Đừng Tìm Em Darling

Chương 8: Chương 8: Chương 4.1




Tiếng gõ cửa từ bên ngoài văn phòng, từ bên trong truyền đến thanh âm lạnh như băng của Nếp Hề Viễn, Lí Kì trong lòng có chút cảnh giác, nghe giọng nói này, xem ra tâm tình không tốt.

Lí Kì nói Đào Tử An tạm thời chờ ở bên ngoài một lát, một mình vào văn phòng, đầu tiên mắt liền nhìn vào Nếp Hề Viễn bộ dạng lạnh lùng, đáy mắt mang theo ý tứ trào phúng, anh có chút buồn bực đón lấy ánh mắt kia, nói: “Tổng giám đốc, Đào tiểu thư đã tới”.

“Ừm” Nếp Hề Viễn thản nhiên đáp, “Lí trợ lý”.

Trong tâm của Lí Kì gào thét, Nếp Hề Viễn mỗi lần xưng hô như vậy với anh đều cho thấy anh sắp phải gánh chịu lấy cực khổ.

“Anh vừa rồi ở thang mấy đã nói gì với Đào tiểu thư?” Nếp Hề Viễn hảo tâm nhắc nhở hắn.

Lí Kì vẻ mặt mờ mịt, anh nghĩ, chính mình còn không có làm cái gì nha? Chính là chỉ cùng Đào tiểu thư nói chuyện vài câu mà thôi.

Anh lặng lẽ dò xét biểu tình trên mặt Nếp Hề Viễn, lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết, đáy lòng hò hét, thỉnh tổng giám đốc đại nhân minh xét.

Nếp Hề Viễn biểu tình càng thêm lãnh khốc đứng lên, anh cau mày, gập lại văn kiện trên tay, nhấn mạnh thanh âm: “ Tôi vừa đi thị sát đã thấy, rõ ràng rành mạch anh vì chuyện gì lôi kéo cánh tay Đào Tử An?”

Làm ơn đi! Lí Kì âm thầm kêu gào, chẳng phải lão bản đại nhân vội vã muốn gặp Đào Tử An sao? Anh vì tình thế cấp bách mới kéo tay Đào Tử An.

Người này sẽ không vì việc này mà ghen tị đi? Nam nhân khi rơi vào tình yêu quả nhiên không thể nói lý!

Lí Kì mặc dù cảm thấy thực uỷ khuất nhưng cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể cố gắng giải thích: “Tôi nhất thời tình thế cấp bách mới không chú ý, nhưng là đã tạ tội cùng Đào tiểu thư, cô ấy nói. . . . . .”

“Cô ấy nói cái gì?” Nếp Hề Viễn nhướng mi tỏ vẻ rất hứng thú.

Lí Kì ngậm lại miệng, trong lòng bồn chồn, không biết nên hay không nên đem chuyện Đào Tử An đã từng ly hôn nói cho Nếp Hề Viễn, nếu Nếp Hề Viễn sớm biết rằng Đào Tử An đã ly hôn, hiện tại nói sẽ không có việc gì, nhưng nếu anh ta không biết, nói ra có thể khiến Nếp Hề Viễn thấy xấu hổ; chính là nếu như không biết, mà hiện tại anh không nói, tương lai lại bị trách cứ anh biết chuyện mà không báo!”.

Nói cũng không được, không nói cũng không được, Lí Kì có chút tiến thoái lưỡng nan, thực sự là rất khó khăn.

Nếp Hề Viễn chờ đến mất kiên nhẫn, “Như thế nào? Hai người vừa nói chuyện gì?Trái tim của Lí Kì đảo lộn, thật sự không biết nên làm thế nào cho đúng, thế nhưng quyết định mang chuyện Đào Tử An đã ly hôn giấu đi, anh đáp: “Đào tiểu thư nói cô ấy cũng không để bụng cử chỉ vô tình của tôi, cũng khuyên tôi không cần quá để ý chuyện vừa rồi”.

“Nếu thực sự là như vậy, đương nhiên là không thể tốt hơn”. Nếp Hề Viễn bán tín bán nghi quét mắt qua người Lí Kì, cũng không nhìn ra anh đang nói dối,cũng phân phó Lí Kì đi kêu Đào Tử An vào.

Lí Kì nhẹ nhàng thở ra, trở ra ngoài cửa gọi Đào Tử An đi vào.

Đào Tử An sau khi vào văn phòng, Lí Kì trầm tư đứng lên, xem ra Nếp Hề Viễn thực sự để ý cô gái này này, có lẽ hiện tại lâm vào tình cảm cũng không quá sâu, nhưng nếu Đào Tử An về sau ở bên cạnh Nếp Hề Viễn, có thể có rất nhiều sự việc không thể nói trước xảy ra.

Lí Kì lo sợ bất an đứng lên, thứ nhất anh không thể trơ mắt nhìn Nếp Hề Viễn lún sâu xuống đoạn tình cảm này, Đào Tử An không có tư cách làm con dâu Nếp gia; Thứ hai, có người tuyệt đối sẽ không cho phép Nếp Hề Viễn làm chuyện xằng bậy.

Xem ra, anh có lẽ cần thông báo với người nào đó về tình huống ở đây.

Đào Tử An đi vào văn phòng Nếp Hề Viễn, đứng ở cửa do dự một hồi, cô nhìn Nếp Hề Viễn ngồi trên bàn làm việc, còn nhìn thấy chồng văn kiện trên bàn, hoảng hốt giống như thời gian trước kia khi bọn họ vẫn ở cùng một chỗ.

Cô vẫn luôn tràn ngập ái mộ mỗi khi nhìn thấy Nếp Hề Viễn ngồi trong thư phòng làm việc, cô cũng giống như bây giờ, im lặng đứng một góc, không một tiếng động đứng nhìn anh.

Giống như là nhìn anh không đủ, giống như chỉ một cái liếc mắt cả người liền tràn ngập yêu lực, tình yêu tưởng như vô tận kia tầng tầng lớp lớp quanh quẩn chung quanh bọn họ, làm cho mỗi người bọn họ đều rơi vào trong tay đối phương, hai thân thể chung thuỷ giao hoà cùng một chỗ.

Đào Tử An luôn nghĩ tình yêu của bọn họ là vĩnh hằng, vĩnh viễn không bao giờ tách ra, chính là . . . . . . Hiện tại xem ra, mỗi người bọn họ đều không thể trở lai quá khứ; thậm chí hiện giờ người chồng trước này không còn nhớ rõ vợ cũ của anh ta.

Đào Tử An giờ khắc này trong lòng có chút không yên, Nếp Hề Viễn ở đối diện lại càng rối rắm, kỳ thật khi Đào Tử An đi vào văn phòng, anh giả vờ như đang xem tư liệu văn kiện, nhưng rốt cuộc bên trong có viết cái gì, anh một chữ cũng không để vào đầu, anh chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt Đào Tử An cũng đang rơi trên người chính mình.

Anh cũng không vì lý do như vậy mà tức giận mà ngược lại, anh lại cảm thấy thực an tâm, giống như ở trước kia bọn họ trong lúc đó cũng ở vào cảnh tượng như vậy.

Nếp Hề Viễn biết, bọn họ nhất định từng có quan hệ với nhau trong quá khứ; nhưng anh không dám động trước, anh sợ chỉ một cái nhíu mày, lại đánh vỡ sự yên lặng đang diễn ra.

Loại cảm giác này thật tốt! Cũng đã lâu!

Có lẽ Đào Tử An cảm thấy có chút mệt, cô không lên tiếng đi đến một bên ghế sô pha ngồi xuống, cô không muốn quấy rầy Nếp Hề Viễn làm việc, đây là xuất phát từ thói quen trong quá khứ và cũng là công việc phải làm hiện tại.

Trước khi đến, quản lý bộ phận nhân sự đã phân phó công việc mới cho cô, cô hiện tại là nhân viên phục vụ mới của khách sạn, công việc chủ yếu chính là phụ trách chăm lo sinh hoạt hàng ngày của Nếp Hề Viễn, đồng thời phối hợp với công việc của anh.

Nói cách khác, cô là một quản qia hai mươi tư giờ phải ở cạnh Nếp Hề Viễn, công việc cụ thể chính là do Nếp Hề Viễn chỉ thị.

Nhưng như vậy cũng tốt, Đào Tử An nhếch môi đắc ý nở nụ cười, cô không tin cứ như vậy hai mươi tư giờ đều ở bên cạnh, Nếp Hề Viễn mất trí nhớ kia còn không yêu thương cô?

Nghe nói theo khoa học nghiên cứu, một người yêu thương một người là bởi vì lúc đó cả hai người đều sinh ra sóng điện từ tần suất giống nhau hấp dẫn đối phương; Đào Tử An không tin, một người mất trí nhớ, tần suất sóng điện từ trong cơ thể cũng rối loạn? Nếu trước kia yêu nhau như vậy, cô nắm chắc Nếp Hề Viễn có thể yêu thương cô!

Càng nghĩ, Đào Tử An càng đắc ý. . . . . . dần ngủ thiếp đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.