Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 125: Chương 125




Ba ngày sau, trận chung kết giải mùa hè của《 Wind Up 》 đúng hẹn lại tới. Tin tức về trận chung kết sắp tới của Wildfire với GG trong những ngày này đã lan truyền khắp mạng, không biết có bao nhiêu người cuồng thể thao điện tử đang mong chờ trận đấu này, không cần giới truyền thông tiếp thị, số lượng vé tại cũng đã cung không đủ cầu.

Lại nói, cứ việc trong đội có Tống Thời Hàn, nhưng Wildfire là một đội mới chỉ được thành lập vào tháng 3 năm nay, thật bất ngờ khi họ có thể từ trận khởi động đánh tới hiện tại, quả thực ngoài dự đoán của mọi người. Đương nhiên, mỗi tuyển thủ trong đội đều rất quan trọng, không ít người đều rất chờ mong hôm nay Wildfire có thể đoạt giải quán quân.

Khi ngày càng có nhiều khách du lịch đến tỉnh J để xem thi đấu, lo lắng bị fans nhận ra tới, mấy ngày cuối cùng Khương Minh trực tiếp cấm hết tất cả hoạt động ngoài trời, có thiếu cái gì, đều nhờ người khách sạn đưa tới.

“A, rốt cuộc cũng nhìn thấy thế giới bên ngoài.”

Trong xe buýt, Vương Thu xoay xoay cổ tay, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ít fans đã đến đứng đón ở chỗ con đường dẫn vào địa điểm thi đấu, lúc nhìn thấy xe buýt có logo Wildfire, đều reo hò hoan hô.

Đi thi đấu nhiều năm như vậy nhưng chưa lần nào Vương Thu được hưởng loại đãi ngộ này, lúc thấy vậy liền thò đầu ra vẫy tay chào đón các fans.

Khương Minh ở phía trước nhìn thấy sợ đến hãi hùng khiếp vía, vội vàng kêu Tư Tranh túm chặt: “Túm chặt cậu ấy, đừng để lát nữa vô ý ngã xe.”

Tư Tranh túm vạt áo Vương Thu, cười nói: “Không có việc gì, dù sao cũng là người đã từng trải qua quá trình đứng chổng ngược gội đầu, trọng tâm của cậu ấy rất tốt sẽ không ngã đâu.”

Vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa sổ tiến vào ——

“A a a a, Thu Thu tôi yêu bạn, lần này nếu thắng thi đấu anh cũng sẽ đứng chổng ngược gội đầu chứ, lần trước không kịp xem phát sóng trực tiếp thật sự cảm thấy rất đáng tiếc a a a a!!!”

Vương Thu: “......”

Vương Thu mỉm cười thu đầu vào, hơn nữa còn kéo cửa sổ xe lên, dùng hành động chứng minh mình đã bị tổn thương.

Bên trong xe nháy mắt cười ầm lên hết đợt này đến đợt khác, không riêng gì bọn họ, đội thứ hai đi theo để thay thế bổ sung cũng đang cười.

Vương Thu bắn một con mắt hình viên đạn tới, có người nói: “Rất xin lỗi anh Thu, em thật sự nhịn không được, nhưng thật sự rất buồn cười ha hả ha ha......”

Tả Đào cũng đang cười, cậu ngồi song song với Tống Thời Hàn, nhưng lại vẫn ngại dựa chưa đủ gần mà còn nửa dựa vào trên người Tống Thời Hàn.

Khi sắp tới sân vận động tỉnh J, các fans đứng trên đường càng ngày càng nhiều, cậu thấy không ít fans đang giơ bảng có tên ID của cậu.

Nghĩ một hồi cũng hạ cửa sổ xuống ——

Sân vận động tỉnh J nằm trên một đảo nhỏ trên biển, lúc đó nắng chói chang, gió biển thổi qua rặng dừa hai bên đại lộ, lá xanh đung đưa. Các fan thấy Tả Đào mở cửa sổ, tiếng kêu càng thêm hưng phấn, bọn họ múa may dải lụa tiếp ứng trong tay, trong gió tràn ngập thanh xuân rực rỡ và chói lóa.

“A a a, Wildfire cố lên, mọi người là giỏi nhất!!!”

“Cat a a a chồng của em đây a a a, em vĩnh viễn là người đẹp nhất trong lòng anh, là người đi rừng lợi hại nhất dã a a a a!!!”

“SZ!! Nghe thấy âm thanh của em không SZ!!!”

“Mọi người nhường một chút, a a a a con trai Pink, mẹ tới rồi đây a a a a!!!”

“Con trai nhìn chỗ này a a a a, Fire đâu, sao không ra cho mẹ vợ xem một cái a a a a!!!”

Tả Đào vốn đang cười, nhưng nghe thấy những lời này, khóe miệng liền trực tiếp cứng đờ. Chẳng mấy chốc, ánh mắt của cậu đã dán chặt vào một cô gái đứng trên một tảng đá, cô ấy mặc áo phông in hình CP và mang trên vai một máy ảnh, thấy cậu nhìn lại sang, liền giơ máy lên chụp lia lịa.

Còn rất hưng phấn mà gào thét ——

“Fire đâu, Fire a a a mau đi ra cho mẹ nhìn xem!!”

Hình ảnh ấy thật sự quá nhiệt tình, rất khó có thể bỏ qua.

Tả Đào lại lo lắng cô ấy đứng không vững sẽ té ngã, vừa định quay đầu lại đẩy đẩy Tống Thời Hàn còn đang nhắm mắt dưỡng thần, kết quả giây tiếp theo, một hơi thở nóng rực đột nhiên ập vào tai cậu, liến mắt nhìn sang thì thấy quai hàm của Tống Thời Hàn, lên trên một chút thì thấy anh đang cong môi cười, hơi thở cam quýt thoang thoảng trong không khí.

Fans vô cùng thỏa mãn cười to: “A ha ha ha ha ha ha a a a, tấm ảnh này quá tuyệt vời, các chị em mau lập nhóm, đạt lát nữa tôi chia sẻ ảnh sang cho!!!”

Xe buýt vẫn đang di chuyển với tốc độ không đổi tiến về phía trước, đi qua lối đi đặc biệt và tiến vào địa điểm thi đấu.

Cách đó không xa, một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz dừng lại ở khu vực đỗ xe dành cho du khách.

Vạn Thu Huyền cầm ô che nắng bước ra khỏi xe, liếc nhìn Tống Hoàng đang mặc vest và đi giày da liền vô cùng ghét bỏ, nói: “Ông mặc như vậy là muốn đi tham dự hoạt động kinh doanh nào hả?”

“Có liên quan sao?” Tống Hoằng liếc nhìn cái xe buýt vừa đi ngang qua: “Ăn.mặc chỉnh tề luôn không sai.” Dừng một chút, lại nói: “Đi vào từ chỗ nào?”

Vạn Thu Huyền nhìn quanh bốn phía vài lần, cũng lâm vào trầm mặc: “Sớm bảo ông thông báo với con trai một tiếng thì không nghe, tôi nghe nói có thong đạo riêng dành cho người nhà.”

Tống Hoằng hừ một tiếng: “Rõ ràng thằng nhóc ấy không nói gì đã gửi hai tấm vé về nhà, lúc ấy cũng có nói sẽ phái người tới đón chúng ta đâu.”

Vạn Thu Huyền cạn lời: “Sao hai người lại cứ ngoan cố vậy nhỉ.”

Nàng mới nói xong, bên cạnh có một người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai và mang khẩu trang đi ngang qua.

“Xin chào.” Vạn Thu Huyền vội vàng chặn người lại: “Xin hỏi muốn xem trận chung kết Wind Up thì đi hướng nào. Xin lỗi, đây là lần đầu tiên chúng tôi tới tham gia hiện trưởng thi đấu, không quá quen thuộc.”

Vạn Thu Huyền trình bày đơn giản một hồi.

“Ồ ở bên này, vừa vặn tôi cũng đi sang đó.”

Star cũng có chút kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người tới xem thi đấu lại không tìm thấy vị trí. Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, một bên nhiệt tình đẫn người vào bên trong, một bên nói: “Chú dì cũng thích chơi game này sao?”

“Đúng vậy.” Vạn Thu Huyền cười nói: “Ngày thường không có việc gì làm sẽ lên xem phát sóng trực tiếp.”

Star: “Ồ ồ.” Hắn có chút tò mò, lại hỏi: “Con cũng tham gia thi đấu, dì ngày thường hay xem phát sóng trực tiếp của ai, có lẽ con biết đấy.”

Vạn Thu Huyền trả lời: “Pink.”

Nghe vậy, nháy mắt Star liền càng thêm thân thiết: “A, ngài là fans...... fans Pink sao, con với em ấy là anh em tốt!!”

“Phải không!” Vạn Thu Huyền cũng kinh ngạc, móc di động ra: “Thằng nhóc con gọi là gì, để dì lên theo dõi con..”

Star nói: “Con gọi là Star, ngày thường còn sẽ cùng bọn Pink chơi game cùng nhau!”

Hai người ngươi một câu ta một câu trò chuyện với nhau, hơn nữa Star lại là người rất biết ăn nói, không tới một hồi liền vô cùng quen thuộc, đến cả Tống Hoằng cũng chen vào vài câu.

Star: “Dì, con có thể xem vé của dì được không, đến lúc đó trực tiếp đưa hai người đến chỗ ngồi.”

Vạn Thu Huyền trực tiếp lấy hai tấm vè từ trong túi ra: “Cái này.”

Star tiếp nhận, sửng sốt: “A? Cái này không phải là vé người nhà của Wildfire sao?”

“Phải không?” Vạn Thu Huyền vốn đang bởi vì hàng người đợi vào cửa thật dài phía trước mà khiếp sợ, sau khi nghe đến đó lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Thì ra đây là vé người nhà, vậy chúng ta sẽ đi một thông đạo riêng phải không?”

“Đương nhiên!” Star nhớ kỹ chỗ ngồi, rồi đưa vé cho Vạn Thu Huyền: “Hơn nữa còn là vị trí hàng đầu nữa đấy.”

Ban tổ chức thi đấu đều sẽ đưa cho mỗi chiến đội một ít vé người nhà, nếu không có người cần đưa cũng có thể cầm vé đi bán, Star cho rằng vé của Vạn Thu Huyền là do mua mới có được, cảm thán một câu: “Dì, hiện tại con tin tưởng hai người thật sự đam mê trò chơi này, tấm vé này cũng không rẻ đúng không?”

Vạn Thu Huyền cười xua xua tay: “Không tốn tiền, con trai dì cho.”

Star sửng sốt ngay tại chỗ, còn không kịp phản ứng lại: “A?” Hắn chớp chớp mắt, lại nhìn Tống Hoàng ở bên cạnh có chút quen thuộc, chậm rì rì hỏi: “Con trai ngài là?”

Vẫn luôn không biết nên mở miệng nói chuyện thế nào, Tống Hoằng không nhanh không chậm nói: “Tống Thời Hàn.”

Star càng thêm chấn kinh, nháy mắt càng thêm kính sợ: “A? Ngài là ba của Hàn Thần?!!” Rốt cuộc gia thế của Tống Thời Hàn trong cái vòng này cũng không phải bí mật gì, những năm đầu đã có rất nhiều người bài báo nói cái gì mà thiếu gia chán nản đến đây tranh việc với người bình thường, chắc chỉ là ý nghĩ bất chợt, chẳng bao lâu nữa anh sẽ tuyệt vọng về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Kết quả Tống Thời Hàn thi đấu nhiều năm nhue vậy, đạt được không ít thành tích lớn nhỏ.

Vạn Thu Huyền tiếp tục cười, lơ đãng flex một cái: “Đúng vậy. Đây là một cơ hội hiếm có. Dì cũng vừa lúc muốn đến xem con trai và con dâu thi đấu.”

Con ngươi của Star lại run rẩy.

Trong lúc nhất thời hắn không biết mình nên khiếp sợ vì cuộc gặp gỡ tình cờ này, hay nên khiếp sợ độ cởi mở của ba mẹ Tống Thời Hàn. Lúc sau cư nhiên còn có chút hâm mộ và ngọt ngào, nói: “Chú dì yên tâm, con nhất định sẽ đưa hai người tới nơi an toàn, hôm nay bọn họ nhất định có thể thắng!!!”

Dừng một chúy, Star lại chà xát tay, không nhịn được nhắn một câu: “Chú. Công ty của chú không phải gần đây có một dự án bất động sản mới khai trương ở Phong Thị sao?”

“Như thế nào?” Tống Hoằng ánh mắt sáng suốt, cười nói: “Không có lấy được số sao?”

Star gật đầu như đảo tỏi: “Đúng vậy!!!”

Tống Hoằng nói: “Để lại số điện thoại, khi về chú sẽ cho người liên lạc.”

Star kéo khẩu trang xuống hoan hô một tiếng, siêu cấp vỗ mông ngựa: “Hàn Thần có một người ba như ngài là phúc khí của cậu ấy!”

Tống Hoằng: “Ừ, ấn theo giá nội bộ cho con.”

Star chỉ là tùy tiện nhắc đến, nhưng khi nghe được câu này, hắn không khỏi mỉm cười: “Ha ha ha ha được ——”

Đang nói chuyện, Star dẫn Tống Hoằng và Vạn Thu Huyền đến lối đi bên cạnh, đi được vài bước, hắn từ xa xa mà liền thấy Tô Yểu Nguyệt mang theo đám người FG tiến vào, vội vàng giương giọng hô to một tiếng: “Tô Bá từ từ.”

Tô Nguyệt Yểu quay đầu lại, thấy người đến là Star, mới dừng lại bước chân: “Làm sao vậy?”

“Giờ thiệu với ngài, hai vị này là ba mẹ của Hàn Thần!”

“Hẳn là mọi người còn chưa gặp mặt đúng không?”

Dứt lời, Star lại vô cùng thân thiết mà đi tới chỗ Tống Hoằng và Vạn Thu Huyền, giới thiệu: “Chú dì, đó là dì nhỏ của Pink, là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới E-Sport.”

“Chính là thông gia của hai người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.