Đào Tử An nháy mắt hơi chấn động, quả nhiên là cảnh còn người mất a!
Hiện giờ nam nhân ở trước mắt cô nói những lời này cư nhiên đã thay đổi, Đào Tử An khẽ cụp mi mắt, làm cho người khác không nhìn ra được đau
thương của cô lúc này.
“Đàm Song Niên, anh lên lầu trước đi! Em thấy. . . . . Nếp
tổng giám đốc đến đây, có lẽ là tới tìm em, em nghĩ Nếp tổng hẳn là có
chuyện muốn nói”.
“Nếp tổng giám đốc?” Đàm Song Niên quay đầu nhìn thoáng qua
Nếp Hề Viễn, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tỏ ý khinh miệt, lập tức quay
người vỗ vỗ vào đầu Đào Tử An, “Được, cô bé của anh nói gì anh cũng
nghe; nhưng mà, sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn, anh cho hai người tối đa là năm phút để nói chuyện”. Đàm Song Niên cố ý cất cao giọng
khiến Nếp Hề Viễn cũng có thể nghe thấy, Đàm Song Niên hướng đến Đào Tử
An xấu xa nhếch nhếch khoé miệng, ý muốn cô cùng phối hợp với anh.
Đào Tử An bất đắc dĩ gật đầu, “Được, đúng năm phút sau em
lập tức lên lầu, anh lên trước giúp em chuẩn bị đồ ăn đi! Em sắp đói
chết rồi”.
“Tuân mệnh, chủ nhân!”. Đàm Song Niên cũng không tiếp tục ở
lại dây dưa, anh nhấc túi rau củ hướng phía cầu thang đi lên.
Kỳ thật Đàm Song Niên có thể nói chính là một nam nhân thập
toàn thập mĩ, không chỉ có dung mạo khí suất hơn người, hơn nữa lại một
thân văn chương tài giỏi (?), tuỳ tiện buông mị nhãn cũng có thể khiến
bất kì nữ nhân nào rơi vào tay giặc; tuy rằng thoạt nhìn bộ dạng có chút không đứng đắn, nhưng đối với bằng hữu lại hết mình giúp đỡ.
Thế nhưng Đào Tử An đối với mị lực của Đàm Song Niên lại
miễn dịch, đừng nói có chút rung động, cô hoàn toàn coi anh như anh chị
em trong gia đình, không những thế còn tỏ ra mình giống như tỷ tỷ!
Nhắc tới điểm ấy, Đàm Song Niên cảm thấy thật thất bại,.anh
không chỉ một hai lần cố ý lấy lòng Đào Tử An, ai ngờ cô không những
hoàn toàn không tiếp nhận, còn thẳng thắn cự tuyệt anh không chút lưu
luyến.
Đàm Song Niên cũng là người hào hoa, cũng đã tung hoành tình trường bấy lâu, hiện giờ thật vất vả mới ra quyết tâm ở vạn bụi hoa
chung thuỷ một đoá, nhưng là đoá hoa dại nhỏ này lại cố tình đối với anh không chút để tâm.
Đào Tử An đã từng nói với Đàm Song Niên: “ Chúng ta làm bằng
hữu, tỷ muội, bạn thân, chỉ trừ làm tình nhân, như vậy em đã thấy thực
hạnh phúc”.
Có thể khiến người mình yêu nói ra từ “Hạnh phúc”, đối với
Đàm Song Niên mà nói, còn có cái gì quan trọng hơn? Bởi vây, anh đành
mang tình yêu của chính mình chôn sâu xuống đáy lòng, nguyện ở bên cạnh
bảo hộ cho Đào Tử An, anh nghĩ chỉ cần có tâm, sớm muộn gì cũng khiến
Đào Tử An cảm động, nhưng cho đến hôm nay xem ra anh đã sai lầm rồi.
Nếp Hề Viễn chính là một kình địch mà anh tuyệt đối không thể xem thường.
Đàm Song Niên trong lòng cảm thấy bất an, Đào Tử An và Nếp Hề Viễn lúc này đang ở hai phía đối diện, hai người chỉ cách nhau vài bước khoảng cách.
Thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua, hai người vẫn
không ai nói lời nào, cuối cùng vẫn là Đào Tử An thay đổi tư thế, dựa
người vào chân cầu thang, lên tiếng trước, “Nếp tổng giám đốc, tôi. . . . . Bạn trai tôi chỉ cho tôi thời gian năm phút, hiện tại đã hết hai phần ba thời gian, cho nên hiện tại anh chỉ còn lại hai phút để nói chuyện,
nếu anh muốn ở đây cùng tôi đấu mắt, tôi cũng vui lòng cùng anh tiêu hao hai phút còn lại”.
Đào Tử An vừa dứt lời, Nếp Hề Viễn bỗng thấy đầu óc nóng dần lên, lập tức thốt ra: “Trở lại bên cạnh tôi”.
Đào Tử An nháy mắt run lên, nghe được trong lời nói của Nếp Hề Viễn cảm thấy vừa sợ vừa giận.
Trước tiên, cô thấy kinh ngạc khi nghe khẩu khí mang theo bá
đạo từ Nếp Hề Viễn; anh ta hiện giờ lấy tư cách gì lại đến yêu cầu cô
trở lại bên cạnh anh?
Đào Tử An khoé miệng bật ra một tiếng cười lạnh, cả người tức giận đến phát run, “Nếp tổng giám đốc, tôi và anh đã không còn quan hệ, vẫn là anh nên lập tức rời khỏi đây đi”.
Cô vừa xoay người muốn đi, Nếp Hề Viễn vội vàng bước vượt lên phía trước, giữ chặt cánh tay Đào Tử An, ngữ khí dịu đi rất nhiều:
“Thực xin lỗi, tha thứ cho tôi vì đã thất lễ! Đào tiểu thư, kỳ thật ý
của tôi là. . . . . thỉnh cô trở lại làm việc tại khách sạn Kim Lợi”.
Đào Tử An đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay
mình, rồi ngước lên nhìn khuôn mặt Nếp Hề Viễn, cảm giác được sức nóng
từ bàn tay kia đang nhẹ nhàng đụng chạm khiến toàn thân Đào Tử Hạ nháy
mắt giống như sắp bốc hoả, chính là ngữ khí của cô vẫn lạnh băng như cũ: “Khách sạn Kim Lợi thiếu tôi cũng không phá sản được, nếu như vậy tôi
nghĩ tôi không có lý do gì để trở về”.
“Cô có! Theo tôi điều tra, Đào tiểu thư đã từng tốt nghiệp
đại học phía Tây nước Mĩ về chuyên ngành quản lý khách sạn, mà khách sạn của chúng tôi có thể phát triển mạnh được chính là cần những nhân tài
như cô”.
Trái một câu “Đào tiểu thư”, phải một câu “Đào tiểu thư” khiến Đào Tử An cảm thấy thực khó chịu, cô bèn gạt tay Nếp Hề Viễn ra, “Nếp
Hề Viễn, anh việc gì phải giả mù sa mưa* ( giả vờ không hiểu??)
nói điều tra tôi, tôi đã tốt nghiệp như thế nào anh còn cần phải điều
tra sao? Hay anh cũng đã điều tra tôi về ba năm nay rồi đúng không? Nhìn thấy tôi phải sống khó khăn như vậy khiến anh thực hài lòng? Ba năm nay tôi chạy tới chạy lui rốt cuộc vẫn cùng Nếp gia thoát không khỏi quan
hệ, cuối cùng lại đi làm nhân viên có chức vụ thấp hèn nhất ở khách sạn
của Nếp gia các người, có phải đã làm anh thấy vui vẻ hay không ? Hiện
tại anh đã thành công khi đến nhục mạ tôi, giờ có phải là lúc anh nên
rời đi? Còn nữa, thỉnh thu hồi thái độ làm như không biết chuyện gì của
anh đi, tôi vừa nghe đã thấy muốn nôn!”.
Đào Tử An mang tất cả uỷ khuất trong lòng từ xưa đến nay hết
thảy đều nói ra, bỗng nhiên cảm thấy thực thoải mái, quả nhiên, mắng
chửi người cũng là một phương pháp giải toả hiệu quả!
Nếp Hề Viễn nhướn mày, tuy rằng anh đã sớm đoán được bọn họ
không chỉ đơn giản là có quen biết, hơn nữa còn từng phát sinh sự tình,
hiện tại xem ra, sự tình này vượt xa những gì anh tưởng tượng, Nếp Hề
Viễn thở dài rồi nói: “Đào tiểu thư. . . . . tôi thực sự là không nhớ rõ cô, tôi vì cảm thấy nghi hoặc, khoảng thời gian trước, trong điều tra
về chúng ta, trừ bỏ bảy năm cùng theo học tại Đại học phía Tây, tôi cũng không hề phát hiện chúng ta có hay không từng gặp mặt; tôi không biết
thực ra trí nhớ của tôi đã mất đi những chuyện gì đã từng xảy ra, tôi
điều tra được sau khi Đào tiểu thư tốt nghiệp, có ở lại Mĩ một thời gian mới rời đi; nói đến cũng thật khéo, thời điểm cô rời đi, lại đúng lúc
tôi xảy ra tai nạn xe cộ. . .”
“Tai nạn xe cộ?” Mới nghe đến đó, Đào Tử An gần như đã muốn hét lên.
“Đúng, nhưng là tai nạn xe cộ cũng không nghiêm trọng lắm, tôi chỉ bị hôn mê ba ngày, trên người cũng không bị gãy xương”. Nếp Hề Viễn cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt Đào Tử An, “Tôi cũng hoài nghi sau lần tai nạn đó, trí nhớ của tôi có bị ảnh hưởng hay không . Nhưng là khi
tôi gọi điện thoại cho bác sĩ chữa trị, ông ta khẳng định cơ thể tôi
hoàn toàn bình thưởng; tôi cũng cảm thấy chuyện đó là ngoài ý muốn, dù
sao trừ bỏ kí ức về Đào tiểu thư, toàn bộ trí nhớ của tôi vẫn tồn tại,
tôi thậm chí còn có thể hồi tưởng về chuyện tình cảm trước đây, cho nên, Đào tiểu thư, cho dù cô đối với tôi có bao nhiêu hiểu lầm, tôi đều
không thể giải thích, nhưng bù lại, nếu không ngại cô có thể nói cho tôi biết, chúng ta trước kia đã phát sinh ra hiểu lầm như thế nào?”.
“Không có hiểu lầm!”. Đào Tử An thét chói tai; cô rất nhanh
phủ định lại lời nói của Nếp Hề Viễn , trong lòng nghi hoặc càng sâu.
“Chúng ta trong lúc đó không có hiểu lầm. . . . .” Thì ra là
do Nếp Hề Viễn ngày đó đã xảy ra tai nạn xe cộ! Đó chẳng phải chính là
lời giải thích, Nếp Hề Viễn ngày đó đã tới sân bay, kết quả lại xảy ra
tai nạn? Nếu sự việc là như vậy, ba năm nay mọi oán hận cùng bao rối rắm trong lòng cô tất cả là vì cái gì? Nghĩ tới cũng thực buồn cười, cô vẫn tự đưa ra mọi lý do cho anh, thế nhưng tuyệt không nghĩ đến anh cư
nhiên gặp tai nạn đổ máu.
Nếp Hề Viễn mất đi trí nhớ. . . . . . Nhưng chính là, vì lý
do gì Nếp Hề Viễn chuyện gì cũng nhớ rõ, nhưng lại không hề nhớ đến sự
tồn tại của cô? Phải chăng cô đối với anhhoàn toàn không quan trọng, có thể cứ thế mà bỏ đi?
Nhìn biểu tình trên mặt Đào Tử An phức tạp, Nếp Hề Viễn trong lòng bất an, anh không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì, hay cô không hề
tin tưởng lời nói của anh? Nhưng là, dưới đáy lòng có một thanh âm đang
điên cuồng gào thét với chính mình, cho dù dùng phương pháp nào, phải
mang bằng được Đào Tử An trở lại bên người.
Vì thế, anh tiếp tục nói: “Đào tiểu thư, nếu cô đã nói lúc
trước chúng ta không có hiểu lầm, tôi muốn thay mặt Nguỵ quản lý nói một tiếng xin lỗi vì đã hiểu lầm cô, tôi rất hy vọng cô quay lại khách sạn
Kim Lợi làm việc, chúng tôi rất cần nhân tài như cô”.
“Tôi nghĩ. . . . .tôi cũng không thích hợp làm việc nấu nướng phục vụ”. Đào Tử An vẫn như cũ bất vi sở động, “Năm phút cũng đã trôi
qua rồi, Nếp tổng giám đốc, tôi nghĩ đã đến lúc tôi cần phải trở về!”.
Nói xong, cô xoay người, phía sau lại tiếp tục truyền đến
thanh âm giữ lại, “Đào tiểu thư, nếu lúc đó chúng ta không có hiểu lầm,
công việc mới ở khách sạn của cô sẽ là phụ trách phát triển khách sạn,
nếu chúng ta lúc đó có hiểu lầm, cô cũng có thể nhân cơ hội này nhắc lại những kí ức trước đây, đem chuyện quá khứ đã làm cô thiệt thòi tất cả
đòi lại đi, tôi nhất định không một lời oán hận, chỉ hy vọng cô có thể
cho tôi thêm một cơ hội. . . . .”