Bởi đêm qua Đào Tử An vì nghĩ cách trả thù Nếp Hề Viễn, cơ hồ một đêm
không chợp mắt, ngày hôm sau trời còn chưa hừng đông, liền rời khỏi
giường; Cô ngồi dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại nghĩ ngợi một hồi, cảm
giác thực thoải mái khiến mí mắt ngày càng nặng trĩu, Đào Tử An ở ngay
trước mặt lão bản ngủ một giấc.
Nếp Hề Viễn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, thẳng tới khi từ ghế
sô pha truyền tới tiếng ngáy của Đào Tử An, anh buồn cười đi tới, nhìn
Đào Tử An đang ôm gối ngủ trên ghế sô pha, vẻ mặt mang hương vị ngọt
ngào, ngay cả nước miếng cũng rất nhanh chảy ra.
Nếp Hề Viễn không khỏi mỉm cười, cởi áo Comple khoác lên người
cô, nhìn thấy Đào Tử An đang ngon giấc, anh cũng không tự chủ cảm thấy
một loại cảm giác gọi là “Thoả mãn”, chính là đang tràn đầy nội tâm của
anh.
Không biết nhìn qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Nếp
Hề Viễn lấy lại tinh thần, đi ra mở cửa, Lí Kì lập tức giật mình khi
thấy anh.
“Tổng giám đốc. . . . . .”
“Suỵt!” Nếp Hề Viễn đưa ngón trỏ lên miệng, ý bảo Lí Kì nhỏ giọng lại, Lí Kì nhìn ra phía sau, bỗng chốc giật mình!
Đào Tử An kia tại sao lại ở trong văn phòng tổng giám đốc mà ngủ tới chảy nước miếng!
“Có việc gì sao?”
“Ách. . . . . Cái kia. . . . .” Lí Kì thấy Nếp Hề Viễn liền hạ
giọng, “Tổng giám đốc, người phụ trách tập đoàn Dương Quang đã đến đàm
phán hợp tác song phương, nhưng đang đợi anh định đoạt”.
“Được, tôi đã biết, mời bọn họ đến phòng họp, tôi lập tức qua
đó, ngoài ra kêu bí thư. . . . Không, hay là anh đi, anh đem tất cả tư
liệu tới phòng họp, văn phòng không có sự cho phép của tôi, bất luận kẻ
nào cũng không được phép vào”.
Lí Kì thở dài, “Được”.
Một ngày quả thật trôi qua rất nhanh, có người có thể kết thúc
xong ba hội nghị, xem xong một tập văn kiện lớn trước khi trời tối; Có
người ăn no lại ngủ sau một giấc tỉnh lại, cũng ngạc nhiên phát hiện bầu trời đã tối đen.
Hai người kia, chính là Nếp Hề Viễn và Đào Tử An.
Khi Đào Tử An tỉnh lại, Nếp Hề Viễn cũng không có phát hiện, cô
chậm rãi ngồi dậy, có chút mờ mịt hết nhìn Đông lại nhìn Tây, nhất thời
không nghĩ ra chính mình đang ở nơi nào, tới lúc nhìn đến Nếp Hề Viễn,
lúc này mới nhớ, cô vẫn đang ở trong phòng tổng giám đốc.
Chính là, cô như thế nào lại ngủ? Hơn nữa Nếp Hề Viễn cũng
không có đánh thức cô! Chẳng lẽ cứ như vậy, một mực tập trung xử lý công việc?
Đào Tử An nhìn quần áo trên người Nếp Hề Viễn, trong lòng ít
nhiều băn khoăn, vì thế thật tự nhiên cầm áo khoác Nếp Hề Viễn vừa phủ
lên người mình, ngữ khí dịu dàng động lòng người giống như khi bọn họ
cùng ở một chỗ: “Nếp Hề Viễn, anh không cần làm việc đến quên ăn cơm
chứ?”.
Nghe được những lời tưởng như xa lạ mà lại quen thuộc kia, Nếp
Hề Viễn trong lòng nóng lên, nhưng lại nỉ non mềm mại gọi: “Tử An. . . . .”
Đào Tử An đứng phía sau Nếp Hề Viễn, hai tay còn khoát lên trên bờ vai của anh, cô bỗng nhiên muốn ôm choàng lấy vai anh, vô luận khóc
lóc kể lể những điều uỷ khuất, vẫn là chỉ lẳng lặng ôm anh cũng nhau ở
một chỗ, cô thật sự hoài niệm quá khứ; nhưng mà, giờ khắc này, Đào Tử An đã thề phải câu dẫn Nếp Hề Viễn thế nhưng cô lại không có dũng khí,
bụng cũng không biết xấu hổ réo lên tiếng “”Ùng ục” như đang biểu tình.
Đào Tử An xấu hổ rút tay lại, giọng điệu thay đổi: “Thực xin
lỗi, Nếp tổng giám đốc, tôi cư nhiên không cẩn thận lại ngủ quên, anh có thể trừ lương của tôi, nhưng tôi cam đoan đây là lần đầu tiên và cũng
là lần cuối cùng.
“Tử An”, Nếp Hề Viễn thở dài, anh thật không có thói quen thấy
Đào Tử An đột nhiên giữ khoảng cách, “Em ở trước mặt tôi không cần quá
câu nệ, trước kia chúng ta ở chung như thế nào, hiện tại giữ nguyên như
vậy đi; tôi cảm thấy . .. . . . . em ở bên cạnh tôi khiến tôi thực an
tâm”.
Trước kia bọn họ ở chung như thế nào? Khi cùng xem TV, cô kề
cận sát bên anh, ngồi trên đùi anh ăn nho; Khi anh làm việc, cô im lặng
ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn bộ dạng anh, lại cúi đầu ngây ngô cười.
Tình cảm hạnh phúc chính là để nói vợ chồng bọn họ lúc đó, chính là bây giờ bọn họ cái gì cũng không phải.
Đào Tử An không dám lộ ra một tia tình cảm say đắm, cúi đầu
xuống nói: “Nếp tổng giám đốc, anh có muốn ăn cơm không? Tôi đi phân phó nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho anh”.
“Tử An, em về sau là quản gia của tôi, cho nên em gọi tôi là Hề Viễn được rồi”.
“Tôi chưa bao giờ gọi tên anh như vậy”. Lời Đào Tử An nói chính là nói thật.
“Vậy sao?” Nếp Hề Viễn giảo hoạt cười, vậy trước kia em hay gọi tôi là gì?”
“Nếp Hề Viễn” Đào Tử An lớn tiếng trả lời, lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình đã mắc mưu, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ dạng
Nếp Hề Viễn với ánh mắt đắc ý.
“Tốt, vậy em từ nay về sau gọi tôi là Nếp Hề Viễn” Nếp Hề
Viễn e sợ Đào Tử An đổi ý, nghiêm mặt lại nói : “Đây là mệnh lệnh! Em đi xuống phân phó nhà bếp làm điểm tâm mang lại đây cho tôi”.
“. . . . . Được”.
Đào Tử An vẻ mặt không tình nguyện rời đi, lưu lại Nếp Hề Viễn phía sau đang đắc ý cười to.
Nếp Hề Viễn thích ăn những gì? Đào Tử An tất nhiên rõ ràng!
Yêu nhau bốn năm, vợ chồng nửa năm, cô thường làm cho anh món cá nheo
hấp cùng bài cốt đường dấm chua.
Những đồ ăn này là Nếp Hề Viễn thích nhất, vì thế Đào Tử An
luyện tập rất nhiều lần, mỗi lần Nếp Hề Viễn ăn lại một lần tán dương
tài nghệ của cô.
Đồ ăn Đào Tử An phân phó nhà bếp làm chính là hai món ăn đó,
mặt khác còn thêm ít rau xanh Nếp Hề Viễn bình thường vẫn thích ăn.
Nếp Hề Viễn mang vẻ mặt không tin nổi khi nhìn thấy bàn thức
ăn, trong lòng kỳ quái, “Tử An, em sao biết tôi thích ăn những món
này?”.
Đào Tử An bình tĩnh trả lời: “Đoán”.
“Vậy à? Em thật lợi hại nha, xem ra quả thật rất thích hợp làm quản gia cho tôi”.
Nếp Hề Viễn cầm đũa gắp một miếng thịt bò, đưa lên miệng ăn,
mới nhai hai miếng liền nhíu mày, lại gắp một khối bài cốt đường ấm
chua, không được hai miếng liền buông đũa.
“Tại sao không ăn?” Đào Tử An cảm thấy kỳ quái, đây chẳng phải món Nếp Hề Viễn thích ăn nhất sao?
“Hương vị không đúng” Nếp Hề Viễn nét mặt tỏ vẻ buồn khổ nói:
“Không đúng chỗ nào?” Đào Tử An không tin.
“Không tin em lại đây nếm thử”.
Nếp Hề Viễn đưa đũa của mình cho Đào Tử An, Đào Tử An không
nghĩ nhiều liền tiếp nhận; gắp một khối thịt bò đưa lên miệng.
“Rất ngon nha! Không đúng chỗ nào?”
Nếp Hề Viễn nhịn cười, ý đồ của anh chính là muốn cho Đào Tử An cùng anh ăn cơm; “Tôi cuối cùng cảm thấy cảm giác khi ăn trước kia cùng bây giờ không giống nhau, giống như thiếu đi một vị gì đó”.
Đào Tử An bĩu môi, “Vị gì đó? Chẳng qua là người bất đồng mà thôi”
“Đúng, đúng! Chính là cùng người bất đồng, mới cảm giác hương vị bất đồng”
Nếp Hề Viễn có chút đồng ý nói: “Điều em nói, quả thật cũng kỳ
quái, tôi cư nhiên lại quên trước kia từng nếm qua bài cốt đường dấm
chua ngon nhất do ai đó làm, nhưng là tôi vẫn còn nhớ hương vị, ngọt mà
không thấy béo ngậy, hương vị ngọt ngào ngon miệng, lại có cảm giác thực hạnh phúc”.
Đào Tử An không có trả lời. cô cầm lấy đôi đũa của Nếp Hề Viễn
thấy có gì đó không ổn vì thế liền trả lại: “Cái kia. . . . . Đôi đũa
này tôi đã dùng qua, không bằng tôi đổi cho anh một đôi đũa mới”.
“Không sao đâu, tôi không ngại” Nếp Hề Viễn trong lòng vui mừng rạo rực tiếp nhận đôi đũa, không nhìn bộ dạng khiếp sợ của Đào Tử An
nhìn lên bàn ăn, “Tử An, em cũng đi lấy một bộ bát đũa cùng tôi ăn đi!”
“Không cần, tôi chờ tan tầm rồi về nhà ăn sau” Đào Tử An cự tuyệt.
“Về nhà?” Nếp Hề Viễn nghe thấy hai chữ đó mất hứng thú đứng lên,
“Quản gia của khách sạn cao cấp không phải hai mươi bốn giờ phục vụ
sao?”