Bước chân của Đào Tử An càng lúc càng nhanh, thẳng cho đến lối rẽ trên
cầu thang, thanh âm phía sau đã dần dứt hẳn, cô liền ôm lấy ngực, dựa
vào vách tường, tâm tình thật lâu vẫn không thể hồi phục”.
Cô thật sự cảm thấy khẩn trương cùng khiếp sợ, thì ra sự ly
biệt trước đây tất cả đều là hiểu lầm, là do Nếp Hề Viễn gặp tai nạn xe
cộ mất đi trí nhớ; Đào Tử An cho tới bây giờ đều cảm thấy cuộc sống của
mình giống như một vở kịch, lên bốn tuổi cha mẹ qua đời, đến lúc gặp
được Bạch mã hoàng tử là Nếp Hề Viễn, cuối cùng sau này gặp lại, mọi
hiểu lầm trước kia cư nhiên lại do mất trí nhớ.
Rốt cuộc ông trời còn muốn trêu cợt cô đến bao giờ nữa đây?
Có ai đến nói cho cô, bảo cô rốt cuộc nên làm như thế nào? Cứ như vậy
tin vào lời nói của Nếp Hề Viễn mà tha thứ cho anh ta? Hay là nếu hai
người đã ly hôn, lại mất đi trí nhớ về cô, bọn họ nên đường ai nấy đi,
từ nay về sau không còn liên quan?
Không khó lựa chọn trong tình huống hiện tại (?), ngay cả lúc
trước lựa chọn có hay không đáp ứng yêu cầu của cha Nếp Hề Viễn, Đào Tử
An liền vẫn nghĩ sẽ cùng Nếp Hề Viễn cao chạy xa bay; sự lựa chọn vẫn
thường chỉ trong nháy mắt.
Cô không thể phủ nhận chính mình vẫn còn rất yêu Nếp Hề Viễn,
vừa mới nghe anh xảy ra tai nạn giao thông, ngay lập tức giật mình cùng
đau lòng. . . . Hai cảm giác song song khiến cô cảm thấy mọi ký ức trước kia giống như mới vừa xảy ra, e rằng chỉ cần Nếp Hề Viễn dang tay, cô
sẽ lập tức sẽ mềm lòng.
Đào Tử An một mực cố gắng trấn định, cô tự nói với chính mình
phải thật kiên cường, không thể lộ ra trước mặt Nếp Hề Viễn dù chỉ là
một tia tình cảm say đắm, bằng không cô chính là khinh thường chính
mình; nghĩ, nghĩ, cô ủ rũ hướng về phía lầu ba, còn chưa gõ cửa,Đàm Song Niên đã mở cửa. Đào Tử An sửng sốt, bàn tay vẫn còn đang đặt trên
chuông cửa.
*************
“Uy?” Đào Tử An ngạc nhiên nhấc máy, trên màn hình là một dãy số xa lạ, “Xin chào, tôi là Đào Tử An, xin hỏi ai vậy?”.
“Xin chào, Đào tiểu thư” Bên kia đầu dây vang lên một thanh âm
xa lạ, khô khan, phảng phất giọng nói không có chút sinh khí: “Tôi là
trợ lý tổng giám đốc khách sạn Kim Lợi, Lí Kì”.
“Vâng. . . . .” Trong lúc nhất thời ĐàoTử An không kịp phản ứng: “Xin hỏi anh gọi là có việc gì?”
Nàng nghĩ nghĩ, khách sạn lớn Kim Lợi khi nào thì có thêm chức vị “trợ lý Tổng giám đốc “ này ?
“Tôi đại diện cho công ty gọi điện thoại thông báo cho cô, cô
còn chưa xin phép cấp trên đã tự ý nghỉ qua mười lăm ngày không đi làm,
cũng không đệ đơn xin từ chức, căn cứ vào hợp đồng cô đã ký với khách
sạn chúng tôi, cô cần đến gặp quản lý khách sạn giải thích toàn bộ, cũng bổ sung lượng công việc trong khi nghỉ; nếu không đúng hạn trở lại làm
việc, chúng tôi đành phải căn cứ quy định của pháp luật, tiến hành khởi
tố cô, bởi vì trong bản hợp đồng mà cô đã kí kết với chúng tôi là năm
năm. . . . . .”
Đào Tử An đầu “ong” lên một chút liền tỉnh ngộ, hơn nữa cũng
hiểu được người vừa gọi điện thoại chính là do ai ra lệnh.
Cô nghiến răng nghiến lợi mà mắng, Nếp Hề Viễn, con hồ ly
giảo hoạt! Vì muốn làm cho tôi trở lại bên cạnh anh, cư nhiên lại sử
dụng chiêu này! Thế nhưng còn dám ở trước mặt cô nói mình mất trí nhớ!
Hết thảy đều là gạt người! Chết tiệt, vậy mà cô còn tin lời nói dối của
con hồ ly tên Nếp Hề Viễn này! (Ôi, hồ ly *chết cười*) Hay cho
anh, Nếp Hề Viễn, không phải anh đã mất trí nhớ hay sao? Nếu đã như vậy, cô cũng nên tương kế tựu kế, trở lại bên cạnh Nếp Hề Viễn như anh ta
mong muốn, đem mọi uỷ khuất trong quá khứ hết thảy đều đòi lại! Hừ!
Đào Tử An thở phì phì, nắm thật chặt di động trong tay,
nghiến răng nghiến lợi rốt cục phun ra vài câu: “Tôi, sáng ngày mai,
liền, quay về, khách sạn, giải thích”.
Tiếp sau đó “Ba” một tiếng ngắt máy di động, Lí Kì đang cầm
điện thoại sửng sốt một lát, anh có chút dở khóc dở cười.
Mới vừa rồi, Lí Kì nhận được điện thoại của Nếp Hề Viễn, chỉ
thị cho anh gọi cho nữ nhân viên đã nhìn lén Nếp Hề Viễn tắm rửa hôm đó, tìm cách khiến cho cô quay lại làm việc.
Như vậy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cho dù Lí Kì cũng không phải một
người có lòng hiếu kỳ, tò mò, nhưng hiện tại vẫn nhận ra trong chuyện
này có một tia bất thường.
Lí Kì thở dài, hy vọng là anh đã đa tâm, Nếp Hề Viễn hẳn không phải một người đứng núi này trông núi nọ đi? Bằng không anh như thế nào lại làm việc cùng người đó?
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa hừng đông, Đào Tử An đã
rời giường rửa mặt, đem toàn bộ quần áo trong tủ mang ra mặc thử, nhưng
chính là có thử đi thử lại, cũng chỉ có mấy bộ kia, căn bản hoàn toàn
không có cơ hội đắc tuyển.
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ lựa chọn bộ trang phục màu trắng khá
bảo thủ, trang điểm nhẹ nhàng, vừa lòng nhìn vào gương, tự cổ vũ cho
chính mình.
Cố lên nào, Đào Tử An! Trải qua cả đêm lo lắng, ngày hôm nay
tâm tình của cô thật tốt, cô trước kia nghĩ sẽ không nhìn lại Nếp Hề
Viễn bởi cô hận hắn ta đã ruồng bỏ cô! Rốt cuộc, hận vẫn cứ hận, nhưng
chỉ mình cô biết, mình vẫn còn rất yêu Nếp Hề Viễn, điểm này cô không
phủ nhận, cũng không cách nào thay đổi.
Nếu hiện tại Nếp Hề Viễn xuất hiện trước mắt cô, còn tỏ ý muốn
cô trở lại bên cạnh hắn, vậy lý do gì cô phải từ chối? Dù sao cha Nếp Hề Viễn cũng không ở Đài Bắc, như vậy cũng không thể ngăn cô đối với Nếp
Hề Viễn. . . . . hắc hắc, hạ độc thủ.
Đào Tử An tự nhận chính mình chẳng phải người có tấm lòng thiện lương, có cừu oán tất sẽ báo, không thể làm một nữ nhân yếu đuối, hậu
thuẫn lớn nhất của cô chính là lòng kiên cường.
Cô suy nghĩ cả đêm nên dùng cách gì đối phó Nếp Hề Viễn, kết
luận chính là, cô phải ăn miếng trả miếng! Quá khứ, Nếp Hề Viễn đã vô
tình mà ruồng bỏ cô,như vậy hiện tại cô muốn nghĩ biện pháp khiến Nếp Hề Viễn yêu thương cô, dụ dỗ anh ta lên giường, sau đó lại hung hăng vứt
bỏ anh ta giống như năm đó!
Đào Tử An bất giác thở dài, kỳ thật chính cô cũng phải thừa
nhận dùng phương pháp này quá ngây thơ, chính là cái đầu của cô vốn đã
không linh hoạt, sáng suốt, một khi gặp tên Nếp Hề Viễn hỗn đản kia lại
càng thêm mơ hồ; đây chính là biện pháp duy nhất mà cô suy nghĩ cả đêm
để có thể trở lại bên cạnh anh ta, hung hăng giáo huấn anh ta một trận,
quả thật trừ bỏ kế này, cô thật sự không nghĩ ra thủ đoạn nào khác để
trả thù”
Dù sao, tâm ý Đào Tử An đã quyết, cho dù Nếp Hề Viễn mất trí
nhớ là thật hay giả vờ, cô cũng không tin, một nam nhân đối với việc cô
tự nguyện ngả vào lòng mình mà vẫn không loạn, trừ phi là Liễu Hạ Huệ. . . . .
Trong lúc bị người ta so sánh với “Liễu Hạ Huệ”, Nếp Hề Viễn
ngồi trong văn phòng đột nhiên hắt xì một cái, Nếp Hề Viễn ngẩng đầu
hướng Lí Kì , ý bảo anh ta tiếp tục công tác báo cáo .
“Kết quả báo cáo quý này từ phòng tài vụ tôi đã xem xong, số
lượng khách coi như ổn định, nhưng là chúng ta vẫn cần thu hút nhiều
khách hàng mới, doanh thu quý này so với năm trước có tăng lên, nhưng là vẫn không đáng kể. . . . .”
“Từ từ” Nếp Hề Viễn cắt ngang lời nói của Lí Kì, như là nghĩ đến vấn đề gì đó, anh quay đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Ngày hôm
qua phân phó anh gọi điện thoại cho Đào tiểu thư, anh đã gọi?”
Không nghĩ tới Nếp Hề Viễn đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Lí Kì
ngẩn người rồi lập tức gật đầu, “Tổng giám đốc, ngày hôm qua anh cũng đã hỏi tôi để xác nhận, hiện tại tôi có thể khẳng định lại một lần nữa,
tôi đã gọi điện, hơn nữa. . . . .”
Lí Kì nhìn đến bộ dạng há hốc mồm của Nếp Hề Viễn, chỉ biết
người đối diện xem ra đã nghe thấy, vì thế tiếp tục nói: “Hơn nữa, Đào
Tử An tiểu thư đã trả lời tôi ngày hôm sau sẽ đi làm”.
Nếp Hề Viễn có chút lo lắng “Nhưng mà hiện tại tại sao vẫn không thấy Đào tiểu thư thông báo đã đến?”.
Lí Kì thiếu chút liền ngửa mặt kêu trời, anh thật không thể
tin đây là tổng giám đốc đang ở trước mắt mình, người vẫn luôn làm việc
hết sức nghiêm túc, “Tổng giám đốc, Đào tiểu thư hôm nay đi làm trước
hết phải hướng quản lý giải thích lý do nghỉ mà không xin phép, sau đó
cũng sẽ đến nơi cô ấy làm việc, đến chỗ báo danh, cũng không cần đến văn phòng tổng giám đốc”.
Lí Kì kiên nhẫn giải thích nghi vấn của Nếp Hề Viễn, tuy rằng
anh chưa từng yêu qua, nhưng ít nhất cũng từng nghe nói một loại bệnh
trạng, mà lúc này bệnh trạng đó đang được biểu hiện trên người Nếp Hề
Viễn.
Chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết, những người đang mắc bệnh tương tư chỉ số thông minh đều là số âm sao?
“Cô ấy chẳng phải do Nguỵ Di Nhiên phân phó làm quản gia cho
tôi hay sao? Chẳng lẽ hiện tại không cần đến văn phòng tôi giải thích?
Anh bây giờ đi đến bộ phận quản lý tìm hiểu xem sao lại thế này! Trong
vòng mười phút, nếu tôi không thấy Đào tiểu thư đến, tôi nghĩ cũng không muốn thấy anh nữa”. Bàn tay to vừa vung lên, Lí Kì bất đắc dĩ xoay
người nhanh chóng đến bộ phận quản lý.
Lúc Lí Kì tìm thấy Đào Tử An, cô đang từ bộ phận quản lý đi ra, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, tìm cô giống như tìm được báu vật, không đợi
Đào Tử An mở miệng, anh vội nắm lấy tay cô chạy vội đến thang máy giành
cho tổng giám đốc.
“Uy, anh. . .. .A! Anh là trợ lý gì đó phải không?” Đào Tử An
bị Lí Kì một đường lôi kéo đến thang máy, nhìn anh ta thấy vài phần quen mắt, liền nhớ tới anh chính là nam nhân ngày đó đứng trong phòng Nếp Hề Viễn, nếu cô đoán không sai, đây chính là người hôm qua gọi điện cho
cô”.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Đào Tử An cầm lấy tay chính mình.
Lí Kì lúc này mới phát hiện là mình đã thất lễ, trên mặt bỗng chốc nóng ran, anh cho tới bây giờ chưa từng quá thân cận với nữ nhân nào, cho dù nữ nhân hiện tại không phải là gì của Nếp Hề Viễn, nhưng là có thể thấy được cô đối với Nếp Hề Viễn có vị trí rất quan trọng, Lí Kì đỏ mặt giải thích: “Đối,. . . . . . .thực xin lỗi, Đào tiểu thư, tôi nhất thời tình thế cấp bách, quên mất rằng nam nữ thụ thụ bất thân”.
“Phốc!” Vừa nghe Lí Kì giải thích, Đào Tử An lập tức nở nụ
cười, nam nhân kia là người cổ đại hay sao? Bây giờ là thời đại nào, vẫn còn nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ là nắm một tay mà thôi,mặt cũng không
cần đỏ như vậy chứ?
Xem anh ta ngây thơ thanh minh, Đào cảm thấy có chút thiện
cảm, “Lí Kì, Lí trợ lý sao? Yên tâm, chỉ là nắm tay của tôi, cũng không
cần phụ trách; hơn nữa, tôi là người đã từng ly hôn, không cần câu nệ
tiểu tiết, anh không cần quá để ý”.
“Cô. . . . .”Lí Kì kinh ngạc trừng lớn mắt; Đào Tử An cư nhiên đã ly hôn! Chuyện này, tổng giám đốc có biết hay không?”
Lúc này, Lí Kì lại đem Đào Tử An cẩn thận đánh giá một phen,
tuy rằng nghe như vậy giống như một nữ nhân không lễ phép, nhưng là
trong lòng lại không khỏi có chút thổn thức, lấy ánh mắt của một nam
nhân nhận xét, anh thật sự không thể nghĩ Đào Tử An là một mỹ nhân.
Cô diện mạo bình thường, tóc cột cẩn thận, mặt tròn tròn, xem
ra chỉ khi cười có chút đáng yêu, có lẽ do khuôn mặt của cô khá đầy đặn; cái duy nhất đáng giá thưởng thức chính là cặp mắt to tròn lúng liếng
kia, làm cho người khác nhịn không được trong lòng có ý nghĩ muốn thân
cận.
Chỉ thấy Đào Tử An nhìn anh cười, nụ cười ấm áp
Nhìn đến đây, Lí Kì cũng có thể hiểu được một chút, vì lý do
gì Nếp Hề Viễn đối với Đào Tử An có vài phần kính trọng, trên người của
nữ nhân này biểu lộ hai chữ “Chân thành”, không giống với nữ nhân khác
kiêu căng giả dối, kiêu ngạo, cô chính là tự nhiên như vậy, làm người ta rất muốn gần gũi.
Nam nhân vẫn thường muốn chọn những nữ nhân như vậy để kết hôn,
nhưng mà vì cái gì chồng trước của Đào Tử An lại vứt bỏ cô?
Lí Kì muốn mở miệng hỏi, cũng vừa lúc thang máy đến nơi; mà
anh vẫn không hề biết, tất cả động tác cùng biểu tình của anh trong
thang máy đều rơi vào đôi mắt của người nào đó, anh cũng không biết, chờ đợi anh phía trước chính là một cơn cuồng phong giận dữ.