Tất cả những mảnh sắt đen bị Liên Xuyên chặn lại đều bắn vào cơ thể hắn.
Chân trái hắn chậm rãi quỳ xuống mặt đất.
Đồng phục của đội dọn dẹp chỉ làm chậm lại tốc độ của những mảnh vụn, mà không thể chắn hết tất cả.
Còn Ninh Cốc đứng phía sau Liên Xuyên lại vẫn đang giơ tay bất động như cũ, cúi đầu, không hề liếc mắt về phía này một lần nào.
“Lão Quỷ!” Lý Hướng giật xích sắt, “Đủ rồi, bọn họ không thể nào phản kháng được.”
“Linh cẩu kia là ai?” Trong giọng nói khàn khàn của Lão Quỷ chứa đựng cả nghi ngờ, “Hắn vẫn chưa ngã xuống?”
“Hắn ta đã bị thương,” Lý Hướng nói, “Năng lực của Ninh Cốc cũng không kích phát.”
“Có gì đó…” Lão Quỷ chậm rãi giơ cánh tay lên, “kỳ lạ.”
“Lão Quỷ!” Trưởng đoàn lên tiếng, “Chúng ta có thể thương lượng.”
“Bọn họ đều không ngã xuống…” Lão Quỷ không biết đang nói với ai, vừa như với bản thân, lại cũng giống như là với trưởng đoàn và Lý Hướng.
“Ninh Cốc! Chạy đi ——” Lý Hướng gào lên, dùng hết sức lực muốn đánh thức một Ninh Cốc dường như đã rơi vào thế giới khác.
“Ninh Cốc!” Lão Quỷ đột nhiên giơ cao cánh tay lên đỉnh đầu, lần này đã không còn những mảnh vụn sắt đen bay lên nữa, mà là tia lửa điện.
Lão Quỷ trực tiếp lợi dụng tia lửa điện đang lấp lóe lên hai bên.
Vô số tia lửa điện như bị bẻ thành những đoạn ngắn được nhấc lên từ khe nứt hai bên, bạt ngàn bay về phía hai người đang đứng ở đầu kia đường hầm.
Vì động tác kéo giật, một vòng xích sắt trên vai trưởng đoàn sượt qua vết thương, lại không có cách nào tránh thoát được.
Trưởng đoàn trơ mắt nhìn cả một mảng tia lửa điện bay về phía trước.
Hai người đối diện sắp biến thành tro bụi trước mắt trưởng đoàn, ý thức tiêu tan giữa sương đen, thân thể biến mất giữa gió dữ, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Thật xin lỗi.
Thật xin lỗi, con trai.
Lúc tia lửa điện tới sát trước mặt, Liên Xuyên vẫn luôn bất động bỗng ngẩng đầu lên.
“Thu được.”
Giọng hắn không cao, mà lại vẫn có thể nghe rõ trong gió.
Cùng lúc nói ra hai chữ này, hắn nhảy lên giữa không trung, đối mặt với tia lửa điện lao thẳng vào đó.
Như thể bao bọc trong một tầng không khí không thể thẩm thấu, nhờ vào tốc độ đáng kinh ngạc, tia lửa điện còn chưa chạm tới thân thể hắn, đã bị dòng khí đẩy mạnh về phía sau, rồi bị cuốn vào dòng chảy tán loạn, nổ thành một mảng sáng rồi biến mất.
“Đó là…” Trong giọng nói của Lão Quỷ chứa đầy kinh ngạc, lúc gã trở tay lại phòng ngự, Liên Xuyên đã tới ngay trước mắt, nhìn rõ được cả vết nứt mảnh màu bạc trong đồng tử hắn, “Betelgeuse…”
Trong khoảnh khắc này, nhịp thở của trưởng đoàn đã tạm ngừng.
Liên Xuyên thật sự là Betelgeuse, trưởng đoàn không hoài nghi điểm này.
Nhưng Betelgeuse bị đánh thức ở quỷ thành, lại là chuyện mà trưởng đoàn làm thế nào cũng không ngờ tới.
Liên Xuyên không thể nghi ngờ chính là vũ khí mạnh nhất của chủ thành, mà Betelgeuse có thể được đánh thức ở hoàn cảnh bên ngoài phòng thí nghiệm, đã chứng minh rằng nguyên nhân khiến cho Liên Xuyên có thể trở thành thứ vũ khí mạnh nhất, chính là tinh thần lực mạnh tới nỗi không thể khống chế rồi lại có thể tự khống chế một cách hoàn hảo của hắn.
Mà khiến trưởng đoàn càng không thể nào tưởng tượng nổi hơn…
Là người có thể đánh thức Betelgeuse ở hoàn cảnh bên ngoài phòng thí nghiệm.
Lão Quỷ không có thời gian đưa ra bất cứ phản ứng gì.
Đối mặt với Betelgeuse, thời gian phản ứng chỉ có thể đến từ phán đoán sớm của bản thân.
Betelgeuse không có vũ khí.
Nhưng khi Liên Xuyên giơ tay chỉ về phía Lão Quỷ, một cái gai xương màu bạc lóe lên ánh sáng lạnh đột nhiên như thể xuyên thấu qua sườn khác của cánh tay, bất chợt đâm xuyên qua làn da, găm vào xương bả vai Lão Quỷ trước khi gã kịp phòng bị.
Lão Quỷ lảo đảo, bất thình lình giẫm chân xuống mặt đất.
Như thể có một thứ vô hình nào đó đang phá tan trói buộc từ dưới mặt đất, trên mặt đất quanh đó đã xuất hiện một đám lỗ.
Liên Xuyên đạp một chân lên ngực Lão Quỷ, lấy đà lao về phía trước nhảy ra khỏi vòng vây vô hình.
Chui ra từ bên trong lỗ hổng là những xúc tu vô hình, chỉ vào lúc bao bọc lấy thân thể Lão Quỷ mới có thể nổi lên một đám bong bóng nước li ti, trong khi chặn đứng tấn công còn có thể nhanh chóng chữa trị một phần vết thương.
Năng lực của Lão Quỷ có thể xếp vào hàng đầu trong những kẻ lữ hành, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều thể thí nghiệm của chủ thành
Trưởng đoàn nhìn Liên Xuyên nhanh chóng rơi xuống từ trên không trung, đầu gối thụi lên lớp bong bóng phòng ngự của Lão Quỷ, gai xương đâm xuyên qua đầu gối vạch một mạch xuống dưới, rạch thủng lớp phòng ngự của Lão Quỷ…
Tim như bị nắm chặt lại.
Lão Quỷ đã trở thành người lạ từ lâu, nhưng vẫn cứ là chiến hữu có thể giao lưng mình cho như trong ký ức, cũng đã từng là đồng bạn để dựa vào, từng cùng nhau sợ hãi, cùng nhau giãy giụa giữa cơn tuyệt vọng.
Mà kẻ địch của bọn họ, cơn ác mộng trong lòng mỗi một kẻ lữ hành, hiện giờ lại là người duy nhất có thể cứu Ninh Cốc khỏi tay Lão Quỷ.
Một trận chiến như vậy, trưởng đoàn không biết mình nên mong chờ kết cục ra sao.
Betelgeuse tấn công không để lại bất cứ sơ hở và lỗ hổng nào, cùng lúc rạch thủng lớp phòng ngự, một cái gai xương đâm xuyên qua khuỷu tay đã đâm qua xương bả vai một bên khác của Lão Quỷ.
Mà vào lúc đợt xúc tu vô hình thứ hai chui ra khỏi mặt đất, Betelgeuse cũng đã nhảy lên giữa không trung.
“Chạy đi,” Lý Hướng nói, “Chạy đi Lão Quỷ…”
Betelgeuse không có ý định giết chết Lão Quỷ, nếu muốn giết, ngay nhát đầu tiên đã có thể đâm thẳng vào tim, hiện giờ hắn ta chỉ đang dần dần tan rã năng lực tấn công của Lão Quỷ.
Lão Quỷ thở hổn hển, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Sau khi những tiếng kêu này qua đi, bốn phía lại bắt đầu nổi lên gió dữ.
Lão Quỷ đang kêu gọi dân bản địa, các bạn nhỏ của gã.
Vào lần thứ hai Liên Xuyên rạch lớp phòng ngự của gã, vô số dân bản địa đã lao qua tia lửa điện, trên làn da màu xám trắng phủ kín những vết thương đen.
Tất cả dân bản địa đều nhào về phía Lão Quỷ.
Liên Xuyên quét văng một đám dân bản địa, nhảy về phía sau, đáp xuống mặt đất.
Một dân bản địa bổ nhào lên người Lão Quỷ, tiếp đó là người thứ hai, người thứ ba…
Chẳng mấy chốc, Lão Quỷ đã bị dân bản địa bao bọc xung quanh, biến thành một quả cầu màu xám trắng to tướng.
Quả cầu này đè lên khe hở hẹp nhất cạnh đó, giữa một loạt những tiếng nổ vang từ tia lửa điện, lăn vào trong sương đen.
“Cậu nhìn thấy không? Ninh Cốc?”
Bốn phía đều là màu đen.
Không có gió, không có ánh sáng.
Cũng không có người.
Ninh Cốc đứng lẻ loi giữa bóng tối, cảm thụ duy nhất có thể cảm nhận được, chỉ là đau đớn.
Ngón tay cậu không ngừng run lên nhè nhẹ vì đau đớn.
Đây là giọng nói của Lão Quỷ.
“Cuối cùng cậu vẫn sẽ lựa chọn con đường giống như trưởng đoàn, chỉ là cậu hoàn hảo hơn so với kế hoạch của bọn họ…”
“Tôi không biết trưởng đoàn lựa chọn con đường như thế nào, tôi chỉ lựa chọn con đường sống sót.”
“Dùng phương thức như vậy để sống sót, là tất nhiên… Đi hỏi trưởng đoàn xem, trong cơ thể cậu có thứ gì… Tới lúc biết được chân tướng, cậu sẽ rõ, cậu đi con đường nào, đều đã được sắp đặt từ trước…”
“Tôi đi con đường bản thân tôi muốn đi.”
Lão Quỷ bật cười.
Nặng nề mà xa xôi giữa bóng tối vô tận.
Đầu ngón tay Ninh Cốc nổi lên một vòng gợn sóng trong suốt.
Tiếp đó lại là một vòng nữa.
Vầng sáng vàng phóng mạnh ra, nháy mắt đã choán đầy bốn phía.
Xích sắt xuyên qua vai trưởng đoàn và Lý Hướng trong nháy mắt này đã phát ra những tiếng leng keng khe khẽ, vỡ thành vài đoạn, rơi xuống đất.
“Ninh Cốc!” Lý Hướng ôm vai lao vài bước về phía trước.
Liên Xuyên đứng lên, chắn giữa bọn họ.
Nhìn nhau vài giây, Liên Xuyên lùi sang một bên, Lý Hướng lao tới trước mặt Ninh Cốc.
Tay trái đang giơ lên của Ninh Cốc giờ mới chậm rãi thả xuống dưới.
“Có bị thương không?” Lý Hướng hỏi.
“Trong thân thể cháu,” Ninh Cốc nhìn Lý Hướng, biểu cảm trên mặt có gì đó mờ mịt, tầm mắt cũng vô định, “có thứ gì?”
“Về khu công sự đã.” Trưởng đoàn đã đi tới.
Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào trưởng đoàn, rồi dời tầm mắt đi, bước nhanh tới trước mặt Liên Xuyên, nhìn chằm chằm vào những vết thương trên người hắn, cả lớn cả bé chừng vài vết thương màu đen, có thể nhìn thấy rõ bên dưới lớp đồng phục đã thủng lỗ chỗ.
“Không sao cả,” Liên Xuyên nói, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Được.” Ninh Cốc nói.
Xung quanh khe tia lửa điện bị Lão Quỷ và dân bản địa đằn vỡ thành hầm vẫn còn có thể ngửi thấy mùi cháy khét thoang thoảng, đó là mùi da của dân bản địa bị tia lửa điện đốt hóa thành tro bụi, vẫn chưa bị gió dữ thổi tan.
Ở một phương diện nào đó, dân bản địa thực sự thích hợp với không gian sinh tồn ác liệt này hơn tất cả mọi người, tia lửa điện mà kẻ lữ hành vừa chạm vào sẽ bị tan biến, bọn họ lại có thể phá vỡ được.
Trở về thông qua đường hầm này, chưa cần vòng đi quá xa, đã có thể trông thấy một mảng bình chiếu sáng lốm đốm giữa sương đen.
Là những kẻ lữ hành Lâm Phàm dẫn tới.
“Trưởng đoàn!”
“Là trưởng đoàn và Lý Hướng!”
Đội ngũ lập tức rối loạn, tất cả mọi người đều lao về phía trước.
Trưởng đoàn giơ tay lên: “Giữ vững cảnh giác, tất cả mọi người trở về khu công sự, đừng tụt lại phía sau!”
Cả đám kẻ lữ hành bùng nổ một tràng reo hò như đang đáp lại, đội ngũ lại nhanh chóng tập hợp, lao theo hướng bọn họ đến trước đó.
Giữa Lâm Phàm và trưởng đoàn không có bất cứ giao lưu nào, chỉ liếc mắt nhìn nhau, rồi từng người trở về.
Ninh Cốc cảm thấy đầu mình nặng trịch, như bị nhét vào trong lon sắt, không nghe rõ được âm thanh, nhìn thứ gì cũng nhập nhòe.
Không muốn nói chuyện, cũng không muốn suy nghĩ.
Lúc quay đầu sang liếc mắt nhìn Liên Xuyên, trạng thái này mới chậm rãi biến mất vì lo lắng.
“Anh có…” Cậu nhìn Liên Xuyên.
Vết thương trí mạng như vậy, coi như là Liên Xuyên, là Betelgeuse đã được thức tỉnh đi nữa, cũng không thể nào chịu đựng được một cách dễ dàng.
Cả mặt lẫn môi Liên Xuyên đều mất đi sắc máu, đây là biểu hiện mà đến ngay cả lúc có thiết bị hạn chế có thể trực tiếp ngủ thẳng tới chết, cũng chưa bao giờ xuất hiện cả.
“Tôi cõng anh.” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên nhìn cậu.
Vào lúc thế này, không cần để ý tới thể diện.
Ninh Cốc dự định nếu như Liên Xuyên từ chối thì cậu sẽ dạy dỗ hắn, ở quỷ thành, có thể học kẻ lữ hành rất nhiều điều, ví dụ như không cần biết xấu hổ.
Nhưng Liên Xuyên lại chẳng nói gì cả, chỉ dừng chân.
Cũng không biết thế này là muốn được cõng hay không muốn, Ninh Cốc thoáng chần chừ, rồi vẫn đi tới, khom khom lưng gập chân xuống.
Liên Xuyên đổ người xuống lưng cậu.
Nặng khủng khiếp!
Ninh Cốc làm thế nào cũng không ngờ tới người này có thể nặng như vậy.
Tuy đang không muốn nói chuyện, mà cậu vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Sao anh nặng thế?”
Liên Xuyên không nói gì, cánh tay rũ xuống khỏi vai cậu, có vẻ như đã hôn mê bất tỉnh.
Ninh Cốc chỉ đành cắn răng cõng hắn lên.
Quãng đường này hơi dài, vì không muốn dẫn dân bản địa tới, mọi người đều giữ im lặng, lặng lẽ đi từ sương mù dày đặc trong Vịnh Lưỡi ra.
Ninh Cốc nhìn những vết nứt và tia lửa điện không ngừng bắn lên khắp nơi, trong lòng là buồn bực không nói nên lời.
Mà khi nhìn thấy khe nứt kéo dài từ Vịnh Lưỡi mãi tới tận bãi tha ma kim loại, lại càng cảm thấy bồn chồn thật sâu.
Có lẽ mọi người đều đã từng lo lắng vì một ngày không biết sẽ đến vào lúc nào này, không nhiều thì ít. Sự điên cuồng phó mặc của kẻ lữ hành, hẳn chính là được xây dựng trên nỗi bất an “không biết ngày nào sẽ biến mất”.
Chỉ có bản thân mình.
Sống trong sương mù hơn hai mươi năm.
Mọi tò mò đều không có được đáp án.
Mà khi mọi sự bị vạch trần, lại là không kịp trở tay, không có đường lui như vậy.
Ninh Cốc không trở về khu công sự, mà cõng Liên Xuyên đi thẳng về nhà chú Điên.
Lý Hướng muốn đi theo sau nói gì đó, nhưng lại bị trưởng đoàn ngăn cản.
“Nó sẽ tới tìm tôi.” Trưởng đoàn nói.
Lý Hướng không nói gì.
“Hai anh đi đến sở điều trị xử lý qua vết thương đi,” Lâm Phàm đi tới, “Vết thương này sẽ không tự lành được.”
“Lúc tới anh có gặp Lão Quỷ không?” Trưởng đoàn nhìn gã.
“Không.” Lâm Phàm nói, “Tôi cho rằng anh ta đã chết.”
“Vốn sẽ chết,” trưởng đoàn nói, “Nhưng Betelgeuse đã tha cho anh ta.”
“Betelgeuse?” Lâm Phàm ngỡ ngàng nhìn trưởng đoàn, rồi lại nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng Ninh Cốc rời đi, “Sao có thể thế được? Tinh thần lực của Liên Xuyên có mạnh hơn đi nữa…”
“Là Ninh Cốc đánh thức Betelgeuse.” Trưởng đoàn nói xong thì lập tức đi về phía trước.
Sở điều trị rất yên tĩnh, bởi vì không gặp phải dân bản địa, cho nên cũng không có ai bị thương.
Trưởng đoàn ngồi xuống ghế: “Anh có nói với Ninh Cốc gì không?”
“Ví dụ như?” Lâm Phàm không phủ nhận ngay.
“Ví dụ như trong thân thể nó có thứ gì đó.” Lý Hướng nói.
“Không,” Lâm Phàm lấy thuốc ra, “Chuyện này hẳn phải để anh nói.”
“Nó đã biết rồi.” Trưởng đoàn nói.
Tay Lâm Phàm khựng lại giữa không trung, rồi đổ thuốc xuống vai trưởng đoàn: “Nó đã gặp Lão Quỷ rồi, không phải sao.”
“Khi đó Lão Quỷ không có cơ hội nói cho nó,” trưởng đoàn nói, “Nếu đã nói, nó sẽ không đến tình huống như vừa rồi mới bỗng nhiên hỏi.”
“Vừa nãy nó và Lão Quỷ có giao lưu gì không?” Lâm Phàm lại hỏi.
“Không có.” Trưởng đoàn nói.
Liên Xuyên không ngất xỉu, chỉ là thoạt nhìn có vẻ hết sức mệt mỏi, nằm dựa vào ghế.
“Tôi có câu này muốn hỏi anh,” Ninh Cốc nhìn hắn, “Giờ anh nói được chưa?”
“Hỏi đi.” Liên Xuyên nói.
“Mới vừa nãy có phải Betelgeuse thức tỉnh không?” Ninh Cốc muốn xác nhận.
“Đúng,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Tôi cứ nghĩ là cậu biết.”
“Tôi không nhìn thấy gì cả,” Ninh Cốc ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, “Cả quá trình tôi đều ở giữa bóng tối, nhưng có vẻ không phải là ký ức hay ý thức của anh.”
“Cậu phán đoán ra được bằng cách nào?” Liên Xuyên nghiêng mặt qua.
“Lão Quỷ nói chuyện với tôi,” Ninh Cốc nói, “Ông ta đã không nói gì, đúng không?”
“Ừ,” Liên Xuyên nhắm mắt lại, “Năng lực của cậu hơi nằm ngoài dự đoán của tôi.”
“Tôi không muốn năng lực như vậy,” Ninh Cốc ngồi xuống mặt đất, dựa vào chân bàn phía sau, “rất đau.”
“Lão Quỷ nói gì với cậu?” Liên Xuyên hỏi.
“Ông ta bảo tôi hỏi trưởng đoàn, trong thân thể tôi có thứ gì.” Ninh Cốc nhìn hắn, “Trong thân thể tôi có gì?”
Liên Xuyên không nói gì.
“Giờ anh tự chăm sóc mình được chứ?” Ninh Cốc đứng lên, “Tôi muốn đi gặp trưởng đoàn.”
“Tôi không sao.” Liên Xuyên nói.
“Lúc trở về tôi sẽ mang cho anh ít thuốc,” Ninh Cốc lục lọi trong rương của chú Điên, tìm được vài cái áo cái quần mặc vào, “đồ ăn nữa.”
“Ừ.” Liên Xuyên đáp.
Ninh Cốc không nán lại nữa, đóng sầm cửa đi ra khỏi căn nhà của chú Điên.
Trưởng đoàn và Lý Hướng bị thương không nhẹ, vết thương mà sợi xích sắt có thể khống chế hai bọn họ gây ra không phải là vết thương chỉ cần nằm nghỉ ngơi trong phòng hay dùng năng lực của kẻ lữ hành là có thể khôi phục được.
Ninh Cốc đi thẳng tới sở điều trị.
Đẩy cửa ra nhìn thấy ba người trong phòng, cậu lại đột nhiên có cảm giác muốn bật khóc.
“Đóng cửa lại.” Lâm Phàm nói.
Ninh Cốc đóng cửa lại, đi tới chính giữa phòng.
Trưởng đoàn và Lý Hướng đều cởi trần, vết thương màu đen xuyên thủng qua vai trông mà rùng mình, nước thuốc màu xanh tím như đang sinh ra phản ứng, không ngừng nổi lên những bọt bong bóng nho nhỏ trên miệng vết thương.
“Trong cơ thể cháu có thứ gì?” Ninh Cốc hỏi.
“Mảnh vỡ của Tề Hàng.” Trưởng đoàn nói.
Câu này vừa được nói ra, trong phòng đã không còn âm thanh nào khác, Lâm Phàm và Lý Hướng đều không nói gì nữa.
Một bí mật bị chôn vùi bao nhiêu năm, dẫu rằng bọn họ đều biết, mà lúc bị nói ra trần trụi như vậy, bất an không rõ mang đến vẫn sẽ mới mẻ như cũ.
“Ở đâu?” Giọng Ninh Cốc đã khàn đặc, ân ẩn run rẩy.
“Trên gáy cháu có một vết thương nhỏ đúng không.” Trưởng đoàn nói khẽ.
“…Đúng,” Ninh Cốc chậm rãi giơ tay lên, ngón tay chạm lên gáy mình, người run lẩy bẩy, “Chú nói với cháu, đây là cháu bị sứt lúc còn nhỏ… chú nói là cháu bị ngã xuống đất rồi bị thương…”
“Chúng ta không có chỗ nào tốt hơn để gửi mảnh vỡ này vào,” trưởng đoàn đứng lên, đi đến trước mặt Ninh Cốc, “Chú…”
“Đừng lại gần cháu.” Ninh Cốc nhìn trưởng đoàn.
“Chúng ta cũng không muốn thương tổn cháu,” Lý Hướng nói hơi khó khăn, “Ninh Cốc, lúc đó thật sự không còn biện pháp nào khác.”
“Vì sao lại là cháu?” Ninh Cốc hỏi, “Vì sao lại lựa chọn cháu?”
Trưởng đoàn và Lý Hướng đều giữ im lặng.
“Cháu là ai?” Ninh Cốc hỏi, “Cha mẹ cháu là ai? Bọn họ đang ở đâu? Mọi người bảo vệ cháu hai mươi hai năm, hay là bảo vệ mảnh vỡ của Tề Hàng hai mươi hai năm?”
“Cháu là ai?” Ninh Cốc nhìn ba người trong phòng, “Ai có thể nói cho cháu biết?”
Artist: 梨三花哟 (https://weibo.com/u/5683513567)