Tống Thời Hàn chỉ ngủ thêm mấy tiếng liền dậy.
Buổi tối 9 giờ, anh ngồi xuống trước bàn máy tính, đang định xem lịch thi vòng loại thì chợt nhớ ra điều gì đó liền mở điện thoại lên.
Mấy cái hot search lúc trước đã được hạ xuống thay bằng những từ khác.
# Wildfire-Pink mạng lưới quan hệ #
# thật ngoan #
#Pink liếm cẩu thạch chuỳ #
Tống Thời Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, sau khi nhìn thấy mục cuối cùng, đôi lông mày dài của anh hơi nhướng lên, mới vừa ấn vào, liền thấy Weibo mà Tả Đào đăng lên hai mươi phút trước ——
【 Wildfire-Pink: Nói bừa, ca ca tôi là đệ nhất thiên hạ, mới không giống như mấy người nói vậy. Tôi mới không chạy, tôi có bao lớn phúc khí mới đánh hỗ trợ cho anh ấy, mấy người liền hâm mộ chết đi. Mấy người mới là đồ ngốc...... Ngu ngốc! // chuyển phát Weibo: Cười chết, tôi ăn ngay nói thật thì chính là antifans? Fire chính là đồ ngốc.....】
Bình luận dưới Weibo này coi như nổ tung nồi, bình luận được lên top là weibo của một người qua đường, lời ít mà ý nhiều dùng hai chữ biểu đạt nghi hoặc của mình ——' Liếm cẩu? '
*Liếm cẩu “舔狗”: Là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Cái bình luận này thế mà có lượt like còn cao hơn cả bài đăng này.
Tất cả cư dân mạng đều là ha ha ha.
【 Tôi thật sự không được, hành vi này của Pink sao mà giống một fan ngốc nghếch thể này? 】
【Sùng bái một người thì ánh mắt không cách nào che dấu được, lúc trước khi xem phát sóng trực tiếp tôi đã phát hiện ra rồi, Pink nhất định là fans của Fire, quả nhiên! 】
【 Nhìn cái bộ dạng không đáng giá tiền của Phấn Bảo nhà ta kìa. 】
【 Chỉ một tiếng ca ca tốt thôi thì có thể chứng minh được chuyện gì chứ, các bạn thật đại kinh tiểu quái. 】
【 Có điều phải nói, Pink trông nhỏ thật đấy, tôi có thể thấy thông qua giọng điệu của cậu ấy / che mặt cười đê tiện.jpg】
【 hẳn là mới tốt nghiệp cấp ba, nhiều nhất là 18 tuổi, tôi từ phía Tô Ba tìm được ~】
【 Tuổi còn nhỏ thì cũng không thể mắng chửi người thế chứ? Đặc biệt là làm nhân vật công chúng. 】
【 Lầu trên tôi nói cậu nghe, bây giờ cậu suốt đêm mua một tấm vé máy bay đi Tứ Xuyên, sau đó gọi xe đến Nhạc Sơn, chỗ đó có tòa đại Phật, cậu thả hắn đi, rồi cậu ngồi ở chỗ đó. 】(Ý kiểu nói móc đừng làm phất online nữa mà đến thẳng chùa phật mà làm thấy sư luôn đi)
【 ha ha ha, từ khi làm fans của Pink, mỗi ngày tôi đều kêu ra tiếng cười huỷ diệt! 】
Tống Thời Hàn phải mất hàng chục giây mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, nguyên nhân là do một số cư dân mạng đã ném đá anh ta trên mạng, và cuối cùng là @ Tả Đào, có lẽ Tả Đào cũng nhịn không được, mới lên đáp lại.
Chỉ là...... Nhìn dòng chữ Weibo của Tả Đào, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Tống Thời Hàn nhìn thoáng qua thời gian, bọn họ ra ngoài ăn cơm đã mấy tiếng trôi qua, nhưng không có người nào trở lại.
Anh thoát weibo ra, vừa định gọi điện cho Tả Đào, thì nhìn thấy trên WeChat có một tin nhắn chưa đọc, liền thuận tay ấn vào.
Tống Thời Hàn đầu tiên là nhìn thấy Vương Thu nhắn tin qua, sau đó click mở video.
Ba phút sau.
Tống Thời Hàn: “......”
Anh day day cái trán. Trong video, đôi mắt vốn đen láy của cậu bé bị bao phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt do say xỉn, cậu cau mày nhưng tư thế ngồi vẫn thẳng tắp, nghiêm túc trả lời các câu hỏi. Cho đến cuối cùng, có lẽ là nghe ra người hỏi đang trêu chọc, sau đó lại bởi vì xấu hổ và buồn bực mà trở thành kiên nhẫn.
Hẳn là say đến không nhẹ.
Nhìn thoáng qua một bàn đầy chai bia kia, còn có mấy bình rượu trắng đang mở, thái dương Tống Thời Hàn xuất hiện mấy cái gân xanh.
Có chút bất đắc dĩ mà thở ra một hơi, Tống Thời Hàn xách áo khoác hướng ngoài cửa đi, đồng thời gọi điện cho Cat.
——
So với những người khác khi say thì vừa khóc vừa nháo, Tả Đào khi sau quả thực tốt hơn rất nhiều, sau khi sửa lại câu đúng cho Vương Thu, cậu lại lần nữa biến trở về trạng thái an tĩnh. Ngoại trừ ánh mắt hơi dại ra thì nhìn qua không giống như là đã uống quá nhiều.
“Tửu lượng của Tiểu Đào quả thật có thể.”
Nhớ tới bộ dạng Tả Đào vừa mới một ly rồi lại một ly, Tư Tranh nghĩ mà lòng còn sợ hãi, lớn đầu lưỡi nói: “Tôi còn cho rằng em ấy uống đến nằm sấp luôn đó.”
Nói rồi, Tư Tranh che mặt mà ngáp một cái, đã bắt đầu hối hận khi cho Tả Đào uống rượu.
Chỉ là vừa nghe thấy thế, giống như bật phải công tắc nào đó, Tả Đào máy móc chớp chớp mắt, trên tay cậu còn ôm một chai bia, duỗi tay vỗ nhẹ phía sau lưng Tư Tranh: “Còn uống sao anh Tranh?”
Tư Tranh: “...... Không uống, em lợi hại em lợi hại.”
Vương Khâu còn say hơn hai người bọn họ, không ngại xem cuộc vui, hắn cười nói: “Ta Đào thật lợi hại, tới...... anh trai bồi em uống.”
“Cần phải về” Cat cúi đầu nhìn di động, đứng dậy tịch thu chai bia Tả Đào đang ôm, nhìn Vương Thu liếc mắt một cái: “Anh cũng nghỉ chút đi.”
Vương Thu phát ra một tiếng kêu 'Oa' kỳ lạ, say khướt đến phát điên: “Ô ô, Thần Mèo hung dữ với tôi!” Hắn nửa dựa người vào Tả Đào, nói: “Đào, cô ấy hung dữ với anh.”
Cat hít sâu rất nhiều lần, mới chịu đựng không phát tác.
Cửa phòng riêng lúc này từ bên ngoài đóng lại, người phục vụ mang theo một cái túi giấy giấy đi đến bên người Tả Đào rồi dừng lạ, khom lưng nói nói mấy câu sau, đi ra ngoài.
Thấy một màn này, Vương Thu ngừng la hét và hỏi Tả Đào: “Tối nay ăn chưa no à?”
“Không, đội trưởng còn chưa ăn, em mang về cho anh ấy.”
Tả Đào lung lay mà đứng lên, ngoại trừ lúc đầu khi vừa đứng dậy mới lảo đảo một chút, thì về sau miễn cưỡng có thể đi thẳng tắp: “Anh ấy khẳng định đói bụng.”
“Có cần chị cầm cho em không?” Cat đi đến bên cạnh Tả Đào, đỡ cánh tay cậu đi ra ngoài.
Tả Đào lắc đầu: “Không cần, em có thể, cảm ơn.”
Dù say không nhẹ, nhưng cậu luôn nhớ kỹ mệnh lệnh trước khi uống rượu, chỉ cần nói ít, không làm lớn chuyện, cần phải quán triệt hai chữ ngoan ngoãn.
Hai chữ này đã khắc vào trong DNA, từ phòng riêng đi ra, Tả Đào cố gắng kìm nén cơn choáng váng, một bên nỗ lực thẳng thắn eo lưng đi thẳng tắp, cảm thấy chính mình giống như là một thiếu niên tiền phong mới được mang lên khăn quàng đỏ.
Tự mình bị loại ý tưởng này chọc cười, cậu nhịn không được cười một tiếng, lại bởi vì thấy Vương Thu và Tư Tranh kề vai sát cánh đi xiêu xiêu vẹo vẹo mà cảm thấy đắc chí.
Cậu nghĩ, toàn bộ đội ngũ không có ai vừa nghe lời và ngoan ngoãn như cậu hết.
Cùng với đó là một tâm tư tà ác lan tràn ra —— nhưng ai có thể biết được cái bộ dạng ngoan ngoãn này chỉ là một túi da, bên trong thực chất cất dấu một ác ma nho nhỏ.
Hai ngày nay thời tiết âm u bất định.
Rõ ràng ban ngày còn nắng chói chang, nhưng vừa tới chạng vạng liền chuyển âm u bão tố, trong gió đêm dường như còn mang theo hơi ẩm, trời bị mây đen che mờ, cơ hồ nhìn không thấy một ngôi sao.
Khả năng là trời sắp đổ mưa, lá cây ven đường bị gió thổi tạo ra tiếng xào xạc.
Vương Thu vừa định gọi xe, vừa lấy điện thoại ra, lại đỡ vách tường quay đầu đi vào tiệm.
“Cậu làm gì đấy?” Tư Tranh ở phía sau gọi hắn.
Vương Thu: “Tôi quên tính tiền.”
Vừa dứt lời, liền đụng phải bóng người cao gầy từ trong cửa hàng đi ra, Vương Thu cả người sững sờ tại chỗ: “Đội trưởng?”
Chỉ thấy mái tóc đen nhánh của Tống Thời Hàn bay tán loạn, nghe vậy liền đem khẩu trang trên mặt kéo xuống một ít: “Đã thanh toán rồi.” Nửa khuôn mặt bị lộ ra hiện rõ góc cạnh sắc bén, môi mỏng hơi mím lại, lộ ra vài phần lạnh lùng.
Vương Thu không kịp phản ứng lại: “Không đúng, sao cậu lại ở đây?”
Tống Thời Hàn không lập tức đáp lại, anh cất bước đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt lại nhìn về hướng Tả Đào đang ngồi xổm ven đường, anh ' ừ ' một tiếng, trong giọng nói không lộ ra cảm xúc gì: “Tới đón fans only của tôi về.”
Vương Thu há miệng thở dốc: “À......”
Tả Đào hoàn toàn không chú ý đến những chuyện xung quanh, do bị ảnh hưởng bởi rượu, tim cậu đập loạn xạ và thấy chóng mặt hơn, một chút lý trí còn sót lại vừa rồi bị gió thổi qua hoàn toàn biến mất.
Cậu ngồi trên mặt đất, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu bạc đang dừng trước mặt mình, tự nhiên cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra được đã gặp qua ở đâu. Mãi đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, hình như cậu nghe thấy có ai đó đang gọi tên cậu, thanh âm có chút lạnh lùng ——
“Tả Đào.”
Tả Đào cảm thấy mí mắt nặng trĩu, thực sự không muốn phản ứng lại, cậu vẫn lẳng lặng ngồi đó, cúi đầu, giả vờ không nghe thấy, trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem mình đã từng nhìn thấy chiếc xe này chưa..
“Tả Đào?” Tống Thời Hàn cau mày, lại gọi thêm một lần nữa, rồi quay đầu lại nhìn ba người phía sau: “Em ấy uống bao nhiêu rồi.”
“Thật ra tôi cũng không uống nhiều lắm, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm.” Cat nói: “Rượu trắng thì chỉ uống một chút, còn lại là bia.” Nói tới đây, nàng cũng nhăn lại lông mày, rõ ràng vừa rồi lúc uống rượu Tả Đào giống như cũng không có việc gì, dừng một chút, nói: “Có thể là do uống hỗn hợp rượu và bia.”
“A, nghĩ ra rồi.” Tả Đào bỗng nhiên mở miệng đánh gãy lời của mọi người, cậu chống mặt đất muốn đứng lên, lại giơ tay chỉ vào xe thể thao trước mặt: “Đây là xe của anh trai em, đúng không?”
Mọi người: “......”
Chủ xe cũng đứng ở trước mặt rồi, em nói xem phải không?
Vương Thu đã có chút không nỡ nhìn thẳng, hắn xoay người dựa vào Tư Tranh mặt nghẹn cười.
Trên mặt Tống Thời Hàn cũng hiện lên chút bất đắc dĩ, hắn tiến lên nửa bước ôm eo Tả Đào, móc chìa khóa xe ra rồi mở cửa, đem người nhét vào trên ghế phụ.
Ngửi thấy mùi hương trong trẻo quen thuộc, Tả Đào không kịp tự hỏi, dùng tay trái nắm lấy góc quần áo của Tống Thời Hàn, khó hiểu mà nói: “Chờ một chút, tại sao anh lại có chìa khóa xe của anh trai tôi?”
“......” Tống Thời Hàn ấn ấn cái trán, cúi đầu nhìn Tả Đào nắm lấy góc áo của anh, trầm mặc nửa giây: “Ừm, tôi mượn.”
Mọi người lại lần nữa: “......”
Tả Đào lại không nghi ngờ anh, cậu lười biếng mà đem gói đồ ăn ôm lấy, gật gật đầu hỏi: “À, mượn à, nhưng tại sao anh trai tôi lại cho anh mượn?”
Tống Thời Hàn không để ý đến cậu, đem cửa xe đóng lại, rồi lập tức đi về phía ghế lại, còn lại ba người kia ở phía sau ngồi nghiêm chỉnh.
Chờ mọi người lên xe đầy đủ, Tả Đào cả nửa ngày vẫn không thắt được đai an toàn, dần dần bắt đầu có chút bực bội, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó không ai nghe rõ. Tống Thời Hàn thật sự nhìn không nỗi nữa, anh nhẹ nhàng nghiêng người qua duỗi tay tiếp nhận đai an toàn trên tay Tả Đào.
Tả Đào vừa lòng, cậu vỗ nhẹ nhẹ đầu Tống Thời Hàn, nói: “Cảm ơn anh.”
Bầu không khí trong xe nháy mắt căng cứng.
Động tác trên tay Tống Thời Hàn hơi dừng lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh hơi hơi nắm chặt.
Tư Tranh ở phía sau sợ hãi: “Đội trưởng...... Đừng so đo với ma men.”
“Say?” Tả Đào nửa híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi, từng chữ nói ra không được rõ ràng lắm: “Anh em nói hả? Em mới không say.” Chê cười, cậu là người như thế nào chứ, Thanh Đảo không ngã tôi không ngã, Bông Tuyết không bay tôi không bay*, đó chính là cậu.
* Thanh Đảo với Bông Tuyết là hai loại bia của Trung Quốc, ý cả câu là chỉ tửu lượng của rất tốt, uống bao nhiêu cũng không say
Vương Thu yếu ớt bổ sung: “Đội trưởng, nể mặt cậu ấy là fan only của ngài.”
Tống Thời Hàn không nói, sau khi thắt đai an toàn anh mới nhấn chân ra chạy đi, một đường hướng về căn cứ Wildfire.
Mới đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa, mới đầu chỉ mới có vài giọt về sau mưa càng ngày càng lớn, rất nhanh cả toà thành thị đều bị bao trùm trong màn mưa. Có lẽ cơn mưa to bất chợt đã xua tan đi phần nào cơn say, Tả Đào mở hé cửa sổ xe ra gió lạnh tiến vào, tuy vẫn cảm thấy chút choáng váng, nhưng lại thoải mái hơn rất nhiều, chút buồn nôn hồi nãy cũng tốt hơn không ít.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe thể thao dừng lại trên một con đường bằng phẳng.
Tả Đào ngơ ngác nhìn những thanh gạt nước không ngừng đung đưa trước mặt, mơ hồ nhìn thấy ánh đèn của căn cứ cách đó không xa, lúc này cậu mới chợt ý thức được mình đã trở lại căn cứ.
Chỉ là......
Hạ hẳn cửa sổ xe xuống, cậu thò đầu ra ngoài nhìn cơn mưa vẫn đang rơi, nhìn những vũng nước đọng trên mặt đất, có chút buồn rầu mà lại rụt trở về.
Tống Thời Hàn cởi đai an toàn cho cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bên ngoài đang mưa.”
Tả Đào đá đá giày của mình. Cậu luôn nghiêm khắc yêu cầu chính mình làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời thì vẻ ngoài rất quan trọng, cho nên cậu không thể xuống xe.
Bởi vậy nói thập phần đúng lý hợp tình, hừ hừ: “Em đi giày trắng không thể xuống xe.”
Lúc này mấy người ngồi ở ghế sau mới ý thức được không đúng, theo kế sách ban đầu thì lẽ ra bọn họ đã phải chạy từ sớm rồi, nhưng bây giờ trong lòng mỗi người chỉ có thể cảm khái sau này không thể để Tả Đào uống rượu.
Hôm nay không biết Tống Thời Hàn đã xoa huyệt thái dương bao nhiêu lần, mở điện thoại xem dự báo thời tiết, ý đồ muốn giảng đạo lý với Tả Đào: “Tả Đào, em biết trận mưa này đến khi nào mới tạnh không?”
Tả Đào thò lại gần nỗ lực nhìn rõ: “8 giờ?”
“Ừ, 8 giờ sáng mai.” Tống Thời Hàn trả lời cậu: “Em vẫn muốn ngồi ở trong xe sao?”
Tả Đào gật đầu: “Dạ, muốn.”
Tống Thời Hàn nhất thời không nói nên lời, một lát sau, anh tắt xe, không nói gì mà đẩy cửa xe lái ra.
đèn đọc sách trên đầu dần tắt, và không gian chật hẹp trong chìm vào bóng tối. Khi hoàn cảnh xung quanh trở nên tối đen như mực, trái lại, thính giác của Tả Đào trở nên nhạy bén hơn, Tả Đào nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa, sau đó hoàn toàn bị âm thanh mưa to bao phủ, rốt cuộc nghe không thấy gì nữa.
Tả Đào bĩu môi nói keo kiệt, cậu vốn còn cho rằng đối phương sẽ nói chuyện với cậu thêm một lúc nữa, ai biết được anh sẽ rời đi, thật không thú vị.
Một người thực sự rất là nhàm chán.
Một lát sau, cậu nhìn vào túi giấy trong tay, nhận ra rằng cậu còn chưa đưa đồ ăn cho Tống Thời Hàn, nếu để thêm lúc nữa đồ ăn sẽ lạnh. Cậu cắn khóe môi, nhìn thoáng qua đôi giày màu trắng của mình, bắt đầu lẩm bẩm lầu bầu: “Thôi, hay mình vẫn là trở về đi......”
Ai ngờ vừa mới vừa dứt lời, tiếng bước chân vừa mới biến mất không biết từ lúc nào truyền đến, sau đó là tiếng mưa rơi, sau đó cửa xe bị mở ra từ bên ngoài.
Tả Đào sửng sốt một lúc, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc áo khoác còn hơi ấm áp phủ xuống đầu, che nửa người trên của cậu, đồng thời kèm theo một cơn gió lạnh từ ngoài xe ập vào, một mùi hương đàn gỗ thoang thoảng, ngoài ra còn có mang theo mùi hương cam quýt
Dường như chỉ số IQ và ý thức đã lâu không tồn tại cuối cùng cũng khôi phục lại một chút, ngay sau đó, Tả Đào dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tống Thời Hàn cúi người khom lưng, nhẹ nhàng đem Tả Đào bế ngang lên. Dưới ánh đèn pha của chiếc xe thể thao, hạt mưa rơi xuống mặt đất, mà đôi mày trên khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn hơi nhíu lại, anh khẽ chậc một tiếng rồi nói: “Phiền toái.”
Trong giọng nói có một chút không kiễn nhẫn, rồi lại mang theo chút bất lực.
Tả Đào mấp máy môi: “......”
Ba hồn bảy vía bỏ nhà đi vì say rượu cuối cùng cũng trở lại vị trí của mình. Cậu run run ngẩng đầu, hình ảnh ngày càng rõ ràng, cậu nhìn thấy quai hàm của người đàn ông sắc bén và trơn bóng, thần sắc bình tĩnh lãnh đạm, giống như tuyết đầu mùa đông..
Cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực nóng bỏng của đối phương, Tả Đào không khỏi có chút nao núng, cậu ước gì đó chỉ là ảo giác.
Nhưng hiện thực lại tràn ngập drama. Không tự chủ được, các hình ảnh từ lúc còn ở nhà hàng cho đến khi trở về quay trở lại trong trí nhớ của cậu, Tả Đào thấy hơi thở của mình bắt đầu run rẩy.
Cho nên từ lúc đầu đến bây giờ, người này vẫn luôn là......
Trời đất,
Có phải cậu chính là một thằng hề không?
Anh đưa áo khoác của mình cho Tả Đào, chiếc áo sơ mi trắng mà Tống Thời Hàn mặc bên trong nhanh chóng bị nước mưa làm ướt sũng, thấy Tả Đào mãi mà không nói chuyện, anh bước chân không ngừng cúi đầu nhìn thoáng qua, rất nhanh ánh mắt từ thăm dò chuyển biến thành hiểu rõ: “Nhận ra tôi là ai?”
Tả Đào: “Em......” Cậu choáng đến lợi hại, môi run rẩy: “Đội trưởng......”
Tống Thời Hàn: “Ừ.”
Mặc dù khoảng cách từ chỗ đậu xe đến căn cứ chỉ có một trăm bước, nhưng hai người họ vẫn gần như ướt sũng khi họ thực sự đi qua. Tả Đào còn tốt, ít nhất cậu được áo khoác của Tống Thời Hàn bao bọc, hơn nữa Tống Thời Hàn còn cố ý chắn mưa cho cậu, cho nên cũng không bị ướt lắm.
Nhưng Tống Thời Hàn liền không giống vậy, chiếc áo sơ mi gần như trong suốt của anh ta dính sát vào da, nước chảy xuống góc áo. Tả Đào vội vàng giãy dụa xuống, mở miệng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi ——”
Tống Thời Hàn lại không lập tức buông tay, anh ta cúi đầu nhìn Tả Đào trong chốc lát, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng khi nói chuyện lại có cảm giác trêu chọc: “Không sợ giày trắng bị ướt nữa hả?”
Thành thật mà nói, trong một khoảnh khắc, Tả Đào thực sự muốn chết quách cho rồi. Không biết là bởi vì rượu, hay là bởi vì cái gì khác, nhịp tim cậu càng lúc càng kịch liệt, trên mặt và lỗ tai đều nhanh chóng sung huyết, khô khốc nói: “Không...... Không sợ.”
Nghe vậy, lúc này Tống Thời Hàn mới đem cậu buông xuống.
Tả Đào đỡ vách tường miễn cưỡng đứng vững, hai chân có chút mềm nhũn, cậu hơi rùng mình một cái, men say biến mất hơn phân nửa.
Đi theo Tống Thời Hàn đi vào căn cứ, Tả Đào nghĩ, trong mười tám năm đầu đời, không có ngày nào tuyệt vọng như hôm nay.
Mười giờ tối, căn cứ vẫn sáng trưng ánh đèn..
Khương Minh mặt không đổi sắc ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh lầu một, anh lặng lẽ nhìn hai người từ ngoài cửa tiến đến: “Đứng lại.”
Tả Đào theo bản năng mà nhìn lại, liền thấy Vương Thu, Tư Tranh và Cat ba người, đều đang chỉnh tề ngồi chờ nghe Khương Minh dạy bảo, Vương Thu thì đang liều mạng hướng Tả Đào làm mặt quỷ, cũng không biết là muốn biểu đạt cái gì.
“Uống rượu?”
Khương Minh nhìn về phía Tả Đào, vừa định nói cái gì đó, anh đột nhiên chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của người sau, mặt mày hắn nhảy dựng lên: “Em đỏ mặt như vậy, rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu rồi?!”
Những người còn lại nhìn thấy cảnh này cũng có chút kỳ quái. Tả Đào uống rượu rõ ràng là không mặt đỏ, hơn nữa lúc bọn họ xuống xe vẫn còn tốt, nhưng bây giờ đỏ mặt thực sự có chút thái quá.
“Trời đất, các người đã cho đứa trẻ đáng thương này uống bao nhiêu vậy?!”” Khương Minh từ trên sô pha đứng lên, từ trên ghế sô pha đứng dậy, cảm thấy mình sắp phát điên rồi, đầu tiên anh ta chỉ vào Vương Thu, nói: “Mau đi tìm thuốc giải rượu!”
Lại đi tới bên cạnh Tả Đào, hắn cau mày: “Hiện tại khó chịu không, có muốn nôn?” Không đợi đáp án, lại lấy di động ra: “Quên đi, anh đi gọi bác sĩ.”
“Không cần.” Tả Đào đnấc lên một tiếng, vẫn khoác áo khoác của Tống Thời Hàn: “Huấn luyện viên, kỳ thật không có chuyện gì...”
Khương Minh: “Em tốt cái rắm, nói chuyện đều không nhanh nhẹn.”
“Đây đều là chuyện gì.” Khương Minh nhìn năm đội viên ướt sũng của mình, lại nổi giận: “Trận đấu khởi động sắp bắt đầu, sao không ở lại căn cứ đi ra ngoài uống rượu lại gặp mưa, là muốn tạo phản?!”
Khương Minh bình thường rất ít khi tức giận, nhưng bây giờ khi hắn nổi giận, tất cả mọi người cúi đầu không nói lời nào, ngoan ngoãn nghe huấn luyện.
“Đều cảm thấy chính mình rất lợi hại, phiêu đúng không?”
“Có biết rên mạng đều đang nói chúng ta cái gì không, bao nhiêu người chờ xem chúng ta chê cười?!”
“Mấy cậu đều là học sinh tiểu học sao?!”
“Không...... Không phải.” Tả Đào đứng không vững có chút lung lay, nhỏ giọng biện giải.
Khương Minh nhìn cậu: “Không phải cái gì?”
Tả Đào nói: “Đội trưởng không phải học sinh tiểu học.” Cậu mang theo vẻ say rượu nghiêm túc, nỗ lực vì Tống Thời Hàn giải vây: “Huấn luyện viên, anh ấy đến đón chúng em trở về.”
Khương Minh tức đến bật cười, hắn xoa xoa cái trán, nghĩ đến caid Weibo hot search không lâu trước đây, trước mắt lại tối sầm: “Tả Đào, chuyện của em anh còn chưa có tính sổ đâu.”
Hắn tận tình khuyên bảo: “Em nhìn xem em vốn dĩ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiện tại cùng bọn họ học cái xấu đi ra ngoài uống rượu? Em còn nhỏ, không biết sự nguy hại khi uống rượu, cồn chính là độc dược, em có muốn nhớ lại một chút chính mình khi uống say đã làm ra chuyện gì không?”
Khương Minh một bên nói, một bên móc di động mở Weibo ra: “Em còn nhớ em đăng Weibo sao? Đây là say rượu sẽ xảy ra chuyện gì, làm tuyển thủ chuyên nghiệp, em biết nếu nói ra sẽ có hậu quả gì sao?!”
Khương Minh cảm thấy rằng anh ấy cần phải giải thích các quy tắc chính thức cho Tả Đào, vừa định tiếp tục nói cái gì đó, Tống Thời Hàn vẫn luôn không mở miệng lại vào lúc này nhìn Khương Minh một cái, ngắt lời hắn: “Được rồi. Anh Khương, trước tiên để bọn họ đi tắm nước ấm cái đã.”
Khương Minh giọng nói cứng lại, hắn nhìn thật sâu Tống Thời Hàn một cái.
Sau một lúc lâu, từ túi móc ra hộp thuốc, hùng hùng hổ hổ mà đi đến phòng bếp: “Ông đây đi nấu nước gừng cho mấy người, chờ lát nữa tắm xong đều uống cho tôi!”
“Được rồi.” Tống Thời Hàn cúi đầu xoay xoay cổ tay: “Đều tan đi.”
Anh nói xong, đang định cất bước xuống lầu, phía sau lại bị người túm lấy vạt áo. Ngay sau đó, anh nghe thấy hỗ trợ nhỏ đang say khướt của mình thấp giọng nói——
“Đội trưởng, em không phải uống say sau mới xúc động phát Weibo.”
Tống Thời Hàn hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn cậu, như là không tiếng động dò hỏi.
Tả Đào dừng một chút, mới mím môi giải thích: “Đó là em lúc trước đã nghiêm chỉnh suy nghĩa lời muốn nói, chỉ là cái câu cuối cùng mắng hắn ngu ngốc kia là sau khi uống say mới thêm vào.”
“Thực nghiêm túc.”
“Em rất thực thích đánh hỗ trợ cho anh, không nghĩ chạy.”
- -------------------
Bia Thanh Đảo: 青岛
Bia Bông Tuyết: 雪花 (Snow)