Edit: Đồng - Beta: Đậu
Cố Thừa Minh năm mười bốn tuổi còn là một đứa nhỏ hung hăng phá phách.
Cha của Cố Thừa Minh – Cố Kính Nghiệp là con trai duy nhất trong nhà, đến thế hệ của Cố Thừa Minh cũng chỉ có mình hắn là con trai nên từ nhỏ hắn đã lớn lên dưới sự che chở của ông nội. Cho dù Cố Thừa Minh ở bên ngoài gây ra bao nhiêu họa lớn, ông nội cùng lắm cũng sẽ chỉ mắng hắn hai câu, sau đó lại sai người giúp hắn giải quyết mọi việc.
Thật ra ông nội của Cố Thừa Minh cũng bởi vì cho rằng hắn còn nhỏ, lại nghĩ một đứa trẻ thì có thể gây phiền phức lớn gì chứ, mà ông lại thật lòng thương yêu đứa cháu này cho nên càng dung túng hắn.
Lâu ngày, tính tình của Cố Thừa Minh càng thêm ngoan liệt, không để ai vào mắt, thứ mà hắn muốn thì nhất định phải chiếm được bằng không sẽ nổi tính trẻ con, khiến người khác không thể an ổn.
Đời trước đến năm Cố Thừa Minh mười bảy tuổi ông nội hắn đột nhiên phát bệnh qua đời, hắn liền rơi từ thiên đường xuống, không có ông nội làm chỗ dựa, địa vị của mẹ cũng tụt dốc không phanh, cha hắn liền đem con riêng trở về, thậm chí còn muốn bồi dưỡng nó thành người thừa kế.
Lúc trước hắn cho dù có quan hệ và cùng tài nguyên ông nội để lại nhưng lại dựa vào quan hệ con ông cháu cha mà tiếp quản công ty nên phải ăn không ít thiệt. Cuối cùng hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của ông nội mà gắng gượng vượt qua giai đoạn kia, hắn dựa vào thành tích bản thân cộng với cổ phần của ông nội để lại và cổ phần mà ông nội dùng tiền dạy hắn đầu tư âm thầm mua được mới có thể kế thừa công ty, nếu không, nói không chừng hắn đã bị đứa con riêng kia đuổi ra khỏi nhà.
Mấy năm tiếp theo hắn đắm chìm trong cuộc sống bận rộn mà xa hoa lãng phí, dần dần quên đi bản thân mình muốn cái gì.
Cho đến khi hắn gặp được Lê Dự.
Từ khi ông nội qua đời thái độ của cha vỡi mẹ cũng hoàn toàn thay đổi, mẹ hắn vì hậm hực mà sinh bệnh ở trong nhà không chịu rời giường, cho dù là thời điểm hắn khó khăn nhất bà cũng không giúp đỡ. Thật ra hắn biết hôn nhân của cha và mẹ chỉ là cuộc hôn nhân lợi ích mà thôi nhưng mẹ thật sự yêu cha, tình yêu này vượt qua cả tình cảm mẹ con, thậm chí còn vượt qua cả tình yêu bản thân bà.
Khi đó bác sĩ nói bệnh nhân mỗi ngày chỉ ở trong nhà thì không tốt cho hồi phục nên hắn liền đưa bà đến viện điều dưỡng nơi Lê Dự làm việc để mời người chăm sóc bà.
Hồi ức lần đầu gặp Lê Dự cũng không hề tốt đẹp.
Hắn nhớ hôm ấy là trời mưa, sắc trời âm trầm xám xịt, Lê Dự xuống tàu điện không thấy xe Cố Thừa Minh đang đậu trước cửa viện nen vô tình quẹt phải, bị hắn quát một tiếng lớn.
Lúc đó hắn vừa mất một hợp đồng, tâm tình không tốt lại bị người làm trầy xe mói nên càng tức giận, trực tiếp mắng: “Fuck!”
Mà Lê Dự sau khi biết mình vừa làm hư xe người ta, tuy trong lòng rất hoang mang nhưng vẫn dừng lại gõ gõ vào cửa sổ xe của Cố Thừa Minh, chờ hắn hạ cửa kính xuống mới lên tiếng.
“Xin lỗi, hình như tôi mới làm trầy xe anh nhưng trước cửa viện lại không cho dừng xe...” Nói xong cậu còn chỉ chỉ vào biển cấm dừng xe ở gần đó.
Bởi vì sắc trời rất tối nên hắn không thấy bộ dáng Lê Dự ra sao, cũng không thấy rõ cái biển chó má mà cậu chỉ là gì.
Cố Thừa Minh bật cười, thái độ hung hăng: “Không đền nổi thì cút.”
Hắn vốn không đến nỗi vì chút tiền đó mà làm khó dễ người khác nhưng hắn lại không thích người cứ nói lí lẽ với hắn nên không thể nói lời tốt đẹp gì.
Cậu bị thái độ ngông cuồng tự đại của hắn làm nghẹn lời, một lúc sau cũng không nói gì. Cho đến khi hắn tính bấm cửa lên mới vội giơ tay cản lại, tay kia lấy thẻ công tác của cậu đưa cho hắn xem rồi nói: “Tôi sẽ bồi thường, hiện giờ tôi đang làm ở viện điều dưỡng này, đây là thẻ công tác của tôi, tôi sẽ không quỵt nợ...”
Cố Thừa Minh cũng lười nhìn Lê Dự, cầm thẻ công tác của cậu liền đóng cửa sổ xe lại, lái đi.
Thẻ công tác của cậu bị hắn tùy ý ném qua một bên, hắn căn bản không hề nhìn đến, chẳng lẽ đi tìm cậu ta đòi bồi thường sao? Không cần nghĩ cũng biết cậu ta không đền nổi.
Hắn không có tìm cậu tính toán, cậu đưa thẻ công tác cho hắn rồi lại trả tiền để lấy lại thẻ, cũng vì vậy sau đó hai người bọn họ mới có rất nhiều gút mắc và luyến ái.
Hiện tại Cố Thừa Minh mới mười bốn tuổi.
Hẳn là Lê Dự vẫn đang sống trên thế giới này, đây là chuyện làm hắn thấy vui vẻ nhất, cơ hồ không kịp chờ đợi đến lúc được gặp người đó. Muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, cũng muốn nói cho cậu biết rằng, Cố Thừa Minh hắn nhớ Lê Dự như thế nào.
Việc hắn nhớ cậu đã trở thành bệnh mà chính hắn cũng không thể cứu được bản thân.
Cố Thừa Minh còn nhớ lần cùng cậu về quê thăm mộ cha cậu, con đường tuy rằng không nhớ rõ lắm nhưng tên trấn nhỏ đó đã khắc sâu trong đầu hắn.
Rạng Rạng sáng ngày thứ hai, Cố Thừa Minh mặc quần áo tử tế rồi ăn sáng, đeo cặp sách ngồi xe riêng đến trường học.
Lúc hắn vừa bước vào phòng học, mấy đứa bạn xấu thường cùng hắn làm mưa làm gió liền sấn tới dồn dập hỏi sao tay lại sưng như bánh chưng vậy?
Hắn ngoài Từ Gia Kha thì cũng không có ấn tượng gì với mấy thiếu niên này nên mặt không đổi sắc chỉ nói một câu không cẩn thận rồi lại im lặng.
Những người đó cũng thức thời không tiếp tục hỏi, Từ Gia Kha lại nhìn thấu Cố Thừa Minh có gì đó không đúng lắm, sững sờ đứng trước mặt hắn. Hán cũng có chuyện muốn nói với người này, ngay cả tiết cũng không muốn học, kéo Từ Gia Kha ra khỏi phòng rồi nói: “Cùng tôi đến một nơi, đi không?”
Từ Gia Kha chỉ chỉ chính mình, hỏi: “Chỉ có hai đứa mình hả?”
Cố Thừa Minh gật đầu: “Ừ.”
Từ Gia Kha liền sảng khoái đáp ứng, gương mặt tràn đầy phấn khởi hỏi hắn: “Đi đâu vậy? Còn thần thần bí bí không nói cho tớ nữa chứ, ha ha....”
Cố Thừa Minh không thèm để ý mấy suy nghĩ kỳ quái của tên này, trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn gặp được Lê Dự. Cho đến khi Từ Gia Kha mê mang theo Cố Thừa Minh tới trạm xe lửa, mua vé tàu đi C thị mới tỉnh mộng hỏi: “Cậu tới đó làm gì? Có người quen hả? Nhưng mà không thể nào.”
Hắn lại thẳng thắn gật gật đầu: “Người rất quan trọng.”
“Là ai vậy? Sao tớ không biết?” Từ Gia Kha vẫn không tin, C thị cách nơi này xa như vậy mà còn là người quan trọng với Cố Thừa Minh nữa chứ, đúng là gặp quỷ mà.
Lại nói tiếp, Cố Thừa Minh có người quan trọng hồi nào ta?
Nhưng là cho dù Từ Gia Kha có hỏi như thế nào, Cố Thừa Minh cũng không chịu mở miệng nói làm Từ thiếu gia không thể làm gì khác là tò mò theo chân hắn lên tàu hỏa đến C thị.
Trên xe lửa, Cố Thừa Minh bảo Từ Gia Kha gọi điện về nhà nói muốn đi chơi với hắn mấy ngày, hắn cũng gọi cho dì Ngô nói một tiếng. Ở thời đại này, mua vé xe lửa cũng không cần đến tên thật, đời trước hắn cũng không quan tâm đến chuyện học, mỗi ngày đều theo nhóm công tử bột làm xằng làm bậy, mấy ngày mấy đêm không về nhà cũng là chuyện thường xảy ra. Lúc ấy mẹ hắn đang bận xã giao với mấy người trong giới thượng lưu nên cũng không bận tâm, cha hắn lại càng hờ hững hơn. Bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy sợ là lúc bắt đầu cha đã không muốn để hắn kế nghiệp rồi. Nếu không phải ông nội đã sai người dạy hắn thuật phòng thân, từ nhỏ đã dạy hắn làm ăn thì chỉ sợ hắn... Cố Thừa Minh bật cười một tiếng.
Ngồi tàu hỏa đến giữa trưa mới đến C thị. Cố Thừa Minh và Từ Gia Kha ăn cơm trưa xong lại lên xe đến Q trấn.
Đường đến Q trấn rất khó đi, xe khách dọc theo đường đi xóc nảy làm Từ Gia Kha muốn nôn, hơn nữa còn phải ngửi mùi mồ hôi của hành khách trong xe, Từ thiếu gia chỉ thấy cả người không tốt chút nào. Liếc mắt nhìn người bên cạnh vẫn yên tĩnh ngồi nhịn không được oán giận.
Xe khách lảo đảo hơn ba tiếng mới tới cái cầu thoạt nhìn rách tả tơi cơ hồ không thể chịu được trọng lượng xe mới ngừng lại, người bán vé kêu hắn và Từ Gia Kha xuống xe.
Ngồi tàu hỏa đến giữa trưa mới đến C thị. Cố Thừa Minh cùng Từ Gia Kha ăn cơm trưa xong liền lên xe tiến về Q trấn.
Cố Thừa Minh quay đầu nhìn cảnh bên ngoài, nhíu mày nói: “Còn chưa tới.”
“Phía trước xe không thể chạy được, chỉ có thể dừng ở đây, các cậu nếu muốn đến bên kia thì chỉ có thể tự đi.” Người bán vé nhìn quần áo trên người Cố Thừa Minh cùng Từ Gia Kha liền biết bọn họ không thiếu tiền, có lẽ là học sinh thành phố muốn xuống nông thôn chơi, nói chuyện cũng khách khí hơn mấy phần.
Hắn nhìn chiếc cầu đá kia, không thể làm gì khác đành đứng dậy xuống xe. Từ Gia Kha vừa bước xuống không nhịn được chạy lại một góc bắt đầu nôn khan.
Cố Thừa Minh thấy có một lều bán tạp hóa nhỏ liền mua cho Từ Gia Kha một chai nước.
Từ Gia Kha thấy hắn cứ né ở xa thì biết tính khiết phích của người bạn lại tái phát, chịu mua cho mình một chai nước là được lắm rồi. Nhận lấy nước súc miệng xong mới bắt đầu mắng: “Mẹ nó nước khoáng cái gì, không biết là hệ thống cung cấp nước nào sản xuất nữa.”
Hắn không lên tiếng, trong lòng lo lắng mấy phần, nơi này và hai mươi năm sau chênh lệch rất nhiều, trong trí nhớ của hắn vốn không có cái cầu đá kia.
Nhìn quanh bốn phía một lần, hắn liền đi tới quán vừa mới mua nước mua thêm một đống đồ ăn vặt thoạt nhìn vô cùng rực rỡ, mới dò hỏi: “Xin hỏi ông có biết Triệu Bảo Quốc không?”
“Triệu gà trống ở thôn Bắc?” Chủ quán nhỏ quan sát Cố Thừa Minh một phen, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Nhóc biết ông ta hả?”
Ánh mắt của Cố Thừa Minh sáng lên, lúc nãy cũng chỉ là nghĩ người ở đây ít ỏi, hàng xóm láng giềng có lẽ sẽ biết nên mới hỏi, không ngờ lại hỏi được: “Đúng rồi, ông có biết đường đến nhà đó không?”
“Nhóc là họ hàng của nhà đó hả?” Chủ quán nhìn đồ trên người Cố Thừa Minh lại cảm thấy không đúng, nếu nhà Triệu Bảo Quốc có họ hàng nhiều tiền như vậy sao lại còn mỗi ngày đều vắt cổ chày ra nước*.
“Không phải, cháu là bạn của Lê Dự ở nhà bọn họ.” Cố Thừa Minh trả lời.
“Lê Dự hả, không nghĩ tới thằng bé đó lại có người bạn như nhóc, tìm đến tận đây. Aiz, nếu nhóc có thể liên lạc với mẹ nó, nên nhanh mang nó đi đi, ai u.....” Chủ quán không đành lòng nói, Cố Thừa Minh nghe lời người đó, chỉ thấy trong lòng như có ai hung hăng đấm vào, rất đau.
*Vắt cổ chày ra nước: là chỉ việc tận dụng triệt để đến cùng tận từ một việc, một vật, một vấn đề nào đó được phóng đại ám chỉ người keo kiệt bủn xỉn không bao giờ phí bỏ một thứ gì...