Đó là một thân ảnh mặc hắc sắc khải giáp, khí tức kinh người cuồn cuộn
khắp thân thể hắn chẳng khác gì ma thần lao ra từ địa ngục, trở thành
duy nhất trong phiến thiên địa này.
Hắc sắc khải giáp lóng lánh
như kim loại lập tức thu liễm, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện ngay
trước mặt mọi người, ngũ sắc thần quang tán dật từ trên người hắn, chính là Kiệt Sâm vừa nhận một quyền của Mặc Tư Bổn.
Dưới công kích
cường hãn của Mặc Tư Bổn, Kiệt Sâm vẫn đứng ngạo nghễ như trước, thần
sắc đạm mạc, khóe môi cười lạnh, toàn thân không hề có chút vết thương,
thật giống như một kích đánh trúng hắn không phải xuất phát từ đế linh
sư bát giai mà là một cơn gió nhẹ thổi qua, ngay cả trường bào của hắn
cũng không chút tổn hại.
- A…
- Làm sao…
Chứng kiến một màn hoàn toàn trái ngược lẽ thường không ít dân chúng đều lộ ra vẻ
ngây ngốc, thậm chí còn xoa xoa ánh mắt mình, miệng há hốc không nói nên lời.
- Mặc Tư Bổn, đó là công kích của ngươi? Quá yếu, thật làm cho ta thất vọng!
Đứng trước Thải Hồng Tháp Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng, vỗ vỗ trường bào trên
người phủi đi tro bụi trên áo, ngữ khí lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Mặc
Tư Bổn như nhìn một người chết:
- Tốt rồi, nếu như ngươi đã xuất
thủ, như vậy ta cho ngươi biết một chút thế nào gọi là cường đại chân
chính, ngươi cho rằng ngươi rất mạnh sao? Thật đáng tiếc, ở trước mặt ta ngươi chỉ như con sâu con kiến mà thôi!
- Đây…đây là có chuyện gì?
Trong miệng Mặc Tư Bổn phát ra tiếng kêu sợ hãi, tràn đầy vẻ kinh ngạc, ngay
lập tức trong đôi mắt dữ tợn của hắn bốc lên uy áp kinh người, nắm tay
phải giơ cao tụ tập linh lực khủng bố, lại muốn phát ra công kích thêm
lần nữa.
Nhưng Kiệt Sâm làm sao cho hắn cơ hội này.
Ánh mắt Kiệt Sâm lăng lệ ác liệt tiến lên trước một bước, căn bản không đợi đối phương kịp phản ứng, đã nhắm ngay Mặc Tư Bổn chụp xuống một chưởng.
- Oanh long…
Trong hư không, một ngũ sắc cự chưởng lăng không ngưng tụ sau đó từ trên trời giáng xuống, trùng trùng điệp điệp nện lên trên đỉnh đầu Mặc Tư Bổn,
hướng phía mặt đất nện mạnh xuống.
Hư không thoáng chốc liền sụp
đổ, lộ ra lỗ thủng không gian thật lớn, vô số không gian loạn lưu chớp
hiện, không khí vỡ vụn thành bụi phấn.
- Ah…
Cảm nhận được lực lượng kinh người, trong đôi mắt Mặc Tư Bổn toát ra vẻ sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng gầm rú thê lương, thổ nguyên tố linh lực trong
người hắn bốc lên, kiệt lực rống giận, hai tay vung cao muốn đem ngũ sắc cự chưởng của Kiệt Sâm đánh văng ra nhưng không rung chuyển được mảy
may.
Vô luận hắn bộc phát ra lực lượng cường đại đến cỡ nào, ngũ
sắc cự chưởng vẫn không hề có chút dao động, một tấc một tấc nghiền áp
xuống dưới, càng làm cho Mặc Tư Bổn cảm thấy hoảng sợ chính là không
gian chung quanh hắn giống như bị cô đọng lại, ngay cả muốn nhúc nhích
một chút cũng không được chứ đừng nói chi đến muốn né tránh.
- Oanh long…
Hình ảnh làm những người có mặt tại hiện trường khó quên cả đời xuất hiện!
Trong tiếng nổ vang cực lớn, tộc trưởng Bác Nhĩ Đinh gia tộc của Luân Đa hành tỉnh, đế linh sư thổ hệ bát giai đê cấp, một trong mấy nhân vật quyền
hành của Luân Đa hành tỉnh, tại thời khắc này đã bị ngũ sắc cự chưởng
của Kiệt Sâm giống như đập ruồi toàn bộ nghiền áp vào trong lòng đất.
Trong mặt đất nham thạch phía trước Thải Hồng Tháp, tộc trưởng Mặc Tư Bổn
trước đó còn vô cùng hung hăng càn quấy khí phách trùng thiên giờ phút
này chẳng khác gì một đầu chó chết không ngừng run rẩy bên dưới mặt đất, trong miệng không ngừng phun trào máu tươi vô cùng thê thảm.
- Chút thực lực ấy đã dám nhảy nhót trước mặt ta, thật sự là muốn chết!
Kiệt Sâm bước tới hai bước, gương mặt không chút biểu tình lạnh lùng nhìn
Mặc Tư Bổn bị chính mình nghiền ép vào trong lòng đất, trong miệng đạm
mạc lên tiếng.
Trong khoảnh khắc, bốn phía Thải Hồng Tháp hoàn
toàn yên tĩnh không còn người nào phát ra nửa điểm thanh âm, không khí
như được đúc bằng sắt cô đọng lại, tràn đầy tĩnh mịch khác thường!
Một cơn gió nhẹ thổi qua Thải Hồng Tháp, thổi tan bụi mù đầy trời.
Toàn bộ mọi người ngơ ngác nhìn Kiệt Sâm đang lẳng lặng đứng nơi đó, trong mắt toát ra thần sắc kinh hãi không dám tin.
Ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng kinh ngạc nhìn qua Kiệt Sâm đứng cách đó không xa, trong đầu hoàn toàn mơ hồ.
Về phần các thành viên gia tộc Bác Nhĩ Đinh đã hoàn toàn choáng váng.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn quanh, không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Phải biết rằng tộc trưởng Mặc Tư Bổn của Bác Nhĩ Đinh gia tộc là đế linh sư
bát giai đê cấp, một trong mấy đại đầu lĩnh có quyền thế nhất trong Luân Đa hành tỉnh, mà Kiệt Sâm chỉ là một thiếu niên chừng hai mươi tuổi,
nhưng trong cuộc chiến đấu vừa rồi đối mặt công kích của Mặc Tư Bổn tộc
trưởng Kiệt Sâm không chút áp lực dùng chính thân thể mình ngăn chặn,
sau đó còn dùng một chưởng đem Mặc Tư Bổn nghiền ép vào trong lòng đất,
loại thị giác trùng kích trần trụi như vậy làm mọi người rung động đồng
thời cũng không cách nào hiểu nổi.
- Tộc trưởng đại nhân!
Sau nửa ngày đám thành viên Bác Nhĩ Đinh gia tộc mới từ trong nỗi khiếp sợ
phục hồi lại tinh thần, mạnh mẽ vọt lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ
hãi cùng phẫn nộ nhìn qua Kiệt Sâm, trong đó một lão giả mái tóc hoa
râm, trên người tản mát ra linh lực ba động mạnh mẽ vội lấy ra một bình
linh dược tề tản ra khí tức linh lực nồng đậm rót vào trong miệng Mặc Tư Bổn.
- Khục khục…
Trong miệng Mặc Tư Bổn ho ra máu tươi,
thương thế trên người chậm rãi khôi phục, được lão giả kia nâng lên
nhưng lại dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Kiệt Sâm đứng cách đó không xa.
- Vì sao, ngươi rõ ràng chỉ là hoàng linh sư thất giai cao cấp thế nào có thể cường đại đến như thế, ta không tin, Mặc Tư Bổn ta là đế linh sư
bát giai đê cấp làm sao lại thua trong tay một hoàng linh sư, không…
Giờ phút này trên mặt Mặc Tư Bổn không còn vẻ tung hoành lúc trước, không
còn sát ý kích động, trường bào trên người đã bị đánh nát rách rưới,
gương mặt vặn vẹo, vô cùng chật vật.
Nhưng trong mắt hắn lại mang theo vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ vô hạn, miệng không ngừng lẩm bẩm
gào thét lại tràn đầy vẻ kiêng kỵ nhìn Kiệt Sâm đứng phía trước không
xa.
Cho dù hắn nổi giận xuất kích vì thấy Kiệt Sâm hạ độc thủ với Bố Lạp Đạt, cũng không có nghĩa là bản thân chiến lực cùng pháp tắc
công kích quên không thi triển, nhưng Kiệt Sâm không chút tổn thương gì
dưới một quyền phẫn nộ của hắn, còn có thể lập tức dùng một chưởng đem
hắn đè ép xuống trong mặt đất, mặc cho hắn chống cự thế nào cũng vô
dụng, loại cảm giác vô lực kia làm nội tâm Mặc Tư Bổn sản sinh nỗi sợ
hãi khó tả đối với Kiệt Sâm.
- Như thế nào? Mặc Tư Bổn tộc trưởng còn chưa phục?
Kiệt Sâm mang theo nụ cười trào phúng nhìn đối phương:
- Ngươi có thể sống sót là nhờ ta thủ hạ lưu tình, nếu như ngươi không phục thì ta không ngại đem ngươi tiếp tục nghiền chết!
- Ngươi…
Trên mặt Mặc Tư Bổn co rúm lại, nội tâm vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám có chút dị động nào.
- Hưu….hưu…hưu….