Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời

Chương 30: Chương 30: Phân ban




Edit: Đồng – Beta: Đậu

Trong hậu trường có quá nhiều người, cho dù là hóa trang, thay quần áo hay chuyển đạo cụ đều chen vào đây nên Cố Thừa Minh tìm một vòng cũng không thấy Từ Gia Kha, vì vậy lấy điện thoại ra gọi cho anh: “Cậu ở đâu? Có cần đồ nữa không?”

Từ Gia Kha nghe ngữ khí đầy mùi thuốc súng của hắn thì biết tám phần mười đã gặp Đổng Nhiễm. Vì vậy anh nhanh chóng dặn dò người xung quanh vài câu rồi chạy đi tìm Cố Thừa Minh.

Lúc Từ Gia Kha mặc bộ vest tuxedo bước ra thì Lê Dự không nhịn được cười ra tiếng, bộ dạng này của anh thực sự quá nghiêm chỉnh.

Khóe miệng Cố Thừa Minh giật một cái, đưa túi trong tay cho bạn mình.

“Cảm ơn!” Từ Gia Kha mở túi mà hắn đưa ra, bên trong có một cái nơ.

Anh vừa buộc nơ vừa hỏi Lê Dự: “Bộ dạng của anh buồn cười sao? Chẳng lẽ không đẹp trai à?”

Lê Dự gật gật đầu, thu lại nụ cười rồi nói: “Rất đẹp trai, anh rất giống nhà ảo thuật trong ti vi.”

Từ Gia Kha gật đầu, khen ngợi: “Em nói đúng rồi.”

Cố Thừa Minh đưa đồ xong không muốn đứng trong hậu trường nữa nên kéo cậu ra ngoài.

Lúc sắp rời khỏi hậu trường thì thấy vài người đang khiêng một chiếc đàn dương cầm lên sân khấu, họ liền nhường đường, Cố Nhất Bác đang đi đằng sau mấy người khiêng đàn.

“Lê Dự.” Cố Nhất Bác mỉm cười như gió xuân ấm áp, tự nhiên chào hỏi Lê Dự.

“Chào.” Trong lòng Lê Dự nhảy một chút, bàn tay cứng ngắc giơ lên.

“Đây là bạn thủ khoa kì thi chuyển cấp còn lại?” Nghe lời nói có vương chút trêu chọc của gã, Cố Thừa Minh không có cảm xúc gì trả lời: “Cố Thừa Minh.”

Lê Dự cảm thấy sau khi Cố Thừa Minh mở lời, bầu không khí giữa ba người hình như lặng ngắt một giây.

“Hai cậu cũng biểu diễn sao?” Cố Nhất Bác nói, ánh mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lại của hai người một cái.

“Không có.” Nói tới đây, Lê Dự chỉ chỉ đàn dương cầm đang được khiêng lên sân khấu: “Tiết mục của cậu là đánh đàn hả?”

“Ừ, gần đây tớ luyện tập rất nhiều, hy vọng mọi người sẽ thích.” Cố Nhất Bác khiêm tốn nói.

“Mọi người sẽ thích, chúc màn biểu diễn của cậu thành công.”

Lê Dự khách sáo vài câu rồi cùng Cố Thừa Minh ra khỏi hậu trường, đi về phía ghế ngồi.

Cố Thừa Minh nhớ tới cảm xúc thoáng qua đáy mắt gã lúc thấy bọn họ, nhanh đến mức làm người ta không thấy rõ.

Buổi tiệc chào mừng Tết nguyên đán bắt đầu.

Lúc Cố Nhất Bác mặc âu phục trắng ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm, mọi người trong hội trường dường như đều ngừng thở.

Bối cảnh trên sân khấu tối đen, chỉ có chỗ Cố Nhất Bác ngồi là có ánh đèn chiếu xuống, gã đắm mình vào cảm xúc, ngón tay đánh đánh những phím đàn đen trắng dệt lên giai điệu du dương hoa mỹ.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả vang lên.

Cố Nhất Bác tao nhã cúi chào, tuy khoảng cách rất xa nhưng dường như Lê Dự thấy gã liếc mắt nhìn về phía cậu và Cố Thừa Minh ngồi.

Cậu quay đầu nhìn Cố Thừa Minh, trong bóng tối, đường viền gò má hắn càng thêm rõ ràng, tròng mắt đen thâm thúy khiến người cảm giác không nhìn thấy đáy.

Hình như cảm giác được ánh mắt của Lê Dự, hắn đưa tay nắm chặt tay cậu.

Màn sân khấu mở rồi lại khép, từng tiết mục đặc sắc trôi qua, cuối cùng cũng đến tiết mục của Từ Gia Kha.

Tiết mục của Từ Gia Kha là ảo thuật.

Khi lớp màn sân khấu đỏ sẫm được kéo lên, Từ Gia Kha mặc áo vest tuxedo màu đen, trên cổ đeo nơ làm hai mắt của khán giả sáng lên.

Màn ảo thuật của Từ Gia Kha không giống với màn ảo thuật mà Cố Thừa Minh đã làm cho cậu xem.

Đây là tiết mục biến ra thỏ, chim nhỏ thường thấy trên ti vi nhưng Lê Dự vẫn nhìn say sưa. Ảo thuật chính là kì diệu như vậy, cho dù bạn đã từng xem bao nhiêu lần thì khi nó xảy ra trước mắt, bạn vẫn sẽ không kiềm được mà cảm thán “Thật thần kỳ“.

Lúc màn ảo thuật của Từ Gia Kha kết thúc cũng là lúc lễ hội lên đến cao trào, đó là lúc rút thăm trúng thưởng.

Lê Dự bốc được giải ba, phần thưởng là hai mươi suất ăn ưu đãi ở căn tin trường.

Lúc Lê Dự lên sân khấu nhận thưởng, người trao thưởng cho cậu là một bạn nữ mới diễn xong, trên mặt còn mang lớp trang điểm rất dày, khi cô cười lên luôn có cảm giác ngại ngùng.

Cô gái trao thưởng cho cậu xong, vài lần muốn nói lại thôi rồi mới quyết tâm: “Cậu còn nhớ tớ không?”

Lê Dự sững sờ, cậu nhìn người trước mắt, trong đầu lại suy nghĩ nhưng một chút ấn tượng cũng không có.

Cô gái thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu liền biết đáp án, đôi mắt đỏ lên, trao thưởng xong thì vội vã rời sân khấu.

Cậu nhìn phần thưởng trong tay lại nhìn bạn nữ trao thưởng đã chạy đi, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

Cậu xuống sân khấu kể chuyện này cho Cố Thừa Minh, hắn suy tư một lát rồi an ủi cậu: “Chắc là cô ấy nhận nhầm người? Em không có ấn tượng gì mà.”

Lê Dự gật gật đầu, có lẽ là cô ấy nhận nhầm người?

Trong lòng xoắn xuýt một lúc rồi cũng không nghĩ nữa.

Qua hết năm, Cố Thừa Minh đã mười bảy tuổi.

Năm này cũng là năm mà đời trước ông nội hắn ra đi.

Cố Thừa Minh dành thời gian đưa ông đến bệnh viện khám sức khỏe toàn diện, sau khi kiểm tra xong còn không yên tâm nên tìm thêm hai điều dưỡng viên.

Cố Đức Thắng thấy cháu trai quan tâm sức khỏe mình như vậy, nửa vui nửa không vui.

“Ông không có bị liệt, thuê mấy người này làm gì?” Cố Đức Thắng bất mãn.

Cố Thừa Minh cũng không tức giận, chỉ kiên trì giải thích: “Ông nội, gần đây huyết áp của ông tăng cao, cháu lại không thể ở cùng ông cả ngày, thuê mấy người này đến cháu mới có thể yên tâm.”

Cố Đức Thắng nghe lời nói mà đắc ý nhưng nhưng trên mặt vẫn vờ như cố gắng hết sức.

Cháu trai của ông càng ngày càng tài giỏi, không chỉ là nói suông, sự nghiệp mà ông giúp hắn gây dựng, Cố Thừa Minh xử lí rất tốt, càng ngày càng có bóng dáng ông năm đó, bây giờ mới giống cháu trai của Cố Đức Thắng này.

Trước khi tựu trường lớp 12 thì phải phân ban.

Lê Dự muốn học văn, Cố Thừa Minh cũng muốn chọn văn nhưng cậu lại kiên trì bắt hắn chọn ban tự nhiên.

Cố Thừa Minh không muốn tách khỏi cậu nhưng thấy Lê Dự kiên trì như vậy, trong lòng cũng không rõ: “Vì sao? Em không muốn cùng anh sao?”

Lê Dự trầm mặc một lúc mới nói: “Rõ ràng anh không thích mấy môn xã hội, là vì em nên mới chọn sao?”

Hắn giải thích: “Không phải anh không thích mấy môn xã hội, đối với anh văn hay lý đều giống nhau.”

“Nói dối.” Lê Dự ngẩng đầu lên, giọng nói đang trong thời kì vỡ giọng nên hơi khàn khàn: “Rõ ràng anh rất ghét học thuộc lòng môn lịch sử, cũng không thích môn chính trị khô khan, chính anh đã từng nói vậy.”

Cố Thừa Minh nhất thời nghẹn họng, hắn nghe lời lên án của cậu mà có chút dở khóc dở cười.

“Aiz, không cho người ta oán giận hai câu hả.” Cố Thừa Minh ôm vai cậu cười nói, “Còn nữa không? Chỉ vì cái này thôi sao?”

Nửa năm này Lê Dự đã cao lên không ít, bây giờ có lẽ đã được mét bảy, Cố Thừa Minh nhớ kiếp trước cậu cũng không tính là thấp, bây giờ là độ tuổi thích hợp để phát triển chiều cao.

Thấy thái độ của Cố Thừa Minh, Lê Dự sụp vai, bất đắc dĩ thẳng thắn nói: “Cũng không phải... Nhìn thế nào cũng thấy điểm mấy môn tự nhiên của anh cao hơn mấy môn xã hội nhiều, tương lai nếu thi đại học cũng sẽ có ưu thế hơn, em thực sự không nghĩ ra anh còn lí do gì khác mà không chọn ban tự nhiên, ngoài trừ vì em...”

Hắn thấy cậu đang mềm xuống, trong lòng lại vui mừng, Lê Dự đang cân nhắc cho hắn nha.

“Nhưng anh muốn tiếp tục ở bên em, Lê Dự, em phải tin tưởng anh.”

Cố Thừa Minh nâng mặt cậu lên, ánh mắt mỉm cười nhìn Lê Dự.

Sau đó hai người vẫn cùng chọn ban xã hội.

Lê Dự cùng Cố Thừa Minh vẫn học ở lớp /2, trong lớp vì phân ban nên cũng thay đổi nhiều cũng may Lê Dự không quá thân với mọi người nên cũng không quan tâm.

Hai người vẫn ngồi chung một bàn. Ngồi trước Lê Dự là một nữ sinh thanh tú tên Lạc Tuyết.

Lê Dự nhớ rõ tên cô bởi vì có một lần cậu không cẩn thận làm rơi bút, lúc Lạc Tuyết tìm giúp cậu đã hỏi: “Mình tên là Lạc Tuyết, cậu có nhớ không?”

Lê Dự thấy lông mi cô run rẩy, bộ dạng sốt sắng, tuy nhiên lời nói lại có một loại kiên định khó giải thích.

Cậu chợt nhớ đến buổi dạ hội hôm Tết nguyên đán, nữ sinh đã hỏi cậu có nhớ cô không, gương mặt trang điểm đậm hôm đó đột nhiên chồng lên gương mặt của cô bạn trước mặt. Lê Dự hỏi cô: “Cậu là người đã trao giải cho tớ vào buổi dạ hội hôm Tết nguyên đán sao?”

Lạc Tuyết đỏ mặt, gật gật đầu, đặt bút của cậu lên bàn.

“Cảm ơn.” Lê Dự nói cảm ơn xong mới nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại hỏi tớ có nhớ cậu không? Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”

Vành mắt Lạc Tuyết đỏ lên, Lê Dự thật sự không nhớ cô.

Lê Dự thấy Lạc Tuyết đỏ mắt liền thấy tay chân luống cuống, cậu lớn như vậy nhưng là lần đầu thấy nữ sinh khóc trước mặt, lúc này Cố Thừa Minh không ở bên cạnh làm Lê Dự muốn tìm người cầu viện cũng không được.

“Cậu đừng khóc, hay là cậu kể xem chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”

Lạc Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Kì nghỉ hè hai năm trước, tớ bị lạc đường ở bờ biển, sau đó mượn điện thoại của cậu, cậu nhớ không?”

Lê Dự suy nghĩ một chút, hai năm trước cậu thực sự có đi biển chơi với Cố Thừa Minh, chuyện Lạc Tuyết nói hình như cũng có xảy ra nhưng cậu đã không còn nhớ rõ việc này, nói gì đến dáng vẻ của nữ sinh kia.

Thấy ánh mắt Lê Dự vẫn mê man, Lạc Tuyết cảm thấy trong lòng đột nhiên rất khổ sở.

Cậu ấy thật sự không nhớ rõ, cô giống như là một cây nhỏ lướt qua cuộc sống của cậu, Lê Dự đã rời đi nhưng cô lại đứng ở chỗ cũ chờ cậu tận hai năm.

Thật ra lúc khai giảng Lạc Tuyết đã thấy Lê Dự. Vào buổi chào đón học sinh mới, Lê Dự đã lên sân khấu diễn thuyết. Lạc Tuyết nhìn thấy cậu, trong lòng vừa mừng vừa lo. Buổi tối hôm đó cô đã gửi tin nhắn cho Lê Dự, nhưng cậu lại chưa từng trả lời.

Là từ chối sao?

Cô không biết nhưng cô lại lùi một bước, không dám chủ động bắt chuyện với cậu, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cậu từ đằng sau, mãi đến buổi dạ hội đêm nguyên đán, Lê Dự vì trúng thưởng mà lên sân khấu, cô mới lấy hết dũng khí xông ra hỏi: “Cậu còn nhớ tớ không?”

Nhưng Lê Dự lại không nhớ.

Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn chật vật chạy xuống sân khấu dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu.

Người cô nhớ thương hai năm vốn không nhớ cô là ai.

Nhưng khi gặp lại Lê Dự, Lạc Tuyết lại không thể khống chế được mà yêu thích cậu.

Vì vậy cô nói: “Tớ tên Lạc Tuyết, cậu có thể nhớ kỹ tớ được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.