Edit: Đồng – Beta: Đậu
Lúc Cố Thừa Minh vào lớp thì thấy Lê Dự đang nói chuyện với bạn nữ bàn trên, ngữ khí mang chút áy náy: “...Lúc đó cậu còn nhắn tin cho tớ sao? Thật xin lỗi, tớ không nhớ rõ.”
Hắn đến gần mới nghe được lời của cậu, nhíu nhíu mày, dường như bọn họ đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải.
Lê Dự thấy hắn vào lớp, liền nói: “Hai năm trước lúc tụi mình đi biển chơi thì có một bạn nữ lạc đường mượn điện thoại của em, anh nhớ không? Cô ấy là bạn này nè.”
Nghe cậu nói xong hắn mới nhớ ra, nhìn cô gái trước mặt, thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, cô còn trở thành bạn học cùng lớp với bọn họ.
Lạc Tuyết nhìn Cố Thừa Minh, kiên định trong lòng bị dập xuống một chút, lúc đó ấn tượng của cô về hắn là một người hung ác, cho dù bây giờ gặp lại cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mang theo khí thế ép người của hắn.
Nhưng Lê Dự còn ở bên cạnh nên Lạc Tuyết chỉ có thể cẩn thận chào hỏi hắn: “Xin chào, mình tên là Lạc Tuyết.”
Cố Thừa Minh thấy ánh mắt Lạc Tuyết nhìn Lê Dự liền biết cô đang nghĩ gì.
Lúc xóa tin nhắn của cô ta gửi cho Lê Dự, hắn cho rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nhưng không ngờ thế giới này thật nhỏ bé.
Cố Thừa Minh gật gật đầu coi như chào hỏi, xoay người nói chuyện với Lê Dự: “Lúc nãy Tiếu Nghị Hạ tìm anh.”
“Có chuyện sao?”
“Ừ, tháng sau sẽ có một trận đấu bóng với trường khác, Tiếu Nghị Hạ mời anh tham gia.” Cố Thừa Minh bình thản nói, trong giọng nói không có chút hưng phấn hay mong đợi nào.
“Anh đồng ý?”
“Chưa.” Cố Thừa Minh trả lời: “Anh ấy nói đây là lần so tài cuối cùng của anh ấy trước khi tốt nghiệp.”
Lê Dự gật đầu, cũng đúng, dù sao Tiếu Nghị Hạ cũng đã học lớp 12: “Anh muốn tham gia không?”
“Em muốn xem không?” Hắn đột nhiên hỏi cậu.
Lê Dự có chút mong chờ nhưng hơi do dự gật đầu: “Có, nhưng thời gian có...”
“Anh không biết. Nhưng nếu anh nhận lời Tiếu Nghị Hạ, tan học em đều phải tập bóng với anh.” Cố Thừa Minh vừa nói vừa xoa xoa tóc cậu.
Lạc Tuyết nhìn hai người trước mặt vui vẻ trò chuyện, động tác thân mật và ầu không khí giữa họ khiến cô không biết làm thế nào.
Nụ cười vừa mong chờ vừa thẹn thùng trên mặt Lê Dự làm tim Lạc Tuyết xao xuyến.
Đến khi nào cậu ấy mới có thể thoải mái mà chân thành với mình như vậy?
Trong lòng Lạc Tuyết yên lặng mong chờ ngày đó đến.
Cố Thừa Minh nhận lời tham gia trận đấu của Tiếu Nghị Hạ, sau khi tan học, Lê Dự đều sẽ tới sân bóng xem mọi người luyện tập.
Tuy thực lực của Cố Thừa Minh rất mạnh nhưng bóng rổ là môn thể thao tập thể nên sự kết nối giữa mọi người cũng rất quan trọng.
Lúc nghỉ ngơi, Tiếu Nghị Hạ mồ hôi đầm đìa đưa bình nước cho Cố Thừa Minh rồi hỏi: “Sao Lê Dự không về nhà, ngày nào cũng ở đây tập với cậu?”
Hắn nhàn nhạt nhìn Tiếu Nghị Hạ, nhận chai nước của anh ta rồi đi qua chỗ Lê Dự.
Tiếu Nghị Hạ biết có lẽ Cố Thừa Minh không thích anh nói những điều đó, vội vàng ngăn hắn lại: “Anh không hỏi nữa là được mà? Ngày mai là cuối tuần, bọn anh tính tập bóng xong thì đi ăn cơm, cậu cũng đi cùng đi, gọi cả Lê Dự nữa.”
“Em không đi.” Cố Thừa Minh đẩy cánh tay đang ngăn hắn của Tiếu Nghị Hạ, thẳng thắn từ chối.
“Sao lại không đi vậy? Anh đã nói là gọi cả Lê Dự cũng được mà....” Tiếu Nghị Hạ không từ bỏ ý định mà đuổi theo hắn.
Lê Dự đang uống nước thì nghe Tiếu Nghị Hạ nói về mình, cậu tò mò hỏi: “Anh gọi em hả?”
Tiếu Nghị Hạ thấy cậu hỏi thì chuyển sang chuyện khác: “Câu lạc bộ tổ chức liên hoan, anh muốn mời em và Cố Thừa Minh tham gia, cho anh chút thể diện đi.”
Lê Dự đang định đồng ý lại ngẩn đầu hỏi Cố Thừa Minh: “Anh có đi không?”
Hắn còn chưa trả lời thì Tiếu Nghị Hạ đã nói: “Em đồng ý thì cậu ta sẽ đến.”
Cậu nghe lời này của Tiếu Nghị Hạ thì mỉm cười, đôi mắt nhìn Cố Thừa Minh cũng cong cong: “Ừ, có đúng vậy không?”
Cố Thừa Minh nhìn đôi mắt cong lên của cậu, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng tràn đầy nhu tình: “Đương nhiên.”
Cuối cùng vẫn là tham gia buổi liên hoan của Tiếu Nghị Hạ.
Đây là lần đầu tiên Lê Dự ăn chung với nhiều người như vậy, trong lòng cậu có chút căng thẳng.
Chỗ Tiếu Nghị Hạ dẫn họ đến là quán cơm nhỏ của ba mẹ anh ta, sạch sẽ, còn toàn là người trong nhà.
Mọi người vừa vào quán ăn thì Tiếu Nghị Hạ liền dẫn họ vào phòng riêng.
Trong chốc lát có một nữ sinh đáng yêu cầm thực đơn đi vào phòng.
Tiếu Nghị Hạ giới thiệu cô với mọi người: “Đây là Tiếu Tuệ Tuệ – em gái tôi, Tuệ Tuệ, đây là anh em trong câu lạc bộ của anh, không phải là người ngoài.”
Tiếu Nghị Hạ nói xong thì mọi người trong câu lạc bộ bắt đầu ồn ào: “Tôi nghe nói Nghị Hạ có một đứa em gái bảo bối, lần đầu được gặp, đúng là xinh thật.”
Tiếu Tuệ Tuệ thấy mọi người trong phòng ồn ào, không nhịn được đỏ mặt, cô cầm thực đơn nhẹ nhàng đánh anh trai mình.
Tiếu Nghị Hạ thấy em gái xấu hổ, cũng không để mọi người tiếp tục trêu nàng: “Đừng làm ồn, gọi món đi.”
Mọi người chọn vài món ăn, đến lượt Lê Dự, Cố Thừa Minh liền nhắc nhở Tiếu Tuệ Tuệ: “Em ấy không ăn tỏi, mấy món em ấy gọi cũng đừng cho tỏi.”
Tiếu Tuệ Tuệ ghi lại yêu cầu của Cố Thừa Minh rồi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong nháy mắt, tim cô đập càng lúc càng nhanh. Lúc nãy vì thẹn thùng nên bây giờ cô mới phát hiện trong phòng còn có một người đẹp trai đến vậy.
Gương mặt tuấn tú, lông mày gọn gàng sáng sủa, mũi thẳng lại cao, đôi môi cũng đẹp đến mức khiến người mê muội.
Cố Thừa Minh nhận ra Tiếu Tuệ Tuệ đang nhìn chằm chằm hắn, không kiên nhẫn nhìn sang chỗ khác.
Nhưng mọi người trong phòng sao có thể không thấy Tiếu Tuệ Tuệ đang nhìn Cố Thừa Minh, vì vậy họ bắt đầu ồn ào: “Ai u, Tuệ Tuệ đỏ mặt.”
“Tuệ Tuệ, đừng thẹn thùng.”
“Nghị Hạ, em gái bảo bối này của cậu không giữ được nữa rồi.”
“...”
Nghe lời trêu đùa của mọi người, Tiếu Tuệ Tuệ cảm thấy mặt cô nóng sắp cháy bừng, đồ ăn còn chưa ghi xong đã cầm thực đơn che mặt chạy ra ngoài.
Người trong phòng thấy Tiếu Tuệ Tuệ thẹn thùng chạy đi, liền bắt đầu trêu ghẹo Tiếu Nghị Hạ và Cố Thừa Minh.
Trong lòng Tiếu Nghị Hạ hơi không vui, em gái anh còn nhỏ, nhìn thấy người có dáng vẻ giống Cố Thừa Minh khó tránh sẽ thấy ngại ngùng nhưng bị mọi người trong phòng như vậy, dường như sẽ thật sự có cái gì.
Còn Cố Thừa Minh thì đã đen mặt, đám người kia vẫn nói. Anh thật vất vả mới mời được người ta, không phải vì làm mai mà vì muốn mọi người thân nhau hơn.
“Được rồi, đừng trêu nữa, còn trêu nữa sẽ không cho mấy người ăn.” Tiếu Nghị Hạ cũng không thể nói thẳng ra, chỉ cười trêu chọc vài câu rồi chuyển đề tài: “Mọi người có nghe nói, đội bóng rổ mà chúng ta sẽ đấu tháng sau, có một người rất thấp...”
Thấy mọi người đã thảo luận đề tài khác, sắc mặt Cố Thừa Minh mới hòa hoãn một chút.
Nếu không phải vì nghĩ cho Lê Dự, cũng không muốn làm hỏng bầu không khí này mới giữ im lặng. Nếu không, hắn nào có thể ngồi đây tiếp để mấy người kia nói linh tinh trước mặt Lê Dự chứ.
Nghĩ tới đây, Cố Thừa Minh nhìn Lê Dự, hắn phát hiện cậu hình như không vui lắm.
Lúc nãy không phải còn vui lắm sao? Sao giờ lại vậy?
“Em sao vậy? Không quen sao?” Hắn thấp giọng hỏi cậu, có phải là do cậu không quen với hoàn cảnh lúc nãy không.
Lê Dự lắc đầu, cậu cũng không biết vì sao vừa nghĩ tới những lời nói của mọi người, còn có nụ cười ám muội thì cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong lòng không vui nhưng cậu không biết phải nói với Cố Thừa Minh như thế nào.
Hắn thấy Lê Dự không chịu nói, bộ dạng mệt mỏi thì kéo vai cậu, hỏi: “Nếu em không thích nơi này, chúng ta về nhà?”
“Không phải.” Lê Dự lắc đầu, sờ bụng: “Em hơi đói bụng.”
Cố Thừa Minh véo tai cậu, cười nói: “Há mồm.”
Lê Dự ngoan ngoãn mở miệng, liền bị nhét một viên kẹo vào.
Hắn dỗ cậu như dỗ con nít: “Sắp ăn cơm rồi.”
Lê Dự thấy mọi người nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, mặt lập tức đỏ lên.
Sao trong người Cố Thừa Minh lại có kẹo?
Giống con nít được người lớn thưởng, cảm giác này thật sự quá mất thể diện.
Một chốc sau, đồ ăn nóng hổi và rau trộn đựng trong một cái chậu tinh xảo được mang lên.
Cố Thừa Minh không cho Lê Dự uống bia, cậu chỉ có thể uống nước trái cây, thậm chí ngay cả thịt cá cũng phải chờ hắn rút xương xong rồi mới cho cậu ăn.
Mọi người cười nói: “Cố Thừa Minh, rốt cuộc Lê Dự là gì của cậu vậy?”
“Không phải là người thân hả?” Có người tiếp lời.
“Cậu đối với người nhà tốt vậy hả?” Có người phản bác.
Sau đó mọi người cùng cười phá lên.
“Còn ăn cơm không?” Cố Thừa Minh đột nhiên mở miệng nói.
“Ăn, ăn, ăn, chỉ đùa một chút, cậu không tức giận chứ?” Một người nói.
Tiếu Nghị Hạ cảm nhận được áp suất thấp quanh quẩn xung quanh Cố Thừa Minh, vội vàng nói: “Đừng quan tâm việc riêng của người khác, chúng ta mau nghĩ khẩu hiệu của đội bóng rổ đi...”
Một bữa cơm vất vả ăn xong, trong phòng cũng có bảy, tám người say.
Tiếu Nghị Hạ gọi xe đưa từng người về nhà, bận rộn đầy mồ hôi thì thấy Cố Thừa Minh và Lê Dự bước vào một chiếc xe nhìn vô cùng sang trọng.
“Mẹ nó, không phải chỉ là hai tên trong nhà có tiền bẩn sao!” Cao Quân vốn có xích mích với Cố Thừa Minh trong câu lạc bộ, nay lại say khướt nhìn thấy cảnh đó nói.
Tiếu Nghị Hạ đập Cao Quân một cái: “Biết người ta có hậu thuẫn thì cậu bớt đi trêu chọc đi, lúc nãy ăn cơm bớt tranh cãi thì chết sao?”
“Tôi thích vậy! Tôi, tôi không có quyền lên tiếng sao? Anh muốn nịnh bợ thì đi đút lót đi! Gả em gái anh cho nó đi!”
Nghe những lời này, Tiếu Nghị Hạ thực sự hận không thể ném người này ở đây.
“Cậu câm miệng cho tôi, đừng kéo em gái tôi vào.” Tiếu Nghị Hạ đạp Cao Quân một cái: “Cậu có đánh bóng hay như người ta không, mẹ nó chỉ có cái miệng thôi.”
Thật vất vả đưa Cao Quân đi, Tiếu Nghị Hạ quay vào nhà hàng giúp em gái dọn đồ ăn thừa.
Tiếu Tuệ Tuệ vừa dọn đồ vừa nhìn anh trai, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tiếu Nghị Hạ bị em gái nhìn,vui vẻ cười nói: “Sao vậy? Trên mặt anh có gì sao?”
“Không có.” Tiếu Tuệ Tuệ lắc đầu.
“Còn có chuyện không thể nói với anh sao?”
Tiếu Tuệ Tuệ nghe lời anh trai, đặt khăn lau xuống bàn, khẽ cắn răng nói rằng: “Anh, Cố Thừa Minh có bạn gái không ạ?”