Dungeon Hunter

Chương 110: Chương 110: Bữa tiệc (phần 2)




Trong lúc này.

Đám đệ còn lại của tôi trở về Hầm ngục sau chuyến du lịch đẫm máu ở Ả rập Xê-út

Bạch bước vào với vẻ mặt mệt mỏi. Nhưng nó vẫn bị Yihi hỏi về chiến lợi phẩm.

Một sinh vật bất thường, sở hữu nguồn pháp lực vô biên chưa từng xuất hiện. Một quản gia rất tốt!

Ngay cả Bạch cũng phải khúm núm.

“Ê ê? Tại sao xác thịt lại nhỏ thế này? ”

Yihi cau mày hỏi Bạch.

Dù chỉ có kích thước bằng nắm tay nhưng rõ ràng nó là Xác thịt vô hạn. Phiên bản thu (siêu) nhỏ của Xác thịt vô hạn đang uốn éo, nhìn nó giờ giống slime thực sự.

Hộc hộc!

Bạch đang chơi với xác thịt. Rồi Yihi hét lên.

“Jiji! Bạch. Đừng cắn nó”.

Bạch đặt Xác thịt trở lại mặt đất.

Yihi đang rất lo lắng.

Cô không biết phải làm gì với cái thể loại sinh vật này.

Nó nhỏ hơn nên trông không nguy hiểm như trước đây. Sức mạnh duy giảm khiến nó không phản ứng được gì nhiều.

“Đây không phải vấn đề mà Yihi có thể xác định câu trả lời. Chờ Chủ nhân về rồi hỏi vậy”

Yihi trở nên chu đáo hơn sau khi tiến hóa thành Nàng tiên khởi nguyên. Nhưng bản chất của cô vẫn không thay đổi.

“Trong lúc chờ đợi thì mình sẽ đích thân chơi với nó. Yihihi! ”

Yihi nở một nụ cười và bắt đầu chọc vào xác thịt

***

Yoo Eun-hye kéo tôi đến một cửa hàng thời trang Made in Viet Nam và biến tôi thành con ma nơ canh.

“Uồi, nhìn cool ngầu ghê. Chúng ta thử tiếp nhé? “

“Bộ thứ 5 rồi đấy”

Ban đầu tôi đã nhẫn nhịn cho nhanh qua chuyện, nhưng giờ thì vụ thử đồ này có vẻ sẽ kéo dài mãi mãi. Yoo Eun-hye đang nhìn tôi như thể 1 miếng thịt ngon lành.

Ấy vậy mà mấy đứa nhân viên bán hàng chẳng thấy mệt gì cả. Kỳ cục thật.

“Thưa Quý khách. Tôi nghĩ tỷ lệ cơ thể của Quý khách rất phù hợp với bộ đồ sọc này ~”

“Omo! Đúng kiểu em thích! Đội trưởng, đội trưởng, mau thay vào đi, nhanh cái chân lên!”

“Thế bộ đồ hải quân này thì sao?”

“Con mắt nghệ thuật của cô thực sự rất gì và này nọ đấy? Đồ nào cô mang ra tôi cũng vừa mắt ”.

“Nếu Quý khách chỉ mặc bộ này một lần…”

Tôi mệt quá. Và mệt đặc biệt với đám bán hàng.

Tôi khẽ thở dài khi thử quần áo.

Hiếm khi Quỷ giao du với con người, nhưng nó phù hợp với mục đích hòa nhập cộng đồng của tôi. Ngoài ra, tôi chưa bao giờ dự tiệc nên mù tịt về mấy thể loại tiệc tùng của lũ con người. Trong tình huống này, tốt nhất là bắt chước người ta.

Yoo Eun-hye trưng ra biểu cảm giống hệt nhau mỗi khi tôi mặc vest.

“Ôi zồi ôi, đẹp quá”

Cô nàng giơ ngón cái lên.

Các nhân viên nhìn tôi với vẻ ‘chảy dãi’. Mấy chuyện này tôi cũng thấy quen rồi, ai bảo tôi cứ bị đẹp trai quá. Chuyện nhỏ ấy mà.

Tôi chỉ được giải thoát sau khi thử 20 bộ đồ

“Ah… bộ nào em cũng thích. Anh thấy sao?”

Yoo Eun-hye nhìn chằm chằm vào tất cả các bộ đồ. Nhưng cô ấy chỉ lo lắng có chút xíu.

Yoo Eun-hye thôi không chọn nữa và nói.

“À, chả biết phải làm sao. Lấy hết đi anh”

“Cô không thấy thế là tiêu hoang à?”

Tôi hỏi Yoo Eun-hye.

“Đội trưởng này, em giàu lắm, phá 3 đời cũng chả hết tiền đâu. Anh không phải phờ lo”

“Ừ”

Đây là những gì cô ấy liều mạng kiếm được. Yoo Eun-hye là một trong những thành viên mạnh nhất của Thiên ý. Vậy nên nhiều tiền là dễ hiểu.

Cô ấy đi vòng quanh thế giới để săn giết đám sinh vật. Vì vậy, lợi ích thu được là khổng lồ.

Tôi bị thuyết phục khi Yoo Eun-hye nở nụ cười khoái trá và tiến đến quầy thu ngân.

“Chị muốn thanh toán bộ nào ạ?”

“Tất chỗ này đi!”

“Dạ, còn vấn đề giao hàng?”

“Trước 6h tối nay ở Gangnam được không”

“Tất nhiên là được rồi ạ. Bọn em sẽ giao đúng giờ”

“Ok…Địa chỉ đây nhé”

Cô ấy không cho địa chỉ trụ sở Bang Thiên ý. Tôi bối rối và hỏi.

“Có phải quán café tôi thuê đợt trước không?”

“Em vừa mua nó 1 tháng trước”

Yoo Eun-hye thản nhiên đáp.

Quán cà phê là nơi tập hợp của các thành viên nhóm đột kích. Giờ Yoo Eun-hye có tiền rồi, mua tiên cũng được nói gì bất động sản.

Nhưng tôi hơi lo ngại về độ phung phí của cô ấy. Khi gặp Yoo Eun-hye lần đầu tiên, cô ấy là một người giản dị. Vậy mà giờ cô ấy đã dám bỏ tiền mua cả một tòa nhà, một sự thay đổi rất đáng chú ý.

“Ai mà cưới được em thì đúng là trúng Vietlot. Trẻ trung này, xinh đẹp này, ngực tấn công, mông phòng thủ này, ngoài ra còn vài kỹ năng khác nữa”

Yoo Eun-hye tinh nghịch nói.

Tôi tỏ vẻ không quan tâm và nói

“Đi thôi.”

Yoo Eun-hye chỉ cười như thể đã biết trước câu trả lời và gật đầu sau khi liếc nhìn đồng hồ trên tường.

“Nghĩ xem nào, không còn nhiều thời gian nữa. Đi mua giày đi anh”

“……”

“Giày dép phải tông xuyệt tông với quần áo chứ nhỉ?”

Màn shopping không thèm nhìn giá này vẫn chưa khép lại.

* * *

Chúng tôi vội vã quay trở lại Bang sau chuyến shopping kéo dài bốn tiếng đồng hồ.

Đập vào mắt là một khung cảnh hoành tráng! Căn biệt thự với cái sân siêu bự. Vài thành viên đội đột kích nhìn với cái miệng há hốc.

Đây là nơi diễn ra bữa tiệc. Có hàng chục bảo vệ đứng ở cổng nhằm kiểm soát nghiêm ngặt việc ra vào. Nhưng vì là khách mời nên bọn tôi nhanh chóng được thông qua.

“Uồi, siêu to khổng lồ. Phải tốn bao tiền mới được sống trong cái cơ ngơi này chứ? ”

“Em sẽ không biết được đâu”

“Em vẫn đang làm giàu mà, ai mà biết được lượng tiền em sẽ kiếm được là bao nhiêu chứ. Hãy đợi đấy”

Lee Ji-hye và Yoo Eun-hye hơi choáng ngợp trước cảnh tượng này.

Khu đất rộng cỡ 3.300m2. Chỉ có 1 ngôi nhà nhưng kích thước thì bằng cả 1 cái dinh thự. Mọi người di chuyển trên con đường cỏ xanh được cắt tỉa gọn gàng. Có mấy loại cây nhìn không quen thuộc cũng được những người làm vườn xử lý.

“Hãy cẩn thận đừng bước ra khỏi con đường”

Một nữ phục vụ chỉ dẫn chúng tôi.

Chúng tôi không thể bước ra khỏi thảm cỏ. Kim Yong-woo, Yoo Eun-hye và Lee Ji-hye cảm thấy bối rối và cố gắng đi gọn lại. Mặc dù là Bang chủ bang Thiên ý, cậu ta vẫn chưa quen với những tình huống như thế này.

Những người duy nhất không bị ảnh hưởng là tôi và Kim Tae-hwan.

Kim Tae-hwan. Anh ta là một thành viên mạnh mẽ của Bang và có mối quan hệ tốt với Kim Yong-woo. Tôi không có ấn tượng xấu về anh ta sau 'lời khuyên' mà anh ta cho tôi.

'Đơn giản quá nhỉ'

Bữa tiệc này trông lạ lùng thật sự.

Chủ tịch Tập đoàn 'Ilsung’ khổng lồ là chủ nhân bữa tiệc.

Ông ta đã từng run rẩy trước mặt tôi. Tất nhiên là tôi không nhớ lắm. Yoo Eun-hye và Kim Yong-woo nói lại cho tôi biết.

Người giàu nhất đất nước mà ở cái chỗ bé tí thế này thì không được rồi. So với những tòa lâu đài mà đám công tước và đại công tước sở hữu tại Ma giới thì nó chỉ như cái mắt muỗi.

“Sao anh không tháo mặt nạ ra? Nhìn kín đáo quá đấy ”.

Kim Tae-hwan nói với tôi. Anh ta mặc một bộ đồ bình thường không phù hợp với không gian xung quanh và trông vô cùng không vui khi ở đây.

“Đừng chú ý đến nó”

“Mẹ kiếp, Dị năng giả mạnh nhất mà thế này à. Anh đang cố tỏ ra thần bí đúng không? ”

“Đánh bại tôi là nó sẽ biến mất ngay”

Kim Tae-hwan lắc đầu.

“Tôi biết tự lượng sức mình. Chắc chắn anh rất mạnh. Giống như người ngoài hành tinh”

“Rất vui vì anh đã nói điều này trước mặt tôi”

“Chỉ là lúc này thôi. Chẳng có gì là mãi mãi, kể cả vị trí của anh”

Tôi chỉ cười.

Khoảng cách là không thể chối cãi. Anh ta biết bản thân hiện tại không phải là đối thủ của tôi. Tuy nhiên, anh ta vẫn không bỏ cuộc và còn tự đặt ra thách thức cho bản thân.

Ngay sau đó chúng tôi đến gần tòa nhà nơi bữa tiệc đang được tổ chức. Có thể nghe thấy tiếng hát và tiếng cười.

“Đội trưởng. Trông em thế nào? Okila không? ”

Yoo Eun-hye đang luống cuống với chiếc váy xẻ tà màu đỏ của mình. Nhưng điều đó chẳng thể che đi một sự thực là hôm nay cô ấy rất đẹp.

“Không tệ.”

“Thế còn lớp make up? Có bị lem không? “

“Tôi chịu”

“Được”

Tôi không biết gì về trang điểm.

Sau đó Yoo Eun-hye thể hiện vẻ ‘chanh xả’ trên gương mặt. Sau khi làm trò, cô ấy đã biến thành một người không thể động đến.

“Chúc vui”

Kiiiik!

Phục vụ mở cửa. Cùng lúc đó, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía chúng tôi.

Team trans: Đéo cần tên

Trans + Editor: Ma cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.