điêu ngoa của chúng ta lại nhát gan vậy” Lan Nhi nghe thấy Trúc Chi nói thì giễu cợt.
“Bổn công chúa không nhát gan” Trúc Chi phản bác.
“Ân…không nhát gan, vậy ai sợ đến run rẩy phải ôm lấy nhị huynh của mình nhỉ?” Lan Nhi nói.
“Ta…” Trúc Chi á khẩu không nói được gì. Nàng phồng miệng tức giận, ôm thật
chặt lấy cánh tay của Hạo Nhiên phát hỏa, nhìn nàng bây giờ trông rất
đáng yêu.
Hạo Nhiên thấy muội muội bảo bối của mình tức giận ôm
chặt lấy tay mình phát hỏa thì cười sủng nịnh. Dù muội muội bảo bối của
hắn là cao thủ nhưng với sức lực của muội ý, có thể làm đau hắn cũng là
chuyện xa vời. Vì vậy hắn để yên cho Trúc Chi thoải mãi trút giận.
Đoàn người tiến càng ngày càng sâu. Đi được nửa canh giờ mà vẫn không gặp
được bất kì một con vật nào. Đôi mày thanh tú của Băng Băng nhíu chặt
lại. Có thể lúc vào không gặp bất kì một con độc vật hay độc linh nào
thì nàng có thể nghĩ là bọn chúng tạm thời chưa có ngửi thấy mùi con
người. Nhưng bây giờ, bọn họ đã vào đây lâu như vậy mà không gặp một con vật nào, ngoài những bộ xương của nạn nhân xấu số ra thì không có thứ
gì khác.
“Đến đây thì đi cẩn thận, còn một đoạn ngắn nữa là ra rồi” Băng Băng nói, khuôn mặt của nàng trầm xuống, càng cảnh giác cao độ.
“Băng Nhi, nàng phát hiện ra gì à?”Minh Nhật qua lớp vải nhìn Băng Băng hỏi.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, má nàng hơi đỏ nhưng may có mũ choàng nên không ai biết. Cố gắng bình ổn lại, nàng nói: “Lúc bọn ta vào đây, nơi
này có rất nhiều độc linh sinh sống, ít nhất cũng phải ngàn con. Vì
tránh bọn chúng, ta Lan Nhi và Tình Nhi phải mất rất nhiều thời gian. Ít nhất là hai canh giờ sau bọn ta mới thoát ra khỏi đây. Lần này vào, ta
chưa có gặp một con linh độc nào. Ngươi không thấy lạ sao?”
“Độc
linh như thế nào ta không biết cũng không quan tâm. Nhưng đúng là từ khi vào đây, chúng ta chưa có gặp độc linh hay độc vật nào cả.” Minh Nhật
sắc mặt trầm xuống. Như nghĩ ra cái gì, hắn hỏi nàng: “Có khi nào tất cả những con vật ở khe núi này đang tập trung tại một nơi không?”
“Không thể nào. Bọn chúng không giết nhau thì thôi. Ngươi nên nhớ chúng là độc linh, ở cái khe núi này, chúng giết nhau để chứng tỏ mình cường hãn
nhất. Nếu bọn chúng mà tập hợp lại một nơi thì tất cả các linh thú cao
cấp trở thành thú sơ sinh.” Băng Băng nói. Một lần đi qua đây cũng làm
nàng hiểu hết về những độc linh này. Chúng dù nhỏ, hình dáng lại rất
đáng yêu, đáng yêu đến mức ai cũng bị thu hút. Nhưng dưới cái hình dáng
đáng yêu đó lại là những con vật hung hãn nhất. Chúng chỉ biết tấn công
chứ không biết phòng thủ bởi vì khắp cơ thể chúng đều có kịch độc, trúng phải thì vô phương cứu chữa.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên Tiểu
Bạch trong tay áo của nàng phóng ra làm nàng giật mình. Nó đang ngủ mà
lại đột nhiên như thế này chắc hẳn là có chuyện. Không một chút nghĩ
ngợi, nàng uyển chuyển thoát khỏi cánh tay đang trụ nơi eo nàng, vận
khinh công chạy theo Tiểu Bạch. Lan Nhi Tình Nhi thấy nàng như vậy thì
đuổi sát nàng, không để mất dấu.
Minh Nhật vì không để ý nới lỏng tay ra vì sợ làm nàng đau nên Băng Băng thuận lợi thoát ra. Nhìn cánh tay
trống trơn của mình, lòng hắn dâng lên một cảm giác hụt hẫng. Khẽ nhíu
mày, không chậm chễ hắn vận khinh công chạy theo Băng Băng. Năm người đi đằng sau thấy thế cũng cố gắng đuổi theo sau.
Chạy một lúc, Tiểu Bạch dừng lại, bộ lông trắng dựng đứng lên đây đề phòng, mắt ngọc mở
lớn theo dõi tình hình phía trước. Thấy Tiểu Bạch dừng lại, sáu người
đuổi theo phía sau cũng dừng lại. Cảnh tượng trước mắt làm cho họ đứng
hình. Cái này…quá khủng bố rồi.
Phía trước mắt bọn họ phải nói là
hàng nghìn con độc linh đang giết nhau, có rất nhiều con đã chết. Nhìn
bọn độc linh này phải nói rất nhỏ, rất đáng yêu nhưng sao bọn chúng lại
hung hãn vậy.
Lan Nhi Tình Nhi vẫn còn ngỡ ngàng với cảnh tượng
trước mắt này, không để ý đến ánh sáng trắng từ cổ hai nàng đang dần dần sáng hơn. Từ ánh sáng ở cổ của hai người, lộ ra hình bớt một con bạch
xà. Rồi có một lớp sương mù vây quanh hai nàng. Đến khi lớp sương mù
tan, ở cạnh hai nàng là một đôi Bạch xà dài ít nhất bảy thước. Hai con
Bạch xà này, mắt của chúng cũng cùng màu với mắt Tiểu Bạch, trên cơ thể
nó đều có những hoa văn rất kì lạ, trên đầu mỗi con đều có hình bông
hoa. Đúng bông hoa này rất giống bông hoa trên cây cổ cầm của Băng Băng – Tuyết Liên. Song xà khi vừa ra liền trườn đến vây xung quanh Tiểu Bạch
tạo thành một vòng bảo bệ bảo hộ Tiểu Bạch bên trong.
Tình cảnh
này làm cho những người còn lại, trừ Băng Băng ra, ai cũng đều ngạc
nhiên nhưng họ nhanh chóng thu lại, giữ im lặng tránh bức dây động rừng. Người khoa trương thể hiện sự ngạc nhiên nhất chính là Trúc Chi. Cô
công chúa này, phải nói là ở cùng các sư thầy quen rồi nên không biết
che giấu cảm xúc. Nhìn thấy song xà, Trúc Chi oa một tiếng rất lớn.
Tiếng oa này của nàng đã thành công kinh động đến bọn độc linh. Bọn
chúng thấy có con người thì đồng loạt xông về phía bọn họ. Tiểu Bạch
cùng song xà thấy chủ nhân của mình gặp nguy hiểm thì tiến đến ngăn cản
những con độc linh. Tiểu Bạch trước khi bay lên không trung, nó tập
chung để biến thân. Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện ở dưới bụng nó rồi dần
dần to ra, bao nó lại. Đến khi ngọn lửa đó to hơn cả song xà thì dần dần tan biến. Xuất hiện trước mặt mọi người không còn là Tiểu Bạch nhỏ bé
dễ thương mà là một con linh thú cấp cao trong hình dạng của một con
sói. Khi biến thân xong, Tiểu Bạch bắt đầu tấn công các con độc linh có ý định xông về hướng này. Nó không bao giờ để ai có thể tổn thương chủ
nhân. Ba nghìn năm trước nó đã không thể bảo vệ người, để người bị những cái tên đầu gỗ kia đẩy vào vòng luân hồi. Ngày đó nó dù có thân phận
cao quý nhưng linh lực của nó quá thấp nên không thể bảo vệ chủ nhân.
Bây giờ không còn như lúc đó, nó đã có thể bảo vệ chủ nhân rồi.
Khi nghe Trúc Chi kêu lên làm bọn độc linh để ý đến bọn họ, Băng Băng nhíu
đôi mày thanh tú lại. Trúc Chi biết mình phạm sai lầm nên che miệng im
lặng, núp sau lưng Hạo Nhiên. Len lén nhìn Băng Băng, như một đứa trẻ
muốn lấy lòng người khác, Trúc Chi nói: “Tiểu Băng Băng, Chi Nhi không
cố ý, Chi Nhi gọi linh thú của Chi Nhi ra hỗ trợ Tiểu Bạch và song xà
nha.”
“Tùy ngươi.” Băng Băng lạnh nhạt trả lời, mắt vẫn không rời trận đấu. Thỉnh thoảng nàng lại cầm dây lụa mà nàng buộc ngang lưng
đánh những con độc linh muốn đánh lén.
Minh Nhật, Hạo Nhiên, Tử
thần y, Hữu Ảnh Hồng Ảnh bận rộn với đám độc linh. Trúc Chi nghe thấy
Băng Băng nói vậy, chu môi buồn bực nhắm mắt gọi linh thú của mình ra. Ở cổ tay trắng ngần của nàng xuất hiện một cái bớt hình con chim phượng
hoàng màu đỏ rất nổi bật, rồi nàng bị ngọn lửa vây quanh. Cuối cùng ngọn lửa biến thành một con chim phượng hoàng rồi bay lên chiến đấu với độc
linh. Khi gọi linh thú xong, nàng rút bảo kiếm bên hông nhập cuộc cùng
mọi người.
Đến khi giải quyết xong thì trời đã hửng đỏ. Tử thần y thấy vậy thầm kêu không ổn, thời hiệu của dược gần hết rồi, bọn họ phải nhanh chóng ra khỏi đây. May là nơi đây gần cách lối ra của khe núi
không xa. Nhìn sang bên những người kia, y nói: “Chúng ta không còn
nhiều thời gian, phải nhanh chóng rời khỏi đây”.
Mọi người nghe
thấy vậy thì nhanh chóng hướng lối ra đi đến. Nhưng chưa đi được bao xa, ánh mắt của Băng Băng bị hấp dẫn bởi một bóng dáng lam y nằm sau thi
thể của đám độc linh, chắc hẳn đó là nguyên nhân làm đám độc linh tập
hợp lại một nơi để giết nhau. Nàng nhẹ nhàng gọi Tiểu Bạch. Nghe thấy
chủ nhân mình gọi, Tiểu Bạch bay xà xuống. Thấy Tiểu Bạch đến gần, nàng
nhảy lên lưng Tiểu Bạch, hướng bóng dáng lam y chỉ, Tiểu Bạch hiểu ý bay về phía đó.
Song xà, phượng hoàng lửa thì lại trở lại trong cơ
thể của chủ nhân của mình. Đoàn người thấy hành động của Băng Băng thì
nghi hoặc đứng lại nhìn về phía đó.
Băng Băng cưỡi Tiểu Bạch bay về hướng bóng lam y. Khi đến gần nàng mới biết đó là một tiểu oa nhi
tầm tám chín tuổi, khuôn mặt trắng bệch, nhìn là biết trúng cổ. Nàng cầm cổ áo của tiểu oa đó cho nằm vắt ngang trên lưng Tiểu Bạch rồi cùng
Tiểu Bạch hướng lối ra đi đến. Mọi người khi thấy nàng đi thì cũng nối
tiếp sử cụng khinh công chạy ra.
Trước lối ra ở khe núi tử thần
Khi mọi người chạy ra khỏi vách núi tử thần thì trời vừa tối. Lan Nhi Tình
Nhi tìm ít củi đốt lên. Hữu Ảnh Hồng Ảnh thì đi vào khu rừng gần khe núi săn thú. Tử thần y từ lúc ra khe núi vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Bạch làm
nó lấy cái đầu to dụi dụi vào cổ Băng Băng tìm cứu viện. Minh Nhật một
bước không rời Băng Băng làm nàng rất khó chịu. Trúc Chi và Hạo Nhiên
ngồi một bên nhìn xung quanh, thỉnh thoảng chọc chọc đống lửa đang cháy.
Còn Băng Băng, nàng đang bắt mạch cho tiểu hoa nhi xem cô bé bị trúng loại trùng gì. Một lúc sau, mày nàng giãn ra, sau đó lại nhíu lại chứng tỏ trùng này rất khó giải. Một lúc lâu, nàng đặt tay tiểu oa nhi
bỏ vào trong áo choàng của chính mình.
“Băng Nhi, tiểu oa nhi kia là như thế nào?” Tử thần y rời mắt khỏi Tiểu Bạch hỏi Băng Băng.
“Tiểu oa nhi này bị hạ trùng. Là tử trùng!” Băng Băng nhíu mày nói. Nàng
không hiểu ai lại ác độc đến vậy, hạ tử trùng lên người một tiểu oa nhi
khả ái như thế này.
“Tử trùng? Là loại gì?” Minh Nhật hỏi.
“Đúng, tử trùng là loài cổ trùng gì vậy?” Tử thần y hiếu kì hỏi.
“Huynh chưa đọc hết cuốn sách phụ thân đưa cho huynh đúng không?” Băng Băng hỏi.
“Muội có nói ở sách đó sao?” Tử thần y nghe thấy vậy thì lục tìm trong hòm thuốc cuốn sách rồi bắt đầu mò tìm.
“Huynh không cần tìm, đợi huynh tìm thấy có khi tiểu oa nhi đã chết rồi.” Băng Băng lạnh nhạt nói. “Tử trùng, tên nó cũng như đặc tính của nó. Tử là
chết, người Trùng quốc gọi nó là tử thần. Toàn thân nó có màu đen tuyền, đôi mắt nó đỏ như máu. Nếu hạ trên cơ thể người, nhanh nhất là ba năm
sau người đó sẽ suy dinh dưỡng mà chết. Còn nếu hạ trứng của nó thì ít
nhất sáu năm sau trứng mới nở, nhưng hạ trứng còn độc hơn hạ cổ. Hạ cổ
thì vẫn có thể gọi nó ra nhưng nếu hạ trứng thì…gọi nó ra là một vấn đề
rất khó.” Dừng một lúc, nhìn tiểu oa nhi, nàng nói: “Tiểu oa nhi là bị
hạ trứng từ khi mới sinh, tính ra, từ khi trứng nở đến khi nó bắt đầu
tái phát thì đứa bé này gần sắp chết rồi. Sáu tuổi thì trứng nở, trùng
phát đã được ba năm rồi.”
“Nàng có thể cứu đứa bé này không?” Minh Nhật hỏi.
“Cứu, ta có thể vẫn cứu được nhưng quá trình rất đau đớn, đợi đứa bé này tỉnh dạy, ta sẽ hỏi ý kiến của nó, ta không thích nhúng tay vào việc người
khác.” Băng Băng lạnh nhạt nói, tuy nhiên trong lòng nàng vẫn đang có
suy tính riêng.
“Cách gì?” Tử thần y hỏi.
“Hoa đuôi rồng, nọc của rắn băng, máu của một con độc linh” Băng Băng suy nghĩ một lát rồi nói.
“Đó toàn là thứ kịch độc, có thể cứu người sao?” Tử thần y nói.
“Những chất kịch độc đó sau khi cho đứa bé này ăn, vừa giúp nó bách độc bất
xâm, vừa trị tận gốc tử trùng.” Băng Băng lạnh nhạt nói. “Nhưng thời
gian của tiểu oa nhi này không còn lâu nữa, nhiều nhất là hơn một tuần
nữa là nó sẽ chết. Nọc rắn băng ta có, máu của một độc linh rất dễ lấy.
Chỉ còn nhụy của hoa đuôi rồng là ta vẫn chưa có được.”
“Hoa đuôi rồng? Nó có hình dạng ra sao vậy Tiểu Băng Băng?” Trúc Chi nghe câu
chuyện từ đầu đến cuối, nghe thấy hoa lạ, nàng hỏi.
“Kiến thức
của công chúa thật có hạn, hoa đuôi rồng mà cũng không biết.” Lan Nhi
cùng Tình Nhi đi lấy thêm củi về tình cờ nghe thấy nói.
“Vậy thì ngươi biết sao?” Trúc Chi không vừa hỏi lại.
“Haizzz…phải nói ngươi quá ngốc hay là ta đã đề cao trí thông minh của công chúa
đây. Ai lại đi hỏi người hành nghề y có biết loài dược này không.” Lan
Nhi cười trêu.
“Ngươi biết, vậy ngươi nói đi.” Trúc Chi nói.
“Vậy công chúa hãy nghe cho kỹ đây. Hoa đuôi rồng là một loài hoa độc nhất
trong các loài hoa và cũng là loài hoa khó tìm nhất. Nó mọc ở vùng đầm
lầy dày đặc sương mù và có một con linh thú canh giữ ở đó. Chưa ai có
thể hái được bông hoa đó về. Sở dĩ nó có tên là đuôi rồng là vì mỗi cánh hoa của nó đều rất giống đuôi của con rồng. Hoa này tổng hợp có bảy
màu, từ cành đến hoa đều chứa chất kịch độc. Hết” Tình Nhi nói.
“Hoa bảy màu, hoa bảy màu…” Trúc Chi khi nghe hoa có bảy màu thì ngồi ngẫm
nghĩ. Nàng nhớ là nàng đã gặp một bông hoa bảy màu ở nơi nàng thu phục
Phượng Nhi. Hình như cánh hoa của bông hoa đó rất lạ nên nàng hiếu kì
muốn hái nhưng Phượng Nhi không cho nàng hái. Thấy nàng buồn vì không có được bông hoa, Phượng Nhi đã lấy chiếc khăn nang buộc ở cổ, dùng mỏ
ngắt lấy bông hoa cho vào khăn rồi đưa cho nàng. Đúng, có thể bông hoa
đó là bông mà Tiểu Băng Băng đang cần.
Trúc Chi lấy trong túi
gấm bên hông ra một bọc khăn đưa ra trước mặt Băng Băng hỏi: “Tiểu Băng
Băng, tẩu xem thử có phải nó không?
Nhận bọc khăn đó, nàng mở ra
xem. Xuất hiện trước mặt nàng là một bông hoa bảy màu rất đẹp. Dù bị
ngắt đi đã lâu nhưng nó vẫn rất là tươi tốt. Cánh hoa của nó đúng thật
là hình đuôi rồng. Nàng nhìn Trúc Chi cười thật rạng rỡ, nụ cười đó làm
những người khác đều hết sức kinh ngạc. Nàng nói: “Chi Nhi, ngươi đã
giúp ta cứu được một mạng người rồi.”
“Không có gì, nếu có thể
giúp được Tiểu Băng Bang thì ta rất sẵn sàng” Trúc Chi xua tay cười nói, trong lòng không khỏi hét lớn.
Khi đã có được bông hoa cần tìm, Băng Băng quay sang Tiểu Bạch nói: “Làm phiền ngươi quay lại khe núi
bắt hộ ta một con độc linh, đừng giết nó, phải bắt sống, mang con đang
thoi thóp cũng được, ta chỉ cần máu tươi thôi.”
Tiểu Bạch nghe
thấy nàng nói, dụi dụi vào cổ nàng rồi hướng khe núi bay đến. Khi thấy
Tiểu Bạch đã vào khe núi, Băng Băng quay sang Lan Nhi Tình Nhi nói: “Hai người cho Băng Nhi ít nọc đi”
“Tiểu thư không cần phải nói vậy, dù tiểu thư có xin nhiều nữa bọn ta vẫn sẽ cho” Lan Nhi nhí nhảnh nói.
Nói xong nàng tấp trung tinh thần gọi bạch xà ra. Khi bạch xà ra ngoài,
nó dụi dụi vào cổ Lan Nhi như hỏi cần nó làm gì. Lan Nhi lấy một chiếc
lọ thủy tinh nhỏ, ra hiệu bạch xà há miệng ra rồi từ chiếc răng nanh dài nhọn, nàng lấy ra nọc xà. Nhìn nọc xà đã khiến cho người khác rợn người rồi huống chi là uống nó.
Băng Băng nhận lấy lọ thủy tinh chứa
nọc xà. Một lúc sau, Tiểu Bạch bay về, trong miệng nó kẹp một con tiểu
độc linh. Tiểu độc linh này mới sinh, được vài tuần, nó đang ra ngoài
kiếm ăn thì gặp phải Tiểu Bạch. Vì nó là linh thú thấp nhất đã vậy còn
là tiểu độc linh nên không thể đấu lại với Tiểu Bạch.
Băng Băng
rút con dao găm giấu trong làn váy, nàng đến gần Tiểu Bạch, cắt một
đường ở cổ chân độc linh, lấy chút máu rồi ra hiệu Tiểu Bạch thả con
tiểu độc linh đi. Nó còn nhỏ, độc tính của nó không đủ mạnh để gây hại
gì cho người khác nên nàng cũng không giết nó làm gì.
Khi đã đủ
dược liệu chế thuốc, Băng Băng đến túi hành lý bên cạnh Tình Nhi, tìm
trong đó bộ dụng cụ chế thuốc. Cầm bọc hoa đuôi rồng, thả vào trong cái
cối nhỏ, nàng giã đến khi bông hoa nát vụn. Lấy ít nước uống rót vào
trong chày. Khi nước và chất độc của hoa đã hòa với nhau, nàng đeo bao
tay vào, lấy một lọ sứ nhỏ đựng chất độc của hoa đuôi rồng. Xong xuôi,
nàng trộn hết tất cả các chất độc của ba loại với nhau. Khi đã chế độc
dược xong, nàng đổ hỗn hợp đó ra một lọ sứ nhỏ khác, đóng nắp và đưa cho Tình Nhi giữ.
“Băng Nhi, tại sao lại nghiền hoa ra, chẳng phải
cho vào hỗn hợp máu độc linh và nọc băng xà có phải nhanh hơn không?” Tử thần y nói.
“Phụ thân nói huynh chậm tiếp thu, sau từng ấy năm
học nghề mà không thể học được ba phần tư y học của người, quả thật
không sai.” Băng Băng vừa tháo bao tay vừa nói.
“Này, ta đang học hỏi muội, sao muội lại chế nhạo ta.” Tử thần y khuôn mặt yêu nghiệt
hiện lên vẻ giận dỗi không khác trẻ con là bao.
“Ta không có nhạo bám, ta nói đúng. Huynh theo học y của phụ thân bao lâu mà không biết
cách chế dược từ hoa đuôi rồng. Quả thật là chậm tiêu.” Băng Băng liếc
mắt cúng không có buồn liếc, nàng trực liếp đến bên cạnh tiểu oa nhi,
ngồi dựa vào các cây bên cạnh, nhắm mắt lại dưỡng thần. Nàng rất buồn
ngủ, không hiểu sao nàng tự dưng cảm thấy rất mệt.
Tiểu Bạch thấy chủ nhân đã ngủ, nó biết vì sao chủ nhân lại như vậy, tất cả là tại nó, tại nó duy trì hình dạng này quá lâu nên chủ nhân mới bị mệt như vậy.
Nó biến nhỏ lại, nhảy lên đùi Băng Băng nhắm mắt lại.
Thấy Băng
Băng ngủ, Trúc Chi đến gần, lay lay Băng Băng nói: “Tiểu Băng Băng, tẩu
chưa có ăn tối, ăn tối xong nghỉ sau cũng được a!”
Nhưng đáp lại câu nói của Trúc Chi là khuôn mặt tĩnh mịch khi ngủ của Băng Băng. Nàng không đáp lại dù chỉ là cái mở mắt. Minh Nhật thấy vậy, đến lay lay
Băng Băng, vừa lay vừa nói: “Băng Nhi, Băng Nhi, mau tỉnh!”
Bị
lay như vậy nhưng Băng Băng vẫn không có tỉnh lại, Tiểu Bạch đang ngủ
cảm thấy người chủ nhân lung lay, nó mở to mắt, hướng Minh Nhật gầm gừ
giận giữ. Lan Nhi Tình Nhi thấy tiểu thư của mình bị lay như vậy cũng
không thể đứng nhìn, muốn đến kéo Minh Nhật ra nhưng lại bị Trúc Chi ra
hiệu cho Hữu Ảnh Hồng Ảnh chặn hai nàng lại. Thấy đôi mày của Tiểu thư
nhíu lại, Tiểu Bạch thì có dấu hiệu biến thân, Tình Nhi không chịu được
nói: “Độc vương gia, đừng lay tiểu thư, chọc giận Tiểu Bạch nữa, ngài mà như vậy tiểu thư sẽ chết đó.”