Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 123: Chương 123: Phá hư pháp trường




Edit: Dạ Phi

Điều ghi trên Hoàng bảng, làm cho vài người mang theo hài tử bắt đầu lo lắng.

“Chặt đầu a… Được rồi được rồi, hài tử, chúng ta về nhà ăn cơm.”

Vài người lục đục đi ra khỏi đám người, lại lục tục vài người đi vào.

Hoan Hỉ vừa nghe đến chém đầu, lập tức bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Nàng kéo ống tay áo Lạc Lạc, dùng âm thanh đè nén sợ hãi khuyên nhủ: “Tiểu thư, chặt đầu… Thật là đáng sợ, chúng ta trở về thôi.”

“Sợ cái gì, cũng không phải là chém đầu của ngươi.”

Lạc Lạc đảo tròn mắt, đáy mắt lóe ra tia ranh mãnh.

Lạc Lạc đem tay để trước cổ Hoan Hỉ, nói: “Như vậy đã sợ, nếu ngày nào đó là ngươi bị chém đầu thì chắc ngươi tè luôn ra quần.”

Hoan Hỉ vội vàng đưa tay lên bảo vệ cổ, cầu xin tha thứ: “Tiểu thư, người không cần hù dọa Hoan Hỉ.”

Thấy Hoan Hỉ sắc mặt càng thêm trắng bệch, Lạc Lạc không chịu nổi gõ lên đầu nàng: “Thật sự chỉ như vậy đã sợ sao?”

“Nô tỳ nhát gan.” Hoan Hỉ yếu ớt thừa nhận.

“Tiểu quỷ nhát gan! Được rồi được rồi, không nhìn, chúng ta đi thôi.”

Lạc Lạc tức giận cười cười, sau đó lôi kéo nàng hướng phía ngoài đoàn người chui ra.

Đám người chật chội, họ chui từ từ chỗ khe người để ra.

Chợt, một đạo âm thanh có chút quen thuộc loáng thoáng truyền vào trong tai Lạc Lạc ——

“Đại ca, chúng ta lúc nào thì cướp ngục?”

Đây là giọng nữ nàng từng nghe được lúc bị bắt cóc!

“Trên đường áp giải… Trà trộn vào đám người…”

Lạc Lạc thả chậm bước chân giả bộ vẫn đi về phía trước, lại yên lặng lắng nghe đối thoại của bọn chúng.

Xem ra người của Nhật Nguyệt giáo muốn cướp ngục.

Chỉ chốc lát sau, huynh muội Nhật Nguyệt giáo lặng lẽ rời đi, nhưng không biết đoạn đối thoại vừa rồi đã bị Lạc Lạc nghe thấy.

. . . . . .

Trở lại lạc vương phủ, Thương Nguyệt Vô Triệt vẫn chưa về.

Lạc Lạc đứng ngồi không yên ở trong đại sảnh đi tới đi lui, thỉnh thoảng nghển cổ nhìn ra phía ngoài.

“Tên kia lúc nào thì mới trở về a?”

Nàng đi tới đi lui.

Đột nhiên, nàng thoáng thấy bóng dáng Thiếu Ngân từ ngoài sân đi vào.

Ánh mắt của nàng sáng lên, lập tức mở miệng gọi hắn: “Thiếu Ngân!”

“Tiểu vương phi có gì phân phó?”

Lạc Lạc chạy nhanh đến chỗ hắn liền hỏi: “Vô Triệt ca ca đâu? Hắn không trở lại cùng ngươi sao”

“Sau khi Hạ triều, Vương Gia đột nhiên còn có chuyện phải xử lý, cho nên bảo thuộc hạ về phủ trước.”

“À? Vậy ngươi có biết hắn đi đâu không?”

“Thuộc hạ không biết.”

Lạc Lạc có chút thất vọng “Nha” một tiếng.

Chợt, trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ.

Chẳng lẽ… Hắn đến Băng Môn?

Mắt nàng sáng lên, phất tay một cái: “Không sao, ngươi đi đi.”

Thiếu Ngân gật đầu lui ra.

. . . . . .

Giao ngoại hoang vắng, Thượng Quan Hành mang hắc sa mạo* đứng chắp tay. (*mũ trùm đầu màu đen)

Gió nhẹ nhàng lay động, cánh rừng phát ra rất nhỏ tiếng gió, một lát liền yên tĩnh lại.

Chợt, tầng tầng ngọn cây xanh biếc nổi lên dao động.

“Xào xạc xào xạc…”

Thượng Quan Hành ánh mắt tinh chuẩn bắt lấy ngọn cây dao động đầu tiên, xuyên thấu qua hắc sa, ánh mắt của hắn híp một cái.

Công phu nhanh chóng, từ trên ngọn cây hiện ra một người, thân ảnh bạch sắc* của hắn cố tình từ ngọn cây hạ xuống. (*cả người đều màu trắng, áo trắng, tóc trắng)

Trong nháy mắt, hắn liền lặng yên không một tiếng động đứng ở trước mặt Thượng Quan Hành cách đó không xa.

“Ngươi tìm ta?” Tiếng nói Ngân Diện trầm thấp cứng nhắc.

Thượng Quan Hành gật đầu, ngữ điệu đánh giá: “Nghe giang hồ đồn đại, chỉ cần môn chủ Băng Môn ra tay, chuyện gì cũng sẽ thành công.”

“Truyền thuyết này đã bị phá vỡ.”

Giọng nói Ngân Diện không có gì bất thường, cũng không lộ ra bất kì tâm tư gì.

“Thế sao? Không biết người nào lại có bản lĩnh chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Băng Môn môn chủ đây?”

Đồng tử Ngân Diện co lại, con ngươi sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào Thượng Quan Hành, dường như có thể xuyên qua hắc mao sa nhìn thấu từng biến hóa.

“Thương Nguyệt Lưu Vân.” Hắn chậm rãi nói ra từng chữ.

Thượng Quan Hành hơi run chòm râu, dừng một chút không nói gì thêm.

Ngân Diện trầm mặc chờ đợi phản ứng của ông.

Suy tư một lúc lâu, Thượng Quan Hành lại nhìn Ngân Diện tiếp tục nói: “Bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội báo thù Thương Nguyệt Lưu Vân, hơn nữa tiền thù lao không giảm nửa phân, việc này không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

“Không có làm ăn nào mà ta không nhận.” Ngân Diện cơ hồ là không chút do dự đồng ý.

“Được, thật sảng khoái! Không hổ là đệ nhất sát thủ, khí phách làm người ta phải bội phục!”

Thượng Quan hành khách sáo tán thưởng, ngay sau đó lại nghiêm túc hạ giọng: “Buổi trưa ngày mai, người của Nhật Nguyệt giáo sẽ bị giải đến pháp trường, đến lúc đó người của bọn chúng sẽ chạy đến cứu, ngươi hãy giúp một tay cứu người của Nhật Nguyệt giáo, ta sẽ an bài người giữ chân quan binh của triều đình.”

“Không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.