Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 46: Chương 46: Tàn nhẫn (2)




Ai có mặt ở đó đều chứng kiến được sự giận dữ trong cô. Qua ánh mắt lẫn cử chỉ của cô. Họ còn đang thầm tưởng tượng ra nếu như đôi chân cô có thể đi lại, chắc hẳn cô gái kia đã bị cô xé xác từ lâu rồi!

Mao Mị nhìn cô một cách hùng hồn, miệng nhấn mạnh từng câu chữ:“Đóng tôi chính là Mao Mị, người đã gọi điện và nhắn tin cho chồng của cô, cô thì làm được gì? Muốn đánh tôi sao? Giỏi nhào đến đây, bản thân thì tàn phế mà muốn đói chọi với tôi, cô không có cửa đâu?”

Lúc này, cả cơ thể nhỏ bé của coi run lên bần bậc, tại sao họ cứ thích lấy chuyện cô tàn phế ra để nói, vui lắm sao?

Thấy nét mặt cô có vẻ đang chùng xuống, Sở Ngôn Hàm siết chặt roi điện trong tay, tiến đến gần Mao Mị, anh vô cùng tức giận trước cách nói chuyện của cô ta, cây roi điện được anh giơ cao lên và hạ thẳng xuống vào từng tấc da tấc thịt của Mao Mị.

Thoạt đầu, cô ta cảm nhận được có một dòng điện cực mạnh chạy vào người, cả cơ thể không chống cự nổi mà ngã nhào ra sân cỏ xanh, gương mặt trắng bệch. Không có khí sắc.

Sở Ngôn Hàm lại định tiếp tục làm theo một roi nữa, nhưng rồi anh nghĩ lại, hai mắt lạnh lùng nhìn cô ta:“Tôi không cần biết ai đã sai cô làm rạn nứt tình cảm của vợ chồng tôi, nhưng mà cô đã sai lầm khi dám sỉ vả vợ của tôi,cô ấy là bảo bối của tôi, đến cả tôi còn chưa nỡ nói như vậy, ấy mà cô lại dám....”

Địch Sơ Khai ngăn cản anh, kéo anh nép vào một bên rồi nói:“Bình tĩnh đi Ngôn Hàm, cậu mau lại xem Song Thuần đi. Tôi thấy cô ấy có vẻ mất bình tĩnh“.

Sở Ngôn Hàm nghe vậy, sốt sắng lên, nhìn qua cô, đúng như Địch Sơ Khai nói, vẻ mặt cô thất thần đến kì lạ!

Sở Ngôn Hàm nói thêm vài câu:“Địch Sơ Khai, kêu thuộc hạ của cậu đưa cô ta ném ra đường, trước khi làm vậy, đánh gãy hai chân cô ta cho tôi?”

Mao Mị lúc này giống như bừng tỉnh trong cơn mê mang cho điện, cô ta khóc lóc van xin:“Sở Ngôn Hàm, xin anh, xin anh đừng đánh gãy chân tôi, tôi biết tội rồi, tôi hứa sẽ không quấy rối vợ chồng của anh đâu?”

“Im miệng đi“.

Sau đó, thuộc hạ của Địch Sơ Khai đưa Mao Mị đi làm theo như những lời mà anh nói.

Chỉ tầm ba mươi phút, trên con đường lớn của thành phố, có một cô gái mặt không thần sắc, hai chân chảy máu, cộng thêm trên người không có lấy một mảnh vải, hầu như đều bị tất cả nhìn thấy được thân thể kia.

Bên kia đường, có một chiếc ô tô màu đen bóng nhoáng, bên trong là một người đàn ông với gương mặt nham hiểm khôn cùng, nói với cô gái bên cạnh:“Xử lí cô ta đi, đừng để cô ta sống xót”

Cô gái ngồi bên cạnh gật đầu nhanh nhẹn hiểu ý.

- -----

“Song Thuần, em cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?”

Lúc này, Mộc Tiêu cùng Địch Sơ Khai cũng đã rời khỏi, chỉ còn hai vợ chồng nhà cô. Song Thuần đưa đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào Sở Ngôn Hàm, rồi bỗng nhiên có hai hàng nước mắt tuôn ra.

Sở Ngôn Hàm quýnh quáng khi thấy cô khóc, tay anh nhẹ nhàng quệt đi nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng:“Làm sao vậy? Tại sao em lại khóc rồi! Có phải là vì những lời của Mao Mị hãy không?”

Song Thuần giống như một đứa trẻ mít ướt, cô càng khóc to hơn, hai tay siết chặt lấy hông anh, bao nhiêu nước mắt nước mũi cũng thấm vào áo, ấy mà Sở Ngôn Hàm không cảm thấy bẩn. Ngược lại anh còn thấy vui.

“Em khóc đi, khóc lớn lên rồi sau này đừng khóc nữa, anh sẽ rất đau lòng, em có biết không? Trái tim anh đang muốn nói là nó rất buồn. Cho nên vợ sau này không được khó nữa“.

Song Thuần gật đầu lia lịa, cô sẽ không khóc nữa, có lẽ cô quá yếu đuối, nhưng rồi cô sẽ không như vậy nữa, cô phải thật mạnh mẽ để không trở thành gánh nặng cho anh và cho cả hia đình này!

- ---Còn--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.