CHƯƠNG 1
“Nguyễn Văn Hách, cậu đi ra đây.”
Người đàn ông trung niên gọi Nguyễn Văn Hách trong phòng đi ra, bên người ông còn có một gã bác sĩ mặc áo blouse trắng. Bác sĩ nhìn thấy người thanh niên đi ra thì sững sờ, đây cũng thật là trẻ tuổi, đoán chừng cũng mới có mười bảy mười tám, diện mạo không tệ, có điều tóc có chút dài qua vai, mà dãy số trước ngực thanh niên là 438.
“438? Dãy số này rất may mắn.” Bác sĩ nhỏ giọng nói thầm.
“Mi mới tử tam bát, đường lang bốn mắt.” Người thanh niên vừa khéo nghe được câu này, trừng mắt mắng.
[438 = tứ tam bát = /sì sānbā/ /sǐ sānbā/ = tử tam bát
Từ “tử” thì thường thấy rồi, có thể dịch là chết bầm, đáng chết.
“Tam bát” cùng “bán đầu sinh” đều là từ mắng người đã được giản lược. Thường thì “tam bát” dùng với nữ nhân và “bán đầu sinh” dùng cho nam nhân. Nó dùng để chỉ những người có cử chỉ tuỳ tiện, làm việc lỗ mảng, điên điên khùng khùng, không được trang trọng. Nhưng cũng có chỗ nói “tam bát” không nhất thiết chỉ dùng cho nữ, hễ những người có hành vi không tốt thì đều có thể dùng. Nếu vẫn mơ hồ chưa rõ thì có thể so sánh với từ “bitch” trong tiếng Anh, nhưng nhẹ hơn một tẹo là được ^^
Đường lang: con bọ ngựa, thường dùng để mắng người mình không thích hoặc chỉ người khá đê tiện, dai như “mạng đường lang”, còn dai hơn đỉa dấy.]
Tay bác sĩ hơi run run đẩy mắt kính xệ trên sống mũi, anh tên Tiền Hàng, bản ý của cha mẹ anh là hy vọng tương lai anh kiếm được nhiều tiền, tựa như tàu thuỷ viễn hàng vĩnh viễn không cập bến. Có điều Tiền Hàng tự cảm thấy mình thích hợp đi làm thợ lặn, cái loại trầm xuống đáy nước trôi nổi không trồi lên, nhưng chuyện nào được như ý, anh làm bác sĩ, sau khi tốt nghiệp bị phân công đến bệnh viện tâm thần. Không sai, chính là bệnh viện Đệ Ngũ được xưng bệnh viện tâm thần, mà bệnh nhân đầu tiên của anh chính là chàng trai được gọi Nguyễn Văn Hách.
“Tôi giới thiệu cho các cậu một chút. Đây là Nguyễn Văn Hách, năm nay mười tám, nằm viện đã được nửa năm.” Người đàn ông trung niên là chủ nhiệm của bệnh viện, bởi vì đã quen bệnh tình của bệnh nhân, cho nên trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, giới thiệu Nguyễn Văn Hách xong lại giới thiệu Tiền Hàng, “Đây là bác sĩ chủ trị mới của cậu, anh ta gọi Tiền Hàng, về sau cậu có chuyện gì đó hoặc nói cái gì đó có thể nói với anh ấy.”
“Ta mới không cần nói chuyện với con đường lang này, tương lai biến thành thiêu thân làm sao được, nữ thần của ta cũng sẽ chán ghét ta.” Nguyễn Văn Hách rất là cáu kỉnh, trở về phòng bệnh đóng cửa lại cái rầm.
Tiền Hàng có chút lúng ta lúng túng, trước nay chưa hề đụng qua loại bệnh nhân này. Anh đẩy đẩy gọng kính, bất quá từ hôm nay trở đi sẽ phải học đối mặt.
Chủ nhiệm cười ha ha, “Cậu chớ thấy lạ, cậu ta rất ít khi phát bệnh…”
“Phát rồi thì không phải là người đúng không?” Tiền Hàng nhịn không được đánh gãy lời của chủ nhiệm, “Cậu ta bây giờ là phát bệnh hay là bình thường vậy? Lúc phát bệnh có đánh người hay không?”
“Nhìn sơ là bình thường đó.”
Tôi nhìn sơ ông cũng bình thường, Tiền Hàng nhìn chằm chằm chủ nhiệm thổ tào.
“Cậu ta cả tháng nay chưa thấy phát bệnh, dù cho hành vi khác hẳn với người thường.” Chủ nhiệm còn nói: “Có lẽ cậu sẽ thấy lạ vì sao cậu ta còn trẻ thế mà lại như vậy, cậu ấy có một cô bạn gái lớn hơn mình ba tuổi, hơn nữa còn yêu nhau ba năm, chẳng qua là sau này chia tay.”
“Yêu sớm dữ ha.”
“Ặc… Coi là vậy đi.”
Chủ nhiệm thấy Nguyễn Văn Hách trong phòng ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ phát ngốc, kêu Tiền Hàng cùng lão trở lại văn phòng, đem tư liệu về Nguyễn Văn Hách giao cho Tiền Hàng còn bảo anh nghiêm túc xem, hy vọng anh sớm ngày định ra phương án trị liệu Nguyễn Văn Hách thích hợp. Tiền Hàng hiện tại là không làm cũng phải làm, cầm lấy tư liệu quay về văn phòng của mình, anh đi qua ngồi trên ghế làm việc mở tư liệu Nguyễn Văn Hách ra xem.
Nguyễn Văn Hách là con riêng của một phú thương cùng với tình nhân, phú thương rất yêu tình nhân, đồng dạng cũng yêu đứa con riêng này. Mà Nguyễn Văn Hách di truyền tướng mạo đẹp từ mẹ, tính cách cũng hoạt bát cởi mở, nhưng bởi vì là con riêng, cho nên không thể cùng cha quanh năm gặp mặt, ngay cả họ cũng theo họ mẹ. Về sau, năm ấy Nguyễn Văn Hách tốt nghiệp trung học cơ sở, ở trên mạng quen một cô gái nick name gọi Lệ Chi Mạt, hai người quen biết không bao lâu thì bắt đầu yêu qua mạng, bởi vì Nguyễn Văn Hách có tiền, sau khi cô gái cùng cậu gặp mặt qua vài lần, thì chính thức trở thành bạn gái cậu.
Bất quá tiệc vui chóng tàn, người cha phú thương kia của Nguyễn Văn Hách biết, chê gia cảnh cô gái không tốt, còn nói ra rất nhiều lời khó nghe. Nhưng Nguyễn Văn Hách và cô gái kia cũng không buông tay, sau hai lần bỏ trốn rốt cục đạt được đồng ý của người cha phú thương.
Sau khi Nguyễn Văn Hách cùng cô gái yêu nhau ba năm, cũng chính là thời gian Nguyễn Văn Hách nhập viện nửa năm trước, sự nghiệp của cha Nguyễn Văn Hách nảy sinh vấn đề, người cũng bị bắt vào tù. Vợ chính của cha Nguyễn Văn Hách tìm tới cửa làm ầm ĩ, còn đòi lấy lại hết thảy tiền bạc mà phú thương cấp cho. Cô gái biết Nguyễn Văn Hách sắp trở thành dân nghèo thì không hai lời nói chia tay, Nguyễn Văn Hách đang trong giai đoạn then chốt thi đại học, tình cảm, gia đình trùng kích khiến cậu chàng không chịu nổi, cuối cùng thần kinh thác loạn vào bệnh viện.
“So với tiểu thuyết cũng li kỳ không kém.” Tiền Hàng xem xong buông tư liệu xuống, cũng suy nghĩ làm sao trị liệu Nguyễn Văn Hách, giống loại bệnh chứng này… anh cũng không có biện pháp hay nào!
Tiền Hàng hối hận rồi, ban đầu nên bị điều đi đại Tây Bắc làm thôn y, ít nhất bây giờ sẽ không đụng tới loại nan đề này. Anh cào cào tóc thực sốt ruột, anh học không phải chuyên khoa thần kinh lại vừa mới tốt nghiệp, không ai chỉ giáo anh nên chữa thế nào trị làm sao đối với loại bệnh nhân này. Cào được mấy cái anh lại nghĩ bệnh viện này cũng không phải có một bác sĩ là anh, không phải còn có rất nhiều chuyên gia học giả kinh nghiệm phong phú sao, thế là chạy tới các bác sĩ thâm niên trong bệnh viện xin thỉnh giáo.
“Người trẻ tuổi chăm học ham hỏi là chuyện tốt.” Một vị chuyên gia vỗ vai Tiền Hàng khen.
“Vậy Vương lão sư ngài có cao kiến gì không?” Tiền Hàng nguyên một bộ dáng chăm học.
“Cùng bệnh nhân câu thông nhiều tự nhiên sẽ tìm được biện pháp, đối đãi bọn họ phải giống như đối đãi con nít vậy.” Chuyên gia nói xong nhìn đồng hồ, nói có chuyện gấp liền đi mất. [câu thông: đi giao tiếp, làm quen]
Tay Tiền Hàng chìa ra cứng ngắc giữa không trung, một vị chúa cứu thế cứ như vậy đi mất, với lại anh không phải con nít, làm sao biết đối đãi con nít như thế nào. Nhưng anh không nản lòng, đi tìm bác sĩ Mã thâm niên nhất của bệnh viện này, nghe nói bác sĩ Mã trị liệu bệnh tâm thần đã có ba mươi năm, bệnh nhân được chữa khỏi không dưới trăm người, có thể lượn quanh địa cầu trăm mét, có danh xưng là diệu thủ hồi xuân. [có thể làm những việc không có khả năng, không thể tin được]
“Cậu nói làm sao trị?” Bác sĩ Mã một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, “Trị khỏi là không có khả năng đâu, chỉ có thể bớt phát bệnh, phát bệnh ít đi cũng không phải là người bình thường được, người trẻ tuổi nỗ lực nhiều, tôi xem trọng cậu đó nha.”
“Hả? Bác sĩ Mã, ông đừng đi mà, cho cái chỉ điểm đi chớ…” Tiền Hàng đáng thương nhìn Bác sĩ Mã đi xa, bác sĩ Mã chỉ phất phất tay với anh.
“Bác sĩ bệnh viện này sao mà giống bệnh nhân quá.” Tiền Hàng phi thường thất vọng, anh còn tưởng rằng mọi người đều là người bình thường dễ dàng câu thông, không nghĩ tới y hệt câu thông với bệnh nhân.
Tiền Hàng nặng nề trở lại văn phòng, mở máy vi tính tra cứu tư liệu liên quan đến việc điều trị bệnh tâm thần như thế nào, ngoài việc chữa trị bằng thuốc men, dụng cụ như thế, thời gian lâu dài không nói, hiệu quả cũng phải theo dõi trường kỳ sau đó mới có thể xác định.
“Quên đi, vẫn là cùng bệnh nhân câu thông trước thôi.”
Tiền Hàng theo thói quen đẩy đẩy gọng kính, rời khỏi văn phòng đi tới phòng bệnh gặp Nguyễn Văn Hách số 438. Hồi anh đi học là học về bảo vệ sức khoẻ, nghĩa là thông qua các phương diện sinh hoạt tập quán, ẩm thực, vận động mà chăm sóc thân thể bệnh nhân, đạt tới hiệu quả lành bệnh, cũng không biết trị bệnh tâm thần thông qua bảo vệ sức khoẻ có thể khang phục hay không.
Lúc này Nguyễn Văn Hách đang ngồi trước bàn trong phòng bệnh viết gì đó, phi thường nghiêm túc chuyên chú, ra vẻ y hệt một bộ dáng học giả khắc khổ. Điều này khiến cho Tiền Hàng đến câu thông rất tò mò, một thằng thần kinh nghiêm túc như vậy là đang viết cái gì, mà chủ nhiệm đã từng nói Nguyễn Văn Hách phần lớn thời gian là bình thường, nói cách khác hiện tại Nguyễn Văn Hách bình thường?
Tiền Hàng nghĩ đến đây thì mở cửa đi vào, Nguyễn Văn Hách không nghe tiếng mở cửa vẫn cúi đầu viết như trước, mãi đến khi Tiền Hàng đi tới sau lưng, cậu chàng cũng chưa phát hiện. Song sau khi Tiền Hàng nhìn đến thứ mà Nguyễn Văn Hách viết, hoàn toàn coi Nguyễn Văn Hách như thằng điên, hơn nữa còn là loại phát bệnh liên tục hai mươi bốn tiếng trị không được.
Nguyễn Văn Hách tay trái đè xuống một cuốn tập trống trơn, tay phải cầm bút, dưới ngòi bút là một miếng nắp hộp giày, trên nắp hộp viết đầy chữ không phân biệt được. Đầu Nguyễn Văn Hách còn thường xuyên lắc trái lắc phải, rõ ràng là chép từ cuốn tập bên tay trái, nhưng trên tập nửa dấu chấm cũng không có.
Khóe miệng Tiền Hàng run rẩy vỗ bả vai Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách cả kinh nhào tới ôm lấy tập cùng nắp hộp giày trên bàn.
Tha cho tôi đi, cậu lại sợ tôi cướp đoạt hay sao, Tiền Hàng thầm nghĩ.
“Không ai nói cho mi biết chớ có ở sau lưng chụp vai người khác sao?” Nguyễn Văn Hách nằm sấp trên bàn như cũ, mắt còn trừng Tiền Hàng.
Cũng không ai bảo tôi chớ vỗ vai người điên, Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách không nói gì.
“Ê, mi bị câm hả?” Nguyễn Văn Hách đem này nọ trên bàn thu thập bỏ vào ngăn kéo.
“Cậu đang viết gì đó?” Tiền Hàng rốt cục mở miệng, Nguyễn Văn Hách mím môi trừng anh lại không nói chuyện.
“Nếu cậu không nói thì thôi.”
Tiền Hàng liếc nhìn phòng bệnh, ngoại trừ một cái giường, một bộ bàn ghế thì không có vật dụng nào khác, anh thụt lùi vài bước ngồi trên giường, có thể ngồi cần gì phải đứng. Nhưng mà Tiền Hàng mới vừa ngồi xuống, Nguyễn Văn Hách áu một tiếng nhảy dựng lên liền nhào tới, Tiền Hàng tưởng Nguyễn Văn Hách phát bệnh co giò chạy ra ngoài. Nguyễn Văn Hách lại không đuổi theo, bổ nhào tới bên mép giường xốc khăn trải giường lên, phía dưới chỗ Tiền Hàng mới vừa ngồi cư nhiên để một cái khăn tay.
“Cừu vui vẻ?” Tay Tiền Hàng đã dừng trên tay nắm cửa, nhìn thấy Cừu vui vẻ trên khăn tay thì dừng lại.
“Cừu vui vẻ cái quái gì, đây là Hỉ Chi Lang của ta ” Nguyễn Văn Hách xách lên hai góc khăn tay xoay vòng vòng trong phòng, Tiền Hàng giờ xác định cậu chàng không phát bệnh cũng không bình thường. [Hỉ Chi Lang: tên một công ty giải khát lớn, nổi tiếng nhất là về thạch (rau câu)]
“Hỉ, Hỉ Chi Lang?” Tiền Hàng cẩn thận hỏi dò.
“Không cho mi ăn đâu.”
Nguyễn Văn Hách trừng Tiền Hàng đem khăn tay cẩn thận nhét vào trong tay áo, giương mắt nhìn thời giờ từ đồng hồ trên tường, ngồi vào giường lấy gối đầu qua, kéo dây kéo ở mặt sau gối đầu xả ra ruột bên trong, lại mở dây kéo ruột gối lôi ra một mảnh bông. Tiền Hàng không biết Nguyễn Văn Hách lại phát điên cái gì, liền nhìn cậu chàng giương cổ hướng về phía bông vải thổi một cái làm bông bị thổi bay, bông vải bay bay ở trong phòng một lát thì chầm chậm đáp xuống đất. Nguyễn Văn Hách cứ như vậy vừa xé bông vừa thổi, hai chân đung đưa đá đá mặt đất, đồng thời còn phát ra tiếng cười hớn hở.
Tiền Hàng ngây người nhìn từng mảnh từng mảnh bông rơi xuống, những bông vải kia phảng phất tựa như phiến phiến lông vũ. Nếu nơi này không phải phòng bệnh mà là rừng núi, Nguyễn Văn Hách kia chính là thiên sứ gãy cánh, chứ không phải một kẻ bệnh thần kinh không lúc nào bình thường.
“Ha ha ha…”
Nguyễn Văn Hách thoáng cái đã nằm trên giường, lại xả ra một mảnh bông thổi về phía trần nhà, đại khái chê bông vải bay không cao, có phần tức giận xả một mảnh gắng sức thổi, thổi được vài cái thì thiếu không khí nằm bất động trên giường.
Tiền Hàng vẫn đứng ở cửa, nhìn Nguyễn Văn Hách nằm ở trên giường bất động, bên người trên người đều rải rác không ít bông, anh do dự đi tới gần. Nguyễn Văn Hách nằm ở trên giường tựa hồ đã ngủ, lông mày hơi hơi cau lại ngủ không yên. Tiền Hàng nhìn thấy Nguyễn Văn Hách như vậy nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, đánh thức cậu ta hình như có hơi tàn nhẫn, nhưng cậu ấy cau mày như vậy lại khiến tâm không chịu nổi, không biết có phải cậu đang gặp ác mộng hay không. Vừa nghĩ đến Nguyễn Văn Hách là cậu nhóc mới trưởng thành, Tiền Hàng lại thấy tiếc cho cậu, không biết cậu tuổi còn nho nhỏ như vậy tâm lý đến tột cùng đã chịu thương tổn như thế nào, bất quá bây giờ có một vấn đề còn quan trọng hơn.
“Phòng này chẳng lẽ bắt tôi tới dọn sao?”
Trên đất, trên giường toàn là mảnh bông vụn bị Nguyễn Văn Hách kéo ra, Tiền Hàng nhìn nhìn Nguyễn Văn Hách đang ngủ, coi như mình làm việc tốt, len lén lấy đi gối đầu không còn bông trong tay Nguyễn Văn Hách, đi nhặt bông vải tán loạn trên giường trên đất. Khi nhặt lên một mảnh bông trên đầu Nguyễn Văn Hách, tầm mắt Tiền Hàng lưu lại trên mặt Nguyễn Văn Hách, thật đúng là trẻ tuổi, bởi vì ở trong phòng bệnh thời gian rất dài, cho nên da dẻ trắng nõn.
Tiền Hàng nhịn không được nhìn Nguyễn Văn Hách nhiều hơn vài lần nghĩ muốn nhớ kỹ khuôn mặt này, tránh cho Nguyễn Văn Hách ngày nào đó phát bệnh tới nỗi người không ra người, làm người ta nhận không ra là ai. Nhìn được một lúc lâu, Tiền Hàng mới nhớ tới bông vải còn chưa nhặt xong, anh bắt đầu nhặt bông trên đất. Nguyễn Văn Hách vào lúc này tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Tiền Hàng khom lưng nhặt bông, cậu chàng lặng yên không một tiếng động ngồi dậy, giơ tay ôm chặt hông Tiền Hàng.
“Má……”
Tiền Hàng ngẩn ra, xoay người một bàn tay vỗ trên đầu Nguyễn Văn Hách, “Gọi tía! Không đúng, cậu nhìn kỹ coi là ai!”
“Đường lang bốn mắt.” Nguyễn Văn Hách nhìn rõ là ai lại trề môi.
“Có cậu mới là đường lang bốn mắt!”