Dược Thần

Chương 1017: Chương 1017: Một chưởng trấn áp(1)




Ánh mắt Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn qua Mặc Tư Bổn cùng đám hộ vệ của Bác Nhĩ Đinh gia tộc:

- Chư vị từ đâu tới thì xin mời trở về nơi đó đi, Thải Hồng Tháp không tiễn khách, về phần hai tên hành hung đập phá phường thị của Thải Hồng Tháp…

Khóe môi Kiệt Sâm không khỏi lộ ra một tia cười lạnh như băng, ngay sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người, Kiệt Sâm một cước đá lên bàn chân Bố Lạp Đạt, tiếng xương vỡ vụn thanh thúy vang lên, trong miệng Bố Lạp Đạt phát ra tiếng hét thảm té ngã xuống đất.

- Oanh!

Kiệt Sâm đá ngã Bố Lạp Đạt, sau đó dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, một cước đạp lên đầu Bố Lạp Đạt, mặt đất thoáng chốc nứt vỡ, đầu của Bố Lạp Đạt toàn bộ hãm vào bên trong mặt đất, bộ mặt lập tức máu thịt mơ hồ, trong miệng gào lên thê thảm.

- Cũng chỉ có thể tùy ý để Thải Hồng Tháp xử trí thôi…

Cho tới lúc này rốt cục Kiệt Sâm mới chậm rãi lên tiếng.

Hành động hung hãn của Kiệt Sâm làm tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây người.

- Ha ha ha…

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn, cổ họng như bị người siết chặt, không ngừng phát ra thanh âm ha ha, nhưng lời gì cũng không thể nói ra.

- A a a a…xú tiểu tử, ngươi…a…ta muốn ngươi chết, muốn ngươi chết!

Tộc trưởng Mặc Tư Bổn nhìn thấy một màn trước mắt đôi mắt trợn trừng như muốn nổ tung, lửa giận vô tận dâng lên trong lòng hắn, hắn đã hoàn toàn nổi giận, thân thể không tự chủ được nữa, linh lực đáng sợ từ trong cơ thể hắn bộc phát, một đạo nguyên tố kết giới thổ hoàng sắc thoáng chốc bao phủ toàn bộ Thải Hồng Tháp, sau đó nhắm ngay chỗ Kiệt Sâm hung hăng oanh ra một quyền.

- Oanh long…

Mặc Tư Bổn oanh ra một quyền, cả không gian như lâm vào thổ nguyên tố hải dương, thổ nguyên tố chôn vùi hết thảy, tựa hồ mọi thứ đều đã biến mất chỉ còn lại nắm đấm của Mặc Tư Bổn, chẳng khác gì sao băng giáng xuống từ trên trời, chiếu rọi xuống tâm trí mọi người lưu lại hình ảnh uy vũ vô địch.

- Ah, tránh ra!

- Mọi người mau tránh ra!

Tất cả mọi người đều phát ra tiếng gầm rú kinh hoảng, Mặc Tư Bổn là đế linh sư bát giai, thực lực siêu phàm tuyệt luân, cho dù có thể trấn áp hết thảy đem linh lực khống chế tùy tâm sở dục trong một phạm vi nào đó, nhưng hắn căn cứ theo lời đồn đãi về thực lực của Kiệt Sâm suy đoán Kiệt Sâm không phải người bình thường, đương nhiên sẽ không đơn giản nhận lấy cái chết mà sẽ phản kháng.

Hai người giao chiến chỉ cần có một tia linh lực tán dật cũng đủ đè chết không ít dân chúng bình thường đang có mặt tại đây, không ít người kinh hoàng muốn chạy thoát khỏi nơi này.

- Mặc Tư Bổn, dừng tay!

- Hạ thủ lưu tình!

- Mặc Tư Bổn, ngươi đang làm cái gì?

Đồng thời vài đạo thanh âm gầm rú kinh sợ vang lên phía chân trời Ngọc Linh Thành, xa xa mấy đạo nhân ảnh đều chợt xuất hiện, lao vút tới Thải Hồng Tháp, trong miệng phát ra tiếng gầm rú kinh thiên.

Mấy đạo nhân ảnh kia, người xông lên trước nhất là thành chủ Ngọc Linh Thành, giờ phút này trên người hắn tán phát ra vạn đạo kim quang liều lĩnh vọt tới.

Những người này đều là đầu lĩnh những thế lực lớn trong Ngọc Linh Thành, trước đó khi Mặc Tư Bổn cùng Kiệt Sâm xung đột bọn họ ẩn thật xa quan sát tình hình, thậm chí còn có người chuẩn bị chờ đợi song phương xung đột mình sẽ thu hoạch một chén canh, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Mặc Tư Bổn thật sự ra tay đối với Kiệt Sâm, mỗi người đều không nhịn được nữa liền vọt ra.

Không phải bọn họ muốn trợ giúp Kiệt Sâm, cũng không phải bọn họ có cừu oán với Mặc Tư Bổn, thật sự là do thân phận Kiệt Sâm quá mức nhạy cảm, tân nhậm hội trưởng Linh Dược Sư công hội tại Luân Đa hành tỉnh, ở trong Linh Dược Sư Tháp có địa vị nhất định vô cùng cao thượng, nếu thật sự mới lên đảm nhiệm chức vị ngày đầu tiên đã bị đánh chết tại Ngọc Linh Thành, sẽ không có bất cứ thế lực nào tại Luân Đa hành tỉnh có thể gánh chịu nổi lửa giận của Linh Dược Sư Tháp.

Đặc biệt là Kiệt Sâm còn trẻ tuổi như vậy, thuộc về thiên chi kiêu tử, thân phận khác với những hội trưởng khác của Thải Hồng Tháp trước kia, nhân vật thiên tài như vậy vô luận là ở trong bất kỳ thế lực nào của đại lục đều là bảo bối, nếu một khi vẫn lạc nhất định sẽ gây ra một trận động đất thật lớn trên đại lục.

Thiên tài như vậy nếu như lén lút ám sát có lẽ còn có thể, nhưng nếu như Mặc Tư Bổn quang minh chính đại đánh chết hắn, sẽ không có ai gánh chịu nổi trách nhiệm, cho dù người của mấy thế lực kia không ra tay, nhưng ngay khi Mặc Tư Bổn xuất thủ mà bọn họ khoanh tay đứng nhìn, nếu để Linh Dược Sư Tháp nổi giận áp bức Tái Luân đế quốc đưa lời công đạo, tới lúc đó cho dù bối cảnh của bọn họ sâu dày bao nhiêu cũng chỉ là vô dụng.

Đương nhiên, có lẽ Linh Dược Sư Tháp sẽ không xuất đầu vì Kiệt Sâm, cho dù xuất đầu có lẽ sẽ không giận chó đánh mèo liên lụy tới trên người bọn họ, nhưng bọn họ không dám đem tương lai của mình ra đánh bạc, bọn họ nhất định phải ngăn cản chuyện xấu xảy ra.

Trên bầu trời, vài đạo lưu quang mang theo khí tức linh lực khủng bố từ phía xa bay vút đến, nhưng cho dù tốc độ của bọn hắn có nhanh bao nhiêu nhưng làm sao nhanh bằng tốc độ công kích của Mặc Tư Bổn, chỉ đành trơ mắt nhìn nắm đấm của Mặc Tư Bổn đi tới trước mặt Kiệt Sâm.

- Không…

Giờ khác này Lỗ Nhĩ Tư, Đạt La Đặc cùng Ai Nhĩ Bá Tháp đều phát ra tiếng gầm rú thê lương, bọn họ muốn ngăn chặn trước mặt Kiệt Sâm nhưng thổ nguyên tố kết giới do Mặc Tư Bổn phóng xuất đều giam cầm bọn họ, linh lực cuồn cuộn không ngừng lan tràn, bọn họ không có khả năng lao tới trước mặt Kiệt Sâm.

Mà Kiệt Sâm giống như bị kinh ngạc tới ngây người trước công kích của Mặc Tư Bổn, không hề nhúc nhích.

- Oanh!

Trong ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, nắm đấm của Mặc Tư Bổn đập lên trên người Kiệt Sâm, linh lực đáng sợ nuốt chửng hết thảy, địa phương Kiệt Sâm vừa đứng khi nãy không ngừng truyền ra thanh âm nổ tung liên tiếp, hư không không ngừng sụp đổ chôn vùi tất cả.

Hơn nữa lực nổ tung bị Mặc Tư Bổn tập trung vào chỗ đứng của Kiệt Sâm, không bị lan tràn sang nơi khác, uy lực cường đại tới kinh người.

- Đã xong!

Từ trên bầu trời mấy đạo thân ảnh đang bay vút chợt khựng lại, trong miệng thì thào, ánh mắt toát ra vẻ tro tàn.

Một tân nhậm hội trưởng Linh Dược Sư công hội mới tiền nhiệm một ngày đã bị thế lực địa phương giết chết, tất cả mọi người thật sự không tưởng tượng được sắp tới Ngọc Linh Thành, Luân Đa hành tỉnh thậm chí là Tái Luân đế quốc sẽ phải gặp chấn động như thế nào.

- A…

Nhưng ngay khi mấy đạo nhân ảnh kia còn chưa kịp nghĩ ra được sắp tới mình nên làm gì để bảo tồn thực lực của thế lực mình, đột nhiên thân thể họ chấn động giữa không trung, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thải Hồng Tháp.

Trước Thải Hồng Tháp, vô số bụi mù tán đi, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người một hắc sắc thân ảnh giống như một ngọn núi cao sừng sững từ ngàn xưa đứng thẳng trên bậc thang của Thải Hồng Tháp không hề di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.