Dung Thành

Chương 48: Chương 48: Betelgeuse, thức tỉnh




Không biết có phải là vì tính tình kẻ lữ hành bẩm sinh đã khoa trương hay không, hơn nữa hầu hết đều có năng lực trên người, cho nên bất kể thắng bại, bất luận sống chết, đầu tiên bọn họ đều cần phải áp đảo đối phương ở khí thế cái đã…

Liên Xuyên cược rằng Ninh Cốc chỉ có thể kích phát năng lực vào thời khắc nguy cấp… nói đúng hơn là thời khắc sắp chết tới nơi.

Hiện tại Ninh Cốc đã thể hiện đủ khí thế, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà một điều khác hắn cược, là nếu như năng lực quần thể mơ hồ này của Ninh Cốc được kích phát, bản thân mình sẽ trụ qua được.

Nhìn vào vẻ quyết đoán kiên định của Ninh Cốc, chỉ e cậu vốn chưa từng suy xét tới vấn đề người nhà mình cũng bị ảnh hưởng.

Tuy ở tình huống trước mắt, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Dân bản địa xông thẳng tới giữa giọng nói khàn khàn của Ninh Cốc, đã vượt qua tốc độ Liên Xuyên có thể ngăn cản vào hiện tại, hơn nữa cũng không hề chần chừ gì vì khí thế của Ninh Cốc.

Dù sao cũng đều không có mắt.

Không nhìn thấy khí thế như hồng của Ninh Cốc.

Mà năng lực của Ninh Cốc, có vẻ cũng không kích phát.

Liên Xuyên không có cảm giác thất vọng, hắn đã quen với việc không có chờ mong gì, cũng sẽ không cần phải đối mặt với bất cứ hi vọng tan tành gì đó, ý niệm duy nhất của hắn là phải sống sót, sống mãi tới cuối cùng, không cần nghĩ xem liệu có thể chết không, chỉ suy xét xem làm thế nào mới có thể sống sót.

Tay hắn sờ thật nhanh lên hông, ở đó có nỗ lực cuối cùng hắn có thể làm ra vào tình huống bị ảnh hưởng bởi thiết bị hạn chế, một kích thích mạnh có thể tiêu hao quá mức mọi năng lượng trong cơ thể, làm hắn có thể bùng nổ một lần nữa, có lẽ sẽ mang được Ninh Cốc từ lỗ hổng kia ra ngoài, chịu được tới khi Lâm Phàm dẫn kẻ lữ hành đuổi tới.

Nếu không mang theo Ninh Cốc, sẽ không cần tới hai chữ “có lẽ” đó, cho dù vẫn còn thiết bị hạn chế, một mình hắn chắc chắn sẽ ra ngoài được.

Nhưng hắn không hề suy tính tới khả năng thứ hai, không lựa chọn con đường có thể bảo đảm bản thân sẽ sống sót.

Hắn không biết vì sao.

Cũng không cần biết vì sao, nếu như đã chọn, thì không được do dự.

Chọn sai chưa chắc sẽ chết, do dự mới mất mạng.

Nếu đã chọn cả hai cùng nhau sống sót……

Lúc dân bản địa đã sắp lao tới bên người Ninh Cốc, Liên Xuyên nắm chặt tay trái, bốn tia sáng xanh trên móng tay gấu xẹt qua, hai dân bản địa gần nhất ngã xuống từ trên không trung.

Mà quỹ đạo sau đó của tia sáng xanh lại xẹt qua sau lưng và thắt lưng Ninh Cốc.

Bốn đường vết thương màu đen thật sâu tức khắc xuất hiện.

Ninh Cốc như thể không hề cảm nhận được gì, không cử động, cũng không lên tiếng.

Nhưng Liên Xuyên biết, có chuyện gì đó, đã xảy ra.

Âm thanh xung quanh đột nhiên biến mất.

Âm thanh trầm thấp của dân bản địa biến mất, âm thanh nổ tung của tia lửa điện bên trên vọng xuống cũng biến mất, âm thanh của những mảnh vỡ rơi xuống từ vị trí kho ngầm bị sụp cũng đã biến mất……

Thậm chí là cả tiếng hít thở cũng đã biến mất.

Liên Xuyên nhìn thấy gợn sóng.

Từ đầu ngón tay trái Ninh Cốc đang giơ lên xao động ra một vòng tròn lăn tăn, trong suốt, như gợn sóng nhẹ nhàng lan ra bốn phía.

Tiếp đó là vòng trong suốt thứ hai.

Vòng thứ ba.

Tất cả đều chỉ xảy ra trong một chớp mắt, từ lúc vòng tròn trong suốt đầu tiên xuất hiện, đến khi vòng tròn mang sắc vàng mờ mờ đột nhiên xuất hiện, dân bản địa bị Liên Xuyên bắn trúng chỉ mới vừa rơi xuống đất.

Vòng tròn màu vàng bỗng nhiên trở nên rộng ra, lan ra bóng tối xung quanh, lặng lẽ khuyếch trương thành một mảng sáng vàng lấp lánh.

Dưới mảnh sáng vàng nhũ lấp lánh này, những kẻ lữ hành vẫn luôn bất động đột ngột đồng loạt ngã xuống.

Dân bản địa trên không trung cũng như thể đột nhiên mất đi năng lực hành động, tất cả đều rơi xuống mặt đất.

Liên Xuyên không hề chần chừ, hắn nhảy dựng lên, tay ôm lấy thắt lưng Ninh Cốc, lao tới ven tường, cùng lúc dựa theo quán tính nhảy về phía trước, hắn dùng khuỷu tay thụi mạnh xuống bên cạnh cửa động bọn họ phá ra lúc xuống dưới.

Trần hang động vốn đã bị tổn hại tức khắc vỡ thêm mấy tảng lớn, Liên Xuyên ôm lấy thắt lưng Ninh Cốc nhảy lên tầng trên.

Chân giẫm lên những mảnh vỡ dưới đất, âm thanh răng rắc vang lên.

Âm thanh đã trở lại.

Tiếng gió gầm rú, tiếng tia lửa điện nổ tung trong gió, tiếng la hét ồn ào của kẻ lữ hành ở đằng xa, tiếng vang ầm trầm thấp khi mặt đất không ngừng vỡ nát truyền tới…

Liên Xuyên dựa vào bức tường bên cạnh, thả Ninh Cốc ra.

Ninh Cốc bổ nhào xuống mặt đất “thịch” một tiếng.

Không biết có phải đã tiêu hao quá mức hay không, Liên Xuyên dùng chân ngoắc cánh tay cậu lật người cậu lại, mặt ngửa lên.

Phát hiện hai mắt cậu đang mở to.

Vậy thì được.

Liên Xuyên chậm rãi ngồi xuống mặt đất, không biết bọn họ còn bao nhiêu thời gian, có đủ để hắn nhanh chóng khôi phục thể lực hay không.

Ninh Cốc không nói rõ được mình đang có cảm giác gì, giống như cảm giác mãnh liệt sau khi bị nhốt bên trong lon sắt, đột nhiên bùng nổ, bật tung nắp lon sắt lên.

Dùng cạn sức lực, sung sướng tràn trề.

Nhưng rất mệt.

Cậu nằm trên mặt đất bình tĩnh lại một hồi lâu rồi mới chậm rãi ngồi dậy, đầu tiên nhìn thoáng qua Liên Xuyên, ngoài khuôn mặt vô cảm, thì không nhìn ra được gì.

Rồi lại liếc mắt nhìn xung quanh, cậu đột nhiên giật bắn lên khỏi mặt đất.

“Thế này là thế nào!” Ninh Cốc khiếp sợ nhìn vào bức tường tia lửa điện lập loè thành một vòng tròn xung quanh.

“Không ra được.” Liên Xuyên nói.

Tầng trên của kho ngầm, không biết từ khi nào, đã hoàn toàn sụp thành một cái hố thật lớn, toàn bộ mặt đất đã biến mất.

Mà khe nứt tia lửa điện xuyên qua hai bên, vây tầng trên đã sụp của kho ngầm vào chính giữa.

Nơi duy nhất có thể nhìn xuyên ra bên ngoài, là một đường hầm hẹp dài được lưu lại giữa hai khe nứt, dẫn thẳng vào sâu trong Vịnh Lưỡi.

Dù là bọn họ muốn đi ra ngoài, hay là Lâm Phàm muốn mang theo người đi vào từ bên ngoài, đều chỉ có thể đi bằng khe nứt kia, hơn nữa còn cần phải vòng vào trong Vịnh Lưỡi, không biết phải đi vòng bao xa.

Nếu như điểm đầu của hai khe nứt tia lửa điện này nằm bên ngoài biên giới…

Ninh Cốc đột nhiên cảm thấy ớn lạnh rùng mình.

“Đi qua đó ra ngoài,” Liên Xuyên đứng lên, “Nhân lúc người bên dưới đều đang ngã xuống, rời khỏi kho ngầm trước đã.”

Bấy giờ Ninh Cốc mới lấy lại tinh thần, cậu sực nhớ tới những kẻ lữ hành phía dưới, và cả chú Điên, cùng với Đinh Tử vẫn chưa tìm được.

“Bọn họ đều chết rồi sao?” Giọng Ninh Cốc run lên.

“Không,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Trông giống như đã mất đi ý thức.”

“Còn có thể tỉnh lại không?” Ninh Cốc hỏi.

“Hẳn là có thể, cho nên phải đi nhanh,” Liên Xuyên đi theo rìa cái hố lớn của tầng trên kho ngầm về phía trước vài bước, bên trên hố là tia lửa điện đang không ngừng chớp lên, thi thoảng sẽ có một vài tia bắn xuống dưới hố, “Cẩn thận mấy tia lửa đó.”

“Ừ,” Ninh Cốc đi theo sau hắn, “Lưng tôi đau lắm, không biết bị làm sao.”

“Tôi rạch mấy nhát.” Liên Xuyên nói.

“Anh rạch tôi mấy nhát làm gì?” Ninh Cốc khiếp sợ hỏi.

“Cậu cứ giơ tay bất động,” Liên Xuyên nói, “Không chém cho cậu tỉnh, dân bản địa sẽ giẫm lên tôi.”

Ninh Cốc bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh trước đó.

Đám kẻ lữ hành như đã ngủ.

Chú Điên đột nhiên mở to mắt.

Dân bản địa nhào về phía bọn họ.

Mà ngay sau những cảnh tượng đó ập tới một lần nữa, là cảm giác phẫn nộ vô vọng này.

“Cậu có nhận ra mình…” Liên Xuyên quay đầu lại, còn chưa nói hết câu đã đột nhiên tóm lấy cánh tay trái cậu.

Ninh Cốc giật mình phát hiện, trên đầu ngón tay tay trái mình, có một vòng tròn màu vàng nửa trong suốt như được ngưng kết lại trong không khí, sau khi bị Liên Xuyên tóm lấy, lại bị đánh tan ra giữa không khí.

“Đây là cái gì?” Ninh Cốc nhìn hắn.

“Một trong những năng lực của cậu,” Liên Xuyên cũng nhìn chằm chằm vào cậu, “Tốt nhất là cậu nên khống chế được.”

“Sao trông hơi quen mắt?” Ninh Cốc lại cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình.

Đầu ngón tay đã khôi phục lại hình dạng mọi ngày, trên kẽ móng tay vẫn dính chút bụi đen, ảnh hưởng quá xấu tới hình tượng của visual…

“Tề Hàng.” Liên Xuyên nhắc nhở cậu một cái tên.

Ninh Cốc đột nhiên ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt được tạo thành từ vô số tia sáng vàng lơ lửng giữa không trung trong thung lũng lạc lối đung đưa trước mắt cậu,

“Sao lại thế được?” Cậu không nghĩ thông được.

“Chủ thành vẫn luôn hoài nghi cậu có quan hệ gì đó với Tề Hàng, cậu có thể sử dụng thiết bị tự hủy của ông ta,” Liên Xuyên nói, “Nhưng lại không tìm được liên hệ với Tề Hàng trong thông tin sinh vật của cậu.”

“Nhưng thứ này,” Ninh Cốc giơ ngón tay mình lên, quơ quơ, “Vẫn có liên hệ?”

“Chuyện này thì phải hỏi trưởng đoàn,” Liên Xuyên nói, “Người có thể làm cho ba người trưởng đoàn dốc toàn lực đối kháng với chủ thành cứu đi hai lần, tất nhiên sẽ có bí mật mà chỉ bọn họ mới biết.”

“Trưởng đoàn…” Ninh Cốc nhíu mày, nhưng chuyện xảy ra trước đó đã làm cậu hơi dao động, “còn sống sao?”

Xích sắt xuyên thấu qua xương bả vai đã hoàn toàn tước bỏ năng lực của trưởng đoàn và Lý Hướng.

Vật liệu mà bọn họ dùng để khống chế dân bản địa, dùng trên người mình, cũng thành công y như vậy.

“Kho ngầm được xây dựng rất tốt,” Lão Quỷ đứng phía sau bọn họ, kiềm chế và ảnh hưởng mà xích sắt mang đến cho gã đang từ từ khôi phục, tuy dây thanh quản bị phá hỏng làm cho giọng nói của gã vẫn khàn khàn vụn vỡ như cũ, nhưng đứt quãng cùng với thở dốc rõ ràng đã giảm bớt, “Nếu không phải mấy tầng kho ngầm đủ kiên cố, tia lửa điện không phá được, bọn họ cũng sẽ không đến mức chỉ còn đúng một con đường chui đầu vào rọ này…”

Trưởng đoàn liếc mắt nhìn về phía trước, nằm giữa hai khe nứt lớn đang phóng tia lửa điện, là một lối đi rộng chừng mười mét, phía trước là kho ngầm, phía sau là biên giới đen đặc không người sống sót.

Quỷ thành đang lún xuống.

Người duy nhất còn có thể mang đến hi vọng sống – Ninh Cốc – lại đang ở một nơi nào đó bên trong lối đi này, dùng phương thức không thể quay đầu, đi từng bước về phía bọn họ.

Đi tới tận cùng.

“Vừa nãy hai người đã nhìn thấy hết rồi đúng không?” Trong giọng nói của Lão Quỷ đột nhiên lại có thêm cảm khái, “Ánh sáng vàng, một chút, tôi chỉ thấy một chút… Kẻ lữ hành duy nhất có thể sử dụng năng lực nhìn thấy bằng mắt thường… Quá đẹp…”

“Lão Quỷ, giữ lại nó sẽ có tác dụng cho anh,” trưởng đoàn nói, “Kể cả tất cả mọi người đều ở lại đi nữa, chỉ cần có chiến đấu, thì sẽ cần đến nó.”

Lão Quỷ chậm rãi đi từ phía sau lưng, đi đến trước mặt bọn họ, xoay người lại: “Không cần chiến đấu, chỉ cần sinh tồn.”

“Chỉ cần chủ thành vẫn còn đó, vậy thì sẽ không có sinh tồn không cần tới chiến đấu.” Trưởng đoàn nói.

“Một khi sụp đổ toàn diện bắt đầu,” Lý Hướng nói, “Dù là đi hay ở, vẫn đều sẽ là một trận ác chiến.”

“Ở ngay tại đây!” Giọng nói khàn khàn của Lão Quỷ cao lên, gã vung cánh tay, “Dân bản địa là ai? Bọn họ đã sống sót như thế nào? Mấy người không rõ sao?”

“Giữ lại Ninh Cốc,” Lý Hướng nói, “Năng lực của nó có tác dụng với anh.”

“Tôi vẫn thắc mắc về chuyện này,” Lão Quỷ nói, “Kể từ ngày giấu mảnh vỡ của Tề Hàng vào trong thân thể nó, mấy người đã nghĩ kỹ sẽ nuôi dưỡng nó trở nên giống mấy người, vì một mục tiêu hư vô, từ bỏ cố hương, hi sinh đồng bạn…”

“Lão Quỷ,” Lý Hướng cắt ngang lời gã, “Nó không biết gì cả, nó đã sống 22 năm, chỉ là một kẻ lữ hành bình thường, nó thậm chí còn chưa từng điên cuồng không hề kiêng dè gì như những đồng bạn khác, chỉ một chút tò mò cũng bị kiềm chế.”

“Tôi không dám mạo hiểm nữa!” Lão Quỷ quát to, “Tôi không dám tin tưởng mấy người nữa! Không dám một chút nào nữa!”

Lý Hướng thở ra khe khẽ.

“Tôi sẽ không giết nó,” Lão Quỷ nói, “Tôi chỉ muốn lấy đi mảnh vỡ trước lúc năng lực của nó ổn định… Anh nói nó chỉ là một kẻ lữ hành bình thường đúng không? Giờ tôi sẽ trả lại cho các anh một kẻ lữ hành bình thường thực thụ.”

“Vậy thì chúng ta sẽ thật sự,” trưởng đoàn nhìn gã, “thật sự mãi mãi không còn quan hệ gì nữa.”

“Đã sớm là người lạ rồi, không phải sao?” Lão Quỷ xoay người, nhìn một mảng tia lửa điện đan xen phía trước, “Đến đây, để chúng ta nhìn xem kẻ lữ hành bình thường này, đối mặt với mọi chân tướng, sẽ lựa chọn như thế nào.”

“Có người.” Liên Xuyên dừng chân.

Ninh Cốc cũng dừng lại theo, liếc mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy tia lửa điện loe lóe đã gần che lấp phía trên đường hầm.

“Ở đâu? Phía trước à?” Cậu hỏi.

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

“Là trưởng đoàn và Lý Hướng?” Ninh Cốc vội vàng truy hỏi.

“Còn có một người nữa,” Liên Xuyên nói, “có vẻ là Lão Quỷ.”

“Bọn họ đã bắt được Lão Quỷ?” Giọng Ninh Cốc tức khắc cao lên.

“E là ngược lại,” Liên Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi đầu điều chỉnh trạng thái của mình, “Ninh Cốc.”

“Ừ.” Ninh Cốc nhìn hắn.

“Lão Quỷ nếu như đã có thể đồng thời chế phục cả trưởng đoàn và Lý Hướng, còn có thể khống chế bọn họ,” Liên Xuyên nói, “Trạng thái hiện giờ của tôi chắc chắn sẽ không đối phó được.”

“Có tôi này.” Ninh Cốc nói.

“Cược đâu thắng đó?” Liên Xuyên hỏi.

“Vừa rồi không phải đã để anh thắng rồi sao?” Ninh Cốc hơi đắc ý, nhưng rồi lại bổ sung một câu thật nhanh, “Nếu không được thì anh có thể rạch tôi thêm bốn nhát nữa.”

Liên Xuyên bật cười.

Ninh Cốc ngây người, vài giây sau mới đột nhiên ngồi xổm xuống, tay chống đất, nghiêng đầu tới nhìn lên mặt Liên Xuyên: “Tôi vừa nghe thấy anh cười đúng không.

“Lạ lắm à?” Liên Xuyên nói.

“Tôi lúc nào cũng nghĩ anh không có chức năng cười này cơ?” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào mặt hắn, “Anh cười thêm một lần nữa đi? Vừa nãy tôi không nhìn thấy.”

“Tốc độ công kích của dân bản địa rất nhanh, phán đoán đối với âm thanh cũng rất chính xác, có năng lực dung hợp,” Liên Xuyên không đáp lời cậu, trên mặt không chỉ không có nụ cười, mà còn khôi phục trở về khuôn mặt vô cảm, “Lão Quỷ sẽ có những đặc điểm đó, nhưng không rõ năng lực kẻ lữ hành của ông ta ra sao.”

“Ừ.” Ninh Cốc gật đầu, “Anh còn có lúc nói nhiều như vậy.”

“Trước kia tôi chưa bao giờ làm cộng sự với kẻ ngốc,” Liên Xuyên nói, “Không cần giải thích nhiều như vậy.”

Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào hắn một lúc: “Còn muốn dặn dò gì nữa không?”

“Từ nơi này, đến vị trí của bọn họ, là 400 mét,” Liên Xuyên nói, “Lão Quỷ nếu muốn công kích, chắc sẽ chỉ có khoảng cách hai trăm mét để cậu nhớ lại trước đó đã kích phát năng lực như thế nào.”

“Hiểu rồi.” Ninh Cốc trầm giọng xuống.

Những câu này của Liên Xuyên đã lập tức kéo cậu về hiện thực hơi bất an.

Cậu cần phải nghênh đón một trận khổ chiến có thể sẽ tới, dưới tình huống vẫn hoàn toàn không rõ năng lực của mình rốt cuộc là gì, rốt cuộc được kích phát như thế nào.

“Cậu phải không e dè,” Liên Xuyên đứng lên, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, “bất chấp mọi giá, sống sót.”

Hai bóng người mới vừa xuất hiện giữa một mảng tia lửa điện, Lão Quỷ đã giơ tay lên.

“Quay đầu lại —” trưởng đoàn hét lên giận dữ, “Ninh Cốc — quay đầu lại —”

Theo tiếng hô của trưởng đoàn, những miếng sắt đen dưới đất bị Lão Quỷ cuốn lên, bay lên trên không khung, quấn trong tia lửa điện, dùng tốc độ cực cao bắn về phía Ninh Cốc và Liên Xuyên.

Liên Xuyên nhảy lên, tay đột ngột vung cao, chùm ánh sáng xanh dệt ra một tấm lưới giữa không trung.

Những miếng sắt đen bị chắn bên ngoài ánh sáng xanh, vung vãi ra một đám mảnh vỡ trong sương đen.

Ninh Cốc giơ tay trái lên.

200 mét, cậu chưa bao giờ biết 200 mét là khoảng cách ngắn như vậy.

Ngắn tới nỗi não bộ trống rỗng.

Đến một hình ảnh cũng không thể miêu tả.

Đến một ý nghĩ cũng không thể lóe lên.

Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác, cậu đã nhìn thấy trưởng đoàn và Lý Hướng bị xích sắt xỏ xuyên qua người, đã nghe thấy tiếng hô khàn giọng của trưởng đoàn.

Lão Quỷ lại giơ tay lên một lần nữa.

Đợt miếng sắt đen quấn trong tia lửa điện thứ hai nhào về phía bọn họ.

Gần như che lấp bầu trời.

Liên Xuyên lại nhảy lên một lần nữa, nhưng ánh sáng xanh rõ ràng đã không thể nào ngăn chặn hoàn toàn đợt công kích này.

Ninh Cốc nhìn những mảnh vụn xuyên qua phạm vi vầng sáng xanh, tạo thành những tiếng vun vút.

“Chết đi.” Cậu cắn răng.

Mảnh vụn tới trước mắt, bay sượt qua mặt cậu, mang theo đau đớn làm người rùng mình.

Bóng Liên Xuyên lao tới trước mặt cậu.

Mảnh vụn biến mất.

Thân thể Liên Xuyên bị những mảnh vụn sắt đen xuyên thấu qua, va mạnh vào Ninh Cốc, như thể đã va mở cái chốt đau đớn.

Liên Xuyên?

Liên Cẩu!

Đi thôi, kẻ lữ hành Ninh Cốc.

Tôi sẽ không quay đầu lại.

Tôi có thể cược.

Cược đâu thắng đó.

Cậu phải không e dè, bất chấp mọi giá… sống sót.

Betelgeuse, thức tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.