Bang Thiên Ý.
Tọa lạc tại trung tâm Gangnam, nó quả thật là bang hội số 1 tại Hàn Quốc.
Ai dám phủ định điều này chắc chắn sẽ bị vả vỡ mồm.
Đôi mắt Kim Yong-woo ầng ậc nước. Cậu ta đã phải lo lắng đủ điều trên trời dưới đất trong quá trình tấn công Hầm ngục ở Ả rập Xê-út, nhưng giờ thì êm rồi.
Cậu ta đã trở về. Chỉ nhiêu đây là đủ.
“Đội trưởng…!”
Warak!
Yoo Eun-hye ôm chầm lấy tôi ngay khi máy bay vừa hạ cánh. Cô ấy đã trở nên khá im lặng trong suốt vài ngày qua, nhưng điều đó chấm dứt ngay khi đặt 1 chân xuống mảnh đất quê nhà.
Tôi đứng yên và nhìn xung quanh.
Mọi người đều đang nhìn tôi với biểu cảm hiếu kỳ. Cũng có 1 số lượng khá lớn lều báo yêu cầu phỏng vấn nhưng tôi mặc kệ.
Bầu không khí là cực kỳ yên tĩnh, bởi mọi người đều đang mong chờ tôi phát biểu.
“Bang chủ, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi trở về.”
Tôi có thể thấy cánh nhà báo đã chuẩn bị sẵn sàng giấy bút để có thể ghi chép bất kỳ lúc nào. Bởi vậy tôi chỉ nói nhỏ với Kim Yong-woo.
“Em rất mong chờ đấy.”
Kim Yong-woo nở 1 nụ cười tỏa nắng. Cậu ta trước đây phải cố gắng bảo vệ vị trí Bang hội của mình, nhưng giờ thì game là dễ.
Tôi cũng không câu nệ gì.
Edward Windsor, người đang lặng lẽ đứng sau lưng Yoo Eun-hye, nói.
“Đây là lần cuối cùng. Tôi sẽ không tha thứ đâu nếu anh làm chị ấy phải khóc 1 lần nữa.”
“Nhóc đã phát triển khá nhiều cảm xúc trong thời gian qua đấy nhỉ”
“Chị ấy là ân nhân của tôi. Tôi sẽ trao cả mạng sống của mình cho chị ấy.”
Tôi là người đã cứu cậu nhóc, nhưng Yoo Eun-hye mới là người chăm sóc nó đến khi hồi phục?
Tôi bắt đầu cười vang.
“Tôi không được chào đón sao?”
“Có còn hơn không. Miễn là chị Eun-hye cười vui hạnh phúc…”
Edward nhìn Yoo Eun-hye đầy ngưỡng mộ. Mở đầu và kết thúc của Edward dường như chính là Yoo Eun-hye.
‘Nó sẽ không thể nào thoát được.’
Nói tóm lại, Edward bị buộc phải đi theo tôi chừng nào Yoo Eun-hye còn làm vậy. Theo thời gian, nỗi ám ảnh về cô ấy sẽ chỉ càng thêm sâu đậm mà thôi. Một trong 10 anh hùng vĩ đại trong tương lai đã sa ngã. Tôi không cần phải lo lắng về việc cậu nhóc sẽ trở thành 1 vật cản không ngờ tới. Miễn là tốc độ tăng trưởng không trì trệ, cậu nhóc sẽ có thể chiến đấu với những sinh vật ở cấp độ cao hơn trong 3 năm tới.
“Hãy chuẩn bị đi. Còn rất nhiều việc phải làm với thế giới hiện tại. Đây mới chỉ là Hầm ngục đầu tiên bị phá hủy.”
Kim Yong-woo nói 1 cách tinh nghịch.
Lee Ji-hye thở dài.
“Sẽ khó để mà nghỉ ngơi đàng hoàng trong vài tháng tới đây.”
“Chúng ta nên dùng hôm nay như 1 cơ hội để xả hơi. Tôi đã bảo giới báo chí rút về để chúng ta có thể thực sự nghỉ ngơi.”
Những thành viên khác giãn gân giãn cốt và reo hò vui mừng.
“Wahh! Về nhà rồi! Giường thân yêu ớiiiiiiiii!”
“Tôi muốn ăn món hầm của mẹ mình ngay lập tức.”
Một chiếc bus riêng đã đến để đưa mọi người về.
Yoo Eun-hye vẫn dính với tôi như sam trên xe bus. Tia nhìn đầy ghen tị từ phía Edward ngày càng trở nên mãnh liệt…Tôi còn chẳng thèm ngăn chúng lại. Nhưng tôi buộc phải tách cô ấy ra khi tới Gangnam.
“…Ah, người ta vẫn muốn tiếp tục ôm anh mà!”
Yoo Eun-hye phản đối đẫm nước mắt.
“Mai đi.”
“Bah, để xem. Anh không định biến mất luôn ngay ngày mai đấy chứ?”
Hình như tôi trốn đi hơi thường xuyên thì phải.
Chiếc xe bus dừng lại và Kim Yong-woo đã đứng sẵn chờ tôi. Yoo Eun-hye chẳng mảy may quan tâm dù tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc cô ấy.
“Tôi sẽ chưa đi trong khoảng thời gian tới.”
“Anh chắc chứ?”
“Tin tôi đi”
“Huheung, Em không tin anh đâu. Móc ngoéo nào.”
“Mai đi.”
Tôi bước đi, mặc kệ ngón tay chìa ra của cô ấy. Kim Yong-woo cười to khi Yoo Eun-hye la lên còn to hơn thế nữa.
“Anh nhất định phải đến vào ngày mai đấy! Đừng bao giờ biến mất mà không báo trước với chúng em! Không thì em sẽ đốt huy hiệu của anh ra tro!”
Ngày tiếp theo, có một biển người bên ngoài trụ sở hội.
Vô số kể nhà báo. Đó là để ăn mừng sự trở lại của người anh hùng. Và có 1 đám đông dị năng giả biết về sự ‘tái sinh’ của tôi.
Nhưng tôi không chường mặt ra. Có một vài thông tin cá nhân mà tôi giữ bí mật. Tôi luôn mang 1 cái mặt nạ đầu lâu nửa mặt khi ra ngoài, nên Kim Yong-woo cũng đã dùng rất nhiều công sức để củng cố an ninh.
Tuy nhiên, tôi không thể cứ thế mà mặc kệ họ. Cả thế giới đang tò mò cực độ làm cách nào tôi có thể sống sót trở về từ Hầm ngục.
Tôi có một cuộc phỏng vấn riêng được công bố.
Cuộc phỏng vấn được ghi lại và phát sóng bởi các nhà đài, đưa cả Hàn Quốc vào 1 cơn bão khổng lồ một lần nữa.
-Xin chào.Xin anh hãy tự giới thiệu bản thân mình.
“Tôi là thủ lĩnh của nhóm đột kích ‘Thợ săn Quỷ’ trực thuộc Bang Thiên Ý, Randalph Brigsiel.”
–Thật vinh hạnh được gặp đội trưởng Randalph-nim.Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.Vài tháng trước, các Thiên thần xuất hiện và các sinh vật tập trung lại tại Hàn Quốc.Tôi nghe được rằng Randalph-nim đã dính phải 1 vết thương lớn từ các sinh vật và bị kéo vào trong Hầm ngục.Điều đó có đúng không?
“Đúng vậy. Tôi bị kéo vào Hầm ngục cùng với Thiên thần.”
–Thật tuyệt với.Anh có thể kể thêm về những gì xảy ra sau đó?
“Tôi đã gặp Ngục chủ.”
–Vâng…?
“Tôi đã gặp Ngục chủ.”
–Có phải anh đang nói về người phụ nữ với đôi tai dài đã xuất hiện cùng với làn sóng quái vật?
“Đúng vậy. Ngục chủ tỏ ra rất hiếu kỳ và đã chữa trị cho tôi.”
–Cô ấy trực tiếp chữa cho anh?
“Đúng là vậy. Cô ấy cực kỳ hùng mạnh nhưng cảm thấy cực kỳ buồn chán khi phải ngồi đợi ở tầng thượng. Vì vậy, cô ấy hy vọng rằng tôi có thể làm vơi bớt nỗi buồn chán đó đi. Tôi có lẽ đã chết nếu không được cứu chữa kịp thời.”
–Tôi nhớ rồi.Lời nói của ngục chủ vang vọng khắp cả nước.Vào thời điểm đó, cuộc tấn công từ Randalph-nim quả là 1 vấn đề lớn.Vậy còn Thiên thần bị đem đi cùng anh ở thời điểm đó…?
“Ngục chủ không phải là người tốt. Cô ta đã tìm ra 1 cách ác độc để làm sa đọa Thiên thần. Cơ thể tôi trở nên run rẩy không ngừng khi chứng kiến cảnh đó.”
-Một thiên thần sa ngã…hah.Thật không thể tin được.Còn điều gì đặc biệt đã xảy ra không?
“Tôi được đi khám phá Hầm ngục.”
–Có thể sao?Ngục chủ thực sự đã cho phép?
“Đúng vậy. Nhưng chỉ được tới tầng 15 mà thôi. Lũ sinh vật trở nên mạnh hơn và địa hình cũng thay đổi khi tôi leo cao hơn. Trong 1 vài trường hợp, tôi tìm thấy những kho báu mạnh mẽ đến nực cười khi so sánh với các tầng dưới. Đỉnh Hầm ngục là tầng 31. Ngục chủ dường như rất hứng thú với các vấn đề của loài người.”
-Chờ 1 chút đã.Chẳng phải Ngục chủ điều khiển lũ sinh vật sao?
“Không thể nào kiểm soát tất cả bọn chúng. Và chúng có thể sẽ giúp ích cho sự phát triển của các Dị năng giả trong tương lai. Có lẽ…một làn sóng quái vật sẽ xuất hiện trong tương lai gần.”
–Mọi thứ đang trở nên ngày càng ảm đạm.Cô ta có nói rằng mình muốn điều gì từ con người không?
“Tăng cường sức mạnh của chúng ta, và xử lý những Hầm ngục khác. Ngục chủ hy vọng rằng cấp độ của những Dị năng giả sẽ được cải thiện. Hơn thế nữa thì tôi không biết. Nhưng ngục chủ rất nghiêm khắc, Cô ta đã đưa ra 1 lời cảnh báo. Cơ hội như thế này sẽ không đến lần thứ 2 đâu.”
–Tôi không biết anh còn có thể phát triển như thế nào nữa.Ngay cả bây giờ, trong mắt những công dân bình thường, Dị năng giả cứ như siêu nhân vậy.
“Leo Hầm ngục. Đó là cách nhanh nhất. Và…Lõi Hầm ngục là 1 thứ vũ khí. Hãy nghĩ về nó như là 1 cơ hội.”
–Ah, Tôi nghe nói rằng Hầm ngục ở Ả rập Xê-út cũng đã sụp đổ.Bang Thiên Ý và Randalph-nim đã đóng góp rất nhiều trong đó.Nhưng tôi chưa từng nghe gì về Lõi Hầm ngục.
“Nó chứa đựng tất cả pháp lực dùng để duy trì Hầm ngục. Chúng tôi đã tìm kiếm nó vào ngày tiếp theo sau khi đánh bại Ngục chủ, nhưng không có dấu hiệu nào về nó cả.”
–Chờ 1 chút! Vậy là Ngục chủ tại Ả rập Xê-út đã bị giết sao?
“Đúng vậy. Dĩ nhiên, tôi không chỉ có 1 mình. Đó sẽ là điều không thể nếu không có sự giúp sức của những người khác. Đó cũng là lí do 1 vài Dị năng giả đã hy sinh.”
–Vâng, thật đáng tiếc.Cụ thể thì dường như không Dị năng giả nào từ Trung Quốc còn sống sót.Họ đã bị bất ngờ vào giữa cuộc chiến.
“Điều này là không thể tránh khỏi. Tất cả mọi người tập trung ở đó đều khác biệt.”
–Xin gửi lời chia buồn sâu sắc.Nhưng nếu đã có thể phá hủy Hầm ngục ở Ả rập Xê-út thì, ở Hàn Quốc…
“Điều đó là không thể. Ngục chủ ở đây có đẳng cấp khác biệt. Tôi thậm chí còn không dám nghĩ tới việc múa kiếm trước mặt cô ấy. Mỗi Ngục chủ đều có đặc điểm khác nhau.”
–Dù sao nó vẫn là 1 chiến công vĩ đại.Một trong 72 Hầm ngục đã bị phá hủy, loài người cuối cùng đã có lại hy vọng.
“Nếu mọi Dị năng giả đều phát triển nhanh chóng thì hoàn toàn có thể bảo vệ nền hòa bình của nhân loại. Đây là những thử thách. Thử thách để loài người bước lên một tầm cao mới.”
–Rất cảm ơn những lời đầy hào khí từ anh.Và cảm ơn anh đã dành thời gian với chúng tôi hôm nay.
Buổi phỏng vấn kết thúc
Dài tận 5 phút. Nhưng thời lượng không quan trọng. Nó chứa đựng trong đó rất nhiều thông tin hữu ích.
Đội trưởng của ‘Thợ săn Quỷ’ giờ đây là biểu tượng của sự ‘tái sinh’. Các tầng Hầm ngục, thiên thần sa ngã, làn sóng quái vật và sự tồn tại của Lõi Hầm ngục.
Tất cả đều quá đỗi tuyệt vời.
Cuộc phỏng vấn lan ra toàn thế giới. Cùng lúc đó, những ông lớn cũng bắt đầu hành động. Ánh mắt họ đổ dồn về Hàn Quốc.
***
Một nửa Lõi Hầm ngục.
Nó bị vỡ ra bởi Bạch, nhưng ánh sáng tỏa ra từ nó cho thấy vẫn còn đó pháp lực cô đặc. Nàng tiên canh giữ Hầm ngục đã quay trở lại với trạng thái tự nhiên.
Tôi để nửa Lõi Hầm ngục lại cho thợ rèn xuất sắc nhất. Hội thợ rèn Người lùn, ‘Thợ rèn’ thường xuyên tạo ra vật phẩm cho con người.
‘Cái này lấy từ 1 Công tước, nên có thể làm ra vật phẩm cấp U hoặc thậm chí Ex U từ Lõi Hầm ngục này. Thực ra thì, tốt hơn hết là nên sử dụng nó cho mục đích chính trị.’
Đây là kết luận đưa ra sau 1 vài tính toán.
Cụ thể thì, những vũ khí này sẽ được dùng để tăng cường sức mạnh của Kim Yong-woo và Bang Thiên Ý. Không có bất kỳ con người nào sử dụng vũ khí cấp (Ex U). Nhiều khả năng họ sẽ chi 1 lượng tài nguyên khổng lồ cho chúng. Tôi hướng ánh mắt ra bên ngoài.
“Ohh, mình không thể ra ngoài được. Thật khó chịu.”
Yoo Eun-hye sụp xuống.
Lũ lều báo suốt mấy ngày qua là nguyên nhân. Vì vậy cô ấy bị kẹt trong Hội ko đi đâu được. Bất cứ ai dám đặt 1 chân ra ngoài đều sẽ bị cuốn trôi bởi đống hu mần hiếu kỳ lấp đầy bên ngoài.
“Đi chỗ khác chơi đi. Nóng quá.”
“Ah, Đội trưởng-nim thật giỏi. Nói thật thì là em thì sẽ không thể lách được ra khỏi đám đông đó đâu.”
Yoo Eun-hye đang bám dính tôi như đỉa đói. Cô ấy trở nên bạo dạn hơn sau khi tôi sống sót quay về.
Người sẽ được ca tụng là Nữ hoàng Sấm sét trong tương lai. Đã vậy còn thêm bonus là nhóc Edward Windsor khó chịu.
“Đúng rồi, chẳng phải có 1 bữa tiệc hôm nay sao? Anh sẽ mặc vest chứ?”
Có một bữa tiệc bang hội khổng lồ được lên lịch bắt đầu vào tối nay. Nó đã diễn ra vài lần trước đó, Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tham dự. Và dĩ nhiên sẽ có sự xuất hiện của Bang chủ cùng với vài thành phần quan trọng khác.
Yoo Eun-hye tiếp tục nói không ngừng nghỉ.
“Em đã kiếm được 1 khoảng kha khá trong thời gian qua. Em cho anh mượn 1 ít nhé. Thấy thế nào?”
“Không cần thiết.”
“Aye ~ Đừng như vậy mà. Anh sẽ tham dự mà, phải không? Anh là người duy nhất có thể khiến cánh nhà báo đồng loạt di chuyển. Và em sẽ chẳng thể nào di chuyển được dù chỉ 200m mà không có anh!”
Tôi không bận tâm lắm.
Kim Yong-woo đã nắm lấy cổ tôi trước đó rồi.
‘Một bộ vest.’
Tôi đã không có nhiều thời gian lắm để tìm 1 bộ phù hợp do còn phải dính tới Hầm ngục.
Tôi gật đầu nhẹ rồi đứng dậy.
Team dịch: Đéo cần tên
Trans: Noob
Editor: Ma cô