Dược Thần

Chương 536: Chương 536: Nguy cơ của Mạc Lý gia tộc (2)




Nhưng đối phương lại phái người mạnh hơn nữa, mỗi một lần, chẳng những hàng hóa mà cường giả trong đoàn xe, đều chết tổn thương thảm trọng, bọn người Khải Tư Đặc cũng không phải người ngu, đương nhiên biết rõ nguyên nhân là cái gì, nhưng đối mặt với địch nhân cường đại bọn họ cũng không thể làm được cái gì.

Nếu không phải có Lạc Khương là ngũ giai cao cấp Linh Dược Tông Sư tọa trấn, chỉ sợ cả Mạc Lý gia tộc đã sớm không chèo chống nổi, triệt để sụp đổ mất.

Hiển nhiên địch nhân quỷ dị đã rất thành công trong Thiên Hồng thành, năm trước Mạc Lý gia tộc còn được xưng là đệ nhất gia tộc trong Thiên Hồng thành, lúc này lại bị Lạc Cơ gia tộc áp chế, Mạc Lý gia tộc và thế lực gia tộc, trong một năm yếu đi nghiêm trọng, thậm chí không được một phần tư so với thời kỳ toàn thịnh.

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không qua một năm, Mạc Lý gia tộc sẽ triệt để suy bại, trở thành một gia tộc nhị lưu, rốt cuộc không cách nào tiếp tục dừng chân tại Thiên Hồng thành.

- Tộc trưởng đại nhân. . .

Đúng lúc này, một tôi tớ chạy vào trong phòng nghị sự, hắn cầm trong tay một phong thư.

- Tộc trưởng đại nhân, đây là Lạc Cơ gia tộc phái người đưa phong thư tới.

Tôi tớ theo ý của Khải Tư Đặc, đem phong thư đưa tới.

Tất cả mọi người trong đại sảnh dùng ánh mắt hiếu kỳ, Khải Tư Đặc mở phong thư này ra, vẻn vẹn chỉ nhìn vào, trên mặt của Khải Tư Đặc lộ ra tức giận không kiềm chế được.

- Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng!

Khải Tư Đặc đỏ mặt lên, trong miệng tức giận gầm gừ.

- Tộc trưởng đại nhân, cái Lạc Cơ gia tộc này viết gì trong thư vậy?

Phía dưới, có người lên tiếng hỏi thăm.

- Cái Lạc Cơ gia tộc kia yêu cầu Mạc Lý gia tộc chúng ta hoặc là rời khỏi Thiên Hồng thành. Hoặc là ba ngày sau, thi đấu sinh tử trên lôi đài. Gia tộc thua, phải rời khỏi Thiên Hồng thành.

Khải Tư cắn răng lên tiếng.

- Cái này. . . Quyết đấu sinh tử, tộc trưởng đại nhân, không thể đáp ứng ah!

Sắc mặt bọn người Mã Khả Ni lập tức biến đổi, trong miệng hô lên thành tiếng.

- Không thể đáp ứng? A!

Trên mặt Khải Tư Đặc lộ ra nụ cười khổ, trong đôi mắt mang theo bi ai.

- Cái Lạc Cơ gia tộc này đã hướng phủ thành chủ đưa ra yêu cầu quyết đấu, chúng ta không đáp ứng, cũng phải rời khỏi Thiên Hồng thành, Mạc Lý gia tộc ta, há có chuyện không đánh mà lui.

Tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc.

Không đánh mà lui, đem vinh quang của Mạc Lý gia tộc ném đi chỗ nào? Nếu truyền đi, từ nay về sau gia tộc sẽ chịu dân chúng trong thành phỉ nhổ.

- Huống chi, cho dù là rời khỏi, Mạc Lý gia tộc chúng ta có thể sống sót sao?

Khải Tư Đặc nhìn rất chuẩn, lấy thủ đoạn của đối phương, tuyệt đối không chỉ muốn địa bàn Thiên Hồng thành mà thôi, mà người ta còn muốn lấy mạng toàn bộ người của Mạc Lý gia tộc.

Trên mặt của mọi người ở đây biến đổi, có thể trở thành thành viên trọng yếu của gia tộc, những người này cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên biết rõ từ năm trước, gia tộc của chính mình cũng đã triệt để đắc tội đại gia tộc, đối phương căn bản sẽ không cho bọn họ con đường sống, Mạc Lý gia tộc không cách nào lui, cũng không thể lui.

- Mạc Lý gia tộc chúng ta, ba trăm năm trước đang bắt đầu quật khởi ở Thiên Hồng thành, trải qua mấy lần nguy cơ, lịch đại tổ tiên, chưa từng có vừa lui co lại, Khải Tư Đặc ta, cũng không lùi bước. Lạc Cơ gia tộc muốn chúng ta quyết đấu sinh tử, vậy chúng ta sẽ như bọn chúng mong muốn, Khải Tư Đặc ta nhất định dẫn đầu gia tộc, tử chiến không lùi!

Ánh mắt của Khải Tư Đặc kiên định, không sợ sinh tử.

- Tử chiến không lùi, tử chiến không lùi!

Người ở phía dưới, đều rống to lên, đây là lực lượng truyền thừa gia tộc, biết rõ phía trước nguy cơ trùng trùng, biết rõ phía trước dữ nhiều lành ít, cũng tiến không lùi.

- Lạc Khắc đại sư.

Đột nhiên Khải Tư Đặc nhìn Lạc Khắc lên tiếng nói:

- Ngày mai, ngươi mang theo Lạc Khố Tư vụng trộm rời khỏi gia tộc, đến một nơi không ai biết các ngươi ẩn cư a.

- Lạc Khố Tư, ngươi đi theo Lạc Khắc đại sư hảo hảo tu luyện, Kiệt Tư đại nhân thực lực cường đại như thế, gia tộc của hắn nhất định không phải tầm thường, ngươi có thể âm thầm nghe ngóng gia tộc của sKiệt Tư đại nhân. Nếu như ngươi tìm được, thì đem tin tức Kiệt Tư đại nhân đã chết báo cho đối phương biết, tìm kiếm đối phương che chở, nếu như ngươi không tìm thấy, vậy ngươi khắc khổ tu luyện, đợi đến lúc ngươi cường đại lên, rồi trở về, vi mọi người chúng ta báo thù.

- Không, phụ thân!

Lạc Khố Tư kính hãi đứng lên, thần sắc hắn vô cùng kích động:

- Ta không đi, ta sẽ ở cùng một chỗ với gia tộc, ta cũng tin tưởng, sư phụ hắn tuyệt đối không chết, hắn nhất định sẽ trở về.

Khải Tư Đặc tức giận quát lên:

- Lạc Khố Tư, ngươi ngay cả lời của phụ thân cũng không nghe sao? Lạc Khố Tư, ngươi là hy vọng duy nhất của Mạc Lý gia tộc chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người chúng ta chết không nhắm mắt sao? Nhi tử, còn sống,, mới có hi vọng ah!

Từ năm trước khi Kiệt Sâm đem bệnh tình của Lạc Khố Ân chữ tốt lên, siêng năng tu luyện, tiến độ tu luyện của Lạc Khố Tư, làm cho bọn người Khải Tư Đặc khiếp sợ không thôi, Kiệt Sâm tiến vào trong Linh Trì Bí Cảnh đến bây giờ tính toán cũng mới hơn mười tháng, nhưng trong mười tháng này, Lạc Khố Tư bắt đầu từ tứ giai cấp thấp Thiên Linh Sư trước kia, tấn cấp đến bây giờ là ngũ giai cấp thấp Tông Linh Sư, không đến thời gian một năm đã tấn cấp trọn vẹn một giai, tốc độ tu luyện mạnh mẽ như vậy, Khải Tư Đặc bọn họ đừng nói nhìn thấy, cho dù là nghe cũng chưa nghe qua.

Cho tới bây giờ, bọn người Khải Tư Đặc cũng đã hiểu vì sao Kiệt Tư đại nhân ban đầu dò xét thân thể của Lặc Khố Tư xong, lại lên tiếng chúc mừng mình là như thế nào, bởi vì tốc độ tu luyện của hắn quá mức kinh hãi a!

Với tốc độ tu luyên của Lạc Khố Tư, bọn người Khải Tư Đặc tràn ngập tin tưởng, một hai chục năm sau, Lạc Khố Tư tuyệt đối có thực lực trở về báo thù cho mình, nhưng bây giờ bọn họ không thể làm gì được, Lạc Khố Tư một mực không tin Kiệt Tư đại nhân đã qua đời, chuyện này làm cho Khải Tư Đặc có chút bất đắc dĩ, trong lịch sử, tiến vào Linh Trì Bí Cảnh không có Linh Sư nào đi ra được, chưa từng có người còn sống rời khỏi.

- Không, ta không đi!

Lạc Khố Tư trùng trùng điệp điệp tiến lên trước một bước, cắn răng, ánh mắt bất khuất, phản bác nói:

- Ta biết rõ còn sống mới có hi vọng, thế nhưng mà. . .

- Không có gì thế nhưng mà!

Trong giọng nói của Khải Tư Đặc cố áp chế tức giận.

- Ngươi nghĩ quá đơn giản, thậm chí không nghe lời của ta nói, tốt, rất tốt, từ giờ trở đi, Khải Tư Đặc ta không có đứa con như ngươi.

- Phụ thân!

Lạc Khố Tư kêu lên một tiếng, hắn không nghĩ tới, phụ thân yêu thương mình lại tuyệt tình với minh như vậy.

-"Không nên gọi ta là phụ thân.

Khải Tư Đặc mang theo kiên quyết, nói:

- Tốt, ta cũng mệt mỏi, chư vị, đều tán đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.