Sau khi nơm nớp lo sợ đánh xong một ván, mặc dù trong khoảng thời gian đó Lâm Thái Sâm không có xuất hiện làm yêu, nhưng Tả Đào vẫn không quá yên tâm, lấy cớ đi WC, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Thái Sâm.
“Cháu ngoại lớn, sao có thời gian rảnh rỗi gọi cho dượng thế?”
Bên kia điện thoại, trong thanh âm Lâm Thái Sâm mang theo ý cười không cách nào che giấu, hai chữ cháu ngoại lớn còn được nhắn mạnh thêm, ý ám chỉ rất nặng.
Phòng huấn luyện trực tiếp còn đang phát sóng, Tả Đào nhanh chóng đuổi kịp thời gian, không dông dài nữa mà hạ giọng lời ít ý nhiều mà nói: “Không được tới phòng phát sóng trực tiếp của cháu nữa.”
Lâm Thái Sâm: “Ây du, lại đổi nhân cách rồi sao?”
Tả Đào: “……”
Cậu hít sâu: “Xong việc cháu mời dượng đi ăn thịt nướng, được chưa?”
Lâm Thái Sâm vui vẻ: “Không phải, sao dượng thấy giọng điệu của cháu có chút thiếu kiên nhẫn nhỉ?” Dượng không nhanh không chậm nói: “So với thái độ khi nói chuyện với Tống Thời Hàn quả thực là khác một trời một vực.”
Lâm Thái Sâm: “Tốt xấu gì dượng cũng là dượng của cháu, Tiểu Đào Đào, cháu làm như vậy khiến trái tim dượng như băng giá nha.”
Có chút chán ghét cái xưng hô ghê tởm này, Tả Đào cắn răng uy hiếp: “Không được lại kêu cháu như vậy.”
Lâm Thái Sâm: “Dượng càng không, dượng liền……”
Tả Đào trực tiếp lấy một phương thức cực kỳ tàn nhẫn vô tình đánh gãy lời dượng, lạnh nhạt: “Cháu đi gọi điện thoại cho dì nhỏ.”
Lâm Thái Sâm không thể hiểu được hỏi: “Cháu gọi điện cho nàng làm cái gì?”
Tả Đào cười: “Lần trước khi chúng ta ra ngoài uống rượu, dượng đã nói với cháu ngài có giấu tiền riêng ở phòng để quần áo chỗ hộp giày ở ô vuông bên trái phía dưới cuối cùng.”
“…… Cái đứa nhỏ không có lương tâm này.” Lặng im nửa giây, Lâm Thái Sâm dần dần nghiến răng nghiến lợi: “Dượng sợ ngươi bị khi dễ mới cố ý tạo chút thanh thế trong phòng phát sóng trực tiếp cho cháu, thế mà cháu hồi báo dượng thế hả?”
Tả Đào hừ hừ: “Ai có thể khi dễ cháu chứ?”
Lâm Thái Sâm: “Đúng đúng, cái thuộc tính ác bá đó của cháu ai dám động, nhưng hồi nãy cháu thế nào ấy nhỉ?” Nói tới đây, dượng biến giọng nói: “Tống Thời Hàn ca ca ——”
Toàn thân Tả Đào da gà da vịt nhảy lên: “Nào có kêu ghê như dượng!”
Lâm Thái Sâm: “Không tin lát nữa cháu tự mình coi lại mà xem.”
Tả Đào che mặt, đi ra phòng toilet nhìn xung quanh, thấy không có ai, mới tiếp tục: “Dượng nhỏ, dượng nghe cháu khuyên một câu, đừng làm hỏng chuyện tốt của cháu.”
“Tống Thời Hàn biết cháu cuồng như vậy sao?” Lâm Thái Sâm vui sướng mà nở nụ cười: “Dượng thật không hiểu nổi mấy đứa fan cuồng như cháu, vì thần tượng đúng là cái gì cũng có thể làm được. Cháu biết không, lúc dượng mới xem phát sóng trực tiếp, thật sự là mặt cười đến rút gân, trong lòng nghĩ đây có đúng là cháu ngoại lớn đã cùng dượng hút một điếu thuốc, uống rượu chơi game sao.”
Dứt lời, giống như đã nắm vững cách đối phó với Tả Đào: “Cháu có thể đi cáo trạng với dì nhỏ. Nhưng đồng thời, trong ổ cứng của dượng có mấy Gb lịch sử đen của cháu, cháu cẩn thận khéo nó bay tới hộp thư của Fire nha.”
Tả Đào: “Đình chiến!”
“Đi thôi.” Lâm Thái Sâm: “Vốn dĩ dượng cũng không phải tới để đánh giặc với cháu. Nói thật, hôm nay dượng tới phòng trực tiếp cũng là để thả tin tức. Chờ đến lúc bắt đầu thi đấu dượng sẽ làm bình luận viên, dượng sợ đến lúc đó thổi cháu quá lại bị cư dân mạng nói này nói nọ.”
Khi không có ý đùa giỡn nữa, ngữ khí của dượng trở nên đứng đắn hơn: “Cháu phải nhớ cháu là nhảy dù vào, mà một người đã ở trong giới này quá lâu như dượng đủ để đoán được đám antifan kia có thể nói cái gì. So với sau này bị người ta tóm lấy chuyện này để bịa đặt thì còn không bằng bây giờ đem tin tức này thả ra, đây cũng là ý của dì cháu.”
Lâm Thái Sâm: “Dù sao sau này cháu vẫn phải trở về sinh hoạt bình thường. Nhưng phần lớn người hỗn trong giới E-sport này đều là người trẻ tuổi, đại học với cao trung không giống nhau, nếu cháu mang một thân thanh danh xấu vào đại học, là sẽ thực sự bị khi dễ.” Dừng một chút: “Đây là chuyện mà chúng ta phải phụ trách đối với cháu.”
Nghe đến đó, giọng nói Tả Đào hơi hơi cứng lại, cậu biết Tô Nguyệt Yểu và Lâm Thái Sâm tuy bên ngoài vẫn luôn lấy cách coi cậu là bạn bè để ở chung, nhưng càng nhiều hơn đó là ở sau lưng vẫn luôn coi mình là trưởng bối, rất nhiều chuyện sẽ vẫn luôn vì cậu mà suy nghĩ.
Cậu mím môi, muốn nói gì đó, nhưng mà bên kia điện thoại lại phát ra âm thanh trước một bước ——
“Nhưng hôm nay khi xem phòng phát sóng trực tiếp của cháu dượng lại thấy yên tâm hơn, cái thiết lập ngoan ngoãn này nếu cứ tiếp tục cũng tốt, ngày mốt thi đấu cháu cố lên nha.” Lâm Thái Sâm cười nói: “Được rồi, mau trở về đi thôi, dượng thấy trong commemt kêu ca ca tốt của cháu tới WC vớt cháu ra kia ha ha ha.”
Lời nói mềm mại vừa đến bên môi trong nháy mắt biến mất, Tả Đào giật giật khóe miệng: “Tạm biệt!”
Cậu cúp điện thoại, vội vàng đỏ mặt quay về phòng huấn luyện..
Vừa rồi cùng Tống Thời Hàn chơi một ván, cũng khiến cậu ý thức được một ít vẫn đề mà lúc trước không nhận ra.
Giống như lời Khương Minh nói, cậu và Tống Thời Hàn quả thật không có bất kỳ phối hợp nào, ở cái điểm này nếu cậu chơi theo kiểu bùng nổ như lúc trước thì sẽ thấy không rõ ràng lắm. Dù sao khi đó cậu và Tống Thời Hàn đều chơi theo hướng mãn cấp thương tổn là có thể giết quân địch, có thể khắc phục một phần vấn đề này.
Nhưng một khi đổi thành thuần đánh hỗ trợ, sẽ bị một số khuyết thiếu, chờ đến lúc thật sự cần phải phối hợp, vấn đề liên tiếp vấn đề bị lộ ra.
Cũng giống như Tống Thời Hàn, trước kia cậu có thói quen đánh một mình, có đôi khi tuy rằng chơi hỗ trợ, nhưng quay đi quay lại, đến cuối cùng lại thành AD hỗ trợ ngược lại cậu. Đương nhiên, cái này cũng chỉ giới hạn với khi đánh người qua đường, một khi cấp bậc tăng lên, đặc biệt là đánh với tuyển thủ chuyên nghiệp, khẳng định là không thể vẫn luôn đánh như vậy.
Huống chi thi đấu đoàn đội, vàng chú ý tới hai chữ hợp tác.
Bởi vì khuyết thiếu ăn ý, thường rất nhiều lần Tống Thời Hàn đột tiến đánh thương tổn cậu đều theo không kịp. Hoặc là khi cậu khống chế được đối phương, Tống Thời Hàn mới tính toán đi đường giữa để chi viện. Tóm lại, độ phối hợp của hai người cực kỳ giống học sinh tiểu học.
Mặc dù thao tác vẫn tốt như cũ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bị comment chê cười.
Thời gian một buổi trưa, Khương Minh ở phía sau nhìn rồi ghi chép đến cuối cùng, đã không biết bao nhiêu lần nhịn không được thở dài.
6 giờ tối.
Thời gian huấn luyện quy định coi như kết thúc, sau khi tắt phát sóng trực tiếp, Tả Đào xoa xoa tay có chút nhức mỏi, cầm di động nhìn Weibo. Quả nhiên, trên hot search xuất hiện một loạt từ.
#Tổ hợp Fire Pink phối hợp nát nhừ#
# Wildfire phát sóng trực tiếp #
#Pink Lâm Thái Sâm #
# 《 Wind up》 trận đấu khởi động #
Tả Đào nhấp vào mục đầu tiên, trong phần bình luận quả thực là một đống phàn nàn ập vào mắt.
【 ở hiện trường, quả thật nát nhừ. 】
【 Cứ như này thì khi tham gia thi đấu muốn đánh như nào? Chờ bị đánh sao? 】
【 Cảm ơn vì lời mời, tôi đã muốn hoàn tiền vé. 】
【 không có biện pháp, Pink vừa mới gia nhập Wildfire, khuyết thiếu phối hợp cũng là bình thường. Tôi ngược lại chú ý tới bọn họ ở chung còn rất hòa hợp, có rất nhiều lần Fire cố ý chờ Pink, thật sự là bị chi tiết này làm ấm áp. 】
【 thôi đi, căn bản là do Fire có vấn đề, đôi mắt còn cao hơn đỉnh đầu. Lúc trước khi còn ở FTU không phải cũng vậy sao, hoàn toàn không hỗ động với mọi người, còn thích bán đồng đội. Người như hắn chính là thích hợp tham gia thi đấu cá nhân thôi. 】
【 Nhóm antifans có thể lui xuống, chỉ là do khuyết thiếu ăn ý thôi, dù sao trình độ cá nhân của hai người họ đều còn đó, cũng đủ lấy được tư cách tham gia thi đấu mùa hạ. 】
Tả Đào nhăn chặt mày, cậu vừa định nhấn vào một khu bình luận trên Weibo, phía sau bả vai bỗng nhiên bị người vỗ vào.
Vương Thu đã tháo tai nghe xuống: “Quả đào đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm rang, cách căn cứ không xa lắm đâu.”
Tư Tranh và Cat cũng đứng dậu thu thập xong, dường như là đã thương lượng từ sớm.
Tả Đào theo bản năng nhìn Tống Thời Hàn: “Đội trưởng đi không?”
“Mọi người đi đi, tôi còn có chút việc.” Tống Thời Hàn dựa vào ghế nhéo huyệt thái dương, thanh âm có chút mỏi mệt: “Tôi mời khách.”
Nghe vậy, Tả Đào vừa định nói cậu cũng không đi, nhưng Vương Thu đã đẩy cậu đi ra ngoài: “Chúng ta nhanh lên, cái cửa hàng kia xếp hàng đông lắm, nếu lại đi muộn có khi phải chờ đến tối.”
“Chờ một chút, em lấy cái áo khoác.”
Tả Đào khom lưng chui ra khỏi khuỷu tay Vương Thu quay về phòng huấn luyện, đem áo khoác đặt trên lưng ghế cầm lên, lại không sốt ruột đi ngay.
“Đội trưởng.” Tả Đào dừng ở bên cạnh Tống Thời Hàn, do dự hỏi: “Thật sự không cùng nhau đi ăn cơm sao?”
Tống Thời Hàn ‘ ừ ‘ một tiếng, anh tiện tay gãi gãi đầu, cũng đứng đứng dậy, rũ mắt nhìn Tả Đào: “Tối hôm qua ngủ không ngon, muốn đi ngủ một giấc đã.”
Tả Đào nói được rồi, cậu thoáng nắm chặt di động, bỗng nhiên nói một câu không liên quan: “Đội trưởng, thực xin lỗi.”
Tống Thời Hàn đứng tại chỗ, không lập tức đáp lại, mà là nhìn Tả Đào một cái thật sâu, mới đạm thanh nói: “Tại sao muốn nói thực xin lỗi?”
Tả Đào nhấp môi: “Biểu hiện hôm nay của em không tốt, chơi game có vấn đề.”
Cậu rũ đầu, ngón tay bất an mà vuốt ve di động, cậu cho rằng Tống Thời Hàn sẽ cái gì đó, nhưng không Tống Thời Hàn trước sau không có mở miệng.
Lại đợi vài giây, Tả Đào vừa định ngẩng đầu, lại từ khóe mắt phát hiện một cái bóng đen rơi xuống, sau đó tóc của cậu bị một bàn tay to lớn ấm áp khô ráo nhẹ nhàng xoa xoa.
Cậu nghe thấy trong thanh âm trong trẻo của Tống Thời Hàn mang theo một tia ý cười bất đắc:
“Đã nói với em bao nhiều lần, không cần quá chú ý đến ngôn luận trên mạng.”
Nhịp tim bắt đầu âm thầm tăng tốc, Tả Đào chớp chớp mắt, quả nhiên, bắt gặp Tống Thời Hàn ngày thường vẫn luôn lạnh lùng bỗng có một tia ý cười: “Làm sao em biết tôi nhìn……”
“Em không có vấn đề.” Tống Thời Hàn thu tay lại, cũng không giải thích cái gì, mà cầm theo áo khoác hướng ngoài cửa đi: “Mau đi ăn cơm đi, buổi tối về sớm một chút.”
——
Chờ đến khi đoàn người Vương Thu vào phòng ăn ngồi xuống, bên tai Tả Đào như phảng phất còn có thể nghe thấy câu nói vừa rồi của Tống Thời Hàn.
Em không có vấn đề.
Tả Đào ôm di động cười trộm một tiếng. Tống Thời Hàn mới không giống như trên mạng nói, thoạt nhìn anh là người không dễ tiếp cận, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Trong quá trình chờ đồ ăn, Vương Thu lại dọn ra một két bia tiến vào,đặt vài chai lên bàn và nói: “Ai, đội trưởng cũng thật là. Trừ khi ở căn cứ, từ khi gia nhập Wildfire tới nay, chưa thấy hắn cùng chúng ta ra ngoài ăn lần nào.”
Tư Tranh tiếp nhận bia Vương Thu đưa tới: “Có lẽ đội trưởng không thích náo nhiệt?”
Vương Thu: “Lời này kỳ thật không nên nói. Nhưng tôi luôn cảm thấy, đội trưởng hình như cũng không thật sự coi chúng ta là đồng đội.” Lại vội vàng bổ sung một câu: “Đương nhiên, ttôi không có ý nói rằng đội trưởng không tốt. Ngược lại , Tôi nghĩ đội trưởng là một người tuyệt vời, chính là thiếu chút vị nhân tình”
Cat nhìn hắn một cái, rót một ngụm bia: “Biết không nên nói còn muốn nói?”
Ý thức được chính mình nói lỡ, Vương Thu vỗ vỗ miệng mình: “Tôi sai rồi là tôi miệng tiện, mọi người uống rượu uống rượu…… Chờ đã, Tả Đào em đang làm gì?!”
Tả Đào đang cúi đầu sửa tin tức Weibo, tính toán dùng nick chính trả lời đám antifans, vừa mới chuẩn bị tiếp tục uống một ngụm rượu, tay lại bị Vương Thu cầm lấy.
Vương Thu hỏi cậu: “Em thành niên chưa?”
Tả Đào: “……”
Cậu cúi đầu nhìn thoáng chai bia trên tay, nghĩ thầm xong rồi, hồi nãy động tác lấy bia tự nhiên quá, hoàn toàn quên mất mình đang là học sinh ngoan ngoãn.
“Ách……”
Tả Đào giật giật môi, nửa ngày không biết nên vì hành động của mình mà giải thích thế nào: “Cái kia, em……”
“Uống một chút cũng không sao, hồi tôi còn cấp 3 cũng thường uống rượu trắng với ba tôi.” Tư Tranh không nghĩ nhiều như vậy, hắn vỗ vỗ bả vai Tả Đào: “Trước kia từng uống rượu chưa”
Anh, anh quả thật chính là anh trai ruột của em.
Tả Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như nghe được nhạc tiên, liền phải cảm động muốn khóc. Cậu che lại lương tâm lắc đầu, bám theo lời Tư Tranh nói xuống: “Em chỉ muốn nếm thử vị gì thôi.”
Tư Tranh cười cười: “Vậy nếm thử đi, vừa lúc thử xem tửu lượng.”
Vương Thu cũng bị làm chệch hướng, hắn đứng dậy: “Bia thì có thể thử cái gì chứ, chờ đó, tôi đi gọi thêm hai bình rượu trắng.”
Tả Đào ánh mắt sáng lên.
Tuy rằng từ trước tới nay rất ít khi uống rượu trắng, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy tửu lượng với rượu phẩm cũng không tệ lắm, cho nên uống một chút hẳn là không có việc gì đi?
Cậu tới Wildfire lâu như vậy, liền chưa dính qua một giọi rượu nào, giờ phút này xem mọi người đều có uống, chính mình ngồi một bên uống sữa bò thật sự quá mức tàn nhẫn.
Uống một chút, một chút thôi.
Làm tốt xây dựng tâm lý, Tả Đào bình tĩnh đón lấy nửa chén rượu nhỏ do Vương Thu đưa tới: “Chỉ ít vậy thôi ạ?”
Tư Tranh: “…… Trước hết uống ít một chút”
Vương Thu nâng chén: “Chúng ta đi trước một cái, chúc trận đấu khởi động của chúng ta diễn ra tốt đẹp!”
Thấy mọi người đều một ngụm uống hết cả ly, Tả Đào nhìn cái ly chỉ có nửa chén rượu của mình, bị kích phát tâm hiếu thắng, cũng đi theo một ngụm hết ly. Nhưng mà hậu quả chính là cả khuôn mặt đều nhăn nhó lại, nhịn không được hơi lè lưỡi cho bớt cay.
Mọi người thấy thế đều nở nụ cười.
Cat nói: “Hay là Tả Đào thôi đi.” Nàng không quá yên tâm: “Đừng uống.”
Tả Đào xua tay: “Đừng lo lắng, không sao, em có thể!”
“Không được cũng đừng cố.” Tư Tranh thấy Tả Đào thoạt nhìn không sao, mới bỏ thêm một chút.
Đều là một đám thanh niên trẻ tuổi cho nên mọi người cũng có nhiều đề tài để nói. Dưới kích thích của cồn, thấy Tả Đào uống vài chén cũng không có vấn đề gì, liền đều yên tâm, bắt đầu hàn huyên.
Rượu quá ba tuần, mọi người đều có chút say khướt, Tư Tranh không biết đã nằm bẹp trên bàn từ khi nào.
Tả Đào tuy rằng cũng rất choáng váng, nhưng luôn thời thời khắc khắc ghi nhớ tạo hình, cho nên vẫn luôn cúi đầu xem Weibo, còn nhìn một đề tài đang được thảo luận.
【 Tôi cũng cảm thấy Fire có chút vấn đề, giống như càng ngày càng đồ ăn. 】
【 Nhìn bọn họ phối hợp tôi thực sự muốn khóc, tôi với bạn gái phối hợp còn tốt hơn bọn họ. 】
【 hôm nay hàm lượng antifans quá cao, đi đi. 】
【 cười chết, tôi ăn ngay nói thật thì chính là antifans? Fire chính là đồ ngốc, cả ngày luôn mang một trương mặt chết cả người thì như một khối băng. Pink chính là xui tám kiếp mới phải đi đánh hỗ trợ cho hắn. Nơi này @ Wildfire-Pink, nhanh chân chạy đi, đừng phí hoài tuổi trẻ ở CLB đó nữa, tùy tiện đi theo một AD cũng mạnh hơn nhiều so với Fire. 】
Tả Đào nhíu mày, nghĩ nghĩ, liền ấn đăng bài vừa biên tập.
Vương Thu còn đang cùng Cat thảo luận về chuyện mấy chiến đội đứng đầu, dần dần đề tài lại hướng về trận đấu khởi đầu, hắn xoa xoa cái trán, nói: “Những nhóm khác còn ổn, chỉ là FG quả thực không dễ đánh. Lúc trước tôi từng solo với pháp sư của họ, thực sự là mạnh đến thái quá, còn có AD nhà bọn họ cũng mạnh đến muốn mệnh, đều có người nói hắn là AD mạnh nhất đế quốc.”
Thật vất vả mới biên tập xong, Tả Đào vừa định gửi đi, nghe thấy câu này, vẫn là nhịn không được nói: “Anh nói bừa.”
Vương Thu dừng lại mốt chút, nhìn Tả Đào: “Anh nói bừa cái gì?”
Tả Đào ánh mắt mông lung, cậu ‘ bang ‘ một tiếng đặt điện thoại di động gác ở trên bàn, gằn từng chữ một nghiêm túc mà sửa đúng lại: “Ca ca của em mới là AD đệ nhất thiên hạ!”
Vương Thu uống rượu nhiều, có chút phản ứng không kịp: “Ca ca em là ai?”
Tả Đào nằm lên trên bàn: “Tống Thời Hàn.” Mặt mày còn mang theo vài phần ghét bỏ, nói: “Những người khác không dính dáng tới.”
Vương Thu sắp bị biểu tình của Tả Đào cười chết, nghĩ tới cái gì, hắn lấy di động hướng Tả Đào quay video: “Tới, lặp lại lần nữa. Đào Đào, em cảm thấy AD của FG và Fire ai lợi hại hơn?”
Tả Đào dùng ánh mắt mông lung nhìn máy ảnh, nói mơ hồ không rõ: “Đương nhiên là Fire nhà em!”
Vương Thu: “Vậy so với GGF thì sao?”
Tả Đào lớn tiếng trả lời: “Fire!”
Vương Thu đem tên mấy chiến đội đứng đầu cùng với Tống Thời Hàn hỏi một lần, Tả Đào đều cho ra một đáp án tương đồng.
Vương Thu cười nấc một cái: “Vậy anh hỏi cái cuối cùng, Reborn……”
Còn chưa có nói xong, Tả Đào trực tiếp đứng lên, cậu bị hỏi đến mất kiên nhẫn, hướng về phía máy ảnh hô to: “Ca ca của em là lợi hại nhất, những người khác đều là đồ ăn……” Nói một nửa, dường như còn sót lại chút ý thức nhắc nhở cậu không được nói khó nghe, đành phải mím môi, ủy khuất nói: “Đại ngu ngốc đại ngu ngốc đại ngu ngốc!”
Cat ở một bên nhìn không được nữa, nàng duỗi tay lấy đi bình rượu trước mặt Tả Đào: “…… Được rồi đừng uống đi.”
“Không sao!” Tả Đào hì hì cười: “Đây chỉ là nước trái cây được làm từ lúa mì !”
Lại tiếp tục chỉnh sửa Weibo mà cậu còn chưa có thời gian đăng, sau đó gửi đi ——
【 Wildfire-Pink: Nói bừa, ca ca tôi là đệ nhất thiên hạ, mới không giống như mấy người nói vậy. Tôi mới không chạy, tôi có bao lớn phúc khí mới đánh hỗ trợ cho anh ấy, mấy người liền hâm mộ chết đi. Mấy người mới là đồ ngốc…… Ngu ngốc! // chuyển phát Weibo: Cười chết, tôi ăn ngay nói thật thì chính là antifans? Fire chính là đồ ngốc….. 】
Trông thấy một màn này, Vương Thu còn cười ầm lên chuyển video sang cho Tống Thời Hàn, sau đó lại say khướt mà gửi giọng nói qua ——
“Đội trưởng.”
“Bên này hình như bắt được một fan only của cậu.”