Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 124: Chương 124: Hắn hiểu nàng




Edit: Dạ Phi

Đi tới giao ngoại, Lạc Lạc nhìn khoảng không lớn trước mắt.

Nơi này… Là chỗ nàng từng rất yêu thích, cũng là nơi nàng không muốn đến nhất – Băng Môn.

Nghĩ đến có thể sắp nhìn thấy Ngân Diện, tâm tư của nàng có chút rối loạn.

Không nghĩ nữa, Thượng Quan Lạc Lạc nàng cầm được thì buông được.

Nhắm lại mắt, nàng hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè xuống rối loạn trong lòng.

Lần nữa mở mắt ra, con ngươi linh động nhìn thoáng qua cảnh vật trước mắt.

Đồng thời, trong đầu nhanh chóng hiện ra một con đường.

Theo đường đi trong đầu, nàng bước chân về phía trước.

. . . . . .

Đi vào Băng Môn, chung quanh một mảnh im ắng.

Chợt, thân ảnh hồng sắc của Phượng Thiên Linh chắn trước tầm mắt nàng.

“Ngài vào bằng cách nào?” Nàng khó nén giật mình.

Không có người dẫn dắt, nàng lại có thể tự do đi vào, trận pháp của Băng Môn chẳng lẽ đã mất hiệu lực?

Lạc Lạc lười biếng ngẩng đầu nhìn nàng: “Đương nhiên là đi vào, đợi đến lúc khinh công của ta luyện tốt rồi, khi đó sẽ bay vào.”

Phượng thiên Linh híp mắt, dời đi đề tài: “Môn chủ không có ở đây.”

“Ha ha… Hắn có ở đây hay không liên quan đến ta, ta là tới tìm Vô Triệt ca ca.”

Nói xong, Lạc Lạc có dụng ý khác nhìn nàng một cái: “Yên tâm, ngươi không cần lại xem ta là tình địch của ngươi.”

Sắc mặt Phượng Thiên Linh thoáng ửng đỏ, đầu lưỡi có chút cứng ngắt.

Nhưng đúng lúc này, Ngân Diện từ chỗ đối diện đi tới.

Họ đồng thời quay đầu nhìn sang.

Thấy Lạc Lạc cũng ở đây, bước chân của hắn dừng một chút, không tiếp tục đi về phía trước, hiển nhiên là nghe được lời nói giữa các nàng.

Bên này, ánh mắt Ngân Diện khóa lại khuôn mặt của Lạc Lạc, con ngươi thâm thúy xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nàng vào bằng cách nào?

Trong nháy mắt, hắn trấn định lại, liền đứng ở đối diện lẳng lặng nhìn nàng.

Lạc Lạc cố giữ vũng hô hấp, quay lưng không nhìn hắn nữa.

“Vô Triệt ca ca ở nơi nào?” Nàng nhỏ giọng hỏi Phượng Thiên Linh.

“Ngài ấy… Ngài ấy đang…” Phượng Thiên Linh ê a không biết trả lời như thế nào.

“Hắn rốt cuộc ở đâu?” Lạc Lạc thúc giục nhìn nàng.

“Ta không biết.” Phượng Thiên Linh nhìn thấy Ngân Diện biến mất ở cua quẹo, giọng nói mới có chút trôi chảy.

Chỉ là, gương mặt của nàng vẫn còn ửng đỏ.

Lời vừa rồi môn chủ nhất định đã nghe thấy, nàng sau này biết làm sao đây…

“Không biết thì tự ta đi tìm.”

Lạc Lạc vừa giận dỗi xoay người, nhìn nơi Ngân Diện vừa rồi vẫn đứng, đã không còn thấy bóng dáng.

Hắn đi rồi?

Tâm giống như bị cái gì hung hăng đâm một cái, thật đau.

Xem như người xa lạ chứ gì, nàng hoàn toàn có thể làm được.

Mím môi thật chặc, nàng sải bước đi về phía trước.

. . . . . .

Chuyển qua rất nhiều hành lang, nhưng không thấy một bóng người.

Lạc Lạc theo bản năng đi qua phòng luyện võ nàng từng đến.

Mới đến gần, bên trong liền truyền ra âm thanh vung kiếm.

Người nào ở bên trong?

Nghi vấn của nàng mới vừa vặn nổi lên, bên trong liền truyền ra âm thanh Thương Nguyệt Vô triệt ——

“Vương phi thân ái, nàng không phải muốn gặp ta sao? Đứng ở bên ngoài không thấy được ta đâu.”

Nghe được âm thanh của hắn, Lạc Lạc lập tức đẩy cửa ra đi vào.

Hắn đem kiếm cất xong, ưu nhã nhẹ phẩy xiêm áo, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của hắn, không tại sao tâm tình buồn bực vừa rồi có chút sáng sủa.

Nhớ tới tin tức nghe được trên phố, nàng bước nhanh tới.

“Vô Triệt ca ca.”

Nghe được nàng gọi, con ngươi Thương Nguyệt Vô Triệt nhảy lên nhu tình.

“Nhớ ta không?” Hắn nghênh đón, ngón tay thon dài vút nhẹ gương mặt của nàng, giọng nói yêu thương phải phép.

Lạc Lạc phất ra tay của hắn: “Bây giờ không phải là thời điểm để nói đùa, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi.”

“Chuyện quan trọng?” Hắn có chút không hiểu.

“Buổi sáng hôm nay ngươi không phải vào cung sao? Nên biết hoàng thượng chuẩn cho Thương Nguyệt Lưu Vân tự mình giám trảm người của Nhật Nguyệt giáo, ta hôm nay đụng phải bọn người của Nhật Nguyệt giáo, bọn họ nói muốn cướp ngục vào buổi trưa ngày mai, hơn nữa còn đợi tới lúc tù nhân bị giải lên pháp trường mới hành động, bởi vì thời điểm đó dòng người rất đông, bọn họ phải thừa dịp loạn mà cướp ngục.”

Nói xong, nàng ngậm miệng, chờ đợi phản ứng của hắn.

Vậy mà, hắn chỉ là nhíu mày.

“Sau đó thì sao?” Hắn đợi nàng nói tiếp.

Lạc Lạc sửng sốt một chút, ánh mắt có chút bướng bỉnh nhìn hắn: “Không có sau đó, đã nói xong rồi a.”

Hắn nhàn nhạt nâng lên môi mỏng: “Vương phi thân ái, ta chờ.”

Nhìn vẻ mặt hắn, hình như nghĩ rằng nàng còn điều muốn nói.

Lạc Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết ta còn có lời muốn nói?”

Theo đạo lý lời nên nói nàng đều nói xong rồi.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, cười không nói.

Nếu như chỉ là muốn truyền đạt lại điều nàng nghe lén được, nàng không biết tại sao lại tích cực tới tìm hắn.

Hơn nữa… Nàng càng thêm không thể nào biết tới ám hiệu hắn đi báo cho Thương Nguyệt Lưu Vân làm xong đề phòng.

Người này, chỉ mong sao kẻ thù của nàng Thương Nguyệt Lưu Vân sống không tốt, haiz…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.