Tả Đào tim đập còn chưa có bình tĩnh lại, cậu liên tục nhìn nhắc nhở tặng quà của hệ thống, sau đó lại nhìn nam nhân bên cạnh, mấp máy môi dưới.
“Thích.”
Tống Thời Hàn cười nhẹ một tiếng.
【 Mẹ nó, một giây trước tôi còn định đi Weibo Pink hỏi, kết quả Hàn Thâm lại trực tiếp hỏi giúp tôi? 】
【 Các chị em, nói thật, tôi cảm thấy hành vi gần đây của Fire rất khả nghi, đêm khuya anh ấy lái xe thể thao chở người ta đi chơi, còn tặng bánh ngọt, hiện tại anh ấy còn toàn bộ skin nữa. Có tiền hay không là thứ yếu, cái chính là cách ứng xử này, có ai hiểu tôi không? Đây là Fire, người tự xưng là mặt lạnh đệ nhất của Liên Minh đấy!!】
【 Còn có gì mà phải đoán đâu, bọn họ đều là những người trong độ tuổi tràn trề sức lực, thường xuyên qua thân thiết thì đương nhiên thân thể sẽ nóng lên, mọi người hiểu chứ, ha ha?】
【 Thưa thầy, em không hiểu. Thầy nếu có đáp án kích thích nào, liền mời tiếp tục lớn mật nói ra, em thích nghe. 】
【 Lầu trên cẩn thận bị cấm ngôn. 】
【 Đủ rồi, khi nào thì ngay cả Fire cũng bị một chuyên cắn CP chiếm lĩnh? 】
【 Vừa muốn học người ta thao tác cùng ý thức, vừa muốn can thiệp tự do tình cảm của người ta, ngươi lễ phép sao? 】
May mắn thay lúc này hai mắt của Tả Đào bị bôi đen, cũng không biết trong bình luận trong màn hình đang nói cái gì, cậu cố gắng hết sức mím chặt khóe miệng, sau khi nhận được lời mời của Tống Thời Hàn, mới ấn xác nhận tiến vào phòng trò chơi.
Ngoài Quang Chi Ma Linh, mấy ngày nay Tả Đào cũng luyện tập rất nhiều anh hùng hỗ trợ khác, cậu suy nghĩ một chút, hỏi: “Đội trưởng, tiếp theo anh chơi AD gì, em sẽ tìm một hỗ trợ phù hợp với anh.”
Tống Thời Hàn tùy ý nói: “Hôm nay không cần phải phối hợp, em muốn chơi cái gì cũng được.”
Tả Đào ngẩn ra, ý thức được Tống Thời Hàn chỉ việc hôm nay là sinh nhật cậu.
【 Chơi Tiểu tinh linh đi, hay là hai người chơi bộ đôi Băng Hoàng + Hư Vô lần nữa cũng được? 】
【 Chậc, sao con trai tôi vẫn chưa mở phát sóng trực tiếp vậy, chờ đã nửa ngày! 】
【Fire hỏi cháu ngoan nhà tôi một chút, có phải cháu nó quên mở rồi không? 】
【 Hôm nay là ngày con thành niên, không thể cho các mẹ xem mặt được sao?! 】
Liếc nhìn bình luận, Tống Thời Hàn thuận miệng trả lời: “Pink không phát sóng, có cái gì muốn hỏi em ấy có thể hỏi tôi.”
Tả Đào sửng sốt: “A?”
“Fans em.” Tống Thời Hàn lời ít mà ý nhiều: “Hỏi sao không thấy em phát sóng.”
Tả Đào: “......”
Cái đám fans đó của cậu kỳ lạ thế nào, Tả Đào là người rõ ràng nhất. Hơn nữa cậu còn phát hiện, từ sau khi biết cậu thành niên, những người đó càng ngày càng thái quá hơn.
Nghe Tống Thời Hàn vừa nói như vậy, cậu há miệng thở dốc, sợ lại nháo ra chuyện gì không cách nào vãn hồi, vội chia nhỏ màn hình, nói: “Vẫn để em mở đi.”
Năm phút sau, trò chơi chính thức bắt đầu.
Tả Đào theo bản năng mà nhìn thoáng qua đội hình đối diện, nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt nhìn thấy một cái Id, sau đó trái tim chợt căng thẳng ——
TDK-Demon.
【 Tôi hoa mắt à? Đây là Demon?? 】
【 Không phải người này chỉ đánh bên sever Hàn Quốc thôi sao, sao đột nhiên chạy tới sever chúng ta? 】
【 Bổ cập tri thức, Demon và TDK đến hạn hợp đồng, nghe nói có kế hoạch muốn gia nhập tại khu chúng ta. 】
【 Ách. Tuy rằng nói vậy, nhưng vị trí của các đội mạnh trong nước đều đã đầy đủ vị trí, cấp bậc tuyển thủ như Demon, không có khả năng tới bên này đánh vị trí thay thế bổ sung? 】
【 Nghĩ cái gì vậy, không phải bên Wildfire còn một ví trí đang thiếu đó sao? 】
【 Còn nhớ chuyện Wind nói trên Weibo tối qua không, bên Wildfire đã tìm được hỗ trọ mới, sẽ không......】
Không riêng gì cư dân mạng, ngay cả trong lòng Tả Đào cũng không quá vui vẻ. Cậu vẫn luôn nỗ lực muốn tạm thời quên đi chuyện này, nhưng tất cả những chuyện phát sinh chung quanh, đều như muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu, hỗ trợ mới của chiến đội sắp tới, cho dù không phải Demon, cũng sẽ là người khác.
Mà cậu chỉ có một áo choàng ZZ, có thể có tác dụng hay không còn phải nói sau.
Trước kia cảm thấy vị trí thay thế bổ sung đã rất tốt, nhưng tới hiện tại, lại sẽ cảm thấy không biết đủ.
Cậu muốn đem hai chữ thay thế bổ sung này xóa đi.
Tả Đào nắn ngón tay, mãi đến khi từ phía bên Tống Thời Hàn truyền đến thanh âm, cậu mới hoàn hồn.
“Pink, chọn vật phẩm.”
Lại nhìn về phía màn hình, Tống Thời Hàn đã mua xong vật phẩm và đi xuống đường dưới. Tả Đào vội lên tiếng, mua xong trang bị liền đi theo Tống Thời Hàn cùng nhau đánh quái, từ đường sông vòng qua bụi cỏ.
Tống Thời Hàn, hỏi: “Trước kia từng đánh với Demon sao?”
Tả Đào gật đầu đáp ứng một tiếng: “Dạ.”
Lúc trước trong đợt nghỉ hè, cậu từng chạy qua bên sever Hàn Quốc một đoạn thời gian, khi đó đụng phải Demon vài lần. Người này đúng là rất mạnh, thao tác cùng ý thức đều rất tốt, Demon làm hỗ trợ rất biết mang tiết tấu, hơn nữa hắn có tiếng là hỗ trợ cường công ở Liên Minh, giai đoạn trước có thể phối hợp xạ thủ đánh ra hiệu quả áp chế, khó trách Khương Minh vẫn luôn muốn đào người này về.
Tống Thời Hàn một bên thêm lính, lại hỏi: “Cảm thấy hắn thế nào?”
Tả Đào trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, cậu vốn bởi vì chuyện hỗ trợ mới mà có chút não lòng, giờ phút này nghe Tống Thời Hàn hỏi như vậy, trong lòng không khỏi nảy lên, đồng thời sinh ra cảm giác nguy cơ.
Cậu mím môi, hơi do dự vài giây mới nói: “Cũng được, không tính quá cùi bắp.”
【? Không tính quá cùi bắp?? 】
【 Nếu không phải con là con trai của ta, ta liền phải phun con không biết trời cao đất dày. 】
【Pink chơi theo kiểu hình cường công, hơn nữa lấy thực lực em ấy không phải không tư cách nói lời này. 】
Một bên lông mày của Tống Thời Hàn hơi nhướng lên, sau khi phối hợp với Tả Đào khống chế người đi rừng từ làn đối diện đến Gank, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười: “Thật sao?”
“Dạ.”
Tả Đào làm bộ rất chăm chỉ chơi game, kỳ thật ngay cả chớp mắt cũng quên, nói: “Hắn rất mạnh, cũng dám đánh, nhưng......”
Tống Thời Hàn: “Nhưng cái gì?”
Tả Đào giơ tay nhéo mũi, bổ sung: “Nhưng hiệp đó chúng em thắng, em giết hắn năm lần.”
【??? 】
【 ha ha ha ha, mặc dù là đang nói sự thật, nhưng tại sao tôi cảm thấy trong ngữ khí của Pink có một cổ kiêu ngạo vô cùng nồng đậm?】
【 Không phải đâu, Bé Tóc Hồng mạnh vậy sao? Không phải đang ba hoa đấy chứ? 】
【 Nếu bạn không hiểu biết Pink, bạn có thể xem bản ghi hình các cuộc thi trước đây, em ấy tuyệt đối là một tuyển thủ có thiên phú, chỉ là còn yếu trong khoản hợp tác đoàn đội thôi. 】
【 Vậy thì còn nói cái rắm gì, trò chơi này chính là trò chơi đoàn đội, không có ý thức thì còn chơi gì nữa? 】
【 Antifans cút đi, bạn có thấy rằng Fire trước đây có tinh thần đồng đội không? Nói trắng ra là, cái này vẫn là dựa vào luyện, lại nó, lui một vạn bước để xem, coi như không có Hàn Thần giúp đỡ, cho dù là Demon tới Wildfire, còn chưa chắc đã so được với Pink đâu. 】
【 Thật dám thổi a, Pink nhiều nhất là mạnh nhất trong đám tân binh, dám so với Demon sao? 】
【U1S1, Pink cũng đáng để coi là bản cấp thấp của Demon đi? 】
Sau khi nhìn thấy bình luận này, Tả Đào nhịn không được nhăn mày lại. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng khi lời nói đến cổ họng, cậu lại nhịn xuống.
“Mọi người đều từ người mới mà lên.”
Tranh thủ thời gian quay trở lại thành, Tống Thời Hàn liếc nhìn bình luận cuối cụng, nhẹ giọng đáp lại, sau đó bỏ qua những bình luận không liên quan.
Tả Đào lại lặng yên không một tiếng động mà đỏ cả lỗ tai.
Làn sóng chiến đấu đầu tiên kết thúc, nhờ lại tình huống vừa rồi thiếu chút nữa là có thể đánh chết pháp sư đối diện, Tả Đào nhíu mày.
Cậu liếc mắt nhìn cột trang bị của mình, giãy giụa một hồi mới nói: “Đội trưởng, lát nữa em có thể chế tạo một kiện pháp trang không?”
Dừng một chút, lại vội nói thêm: “Em giữ phụ trang, không bán.”
Phần lớn các AD đều thực phản cảm hành vi hỗ trợ không đưa phụ trợ trang, quá tốn tiền.
Những người khác Tả Đào kỳ thật không ngại, nhưng Tống Thời Hàn nói......
“Ừ, có thể, đã nói hôm nay muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy rồi.” Ngữ khí Tống Thời Hàn vẫn bình đạm như cũ, nhưng lời anh nói ra lại mạc danh mang theo một chút dung túng: “Em muốn thì có thể bán trang bị phụ trợ, anh đi khu đối diện kiếm tiền.”
Tả Đào mấp máy môi dưới, lại lần nữa đỏ mặt.
【 Mẹ ơi, tôi cạn máu rồi......】
【 Đây là đường, là đường, là đường sao? 】
【 Nếu không phải đường, tại sao Pink lại đỏ mặt? 】
Demon vận khí không tốt, đồng đội mà hắn ghép cặp không mạnh lắm, ở giữa đoạn AD phía bên kia còn treo máy vài lần.
Ở phút thứ ba mươi lăm của trận đấu, bọn họ dành lấy chiến thắng mà không có bất kỳ sự hồi hộp nào.
Trước khi thoát ra, một thông báo hiện lên trong phòng công cộng của trò chơi——
【TDK-Demon: Fire, cậu vẫn là rất tường. 】(*Đây là nói Demon nói ngọng k phải sai chính tả)
【 Wildfire - Fire: Cảm ơn. 】
Có lẽ là dùng google dịch, hoặc là xin hỗ trợ của người bên ngoài, tốc độ Demon trả lời rất chậm.
Ngay khi Tả Đào đã không kiên nhẫn mà muốn rời khỏi phòng, lại một tin nhắn mới chuyển tới ——
【TDK-Demon: Chờ mong cùng cậu tiện mặt. 】(*Đây là nói Demon nói ngọng k phải sai chính tả)
Mấp máy ngón tay, Tả Đào có chút nhịn không được.
【 Wildfire - Pink: Là cường không phải tường, là gặp không phải tiện. 】
【TDK-Demon:? 】
Mấy chục giây sau, mọi người lui ra khỏi phòng.
Tả Đào nhẹ nhàng ho một tiếng, khóe mắt nhìn Tống Thời Hàn, thấy người sau trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt: “Đội trưởng, vừa rồi em nói như vậy có được hay không?”
Tống Thời Hàn đang thay đổi phù văn thiên phú, nghe vậy: “Cái gì?”
Tả Đào: “Thì chuyện em sửa lỗi chính tả hổi nãy ạ.”
Không đợi Tống Thời Hàn đáp lại, cậu rất nhanh lại ngựa quen đường cũ mà vì giải thích cho hành vi của mình.
“Liền......”
“Em vừa mới thi đại học xong, có lẽ vẫn còn rất nhạy cảm với lỗi chính tả, nhìn đến chữ sai không sửa đúng, liền mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và cảm thấy khó chịu.......”
“Không có việc gì.”
Tống Thời Hàn di chuyển con chuột, cầm ly nước uống một hớp nước: “Giao lưu hữu nghị bình thường.”
Tả Đào nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
【 ha ha ha, thiệt mẹ nó giao lưu hữu nghị, một đợt cuối cùng nếu không có tốc biến nhảy đến nước suối giết người, tôi liền tin anh. 】
【 Cái hương vị trà nồng đậm này~】
【 Tôi xem như phát hiện, Pink thoạt nhìn tuy rằng rất ngoan, nhưng một khi dính đến Fire, liền luôn làm một số chuyện mất lý trí. 】
【 đúng đúng đúng, tôi cũng phát hiện! Dụng vọng chiếm hữu của Pink đối với Fire rất cao. 】
【 Chợt hiểu tại sao trai thẳng không bao giờ thắng được trà xanh, cưng nhìn anh này / sắc mị mị.jpg】
【 Nếu đây không phải là tình yêu. 】
Sau khi trò chơi kết thúc, cả hai xếp hàng thêm vài lần nữa.
Bất tri bất giác đã gần mười hai giờ trưa, bên ngoài phòng huấn luyện truyền đến tiếng ồn ào.
Tả Đào tháo tai nghe ra và nhìn ra bên ngoài, liền thấy Vương Thu và những người khác đã quay trở lại căn cứ từ lúc nào. Thấy cậu nhìn lại đây, Vương Thu nhếch miệng liều mạng vẫy tay, Cat vẫn đang cầm một chiếc bánh gato lớn trên tay, còn Tư Tranh đang trò chuyện với Khương Minh, sau khi nghe thấy động tĩnh, cũng đồng loạt nhìn lại.
Ngay sau đó, Tư Tranhđẩy cửa đi vào trước, hiển nhiên vừa mới tới, ngay cả hành lý cũng chưa kịp cất: “Quả Đào, 18 tuổi vui vẻ!”
Vừa dứt lời, những người còn lại cũng đi vào chúc phúc. Giữa trưa, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào mọi người, giữa những tiếng reo hò vui vẻ, phòng huấn luyện vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Không thể giải thích tại sao, nhìn thấy cảnh này, Tả Đào đột nhiên cảm động.
Nhìn thoáng qua giao diện quyết toán của trò chơi hai người, Vương Thu cười trêu chọc một câu: “Được nha, hai người các cậu trộm sau lưng chứng tôi tiến bộ!”
“Cái gì kêu trộm?” Khương Minh ở phía sau cười mắng một tiếng: “Người ta cái này gọi là quang minh chính đại tiến bộ, tôi nói các cậu, mấy ngày tới nhanh lên huấn luyện cho tôi, giải đấu mùa hè sẽ đến ngay trong nháy mắt.”
“Yes sir Mr.Khương, quay đầu em liền mang theo chăn cùng gối, tương lai liền ăn ngủ ở phòng huấn luyện.” Hắn đùa giỡn nói, vươn tay khoác vai Tả Đào: “Đi thôi, đi thôi. xuống lầu ăn cơm trước đã, anh Khương vừa mới nói sẽ làm một bữa tiệc lớn, đã mang lên bàn rồi!”
Tả Đào còn có chút không phản ứng lại: “A?”
“Tổ chức sinh nhật cho em.” Tư Tranh nói: “Chúng ta ăn cơm ở căn cứ trước đi, ăn tối xong ra ngoài hát, đã đặt phòng trước rồi.”
Bên kia, Tống Thời Hàn còn chưa kịp tắt phát sóng trực tiếp, nhìn thấy mọi người tiến vào, liền thuận tay kéo ghế ra sau để mọi người đều vào ống kính.
Trong khung cảnh tươi sáng, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ, khó che giấu được thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết.
Nhìn năm người náo nhiệt, Khương Minh mới ngoài ba mươi tuổi đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm như một người cha già.
【 Hu hu hu tôi yêu mọi người, mọi người đều thật vui vẻ nha! 】
【 Trời ạ, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật đáng yêu. 】
【 Đáng yêu +1, luôn nhìn thấy antifans nói quan hệ của Wildfire rất kém, hiện tại tôi muốn nói, đám antifans các người nhanh trợn to mắt chó ra mà nhìn đi! 】
【 Wildfire, cố lên a a a, bé Pink cũng cố lên, tranh thủ lấy quán quân giải mùa hạ a a a!! 】
【 a a a, sau này cùng nhau đi chơi sao? 】
Ngoại trừ chơi game, phần lớn thời gian tư thế ngồi của Tống Thời Hàn đều có chút tản mạn, anh liếc nhìn màn hình, tùy tiện chọn một bình luận để trả lời: “Ừ, buổi chiều hẳn là không phát sóng.”
Những gì Vương Thu vừa nói không hề cường điệu chút nào, bàn tiệc thịnh soạn dành cho tám người đã được dọn đến tận miệng, Tả Đào đếm đại khái thì có đúng mười tám món, đối với một số người mà nói quả thật là khá nhiều.
Chờ mọi người đều ngồi xuống, Tư Tranh không biết từ đâu lấy ra hai bình rượu Mao Đài: “Mười lăm năm Mao Đài, đủ mặt mũi chứ?”
Vương Thu: “Anh lát nữa còn phải lái xe mà, đội trưởng còn chưa tới.”
Vừa mới từ phòng huấn luyện đi xuống, liền không nhìn thấy thân ảnh Tống Thời Hàn, Tả Đào cũng có chút kỳ quái: “Đội trưởng đâu ạ?”
Cat nói: “Mới vừa đi phòng bếp.”
Vừa nói xong, Tống Thời Hàn ừ trong bếp bưng một cái bát đi ra, anh thật sự quá cao, Tả Đào ngồi ở dưới căn bản nhìn không thấy trong bát có gì, chỉ có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên.
Vương Thu đứng dậy nhìn một chút, kinh ngạc mở to mắt: “Mì trường thọ? Đội trưởng anh tự mình xuống bếp sao?”
Tống Thời Hàn “Ừ” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tả Đào: “Hương vị không nhất định sẽ ngon, làm cho đúng nghi thức thôi.”
“Cho em?”
Nhìn bát mì trường thọ bốc khói nghi ngút trên bàn, ánh mắt Tả Đào khẽ động, kinh ngạc nhìn Tống Thời Hàn.
Tống Thời Hàn lại không nhìn Tả Đào, chỉ gật đầu.
Thấy thế, Tả Đào muốn nói điều gì đó, nhưng Vương Thu đã đến gần: “Làm sao, em không cần thì cho anh.”
Tả Đào lập tức bảo vệ bát mì của mình.
Thấy thế, mọi người đều nở nụ cười.
Thừa dịp lúc cao hứng, Khương Minh dọn đĩa sang một bên, chừa một khoảng trống ở giữa chỉ vừa đủ chiếc bánh, nói: “Chúng ta chụp ảnh trước nhé.”
Cat thì không lên tiếng mà đưa cho Tả Đào một chiếc mũ sinh nhật.
Vương Thu đặt điện thoại di động lên giá đỡ, hắn nhìn Tả Đào, có chút vô ngữ: “Quả Đào, em có thể đừng nhìn chằm chằm vào bát mì đó được không?”
“Nhìn camera, nhìn camera, đến —— cà tím!”
Tả Đào đỏ mặt cuống quít ngẩng đầu.
Răng rắc một tiếng, camera chụp lại một màn vui vẻ này.
Sau khi rượu cơm no đủ, Vương Thu dựa vào trên ghế, thuận miệng hỏi: “Hài người vừa rồi ở vòng loại gặp phải Demon sao?” Hắn đang lướt Weibo, nhìn về phía Tư Tranh đang chạm cốc với Khương Minh: “Anh Khương, hôm nay em nghe chi Khi Linh nói, các anh muốn ký với Demon, thiệt hay giả.”
Khương Minh nói: “Thật.”
“Không phải chứ?!” Vương Thu ngồi thẳng lên, có chút lo lắng: “Hắn tới thì chúng ta phải giao lưu như thế nào, tôi chỉ biết nói một câu Ha ni a rải u.”
Tư Tranh sửa lại cho đúng: “Cái quỷ gì vậy, là an bình ha tắc u, phát âm một chút không tiêu chuẩn.” (K biết tiếng Hàn nên k hiểu nói cái gì để sửa cho đúng nữa)
Vương Thu: “Sao cậu biết?!”
Tư Tranh: “Trước kia tôi cùng với chị dâu cậu xem rất nhiều phim truyền hình Hàn Quốc.”
“Có lễ phép không? Cái này còn muốn rải cơm chó nữa?!” Vương Thu mắt trợn trắng, chỉ vào cái ly của Tư Tranh: “Tôi bị anh xúc phạm rồi, uống!”
Tư Tranh tươi cười đắc ý: “Là cậu tự hỏi, còn muốn trách tôi?” Nhưng hắn vẫn cầm ly rượu uống nốt chỗ rượu còn lại.
Khương Minh xua xua tay, vui đùa nói: “Được rồi được rồi, thật sự là nghe không hiểu, đến lúc đó tôi lại mua cho mỗi người một cái phiên dịch được chưa?”
Cái này đề tài tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, thấy mọi người nhắc đến chuyện của Demon, Tả Đào xoa xoa ngực có chút trước lên.
Cởi bỏ chiếc mũ sinh nhật trên đầu, cậu miễn cưỡng cười một tiếng, mới đứng dậy nói: “Có chút nhàm chán, em ra ngoài hít thở không khí.”
Cat đang ngồi ở phía bên kia Tả Đào cau mày, như thể cô đã nhận ra điều gì đó.
Tống Thời Hàn vừa rồi cũng uống rất nhiều rượu, nhưng so với đám Vương Thu, ngoại trừ đuôi mắt có chút đỏ lên, nhìn cậu cũng không có gì khác biệt..
“Đội trưởng......” Cat nhìn phương hướng Tả Đào rời đi, muốn nói lại thôi: “Pink em ấy?”
Tống Thời Hàn vừa đáp lại liền đứng lên: “Tôi đi xem một chút.”
Thấy hai người đều đã đi ra ngoài, Vương Thu vội nói: “Hai người nhanh lên nha, đợi lát nữa chúng ta còn phải đi tăng hai!”
Sau khi ra ban công, Tả Đào mới chú ý tới Tống Thời Hàn đi theo ở phía sau.
Có lẽ vì uống chút rượu nên mắt Tả Đào thoạt nhìn có chút mê ly, cậu nằm trên lan can ban công, để gió mùa hè thổi tung mái tóc rối bù..
“Có tâm sự?”
Nhìn thấy vẻ mặt có chút cô đơn của Tả Đào, Tống Thời Hàn dừng lại, thay vì thúc giục Tả Đàorời đi ngay lập tức, anh đi đến bên cạnh.
Trên thực tế, anh cũng có thể cảm giác được cái gì đó, sau khi trận đấu với Demon kết thúc, trạng thái của Tả Đào liền không đúng lắm. Tâm tư thiếu niên chỉ có như vậy, vô luận có che giấu cỡ nào, thì từ khóe mắt đến chân mày đều có thể nhìn ra một ít bóng dáng.
Mà Tả Đào bây giờ đầy đầy đều là những gì mọi người đã nói trên bàn ăn, mặc dù sự tình còn không có hoàn toàn chứng thực, nhưng giống như mọi người đều đang chờ mong Demon đến.
Ngoài ra, đối với một người chơi mạnh như Demon, bất kể hắn đi đâu, mọi người đều muốn cướp lấy.
Rõ ràng là một ngày vui vẻ như vậy, nhưng cố tình trong từng câu đều như nhắc đến chuyện chia tay.
Lúc ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn, cậu thật sự nhịn không được, buột miệng nói: “Đội trưởng, anh...... Cảm thấy em thế nào?”
Bầu không khí trở nên căng thẳng trong giây lát.
Tả Đào nói xong liền cụp mắt xuống, không dám nhìn Tống Thời Hàn một mặt là khó chịu với câu hỏi vừa hỏi, nhưng mặt khác lại có chút chờ mong vô cùng mâu thuẫn.
“Cái gì thế nào?”
“Là......”
“Anh cảm thấy em thế nào?”
Dường như không có nơi nào để đặt tay, Tả Đào nhéo lỗ tai, lại dùng tay phải ấn vào huyệt hổ khẩu tay trái. Chắc là do đợt nắng nóng không ngừng nghỉ của mùa hè nên tim cậu đập nhanh.
Ngay cả “Anh cảm thấy em thế nào?” Vấn đề này, dường như cũng mang một nghĩa khác.
Tống Thời Hàn không trả lời ngay câu hỏi của Tả Đào, trầm mặc vài giây, anh lấy trong túi ra một gói thuốc lá và liếc nhìn Tả Đào.
Ngay sau đó, anh đạm thanh mở miệng:
“Pink, có phải em không muốn rời đi?”
Anh nói rất thẳng thắn, trái tim của Tả Đào dường như đập lỡ mất nửa nhịp.
Bị nhìn ra sao?
Tả Đào theo bản năng ngẩng đầu, mấp máy môi dưới: “Em... không phải, thật ra em...”
Có thể là bởi vì ngày càng gần thời điểm kết thúc hợp đồng, cũng không biết khi nào sẽ bắt đầu, nhưng trong lòng lại giống như có một cái đồng hồ đếm ngược.
Trong cơn khủng hoảng này thời gian bắt đầu trôi qua từng phút từng giây, trong lòng Tả Đào cũng liền khống chế không được, bởi vì câu nói vừa rồi của Tống Thời Hàn mà hoảng sợ.
Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, giống như có một số lời nếu còn không nói thì sẽ không kịp nữa.
Nhưng không chờ cậu mở miệng, Tống Thời Hàn đã lên tiếng trước.
“Em tuổi còn nhỏ, tương lai cũng có rất nhiều lựa chọn.”
Nói đến đây, anh bắt gặp ánh mắt của Tả Đào, con ngươi nhạt màu của anh dưới ánh mặt trời có vẻ phá lệ thâm thúy: “Nhưng có một số việc, một khi đã lựa chọn thì không còn đường lui, hiểu không?”
Anh dường như đang trả lời câu hỏi đầu tiên, nhưng dường như cũng đang trả lời câu hỏi khác
“Em......”
Giống như có thể nghe rõ trái tim đang đập của mình, Tả Đào cắn môi dưới: “Em thành niên. Đội trưởng, em biết chính mình đang làm cái gì.”
Tống Thời Hàn không nói chuyện.
Thật lâu, Tả Đào nhìn điếu thuốc mà Tống Thời Hàn vừa rút ra khỏi hộp thuốc lá, lông mi run rẩy, hỏi: “Đội trưởng, anh có thể cho em một điếu nữa được không?”
Tống Thời Hàn giữa mày không dễ phát hiện hơi chấn động một chút, nửa giây sau, anh đưa điếu thuốc trên tay qua.
Tả Đào tiếp nhận điếu thuốc..
Nhưng mà, tình huống tối hôm qua giống hệt như vậy, cậu rõ ràng trước đây biết hút thuốc, hiện tại lại hoàn toàn quên mất. Tả Đào nhìn chiếc bật lửa trên tay Tống Thời Hàn, trong lòng khẩn trương muốn chết, rồi lại sinh ra một chút tâm tư khác.
Thấy Tả Đào nửa ngày không châm được điếu thuốc, Tống Thời Hàn nhíu mày, dập tắt ngọn lửa của chiếc bật lửa, anh đưa tay ra cầm điếu thuốc.
Anh thở dài: “Thôi, không biết châm thì đừng hút, hút không tốt đâu..”
Nhưng mà Tả Đào theo bản năng mím chặt tàn thuốc giữa môi.
Tống Thời Hàn cố gắng kéo nhẹ, lại không rút ra được, lông mày càng thêm có chút bất đắc dĩ: “Pink?”
Tả Đào nhìn Tống Thời Hàn, bởi vì động tác cắn điếu thuốc, giọng nói của cậu bị bóp nghẹt và mềm mại: “Nhưng em muốn hút.”
Lông mày của Tống Thời Hàn giật giật..
Một lúc lâu sau.
Như là không có biện pháp với Tả Đào, Tống Thời Hàn xoa nhẹ huyệt thái dương.
Anh cầm điếu thuốc trong tay Tả Đào, ngậm ở ngoài miệng rồi bật lửa, trước khi đưa cho Tả Đào —— như là có chút ảo não, lại như có chút bất đắc dĩ, anh thấp giọng nói:
“Đừng làm nũng, nói chuyện tử tế.”
- ---------------
Rượu Mao Đài:
Mì trường thọ:
Bàn tiệc: