Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời

Chương 5: Chương 5: Gặp lại




Edit: Đồng - Beta: Đậu

Hắn biết thời thơ ấu của Lê Dự không hề hạnh phúc mới khiến thân thể cả đời trước của cậu vẫn luôn không tốt, bác sĩ nói là do thời điểm phát dục thân thể không có đủ dưỡng chất, rất khó chữa. Một thân thể hư nhược trong độ tuổi đó đến cùng phải chịu bao nhiêu khốn khổ cùng áp lực trong sinh hoạt? Cố Thừa Minh thực sự không dám tưởng tượng.

Dựa theo phương hướng chủ quán chỉ cho, Từ Gia Kha cùng Cố Thừa Minh một đường đi vào trong thôn.

Từ Gia Kha đối với người tên Lê Dự mà Cố Thừa Minh vừa hỏi tới cảm thấy rất hứng thú, nhưng khi anh hỏi hai người vì sao lại quen biết, hắn cũng không lên tiếng, chỉ là cau mày.

Thôn này thoạt nhìn rất bần cùng lạc hậu, phòng ở trầm thấp, con đường ở chỗ nào cũng có vũng nước. Hiện tại là thời điểm ăn cơm trưa, rất nhiều người đều ngồi ở ngưỡng cửa bưng bát cơm, ánh mắt tò mò liên tục nhìn chằm chằm vào hai cái nam hài mặc quần áo sạch sẽ.

Đôi giày Từ Gia Kha mới mua đã bị bùn làm bẩn, căn bản không thể nhìn. Có chút đau lòng mà liếc mắt nhìn đôi giày mới của bản thân, lại liếc liếc mắt nhìn đôi giày của Cố Thừa Minh, trong lòng Từ thiếu gia mới cảm thấy có chút an ủi.

Vất vả tìm được cái sân bên rãnh nước bẩn mà chủ quán nói, Cố Thừa Minh thở phào nhẹ nhõm, chính là chỗ này.

Bước nhanh hai bước, Cố Thừa Minh đang muốn đẩy ra hàng rào trong sân, liền nghe thấy một giọng nói tuy êm tai nhưng lại mang theo chút nhút nhát: “Các người là ai?”

Cố Thừa Minh chỉ nghe thấy âm thanh liền có thể xác nhận được thân phận của người kia, tuy rằng đó không phải là giọng nói hắn quen thuộc, nhưng hắn lại biết đó chính là cậu. Người đó là Lê Dự, Lê Dự mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, Lê Dự vẫn còn sống, Lê Dự thực sự tồn tại, không phải là ảo giác cùng giấc mộng của hắn.

Cố Thừa Minh nhắm mắt lại, có chút không thể khống chế cơ thể đã bắt đầu run rẩy.

Hắn hơi ngẩng đầu lên nỗ lực khắc chế, nhưng viền mắt cũng đã ươn ướt.

Cố Thừa Minh dùng sức nắm chặt nắm đấm nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, xoay người mỉm cười đối với Lê Dự nói: “Xin chào, anh là Cố Thừa Minh.”

Người trước mắt dáng người gầy gò, mặc chiếc quần có chút dài rộng màu xám với chiếc áo bằng vải thô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một màu đen, đôi mắt to hiện ra hơi nước, hai má có chút lõm xuống, cánh tay nhỏ gầy ôm một bó củi so với cậu còn muốn cao hơn cả cái đầu.

Trong một khắc Cố Thừa Minh nhìn thấy Lê Dự, tâm tình kích động tràn đầy vui sướng đều bị nỗi đau lòng thay thế, hắn hận không thể đem Lê Dự kéo vào trong lòng hảo hảo ôm cậu một cái, sau đó đưa cậu rời khỏi nơi này.

Từ Gia Kha nhìn Cố Thừa Minh biểu tình từ tinh thần phấn chấn cho đến hiện tại chuyển sang đau lòng, liền biết người Cố Thừa Minh muốn tìm chính là cậu, không thể sai được. Nhưng tại sao người mà Cố Thừa Minh muốn tìm, Từ thiếu gia nhìn thế nào cũng thấy hai người bọn họ cũng không giống như đã quen biết nhau là sao?

Từ Gia Kha liền quan sát Lê Dự vài lần, thật sự không nhìn ra có cái gì đặc biệt, gầy giống như là một con gà bệnh, một tay của Từ thiếu gia cũng có thể nhấc cậu lên, quần áo thoạt nhìn cũng thấy bẩn thỉu, thực sự không biết là nơi nào rơi được vào mắt của Cố Thừa Minh.

Nhưng Từ thiếu gia cũng rất thức thời cùng Cố Thừa Minh chào hỏi cậu: “Từ Gia Kha.”

Lê Dự gật gật đầu, ra sức ôm bó củi kia vào trong sân, vừa đi vừa nói: “Các người tới tìm chú của tôi sao? Chú không ở nhà...”

Cố Thừa Minh thực sự không thể nhìn tiểu thân thể của Lê Dự ôm bó củi thoạt nhìn dùng để đốt ra, ném túi đồ ăn vặt trong tay mình ra, một bước xông lên trực tiếp đoạt lấy bó củi cậu đang ôm, một tay giúp cậu đi vào trong sân.

Lê Dự sợ hết hồn, ngây ngốc tùy ý Cố Thừa Minh giúp cậu mang củi vào trong sân, mới nhanh chóng đuổi theo, sốt ruột nói: “Tôi, để tôi làm đi, anh còn đang bị thương. Cám ơn anh...”

Cố Thừa Minh cũng không buông tay, chỉ hỏi Lê Dự nên đặt ở chỗ nào, đem củi để đúng chỗ rồi mới lên tiếng: “Bọn anh muốn đến nông thôn chơi, không quen thuộc cuộc sống ở đây, cũng không biết chỗ nào chơi vui, hai ngày này em làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn anh được không?”

Lê Dự nhìn người này một mặt chờ đợi nhìn cậu, kéo kéo góc áo ngượng ngùng từ chối, nói: “Tôi không được...”

“Không phải là không công, sẽ cho em tiền mà.” Cố Thừa Minh nhanh chóng nói thêm một câu.

Lê Dự vẫn là tiếp tục cự tuyệt: “Không được, tôi còn phải đốn củi, làm cơm, giặt quần áo, cho heo ăn, không có thời gian...”

Cố Thừa Minh chỉ cảm thấy trái tim bị người mạnh mẽ đánh một quyền, cắn răng tiếp tục nói: “Em không làm chủ được, cũng không sao, chờ chú của em về anh sẽ nói với gã.”

“Chú sẽ không đồng ý.” Lê Dự cúi đầu xuống.

Cố Thừa Minh thuận theo ánh mắt của Lê Dự nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn nhìn xuống đôi giày của cậu, lông mày lập tức nhíu lên. Đôi giày vải mà cậu mang, đế giày từ lâu đã bị cắt thành hai nửa, dùng giây cỏ vòng quanh mắt cá chân vài vòng mới có thể miễn cưỡng đi vào chân.

Cố Thừa Minh dùng hết sức dằn xuống những cảm xúc tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh còn có món nợ chưa tính với gã.”

Lê Dự nhìn thấy Cố Thừa Minh rõ ràng tuổi cũng không lớn, nhưng khi nói chuyện lại mang theo sự tàn nhẫn, cũng không dám tiếp tục trả lời. Một lát sau mới lắp bắp nói: “Nếu không hai anh vào phòng ngồi chờ đi? Có lẽ chú đã đi lên trấn, phải khi trời tối mới trở về.”

Cố Thừa Minh gật gật đầu, hắn thấy Lê Dự muốn bổ củi liền cầm lấy rìu giúp cậu làm việc.

Lê Dự lúc này không buông tay, cậu chỉ cần nhìn cũng biết Cố Thừa Minh là người thành phố chưa từng làm loại chuyện này, huống chi tay trái của hắn còn quấn băng gạc, vừa nãy là không kịp phòng bị, hiện tại cậu đương nhiên không thể để cho hắn bổ củi.

“Hay là để tôi đi, anh làm sẽ dễ bị thương hơn.” Lê Dự từ chối.

“Mau đưa đây, sức lực của anh lớn hơn em.” Cố Thừa Minh cũng không buông tha.

Từ Gia Kha đứng một bên sớm đã bị những biểu hiện của hắn dọa sợ mà trợn to mắt, đây thực sự là Cố Thừa Minh sao? Kẻ có tính khiết phích, tiểu bá vương hung hăng, ngông cuồng, tự đại Cố Thừa Minh? Có phải là xuất hiện ảo giác rồi không?

Nhìn hai người trước mắt vì một bó củi mà tranh chấp, Từ Gia Kha không thể làm gì khác mà đành xung phong làm việc: “Hay là để tôi đi, tôi tốt xấu gì cũng đã tham gia dã ngoại sinh tồn.”

Lúc này Cố Thừa Minh cũng không nói gì, đoạt lấy cái rìu trong tay Lê Dự, đưa cho Từ Gia Kha.

Lê Dự có chút không biết làm sao, cậu chắc chắn không biết hai người này, đây có lẽ là lần đầu nhìn thấy. Hai người này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại tranh nhau giúp cậu làm việc a?

Lê Dự nhìn Từ Gia Kha tay chân vụng về ở một bên bổ củi, vừa định nói hay là để cậu làm, nhưng còn chưa nói ra lời, đã bị Cố Thừa Minh ấn lên ngồi trên một cái ghế gỗ, nói: “Em nghỉ ngơi.”

Lê Dự bất an ngồi trong giây lát, nhìn Cố Thừa Minh đi tới đi lui, liền hỏi cậu gần đây có cửa hàng quần áo nào hay không, sau đó nói với Từ Gia Kha đang bổ củi ở bên cạnh một tiếng rồi rời đi.

Lê Dự nhìn Từ Gia Kha vì bổ củi mà thở hồng hộc liền muốn giúp đỡ, nhưng Từ thiếu gia lại không đồng ý, cậu không thể làm gì khác đành lấy lùi làm tiến đi giặt quần áo đã để suốt mấy ngày.

Đợi đến khi Cố Thừa Minh trở lại, Lê Dự đã sắp giặt xong một chậu quần áo lớn.

Cố Thừa Minh mang theo vài cái túi bước vào cửa, liếc mắt nhìn thấy Lê Dự đang giặt quần áo, liền ném đống đồ hắn đang cầm trong tay vào trong lòng Từ Gia Kha đang ngồi nghỉ ở một bên, cầm lấy tay của Lê Dự.

Thời tiết tuy không lạnh, nhưng nhiệt độ nước giếng quá thấp khiến bàn tay hắn nắm cũng lạnh lẽo. Cố Thừa Minh cầm lấy tay cậu, lôi kéo người sang một bên, đem từng túi từng túi đồ hắn mới mua về nhét vào trong tay cậu, vừa nhét vừa nói: “Mua quần áo mới cho em, không biết có vừa không, em mau thử xem.”

Nơi này thực sự quá mức lạc hậu, vốn là không có cửa hàng quần áo, chỉ có một tiệm may. Quần áo mà hắn mua là đồ làm theo yêu cầu của một người nào đó, tuy rằng chất vải thô ráp, nhưng tốt xấu cũng là quần áo mới, so với việc Lê Dự phải mặc quần áo cũ không biết là của ai thì vẫn tốt hơn nhiều.

Lê Dự không nghĩ tới Cố Thừa Minh lại chạy đi mua quần áo cho cậu, trong lòng ôm một đống túi đứng ngẩn ngơ một lúc mới cự tuyệt: “Tôi không muốn.”

“Tại sao lại không muốn? Là anh cố tình mua cho em.” Cố Thừa Minh có chút gấp, nếu không phải là điều kiện có hạn, quần áo như thế này hắn tuyệt đối sẽ không để vào mắt, càng không để Lê Dự mặc.

“Nhưng tôi không quen anh.” Mắt Lê Dự mở to, đôi môi mím thành một đường mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến lộ ra biểu tình không rõ.

Cố Thừa Minh sững sờ, nên giải thích như thế nào, nói hắn là người yêu từ kiếp trước của cậu sao? Việc mà cả đời này hắn muốn làm chính là tìm được cậu, hảo hảo yêu thương cậu.

“Muốn nhìn xem em mặc như thế nào, cho em, em cầm đi.” Từ Gia Kha không hiểu tại sao Lê Dự lại muốn từ chối, Từ thiếu gia từ trước tới giờ chưa từng thấy Cố Thừa Minh đối tốt với người nào như vậy, có người lại còn cố tình không biết cảm kích.

Cố Thừa Minh không có phản ứng với lời nói của Từ Gia Kha, giơ tay sờ lên đầu của Lê Dự. Cậu năm nay cũng đã 12 tuổi đi, thoạt nhìn chỉ như một đứa trẻ 8, 9 tuổi, thấp hơn hắn rất nhiều. Nghĩ đến những năm qua Lê Dự chịu nhiều khổ cực, hắn không có cách nào không để ý, không đau lòng.

Hai tay nhẹ nhàng ôm chầm lấy bờ vai thon gầy của Lê Dự, cằm hơi cọ lên mái tóc mềm mại của cậu. Cuối cùng cũng có thể ôm lấy người bản thân sáng nhớ chiều mong nhiều năm như vậy. Cố Thừa Minh đè nén tình cảm trong lòng thấp giọng nói:

“Anh yêu thích em, lần đầu tiên nhìn thấy em liền yêu thích em. Lý do này đã đủ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.